1. Người yêu tôi chết rồi, ngay trước mắt tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó trên đường đi làm về, tôi mua một chiếc máy ảnh (chụp ảnh lấy liền) làm món quà kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi. Sau khi về đến nhà, tôi thay giày, gọi to: "Vợ ơi, anh về rồi nè!"

Thấy trong phòng yên tĩnh, tôi đoán chắc là đang trong nhà vệ sinh. Lúc này, tôi phát hiện con mèo nhà tôi đang ngồi trên bàn trà, ánh mắt nó nhìn thẳng vào ánh nắng của buổi chiều tà bên ngoài sân thượng.

Tôi cầm máy ảnh ngắm chuẩn nó, đứng ở chỗ cửa nhà tìm góc đẹp, hướng ống kính tập trung ánh sáng vào đằng sau người nó, sau đó lấy nét phần sân thượng phía trước.

Đột nhiên tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng, đem máy ảnh ngắm chuẩn ra phía sân thượng.

Lúc này tôi nhìn rất rõ, đôi tay không nhịn được run lên, máy ảnh "tách" một tiếng, bức ảnh dần dần trôi ra.

01. Vợ tôi chân không đứng trên tay vịn lan can của sân thượng. Gió thổi đến, váy dài của cô ấy khẽ đung đưa.

Cô ấy nhìn thấy tôi, quay đầu lại nhìn tôi mà cười.

Tôi vứt bỏ máy ảnh, điên cuồng xông tới chỗ cô ấy. Nhưng cửa kính bị khóa chặt, chìa khóa nằm bên cạnh chân cô ấy. Tôi đẩy mạnh cửa, đập cửa kêu cô ấy đi xuống.

Cô ấy nói: "Diệp Tiểu Bạch, 160 mũ 6 bằng bao nhiêu?"

Tôi nói: "Văn Văn, nghe lời anh, mau xuống đi"

Cô ấy vẫn kiên quyết: "Nói cho em đáp án đi"

Tôi trả lời: Khoảng 300 vạn...

Cô ấy nói: Anh sai rồi!

Vợ tôi vẫn dùng ánh mắt đó nhìn tôi, chân trái lùi về phía sau một bước. Tôi liều lĩnh đập cửa sổ, cánh cửa kính vỡ vụn, có một mảnh thủy tinh đâm vào mắt tôi.

Tôi cố gắng vươn tay ra nắm lấy cô ấy, nhưng chỉ nhìn thấy đuôi váy của cô ấy trên tay vịn lan can vụt qua trước mắt.

Dưới lầu không một tiếng động.

Tôi nhắm một con mắt, máu từ từ chảy xuống mặt tôi.

Tôi bàng hoàng đứng nhìn cô ấy nằm co quắp trên nền đất xi măng, lòng bàn chân đột nhiên nhói lên như kim châm nhắc nhở tôi rằng: đây không phải ảo giác.

Cho đến lúc cảnh sát đến nơi, tôi mới biết thứ đâm vào chân mình là đinh ghim (đinh mũ). Trên sân thượng trải đầy đinh.

02. Cảnh sát xác nhận rằng đây là tự sát. Họ kiểm tra camera, lúc đó, trong căn hộ ngoại trừ tôi với cô ấy, không còn ai khác ra vào.

Trong nhật kí của cô ấy viết rằng: "Ngày mai đi mua thức ăn, đợi Diệp Tiểu Bạch về sẽ làm cho anh ấy món sườn xào chua ngọt". Những chuyện trong nhật kí đều là những chuyện vụn vặt cuộc sống thường ngày, không phát hiện ra bất kì dấu hiệu nào muốn tự sát.

Thực ra tôi sống với cô ấy đã bao nhiêu năm, mỗi lần cô ấy có điều gì buồn phiền, đều sẽ nói cho tôi đầu tiên.

Phía bên cảnh sát khuyên tôi nén bi thương, hỏi xem có thể liên hệ với người nhà cô ấy không.

Tôi ngồi trong nhà, trên trán quấn băng, che đi một bên mắt bị thương của tôi, cúi thấp đầu nói: "Cô ấy là trẻ mồ côi", rồi lại ngẩng lên: "Tôi nghĩ là có người hãm hại cô ấy!"

Cảnh sát có chút đau đầu nói: "Những cái đinh ghim trên sân thượng chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, chỉ có dấu vân tay của cô ấy. Còn về cái câu hỏi toán học trước đó, trước mắt chưa phát hiện ra điểm nghi vấn nào".

Mà tôi - chính là bằng chứng chắc như đinh đóng cột rằng cô ấy đã tự sát.

Nhưng tôi vẫn không hiểu, đang yên đang lành, tại sao cô ấy có thể tự sát được. Tôi quả quyết tin rằng cái chết của cô ấy là do người khác gây ra.

Phía bên cảnh sát không ngừng phủ nhận lại tôi, trong mắt bọn họ, tôi hiện tại chỉ là một người đàn ông đang đau khổ, tuyệt vọng đang nói nhảm.

03. Ngày hạ táng Văn Văn, tôi nhìn quan tài đang được chôn cất, đột nhiên muốn hút điếu thuốc, nhưng bật mấy lần lửa cũng không lên. Tôi cảm giác bộ dạng hiện tại của tôi có chút thảm hại.

Từ phía sau có một cái ô giúp tôi che mưa, người ấy đưa cho tôi một điếu thuốc, là Lục Tử Ninh của đội cảnh sát hình sự.

Cô ấy nói: "Xin lỗi"

"Chẳng có gì phải xin lỗi cả"- Tôi đáp

- Tôi đã tìm qua tài liệu, trước Văn Văn cũng có 3 người phụ nữ nhảy lầu tự sát, hơn nữa là mỗi tuần cùng một thời điểm

Tôi hỏi lại: "Giống Văn Văn sao?"

Cô ấy đáp: "Tình tiết vụ án gần như giống nhau. Nạn nhân không có dấu hiệu tự sát, thời gian tự sát đều vào nhập nhoạng tối. Mỗi người đều để lại câu hỏi 160 mũ 6 bằng bao nhiêu. Nhưng chỉ có vợ của anh rải đầy đinh ghim trên sân thượng. Vì thế tôi đang muốn hỏi anh"

Tôi trả lời: "Cô ấy từ nhỏ đã sống trong trại trẻ mồ côi"

- Điều này tôi biết

- Cô ấy từng nói với tôi, lúc ở trong trại mồ côi khi bị người khác bắt nạt sẽ rải đầy đinh ghim xung quanh mình.

Tôi ngập ngừng một chút, lại nói tiếp: "Buổi chiều tối hôm ấy, cô ấy rất sợ hãi!"

04. Có một chuyện tôi không nói với Lục Tử Ninh vì tôi nghĩ rằng cô sẽ không tin.

Sau khi Văn Văn ra đi, vào một ngày, tôi ở trong nhà sắp xếp di vật, cảm giác lồng ngực khó chịu bèn châm một điếu thuốc, từ từ hút một mình.

Tiếp đến tôi nhìn thấy con mèo của tôi bước đến, trong miệng nó ngậm một chiếc máy ảnh.

Khi tôi lấy chiếc máy ảnh xuống, nhìn Văn Văn trong bức ảnh đó, tàn thuốc không cẩn thận bay vào mắt trái của tôi, hiện lên một chấm đen trên mắt.

Lúc đó băng gạc trên mắt tôi đã tháo xuống. Bác sĩ nói với tôi không có gì đáng lo ngại, chỉ có điều, mảnh thủy tinh rơi vào mắt tôi lúc đó không tìm thấy được, ông ấy nói rằng: "Có thể là do sau đó đã rơi ra ngoài rồi, hoặc cũng có thể là ảo giác của anh, nói chung là Diệp tiên sinh à, anh không cần phải lo lắng đâu".

Tôi nhắm mắt, hít sâu vài hơi, sau một hồi lâu thị lực cũng dần dần khôi phục. Sau khi mở mắt, tôi phát hiện trong bức ảnh của Văn Văn, bên cạnh có thêm 5 bóng người. Tôi dụi dụi mắt mấy lần liền nhưng bóng người vẫn bay lơ lửng bên cạnh cô ấy. Năm bóng người ấy, trên người đều có hai sợi chỉ trắng nối với hai người con lại tạo thành hình ngôi sao năm cánh. Mà ở chính giữa ngôi sao ấy, chính là Văn Văn, bị những cái bóng bao vây xung quanh, sau lưng là bầu trời, váy dài đong đưa.

Con mèo dựa vào người tôi. Tôi hỏi nó: "Có nhìn thấy những người này không?"

Con mèo giơ cái móng vuốt của nó ra, ấn vào một bóng người trong số đó. Đó là bạn tốt của tôi và Văn Văn, đồng nghiệp của tôi, từng đến nhà tôi chơi và còn từng ôm cô ấy. Năm bóng người này, hoặc là người tôi quen biết, hoặc là bạn của Văn Văn. Tôi nhớ lại kĩ càng, họ không phải ma quỷ, mỗi người đều đang sống rất tốt. Tôi cũng đã xác nhận lại nhiều lần, cùng con mèo xem nhiều bức ảnh, nhưng nó chỉ có phản ứng đối với bức ảnh đó và tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy 5 bóng người trên bức ảnh của Văn Văn. Điều đó chứng tỏ, đây không phải là ảo giác. Hoặc là, cho dù đây là ảo ảnh thì cũng chỉ xuất hiện ở hoàn cảnh đặc biệt, tôi nghĩ phía sau 5 bóng người này chắc chắn đang che giấu điều gì đó, thậm chí có thể là chân tướng của việc Văn Văn nhảy lầu.

Tôi xoa xoa đầu con mèo, hỏi nó: "Mày cảm thấy, Văn Văn lúc đó đang sợ hãi điều gì?"

Con mèo chỉ nhìn chăm chăm vào 5 bóng người đó. Lẽ nào Văn Văn đang sợ hãi 5 người bọn họ sao?

05. Ngày tôi quen Văn Văn, là mùa đông của 7 năm về trước.

Năm đó, tuyết rơi rất dày, tôi ra khỏi công ty và vẫn đang càm ràm bàn chuyện làm ăn với khách hàng qua điện thoại, tôi đi đến cái đình trong công viên gần đấy, ngồi trên cái ghế dài... Cuối cùng cũng ngắt được điện thoại, thở ra một hơi sưởi ấm cho tay và lấy ra hộp cơm nắm chuẩn bị ăn tối.

Lúc này tối mới phát hiện trong đình vẫn còn một cô gái, im lặng yên tĩnh, không nói lời nào, trầm mặc nhìn cơn mưa tuyết đang rơi dày ngoài đình.

Tôi hỏi: "Cô ăn cơm chưa?"

Nói thực, tôi cũng không biết tại sao mình lại chào hỏi kiểu này, nếu để mà nghệ thuật một chút, đại khái tôi sẽ lỗ mãng nói làm một ly không, hoặc ít nhất cũng phải hỏi cô ấy có lạnh hay không. Hỏi một câu ăn cơm chưa thì tôi có thể chia một nửa hộp cơm nắm lạnh lẽo trên tay tôi cho cô ấy.

Cô ấy thất thần nhìn tuyết rơi, ngơ ra hỏi tôi: "Anh đồng ý cưới tôi không?"

Cô ấy vừa hỏi xong, tôi lúc đó như kiểu bị ngốc luôn, đơ nửa ngày, nói: "Có phải chúng ta phát triển hơi nhanh không?"

Cô cười một cái, không nói gì, đi ra khỏi đình, bóng lưng dần dần khuất trong màn mưa tuyết. Đó là lần đầu tôi và Văn Văn gặp nhau.

5 bóng người, 3 nam 2 nữ...

Đồng nghiệp của tôi, boss của cô ấy, huấn luyện viên tập gym của cô ấy, bạn thân cô ấy và bà bán rau dưới lầu nhà chúng tôi.

Tôi cố gắng nhớ lại, đầu tiên là Bạng Tử (tên béo), nhiệt tình giảm béo nhưng chưa bao giờ thành công. Ngày Văn Văn xảy ra chuyện, tôi xin tan làm trước, Bạng Tử vẫn đang trong công ty ăn mì gói.

Ngoài ra 4 người còn lại, tôi nhờ Lục Tử Ninh của bộ phận hình sự điều tra. Trong khi vụ án xảy ra, bọn họ đều đang làm việc và không có mặt ở hiện trường, khoảng cách ở gần nhất là bà bán rau nhưng cũng chỉ ở lề đường trước cửa khu phố, hoàn toàn không bước vào bên trong khu.

Nói cách khác, 5 người này đều có bằng chứng ngoại phạm. Tôi nhìn kĩ những sợi dây trong bức ảnh, vẽ hình ngôi sao đó ra giấy. Tôi không có cách nào giải thích được vì sao tôi lại nhìn thấy 5 người này, bao gồm cả hiện tượng này, tôi chỉ có thể cho bản thân một lời giải thích: Tôi có thể dùng mắt trái của mình nhìn ra nguyên nhân cái chết của Văn Văn. Tôi biết, thực ra nhìn bản thân tôi hiện tại có chút vô lí nhưng người con gái khiến tôi học được cách trưởng thành ấy đã không còn tồn tại nữa rồi, cứ tiếp tục điều tra như thế này, ít ra tôi còn cảm nhận được bản thân mình vẫn đang sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tâmlý