Chap 1 : Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ưm, nói sao ta. Có nghĩa là mình muốn viết theo ngôn ngữ của người Việt Nam, nên nhân vật cũng là người Việt Nam mới hợp. Viết cho xõa nổi buồn, nhưng cũng mong được chư vị ủng hộ , không hết mình thì cũng "nửa mình" nha =)))) cám ơn :*********

Nhân vật : Na Mẫn x Hiểu Hân

Rating : 21+ sẽ báo trước =))


Lần đầu quen biết, Na Mẫn hỏi nàng.

"Em làm cái này sai sao ?"

"Ừ."

"Vậy không làm nữa."

Na Mẫn lại hỏi nàng.

"Em chọn cái đó là sai sao ?"

"Ừ."

"Vậy không làm nữa."

Na Mẫn tựa vai nàng.

"Em không thích con trai là sai sao ?"

"Ừ."

"Vậy em sẽ cố thích."

Năm đó, Na Mẫn hướng nàng bất lực.

"Em thích chị là sai sao ?"

"Phải."

"Vậy em không thích chị nữa...không bao giờ nữa..."

<>.<>.<>.<>.<>.<>.<>

Na Mẫn, một cô gái vừa qua tuổi trăng tròn hai năm, tức cô mười tám tuổi , đủ tuổi vị thành niên. Đêm trăng rất sáng , đồng cỏ hai bên ven ruộng tiếng ểnh ương rẩy rắc một khúc nhạc không đều âm, nhấp nhô hỗn tạp, lại khiến người dễ mũi lòng cô đơn. Bên giường tiếng ho cạch cạch của một người đàn bà lanh lãnh trong không gian, vừa ôm ngực, vừa vỗ về giọng ho của mình giảm tần suất thấp nhất, bất quá , đã làm đứa con gái của bà thức giấc.

Na Mẫn lồm cồm ngồi dậy, vén mái tóc dài ra sau lưng, thuận tay vuốt tấm lưng gầy của má, giữa trán xuất hiện nếp nhăn lại, cô đang lo lắng.

Má Na Mẫn mỉm cười , rồi lại ho, đồng thanh với ểnh ương đang hát, kéo cô nằm xuống cạnh bà.

"Muối, mày thức rồi hả. Còn mấy ngày nữa thi đại học , ráng ngủ đi. Má thấy ểnh ương kêu, ho theo nó chứ mày lo cái gì, má chưa chết đâu."

"Sáng mai con qua nhà con Ní chút."

"Mày qua bển chi quài vậy. Mượn của người ta bao nhiêu nhúm gạo rồi ?"

"Má ngủ đi."

Tiếng gà gáy ò o của nhà kế bên, Na Mẫn dụi mắt ngồi dậy, mà má cô thì đi đâu mất rồi, bước xuống giường ra cái lu ngoài sân, hất nước mưa liên tục vào mặt mới chét một chút muối lên bàn chải, chải vào răng. Nhà cô không tiền, đương nhiên có muối đánh răng là tốt lắm rồi.

Úp mặt vào khăn lau quan một lượt, mùi khăn tanh nồng sương, Na Mẫn tiện tay quăn luôn cái khăn qua thau nước mưa dưới sàn. Tiếng lục đục bên ngoài phát ra.

"Thằng Mộc nó nói mấy bữa mày đi thi, nó cho mày cái khăn mới lên sì phố có xài với người ta. Cái khăn của mày, như nùi dẻ."

"Cái thằng đó ba xạo lắm má ơi."

"Ai mà biết, nó không cho thì má lên chợ mua cho mày. Cũng tính lên mua cho mày mấy bộ đồ."

"Thôi khỏi đi, đom lại mấy nhát là mặc được chứ gì, không để ai thấy thịt là được rồi."

Bà Năm mẹ Na Mẫn dúi vào tay cô một nhúm gạo bằng lòng bàn tay.

"Má mới qua nhà con Ní, nó nói lu gạo nhà nó hết rồi, má nó đi tỉnh chưa về. Mày coi nấu nồi cháo , kêu con Ní quan ăn luôn."

Nền đất nung gập ghềnh, ngón chân trần của Na Mẫn dẫm lên chèn bẹt. Ngồi xuống bãi củi đun lửa bắt lên nồi cháo. Nhìn vào ngọn lửa xanh vàng, cô bỗng đưa hồn suy tư.

Quê cô mấy năm nay thất mùa trầm trọng, lúa gạo trong nhà không còn một hạt, mà hễ đến mùa gặt thì mưa đồng loạt kéo về như dông táp đất, một đêm gió làm rền , sáng ra nhà ai nấy khóc, giàu cũng khóc, nghèo cũng khóc.

Giàu khóc không có lúa bán ăn tết, nghèo khóc không có đất để đi làm thuê, không làm thuê cũng không có gạo ăn tết. Nên cả làng quê đều chìm trong tiếng khóc than. Mà nhà Na Mẫn, nằm trong viện nghèo mà khóc.

Lụp cụp lụp cụp tiếng củi bị hất ra, ùn ục nồi cháo sôi trào.

"Muối, mày làm gì ngồi như chết rồi vậy, nồi cháo sôi mất hết phân nửa gạo tao đưa má mày rồi."

Con Ní vừa qua, hất củi ra, nhăn mặt hướng Na Mẫn quát mắng. Na Mẫn mặt không thái độ gì, đứng lên.

"Vậy mày với má ăn đi, tao không ăn."

Cô bỏ đi, con Ní chạy lên kéo cô lại, ôm ôm bả vai cười hì hì.

"Mày giận hả Muối, tao xin lỗi nha Muối."

"Dẹp đi, giận mày tao cũng đâu có no bụng."

"Vậy tao bắt nồi cháo xuống, tao với mày ăn."

Na Mẫn nhìn qua má mình đang ngồi trên võng cầm cái áo trắng của cô mà run rẩy tay chân đom lại. Nói.

"Rồi mày bỏ má tao cho chó ăn hả. Bã cần ăn hơn tao."

"Vậy tao nhịn, mày với má mày ăn đi."

"Giờ tao mới biết mày tốt vậy đó."

"Mấy bữa nữa mày đi Sì Phố thi rồi, muốn cho mày ăn cũng không được. Mà mày đi thi đậu, mày có tiền về nuôi tao sau cũng được."

Con Ní hé ra hàm răng vàng khè của nó, nhất thời khiến Na Mẫn mỉm cười. Ní là con nhỏ chơi thân với cô từ lúc nhỏ, cùng nhau đi học chữ, nhưng con Ní trí thông minh có hạn, học đâu vài lớp thì bỏ trốn, nhưng nó thương Na Mẫn như em gái nó.

Có lần con Ní nó ăn cắp gạo má nó đi bán, đưa tiền đóng tiền học cho Na Mẫn, về nhà bị bà Bải má nó đánh sưng cái đít. Nên Na Mẫn dù ghét cái hàm răng vàng khè bám men của nó, cũng vẫn thấy thương nó như chị mình, nghĩ tới nếu đi xa, có chút luyến tiếc, nhưng có thể an tâm giao má mình cho nó chăm nôm.

Thấm thoắt ngày thi đại học cận kề, buổi tối hai má con Na Mẫn tụm đầu ngồi trên giường, đèn dầu lưa thưa mập mờ.

Kẽo kẹt tiếng con Ní hí hí đi vào, nó tự động gỡ chum đèn châm vào đầy dầu hỏa, lửa sáng hơn. Bà Năm khặc khặc cười.

"Ê Muối, con Ní mà là đờn ông hé, tao gã mày cho nó."

Na Mẫn cũng cười.

"Trời, nó là đờn ông con cũng không lấy nó đâu má."

Con Ní sáp lại hỏi.

"Sao vậy, tao tốt với mày mà Muối."

"Nội nhìn cái hàm răng của mày là tao không muốn lấy chồng nữa rồi."

"Mày chê tao quài, mốt má tao bán lúa nhiều, tao kêu má chở tao lên Sì Phố, nhổ hết Răng, trồng lại răng trắng y như rang mày cho mày coi."

Bà Năm gật gù cười, hỏi.

"Ủa Ní, mày đem cái gì mà dồn trong bụng mày như có chữa vậy ?"

"À quên, ê Muối, tao đem mấy cái áo trắng qua cho mày nè. Hên má tao ngủ rồi."

"Mày lấy ở đâu ra vậy ?"

"Của má tao á, tao thấy bã để quài không có mặc, thì thôi tao cho mày mặc đi thi cho hên."

Na Mẫn đứng lên khoát thử áo vào người, rộng thùng thình, nhìn già dặn, khiến cả ba tung nước bọt cười rần.

Đêm này con Ní ngủ lại với Na Mẫn với bà Năm, nó ôm Na Mẫn chật cứng, khiến cô thở cũng muốn ngạt, cuối cùng chịu đựng tới sáng mới bò dậy. Rửa mặt chuẩn bị quải đồ ra đầu làng bắt xe đi thi.

Ba người chân trước chân sau ra đầu làng đón xe lúc trời tờ mờ sáng. Con Ní khóc lóc cứ níu ống tay áo Na Mẫn, Na Mẫn khó khăn lắm mới nạt nó đứng qua một bên, rồi lại quan an ủi nó hết một trận.

"Tao đi rồi tao về, mày làm như tao đi rồi chết ở trển luôn hay gì á. Nín đi, tao có tiền tao dẫn mày đi trồng răng, chịu không ?"

"Muối, tao muốn mày về mày mua cho tao cái kẹp nơ như con Tí Nị ở làng trên là được rồi."

"Ừ, tao mua."

Bà Năm dùng khan rằng trên vai bẽn lẽn lau nước mắt, gương mặt già nua kém sắc, thọt tay vào túi lấy ra cục vải dày cộm, nhét vô tay Na Mẫn.

"Muối, cái này là gia sản tía mày hòi đó dặn má, lúc mày đi thi thì đưa mày."

Na Mẫn tháo ra cục vải, được quấn tới tám chín lớp vải cũ, đổ ra lòng bàn tay được mấy chục ngàn lẻ. Na Mẫn khóc đến nghẹn ngào.

"Má làm như tui không biết mấy ngày nay má đi dầm đất cho ông Thửa vậy. Má, không có con ở nhà, má lo tốt bản thân nha má, con đi mấy ngày à, là con về nha má. Má nhớ ăn uống nha má. Con Ní nó qua thăm nôm má nha má."

Vuốt tóc dài của Na Mẫn, bà Năm lại khóc.

"Mày về với má là má vui rồi."

Xe tin tin từ xa gồ ghề chạy lên, trên xe có quá trời người, trên nóc xe là đồ đạc với xe đạp đầy nhóc, hên Na Mẫn chỉ quải theo có hai bộ đồ con Ní cho hồi tối qua, với hai cuốn sách, chứ không đem theo cái gì nữa.

"Con đi nha má, tao đi nha Ní."

Mỗi người níu một tay, phút giây này Na Mẫn nghĩ thì thôi không cần đi thi nữa, nhưng vì đôi mắt ngấn lệ của má cô, cô quyết định xoay người.

"Muối, chờ tao chút...Muối..."

Thằng nhóc chạy gần tới Na Mẫn, chống tay cúi người thở hồng hộc, một tay đưa lên cho Na Mẫn một cái khăn trắng tinh. Bất quá, Na Mẫn vẫn chưa có nhận lấy. Đợi khi thằng Mộc đứng thẳng lên , quàng khăn qua cổ Na Mẫn, vừa khóc vừa ngâm thơ.

"Khăn thương nhớ ai , khăn rơi xuống đất

Khăn thương nhớ ai, khăn vắt lên vai

Khăn thương nhớ ai, khăn chùi nước mắt..."

Pin pin

Tiếng còi xe thúc giục, Na Mẫn lấy cái khăn trên cổ xuống, lau nước mắt con Ní xong quay đầu leo lên xe một cách nhanh chóng, xe tụt tụt ra hơi khói chạy đi, Na Mẫn thậm chí còn không quay đầu lại, nhưng trên mắt cô , đã phất nước mắt đầy mặt.

Con đường làng quê ngày càng xa vời vợi, Na Mẫn không biết tương lai sẽ ra sao sau này, nhưng chí ít, cô cũng chưa từng ngờ được rằng, cuộc đời của cô từ giây phút đó, đã lật sang một trang mới.

Xe vừa dừng, tiếng người kêu rao inh ỏi.

"Bánh mì ây, bánh mì nóng hỏi ây..."

"Vé số đi anh chị ơi, vé số trúng độc đắc anh chị ơi."

"Bánh mì cháo quảy ê, bánh mì cháo quẩy ế ê..."

Bàn chân dính đầy phèn lần đầu chạm lên nền đất Sì Phố, có cảm giác là lạ, lạnh lạnh xa cách vô vàn. Na Mẫn bỗng dưng nhớ má ở nhà, nhớ con Ní lúc nào cũng bu lấy cô, suýt nữa thì khóc òa.

Nhưng vẫn là Na Mẫn mạnh mẽ, hít lên một hơi không khí trong lành, đôi dép đứt quai được cột kẽm của cô lết lê thê trên mặt đường.

"Cháu đi kiếm việc làm hả, theo chú, chú dẫn đi làm hồ sơ, vô làm cái độp luôn."

Na Mẫn ngưng mắt lắc đầu, vừa né xa bàn tay thô ráp của người đàn ông râu quai nón dơ dái trước mặt cô.

"Không, tui đi thi. Chú buông tui ra đi."

"À, đi thi đại học hả con gái, chú dẫn con đi, tới phòng thi luôn."

Nhìn xun quanh đường rộng thênh thang bốn phía, khiến Na Mẫn có chút mơ hồ, thần trí hoang mang, bước chân nhích lên, đi theo người đàn ông kia.

Bất ngờ bị bắt tay lại, người bắt lại kia là một người đàn bà.

"Ê con gái, thằng đó gạt người, nó dẫn mày đi vô bụi hiếp mày đó."

Trong đầu Na Mẫn bùng nổ, điếng hết người thụt lại phía sau, vùng vẫy khỏi tay người đàn ông nhưng không được, người đàn ông quát lớn.

"Con chó, mày là ai mà nói tao hiếp nó, biến cho tao, tao chém chết mẹ mày."

Người đàn bà trong tay quải giỏ đan, Na Mẫn biết người này vừa nãy ngồi xe cùng mình, nên càng tin tưởng, cố tình nhìn người đàn bà mà cầu cứu. Mà người đàn bà mập mạp không bỏ cuộc, buông tay Na Mẫn, chạy qua vệ đường hàng rong, chụp lấy cái thau inox, bang qua phang vào người người đàn ông, khiến hắn đau mà buông Na Mẫn ra. Bà la toáng.

"Bớ người ta hiếp dâm con gái...bớ người ta..."

Người đàn ông bị đau cáu gắt, xấn qua tán vào mặt người đàn bà một bạt tai chí mạng, muốn đánh thêm nhưng những người đàn ông xung quang đó bu lại, nhìn như muốn đánh người đàn ông đó, người đàn ông đó liền tháo chạy.

Người đàn bà kéo Na Mẫn run rẩy lại, vuốt bã vai.

"Không sao đâu. Dì đi chung với con nãy giờ mà."

"Cám ơn dì, dì đau không ?" Na Mẫn run miệng trả lời.

"Không sao, chồng tao đánh tao quài chứ gì. Mà mày đi đâu ? Dì chỉ mày đi, đừng nghe lời ai mà đi theo là chết đời con gái nha con, tụi nó lừa gạt dữ lắm."

"Con đi thi đại học."

"Dân có học, khôn chữ chứ ngu đời đúng là không sai. Gần nhà dì có một cái trường chuyên nuôi sinh viên dứi quê lên đi thi. Mày tin dì thì đi theo dì, không thì dì chỉ mày tới trường mày thi."

"Dì dắt con theo đi."

"Dì tên Út Miễn."

"Dì Út."

Thấy Na Mẫn vẫn còn sợ hải , bà Miễn cười cười con nhỏ ngây thơ, theo đó dẫn Na Mẫn đi về đường nhà mình. Qua một hồi đi bộ Na Mẫn đã bớt hải, bắt đầu nhìn ngắm xung quanh.

"Sì Phố đẹp quá dì hé, nếu dẫn má với con Ní lên, chắc nó vui lắm."

"Ừ, mày mới lên thấy nó đẹp, chứ nó dơ lắm."

"Sao vậy dì út ?"

"Từ từ biết."

Đi lâu đi dài, nắng táp lên da vàng của Na Mẫn, cuối cùng đứng trước cổng trường Tam Thiên. Út Miễn dẫn Na Mẫn vô trong, gặp ma sơ hiền hậu.

"Sơ, con nhỏ này đi thi đại học, mém chút bị người ta dắt đi làm bậy rồi."

Ma Sơ hiền từ cười gật đầu.

"Con gái ở đây thì an toàn rồi. Con tên gì ?"

"Con là con Muối." Na Mẫn ngây thơ trả lời.

Hai người phụ nữ bật cười.

"Tên khai sinh."

"Dạ , Ngô Na Muối....à không, Ngô Na Mẫn."

"Haha, Na Mẫn."

Út Miễn quạt quạt cái nón lá , đứng lên.

"Thôi mày ở đây lo đi thi, dì về lo cơm nước cho thằng quỷ nhỏ của dì nữa."

"Dạ cám ơn dì út."

Út Miễn vừa đi, Na Mẫn được dẫn lên phòng , mở cửa ra có khoảng năm sáu đứa đang ôm sách ngồi trong đó. Những người ở đây không như con Ní ở quê, nhìn sạch hơn nhiều.

Na Mẫn cúi người chào một cái, theo ma sơ bước vào bên trong, giường của cô là giường ba tầng, tầng của cô là tầng dưới cùng. Đặt mông xuống, cảm giác đầu tiên là nó sảng khoái hơn cái giường tre đầy dằm ở quê, nghĩ nếu má cũng được ngồi, má vui mà chết.

Tuy vậy , không gian này Na Mẫn không thể làm quen được bất kì người nào, ai cũng chỉ cúi đầu cắm mặt vào sách, sách trên giường của họ có rất nhiều, duy Na Mẫn chỉ có hai cuốn, còn rách tùm lum trang. Na Mẫn không nói gì, cũng ghì đầu đọc sách, mặc dù sách nát này Na Mẫn đã thuộc nằm lòng.

Mỗi ngày cô được ăn cơm với thịt với rau đầy đủ, bụng được lấp học cũng thấy phấn khích, bình thường dưới quê chỉ ăn cơm độn khoai, nghĩ tới mà Na Mẫn lại thương bà Năm bấy nhiêu lần.

Hai ngày liền tới ngày thi, tất cả được trang bị xe đưa đón, Na Mẫn ngồi trên xe tới trường thi mà dưới bao ánh nhìn kì dị, bất quá cô không quan tâm, nhìn cũng nhìn , chê cũng chê, đồ này má cô khen mặc đẹp, con Ní ăn cắp cho cô, nên cô trân trọng.

Thả xuống cổng trường, xung quanh có những chiếc xe Honda đời mới dựng, ai cũng ăn mặc đẹp trắng, Na Mẫn quyết định không nhìn nữa, mà đi thẳng vào trong, cầm chắc trong tay hai cây bút xanh ma sơ cho, đứng ngay lan can chờ vào thi mà thôi.

Na Mẫn lạnh lùng với hết thảy, giống như đang tạo một không gian cho riêng mình, bao bọc chỉ một mình cô mà thôi. Cô biết, ai cũng đang nhìn cô, trêu cô không xinh đẹp như họ.

"Chào bạn."

Xuất hiện trước mặt Na Mẫn là một cô gái tóc dài đến thắt lưng, đen tuyền ong mượt, nụ cười tươi chói ánh nắng mặt trời, khiến Na Mẫn phải nheo mắt lại mà nhìn. Người này xinh lắm, có lúm đồng tiền mặc dù không sâu, da trắng, áo trắng, quần sạch, sách cũng đẹp và mới. Chắc chắn là con gái được bao bọc kĩ lưỡng.

Nhìn lại mình, đối nghịch hoàn toàn, vậy thì có cái gì khiến nàng kia muốn chào hỏi như vậy. Chính xác là muốn lôi cô ra ánh sáng, rồi chọc phá cô mà thôi. Cho nên, Na Mẫn vẫn không trả lời, quay mặt chỗ khác, không nhìn.

"Chào bạn."

Nàng vẫn kiên quyết chào hỏi, Na Mẫn vẫn kiên quyết không trả lời. Cuối cùng, nàng sáp lại gần Na Mẫn, đứng sát bên vai mới biết hai người cơ bản cao bằng nhau, tóc cũng dài bằng nhau, chỉ có da là khác nhau.

"Chào bạn, bạn tên gì ?"

"Đi chỗ khác."

"Mình tên Hân, chào bạn Khác."

"Khác là ai ?"

Hiểu Hân mỉm cười mà nghẹn.

"Thì bạn nói bạn tên Đi Chỗ Khác."

"Mình muốn kêu bạn đi chỗ khác."

"À, vậy hả, vậy bạn tên gì ?"

"Hỏi chi ?"

"Ừ, chào bạn Chi."

"Bạn bị khùng hay gì ?"

"Có đâu, hỏi thôi mà."

"Chi ?"

"Thì mến bạn."

"Mến làm gì."

"Vậy bạn tên gì ?"

Nghĩ nghĩ mình nói cái gì cũng thành cái tên, Na Mẫn lạnh giọng.

"Na Mẫn."

Hiểu Hân cười tươi.

"Na Mẫn, chúc bạn thi tốt."

Đúng lúc tiếng chuông vang lên, cả hai núc vai nhau vào phòng thi. Bàn của Na Mẫn là bàn đầu, của Hiểu Hân là bàn giữa, lúc đi ngang, Hiểu Hân còn cúi đầu cười với Na Mẫn một cái, đặt cây viết đẹp cực lên bàn Na Mẫn, kề tai Na Mẫn.

"Tặng Mẫn nè. Thi tốt."

Luồng hơi vào lỗ tai, thơm tho hơn con Ní, răng trắng hơn con Ní. Nhất thời, da gà Na Mẫn nổi thành mề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro