Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mama”

“Mama”

Một cậu bé khoảng chừng gần bốn tuổi liên tục gọi mama, nhưng dường như ai đó chẳng thèm quan tâm, gương mặt cậu bé lập tức lộ ra vẻ tức giận.

“Hừm...”

“Haizz, bé con à, lại làm sao?”

Cô gái lười biếng thở dài, đưa tay vuốt má cậu bé.

“Con vừa thấy baba đó, hì hì.”

Khuôn miệng xinh xắn liền nở nụ cười rạng rỡ.

Cô gái bật cười thành tiếng, lười biếng nói một câu.

“Bé con à, hôm nay con nói câu đó với mama gần chục lần rồi đó.”

Cậu bé bĩu môi, bò lên đùi cô gái ngồi gọn trên đó.

“Không đâu, lần này là thật đó.”

Cô gái chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu bé, đây là lần đầu tiên con trai cô nói với cô câu này.

Cậu bé thấy vậy liền nói tiếp.

“Là người trong ảnh mẹ cho Gia Gia xem đó.”

Cô cau mày, không phải chứ? Đây là Mỹ mà, làm sao có thể.

Cô gái nở nụ cười ngây ngô.

“Gia Gia à, con nhìn nhầm đó. Làm sao có thể chứ haha.”

Gia Gia liền xoay đầu, giơ một ngón tay be bé chỉ về hướng cửa hàng phía bên đường cách đó không xa.

“Mama, nhìn đi.”

Cô bất giác nhìn theo hướng tay của cậu bé, đôi mắt to trọn bỗng càng to hơn vì bất ngờ.

Thật muốn chửi thề mà, cô lập tức đứng dậy, bế Gia Gia lên vai.

... ...

Ra khỏi cửa hàng, cô đặt Gia Gia xuống, ngồi quỵ một chân bên cạnh cậu bé.

“Tiểu Gia, con nghe này, hãy chạy thật nhanh về phía người đàn ông đó.”

Sau đó, cô nói nhỏ một tràng giang đại hải, Gia Gia gật đầu lia lịa với gương mặt hớn hở.

“Được rồi, mau đi đi.”

Cô lại đi đến một cái cây to che khuất người, ngồi đó nhìn sang phía bên đường.

... ...

Trước một cửa hàng sang trọng, Gia Gia nhỏ bé giờ đây lại càng bé nhỏ hơn, cậu bé mắt mở to ngước nhìn cửa hàng.

“Woa, thật là to.”

Mục tiêu ở phía trước, chỉ cách dài bước chân.

Gia Gia bắt đầu thực hiện nhiệm vụ được giao, như một trọng trách nặng nề.

Vào tư thế, Gia Gia chạy nhanh về phía người đàn ông đứng cạnh chiếc xe ô tô gần đó.

“Ây da! ”

Gia Gia cố ý chạy thật nhanh để trúng người của anh ta, hành động cũng thật buồn cười quá đi, cô gái ở chỗ nào đó sắp cười thành tiếng rồi.

Người đàn ông bị cậu bé va trúng liền nhìn Gia Gia nhỏ bé dưới chân mình, đôi mắt kia hiện lên ý cười.

Gia Gia cẩn thận ngắm nghía gương mặt của người đàn ông, giờ thì cậu đã hiểu tại sao mình lại đẹp trai rồi.

À, suýt nữa thì quên lời thoại.

“Chú đụng trúng người ta rồi, mau chịu trách nhiệm đi.”

Gia Gia với gương mặt siêu đáng yêu nhìn chằm chằm người đàn ông.

Nhưng ai là người đụng trúng ai cơ chứ?

“Mẹ cháu bảo cháu nói như thế à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro