chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16.

Một buổi sáng bắt đầu tại Macao.

Lingling Kwong thức dậy trong cơn mỏi mệt, cô kết thúc công việc vào tối muộn ngày hôm qua, và nhận một cuộc gọi đầy sự khủng hoảng của Win, cô đã rất khó ngủ, và cực kỳ đau đầu, hiện tại cô không lấy nổi đâu ra năng lượng để bắt đầu buổi sáng nữa.

Cô cảm thấy đau khổ, vì đã làm Win bị tổn thương….

Cô là một tiến sĩ chuyên đi chữa tổn thương cho người khác, nhưng rồi chính cô lại gây tổn thương cho người chồng của mình. Cô nhìn vào bàn tay của mình, rồi từ từ rút cái nhẫn ra, càng đeo nó, cô càng cảm thấy có lỗi với Win, cô sẽ làm theo lời Win nói.

Và cô quá ngạc nhiên việc Orm Kornnaphat lại bay đến Hồng Kong, thậm chí còn đến gặp Win, ăn trưa với anh ấy, và tiết lộ mọi thứ.

Chắc hẳn việc Win nói lời ly hôn, là mục đích của Orm Kornnaphat.

Tại sao cô ấy lại làm vậy, từ hôm trở về Thái đến giờ đã là gần 1 năm, chắc hẳn cô ấy đang hạnh phúc bên Yeena rồi chứ. Trong suốt quãng thời gian đó, cô đã không nhận được bất cứ một tin nhắn nào, hay một cuộc gọi nào của Orm, cô nghĩ rằng Orm đã hoàn toàn ổn định với những mối quan hệ xung quanh cô ấy.

Dù cô rất nhớ Orm Kornnaphat, nhưng với cái ý nghĩ rằng cô ấy đang ở Thái một cách khỏe mạnh và hạnh phúc, điều đó làm cô yên tâm hơn một chút.

Orm Kornnaphat giống như là một người yêu không đúng thời điểm của cô vậy, và cô chấp nhận rằng, duyên tình của cô và Orm chỉ đến được đó thôi.

Khi Orm trở về Thái, thời gian đầu cô bị xuống tinh thần nghiêm trọng, cô đã chờ tin nhắn của Orm Kornnaphat, nhưng cô ấy không hề nhắn một tin nào, có thể cô ấy vẫn đang tức giận vì cô đẩy cô ấy về Thái.

Và cô cũng không có đủ dũng cảm để chủ động gọi điện hỏi thăm cô ấy.

Rồi sau đó một thời gian, cô quen dần với cảm xúc trống rỗng đó, rồi cô tiếp tục với cuộc sống của riêng mình, chấp nhận sự không tồn tại của Orm Kornnaphat trong cuộc đời của cô.

Và ngay thời điểm này, cô biết rằng cuộc đời cô sẽ bị xáo trộn tiếp, vì Orm đang ở đâu đó gần cô. Nghĩ đến điều này, cô vừa vui mừng, mà lại vừa lo lắng.

Rốt cuộc Orm Kornnaphat muốn cái gì?

Điện thoại của Lingling Kwong bỗng rung chuông, một số lạ.

- Alo.

“Em đây”

- ………………. -  Lingling im lặng vì hồi hộp

“Sao lại im lặng, chúng ta không gặp nhau gần một năm mà chị đã nhanh chóng quên giọng của em rồi hả?” – Orm lạnh lùng nói

- Không, chị nhớ chứ, Orm.

“Chị đang ở đâu ở Macao?”

- Em đang ở Hồng Kong đúng không? Ngày mai chị xong việc chị sẽ về Hồng Kong, chúng ta sẽ gặp nhau.

“Em đang ở Macao, chị cụ thể là đang ở đâu, đường nào, số nhà mấy?”

- ………..Khách sạn Grandview, đường Oliveira, phòng 527.

“Chờ em khoảng một tiếng được không?”

- Được.

Lingling ngạc nhiên, Orm Kornnaphat bay đến tận Macao để tìm cô….Macao là một quốc gia cách Hồng Kong khoảng 150km đường biển, rất khó tìm được chuyến bay thẳng, luôn có chuyến bay quá giang, để đến Macao thông thường sẽ mất tổng 7 tiếng, và sân bay quốc tế Macao cách trung tâm thành phố cũng không quá xa, chỉ khoảng 6km.

Cô chờ đợi trong hồi hộp…

Sau khoảng 40’, Lingling thấy có tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra, như mong đợi, là Orm Kornnaphat.

Hai người ngồi cạnh nhau ở trên mép giường, một quãng ngại ngùng diễn ra vì đã gần 1 năm trôi qua họ không gặp nhau, nói câu nào đầu tiên, nói về chủ đề gì trước, cả hai thực sự không biết.

- Chị vẫn vậy, trông thật xinh đẹp – Orm mở lời.

- Cám ơn em, em đã đổi màu tóc rồi ha – Lingling ngại ngùng đáp, cô đan hai bàn tay vào nhau, trong lòng hơi hồi hộp. Khi Orm bước vào trong căn phòng này, cô đã ngay lập tức nhìn thấy màu tóc mới của cô ấy, từ vàng thành xám, độ dài tóc vẫn vậy.

- Ừm – Orm như ngậm từ ở trong miệng, cô nhìn Lingling chờ đợi một kết nối ánh mắt.

- ……………..

Phản ứng trầm lặng của Lingling làm cho Orm không thể kiên nhẫn, cô từ từ tiến tới, tấn công Lingling bằng một nụ hôn.

- Hmmm….. – Lingling rên rỉ.

Orm giữ đầu Lingling để ấn cô ấy vào cô sâu hơn, cô đi tìm chiếc lưỡi bí ẩn của Lingling, quấn quít không thôi, đây là điều mà cô đã khao khát suốt thời gian qua.

Một nụ hôn diễn ra, rồi hai nụ hôn diễn ra, rồi đến nụ hôn thứ năm, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

- O….Orm…. – Lingling nói chới với trong nụ hôn.

- Hmmm… - Orm không quan tâm.

Cho đến khi cái lưng của Lingling đã quá mỏi mệt, cô không ngồi thẳng được nữa, cô thả cơ thể xuống giường. Orm theo đó mà đè lên Lingling, rồi cô ấy rời ra, tựa trán vào trán của cô.

- Lingling….em nhớ chị…em cực kỳ nhớ chị.

- ………………. – Lingling yên lặng, chớp mắt nhìn khuôn mặt phía trên mình.

- Đã 11 tháng trôi qua rồi, em vẫn còn yêu chị, em chưa bao giờ ngừng yêu chị, thậm chí em còn yêu chị nhiều hơn năm ngoái nữa.

- ……………….

- Điều đó đã đủ chứng minh rằng tình cảm của em không phải là nhất thời chưa?

- ………………… - Lingling rung động, mắt cô rưng rưng.

- Em đã lên mạng tìm kiếm, “tình yêu thế nào thì được gọi là lâu bền”, người ta nói rằng thời gian phải tính bằng nhiều năm, từ lúc em có tình cảm với chị, đến giờ là 20 tháng rồi, đã được gọi là lâu bền chưa?

- …………………

Orm kéo Lingling ôm vào lòng, áp sát cái đầu Lingling vào ngực cô ấy.

- Chị nghe tim em đập đi.

- ………………

- Tim em đập nhanh không phải vì hành trình bay đến Macao vừa rồi đâu, mà vì chị đang ở cạnh em.

- ………………………..

- Những lời nói của chị vào đêm Valentine đó, hoàn toàn sai lệch, chị cần phải thừa nhận, rằng chị đã nói sai.

- ……………………..

- Em không thể lấy lại được ký ức, em không thể sống hạnh phúc.

- ………………………..

- Mối tình của em và Yeena không phải là mối tình sâu đậm và nghiêm túc, nó kéo dài 1 năm, nhưng em và Yeena chỉ gặp nhau khoảng 20 lần, vì công việc của cả hai đều bận rộn, người biết rõ điều này nhất là Juepak.

- …………………….

- Nói em ích kỷ cũng được, nhưng em không muốn sống vì người khác nữa, em muốn sống vì chính em.

- …………………………..

- Em cũng không quan tâm đến điều ước của chị nữa đâu, em chỉ quan tâm đến điều ước của chính em thôi.

- ………………………. – Lingling không thể nói được gì, cô không nghĩ là cô lại được gặp Orm vào sáng sớm ở Macao như vậy, và được nghe cô ấy thổ lộ như vậy.

Hóa ra, những điều cô tính toán, hoàn toàn không khả thi.

Cô đã vô tình đẩy Orm vào cái phán đoán sai lệch của cô, làm cô ấy phải đau khổ.

- Sao chị không nói gì? – Orm hỏi yêu chiều, cô ấy vuốt nhẹ mái tóc của Lingling.

- Chị xin lỗi….chị…. – Lingling ngập ngừng.

- Chị xin lỗi vì điều gì?

- Chị đã nghĩ rằng em có thể nhớ lại mọi thứ, và hạnh phúc với người yêu thật sự của em.

- Chị biết lỗi là được rồi, tiến sĩ cũng vẫn là con người, vẫn có quyền được mắc lỗi.

- ……….. – Lingling cảm động, mắt ướt ướt như muốn khóc.

- Thời gian qua chị sống thế nào, có hạnh phúc không? – Orm hôn lên đôi mắt yếu ớt của Lingling, rồi lại hỏi yêu chiều.

- Chị đã mong chờ cuộc gọi của em.

- Em xin lỗi vì đã không gọi cho chị, vì em muốn gặp chị trực tiếp.

- ………………………. – Lingling trầm lặng, nhìn sâu vào ánh mắt nâu của Orm, trái tim cô rộn ràng vì hạnh phúc.

Đó chẳng phải là thứ mà cô đang ao ước đó sao…..

Cô chưa bao giờ hy vọng việc gặp lại Orm, nhưng thực sự cô đã rất nhớ cô ấy.

Orm cứ vậy mà quan sát Lingling, cô ấy đang ngước mắt nhìn cô mà không dám chớp, một giọt nước mắt rơi xuống, Orm vội lau nó đi, dáng vẻ yếu đuối của Lingling Kwong, làm cô thương yêu vô cùng.

- Đừng khóc nữa, em đang ở đây với chị rồi mà.

- ……… - Lingling vẫn chưa hết xúc động, nỗi nhớ Orm Kornnaphat được vun vén suốt gần một năm qua giờ bùng ra cùng một lần. Cô có thể gọi điện cho cô ấy, có thể nhắn tin cho cô ấy, hoặc có thể lên mạng cập nhật thông tin về cô ấy, nhưng cô lại không làm, vì cô sợ nỗi nhớ của cô sẽ tăng không kiểm soát, cô cứ để nó nhen nhóm vậy là được rồi.

Và giờ cô được nhìn thấy Orm, rất gần, rất sát, cô không thể tưởng tượng được.

Orm mỉm cười, vừa lau nước mắt vừa hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp của Lingling, rồi vuốt tóc cô ấy.

- Lingling, những tháng vừa rồi em đã làm việc chăm chỉ, bộ phim mới của em đã được ra mắt, và rất thành công, em cũng đã phát hành thêm nhạc phim. Em được ca hát và trình diễn, được diễn xuất, đó là điều em mong muốn, nhưng cuộc sống của em thực sự không hạnh phúc, vì không có chị.

- ………………..

- Em không nhớ lại được ký ức, nhưng em vẫn làm tốt mọi việc, và em vẫn là chính em chứ chẳng phải ai khác, em mong chị hiểu điều này và đừng khuyên em làm những việc em không muốn nữa.

- ………………. – Lingling im lặng, trong lòng cảm thấy tội lỗi, những điều cô làm đều là muốn tốt cho Orm Kornnaphat, vậy mà cô lại khiến cô ấy sống không hạnh phúc.

Orm ôm trọn Lingling trong vòng tay, hai người cứ thế mà im lặng, không nói gì nữa, tận hưởng từng khoảnh khắc yên bình này.

……

- Hôm nay mấy giờ chị phải đi làm?

- Chị có hẹn với bệnh nhân vào buổi trưa.

- Vậy thì giờ mình đi ăn sáng, em chở chị đi, đi nào – Orm hôn một cái vào chiếc mũi cao chót vót của Lingling, rồi kéo cô ngồi dậy.

--

Orm đưa Lingling lên một chiếc xe ô tô màu đen, cô ngạc nhiên vô cùng vì Orm đã biết lái xe ô tô.

- Trước khi bay đến Macao em đã đặt thuê xe ô tô tự lái, rồi đến nơi làm thủ tục nhận xe, cho nên mất gần 1 tiếng mới đến gặp chị được.

- Em học lái xe từ bao giờ vậy? Mà em có bằng quốc tế hay sao mà được lái ở đây?

- Từ 4 tháng trước, đương nhiên là em có bằng quốc tế. Bây giờ em đưa chị đi ăn bánh mì nướng nhé, chỗ đó cũng bán trứng trà đó

Orm lái xe khoảng 10km, đến một quán ăn dễ thương có tên là Chiado. Hai người vào quán, ngồi ở chiếc bàn ở ban công, vị trí đẹp nhất trong quán.

- Sao em lại tìm được quán này vậy? – Lingling ngắm nhìn xung quanh, những thiết kế trong quán có nhiều màu sắc, đem lại một cảm giác tươi vui.

- Em đã hỏi một người nhân viên ở sân bay.

Sau khi order xong, cô nhân viên rời đi, ngoài ban công chỉ còn mỗi Lingling và Orm, Orm nhân tiện, hôn lên má Lingling một cái.

Lingling ngạc nhiên, nhìn sâu vào ánh mắt nâu tuyệt đẹp của Orm, ánh mắt này tựa đang lấp lánh những vì sao, toát ra sự hạnh phúc tròn đầy.

- Orm…

- Em đang nghe đây.

- Hôm qua Win gọi điện cho chị, và yêu cầu ly hôn.

- Thật sao? – Orm ngạc nhiên.

- Anh ấy đã kể hết với chị, việc em gặp anh ấy và tiết lộ chuyện của chúng ta cho anh ấy biết.

- Em đã khóc lóc van xin Win ly hôn với chị đấy, và giờ thì thành công rồi.

- ……………….

- Chị có giận em không, vì em đã làm điều đó.

- Không, dù sao thì chị cũng không có đủ dũng cảm để kể với anh ấy.

- Em đến nhà chị với mục đích là gặp chị, nhưng chị lại đi công tác mất, chỉ có Win ở nhà, anh ấy rất thân thiện, mời em ở lại ăn trưa, và hỏi han em rất nhiều.

- Yeah, Win luôn hiếu khách mà – Lingling gật gật cái đầu.

- Lingling Kwong, rốt cuộc chị yêu em vì điểm gì? – Orm tò mò.

- Là sao?

- Win thật sự quá lý tưởng, từ ngoại hình đến tính cách, em không nghĩ rằng lại có người dám phản bội anh ấy.

- Yêu là yêu, là chuyện của trái tim và cảm xúc, làm sao có thể dùng lý thuyết để giải thích được – Lingling bật cười.

- Nếu sau này chị phản bội em, thì chắc cũng không cần một lý do gì đâu nhỉ - Orm vô tư hỏi bâng quơ.

- Nếu chị muốn phản bội em, thì những tháng qua chị đã yêu người khác rồi, em đừng nói vớ vẩn nữa – Lingling nhếch môi.

Nhân viên mang đồ ăn đến. Lingling chủ động cột tóc lại cho Orm như một thói quen, rồi hai người cùng ăn. Bánh mì và trứng ở đây rất ngon, Lingling luôn miệng khen.

- Vậy là chị vẫn không thể trả lời được vì sao chị yêu em hả? – Orm rảnh rỗi quay lại chủ đề cũ.

- Vì em xinh đẹp, em sexy, em đáng yêu, em thông minh, em tốt bụng, cơ thể em đẹp, da em mềm, da em trắng sáng, môi em đẹp, mũi em đẹp, trán em đẹp, được chưa? – Lingling mè nheo đọc rap.

Câu trả lời làm Orm Kornnaphat cười muốn ngã ngửa, cô giấu đầu mình vào mái tóc đen của Lingling.

- Em đến đây em có báo với ai không đó? – Lingling hỏi.

- Không.

- Em ít ra nên nói với gia đình chứ, và em cũng không cần thiết phải đến tận Macao, chờ chị ở Hồng Kong là được rồi mà.

- Vì em muốn gặp chị, em không thể chờ được – Orm dựa cằm vào vai Lingling.

- ……….. – Lingling nghiêng đầu mình vào trán Orm một cái, rồi tiếp tục bữa ăn.

- Em đã xin giấy tờ định cư ở Hồng Kong 6 tháng liền, mang theo nhiều hành lý để có thể ở lâu dài, em cũng đã thuê phòng ở khách sạn Holiday Inn dài hạn rồi, lần này em sẽ chờ cho đến khi chị về Thái với em.

- ……………..

- Những tháng vừa qua, chị có nhớ em không?

- Có – Lingling gật gật cái đầu, rồi uống một ngụm nước.

- Tại sao chị không liên lạc với em?

- Chị nghĩ rằng em đang hạnh phúc với những thứ xung quanh rồi, nên chị không làm phiền nữa.

- Một suy nghĩ ngu ngốc, thôi không sao, dù sao tiến sĩ cũng vẫn là con người, vẫn có quyền được ngốc nghếch – Orm lên mặt dạy đời.

Lingling bật cười.

Một ngày trôi qua, Lingling cùng Orm trở về Hồng Kong sau khi hoàn thành công việc, Lingling bước vào nhà, cô cảm nhận được một sự trống rỗng. Cô đi vào nhà sâu hơn, cô mở tủ quần áo của Win, hoàn toàn trống trơn.

Có một tờ giấy được đặt ở trên mặt bàn ở phòng khách, là tờ giấy ly hôn, đã có sẵn chữ ký của Win ở đó.

Vậy là cô còn không có cơ hội gặp anh ấy lần cuối luôn, Win chắc hẳn không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Anh ấy nói trong tin nhắn, rằng hãy ký vào tờ giấy ly hôn, rồi gửi cho anh ấy qua bưu điện.

Lingling thở dài, rồi bắt đầu ký vào tờ giấy, cô làm theo mọi lời hướng dẫn của Win, và cô đã nhắn tin cho Win, một câu xin lỗi.

Nhưng cô không thấy Win phản hồi lại.

Lingling thở dài thườn thượt khi nhìn vào điện thoại, rồi cô tiếp tục công việc của mình.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lingling đi ra khỏi nhà, đồng thời lúc đó có một cuộc gọi, từ Thị trưởng Kornnaphat. Cô đang đứng ở ngay cổng chính, cô liếc nhìn Orm một cái, cô ấy đang ngồi trong xe ô tô chờ cô, Lingling nhấc máy.

- Chào Thị trưởng Kornnaphat.

“Chào tiến sĩ Kwong, hơn 4 ngày rồi tôi không thấy Orm Kornnaphat về nhà, gọi điện thì không được, có phải con bé lại đến gặp cô đúng không?”

- À……đúng rồi.

“Gần 1 năm trôi qua Orm Kornnaphat tập trung vào công việc và rất ngoan ngoãn, tôi cứ tưởng con bé đã biết hành xử đúng đắn hơn rồi, ai ngờ nó lại đến làm phiền cô tiếp, tôi thật sự xin lỗi tiến sĩ Kwong”

- Thị trưởng Kornnaphat.

“Sao vậy?”

- Tôi xin lỗi vì bây giờ mới tiết lộ, tôi chính là người chủ động tán tỉnh Orm Kornnaphat trước, cô ấy không có lỗi gì hết, tất cả là lỗi của tôi.

“…………………”

- Tôi đang tiến hành thủ tục ly hôn, và tôi sẽ chăm sóc cho Orm thật tốt, một lần nữa, tôi xin lỗi, Thị trưởng Kornnaphat – Lingling nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn đang hướng về phía người đang ngồi trong ô tô.

“………………….”

- Ông có phiền không….nếu con gái ông đang ở với một người mà đã từng kết hôn?

“À….không….tôi không phiền gì cả, tôi chỉ mong Orm được khỏe mạnh và hạnh phúc”

- Vậy thì tốt rồi, cám ơn ông rất nhiều, Thị trưởng Kornnaphat.

-----

*warning smut*

Lingling ngồi lên đùi Orm, còn cô ấy ngồi dựa ở thành giường, cô cúi xuống hôn Orm đầy mãnh liệt, hông đưa đẩy liên tục.

Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau đầy mê dại, nước bọt trộn lẫn, tạo nên những tiếng động gợi dục.

Orm di chuyển từ môi xuống cổ, tạo nhiều dấu hôn lên làn da trắng hồng của Lingling, rồi xuống sâu hơn, thưởng thức hai quả đào tròn trịa đầy quyền rũ. Lingling Kwong tại sao lại hoàn hảo đến như vậy, từ khuôn mặt, đến tài năng, đến tính cách, đến toàn bộ cơ thể.

- Cơ thể chị thật nóng bỏng – Orm khen ngợi, một tay xoa mông Lingling, một tay mát xa bầu ngực cô ấy, rồi trườn xuống dưới, vuốt ve cái eo thon, rồi đến cái bụng cứng cáp.

Lingling đã gác bỏ mọi công việc, để dành ra 3 ngày đi chơi xa với Orm, cô lái xe chở cô ấy đi phượt, dọc một con đường vòng quanh đất nước Hồng Kong, hành trình 300km, kéo dài 7 tiếng cả đi cả nghỉ ngơi cả ngắm cảnh.

Con đường phượt đầy thơ mộng, đẹp đẽ và tuyệt vời. Sau cả một buổi phượt đường, Lingling dừng lại ở con hồ nổi tiếng Plover Cove, rồi cô thuê một phòng khách sạn ở gần đó để hai người nghỉ ngơi.

Lingling nằm đè lên người Orm, mông hướng về phía mặt cô ấy, cô dùng những ngón tay đầy kỹ năng của mình làm một cuộc dạo chơi ở phía dưới của Orm.

- Ahhh… - Orm thả một hơi rên rỉ, nhấc hông lên để chạm tới khoái cảm, cô đưa lưỡi ra, dán mặt vào giữa hai chân Lingling, làm loạn mọi thứ ở trong đó.

Lingling di chuyển hông, cưỡi trên mặt Orm, cảm xúc của cô dâng lên cao trào, cô sắp không chịu nổi.

- Ah…Orm…em….

- Sao nào? – Orm vẫn đang đam mê với chiếc lưỡi của mình.

- Chị ra….urggg…..

Lingling giật hông, rồi cô thả lỏng một chút, không chờ đợi nhét một ngón vào bên trong âm hộ của Orm.

Orm thở mạnh, hai tay bóp lấy mông Lingling, hông nâng lên để đáp ứng với tốc độ kia.

Lingling nhét thêm một ngón nữa, cơ thể cô di chuyển không ngừng, khoái lạc chạy dọc khắp người cô, làm cô vô cùng thỏa mãn.

Tiếng hét của Orm lớn hơn, cô ấy hét xong rồi lại đưa lưỡi ra, ăn Lingling Kwong một cách mạnh bạo hơn, dục vọng nổi lên khiến mọi hành động như muốn phát điên.

Làm tình với Lingling không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chỉ có một vài lần là nhẹ nhàng, còn lại hầu như là dữ dội và mãnh liệt, đầy sự đam mê, và cô như muốn chết vì sướng.

Sau một hồi vật lộn và lên đỉnh, Lingling lấy khăn lau mồ hôi cho cơ thể của Orm, rồi ôm cô ấy vào lòng, Orm luôn đổ mồ hôi nhiều hơn mức bình thường, có thể liên quan đến vấn đề tim mạch hoặc di chứng của bệnh rối loạn hệ thần kinh từ đợt trước.

- Orm, em ra mồ hôi nhiều quá.

- Hmmm – Orm mệt mỏi không nói câu nào, chỉ thở đều và chuẩn bị rơi vào giấc ngủ.

- Hôm nào đó chị sẽ đưa em đi khám tổng thể - Lingling xoa bờ lưng trần quyến rũ của Orm một cách chiều chuộng, rồi cô hôn lên vầng trán thông minh của cô ấy, rồi lại ôm chặt vào lòng. Có thể hệ tim mạch của Orm chưa hồi phục hoàn toàn, và cô thì không chuyên ngành về cái này, cô sẽ nhờ một ai đó giúp đỡ.

*end smut*

- …………. – Orm Kornnaphat trông rất buồn ngủ. Hai người đến hồ Plover Cove vào trưa, và mới chỉ thuê phòng khách sạn, còn chưa ăn trưa nữa.

Vậy mà đã lôi nhau lên giường làm tình rồi…

- Orm, em có đói không?

- Có, nhưng em muốn đi ngủ.

- Vậy ngủ một chút rồi dậy ăn nhé.

Orm gật đầu.

Sau vài tiếng hạnh phúc và yên bình trôi qua, Lingling gọi Orm dậy rồi hai người ăn trưa ở bờ hồ Plover Cove, giờ là buổi chiều mất rồi. Cái hồ rất đẹp và rộng như một dòng sông, nước trong vắt, phong cảnh hùng vĩ và tuyệt vời, đối diện tầm mắt là những ngọn núi cao và xanh, mặt hồ yên ả, có gợn sóng nhẹ bởi cơn gió.

Quanh đây chẳng có ai cả, vì hiện đang là ngày trong tuần, chỉ có mỗi Lingling và Orm.

Lingling cảm tưởng như, chỉ có cô và Orm ở thế giới này.

Và cô cảm thấy cực kỳ yên bình, mãn nguyện về điều đó.

- Lingling…. – Orm nhẹ nhàng gọi.

- Chị đang nghe nè.

- Chị yêu Win bao lâu thì mới đồng ý kết hôn với anh ấy?

- Hmm….5 năm – Lingling ngẫm nghĩ rồi trả lời, trong lòng bất ngờ vì Orm nhắc đến Win. Cô và Win yêu nhau vào năm cuối đại học của cô, rồi hai đứa đi làm, gây dựng sự nghiệp, rồi sau 4 năm nữa, khi cả hai đã đủ tiền để mua nhà mua xe, Win mới cầu hôn cô và cô đồng ý. Cô đã từng hứa với Win rằng, cô sẽ dùng cả đời này để yêu thương và chiều chuộng anh ấy, Win bề ngoài trông dễ thương và có chút mỏng manh nhưng thực ra anh ấy là người khá mạnh mẽ và giỏi giang.

Vậy mà…..hiện tại đã chứng minh rằng, cô là một kẻ chỉ biết nói mà không biết làm.

Orm bặm môi nhăn mặt, tay trái của cô đút trong túi áo, ở trong đó có một chiếc nhẫn kim cương mà cô đã lén mua ở Hồng Kong cách đây mấy ngày, cô thật sự muốn rút nó ra và đeo vào tay của Lingling.

Nhưng mà….Lingling có vẻ như là người sẽ không kết hôn vội đâu.

Cô ấy đang trong quá trình ly hôn, sao lại có thể kết hôn tiếp nhanh như vậy được cơ chứ. Sau câu trả lời của Lingling, thì Orm mất hết động lực đưa nhẫn ra, chẳng lẽ cô phải chờ cô ấy khoảng 5 năm nữa hả….

- Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy? – Lingling tò mò hỏi khi thấy cái khuôn mặt trông rất mơ hồ của Orm.

- À….không có gì.

- Sao vậy, em đang cảm thấy không ổn hả, mệt hả? – Lingling lo lắng.

- Không…không…em bình thường.

Lingling tiến mặt lại gần, hôn một cái vào môi Orm.

- Orm, chị yêu em.

Orm mỉm cười, rồi tiếp tục bữa ăn.

Cô đang suy nghĩ rằng, có một cách nào đó, có thể trói lại được người phụ nữ hoàn hảo này nhanh nhất có thể không…. Cô không thể chờ 5 năm ròng rã như Win được, cô nhất quyết sẽ phải cưới Lingling Kwong trong thời gian ngắn nhất.

Và cứ như vậy, Orm ngồi im và suy nghĩ về việc làm sao để kết hôn với Lingling, còn Lingling thì chăm chú ngắm khuôn mặt có chút căng thẳng của Orm mà không hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

Lingling dùng một ngón tay chạm vào điểm giữa hai lông mày của Orm, nơi mà đang có một chút nếp nhăn vì suy nghĩ.

Orm chớp mắt, bắt gặp hình ảnh xinh đẹp như tiên tử của Lingling đang ở rất sát khuôn mặt của mình, cô tiến tới trao cho Lingling một nụ hôn.

Khung cảnh lãng mạn và yên bình.

End chap 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lingorm