Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Chí Hâm trở về phòng, Trương Cực nãy giờ vẫn túc trực bên Tô Tân Hạo, y đang vắt khăn ấm nhỏ lau qua tay cho cậu

Trong căn phòng tĩnh mịch vang lên tiếng nói khản đục nhưng thập phần kiên định

"Về nhà thôi"

"Anh nói cái gì vậy?" - Trương Cực nghe Chu Chí Hâm nói chuyện liền cảm thấy khó hiểu, vừa nãy bác sĩ mới đến đây báo tình trạng của Hạo Hạo chuyển biến không tốt, sao có thể về nhà

"Xin lỗi Trương Cực, anh sẽ không nhường em ấy đâu, anh sẽ là người ở bên cạnh em ấy"

Nói rồi lại đi đến bên giường, anh mỉm cười nhìn người đang "ngủ say", tay khẽ khàng mơn man sườn mặt của cậu

"Về nhà nào bé con, anh biết em không thích bệnh viện, anh đưa em về nhà"

Một màn này Trương Cực đều nhìn thấy, nhưng y không kích động, ngược lại lạnh nhạt mở miệng hỏi

"Người đó đã nói gì với anh?"

"Anh ta giao toàn quyền chăm sóc Hạo Hạo cho anh" - Chu Chí Hâm hài lòng trả lời, anh nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy

"Dù gì cậu cũng có cương vị là người yêu của em trai tôi, tôi muốn hỏi ý kiến của cậu, rút ống thở hay để em ấy làm người thực vật đây?"

"Xin anh!"

Nghiêm Hạo Tường còn tưởng đối phương sẽ mất vài giây đưa ra câu trả lời, nhưng không ngờ Chu Chí Hâm vậy mà phản ứng lại ngay

"Xin hãy để tôi chăm sóc em ấy"

"Được thôi, nhưng với một điều kiện"

Chu Chí Hâm cúi đầu, giờ phút này trông anh thật hèn mọn biết bao

Nghiêm Hạo Tường thấy thế, lại nghĩ đến đứa em trai chính mình đã không ở bên trong những lúc em ấy cần nhất, chóp mũi có chút cay

"Tôi biết cậu đang nhen nhóm ý định rút khỏi giới giải trí, nhưng tôi muốn cậu tiếp tục làm việc và đem lợi nhuận về cho công ty. Ngược lại, tôi sẽ giao toàn quyền chăm sóc và trợ cấp chi phí trong khoản trị liệu này"

Ha, Chu Chí Hâm cười lạnh, anh vẫn không thoát được cái kiếp biến thành quân cờ của tiền bạc

Nhưng điều này có gì để nói sao, mọi việc đều hợp lý, mặc kệ người đàn ông nhãn quan lạnh tanh này có ý đồ gì, chỉ cần Hạo Hạo vẫn ở bên anh, có anh là duy nhất

"Ba tháng, tôi cho cậu ba tháng chuẩn bị, sau đó phải quay trở lại giới truyền thông" - Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng kết thúc cuộc nói chuyện, anh quay lưng bước đi

Bên tai vang lên tiếng đá ghế vô cùng lớn rồi căn phòng lại trở về sự yên tĩnh vốn có, chỉ là Trương Cực hoàn toàn bất động, y biết là mình đã quá thất thố, Hạo Hạo còn đang ngủ kia mà

"Xin lỗi Soái Soái, tớ ồn ào quá nhỉ?"

Trương Cực tiến đến đẩy Chu Chí Hâm qua một bên

"Chu Chí Hâm, Tô Tân Hạo cậu ấy có thể tin tưởng anh không? Chính anh cũng biết câu trả lời chứ"

"Cậu ấy rõ ràng có thể tin tưởng tôi, nhưng cậu ấy không chọn tôi, người cậu ấy chọn từ trước đến giờ, vẫn là anh"

Trương Cực thở dài, cảm giác mình không thể thay đổi vận mệnh thật không dễ chịu chút nào

"Tôi sẽ tiếp tục đi du học, cách nửa năm sẽ trở về thăm cậu ấy" - Lời y nói ra rất nhẹ, y cúi xuống, nhẹ nhàng ở trên vầng trán tái nhợt đặt lên một nụ hôn

Giống như chú bướm nhỏ cất cánh rời khỏi bông hoa yêu dấu của nó, nụ hôn tạm biệt tuy thực mãnh liệt nhưng rất nhanh đã qua đi

Y ghé bên tai bạn nhỏ đang say giấc thầm thì

"Hãy ngủ thật ngon nhé, Hạo Hạo ngoan, cậu vất vả nhiều rồi"

"Tớ sẽ xem xem, rốt cuộc hai người có thể kiên trì tới đâu để níu kéo thứ tình cảm chết tiệt này"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro