Chương 17 - Chiến tranh lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chính bản thân Nhã Kỳ đôi khi cũng không hiểu tại sao cô và Hà Thích lại hay chiến tranh lạnh đến vậy. Nhã Tĩnh đứng ngoài có khi lại hiểu rõ hơn cô:

 "Đúng là trẻ con, tự dưng chuốc thêm phiền vào thân, aizzz, ba cái chuyện yêu đương lúc nào cũng lằng nhà lằng nhằng."

"Còn hơn em cả ngày cứ yêu đương trên mạng." 

Nhã Kỳ căm hận cầm cái gối ôm hình cây búa đập cho cậu một phát, Nhã Tĩnh gạt ra, tỏ vẻ khó chịu:

 "Đừng quấy nữa, yêu đương trên mạng gì chứ, chỉ là trò chơi thôi mà, ảo hết, ảo hết, chẳng liên quan gì đến ngoài đời cả."

Nhã Kỳ nhìn trời, cô vốn không hiểu game online, cũng như Nhã Tĩnh không hiểu vì sao cô thích Hà Thích vậy. Nhã Kỳ ngồi xuống, nói:

"Em nghĩ xem, rốt cuộc Chu Thăng Thăng thích chị ở điểm nào?"

"Quỷ biết, nghe nói thích nhìn chị nước mũi lòng thòng." 

Nhã Tĩnh đang pk (*khiêu chiến*), trả lời đại.

"Cũng có thể là cậu ta điên, vậy đó."

"Chết đi này." 

Nhã Kỳ lại đập cho cậu mấy phát búa.

Một tuần sau, Nhã Kỳ thu xếp hành lý chuẩn bị đi thành phố F với Nhã Tĩnh, trong lòng vẫn rầu rĩ không vui. Nhã Tĩnh đeo guitar trên lưng, đỡ lấy túi đồ trên tay cô:

"Đừng nghĩ tới tên Hà Thích kia nữa, mấy hôm nay cậu ta không liên lạc với em, chắc là không đi đâu."

"Ừ."

 Nhã Kỳ ậm ừ, trong lòng không hiểu đang nghĩ cái gì, cũng không xác định được cảm xúc, chỉ mạnh miệng nói:

"Dù saochị cũng chẳng mong anh ta đến làm gì."

Nhã Tĩnh im lặng nhìn cô, không nói gì, hai người cùng đi ra ga, vừa lên xe, cậu đã quay sang nói với Nhã Kỳ:

"Đáng tiếc, hầu hết tất cả mọi việc đều có ngoại lệ."

Cô đi lại chỗ của mình, ghế bên cạnh đã có người, người này đang ngồi đọc báo. Mặc cho anh ta giơ tờ báo lên cao đến gần như che kín cả khuôn mặt, Nhã Kỳ vẫn dễ dàng nhận ra đó là Hà Thích, trái tim bỗng đập như trống, cô lùi lại:

 "Nhã Tĩnh, đổi chỗ đi."

"Ngồi cạnh em là Chu Thăng Thăng đó." 

Nhã Tĩnh nói nhỏ:

"Cậu ta cũng đã ngồi rồi, chị định thế nào đây?"

Nhã Kỳ lúng túng, gật đầu chào Chu Thăng Thăng một cái rồi ngồi đại xuống một ghế trống, mới ngồi chưa được bao lâu, đã có người hỏi:

"Tiểu thư, hình như cô ngồi nhầm chỗ rồi thì phải?"

Cô đỏ mặt, ngượng ngùng xin lỗi người ta rồi vội đứng dậy ngồi xuống cạnh Hà Thích. Hà Thích đã buông tờ báo xuống, ngồi dựa vào cửa sổ, quay lưng lại với cô, nhìn ra bên ngoài. Nhã Kỳ chán nản cũng chỉ biết ngồi nhìn vẩn vơ, đến lúc quay đầu lại, Hà Thích đã ngửa đầu tựa lên lưng ghế, nhắm mắt, ra chừng đang ngủ. Cô gãi gãi đầu, lấy di động ra lên mạng đọc tiểu thuyết.

Một lúc sau thì tàu bắt đầu chạy, mới đi chưa được bao lâu, bả vai cô đột nhiên có gì đó nặng trịch đè lên, đợi đến lúc cô trấn tĩnh lại đã hơi thở của anh đã vương vít quanh cổ. Hà Thích đang dựa đầu lên vai cô ngủ, Nhã Kỳ đẩy mạnh vài cái, anh vẫn không nhúc nhích, cô hạ vai xuống, đầu anh cũng dịch chuyển theo, cô khóc không ra nước mắt, sao lại thế này chứ. Khẽ thả lỏng người, cô thật kỳ lạ, rõ ràng ghét anh chết đi được, vậy mà vẫn không đành lòng đánh thức anh.

Tàu vẫn lao về phía trước, lắc lư suốt cả đoạn đường dài, Nhã Kỳ cũng thấm mệt, được một lúc thì không chịu nổi nữa mà ngủ gật, đầu vô thức dựa về phía anh. Giấc ngủ chập chờn thế này khiến cô không thoải mái, khẽ nhíu mày, đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ đầu cô, giúp cô có một tư thế ngủ thoải mái hơn. Nhã Kỳ vốn ngủ rất tỉnh, huống chi lại có người đụng vào mình, cô mở choàng mắt, đúng lúc trông thấy Chu Thăng Thăng vừa đi WC về.

Chu Thăng Thăng cũng nhìn cô, ánh mắt có vẻ u ám, Nhã Kỳ xấu hổ, giãy dụa định ngồi dậy, cánh tay Hà Thích đang quàng quanh người cô đã giữ lại, kéo chặt cô vào lòng cho đến tận lúc Chu Thăng Thăng đi khuất.

Nhã Kỳ đấm cho Hà Thích một cú thật mạnh rồi cứ thế đánh loạn xạ lên người anh, khuôn mặt tỏ ra vô cùng giận dữ. Hà Thích thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng, nhẹ nhàng nói:

 "Em đối xử với tôi như vậy à."

Nhã Kỳ dừng lại, lạnh lùng nhìn anh:

"Tôi đối xử với anh như thế nào?"

"Vì người khác mà đánh tôi." 

Giọng anh trầm xuống, lành lạnh.

Nhã Kỳ lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường, vừa ấm ức vừa khó chịu mà lại không làm gì được, oán khí bốc lên ngùn ngụt. Cô quay mặt đi không thèm nhìn anh. Hà Thích cười khẽ, lại làm như không có gì mà ôm cô vào lòng:

"Lại đây, chúng ta bồi dưỡng tình cảm, mấy ngày tới chỉ có hai đứa đi chơi thôi đó."

Nhã Kỳ càng giãy dụa lại càng bị Hà Thích ôm chặt hơn:

"Em không muốn ngủ thì ôm tôi ngủ đi."

"Như vậy thì khác gì nhau hả?" - Nhã Kỳ lườm  anh 

"Có chứ, một là em ôm tôi, hai là tôi ôm em. Thôi thì để cho em hưởng lợi trước vậy." 

Hà Thích nghiêng người, kéo cô dựa lên người mình, vẻ mặt khôi hài:

"Hai đứa mình mà còn phải so đo vậy sao?"

"Tôi không thèm so đo với anh." 

Nhã Kỳ bị chọc mãi thành quen, lá gan cũng lớn hơn một ít, tựa vào ngực anh tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Cãi nhau từ nãy đến giờ, cơn buồn ngủ cũng đã chạy đi mất, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng dễ chịu trên người anh, khiến cô cảm thấy rất an tâm. Một tay anh ôm lấy cô, tay còn lại vuốt ve mái tóc, khuôn mặt cô, đầu ngón tay khẽ cọ cọ lên má, sau đó lại mân mê vành tai..

Mân mê...

Sờ sờ...

Nhã Kỳ ngứa ngáy khó chịu, gạt phắt tay anh ra, được một lát anh lại tiếp tục sờ sờ phần sụn sau tai cô, hệt như đứa nhỏ phát hiện ra món đồ chơi mới:

"Chỗ này dầy dầy, mềm mềm, sờ thích lắm."

"Tôi..." 

Nhã Kỳ đẩy ra mãi không được, rốt cuộc nổi giận:

"Hà Thích, anh còn làm vậy nữa tôi cắn cổ anh."

Hà Thích giật mình, đình chiến, nhỏ giọng nói:

"Ờ, thôi, em ngủ đi."

Ở trên xe lại tìm được chỗ ngủ tốt, cơn buồn ngủ rất nhanh lại quay trở về, giữa lúc mơ màng, cô lại cảm thấy vành tai bị ai đó chạm vào, vò vò rồi lại vê vê, Nhã Kỳ rất muốn mở mắt, nhưng lại cũng không muốn đẩy anh ra, đành mặc kệ.

Ngủ được một giấc say sưa, Nhã Kỳ mới tỉnh dậy, mở mắt ra. Tay Hà Thích vẫn đặt trên vành tai cô, không biết đang nghĩ gì. Cô ngồi thẳng dậy, bắt đầu nhào vào tấn công cái cổ của anh, định cắn một cái. Theo bản năng, Hà Thích rụt cổ lại, Nhã Kỳ không phản ứng kịp, môi vô tình dán lên môi anh.

Hai người tròn xoe mắt nhìn nhau...

Đến lúc cô ngồi thẳng lại, Hà Thích vẫn còn chưa phản ứng kịp, mãi lâu sau mới đưa tay xoa đầu cô, cười xấu xa:

"Chuyện này để tôi làm vẫn hơn, lần nào em cũng chủ động, tôi ngại lắm."

Cô cúi gằm mặt xuống, dứng dậy:

"Tôi vào toilet đây."

Nhã Kỳ xấu hổ không dám nhìn mặt anh, vội bỏ trốn. Tính lại mới chưa đầy một năm, không biết là do anh 'mở mang đầu óc' hay tại cô đã biết thế nào là 'xấu hổ' nữa, trước đây rõ ràng cô chủ động hôn anh trước mà có thế này đâu ...  

Nhã Kỳ ngồi trong WC một lúc lâu mới đi ra, Hà Thích nhìn thấy cô đã hỏi:

"Sao đi lâu vậy, mặt còn đỏ nữa?"

Mặt Nhã Kỳ lại càng đỏ hơn nữa. Hà Thích kéo kéo tay cô, cười híp mắt:

"Chuyện lần trước hòa nhé."

Cô nhíu mày, lại bắt đầu khó chịu. Ở nhà, không ai chọc cô giận, ai cũng nhường nhịn cô. Hà Thích là kẻ đầu tiên, hết lần này đến lần, chọc cô giận, cãi nhau với cô, chiến tranh lạnh, để cho cô bực bội mất mấy ngày , thế mà anh chỉ nói một câu, hòa nhé?!

"Tại sao lần nào anh cũng như vậy?" 

Nhã Kỳ lôi chai nước khoáng ra uống một ngụm, cúi đầu hờ hững nói:

 "Lần trước như vậy, lần này cũng như vậy..."

"Hóa ra là em giận sao?"

" Hỏi thừa. "

" Tôi tặng quà cho em được không ? "

" Không cần. "

" Ai cũng bảo con gái rất dễ dụ. "

 Hà Thích vuốt cằm, trước giờ vẫn coi thường chú mình thay người yêu như thay áo, bây giờ lại không nhịn được phải đi học hỏi kinh nghiệm.

« Vậy tôi nói ba chữ cho em nghe được không ? » 

Hà Thích ghé sát lại, môi dán lên tai cô, hơi thở mờ ám phả lên mặt cô.

« Tôi, tôi không nghe. »

"Nhưng tôi lại cho rằng tôi vẫn nên nói thì hơn." 

Hà Thích chống cằm nhìn cô, hơi nhướn mày, khẽ chớp mắt, đột nhiên trở nên thận trọng:

"Tôi rất ít khi nói với người khác ba chữ này, gần như là chưa bao giờ luôn. Không muốn nghe à, không nghe là không có cơ hội nữa đâu."

Bàn tay cầm chai nước khoáng của cô khẽ siết lại, cùi gằm mặt xuống, lắp bắp:

"Anh, anh không cần nói với tôi."

"Chuyện quan trọng vậy mà em cũng bỏ qua được à?"

"Anh đừng có ngồi gần như vậy được không, xích ra đi." 

Đầu cô đã sắp chạm xuống đầu gối đến nơi, nhưng Hà Thích vẫn cứ cố tình ghé sát lại gần, chọc chọ ngón tay lên đầu cô. Cô xấu hổ muốn chết, kêu lên:

"Tôi không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn nghe ah ah ah ah ah..."

"Hai người làm cái gì đấy?" 

Nhã Tĩnh đứng trước mặt hai người, trước giờ vẫn cảm thấy cô chị mình rất siêu phàm, dường như không có chuyện gì có thể làm cô mất tự chủ được, nhưng chẳng hiểu sao hễ cứ đụng đến tên Hà Thích này là lại mất hết khả năng chống cự. Cậu cầm theo mấy túi hồ đào đưa cho Nhã Kỳ:

"Này, ăn đi, Chu Thăng Thăng mang theo nhiều lắm."

Hà Thích buông Nhã Kỳ ra, bất mãn liếc xéo Nhã Tĩnh:

"Cậu tới chẳng đúng lúc gì cả."

Nhã Tĩnh đứng trước mặt Hà Thích, túm cổ áo anh, giả vờ đấm anh hai cú, sau đó quay sang nói với Nhã Kỳ:

 "Nhã Kỳ, bình thường chị bắt nạt em trông hổ báo lắm mà, sao trước mặt tên này lại vô dụng vậy, cậu ta bắt nạt chị, chị phải đánh cậu ta như vậy mới được."

"Biết rồi." 

Nhã Kỳ cúi đầu ừ đại một tiếng, mặt vẫn đỏ bừng, không dám ngẩng lên.

Nhã Tĩnh ghé vào tai cô thì thầm:

 "Vô dụng, vô dụng, đúng là làm mất mặt nhà họ Tạ chúng ta, mặc kệ chị đó."

"Cô ấy không nỡ bắt nạt tôi mà." 

Hà Thích khoác vai Nhã Kỳ, cười vô cùng đắc ý, Nhã Tĩnh không nói được gì nữa.

Sau đó, Nhã Kỳ ngồi ăn hồ đào, Hà Thích cũng bắt đầu an phận, giành lấy mấy túi để ăn, cái này đúng là ngon thật.

Tuy tàu tới ga thành phố F cũng đã sáu giờ tối nhưng sắc trời vẫn còn sáng. Bốn người bọn họ xuống xe, bắt taxi về khách sạn, cất hành lý rồi cùng tụ họp với các thành viên khác trong ban nhạc. 

Đây là lần đầu tiên Nhã Kỳ gặp tất cả bọn họ, ngoại trừ một người là nữ, còn lại đều là con trai, ăn mặc quái dị, đeo đủ các món trang sức cầu kỳ. Nhã Kỳ nhìn nhìn bọn họ, lại quay sang nhìn Nhã Tĩnh và Chu Thăng Thăng, đột nhiên thấy hai người này rõ ràng đang giả vờ ngoan ngoãn, cô nhỏ giọng hỏi:

"Nhã Tĩnh, em bình thường cũng ăn mặc giống bọn họ hả?"

Chu Thăng Thăng nghe thấy vậy, cười thần bí:

 "Nhã Kỳ, ngày kia chúng tôi diễn rồi, cậu nhất định phải tới xem, lúc đó cậu sẽ biết bọn tôi thật sự là như thế nào."

"Ừm, được." 

Nhã Kỳ gật đầu, đang còn định nói gì đó, Nhã Tĩnh đã lôi cô lại giới thiệu với 'đồng bọn':

"Đây là cô em song sinh yêu quý của tớ," rồi lại chỉ Hà Thích đứng phía sau:

 "Còn đây là oan gia của em gái tớ."

Hà Thích tỏ ra rất thoải mái, cười cười, kéo Nhã Kỳ từ tay Nhã Tĩnh lại phía mình để khẳng định chủ quyền:

"Tôi là Hà Thích, ờ... oan gia của Nhã Kỳ.."

Bởi vì ban nhạc của Nhã Tĩnh còn phải tập luyện, Hà Thích lại thấy đói bụng nên kéo Nhã Kỳ đi ăn trước. Anh vốn cao hơn cô rất nhiều, cứ thế mà thoải mái khoác vai cô, còn ôm lấy cổ cô, cười mờ ám:

"Nhã Kỳ, em muốn ăn gì?"

"Không biết đường, cũng chẳng biết ăn gì." 

Nhã Kỳ muốn gạt tay Hà Thích ra, nhưng tay hắn lại hệt như cái kìm, không cho cô được toại nguyện.

"Ở đây cũng chẳng có chỗ nào vui cả, chỉ được cái thời tiết mát mẻ thôi, để tối nay về nghiên cứu xem ngày mai đi đâu vậy." 

Hà Thích vừa than thở vừa nhìn xung quanh, tuy bụng đã réo ầm lên, nhưng cũng không tìm được chỗ nào trông ổn ổn cả. Đột nhiên, Nhã Kỳ dừng lại, hít hít mũi, nhìn về phía một hàng sủi cảo ven đường:

"Tôi muốn ăn sủi cảo."

Hà Thích nhìn cái quán nhỏ xíu, nhíu mày:

"Nhìn quán bé tí như thế, chắc ăn không ngon đâu."

Anh lại kéo cô đi tiếp, Nhã Kỳ giận dỗi nhăn mặt: 

"Tôi muốn ăn sủi cảo, đông người ăn như vậy, chắc chắn ngon."

"Càng đông thì càng mất công chen, nhìn lại còn mất vệ sinh nữa, bỏ đi, bỏ đi."

"..."

"Ăn mì bò nhé."

"Không."

"Fast food.."

"Không.."

"Cháo?"

"Không thích."

"...Con nít thật tùy hứng." 

Hà Thích bất đắc dĩ thở dài, dừng lại ven đường mua cho cô một xâu kẹo hồ lô, xoa đầu cô, miễn cưỡng nói:

"Đi thì đi, lại chỗ đó vậy."

Nhã Kỳ cúi đầu cắn một cái, thật là ngon...~

Quán sủi cảo này đúng là rất nhỏ, bài trí cũng không có gì đặc biệt, sàn nhà đã bẩn thỉu lại còn dinh dính, nhưng làm ăn lại có vẻ rất khá, bên trong chen kín toàn người là người, cũng may, bọn họ vừa vào đã có một bàn ăn xong, có chỗ cho hai người ngồi.

"Tôi muốn mười cái, anh thì sao?" 

Nhã Kỳ nhìn Hà Thích có vẻ không vui ngồi xuống, cảm thấy không tốt lắm, nhìn anh cười thật tươi:

"Hai mươi cái đủ không?"

"Đủ."

"Còn đồ uống nữa, tôi muốn ăn thạch trắng, anh ăn gì?"

"Tùy."

"Ba mươi cái sủi cảo, hai cốc thạch trắng, cảm ơn." 

Nhã Kỳ ngẩng đầu nói với người phục vụ, xong lại quay sang nói nhỏ với Hà Thích:

"Lần trước tôi nghe bạn tôi giới thiệu chỗ này rồi, quán này bán sủi cảo lâu đời, nổi tiếng nhất ở đây dấy."

Hà Thích vốn không định để ý đến cô, nhưng hiếm khi thấy cô tươi cười với mình như vậy, đành mở miệng:

 "Tôi thấy mì bò ở bên kia còn ngon hơn."

"Vậy lát nữa tôi với cậu đến đó ăn khuya."

"Ừ, được." 

Hà Thích đáp, nheo mắt nhìn cô, trước giờ vẫn nghĩ cô tính khí thất thường, thật ra rất dễ đối phó. Trước tiên phải chiều theo ý cô, sau đó đợi đến lúc cô vui vẻ rồi ra tay, đơn giản vậy thôi.

Sủi cảo được mang lên rất nhanh, vỏ giòn rụm lại còn nhiều nhân, chấm với nước tương ngon tuyệt. Nhã Kỳ đang đói, lại được ăn đúng món mình thích nên ăn rất ngon lành:

 "Gọi thêm nữa không?"

Hà Thích kỳ thật cũng ăn rất sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn làm như khó chịu, không nói gì, nhanh chóng nhét nốt mấy cái cuối cùng vào miệng. Nhã Kỳ ăn rất từ tốn, vừa quay đi quay lại đã thấy cái đĩa trống trơn, há hốc miệng:

"Cậu lại ăn tranh của tôi rồi!"

Hà Thích cười xấu xa:

 "Tôi thích."

Thấy Nhã Kỳ có vẻ ăn chưa no, Hà Thích lại gọi thêm mười cái. Hai người ăn xong, mệt mỏi với đói khát cũng biến mất, chỉ thấy vô cùng thỏa mãn. Bọn họ đi ra khỏi quán, Hà Thích tỉnh bơ nắm lấy tay Nhã Kỳ, hai người đi lang thang trong cái thành phố không quá đông đúc này.

Ánh đèn rực rỡ mới lên, gió mát nhè nhẹ thổi làm cho nóng bức mới đây của ban ngày đã đi đâu mất, cảm giác rất thoải mái, dễ chịu. Đột nhiên, Hà Thích nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt cô dưới ánh đèn trở nên lờ mờ, nụ cười nhẹ nhàng nhấm nháp trên môi, yên tĩnh và bình thản lạ:

"Nhã Kỳ."

"Hửm?"

"Tôi xin lỗi." 

Hà Thích nhẹ nhàng nói:

 "Tôi muốn nói với em ba từ này mà chưa kịp."

"Hả?" 

Nhã Kỳ không tin nổi vào tai minh, tròn xoe mắt, há hốc miệng kinh ngạc:

"Anh nói gì cơ???!!!"

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:

 "Tôi không nên chọc em giận, không nên ỷ vào em thích tôi mà bắt nạt em, nếu trước đây tôi khiến em khó chịu, vậy thì cho tôi xin lỗi!"

Nhã Kỳ không nói nổi lời nào, cứ để mặc anh ôm như vậy, câu xin lỗi này, dường như còn đáng kinh ngạc hơn cả 'tôi yêu em', cô cứ im lặng như vậy hồi lâu mới khẽ nói:

"Em tha lỗi cho anh."

Cô vốn là người rất dễ mềm lòng, huống chi lại còn ở trước mặt người con trai cô đã thầm mến nhiều năm...

"Nhưng sau này anh không được bắt nạt em nữa." 

Nhã Kỳ đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt cô dưới ánh đèn đường trở nên sáng lạ thường.

Hà Thích suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, kiên quyết:

 "Không, sau này phải nghĩ cách bắt nạt em nhiều hơn nữa mới được."

Anh cúi đầu, không do dự hôn lên môi cô. 

Cả người cô cứng đờ, đến cử động cũng không nổi, trong lòng như nước thủy triều dâng mãnh liệt, quay cuồng, ngay cả thở cũng quên mất. Anh hôn rất nhẹ, khẽ nhấm nháp môi cô, nhẹ giọng nỉ non:

 "Mở miệng ra"

Một nỗi sợ hãi mơ hồ ập đến, Nhã Kỳ túm chặt lấy vạt áo anh, mím chặt môi lại, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy rằng cô không nên nghe lời anh.

Hà Thích không phải người kiên nhẫn, thế cô như vậy thì cắn một cái:

"Lúc không cho em chủ động thì cứ chủ động, bây giờ cho em chủ động em lại đần ra." 

Nhã Kỳ bị đau, há miệng kêu lên một tiếng, Hà Thích nhân cơ hội tấn công, theo bản năng cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, tựa như đây là việc anh đã muốn làm từ lâu lắm rồi.

Nhã Kỳ ngơ ngẩn đứng đó cho anh hôn, hai chân mềm nhũn, ngoan ngoãn vươn tay ra ôm chặt Hà Thích. Cũng không biết qua bao lâu, Hà Thích mới buông cô ra, nhìn cô thở gấp, mặt đỏ bừng thẹn thùng, cười càng dịu dàng:

 "Có gì muốn nói với anh không?"

Cô bướng bỉnh hỏi:

 "Anh... Anh... Không phải nụ hôn đầu tiên đúng không?"

"Ừ, anh cũng có lời này muốn nói với em." 

Hà Thích đắc ý nhướn mày, nâng cằm cô lên:

"Hôn cái nữa nào."

Thế rồi...

Rồi lại cúi xuống...

Hà Thích hôn riết đâm nghiện, đặt Nhã Kỳ dựa lưng dưới cột đèn đường, không nể nang gì mà hôn cô thật nồng nhiệt.

Đến lúc Nhã Kỳ hoàn hồn mới phát hiện ra người đi đường xung quanh đều đang nhìn bọn họ, cô nhảy dựng lên, hét một tiếng rồi bỏ chạy. Hà Thích phì cười, đợi cô chạy một đoạn mới bắt đầu đuổi theo, chân anh dài, chỉ vài bước đã đuổi kịp, túm lấy tay áo cô:

 "Thẹn à? Không để ý tới anh nữa à?"

Nhã Kỳ cúi đầu 'ừ' một tiếng, trong lòng hạnh phúc đến bối rối, cô đã đạt được ước muốn rồi sao? Ngẩng đầu lên nhìn anh:

 "Anh còn muốn ăn mì bò nữa không?"

Hà Thích khẽ chạm vào đôi môi sưng đỏ của cô:

"Sưng rồi này."

Cô ngây ngô cười:

 "Không ăn thì về thôi." 

Đưa tay lau mặt, trán đã ướt đẫm mồ hôi, không biết là vì sợ, vì xấu hổ, hay chỉ vì chạy nhanh quá.

Cô cứ thế cắm cúi đi trước, Hà Thích hai tay đút túi quần, cười cười nhìn cô, chậm rãi theo sau:

"Em thẹn à? Thẹn à? Thẹn à?...."

"Hà Thích, anh không biết xấu hổ." 

Nhã Kỳ bị quấy rầy phát bực mình, quay lại hét to với người nào đó.

"Ừ, anh đúng là mặt dầy thật, lại đây anh hôn cái nữa. »

Nhã Kỳ chạy mất dép. =.=

Lúc hai người về đến khách sạn, bọn Nhã Tĩnh vẫn chưa về. Nhã Kỳ lấy di động ra nhìn mới thấy tin nhắn Nhã Tĩnh gửi cho cô, ý bảo bọn họ phải tập luyện, tối về trễ. Hà Thích kéo Nhã Kỳ vào phòng mình:

 "Lại đây xem TV đi, trong phòng anh có đồ ăn."

Nhã Kỳ ậm ừ một tiếng rồi theo vào. Cô ngồi bên cạnh Hà Thích, cầm thanh socola anh đưa cho, chậm rãi nhấm nháp, bất mãn nhìn hắn đổi kênh liên tục:

"Này, em muốn xem phim."

"Phim cái gì chứ, không cho xem."

"Không cho em đi đây."

"Được rồi, được rồi, cho em xem, nhưng phải cho anh hôn." ><

 Hà Thích mặt dày rướn người sang, khẽ cắn cắn môi cô mấy cái, còn liếm luôn cả vụn socola dính trên mép.

Xem TV được một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai từ phòng bên cạnh.

"A a a a a a a, chồng, cứu em..."

"Ừm, ừm... chồng, mạnh lên..." =))

Nhã Kỳ hóa đá...

Ở đây ...

Cách âm...

Hình như hơi kém thì phải....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro