Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau

Trương Cực nhẹ nhàng mở cửa bước vào, khóe mắt nhìn đến một người nằm trên giường bệnh cùng một người túc trực bên cạnh rồi khẽ mím môi, đi đến chiếc bàn gần đó thảy vài hộp đồ ăn nhanh lên mặt bàn

Sau một khoảng lặng, y vẫn là người lên tiếng đầu tiên

"Ăn chút gì đó đi"

Lại một khoảng lặng, không có lấy một câu trả lời, giống như trong phòng chỉ có mình Trương Cực là người sống

"Ăn chút gì đó đi, anh định làm cái xác chết khô à?" - Nói xong nhận ra mình có chút lớn giọng, Trương Cực thở dài, không biết làm cách nào để tâm tình của mình lặng đi

Cả gương mặt y tái nhợt, nhưng so với cái người suốt một tháng qua cứ ngồi bên giường bệnh kia thì còn có thể coi là đỡ hơn, điều này làm y không nhịn được mà phì cười

"Anh nghĩ làm vậy thì Tô Tân Hạo sẽ tỉnh lại được sao?"

Bên kia vẫn không có lời đáp lại, Trương Cực bước tới, vươn tay che lấy mắt người đang ngồi, quả nhiên, lại một màn nước mắt

"Anh thừa nước mắt cho ai coi, anh nghĩ Tô Tân Hạo cậu ấy còn nhìn anh, còn vì anh mà đau lòng được sao?"

Hai mắt Trương Cực ửng đỏ, y chán ghét nước mắt, nhưng chính y cũng không còn có khả năng khống chế được chúng

"Tôi thích cậu ấy như vậy, tôi yêu cậu ấy như vậy, nhưng cậu ấy không chọn tôi"

"Lúc tôi biết người cậu ấy yêu là anh, tôi đau lòng như thế nào, tôi khốn khổ đến mức nào, tôi đành phải ra nước ngoài thực tập, mới mong có thể trốn tránh tình cảnh khốn khiếp này"

"Tôi vốn cho rằng cậu ấy sống tốt, tôi cho rằng dù anh không yêu cậu ấy, nhưng vẫn sẽ đối tốt với cậu ấy, đâu cần đòi hỏi vì tình yêu mới có thể, cậu ấy đã luôn ở bên cạnh chúng ta, cậu ấy hy sinh mọi thứ cho anh"

Trương Cực càng nói càng thấy khó thở, y vẫn không hiểu vì cái gì đã đẩy bọn họ đến ngõ cụt này, nếu như năm đó y dũng cảm thổ lộ tình cảm của mình, liệu mọi thứ có thể khác không? 

"Lần này tôi quyết định trở về, nếu có cơ hội sẽ dành lại cậu ấy, vậy mà anh xem, chúng ta đã làm gì, anh nhìn mà xem, bây giờ anh thảm hại như vậy cho ai coi?"

Trương Cực lạnh mặt nhìn Chu Chí Hâm, chỉ mới qua một tháng nhưng anh như biến thành người hoàn toàn khác, cả người gầy đi, hóp mắt hõm sâu, hai má hóp lại, trên cằm còn lún phún râu

Thời điểm đưa Tô Tân Hạo đến bệnh viện, anh thậm chí còn ngất xỉu, tỉnh dậy liền gào thét như một kẻ điên khiến các y tá phải giữ lại tiêm một liều thuốc an thần

Đến khi nhìn thấy Tô Tân Hạo một thân băng bó cùng chi chít dấu truyền nước và ống thở nằm yên tĩnh trên giường bệnh, Chu Chí Hâm không nói gì, anh bước tới, tay tìm đến bàn tay của người nọ nhẹ nhàng vuốt ve hàng giờ liền

Bây giờ vẫn vậy, Chu Chí Hâm chụm hai đầu ngón tay mân mê lòng bàn tay của Tô Tân Hạo, chốc chốc, anh cẩn thận nâng nhẹ nó lên, đặt vào đó một nụ hôn

Trương Cực vẫn mê mải với những suy nghĩ ám ảnh trong đầu mình suốt một tháng qua, không phải, là suốt năm năm qua mới đúng

"Tô Tân Hạo, xin cậu hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại để xem cậu chọn sai người rồi đi!"

Y tiến đến, ngón tay cẩn trọng vuốt nhẹ vầng trán trắng nõn

Hai mắt y long lanh ánh nước, bên trong phản chiếu hình ảnh hôn mê của đối phương

Tâm tình như sóng biển cuồn cuộn kéo lên đập vào vách đá, thử hỏi xem y còn có thể giả vờ bình tĩnh không?
Có thể giả vờ vui vẻ không?

Tô Tân Hạo vĩnh viễn không biết, vì để che giấu tình cảm của mình mà suốt một thời gian, hằng đêm y đều phải uống thuốc ngủ, y nhớ cậu đến phát điên, nhưng cứ sợ nếu xuất hiện sẽ không cẩn thận làm tổn thương cậu, làm tan vỡ tình bạn này

Vậy mà bây giờ mọi công sức của y đều vì cái gì chứ, là vì cái gì?

"Tô Tân Hạo, cậu tỉnh dậy rồi đồng ý lời tỏ tình muộn màng của tớ được không? Tớ hứa tớ sẽ chăm sóc cậu, tớ sẽ là nơi để cậu dựa vào, tớ sẽ bảo vệ cậu, t...."

"Câm miệng đi!"

Lời nói đột ngột bị cắt ngang, Trương Cực lạnh lùng liếc qua, nhìn thấy Chu Chí Hâm đang cúi đầu xuống gần sát tay Tô Tân Hạo, hai bả vai anh run lên từng đợt

"Không thấy em ấy đang ngủ sao? Mau chóng im lặng đi!"

"Anh....."

"Cạch" một tiếng cửa mở, người đàn ông với phong thái chững chạc bước vào, nhìn bầu không khí căng thẳng và u sầu trong phòng cũng không có biểu tình đặc biệt gì

"Có vẻ tôi đến không đúng lúc lắm?" - Người đàn ông miệng cười nhưng tâm không cười mở lời chào: "Xin tự giới thiệu, tôi là Nghiêm Hạo Tường, anh trai của Tô Tân Hạo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro