Kiếp trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tân Hạo ngồi trên bệ của sổ, một thân thể không mấy khỏe mạnh chỉ được che chắn bởi lớp áo ngủ bằng lụa mỏng manh, mặc cho bao cơn gió đêm lạnh lẽo ập đến. Khí lạnh xuyên qua kẽ tóc, cắt qua da thịt, tràn vào căn phòng ngủ tăm tối.

Cậu đung đưa chân, hai mắt thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, thỉnh thoảng lại tựa lưng vào khung cửa sổ, tay gõ nhịp nhịp lên thành.

Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ?

Nếu như người quen thấy được cảnh tượng này, chắc chắn tất cả đều sẽ trỏ tay mắng Tô Tân Hạo là kẻ điên.

Phải!

Cậu điên rồi!

Ban ngày cậu vẫn đều đặn đi làm giống hệt một người bình thường, nhưng mỗi buổi tối cậu đều sẽ đến đây, lau dọn nhà cửa, đến đêm nghịch ngợm lấy đồ ngủ của người nọ mặc vào, tham lam hít lấy hương thơm còn sót lại.

Đến bao giờ cậu mới thực sự có thể ôm lấy chủ nhân của chúng đây?

Đến bao giờ..... người đó mới giữ lời hứa, quay về với cậu đây?

Tô Tân Hạo cứ một mực tin tưởng, lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần cậu kiên trì đợi, nhưng mỗi sáng hôm sau thức dậy, bên cạnh là khoảng giường lạnh như băng, đối diện với tia nắng mặt trời ban mai, đáy mắt cậu lại tối đi.

Cậu tự nhủ với bản thân..... rốt cuộc phải kiên trì hơn rồi.
--------------------------------
Lần đầu tiên Tô Tân Hạo gặp người đó là vào buổi lễ trưởng thành của anh hai.

Một chiếc oắt con chỉ mới 16 tuổi, đứng giữa những bộ áo vest váy vóc lụa là, những trang sức hàng hiệu, cùng những nụ cười giả tạo khiến cho cậu không có cách nào hòa nhập.

Nhưng papa và anh cứ gián tiếp bắt cậu phải đi tiếp chuyện với lớp thiếu gia tiểu thư đến từ vô số gia tộc, xin luôn đó, ai lại thèm đi bắt chuyện với tên nhóc không có tý gì đặc biệt như cậu cơ chứ?

Đang lúc chán nản, một chiếc bánh kem vị dâu bỗng hiện ra trước mắt, mà thu vào tầm mắt cậu lại là đôi bàn tay ngà ngọc tinh xảo, cổ tay mảnh khảnh trắng ngần.

Cậu mơ hồ ngước đầu lên, ngay khoảnh khắc chạm vào đôi mắt ôn nhu lại cong cong như vầng trăng non khi cười kia, cậu biết bản thân đã trúng tiếng sét ái tình rồi.

Anh tên là Chu Chí Hâm, con trai trưởng cũng như độc tôn của Chu gia, bản thân Tô Tân Hạo không tìm hiểu nhiều về vấn đề gia tộc, nhưng cậu có nghe bảo từ khi Chu lão gia qua đời vì tai nạn, gia tộc này đã mất đi vị trí trên thương trường cũng như trong giới thượng lưu, rất lâu rồi không có ai nhắc đến họ nữa.

Trong lúc anh giới thiệu, cậu bất giác phát hiện có rất nhiều người nhìn lén về phía này, mà cụ thể là nhìn lén vị trước mặt cậu, tất nhiên rồi, vì anh là một mỹ nhân kia mà!

Nhưng người mỹ nhân chủ động tiếp chuyện lại chính là mình.

Nghĩ đến đó, bánh kem trong miệng cũng ngọt hơn, cậu thậm chí còn thấy có chút say, mặc dù bản thân không hề uống rượu.

Cậu còn bất giác ngửi thấy mùi rượu vang đỏ từ anh, rõ ràng đây không phải mùi rượu thông thường.

Là pheromone.

Anh ấy là Omega sao, hay là Alpha nhỉ?

Tô Tân Hạo tò mò, nhưng không dám hỏi thẳng.

Cậu đã dành cả buổi tối hôm đó để nói chuyện cùng anh, cậu nhận ra cả hai cùng có chung sở thích, sau khi trao đổi phương thức liên lạc và về nhà, đêm đó cậu thậm chí còn nằm mộng về anh.

Cậu từng tự hỏi rốt cuộc ở mình có điểm gì đã thu hút một người như anh, rõ ràng ngoài kia có nhiều người xinh đẹp hơn cậu trưởng thành hơn cậu, cậu không biết, chỉ biết rằng những ngày tháng sau đó, được gặp anh, được đi chơi, được chuyện trò cùng anh, cậu rất hạnh phúc

Không bao lâu sau, anh tỏ tình cậu.

Cậu còn nhớ rõ bộ dạng kích động của mình lúc đó, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ.

Hầy, dù sao cũng là lần đầu cậu được tỏ tình, lại còn là một người đẹp như vậy, biết làm sao đây?

Chu Chí Hâm chính là mối tình đầu của cậu.

Tô Tân Hạo thực sự có cảm tưởng muốn nói cho cả thế giới biết điều đó.

Nhưng anh bảo không muốn để cho mọi người biết về mối quan hệ này, sau khi bước vào giai đoạn yêu đương, kì lạ là tần suất gặp nhau của bọn họ cũng giảm đi.

Anh nói anh rất bận, không thể đi chơi với cậu được nữa.

Cũng phải thôi, thế giới của người lớn đều là như vậy.

Cậu ngỏ ý cùng anh mua một biệt thự nhỏ, không ngờ anh lại đồng ý, thời điểm đầu hai người còn cùng sống chung cùng mua sắm cùng dọn dẹp nhà cửa, đêm đến lại ôm nhau ngủ trên chiếc giường ấm áp, nhưng dần dà, rốt cuộc chỉ có cậu đến nơi này thường xuyên.

Tô Tân Hạo chỉ lo lắng anh làm việc quá sức, ngoài giờ học và tập luyện cậu đều canh máy muốn gọi đến hỏi han anh.

Cuối cùng vì sợ phiền anh nên thôi vậy, chi bằng gửi quà đến.

Tô Tân Hạo mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ nên tặng gì cho người thương, nhưng cậu không biết rằng, những đồ vật đó chưa từng đến tay anh.

Tô Tân Hạo phân hóa thành Alpha, cậu hào hứng gọi cho Chu Chí Hâm.

May rằng lần này anh bắt máy

"Anh ơi, em có kết quả rồi, em là Alpha đó nha!"

"Ừm, giỏi lắm"
"Chu Chí Hâm, em thật sự rất vui"
Cậu không chỉ vui vì có thể làm trụ cột để bảo vệ cho người cậu yêu, mà còn vì khi cậu là Alpha, papa sẽ coi trọng mẹ và cậu hơn một chút.

Tô Tân Hạo là con người vợ sau của gia chủ Tô gia. Đó chẳng qua chỉ là một đêm say rượu loạn tính, nhưng sự thật là mẹ cậu khi ấy vốn đã có tham vọng trèo cao từ lâu.

Bà thành công sinh ra cậu, có được địa vị, nhưng cuộc sống hào môn vốn không hề dễ dàng, mẹ và cậu đã luôn nhận phải sự mỉa mai và ghẻ lạnh của phu nhân và những người họ hàng khác trong gia tộc.

Tô gia là một gia tộc rất coi trọng Alpha, khi còn nhỏ mẹ đã luôn dặn dò cậu phải chăm rèn luyện để trở thành một Alpha bậc nhất.

Bà muốn cậu phải có dã tâm chiếm đoạt ngôi gia chủ, nhưng cậu biết, mình làm sao có thể.....

Cậu chỉ muốn nhận được sự chú ý của papa và mama, vì từ nhỏ papa chưa từng xoa đầu cậu như xoa đầu anh hai, chưa từng nhìn cậu bằng ánh mắt chứa tình thương.

Mẹ cũng thế, người đầu tiên trao cho cậu ánh mắt chính là Chu Chí Hâm

Hai má Tô Tân Hạo ửng hồng vì phấn khích, tay cậu run rẩy áo chặt điện thoại vào tai

"Chu Chí Hâm, sắp tới là lễ trưởng thành của em, anh đến tham dự nhé"

Đầu giây bên kia im lặng, một lát sau mới có tiếng trả lời, không biết có phải Tô Tân Hạo nhầm hay không, nhưng cậu bỗng nghe thấy một tiếng cười trầm thấp

Nghe qua rất giống như đang giễu cợt

"Được rồi, anh sẽ đến"
--------------------------------

Mình đang phân vân không biết lúc kể về A Chí nên xưng là "anh" hay "hắn" nữa, các bạn thích xưng thế nào hơn góp ý cho mk vs nhoa~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro