Chương 19 - Mâu thuẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà trọ ở ngay đối diện làng du lịch, cách đó chỉ có mấy bước chân. Lúc đến nơi, cả Hà Thích và Nhã Kỳ đều đồng loạt rớt cằm, một căn phòng tàn tạ chỉ có duy nhất một chiếc giường, còn lại đều trống trơn, ờ, được cái mát mẻ, chỉ là trừ mát mẻ ra thì đúng là hết chỗ nói rồi = =.

Vì vấn đề 'sinh lý', Nhã Kỳ phải hỏi bà cụ chỗ WC. Nhìn theo hướng tay bà cụ về phía cái WC xa xa, cô choáng ngay lập tức, nó ở khá xa, phong cảnh cũng không tệ, xung quanh đều là cây cối um tùm, có điều, WC này phải nói là bệ xí thuộc hàng cổ đại. 

Nhã Kỳ đứng đần ở đó một lúc còn bực bội phát hiện ra trước WC có một con chó mực trông rất dữ, cứ nhìn cô mà sủa nhặng cả lên, hại cô không dám lại gần, chỉ dám đứng từ xa nhìn, bỗng dưng muốn khóc kinh khủng  >< .

"Hà Thích, Hà Thích!" 

Nhã Kỳ gọi Hà Thích lại, đến khi anh chạy tới, mặt cô đã tái mét:

"Hà Thích, em muốn về."

Hà Thích nhìn về phía cái WC kia, nhíu mày:

"Anh cũng muốn, nhưng mà hết cách rồi."

"Bây giờ em muốn đi WC, anh dắt con chó kia đi được không?"

"Eo, không được đâu, anh sợ lắm." 

Hà Thích cười gian tà, huých huých Nhã Kỳ:

 "Không thì em cứ giải quyết ở đây đi, anh không cười đâu mà sợ."

Nhã Kỳ đã đeo nguyên tảng đá to tướng trên cổ, Hà Thích không giúp thì thôi lại còn vác đá ném xuống giếng. Cô hừ một tiếng:

"Vậy em vào tìm bà, mặc kệ anh."

Thấy cô giận thật, Hà Thích vội túm tay cô:

 "Thôi thôi, đi nào, anh đi với em."

Hà Thích nắm tay cô dẫn đi, nghe thấy tiếng chó sủa mỗi lúc một gần, Nhã Kỳ sợ hãi lùi lại sau lưng anh, run rẩy:

 "Em, em... nó có cắn không?"

"Cắn chứ, em xem, nó đang gầm gừ kìa, chuẩn bị chồm lên rồi kìa, ngoặm phập một miếng... Á á á á..."  =))) 

Nhã Kỳ bị dọa sợ đến mức vòng tay ra ôm chặt lấy eo anh không dám rời, hai mắt nhắm tịt, cứ như sắp chết đến nơi.

"Không dọa em nữa, anh đuổi nó đi rồi." 

Mặc dù được cô ôm thế này cũng thích, nhưng dọa cô khóc thì còn khổ hơn, thà dỗ cô trước cho rồi.

Nhã Kỳ rụt rè mở mắt ra, con chó kia quả thật đã chạy đi chỗ khác. Nhưng cái hố xí này... đang giữa mùa hè, mùi đúng là...nồng nặc không ngửi nổi. Hà Thích cau mày, bỗng dưng từ đâu lôi ra một xấp giấy, đặt từng tờ một lên thành bệ xí:

 "Vậy cho sạch, anh đứng chờ em."

Nhã Kỳ giật mình, tuy đang hết sức cảm động nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

"Anh lấy giấy ở đâu đấy?"

"Ăn trộm của bà, em nhanh lên, không lát nữa chó lại ra cắn cho bây giờ." 

Hà Thích sắp không nhịn thở nổi nữa, trừng mắt nhìn cô.

"Vậy anh đi ra ngoài kia đi, quay lưng lại nữa, ra chỗ gần con chó ấy.."

Giải quyết xong, Nhã Kỳ ra thùng nước bên cạnh rửa tay sạch sẽ, vừa ngẩng mặt lên thì phát hiện Hà Thích đang cầm một ngọn cỏ đuôi chó chơi đùa với con chó kia. Con chó vốn dữ, ấy vậy mà trước mặt Hà Thích lại trở nên dễ bảo, còn hừ hừ ra vẻ rất thoải mái. Nhã Kỳ không dám tới gần, chạy ù một mạch ra thật xa rồi mới nói vọng lại:

 "Em xong rồi đây."

Hà Thích nghe vậy đứng lên, lững thững đi lại, con chó kia bị sắc dụ, cũng lon ton đi theo sau anh, Nhã Kỳ sợ quá vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vào phòng. Hà Thích nhìn cô, cười bất đắc dĩ, cô mà sợ chó như này, nhà bà nội anh còn nuôi con to hơn nữa, lần sau phải dẫn cô đến dọa cho một trận mới được.

Buổi trưa, bà cụ nấu hai chén mỳ tạm coi là ăn được, hai người ngồi xuống ăn cho qua bữa. Ăn xong, Nhã Kỳ tuy chán nhưng lại cũng ngại trời nắng nóng, không muốn đi ra ngoài, ngồi bên cạnh Hà Thích tán gẫu vài câu, nhưng phần lớn thời gian, cả hai đều im lặng.

Đột nhiên, Hà Thích hỏi:

 "Nhã Kỳ, chẳng phải em nói ở bên cạnh người mình thích, cho dù đi đâu cũng đều giống như thiên đường sao?"

"Aizz, thiên đường... thiên đường...Em thấy giống địa ngục hơn rồi đó. Em lại muốn đi WC đây này, làm sao bây giờ." 

Nhã Kỳ nhăn nhó, khó chịu quá, không muốn đi cũng không được.

Hà Thích nín lặng, vốn nghĩ lúc nhàm chán như thế này nói mấy câu tình tứ thay đổi không khí, chỉ là có người nào đó làm mất mỹ quan quá thể: =)))

"Anh dẫn em đi vậy."

"Em thấy bà giấu giấy đi rồi, đi như nào được giờ?"

"Anh đi hỏi xem sao, bà không đưa thì xé tạm vài trang sách của thằng cu cháu vậy..." 

Hà Thích đứng dậy đi ra ngoài.

Nhã Kỳ á khẩu..

...

Đi WC xong mới bỗng dưng nhớ đến Nhã Tĩnh, cô nói với Hà Thích:

 "Anh báo cho Nhã Tĩnh một tiếng đi."

"Lúc nãy anh còn mỗi một vạch pin, từ lúc nhắn cho cậu ấy một cái tin, sau lại chụp ảnh cho em. Đến giờ thì hết sạch rồi." 

Hà Thích đáp:

"Chắc không sao đâu, lớn cả rồi mà."

Lằng nhằng mãi đến tận tối, ăn tối xong, hai người muốn kiếm gì đó để chơi, chỉ là ở cái chỗ này có muốn cũng không có. Hơn nữa, bà chủ nhà lại đi ngủ rất sớm, bảy giờ đã đi ngủ. Vốn dĩ Hà Thích và Nhã Kỳ có hai phòng, nhưng vì Nhã Kỳ sợ ma nên quyết định ở chung với Hà Thích. Bà chủ có vẻ cũng rất thích ý, như vậy bà chỉ mất công dọn dẹp một phòng thôi.

Hai người nằm trên giường, Nhã Kỳ ngửa mặt nhìn trần nhà:

 "Em không ngủ được...."

"Thật ra có một cách giúp em ngủ rất nhanh, nhưng mà ở chỗ này không tiện, anh đành nhịn vậy."

"Sắc lang!" - Nhã Kỳ xấu hổ chui vào chăn, che kín đầu.

"Anh nói là dẫn em đi chơi bóng rổ, nhưng mà ở đây không có sân, hơn nữa chơi xong mệt còn không có chỗ tắm, em nghĩ nhiều rồi đó." 

Trong bóng đêm, Hà Thích nghịch ngợm đưa tay nhéo má cô:

 "Em nói xem, rốt cuộc đang nghĩ gì, hả, nói đi, nghĩ gì?"

Nhã Kỳ đỏ mặt, mím môi không muốn nói lại bị anh chọc cho không chịu nổi, tức giận:

 "Em không nghĩ gì hết, em muốn đi ngủ."

Hà Thích toét miệng cười, lại chọc chọc cô:

 "Nhã Kỳ, đừng ngủ mà, nói chuyện đi."

"Anh xấu, em không nói chuyện với anh." 

Giọng nói mềm mại thêm chút trách cứ, vào tai hắn tạo thành một cảm giác khác thường, tim ai đó đập loạn, khẽ nhích sát lại với cô:

 "Anh xấu.. Ừ, anh xấu, phải vậy không?"

Tiếp sau đó, anh ôm cô vào lòng, cọ cọ lên má cô:

"Em mới xấu, dụ dỗ anh ngủ cùng."

"Đừng, đừng cọ nữa.." 

Nhã Kỳ biết Hà Thích trêu mình, đẩy anh ra, Hà Thích vẫn không tha cho cô:

 "Nhã Kỳ, em xấu nhất, dụ dỗ anh. Em có biết em viết cái topic kia khiến anh mẫu thuẫn khổ sở nhiều lắm không, khó khăn lắm mới quyết định được, em lại đòi bỏ cuộc, bây giờ còn nhập nhằng với anh nữa."

"Em không cần, ai nhập nhằng với anh? Là anh thì có, anh khổ sở cái gì, em mới khổ sở chết đi được." 

Nhã Kỳ nghe phát cáu, co chân lên đạp vào bụng anh một cái:

 "Tự tôn của em trước mặt anh mất hết rồi, vậy mà anh vẫn còn trêu chọc em được sao?"

Hà Thích kêu lên một tiếng, ôm 'chỗ bị thương' lăn qua lộn lại:

 "Đau-chết-mất..."

Nhã Kỳ sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, lúng túng:

 "Hả, gì cơ... Đau à?Em không cố ý..."

Hà Thích ai oán:

 "Cả đời này anh không bao giờ tha thứ cho em nữa..."

"Em không cố ý thật mà." 

Nhã Kỳ lo lắng ôm lấy anh:

 "Hết đau ngay thôi..."

Đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra, Nhã Tĩnh đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hai người:

 "Hai kẻ không biết trời cao đất dày này."

Nhã Kỳ hóa đá, ngơ ngác nhìn cậu:

"Sao em lại ở đây?"

"Biết ngay hai người không làm được chuyện gì tốt mà."

Nhã Kỳ và Hà Thích không làm chuyện gì xấu, chỉ là quả thật cũng không làm được chuyện gì tốt. Nhã Tĩnh mặt mũi cau có, thanh toán tiền cho bọn họ, sau đó dẫn hai người về khách sạn. Cũng không biết cậu mượn được chiếc xe tồi tàn này ở đâu, ghế ngồi còn phủ nguyên một lớp bụi dày, Nhã Kỳ tuy đã thi lấy bằng rồi, nhưng vì bình thường ít lái nên nhìn sang Hà Thích, chỉ có điều đại gia nhà ta không phải xe xịn thì không lái, làm ra vẻ không khỏe không có hứng rồi ngồi phịch xuống ghế sau.

Nhã Tĩnh vô cùng không vui chở hai người bọn họ về, vừa lái xe vừa lải nhải:

"Bảo hai người đừng ở lì trong khách sạn chứ bảo hai người chạy đến cái chỗ của nợ này à? Mẹ nó, Hà Thích, điện thoại cậu để đâu không nghe, cậu có nhân tính không, Nhã Kỳ nó vừa mới..."

Hà Thích không lên tiếng, mặc kệ cậu, cứ thế nằm ngay cu đơ. Nhã Tĩnh lại bắt đầu quay sang giáo huấn Nhã Kỳ:

 "Đã bảo với chị là cậu ta chẳng tử tế gì rồi, tử tế mà lại dẫn chị đến cái chỗ này à? Cậu ta cố tình làm gì không nên thì phải đánh cho nhớ đời đi chứ.."

"Chị..." 

Nhã Kỳ cúi đầu không biết nói sao, Hà Thích từ từ ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cổ Nhã Kỳ, thì thầm:

 "Nhã Kỳ, anh có đối xử tốt với em không?"

"..."

"Em nói với Nhã Tĩnh là em tự nguyện đi."

"Em không..." - Nhã Kỳ nói.

"Tự nguyện, tự nguyện cái con khỉ." 

Nhã Tĩnh vẫn lải nhải:

 "Nhã Kỳ chẳng biết gì cả, tự nguyện ở chỗ nào chứ, không phải bị cậu lôi kéo à."

Nhã Kỳ bởi vì làm cho Nhã Tĩnh lo lắng nên thấy áy náy, đồng thời lại cũng áy náy với Hà Thích, lúc nãy cô thụi cho anh một cú, lúc bật đèn lên, sắc mặt anh rõ ràng trông tái nhợt hẳn đi. Vì vậy, trong tình huống này, cô quyết định giả chết, không nói tiếng nào.

"Tôi đi tìm hai người mà cả cơm cũng chưa kịp ăn, may mà bác bán đồ ăn sáng nói hai người đến làng du lịch, cái chỗ dở hơi này... Sao lại mò đến được chứ! Mẹ kiếp.."

"Bọn này yêu đương, mắc mớ gì tới cậu, ăn phải thuốc nổ à?" 

Hà Thích quả thật cũng rất muốn trở về, nhưng một phần vì Nhã Tĩnh cứ như bà già lắm chuyện, nghe mãi phát bực, một phần là bởi vì 'chỗ nào đó' đang khó chịu nên xấu tính hơn lúc bình thường. Anh cố tình hôn chụt một cái lên tai Nhã Kỳ, còn cọ cọ mấy cái, lấy ngón tay nghịch nghịch vành tai cô.

Trong chốc lát, cả ba người đều không nói gì. Bất thình lình, Nhã Tĩnh nhấn ga, xe lao như bay. Mãi sau, cậu mới dần dần giảm tốc độ, nghiêm túc nói:

 "Thật sự, tôi không tin tưởng cậu. Cậu rất mạnh mẽ, còn luôn thích tự coi mình là trung tâm, nếu hai người vẫn cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."

"Chỉ cần Nhã Kỳ đồng ý là được, tôi yêu cô ấy, không phải cậu. Nhã Kỳ đã trưởng thành, cô ấy có lựa chọn của mình." - Hà Thích nhíu mày.

"Nhã Kỳ chưa từng trải, cái gì cũng không hiểu, có thể về mặt nào đó thì rất thông minh, nhưng nói đến chuyện tình cảm thì lại ngốc nghếch, nếu tôi không bảo vệ cô ấy, ai sẽ bảo vệ? Người thân của cô ấy vĩnh viễn sẽ không phản bội cô ấy, nhưng người ngoài thì tôi không biết được. Tôi không phản đối cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể chín chắn một chút. Tôi dung túng cho hai người chẳng qua là vì Nhã Kỳ thích cậu, muốn làm cho cô ấy vui vẻ, thế thôi, cậu đừng ỷ vào điều đó mà muốn làm gì thì làm." 

Nhã Tĩnh nói một cách đĩnh đạc, mạnh mẽ. Nhã Kỳ nghe mà giật mình, từ bé đến lớn, cô luôn bắt nạt Nhã Tĩnh, tranh ăn với cậu, chơi đùa với cậu, thế nhưng lại quên mất cậu ấy còn trưởng thành nhanh hơn cô rất nhiều.

"Nhã Tĩnh, chị đói rồi, lát nữa đi ăn cơm đi."

"Coi như chị còn chút lương tâm," 

Nhã Tĩnh nhìn cô, chậm rãi nói:

 "Nhã Kỳ, cuộc đời chỉ trải qua có đúng một lần, không thể quá buông thả, làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ càng, đừng để mình phải hối hận."

Lời Nhã Tĩnh khiến cho tâm trạng vốn thoải mái của Nhã Kỳ trầm xuống, cô im lặng không nói, bắt đầu suy nghĩ miên man. Hà Thích cũng không vuốt ve cô nữa, tựa lưng lên ghế, trên mặt cũng thoáng chút đăm chiêu.

Lúc bọn họ về đến nơi đã quá nửa đêm, Nhã Tĩnh đi trả xe rồi dẫn hai người đi ăn. Trước khi đi ngủ, Nhã Tĩnh còn cẩn thận dặn:

 "Mai bọn em thi xong rồi mình đi tàu đêm về, em lấy vé rồi đấy."

"Ừm." 

Nhã Kỳ gật đầu, xấu hổ vì đã làm phiền Nhã Tĩnh tập luyện:

 "Đi ngủ sớm đi, ngày mai cố lên!"

Về phòng, vừa đặt lưng xuống, Nhã Kỳ đã ngủ một mạch đến tận giữa trưa hôm sau, vừa dậy được một lúc thì Nhã Tĩnh đã gọi điện bảo cô xuống dưới để đi đến chỗ cuộc thi. Lúc Nhã Kỳ ra khỏi phòng, vừa lúc bắt gặp Hà Thích, Hà Thích nhìn thấy cô bỗng mỉm cười, cảm giác này rất kỳ lạ, dường như từ giờ phút này trở đi, anh đã thật sự nghiêm túc, ngay cả nụ cười cũng thế.

"Hà Thích... chỗ ...chỗ ...đó có sao không?"

Hà Thích nhíu mày:

 "Nếu có sao thì cả đời này em phải chịu 'cái ấy' lạnh như băng thôi."

"..." - Cô đang nằm mơ, cô đang nghe nhầm, cô không nghe thấy gì hết..

Hai người đi theo bọn Nhã Tĩnh đến chỗ biểu diễn, hơi xa, là sân khấu của một trường đại học, âm thanh, ánh sáng đã được chuẩn bị đầy đủ. Bây giờ là buổi chiều, bọn họ cần phải tập luyện trước nên Nhã Kỳ đi xuống khán đài, lúc ngồi xuống mới phát hiện cả band nhạc đã lên sân khấu. Nhã Tĩnh và Chu Thăng Thăng lúc này đều đã thay quần áo, tất cả đều cầu kỳ, đến phụ kiện đi kèm cũng cầu kỳ không kém, khác hẳn với bọn họ lúc bình thường. 

Tiếng nhạc vang lên, đột nhiên Nhã Kỳ cảm thấy dường như bọn họ cách cô rất xa, cô chưa từng thấy Nhã Tĩnh như vậy, cũng chưa từng thấy Chu Thăng Thăng như vậy.

Chu Thăng Thăng chơi bass, cũng là vocal chính, giọng hát của cậu ta...Ừm, thế nào nhỉ? Rất tuyệt vời. Bình thường ít khi cậu ta mở miệng nói chuyện, cho dùng có nói cũng chỉ là dăm ba câu nhát gừng, nhưng cậu ta thực sự thuộc về sân khấu này, thay quần áo, đổi kiểu tóc, cô hoàn toàn không nhận ra cậu ta nữa. Lúc đứng trên sân khấu, mặt cậu ta không hề đổi sắc, lại còn có chút lạnh lùng, phong cách khiến người ta phát cuồng, giọng hát lôi cuốn đến bùng nổ, lúc cậu cất giọng, toàn bộ con gái dưới khán đài đều hét ầm lên.

Nhã Kỳ không thể miêu tả nổi cảm giác của cô lúc này, chỉ đột nhiên cảm thấy rất muốn hò hét, mà đúng là cô đã hét thật, hòa lẫn với những tiếng ồn ào xung quanh.. rất yomost. Cả band phối hợp rất tuyệt, chìm đắm một cách trọn vẹn với âm nhạc.

"Em đang nhìn ai vậy?" 

Giọng Hà Thích nghe không rõ, nhưng anh thật sự đang ghé lại rất gần, hơi thở phun lên tai cô ngưa ngứa, Nhã Kỳ dừng lại một chút, thoải mái nói:

"Chu Thăng Thăng, nhìn cậu ấy tuyệt quá đi mất."

"Đúng là rất nổi bật." - Hà Thích nhếch mép cười.

« Bây giờ không ai nhìn anh nên anh khó chịu à ? »

« Nhã Tĩnh cũng không kém, tuy là ngồi trong góc tối nhưng anh cá là cả trường phải đến nửa số con gái đều đang nhìn cậu ta, giọng Nhã Tĩnh trầm, hát đoạn điệp khúc quá tuyệt. »

« Em đang nói anh, anh lôi Nhã Tĩnh ra làm chi ? »

« Có em nhìn anh là đủ rồi. » 

Hà Thích cười cười:

 « Lắm người nhìn lại mất công em ghen à ? »

« Em không nói với anh nữa. » - Nhã Kỳ xì một tiếng, tự nhiên Hà Thích chuyển sang kiểu này, nhìn mà muốn rút gân.

« Nhã Kỳ, anh rất nghiêm túc. » 

Giọng nói của anh vô tình bị tiếng vỗ tay của đám đông lấn át, bài hát đã kết thúc mà đám đông vẫn còn hò hét liên tục, Nhã Kỳ tin chắc, đêm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Xem bọn họ tập xong, Nhã Kỳ và Hà Thích đi loanh quanh trường giải quyết bữa tối, Nhã Kỳ còn mua một bó hoa thật to để mang lên tặng. Đúng bảy giờ, MC bắt đầu khai mạc chương trình, rất ít khi Nhã Kỳ đi xem một cuộc thi lớn như vậy, cảm thấy rất phấn khích, huống hồ đêm nay lại còn là đêm rock. Dưới ánh đèn nhấp nháy, cả người cô quay cuồng. Hôm nay có rất nhiều ban nhạc lớn, hầu hết đều biểu diễn những bài hát tự sáng tác, nghe mà phát ghiền. Band của Nhã Tĩnh diễn gần chót, bọn họ biểu diễn còn hay hơn gấp vạn so với lúc luyện tập, biểu cảm say mê, cuồng nhiệt, lôi cuốn toàn bộ khán giả.

Nhã Kỳ cũng hò hét theo rất hăng, Hà Thích thì chỉ đứng đó nhìn cô. Đột nhiên, cô kích động, ôm bó hoa chạy lên sân khấu khiến anh không túm lại kịp. Nhã Kỳ nhét bó hoa vào lòng Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh nhận lấy, cười vui vẻ, còn trả lại cho Nhã Kỳ một cái ôm thật chặt. 

Lúc cô hồ hởi chạy xuống, Chu Thăng Thăng bỗng nhiên chìa bàn tay đeo găng màu đen ra, ôm cô ép vào lồng ngực, câu hát « I love you ~ » trầm ấm vang lên, bên dưới khán giả phấn khích hét ầm ầm, mặt Nhã Kỳ đỏ bừng, vội giãy ra, chạy xuống dưới.

Suốt đoạn đường đó, cô nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ của bọn con gái xung quanh, vô thức, cô liếc nhìn Hà Thích, anh không tỏ thái độ gì, chỉ mím chặt môi lại, chăm chú nhìn lên sân khấu. Đến phần cuối, Hà Thích nắm tay Nhã Kỳ:

« Chúng mình về trước chuẩn bị hành lý đi. »

« Nhưng mà... »

« Hết cái hay để xem rồi. »

Hà Thích tỉnh bơ, mạnh mẽ kéo cô đi, không cho cô kịp có lý do ở lại.

Hai người cùng thu dọn hành lý. Hà Thích có vẻ nhanh nhẹn hơn, chốc lát đã thu dọn xong hành lý của cả bốn người, sau đó đưa Nhã Kỳ đến nhà ga. Anh còn cẩn thận đi mua đồ ăn và nước khoáng cho cô nữa:

 « Mười hai giờ tàu chạy, chắc sáu giờ sáng mai là đến nơi. »

Nhã Kỳ ngồi một chỗ nhìn anh chạy đi đâu đó, lát sau trở về cầm theo một cái túi nhỏ, lúc lên tàu mới biết, đó là một cái chăn, Hà Thích phủ chăn lên người hai người, còn lầm bầm:

 « Đi gấp thế này, cả vé toa nằm cũng không mua được. »

Nhã Kỳ kéo chăn lên, quay sang an ủi:

« Thôi mà, dù sao cũng có mấy tiếng thôi. Hay là em cho anh dựa nhé. »

Hà Thích lườm cô:

 « Với em á, không biết tự lượng sức. » 

Hắn giang hai tay ra:

 « Lại đây, tự tìm lấy chỗ mà ngủ đi. »

Nhã Kỳ xấu hổ dựa lên người hắn, Hà Thích ôm cô vào lòng:

 « Ngày mai về anh sẽ vào quân đội huấn luyện, ý của ông nội anh, cũng là ý của anh, cũng muốn quân huấn để hoàn thiện hơn. »

« ...Ừm. » - Nhã Kỳ nhẹ nhàng đáp, có chút tiếc nuối.

« Cũng hơn một tháng thôi, phơi nắng cho đen bớt đi một ít. »

« ...Ừm. »

« Anh không muốn trắng như Chu Thăng Thăng, xấu lắm. »

« .... »

« Hà Thích, anh lại trẻ con rồi. »

Suốt chuyến tàu đêm hôm đó, Nhã Kỳ đều nằm trong lòng Hà Thích ngủ, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, cứ như thế, cho dù trong mơ, trái tim cô vẫn đập thình thịch. Sáng hôm sau tàu mới vào ga, Nhã Tĩnh đã lại lôi Nhã Kỳ dậy, giận dỗi nhìn cô:

 "Tối qua bọn em được giải này, chị không có tí cảm xúc gì à? Biết ngay là chàng chàng thiếp thiếp với người ta mà, hừ!"

"A..." 

Nhã Kỳ xấu hổ gãi gãi đầu, ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ nói:

 "Tại mệt quá, quên mất... He he, mọi người đã đạt được kết quả như ý rồi, chúc mừng chúc mừng."

Nhã Tĩnh vẫn tiếp tục hờn dỗi, Chu Thăng Thăng đứng bên cạnh chỉ cười với Nhã Kỳ mà không nói tiếng nào.

Nhìn Hà Thích đang mắt nhắm mắt mở, Nhã Tĩnh giơ chân đá cho một cú:

 "Tôi nói cậu, không biết đường mua lấy mấy cái chăn à, bọn này chết rét cả rồi."

Hà Thích vẫn còn ngái ngủ, nhíu mày, chẳng thèm để ý đến cậu:

 "Tôi còn không biết cậu là ai, việc gì mà phải để ý tới cậu?"

"Hà Thích, cậu bỏ nó ra." 

Nhã Tĩnh căm giận nhìn ai đó, tiếp tục giảng giải với Nhã Kỳ:

"Nhã Kỳ, thằng cha này không ưng được, cậu ta bắt nạt em trai chị."

Nhã Kỳ cười hì hì:

"Không nhận làm anh trai nữa sao?"

"Coi chừng đem gả chị cho người khác giờ, sao càng ngày càng hư thế này?" 

Nhã Tĩnh khinh bỉ, vỗ vỗ đầu cô, giúp cô xách hành lý:

 "Đi về, để mẹ dạy chị."

Sau khi trở về, Hà Thích lên đường chính thức bắt đầu khóa huấn luyện quân ngũ của mình, Nhã Kỳ cũng không chịu rảnh rỗi, cùng cả nhà đi du lịch, đi du lịch về lại đăng ký một lớp học yoga, biến kỳ nghỉ hè của mình trở nên bận rộn, vui vẻ hơn.

Trong khoảng thời gian đó, Chu Thăng Thăng cũng đến thăm vài lần. Vốn dĩ cậu ta luôn khiến Nhã Kỳ có cảm giác là một cậu trai hơi ngô ngố, lại hay cả thẹn, nhưng từ sau khi thấy ánh hào quang tỏa ra từ cậu ta khi đứng trên sân khấu, cảm giác đó bắt đầu thay đổi, Nhã Kỳ cũng bắt đầu tránh mặt dần. Thế nhưng, Chu Thăng Thăng tuyệt nhiên không hề để ý, dường như thật sự đang đợi cô vậy, vẫn để cho cô một không gian riêng.

Mỗi ngày, Nhã Kỳ đều tự kiếm cho mình rất nhiều việc để làm, chỉ có như vậy mới không có thời gian đi nhớ 'ai đó' nữa. Nhớ có lẽ cũng vơi đi, nhưng bất an lại bắt đầu quay về. Thứ cảm giác này trở đi trở lại nhiều lần khiến cô rất chán nản, cứ mỗi lần tiến một bước là lại lùi một bước, rốt cuộc vẫn dậm chân tại chỗ, để rồi sau đó lại hoài nghi, do dự. Trước ngày khai giảng, cô và Hà Thích vẫn không hề liên lạc, xa nhau lâu khiến cô có chút sợ hãi, chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi xem Nhã Tĩnh chơi game để hỏi dò, nét mặt cũng rất mất tự nhiên, hết nói cái nọ lại nói sang cái kia.

"Hừ, lại lòng vòng rồi, muốn nhắc đến Hà Thích chứ gì, hai người lại làm sao vậy?" 

Nhã Tĩnh hai tay bận rộn, câu được câu chăng nói chuyện với cô:

 "Đừng hỏi em, dạo này Hà Thích không liên lạc gì với em hết, một chút tin tức cũng không có."

"Chị không hỏi anh ấy. Bây giờ chắc anh ấy đang trong quân đội huấn luyện rồi. Chị chỉ muốn hỏi, từ giờ trở đi phải làm sao bây giờ?"

"Thật ra em thấy Chu Thăng Thăng chín chắn hơn nhiều... Tính cũng tốt, chỉ tội là không đẹp trai bằng..."

"Em đừng nhắc Chu Thăng Thăng với chị nữa, ngày trước thì không biết cậu ta thế nào, giờ thì thấy người ta phi phàm vậy, chị nhìn đã thấy ớn rồi." 

Trước đây, mỗi lần Chu Thăng Thăng xuất hiện, cô cứ cảm giác như cậu ta như người vô hình, bây giờ mới hiểu, chỉ có cao thủ mới dễ dàng giấu giếm tinh hoa, 'ẩn thân' như vậy được.

"He he, nói trúng rồi đó, Chu Thăng Thăng công lực đúng là rất thâm hậu, chị mà theo cậu ta, đời này đừng mong cựa nổi mình."

"Hả?"

"Nếu chị chọn Chu Thăng Thăng, nhất định chị sẽ hạnh phúc, nhưng mà phỏng chừng không có vui vẻ gì sất, đến lúc đó cậu ta sẽ cấm chị mặc váy, cấm cả tiếp xúc với con trai luôn..."

Nghe vậy, mặt Nhã Kỳ chẳng hiểu sao bỗng dưng đỏ bừng lên... Hình như cũng có người nào đó không muốn cô mặc áo ba lỗ nên cứ cố gắng trêu chọc cô thì phải...

"Này này chị sao đấy, lại nghĩ đến ai vậy?" 

Có lẽ là thần giao cách cảm, Nhã Tĩnh rõ ràng đang quay lưng lại mà vẫn có thể dễ dàng đọc ra ý nghĩ của cô.

"Nhã Tĩnh, sao em không phải con gái nhỉ, như vậy có phải mày với Chu Thăng Thăng có thể thành đôi rồi không?" 

Nhã Kỳ ôm lấy khuôn mặt đang nóng bừng của mình, híp mắt cười:

"Bây giờ cũng đang có mốt yêu như vậy mà?"

Nhã Tĩnh co chân về sau, đạp Nhã Kỳ ra một bên, buồn bực:

"Có loại chị như này à?"

***

Bỗng dưng Nhã Kỳ phát hiện, thật ra nhớ thì không cách nào mà nhịn được, dường như nghĩ đến anh đã trở thành sở thích của cô luôn rồi vậy. Mỗi ngày, cô đều chờ cho đến khai giảng, cứ như thể khai giảng thì cô có thể gặp được người mình muốn gặp. Ấy thế mà đúng thật, một tuần sau ngày khai giảng, cô bỗng nhận được tin về Hà Thích, tuy nhiên, không phải từ anh, mà là từ chính miệng một cô bạn ngồi cùng bàn hồi trung học. Hai người chat QQ với nhau, cô ấy vô tình kể lại chuyện ở trường, Hà Thích là nhân vật nổi tiếng tất nhiên cũng được nhắc đến, nghe nói dạo này bị hoa khôi khoa tiếng Trung bọn họ bám dính lấy, từ hôm khai giảng đến giờ ngày nào cũng đi với nhau.

Cô ấy còn nói:

 "Hóa ra Hà Thích cũng có ngày như vậy."

Nhã Kỳ không thể tin vào mấy dòng chữ này, đọc đi đọc lại liên tục, chỉ vài chữ đơn giản, vậy mà bỗng trở nên khó hiểu, cô hốt hoảng, bàn tay đặt trên bàn phím hơi run run, cố ra vẻ ngạc nhiên:

 "Đúng là có phúc thật đó!"

"Tất nhiên rồi, đàn ông như vậy chỉ cần ngoắc tay một cái là đã có cả ối người theo. Ngay cả hoa khôi giảng đường cũng mê, tất nhiên sẽ kéo theo cả lô con gái ngấp nghé. Anh ta ở trường tớ bây giờ nổi tiếng đẹp trai đó."

"Ghen tị quá đi mất!" 

Cô ghen tị với tất cả nữ sinh ở cái trường đó, đúng là gần quan được ăn lộc, cũng giận Hà Thích nữa, nếu không phải tại anh thì cô đã không vào học ở đây, cứ nghĩ đến là lại thấy khó chịu muốn chết.

"He he, ghen tị cũng vô ích, ai bảo trường tớ nhiều mỹ nữ chứ. Tớ nói cho cậu, cô nàng kia cũng dạn ra phết, hai hôm trước thắp nến hình trái tim ở dưới lầu nhà trọ của Hà Thích đó. Oa, con gái mà phải dùng đến chiêu đó đi cưa trai, làm gì có chuyện không động lòng, vụ đó náo loạn cả trường tớ luôn.."

Nhã Kỳ không buồn trả lời, cô sắp điên lên mất. Con trai theo đuổi con gái cách cả quả núi, con gái theo đuổi con trai cách mảnh vải thưa. Cô theo đuổi Hà Thích mất bao nhiêu công sức như vậy, đã gần thành công đến nơi rồi, ít ra thì anh cũng đã thể hiện là hai người đang yêu nhau, sao hôm nay tự dưng lại lôi đâu ra cô hoa khôi thế này? Còn theo đuổi tích cực như vậy nữa, liệu Hà Thích có bị người ta nhanh chân cướp đi mất không? Trong lòng như bị kiến đốt, Nhã Kỳ cũng không biết phải làm sao nữa.

Nhã Kỳ không hề do dự cầm điện thoại gọi cho Hà Thích, khai giảng được mấy ngày rồi, sao anh có thể không thèm gọi điện cho cô chứ, là vì lí do gì, có liên quan gì đến chuyện này không? Cô càng thêm hoảng, điện thoại thông rồi, đối phương không nghe máy, cô gọi lại, đối phương lại cúp, sau đó thì tắt máy luôn.

Nhã Kỳ ngơ ngác ngồi nhìn màn hình máy tính, sắc mặt rất chi là khó coi, cô di chuột xuống địa chỉ QQ của Hà Thích, suy nghĩ ra cả đống chữ, đánh ra, lại xóa, lại đánh, lại xóa, cuối cùng chỉ còn vỏn vẹn năm chữ:

"Hà Thích, đi chết đi."

Hà Thích một phần lười, một phần cũng bận nên rất ít khi dùng QQ, có điều vẫn hay đọc tin nhắn, cô gửi thêm một cái icon, thể hiện tâm trạng của mình lúc này.

Buổi chiều không có tiết, Nhã Kỳ không đi đâu, chỉ ngồi trước màn hình máy tính, không biết đang suy nghĩ gì. Cô vẫn luôn đứng phía sau anh, nhìn theo anh, cho đến một ngày rốt cuộc anh cũng quay lại nhìn cô. Nhưng cô chỉ không ngờ rằng, đứng sau anh còn có rất nhiều người, biết đâu anh  lại liếc nhìn người khác.

Chiều tối, Nhã Tĩnh gọi điện cho cô, Nhã Kỳ ủ rũ nghe máy:

"Alo? Nhã Tĩnh, có chuyện gì vậy?"

"Ăn cơm chưa?"

"...Chưa."

"Thảo nào em cứ có cảm giác ăn chưa no, có phải tại Hà Thích chưa liên lạc gì với chị không?"

"Phải.." - Nhã Kỳ dừng lại: "Nhã Tĩnh, chị phiền muốn chết."

"Ráng mấy ngày nữa là đến mười một rồi, chị đi đến H một chuyến là ok, dù sao chị cũng thích ngàn dặm truy phu mà."

"Cút!"

"Nhanh đi ăn cơm đi, em mua đồ ăn lát nữa gửi cho chị nhé."

"Ừ." 

Tâm trạng Nhã Kỳ cũng dịu bớt, đi xuống lầu ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, đang phân vân không biết nên lên thư viện hay về phòng ngủ, đột nhiên có người vỗ vai cô. Nhã Kỳ ngẩn ra, quay người lại, Lăng Nhược Uẩn đã đứng phía sau, mỉm cười nhìn cô.

"Nhược Uẩn, lâu rồi không gặp." 

Một thời gian không thấy, cậu ta đen hơn trước, chỉ có nụ cười trên mặt là vẫn rất thân thiện. Bởi vì tâm trạng hiện thời không tốt, Nhã Kỳ cười có hơi miễn cưỡng, Lăng Nhược Uẩn đi bên cạnh cô:

 "Muốn lên thư viện không?"

"...Ừm." - Nhã Kỳ chần chừ một lúc, gật đầu.

"Tâm trạng không tốt à, nhìn cậu thất thểu thế?"

"Ừm, cũng hơi hơi..." 

Nhã Kỳ không muốn nhắc đến chuyện tình cảm trước mặt cậu ta, trả lời qua qua rồi cùng lên thư viện. Có lẽ vì hơn hai tháng không gặp, Lăng Nhược Uẩn dường như có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, Nhã Kỳ trái lại luôn thất thần, Lăng Nhược Uẩn cảm giác được điều đó nên cũng dừng lại, cúi đầu đọc sách, không nói gì nữa.

Lúc Nhã Kỳ về đến ký túc xá đã là chín giờ tối, vừa về đến nơi cô đã bắt đầu lau dọn phòng. Thi Mộng đang tán gẫu với bạn trai nhìn cô mà sững sờ. Nhã Kỳ xưa đến giờ không thích làm việc, bây giờ tự nhiên thế này, chắc chắn là bị kích động rồi. Nhã Kỳ dọn xong phòng liền lấy quần áo đi tắm, tắm xong lại giặt quần áo, tận đến lúc tắt đèn mới lên giường, tuyệt đối không than không thở lấy một tiếng.

Rõ ràng mệt chết đi được, vậy mà vẫn không muốn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại là lại tưởng tượng đến hắn ở cùng người khác, cảm giác này thật sự rất tệ. Cô cứ suy nghĩ miên man mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô chợt nghe thấy tiếng Hà Thích cười và nói với cô, 'Tôi đã ở bên cạnh người khác'. Hình ảnh ấy cứ như vậy lặp đi lặp lại, ngủ cũng không yên. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người mệt mỏi phát khóc lên được.

Lúc Nhã Kỳ đang ăn sáng, chuông điện thoại bỗng vang lên, là Hà Thích, cô nghe máy, quyết không nói tiếng nào, chờ Hà Thích mở miệng trước, thế nhưng, đầu dây lại là một giọng nữ nũng nịu:

 "Alo? Là ai vậy?"

Nhã Kỳ nhíu mày:

 "Cậu là ai?"

« Hôm qua cậu muốn tìm Hà Thích đúng không, lúc đó tôi đang vội nên tắt máy, vừa rồi mới nhớ ra nên gọi lại hỏi cậu một chút, có chuyện gì quan trọng à ? »

« Điện thoại của Hà Thích sao cậu lại cầm ? »

« Bởi vì tôi là bạn gái anh ấy, hai ngày nay bọn tôi đổi điện thoại cho nhau. »

« Cậu lừa quỷ hả ? » 

Sắc mặt Nhã Kỳ tái nhợt, nghe giọng nói nũng nịu này, nhất là cái câu nói kia, trong đầu có một loại trực giác khiến cô cảm thấy cô ta chính là hoa khôi hoa héo gì đó. Đến mức này, cô cũng không muốn tỏ vẻ này nọ nữa, hùng hổ hét vào điện thoại:

« Hà Thích là gay cậu không biết sao, anh ta thích em trai tôi đó, cậu là ai, bệnh thần kinh à ? » =))) 

Đối phương chưa kịp nói gì, Nhã Kỳ lại tiếp tục hét lên:

 « Tôi mặc kệ cậu là bạn gái hay bạn trai, em trai tôi về ngay đó, nó tập taekwondo, nó mà biết có chuyện này, coi chừng nó đánh cho cả mẹ cậu cũng khỏi nhận ra luôn ! »

Tiếp đó, Nhã Kỳ hung hăng cúp máy, nước mắt từng giọt từng giọt lã chã rơi. Cô nghĩ, hóa ra trên đời này, mọi chuyện đều thay đổi nhanh đến chóng mặt, để cuối cùng vẫn trở thành một kết cục thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro