Chương 18 - Hoảng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tiếng hét chói tai kia qua đi, thế giới rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, Nhã Kỳ len lén thở phào nhẹ nhõm một cái. Cứ nghĩ rằng vậy là xong, quên đi được rồi, ai dè chưa được bao lâu, giọng nữ ở phòng bên lại vang lên, ư ư a a không dứt, đã thế giọng cô ta còn chói, âm lượng lại cao, chọc thẳng vào màng nhĩ.

Nhã Kỳ xấu hổ mặt đỏ như gấc, lần trước còn giả vờ mắt điếc tai ngơ được, bây giờ người bên kia đã đến mức bắt đầu nói năng lộn xộn, tuôn ra một tràng những từ 'đâu đâu', hại người nghe phải mặt đỏ tim đập. 

Hà Thích tuy vẫn ngồi yên lặng bên cạnh cô, ra vẻ như không bị ảnh hưởng gì, nhưng bàn tay đang nắm tay cô lại nóng lên bất thường, một lúc sau, anh còn chậm rãi nói:

 "Hai người này cũng lâu thật đấy..."

Nhã Kỳ há hốc mồm không thốt nổi nên lời, đứng phắt dậy, không dám nhìn mặt Hà Thích, chạy ra cửa:

"Em về đây."

Hà Thích cũng đứng dậy, vẻ mặt hết sức kỳ quái, do dự một lúc:

 "Anh tiễn em."

Lúc tiễn cô ra đến cửa, dường như luyến tiếc cô tiểu bạch thỏ này, lại ôm eo cô hôn thêm cái nữa, đang hôn dở giữa chừng thì bắt đầu cảm thấy 'không ổn', vội buông cô ra, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh ánh lên một tia nhìn kỳ quái, ngay sau đó, vội đẩy cô ra ngoài, còn đóng sập cửa lại.

Chỉ là, cô ngốc Nhã Kỳ vẫn không phát hiện ra có gì không ổn, giờ phút này cô vẫn còn đang mải chìm đắm trong thế giới của mình, cô chạy về phòng, mặt đỏ ửng, cười ngốc nghếch, ánh mắt mơ hồ, môi bị hôn đến mức sưng đỏ nhưng ngay cả bây giờ có khâu chỉ vào cũng không ngăn cô toét miệng ra cười được. Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ , sau đó bật TV lên tiếp tục xem nốt bộ phim ban nãy.

Chỉ có điều, mắt thì chăm chú nhìn màn hình còn trong đầu chỉ nghĩ đến nụ hôn của cô với Hà Thích, từng chi tiết một cứ thế trở đi trở lại.

Đôi khi mọi chuyện đến quá nhanh khiến bạn trở tay không kịp, cụ tỷ như lúc này đây, cô vẫn chưa thể đặt tên cho mối quan hệ giữa hai người.

Đúng lúc đó, Nhã Tĩnh gọi điện cho cô:

"Nhã Kỳ?"

"Sao?"

"Chị đang ở đâu đấy?"

"Khách sạn."

"Một mình à?"

"Ừ."

"Vậy là tốt rồi. Giờ em về đây, có muốn ăn gì không ? »

« Không cần đâu, chị ăn vẫn còn no lắm. » 

Nhã Kỳ mân mê đôi môi, hơi đau, nhưng mà ngọt.

Một lát sau, Nhã Tĩnh vẫn lên phòng cô. Nhã Kỳ chần chừ mãi không biết có nên để cậu thấy bộ dạng của mình lúc này không, nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định tắt đèn đi, giả vờ như đang ngái ngủ chạy ra mở cửa. Cô giấu mình trong bóng tối, khẽ dụi dụi mắt, giọng nói mơ hồ:

 « Có chuyện gì vậy ? »

« Chị ngủ sớm thế, em mua đồ ăn về này. » 

Nhã Tĩnh đưa túi đồ ăn cho cô, còn cố tình dướn đầu vào trong nhìn xung quanh một lượt, cười gian tà:

« Có giấu ai trong phòng không đó ? »

« Không có, không tin em đi gõ cửa phòng Hà Thích mà xem. » 

Nhã Kỳ nhận túi đồ của Nhã Tĩnh, làm bộ đẩy cậu đi ra.

Nhã Tĩnh cười khoái chá, đắc ý nói:

« Em đã nói gì đâu mà chị chưa đánh đã khai thế ? Được rồi, cũng tốt cho chị thôi, em đi đây, mọi người còn đang chờ em tập tiếp. »

« Đang còn tập mà bỏ về đây chỉ để kiểm tra thôi à ? » - Nhã Kỳ trợn tròn mắt lên nhìn Nhã Tĩnh.

« Đàn ông con trai mấy thằng là kìm chế được đâu, tên Hà Thích kia em không yên tâm, hay là chị thay quần áo qua bên kia xem bọn em tập ? »

« Cút, bản lĩnh của chị cũng cao lắm chứ tưởng. » 

Nhã Kỳ hừ một tiếng, đóng sập cửa lại.

Nhã Tĩnh sờ sờ mũi, không phải cậu chỉ muốn tốt cho cô sao, mỉm cười nghĩ lại, hình như mình cũng bao đồng quá, quay người bỏ đi. 

Nhã Kỳ đóng cửa, bật đèn lên, hít sâu một cái, trong lòng thầm mắng Nhã Tĩnh cứ chuyện bé xé ra to. Đúng lúc đó có tiếng người gõ cửa, là Hà Thích.

« Nhã Kỳ, anh đây. »

« Ack, có chuyện gì à ? » 

Nhã Kỳ vừa bị Nhã Tĩnh dọa xong, không dám mở cửa nữa, dù sao thì cô nam quả nữ ở chung cũng không được hay lắm

Đàn ông con trai, khả năng kiềm chế đúng là hơi... kém...

« Anh đói. » 

 Lý do này rất hợp tình hợp lý. Vừa nghe thấy Nhã Tĩnh mua đồ ăn về cho Nhã Kỳ anh đã muốn chạy sang rồi. Dù sao ở trong phòng một mình cũng buồn, thà sang nói chuyện với cô hay là ôm cô một cái còn hơn.

Nhã Kỳ do dự mở hé cửa ra, luồn đồ ăn qua khe cửa:

 « Này. »

 Định là đưa xong rồi đuổi anh đi, ai ngờ Hà Thích đã giơ chân lên chặn cửa, đẩy mạnh một cái đi vào, Nhã Kỳ không kịp tránh, ngã bịch xuống đất đau điếng. Hà Thích vội đóng cửa lại, đỡ cô dậy, cười tít cả mắt xoa xoa chỗ bị đau, còn làm ra vẻ đau lòng, quan tâm hỏi han:

« Nhã Kỳ ngoan, có đau lắm không... »

« Cút, anh vào đây làm gì ? » 

Nhã Kỳ tức giận lườm anh một cái, đẩy tay anh ra. Bây giờ cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ, chợt nhớ tới cái lý luận 'con thỏ chạy, con thỏ nhảy' gì đó của anh, lập tức lao như bay vào nhà tắm. 

Đợi đến lúc cô thay quần áo xong đi ra, Hà Thích đã tự nhiên ngồi trên giường cô ăn canh xuyến.

Nhã Kỳ gầm gừ:

« Hà Thích, anh đừng có như âm hồn không tan thế được không. »

« Nhã Kỳ, anh kể chuyện cho em nghe nhé, ngày trước... » 

Hà Thích chẳng đợi ai bảo vừa ăn, vừa tỉnh bơ kể chuyện ma, Nhã Kỳ mới đầu còn đứng đó lườm anh, lúc sau đã bắt đầu sợ run lên, vội vàng chạy lại, túm chặt áo Hà Thích:

 « Đừng kể nữa mà ! »

« Anh ghét nhất kể chuyện mà chỉ kể một nửa. » 

 Hà Thích đút cho Nhã Kỳ một miếng, lại tiếp tục kể.

Mới đầu nghe thì không biết đó là chuyện gì, chỉ tại cách kể chuyện của Hà Thích hấp dẫn quá nên cứ như vậy ngồi nghe, ai dè lúc sau anh đổi giọng, bắt đầu kể cái này cái kia, ngữ điệu u oán, còn sắm vai từng nhân vật, khủng bố hơn cả xem phim ma đủ hình đủ tiếng. Nhã Kỳ cái gì cũng không sợ, chỉ duy nhất có mỗi cái này, mặt cô tái mét, chui vào chăn run lẩy bẩy.

Hà Thích đắc ý cười, ăn hết sạch đồ ăn:

 « Này, anh không làm âm hồn không tan nữa, anh đi đây. Tối nay em ngủ một mình nha, ừ, một mình, một mình, em cũng biết mấy chỗ kiểu như khách sạn rồi nhỉ...  Anh đi đây ! »

Ném túi đồ ăn đã trống trơn vào thùng rác, anh tỉnh bơ đi ra cửa. Nhã Kỳ nghiến răng nghiến lợi ngồi bật dậy :

« Hà Thích, xem như anh lợi hại, anh đứng lại cho em ! »

« Năn nỉ đi, năn nỉ thì anh ở lại. » 

Hà Thích tiểu nhân đắc chí, nheo mắt nhìn cô, Nhã Kỳ cắn răng, tức giận:

« Thế thì anh cút đi, cút đi cho tôi nhờ ! »

« Nhã Kỳ, có cái gì ở sau em kìa, ngay chỗ gáy đó... Nó.... Nó...Nó không có đầu. »

« Mẹ ơi... » 

Nhã Kỳ hết hồn hết vía nhảy dựng lên, hết cách, cô vốn sợ ma từ bé rồi. Ngày trước Nhã Tĩnh cũng toàn chọc cô, hại cô đêm nào cũng mơ ác mộng, sợ đến mức khóc thét lên, sau bị mẹ biết, mới đánh cho Nhã Tĩnh một trận nhớ đời. Bây giờ, dù cô đã lớn, nhưng thật sự sợ ma với tuổi tác chẳng liên quan quái gì cả   #%$%$&

« Thôi thôi, anh đùa, anh đùa. » 

Mới đầu Hà Thích còn dương dương tự đắc nhìn Nhã Kỳ ôm chặt lấy mình, mãi sau mới phát hiện hóa ra cô đang khóc, khóc thật sự, khóc rất thê thảm, nhây hết cả nước mắt nước mũi lên áo anh.

« Bọn nó đi hết rồi, không nhìn em nữa đâu. » - Hà Thích mở miệng.

Nhã Kỳ lại gào lên khóc, khóc không biết trời trăng đất vời gì nữa.

« Anh có thể về thay quần áo được không ? »

 Hà Thích cúi đầu nhìn áo mình, vẻ mặt đau khổ:

 « Mặc thế này khó chịu lắm. »

Nhã Kỳ túm chặt vạt áo anh, lẵng nhẵng đi theo, ngay cả lúc anh thay áo cũng không chịu đi, cứ đứng ở cửa nhà vệ sinh như vậy. Hà Thích cởi cũng không cởi nổi, cứ ngẩng lên nhìn cô là lại thấy cô đang nhất nhất nhìn anh, mắt mở to ngân ngấn nước, cứ như sợ chớp mắt một cái anh bỏ chạy mất vậy.

Hà Thích thay áo xong, lấy khăn lau mặt cho cô:

« Đã gặp người sợ ma, chỉ chưa gặp ai sợ ma như em. »

Nhã Kỳ không nói gì, chỉ ai oán nhìn anh, còn đấm vào ngực anh một cú. Hà Thích bị đau cũng không dám kêu, còn phải dỗ dành cô, dắt cô về phòng, rốt cuộc bị bắt ngồi xem hoạt hình. Anh chán nản vô biên, vốn tưởng viết được cái kịch bản lãng mạn nào, ai dè lại dã man đến mức này

 ... Thật đúng là bi kịch !

"Tạ Nhã Kỳ, đi ngủ đi, mười hai giờ rồi kìa." 

Hà Thích ngáp dài, huých Nhã Kỳ – lúc này đang ngồi đờ ra mấy cái, có vẻ như cô vẫn còn sợ, hai mắt mở to, tay còn nắm chặt lấy vạt áo anh, anh nói lớn hơn:

 "Có sợ thì nãy giờ cũng phải hết rồi chứ, đi, đi ngủ đi."

Cô đột nhiên giật mình, bịt miệng anh lại:

 "Nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi, sợ quá."

"Sợ cái gì, ma quỷ cũng do con người nghĩ chứ có cái quái gì đâu?"

 Hà Thích bắt đầu hối hận, gõ gõ đầu cô:

"Đi ngủ đi, anh trông cho em ngủ."

"Không, em muốn đợi Nhã Tĩnh về cơ."-Nhã Kỳ thì thầm, hơi lùi về sau một chút.

"Đợi Nhã Tĩnh về làm gì?"

 Hà Thích nhíu mày:

"Em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi."

"Em không ngủ trước mặt anh đâu."

 Ý thức cô bắt đầu mơ hồ, thật thà nói.

"Vì sao?"

"Chẳng vì sao hết ."

 Nhã Kỳ cố căng mắt ra, mặc dù đang buồn ngủ không chịu nổi:

"Dù sao cũng không ngủ đâu."

Hà Thích hiểu ra nguyên nhân, thở dài, vì suy nghĩ này của cô mà buồn bực. Anh lườm cô, giơ tay cốc đầu một cái thật mạnh, mặt ghé sát lại cọ cọ lên trán cô, oán hận nói:

 "Em nghĩ anh định làm gì với em hả, bị Nhã Tĩnh tẩy não rồi à? Muốn làm thì đã làm rồi, còn đợi đến bây giờ nữa?"

Nhã Kỳ không nói gì, rụt rụt cổ, nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, ngáp dài một cái.

"Gầy như em, dậy thì còn chưa nổi nữa là." 

Hà Thích mạnh miệng, cố che giấu sự dao động trong lòng. Có điều, ai đó chẳng còn thèm nghe anh nói gì nữa, nhắm mắt lại, ngủ ngon lành. Hà Thích cũng không biết cô ngủ thật hay chưa, giúp cô đắp chăn, còn nhân thể nhéo nhéo má cô mấy cái. Anh tắt TV, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu suy nghĩ, nghĩ về rất nhiều việc, những việc mà nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra. Đến lúc cúi xuống nhìn cô, chẳng biết từ lúc nào cô đã nằm úp mặt xuống gối, sợ cô khó thở, anh chìa chân ra ...đạp đạp cô mấy cái để cô lật người lại. =.=

Một lúc sau, anh cũng mỏi mệt mà chìm vào giấc ngủ. Điều hòa mở hơi lớn, trong lúc mơ màng, anh cứ thế nằm xích dần xích dần vào phía trong, đến khi chạm phải 'cái gì đó' vừa mềm vừa ấm bèn cứ thế ôm luôn vào lòng, ôm thật chặt, hình như ấm hơn một chút...

Đêm trôi qua rất yên tĩnh, yên tĩnh đến không tưởng.

&&&

Sáng sớm hôm sau, Nhã Kỳ ngủ dậy, đập ngay vào mặt là khuôn mặt khôi ngô của Hà Thích, anh ở rất gần, gần đến nỗi chỉ cần cô hơi dướn lên một chút là có thể hôn được lên môi anh. Cô nhìn anh phát ngốc, cảm nhận hơi thở của hai người quấn quýt, đan xen lấy nhau, trái tim lại đập rộn ràng.

Đang suy nghĩ miên man, chợt có tiếng người:

"Nhã Kỳ..."

Giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ. Nhã Kỳ run lẩy bẩy, mãi sau mới phát hiện trên giường còn có một người nữa, là Giai Giai- cô gái duy nhất trong band nhạc. Mái tóc ngắn cá tính của cô ấy hơi rối, nhìn cô cười, vẻ mặt đen tối, còn nhẹ nhàng nói:

 "Tối qua về trễ quá, không biết cậu ta ở đây, tôi đi ngay bây giờ đây, đi ngay bây giờ đây..."

Nói đi thế mà đi thật, ba phút sau cô ấy đã biến mất không tung tích. Nhã Kỳ buồn bực dướn người lên nhìn, cố lách người ngồi dậy. Cô sai rồi, sai rồi, mất mặt quá đi, vẻ mặt đần độn lúc nãy chắc chắn bị Giai Giai thấy rồi. Vừa mới cựa quậy vài cái, cô đã đánh thức Hà Thích. Anh chớp chớp mắt, đôi mắt tối đen như mực kia chăm chú nhìn cô, cô ấy hình nhu đang bối rối, lại còn có chút e lệ rụt rè.

 Đột nhiên, anh lại giơ tay ra ôm cô vào lòng, hôn lên cổ, rồi lại hôn xuống cằm, rất nhẹ, rất dịu dàng, tựa như đang đùa giỡn. Nhưng mà... Sáng sớm... không phải lúc đàn ông ... nhất sao ><

Nhã Kỳ giật mình, đẩy anh ra, cuộn mình trong chăn. Hình như đêm qua anh không đắp chăn, chỉ ôm lấy cái chăn duy nhất là cô thôi, cái này thì đúng là cảm động thật, nhưng hành vi bại hoại hôm qua thì không thể tha thứ. Tối qua không giải quyết anh được vì cô sợ ma, nhưng bây giờ đã sáng bảnh mắt ra rồi, cô chụp chăn lên đầu anh, sau đó giơ chân đạp người nào đó bay xuống giường.

Nhìn vẻ mặt buồn bực của Hà Thích, Nhã Kỳ bỗng dưng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Cô nằm trên giường nhìn hắn, cười híp mắt, giơ tay vuốt vuốt má Hà Thích:

 "He he he, anh cũng có ngày hôm nay."

Đột nhiên, Hà Thích hắt xì hơi một cái, Nhã Kỳ đần ra, nhìn đống bầy nhầy trong tay mình, mặt biến sắc:

"Tớm quá đi!!!" =))

Đến lúc cô từ trong nhà vệ sinh đi ra, Hà Thích đã không thấy đâu, chỉ còn lại cái chăn rơi trên sàn nhà. Nhã Kỳ sửa soạn xong, mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Nhã Tĩnh với vẻ mặt kỳ quái, tò mò nhìn cô. 

"Sao cậu lại ở đây?"

"Sao cậu ta lại từ trong phòng chị đi ra."

"Hôm qua anh ta kể chuyện ma dọa chị. Chị sợ nên..... Nhưng mà không có làm gì hết!" 

Nhã Kỳ đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi hung hăng hét lên:

 "Mà việc gì phải giải thích với em chứ, không thèm nói chuyện nữa, chị muốn đi ăn sáng."

Nhã Tĩnh xì một tiếng, khinh bỉ nhìn cô:

"Em đã nói với chị rồi, dạo này tim em hay đập nhanh lắm, có đùa nghịch gì cũng vừa phải thôi, đừng làm chuyện gì tày đình là được, có cảm ứng đó."

"Ack..." - Nhã Kỳ đứng lại, ngơ ngác nhìn cậu.

"Em phải đi tập đây, hai người không có chuyện gì làm cũng không được ở khách sạn, ra ngoài đi chơi đi, chơi chỗ nào cũng được. Muốn ăn sáng thì xuống dưới lầu, bên tay phải, rẽ vào cái ngách, có hàng điểm tâm, sữa đậu nành ở đó ngon lắm, không có xe nên hai người chịu khó đi bộ nhé, mà nhớ là không được làm chuyện xấu đâu đó." 

Nhã Kỳ nói một mạch xong mới phất phất tay bỏ đi.

Nhã Kỳ sững sỡ đứng đó, cảm ứng, cảm ứng, cảm ứng cái gì chứ, khóe miệng giật giật một hồi...

Cô đến gõ cửa phòng Hà Thích, mãi sau anh mới ra mở cửa, hình như lại thay tiếp bộ quần áo khác. Anh thấy cô chỉ hừ một tiếng, có vẻ như đang giận dỗi, hấp háy cái mũi:

 "Anh bị cảm."

"Ừm."

"Anh muốn lây cho em." 

Hà Thích cong môi, lại gần cô, Nhã Kỳ lùi lại, ngẩng đầu nhìn anh:

 "Em sợ anh lại xì mũi vào mặt em lắm."

Hà Thích lập tức đẩy cô ra ngoài, lạnh lùng:

 "Thỉnh thoảng em đúng là đáng ghét không chịu nổi."

Nhã Kỳ toét miệng cười, đôi khi bị người khác ghét cũng vui lắm. Cô lại gõ cửa:

 "Em đưa anh đi uống sữa đậu nành, có đi không, không thì em đi đây."

Mười giây sau, Hà Thích đã lao ra ngoài, tay vẫn còn cầm giấy ăn lau mũi:

 "Mất hết cả hình tượng."

"Không sao, không sao, anh mất hình tượng với em lâu rồi." 

Nhã Kỳ nhìn anh, đêm qua chắc là lạnh lắm đây, bây giờ nhìn anh thê thảm kinh khủng.

Hà Thích ôm lấy vai Nhã Kỳ, cả người gần như tựa hẳn lên người cô:

 "Nhã Kỳ, anh lạnh lắm, em cõng anh đi."

"Em cõng anh, có nhầm không?" 

Nhã Kỳ bị đè sắp ngã đến nơi, hai người cứ như vậy lảo đảo đi ăn sáng, có mỗi đoạn đường ngắn tẹo mà đã toát hết cả mồ hôi. Nhã Kỳ ăn rất ngon lành, còn gọi cho Hà Thích hai cốc sữa:

 "Thơm quá, anh uống hết hai cốc đi, coi mà hết cảm luôn được đó."

"Thấy em quan tâm đến anh như vậy, lát nữa anh sẽ dắt em đến làng du lịch chơi vậy." 

Hà Thích cũng không khảnh ăn, chỉ cần ngon là ăn tuốt.

"Làng du lịch, ở đâu vậy?" - Nhã Kỳ tò mò.

"Lát nữa mình bắt bus đi, chỗ đó là một thị trấn nhỏ, nghe nói có khu bảo tồn thiên nhiên rất đẹp." 

Nhã Kỳ nghe vậy thấy thích thú liền đồng ý. Hai giờ ngồi bus, xe lắc lư suốt cả đoạn đường, bụi thì bay mù mịt.

Nhã Kỳ buồn ngủ úp mặt lên cửa kính:

"Hà Thích, đây là nơi khỉ ho cò gáy nào thế, sao lại có ai tới đây tham quan được chứ, anh thấy dại chưa hử?"

"Xe bus này đúng không phải người! Hôm qua anh xem trên dự báo thời tiết thấy bảo chỗ này có nhiều cảnh đẹp mà." 

Hà Thích có vẻ cũng hối hận:

 "Ai biết là phải đi lâu như vậy, aizzz, điều hòa lạnh quá nhỉ." 

Anh kéo Nhã Kỳ vào lòng:

 "Cho anh ôm một cái, chết cóng mất, ốm thêm mất.."

Nhã Kỳ cũng thấy hơi lạnh, hai người đành cứ thế ôm nhau. Xe lắc lư thêm nửa giờ nữa, lái xe mới kêu lên:

"Đến làng du lịch rồi, ai đến làng du lịch thì xuống đi."

Xuống xe, ngoài Nhã Kỳ và Hà Thích ra chỉ còn hai người nữa. Hai người đứng đần mất một lúc, run rẩy hỏi nhau:

 "Đây là chỗ nào vậy?"

"Quỷ biết." Hà Thích kéo cô lại hỏi người bán vé, là một bà cụ áng chừng phải bảy, tám chục tuổi, đang ngồi mầm hạt dưa, thấy có người đến thì cười tươi như hoa:

 "Một người hai mươi, hai người bốn mươi."

"Đắt vậy."

 Nhã Kỳ nhìn quanh, chỗ này trừ tấm biển mục nát ghi 'làng du lịch' ra thì không khác vườn bách thảo là mấy, ngoài cây cối xanh um, cái gì mà phong cảnh tuyệt đẹp đều là mây bay.

"Vậy thì ưu đãi nhé, giảm một nửa, hai người hai mươi, đến đây chơi là vui lắm đó, cháu tôi mà đang còn thích nữa là, có cả đu dây nữa.." 

Bà cụ cười hớn hở, Hà Thích nghĩ bụng, dù sao cũng đến đây rồi, biết phải làm sao, đành móc hai mươi tệ ra trả, dẫn Nhã Kỳ vào.

"Chỗ này gọi là vườn bách thảo thì đúng hơn..."

Nhã Kỳ khinh bỉ:

"Chỗ này có ma nào thèm đến, nếu không phải mất công đến đây rồi, em cũng chẳng thèm đi."

Hai người đi mãi đi mãi, cuối cùng đã tìm thấy cái đu dây trong truyền thuyết kia, là một miếng gỗ mục, treo lên một thân cây xấu xí bằng một sợi dây thừng cũng xấu xí nốt. Hà Thích giúp Nhã Kỳ ngồi lên:

"Anh đẩy cho em nhé."

Thỉnh thoảng Nhã Kỳ cũng cảm thấy mình giống nữ chính trong phim thần tượng ra phết, bởi vì lâu lâu được một lần Hà Thích hâm lên sẽ đối xử với cô rất dịu dàng. Chỉ có điều, cô có tư cách làm nữ chính nhưng lại không có có số, vừa đặt mông xuống thì dây thừng đã đứt phựt một cái, hại cô mông tiếp đất, đau đến mãi, mãi, mãi vẫn không nói nổi nên lời. Đêm qua thì bị Hà Thích đẩy, bây giờ lại bị ngã, vết thương mới vết thương cũ chồng lên nhau.

Hà Thích dở khóc dở cười kéo cô dậy, nhìn mặt cô sắp khóc đến nơi vội vàng dỗ dành, thấy cô khóc một lần rồi, đáng sợ lắm.

"Em muốn về." - Nhã Kỳ chán nản, ngay cả hy vọng duy nhất là cái đu dây cũng thành ra thế này.

"Chỗ này cũng mát mẻ mà." 

Hà Thích ngẫm nghỉ một lúc lại thấy không muốn về, dù sao cũng phải chụp lấy cái ảnh đã rồi hẵng tính, anh lấy di động ra nhìn về phía cô:

"Đứng đây cho anh chụp cái nào, lâu rồi điện thoại không thay hình nền."

Nhã Kỳ nhân thể nghến lên nhìn hình nền di động của hắn, đó là một bức ảnh chụp anh mặc áo len, đội mũ, đang nở nụ cười đẹp đến đảo lộn chúng sinh. Cô tròn xoe mắt, cứ thế chăm chú nhìn bức ảnh không rời:

 "Đẹp quá, gửi cho em đi."

"Ừ " 

Hà Thích gửi xong lại chĩa ống kính điện thoại về phía cô:

"Cười đi. Chẳng tươi gì cả. Ơ... Sao lại không cười nữa..."

"Em... vớ vẩn bỏ xừ." - Nhã Kỳ đỏ mặt, lắp bắp.

"Thôi được rồi, vậy thì..." 

Hà Thích đột nhiên cúi xuống hôn cô, "Tách" một cái, chụp được một bức ảnh thân mật, hắn ngắm nghía thành quả một lúc lâu, có vẻ hài lòng:

"Cái này là đẹp nhất."

"Xóa đi, xóa đi!" 

Nhã Kỳ lẽo đẽo theo sau cố giật lấy, Hà Thích không thèm đếm xỉa tới cô, bước đi nhanh hơn, vẻ mặt vô sỉ:

 "Không xóa, không xóa."

"... Vậy không được cho người khác xem..." - Nhã Kỳ nói mãi không được đành phải xuống nước.

"Ừ, để mình anh xem thôi."

 Hà Thích vui vẻ cười, xoa xoa đầu cô:

"Đi thôi, đu dây ngồi rồi, ảnh cũng chụp rồi, mình về đi."

Giữa trưa nóng bức, hai người đứng trước cửa khu du lịch một lúc lâu vẫn không có xe đi qua, mãi sau, bà cụ lúc nãy mới đon đả chạy lại:

 "Chỗ này một ngày chỉ có một chuyến xe lúc mười một giờ thôi, đến rồi lại về."

Nhã Kỳ và Hà Thích cùng lúc hóa đá:

 "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Chỗ tôi cũng cung cấp dịch vụ nhà nghỉ mà, lấy rẻ cho cô cậu, một ngày 100 tệ, tính cả cơm. Sao?"

Nhã Kỳ run run, hết nhìn Hà Thích lại nhìn bà cụ:

 "Tám mươi tệ được không?"

"Được rồi, được rồi, dù sao cũng không còn ai nữa, tính rẻ đấy nhé." 

Bà cụ ngã giá rất nhanh, Nhã Kỳ buồn bực đấm Hà Thích một cái:

 "Tại anh hết, tự nhiên tới chỗ này, bây giờ vui rồi, không về được."

"Giờ có nói cũng ích gì, coi như ở đây tự trải nghiệm một hôm."

"Tối mai em còn phải xem Nhã Tĩnh diễn nữa."

"Em nhận lời của Chu Thăng Thăng chứ gì, được rồi, đã vậy thì không về nữa."

"..."

Không còn cách nào khác, Nhã Kỳ và Hà Thích phải ở lại chỗ này. Vì đi đột ngột quá nên Nhã Kỳ quên không mang theo di động, mà có mang thì thì ở đây cũng chẳng có sóng. Mặt khác, Nhã Tĩnh bên này liên lạc không được với cô đang sắp phát điên lên rồi. =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro