Chap 15 : Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na Mẫn quay về lớp, ngồi thừ ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, cũng không nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra với Hiểu Hân. Vì sao Tám Cảnh hôn người khác mà Hiểu Hân xem như không có chuyện gì, còn nói mình nhiều chuyện muốn quản chuyện người khác.

Lại càng muốn hỏi vì sao chuyện của Hiểu Hân mà cô luôn muốn xỏ mỏ vào, điển hình như lúc nãy, đánh người thương của Hiểu Hân, khiến Hiểu Hân nổi giận. Chỉ là cô không kiềm chế được chính mình, nghĩ đến Hiểu Hân bị phản bội sẽ khổ sở, thì tâm cũng không chịu nổi mà từng đợt đau đớn theo.

Cười khổ gục mặt xuống bàn, bất ngờ bàn tay được bao lấy bởi hơi ấm quen thuộc, làn da êm dịu nắm lấy tay cô, không nói không rằng kéo cô ra khỏi lớp, một mạch ra khỏi cổng trường về Kí túc xá.

Bỏ lờ qua lời hỏi thăm của chú Út, nàng cứ như vậy nắm tay Na Mẫn đi lên phòng, đóng sập cửa, lập tức tự thân mình ngã ra giường, vắt tay lên trán che lại tầm mắt. Tất cả đều là sự im lặng đáng sợ.

Mà sự im lặng này, làm Na Mẫn sợ hãi vô cùng, trong lòng tự hỏi có phải do mình đánh Tám Cảnh mới làm cho Hiểu Hân như vậy, có khi nào sau khi Hiểu Hân nằm nghĩ ngợi xong, câu tiếp theo sẽ nói với cô rằng , Na Mẫn, em dọn đồ ra khỏi phòng tôi đi, tôi không chấp nhận ai làm hại người tôi thương như vậy.

Hoặc là, Na Mẫn, em đi xin lỗi Tám Cảnh đi, dù quỳ lạy vẫn phải xin lỗi Tám Cảnh của Hân. Bằng không Hân ghét em tới chết.

"Hân."

"..."

"Hân giận em hả ?"

"..."

"Hân."

"..."

"Tại em đánh người thương của Hân, nên Hân ghét em ?"

"..."

"Em thấy nó ôm hôn người khác, Hân...em tức dùm Hân...em nóng nảy, em sai rồi."

"..."

"..."

"..."

"Được , từ nay về sau, chuyện của Hân em không dám xỉa mỏ vô nữa. Xin lỗi."

Hiểu Hân ngồi phốc dậy, đứng lên với tốc độ cực nhanh, đưa tay vùi đầu Na Mẫn vào bã vai mình, thở hắc ra một hơi, nghe như rất nặng nề, lại càng giống với chuyện được trút gánh nặng mà thở ra thoải mái.

"Lâu rồi Hân không có đọc tiểu thuyết, nó chỉ là mơ ảo mà thôi. Hân phát hiện ra được chuyện này, nhờ vào mối quan hệ với Tám Cảnh."

"..."

"Chẳng có cảm giác thân thiết, không có mặt đỏ tai hồng, không có mắt sóng tình long lanh sánh nước, không có hơi ấm tựa như hương thơm, càng không có cái gì đó gọi là kích thích."

"..."

"Thay vô đó, Hân thấy...bẩn."

"Vậy là..."

"Hân với Tám Cảnh chia tay trong cái ngày sinh nhật Hân luôn đó."

"Sao bây giờ Hân mới nói, làm em tưởng."

Hiểu Hân xoa mặt Na Mẫn cười : "Tưởng Hân bị phản bội hả ?"

"Ừm."

"Na Mẫn, xin lỗi hồi nãy nặng lời với em, nhưng em cũng biết, bạn gái Tám Cảnh bây giờ rất hung dữ. Lỡ nó đánh trúng em thì sao ? Cũng hên là Hân tới kịp."

Nhớ đến cái tát ban nãy Hiểu Hân đỡ cho mình, Na Mẫn khẩn trương hỏi lại : "Hân đau không ?"

"Khờ, em là vì Hân mới nổi máu cà chớn chớ bộ."

"Vậy sao Hân với Tám Cảnh chia tay ? Đêm đó..."

"Hân không thích nó, còn đêm đó, em đừng hỏi đến."

"Vậy thì tốt rồi."

"Tốt cái gì ?"

"Không thương thì chia tay sớm mới bớt đau khổ. Người Hân chọn, nhất định phải là người muốn cùng Hân sống suốt đời, hiểu chưa."

"Na Mẫn có muốn ở bên Hân suốt đời không ?"

"Đương nhiên, Hân tốt mà." Đương nhiên, em yêu Hân mà. Em với một nửa của Hân sẽ ở bên Hân suốt đời, chỉ khác biệt, người đó là chồng Hân, cho Hân gia đình. Còn em, là em gái Hân, cho Hân điểm tựa. Tốt rồi, cứ như vậy là tốt rồi.

Hiểu Hân mỉm cười cực kì sang lạn , đưa tay xuống rờ qua bộ phận sinh dục nữ của Na Mẫn một cái : "Em làm đờn ông đi, cưới Hân về sống với em mới tốt."

"Hân đừng ghẹo em."

Na Mẫn bẽn lẽn bước qua người Hiểu Hân, không muốn tiếp tục đề tài này, đề tài này mà càng xoáy sâu, rốt cục cũng chỉ có mình cô là long dạ bị rạch nát mà thôi. Mà chưa nói đến, dạo này hành động của Hiểu Hân lại ngày càng bạo dạng, mỗi lần là một lần làm cô nóng hết cả người.

Trong khi đó, Na Mẫn vừa lướt qua, nụ cười Hiểu Hân bất chợt nhạt nhòa.

Na Mẫn mà làm đàn ông mới tốt, mới có thể lý giải bản thân tôi lúc này. Na Mẫn, rốt cuộc là tại sao, tại sao hết thảy cảm giác của tôi, đều nằm ở trên người em vậy ?! Tôi...phải làm sao bây giờ ?!

Hiểu Hân quả thật là không chú ý đến bản thân mình đang gặp một mối de dọa khủng kiếp, phía trước nàng chính là một cái hố vừa rộng vừa sâu, ước chừng là không có đáy. Một khi nàng sa chân, thì sẽ không cách nào trèo lên được, chỉ có ngày càng rơi xuống, ngày càng rơi xuống , giãy thoát không được, chỉ đành bỏ mặc mọi thứ, đón nhận và ôm lấy hư không.

Ngày đó cũng sẽ đến, nhưng không biết là đến bao giờ, càng không biết là sớm hay muộn.

Chuyện qua thật lâu, chuyện tình của Hiểu Hân và cái tát của Na Mẫn đã chìm vào quên lãng, cũng không thấy Hiểu Hân lại cùng đi với chàng trai nào nữa, thay vào đó là Na Mẫn cùng nàng chung bước sớm chiều. Mối quan hệ giữa hai nàng lúc nóng lúc lạnh, khiến cho người ở ngoài nhìn vào có chút mù tịt vào khói sương.

Vào một ngày trăng thanh đẹp trời, Bảo Sang rốt cuộc chịu hết nổi mà nổi quạo, giật bàn tay Na Mẫn đang nắm Hiểu Hân kia tách ra, nắm tay Na Mẫn kéo đi một chỗ khác. Bỏ lại Hiểu Hân đang không hiểu cái sự tình gì, tò mò chậm rãi đi theo nghe xem bọn họ nói cái gì.

"Na Mẫn, Mẫn nói đi, rốt cuộc Mẫn muốn cái gì ? Hả ?"

Na Mẫn không hấp tấp, không vội vàng, thái độ lạnh nhạt vô cùng, so với thái độ lúc nãy đối với Hiểu Hân, là nhẹ nhàng, nhu tình , ấm áp. Mà thái độ này , càng làm Bảo Sang như hoảng loạn phát điên.

"Muốn ? Là muốn cái gì ?"

"Mẫn đối với Sang như vậy là sao ?"

"Như vậy là như nào ?"

"Thì không cho Sang đón, không Sang đưa, không cho Sang đi chung, như vậy là yêu đương hả ?"

"Yêu đương thì phải đưa đón, đi chung hả ?"

"Chứ sao nữa, Mẫn suốt ngày bám bên Hiểu Hân, Hiểu Hân làm cho Mẫn có bầu được hả ?"

Na Mẫn nhăn mày : "Ý Sang là phải làm cho nhau có bầu thì mới yêu nhau được ?"

"Ừ."

"Sang có bao giờ nghĩ mình vô sinh chưa ?"

"Mẫn...Mẫn..."

"Thôi đi, đang nóng nảy thì đừng nói chuyện, bữa khác đi, còn về nấu cơm, Hân đói rồi."

"Hân Hân Hân, cửa miệng lúc nào cũng Hân, sao không nghe được một chữ Sang vậy."

"Sang."

"..."

Lướt qua người Bảo Sang muốn đi, liền bị Bảo Sang bắt lại bất chấp lần thứ hai ôm Na Mẫn vào người.

"Sang yêu Mẫn...Mẫn...Sang yêu Mẫn. Chúng ta thậm chí còn không có cơ hội gặp mặt, yêu đương này làm Sang mệt mỏi quá."

Bất chợt khoảng cách hẹp giữa hai thân thể bị bàn tay người thứ ba tách ra, Hiểu Hân khí thế bừng bừng kéo Na Mẫn ra sau lưng mình, mười ngón tay nắm chặt vô cùng chặt, giống như muốn Na Mẫn tiếp thêm sức mạnh cho mình vậy. Ngước cằm nói với Bảo Sang.

"Yêu đương mệt mỏi, thì chia tay mẹ cho rồi."

Sau đó kéo Na Mẫn đi khỏi.

"Hân lấy tư cách gì nói với tôi như vậy hả ?"

"Tư cách. Nói tới tư cách của Hân, sợ là Sang càng không có tư cách để biết đến tư cách của tôi đâu."

Lại bước đi, lại nghe Bảo Sang níu kéo, run rẩy cả hai tay.

"Na Mẫn, Mẫn nói cho Hân biết đi, Mẫn không muốn chia tay Sang đúng không ? Mẫn nói cho Sang biết đi, Mẫn không muốn chia tay, phải không ?"

Na Mẫn không quay đầu, thở ra một hơi thật dài, hai ngón trỏ và cái bóp lấy trán, bắt đầu ngẩng mặt mỉm cười.

"Lâm Bảo Sang, không cần dối lòng nữa, chúng ta chia tay lâu rồi."

Lúc này đây ngay cả Hiểu Hân cũng hết hồn, nhìn vào Na Mẫn mà mông lung, không tự chủ bị Na Mẫn kéo đi một đoạn dài cũng không hay.

Bởi vì là ngày cuối tuần, cho nên hai nàng cùng nhau đi chơi phố, không nghĩ bị Bảo Sang gây náo loạn, nhưng rốt cuộc người gây náo loạn chính thức không phải là Bảo Sang, mà Hiểu Hân cảm thấy người gây náo loạn lòng nàng là Na Mẫn mới đúng.

Ngồi ở ghế đá chờ Na Mẫn mua hai trái bắp nấu với hai bịch xá xị đi tới, gió thổi có mát, cũng không làm cho nàng thanh tỉnh nổi. Cuối cùng không nhịn được , quay qua hỏi.

"Em với Bảo Sang chia tay lâu rồi ?"

"Ừm."

"Khi nào ?"

"Sinh nhật Hân."

"Cái gì ? Ngày đó còn thấy...thấy..."

"Thì vậy mới bỏ nó đó. Em không thích ai chạm vào người em đâu."

Bàn tay đang cầm tay Na Mẫn của Hiểu Hân chột dạ, rụt rè muốn rút ra, nhưng mà Na mẫn nhanh bắt tay nàng lại, lại cùng nhau nắm chặt.

"Trừ Hân."

Bỏ xuống tảng đá trong lòng, nhẹ nhàng thở đều đặn, nhìn Na Mẫn cười òa lên, sau lại nín, lại nhìn nhau rồi lại cười. Có lẽ thời điểm này, có bao nhiêu lời nói ngọt ngào tốt đẹp, cũng không diễn tả nỗi vui sướng trong lòng Hiểu Hân.

Nàng phát hiện, bản thân mình ngày càng sa lầy vào một thứ gì đó, mà thứ đó, là cái gì thì nàng không biết được, luôn tự bản thân hỏi, nó là thứ chó gì, thứ gì mà làm nàng yêu tha thiết đến như vậy.

Đèn phòng tắt ngắm, bình thường Hiểu Hân đặt lưng xuống là rất mau giấc ngủ, nhưng lần này, nàng thậm chí còn chưa nhắm mắt, Na Mẫn cũng đã ngủ trước nàng. Chợt cảm thấy mình có chút đơn độc khó tả, xoay người lại đối mặt với Na Mẫn, lại càng có nhiều sự ngạc nhiên diễn ra.

Gần 3 năm ở cùng nhau, cũng có nghĩa là gần 3 năm Na Mẫn bước lên Sài Thành, ở Na Mẫn đã mất hẳn cái vẻ mộc mạc quê mùa như cô gái 3 năm trước, nước da trắng nõn không một chút ngâm đen hay vàng vàng, hoàn toàn trắng nõn, không lẽ nào tắm nước phun tên cũng làm cho da trắng được.

Làn tóc thì vẫn dài đen suông mượt như vậy, chỉ có thay đổi là góc mặt ngày càng sắc sảo hơn, cường ngạnh khoe ra sắc đẹp tiềm ẩn bấy lâu, môi tái tái sau 3 năm cũng trở nên hồng hào, mi mắt không dài nhưng sau 3 năm tựa như có chút cong vút lên một chút, còn chưa kể hàng chân mày không đậm không nhạt, không tỉa không cạo, gòn gàng thẳng thóm nằm gọn trong hai hàng dài.

Trời đất quỷ thần có hơi thiên vị người này không ? Vì sao ở người của Na Mẫn, lại chứa nhiều nét đẹp mặn mà như vậy. Đúng là thật không thể tin nổi vào mắt mình. Hóa ra thật lâu chưa để ý đến Na Mẫn, em đã đẹp đến nhường này rồi. hèn gì mà khi hai nàng đi chung, không còn ai dị nghị cái gì nữa. Nhớ 3 năm trước đi chung, thậm chí còn sợ Na Mẫn tủi thân.

Nhúc nhích vào gần Na Mẫn, Na Mẫn cũng rục rịch xoay người hướng thẳng lên trần nhà. Chôn mũi vào bên sau rái tai Na Mẫn, muốn hít lấy hương mạ non hôm nào mình cực kì yêu thích, mỉm cười thỏa mãn, quả là không hề mất đi hương quê , vẫn là Na Mẫn mà nàng thương mến.

Cảm giác giấc ngủ bị động, Na Mẫn vô thức lại xoay người, vừa xoay mặt qua, chạm vào mảng nào đó có khe hở ở giữa, mềm mềm, còn có ẩm nước , lại phảng phát ra hương thơm bạc hà.

Hiểu Hân hết hồn, môi nàng và môi Na Mẫn cứ như duyên định mà thít vào nhau, nàng cảm thấy cả đầu óc và linh hồn mình đều bay mất, cảm giác mềm mại lúc này, khiến trái tim nàng ngủ không nổi nữa rồi, nhảy cẩng lên mà reo hò. Chưa tính này là lần đầu nàng biết chạm môi người khác, còn là môi con gái, hóa ra là êm ái như vậy.

Cũng có lần mém chút bị Tám Cảnh hôn môi, nhưng lần nào cũng kịp né qua một bên chỉ trúng bên má. Dù vậy, má vẫn cảm thấy được môi Tám Cảnh rất khô, da môi đâm trồi đâm mặt nàng có chút đau. Đâu có còn phảng phát mùi vị gì đó không thể chấp nhận nổi. Thầm chửi trong lòng, muốn nhắc nhở Tám Cảnh không nên đi ăn bún mắm nữa, đều đem gôm hết mắm thúi vào trong mồm.

Bất chấp những nụ hôn của Tám Cảnh, hiện tại đánh đổi lại cái áp môi vô thức này của Na Mẫn đã làm cho Hiểu Hân kích thích khôn cùng. Nàng thậm chí còn muốn gậm, muốn cắn lấy.

Ý nghĩ đi sau hành động, Hiểu Hân gặm môi Na Mẫn lại, mút vào mấy cái, lại gặm môi dưới, mút vào mấy cái, nhịn không được muốn liếm viên môi lạt như đường.

Thật sự, rất ngọt, rất mê muội.

Na Mẫn là con gái mà.

Na Mẫn là con gái mà.

Na Mẫn là con gái mà.

Tâm trí của nàng nói với nàng như vậy, nhưng đến khoảng 5 phút sau gặm mút môi người ta, nàng mới bức mình dứt ra, xoay người ôm ngực thở hồng hộc hồng hộc. Không được, nói như nếu nàng thích Na Mẫn như kiểu thích trai gái, thì chẳng khác nào nàng đã vô tình cho phép xã hội tự đặt thêm một cái tên khác cho nàng.

Đó là, "cái con ô môi".

Cái tên này không hề đẹp chút nào, thậm chí còn làm cho người người xa lánh. Mà chưa kể, nếu muốn ở bên nhau, lại còn phải cắt tóc, mặc đồ con trai, mang dép con trai, không được thoa son mặc đầm.

Nàng không muốn làm con trai, dù cho Na Mẫn có thể làm con trai, nàng cũng không muốn. Trừ khi Na Mẫn là con trai thật thì nàng còn có thể tự tin khoe với thiên hạ, Na Mẫn là sở hữu của mình. Đằng này, cả hai đều là...con gái.

Trước tiên là trấn tỉnh, nàng nhất quyết không muốn mình bị sa vào thế trận khó đỡ này, nàng không muốn tình thế cứ như vậy mà phát triển được. Tương lai của Na Mẫn lẫn tương lai nàng, đều không thể bị bất cứ thứ gì phá hoại. Có lẽ tuổi mới lớn làm cho nàng lú lẫn, vẫn còn chưa trải đời nhiều, chưa gặp nhiều dạng đàn ông, chỉ có một Tám Cảnh khốn nạn thì tính là gì.

Thật ra thì có một Tám Cảnh khốn nạn thì tính là gì, còn có nhiều đàn ông khốn nạn nữa.

Tiểu thuyết có thuyết, đàn ông là thứ muôn hình vạn trạng, nhìn người này không thể suy ra người kia, tốt nhất là biết lựa chọn, biết nhìn người, dùng hết chân tình ra để nắm lấy trái tim người đàn ông đó, chỉ có như vậy, mới trói buộc nhau cả đời. Không có người đàn ông xấu, chỉ có người đàn bà không biết chiều lòng người đàn ông mà thôi.

Nghĩ đến đoạn này lại thấy có niềm tin trở lại, nhưng nàng đã quên rồi, nàng vốn đã không còn tin vào tiểu thuyết nữa. Đoạn này, là nàng tự nhớ ra, để làm cái cớ chối bỏ cảm giác của bản thân mình mà thôi.

Lan man suy nghĩ, nàng không biết, người ngủ bên cạnh mi mắt động đậy không ngừng, khóe miệng mỉm cười che đậy, nhưng quyết định sẽ không thức giấc, không nói ra, sợ người ta e thẹn.

Nghĩ đến mối quan hệ theo thời gian sẽ dần tốt lên, cả ngày hôm sau tinh thần Na Mẫn phấn chấn vô cùng, thậm chí còn nhảy chân sáo vui vẻ lơn tơn.

Nào đâu có ngờ buổi tối trở về, Hiểu Hân nghiêm túc nói với cô rằng.

"Hân chuẩn bị dọn đi, chắc là ba ngày nữa."

"..."

Chân đang tháo giày, ngưng động tác, thẩn thờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro