Chương 20 - Thoải mái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suốt 5 tiết buổi sáng, Nhã Kỳ không vào đầu được chữ nào, cả người cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vô tri vô giác.

Vừa hết tiết, Thi Mộng đã quay sang đặt tay lên trán Nhã Kỳ, quan tâm hỏi:

 "Cậu thấy khó chịu trong người à?"

"À, không, bình thường." 

Nhã Kỳ lắc đầu, cảm thấy hơi mệt mỏi, tan học xong xuống nhà ăn ăn cho qua bữa trưa rồi mặc kệ thời tiết nóng bức, về ký túc xá một cái là trùm chăn ngủ. Đến khi cô tỉnh dậy, Thi Mộng đang ngồi trên giường đối diện, trông có vẻ tức giận, Nhã Kỳ tò mò nhìn mà không dám hỏi gì. Mãi lâu sau, Thi Mộng mới bắt đầu kể lể:

"Anh rể tớ ấy... Ông ấy có bồ..!"

"Ack..."

"Cậu biết không, nhìn ngoài không nghĩ được người như ông ấy lại bồ bịch lăng nhăng được đâu! A a a a, tớ không thể nào tin được, Nhã Kỳ, cậu nói xem, trên đời này, đến hôn nhân cũng không tin được, vậy còn biết tin vào cái gì nữa chứ."

"Này..."

"Tớ phải quản lý sít sao trai nhà tớ mới được, nếu hắn mà dám ăn vụng sau lưng tớ, tớ bóp chết hắn, à không, tớ cho hai đứa chết chùm luôn..!"

Nhã Kỳ không thể xen vào được nửa lời, kết hôn, yêu đương rồi còn có tư cách để mà nói, nhưng cô thì sao, chưa kịp bắt đầu đã phải chấm dứt? Nhã Kỳ thở dài, bò xuống giường chuẩn bị đi lên thư viện, có lẽ tại cô vẫn còn quá non nớt, chưa hiểu chuyện. Cả buổi chiều ngồi trên thư viện, cô nghĩ mãi vẫn thấy không cam tâm, tâm tình cũng trở nên kích động hơn, đột nhiên muốn tìm người để tâm sự, bèn gọi điện ngay cho Nhã Tĩnh.

Nhã Tĩnh nghe máy, dường như cậu đang tập luyện cùng ban nhạc, xung quanh rất ồn ào, phải mất một lúc để cậu đi kiếm một chỗ im ắng hơn. Nhã Tĩnh, trái lại, không hề tỏ ra có chút nào ngoài ý muốn, mở miệng trước:

"Hôm nay em luyện guitar chán không chịu được, có phải tâm trạng chị lại không vui không?"

"Ừ..." - Nhã Kỳ đáp:

 "Nhã Tĩnh, Hà Thích hình như đưa điện thoại cho bạn gái hắn dùng đó...."

"....Ờ, thế thì có gì lạ đâu."

"Thì là...chị mắng con kia một trận rồi, bảo với nó là anh ta với em đồng tính luyến ái...."

"..."

"Người ta bảo, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nếu đã đành phải thế chị thà nhường cho mày còn hơn."

"Nhã Kỳ, chị sao đó, bị kích động quá hóa rồ, ăn nói lung tung à."

"Nhã Tĩnh, chị khổ chết đi được... Có phải con trai đứa nào cũng thích đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy không? Bắt cá hai tay thì các người vui lắm hả?"

"Thì cũng vui tàm tạm, trên game vợ em đếm còn không xuể nữa là..."

Nhã Kỳ nghiến răng nghiến lợi, cúp máy:

"Chị không thèm nói chuyện với em nữa, đi về nhà đây."

Cúp xong, tâm trạng cô càng thêm tồi tệ, ngay cả thằng em sinh đôi của cô mà còn như vậy, cô biết trông mong gì ở người khác đây? Cô bĩu môi cắp sách vở lên xe về nhà, dọc đường đi, điện thoại rung lên không ngừng, là điện thoại của Hà Thích, trong lòng thấy ấm ức khó chịu, chỉ sợ là con bé kia gọi điện điều tra, vì vậy đặt máy ở chế độ im lặng, không thèm nghe.

Cô cũng biết, yêu Hà Thích vốn chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, tất cả những cung bậc cảm xúc, trạng thái vui buồn gì gì của cô anh đều nắm trong tay, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, cô muốn thoát ra khỏi mà lại không cách gì thoát được, cô không nỡ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng luôn có người lo lắng cho cô, xét về mặt tự chủ, tính ỷ lại của cô rất lớn, giống như Nhã Tĩnh đã nói, có lẽ về một khía cạnh nào đó cô rất thông minh, nhưng về mặt tình cảm, khả năng xử lý của cô còn rất kém.

Lúc Nhã Kỳ về đến nhà, mẹ hình như đã đi đâu rồi, nhà cửa vắng tênh, đến cả cái tủ lạnh cũng rỗng tuếch. Khi đó, cô mới sực nhớ ra hai ngày trước mẹ đã gọi điện nói có việc phải đi công tác, áng chừng sáng sớm mai mới về đến nhà. Nhã Kỳ chán nản vùi mình vào ghế sofa, lăn qua lăn lại một lúc rồi lại đứng lên uống liền hai cốc nước to tướng. Trời đất ạ, cô đang rất rất rất chán!!!!

Khi vừa mới quyết định đi ra ngoài kiếm gì đó ăn, điện thoại bàn đột nhiên reo lên, Nhã Kỳ nhấc máy, là Nhã Tĩnh:

"Nhã Kỳ, em đã theo nguyện vọng của chị, đi tỏ tình với Hà Thích rồi."

Nhã Kỳ nín lặng nhìn trời:

 "Em nói lại lần nữa xem."

"Để em cưa đổ cậu ta trước, sau đó đánh cho cậu ta mềm xương rồi vác xác về đem cho chị chơi."

"Nhã Tĩnh, em ... thần kinh!" 

Nhã Kỳ sắp phát điên lên mất:

"Anh ta nói gì với em?"

"Thì cũng dăm ba câu, em bảo chị này, rõ ràng chị muốn nói chuyện với cậu ta đúng không, chửi bới vài câu cũng được, sao đến cả điện thoại, thậm chí của em cũng không thèm nghe?"

"Anh ta nói với em cái gì?"

"Cậu ta nói thích em." 

Nhã Tĩnh cười khành khạch, Nhã Kỳ lại một lần nữa không nói gì lập tức cúp máy.

Cô rút di động ra gọi cho Hà Thích, vừa mới đổ chương anh đã lập tức bắt máy. Nhã Kỳ nín thở, nghĩ Hà Thích sẽ nói những lời mà cô chẳng-muốn-nghe-tí nào, thế nhưng, trái lại, mãi lâu sau vẫn chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của người ta, rất nhẹ, rất nhẹ, cứ thế vờn bên tai, hắn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

"Nhã Kỳ?"

"Ừ."

"Vì sao không nhận điện thoại của anh?" 

Kêu tên cô xong, lại mất thêm một khoảng dài im lặng, Nhã Kỳ vốn nghĩ anh sẽ không nói gì nữa, đang chuẩn bị cúp máy thì đột nhiên nghe được giọng nói lạnh lùng quen thuộc kia, bàn tay đang cầm điện thoại cứng đờ, nước mắt không biết từ đâu như chực trào ra, cô hỏi mà như chất vấn:

 "Có phải anh đưa điện thoại cho bạn gái cầm đúng không?"

"Bạn gái của anh chỉ có mỗi em, còn đưa cho ai được nữa?" 

Hà Thích hừ một tiếng, có vẻ không vui.

Nhã Kỳ nghẹn ngào, đột nhiên không nói nổi nữa, nức nở thành tiếng..

Cũng không biết cô khóc bao lâu, chỉ biết Hà Thích vẫn rất kiên nhẫn chờ, chờ đến khi tiếng khóc của cô nhỏ dần, mở thở dài:

 "Nhã Kỳ, anh cảm thấy rất áp lực."

"...Cái gì?"

"Anh cứ nghĩ anh và em đều giống nhau, có thể tin tưởng đối phương, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể dễ dàng mà nghi ngờ lẫn nhau. Anh nghĩ em tin anh cũng như anh tin em vậy... Tiếc là, em thật trẻ con quá ..."

Nhã Kỳ nghe vậy, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm đến khó hiểu, tâm trạng cũng dần dần trấn tĩnh hơn, bàn tay đang nắm chặt điện thoại cũng nơi lỏng ra, cô hấp háy mũi, đưa tay quẹt nước mắt, vẫn còn hơi thút thít:

 "Tại con cún cưng nhà hàng xóm vừa mới chết, em thấy khó chịu, khóc một tí thì không được à..."

"..." - Hà Thích im lặng một hồi:

"Em cứ bảo anh bị ảo giác hay ù tai gì đó là được rồi, không cần rủa anh là chó nuôi nhà người ta đâu."

"Ừ, Hà Thích, em nghĩ rồi." 

Nhã Kỳ ổn định lại cảm xúc:

 "Em muốn nói cái này với anh."

"Anh biết rồi, em thích anh, ừ, anh cũng thích em."

Nhã Kỳ bất giác nở nụ cười, sau đó lại cảm thấy hơi xấu hổ, quay qua quay lại một hồi mới mở miệng: 

"Quốc khánh em đến chỗ anh được không, không đuổi em về giống năm ngoái nữa chứ?"

"Còn giữ em ở lại vài ngày là đường khác." 

Hà Thích thế nhưng cười rất vui vẻ, sau đó bắt đầu than thở giải trình:

"Hôm nay anh đi thi, vừa mới xong này, thi gấp quá nên hai ngày trước bị giáo viên lôi đi cách ly, học cả đêm cả ngày."

"Vất vả vậy sao, nghỉ ngơi đi cho khỏe nhé... À mà.... Còn nữa...Anh không có bị em nào làm cảm động đó chứ?"

"Cảm động cái gì?"

"Có người dùng di động của anh..."

"Hai hôm trước người ta thu di động của anh, hôm nay mới trả lại mà, dùng cái gì cơ?"

Tự nhiên Nhã Kỳ có cảm thấy như mình vừa lấy búa tự đập xuống chân kinh khủng, rụt rè hỏi:

"Hà Thích, nếu có con gái thắp nến dưới ký túc cho anh, còn xếp thành hình trái tim, anh có cảm động không?"

"Ai mà đầu óc bệnh hoạn vậy, dưới ký túc xá bọn anh là sân bóng rổ, đốt nến rồi chảy sáp ra đó khó nhìn thấy, lỡ ai đi trượt ngã thì sao?"

"Ack... Hà Thích, anh không nghĩ lãng mạn hơn được à?"

"Sao đấy, đừng quấy tôi...." 

Có tiếng Hà Thích nói chuyện với ai đó, có vẻ khó chịu vì bị làm phiền, ngay sau đó lại tiếp tục nói:

 "Nếu có vậy thôi mà đã cảm động, vậy thì ngày nào anh cũng bị cảm động mất à?"

"Có ý gì chứ?"

"Ngại quá, cậu không thấy tôi đang nói chuyện với bạn gái sao? Tối nay không rảnh...." 

Đầu dây bên kia hơi ồn ào, một lát sau mới nghe rõ tiếng hắn hơn:

"Tặng hoa, gửi thư tình, còn làm cơm hộp, tự đan khăn, gì nữa nhỉ, mùa đông thì đưa trà sữa... Em nói xem anh có nên cảm động không?"

"Hà Thích, hóa ra anh được đón nhận ghê nha... Còn hơn cả con gái nữa..."

"Vậy hả, thực ra thì anh cũng đang không biết có người xách nước cho em, hay ai đó tặng hồ đào cho em gọi là gì nữa đấy... Anh nhớ hồi học kỳ trước, có người còn chạy lên sân thượng trường, thả một ngàn hạc giấy, mỗi con đều viết tên anh, nói là cầu phúc cho anh.."

"...."

"Thôi thôi, anh chết đói mất, anh đi ăn cơm đây, lát nữa lại gọi cho em, em ăn cơm ngoan nhé, không có việc gì đừng nghĩ ngợi lung tung."

"Ừ, hẹn gặp lại." 

Nhã Kỳ cúp máy, lăn lộn trên ghế mấy vòng, vừa thấy vui vui, vừa thấy lo cho cái tương lai quá nhiều thách thức này, có chút sợ hãi, lại cũng có chút chờ mong. Biết rằng đi trên con đường này là rất gian nan, chỉ là cô biết rõ, trong lòng đã có anh, mãi mãi không thể yêu bất kỳ ai khác.

Lễ quốc khánh năm ngoái anh vẫn còn đối xử với cô như với người xa lạ, lạnh nhạt, còn có phần chán ghét. Một năm sau, rất nhiều thứ đã thay đổi, dần dần anh không những không bài xích, mà còn tiếp nhận cô. Cô không muốn phải chủ động quá nhiều, nhưng cũng không muốn trở thành kẻ thua cuộc, vốn nghĩ mình cố gắng chỉ để giành lại chút tự trọng, nhưng bây giờ, cô không muốn bị vây trong tình thế khó xử này nữa, có lẽ, yêu nhau rồi thì có một số chuyện càng cần phải thể hiện ra...

Ừ.

Đúng vậy.

Một lúc sau, Hà Thích gọi lại cho Nhã Kỳ, cô trù trừ một lát rồi mới mở miệng:

 "Hà Thích... Anh muốn ăn gì không? Hôm sau em mang cho anh."

"Em."

"Này, em hỏi anh có thích cái gì không cơ mà?"

"...Em." - Hà Thích cười:

"Lâu rồi không được hôn em."

Nhã Kỳ đỏ mặt, cười ngây ngô, cô bắt đầu thấy chờ mong quốc khánh nhanh đến, Nhã Tĩnh nói đúng, cô thích ngàn dặm truy phu ><

Mới trung tuần tháng chín nhưng Nhã Kỳ đã bắt đầu mong ngóng sang tháng mười. Cô sốt ruột đi mua đủ các loại áo váy nhét đầy trong vali. Trong khoảng thời gian chờ đợi này, lúc nào cô cũng ở trong trạng thái bứt rứt không yên, trong đầu chỉ nghĩ không biết bảy ngày đó sẽ như thế nào. Càng nghĩ, cảm giác chờ đợi càng bị kéo dài, trái tim cô đã sớm mọc cánh bay đến thành phố H mất tiêu rồi. Ngoại trừ thời gian lên lớp, Nhã Kỳ không còn hứng thú với bất kỳ chuyện nào khác.

Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cô lại ngồi viết nhật ký. Thói quen này của cô khiến Thi Mộng cảm thấy hơi... khó hiểu, thời đại này, những thứ như vậy dường như đã bị xếp xó từ lâu. Hơn nữa, dạo này Nhã Kỳ có phần khang khác, rất kỳ lạ, khi không còn ngồi cười một mình nữa, vừa giống người đang yêu lại cũng vừa không giống, rốt cuộc không nhịn được nữa, Thi Mộng tò mò hỏi cô :

 "Nhã Kỳ, dạo này cậu cứ ở miết trong nhà không đi đâu, có chuyện gì à?"

Nhã Kỳ vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, khẽ mân mê môi, cười:

"Thi Mộng, tình cảm giữa cậu và người yêu trước và sau khi xác lập quan hệ, lúc nào tốt hơn?"

"Ack...Tất nhiên là sau khi rồi." 

Thi Mộng ngẩn người, càng thêm tò mò:

 « Cậu với Lăng công tử sao rồi ? Hôm qua tớ lên thư viện thấy cậu ta ở đấy, sao cậu không đi ? »

Nhã Kỳ cụp mắt xuống, mặt hơi đỏ, thẹn thùng:

 « Tớ phải kiếm cơ hội nói rõ với cậu ta mới được, tớ đã có bạn trai rồi. »

« Bạn trai? Tớ nghe lầm không ? » 

Thi Mộng ngẩn người trong tíc tắc, giây tiếp theo đã đứng phắt dậy, lòng hiếu kỳ nổi lên, cô chưa bao giờ nghĩ Nhã Kỳ lại có bạn trai đấy, trong mắt cô, cô ấy khá là ít nói, thậm chí có phần hơi nhút nhát, cách ăn nói, cử chỉ luôn đúng mực, lễ phép, mặc dù gia đình có điều kiện nhưng rất giản dị gần gũi, lại còn giỏi toàn diện, biết rất nhiều thứ. Bởi vì cô ấy như vậy, cô luôn cảm thấy Nhã Kỳ không phải người trần mắt thịt, chuyện nam nữ cũng đương nhiên miễn bàn. Ấy thế mà đột nhiên hôm nay lại xuất hiện một cậu bạn trai, không tò mò không được:

« Bạn trai cậu ở đâu vậy, cả kỳ này chẳng thấy cậu đi ra ngoài mấy, ở đâu, nói mau, nói mau !!! »

Nhã Kỳ cười tươi như hoa, lấy di động ra, trên màn hình để ảnh của Hà Thích, anh mặc áo len, đang nhếch môi cười mỉm, Thi Mộng đần mặt ra, ngơ ngác nhìn tấm ảnh, mãi sau mới run rẩy kêu lên:

 « Cực...cực...cực phẩm a !!!!! Nước miếng ròng ròng !!!! »

Trong ấn tượng của Nhã Kỳ, cô bạn này cũng rất hiền lành điềm đạm, hiếm khi kích động như thế này, điều đó chứng tỏ sức hút của Hà Thích quả nhiên rất lớn, chỉ một bức ảnh thôi cũng có thể giết người không dao.

Nhã Kỳ đắc ý lấy lại di động, nâng niu trong tay:

 « Thế nào, cũng được đúng không ? »

« Được được, siêu được ! » 

 Thi Mộng dường như đang còn mơ màng, giật nảy cả người, vẫn còn muốn nhìn thêm vài cái nhưng Nhã Kỳ đã cất điện thoại đi rồi, cô ngơ ngác nói:

« Tớ rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cậu lại buông tha Lăng công tử rồi, bạn trai cậu tên gì ? »

« Hà Thích. »

« Ừm, vì Hà thiếu gia 'xinh đẹp' như 'tiên', ai cũng không bằng. »

&&&

Nửa tháng, tuy rằng qua rất chậm nhưng đợi mãi cuối cùng cũng đến. Chiều hôm ba mươi không có lớp, Nhã Kỳ liền xách hành lý lên đường luôn. Không ngờ hôm đó lại đông người bắt xe đến vậy, cô chỉ mua được vé xe sau giờ tan tầm, còn phải ngồi đợi thêm hai tiếng rưỡi nữa. Cô thở dài ngồi xuống ghế, chỉ muốn ngay lập tức bay đến bên cạnh hắn.

Cô không muốn báo cho Hà Thích biết hôm nay cô đến, hôm qua gọi điện vẫn nói với hắn là mua vé mùng một tháng mười, muốn cho hắn một bất ngờ. Cô móc điện thoại ra nhắn tin cho Hà Thích:

 « Anh đang làm gì vậy ? »

Ba giây sau, hắn đã trả lời, « Anh đang trên lớp. »

« Học môn gì đó ? »

« Toán phân tích. Em đang làm gì ? »

« Đi dạo phố, chờ xe. »

 Nhã Kỳ cúi đầu nhắn tin, lúc ngẩng lên đã thấy một cậu nhóc đang ngậm tay, chập chững chạy đến trước mặt cô. Sau đó, dưới con mắt kinh dị của Nhã Kỳ, xòe bàn tay dính đầy nước miếng ra túm chặt lấy váy cô. Cô thì đần cả mặt còn thằng bé lại có vẻ rất thích thú, càng túm chặt hơn, Nhã Kỳ há miệng ra mà không nói nổi lời nào, váy mới mua đấy, mua riêng để ngàn dặm truy phu đấy... Huhu..

Mẹ cậu nhóc thấy vậy vội vàng bế cậu ra, nhưng cậu nhóc vẫn túm chặt lấy, có vẻ như nó rất thích Nhã Kỳ, còn định nhào vào lòng cô nữa.

« Aizza, buông chị ra mau lên... » 

Mẹ cậu nhóc không dám mạnh tay, ra sức dỗ dành.

Cậu nhóc bi bô gì đó, còn vừa nhoẻn cười với Nhã Kỳ vừa chảy nước miếng. Nhìn nụ cười con nít ngây thơ như thế, Nhã Kỳ cũng không tài nào để bụng chuyện cái váy được nữa. Cô lại nhắn tin cho Hà Thích

 « Có thằng bé chây nước miếng lên váy em, huhuhu... »

« Chém nó, dám đụng chạm người yêu anh. »

Nhã Kỳ phì cười, cúi đầu dỗ cậu nhóc, còn véo véo cái má phúng phính trắng nõn của cậu mấy cái, tiếp tục nhắn tin với Hà Thích:

 « Thằng bé đáng yêu lắm, em vừa véo má nó, thích ơi là thích. »

« Anh thấy gien của anh là tốt nhất, kiểu gì cũng 'chế tạo' được gien tốt. »

« .... » 

Hà Thích, anh đừng có nói mấy loại chuyện dễ khiến người khác hiểu lầm đi.

« Nói thật đi xem nào, đi chuyến mấy giờ, tan học anh đi đón em. »

« Ơ, không ngạc nhiên à...3h. »

"Trễ vậy, em mua cái gì lót dạ cho đỡ đói đi nhé."

« Ừ. » 

Nhã Kỳ trả lời, nhắc đến ăn cô mới nhớ ra cái gì đó, lấy trong túi ra một gói đồ ăn quơ quơ trước mặt cậu nhóc, con nít thấy đồ mới thì lạ, lập tức buông tà váy của cô ra, vươn tay với lấy gói đồ ăn đưa vào miệng cắn cắn. Mẹ cậu nhóc đưa khăn tay cho Nhã Kỳ, bối rối hết cảm ơn rồi lại xin lỗi.

Nhã Kỳ toét miệng cười, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì. Hôm nay cô mua rất nhiều đồ Hà Thích thích ăn, còn cả hai cái khăn nữa, màu này chắc chắn hợp với anh. Cô không muốn làm phiền anh học bài nên không nhắn tin nữa, cầm di động lên mạng đọc tiểu thuyết giết thời gian. Rốt cuộc hai giờ nhàm chán cũng trôi qua, cô xách hành lý lên xe, tuy phải ngồi lâu nhưng cũng không đến nỗi khó chịu lắm, đang lúc cô mơ mơ màng màng ngủ thì Hà Thích gọi:

 « Lên xe chưa ? Đang ngủ à ? »

« Ừm, anh thì sao, tan học chưa ? »

« Tan rồi, anh đang ở nhà trọ dọn giường cho em. »

« Ừm. » - Nhã Kỳ không khỏi đỏ mặt.

« Lát nữa anh đi mua thức ăn, tối nay em muốn ăn gì ? »

« À...Tùy đi. »

« Thế này đi, lát nữa chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm, anh đã nói với cô chủ quán rồi, để cô ấy chuẩn bị cho mình vài món. »

« Hà Thích, anh nhiệt tình quá đấy. » - Nhã Kỳ cười toe toét.

« Ừ, bởi vì có người còn nhiệt tình hơn, không ngại vất vả, đường xá xa xôi đến đây gặp anh, còn đến sớm hơn một ngày nữa chứ... » 

Hà Thích dừng lại một chút:

 « Em còn muốn ăn gì nữa, để anh nhân thể đi mua luôn ? »'

« Trái cây đi, em muốn ăn cam. »

"Ăn cam nóng, không cho ăn."

"Ơ..."

"Anh mua táo nhé, đang đúng mùa táo nên ngọt lắm."

"Không, em muốn ăn cam."

Hà Thích khẽ cười:

"Đúng là tùy hứng, để lát nữa anh xuống dưới kia mua cho em."

Nhã Kỳ cũng che miệng cười, cười đến rất vui vẻ, cúp máy, cô lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp, không biết đã qua bao lâu, Hà Thích lại gọi điện:

"Anh đến bến xe rồi đây, bây giờ đừng ngủ nữa, không tối lại không ngủ được."

"Ừ." 

Nhã Kỳ dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ:

 "Chắc cũng sắp đến nơi rồi..."

Không bị tắc đường, xe đi rất nhanh, chỉ gần ba mươi phút nữa đã đến nơi. Nhã Kỳ vừa từ trong xe bước xuống, chân còn chưa chạm đất đã bất ngờ bị ai đó ôm vào lòng, ban đầu là giật thót mình, nhưng ngay sau đó, ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia liền thả lỏng người, đem toàn bộ sức nặng cơ thể đặt lên người hắn. Hà Thích thơm chụt lên má cô hai cái:

 "Rốt cuộc cũng đến rồi, chờ cũng đến khổ sở."

Nhã Kỳ nhìn khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong trước mắt, chỉ biết cười ngây ngô, cô còn phải ngồi đợi xe tới hai tiếng, còn khổ sở hơn nhiều. Hà Thích đặt cô xuống, xách hộ vali cho cô, lấy trong túi áo ra một chai sữa còn ấm:

 "Anh vừa mua đấy, uống đi cho đỡ đói." 

Sau đó nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi ra ngoài. Bến xe đông đúc, Hà Thích phải đậu xe khá xa, yên vị trên xe xong, anh đưa tay sờ sờ má cô, mỉm cười có vẻ đau lòng:

 "Dạo này gầy thế, tại nhớ anh hử?"

Nhã Kỳ chỉ nhìn hắn, chậm rãi uống sữa, trái tim vì vui mừng mà đập loạn xạ, nhưng vẫn cố tình oán trách:

 "Hà Thích, em hận anh chết đi được."

Hà Thích cũng thở dài:

 "Anh biết mà, anh với em giống nhau, anh cũng hận anh lắm."

"Điểm của em thừa sức thi được vào đây."

"Không nói nữa, ngoan." 

Hà Thích đặt tay lên gáy cô, kéo lại về phía mình, hôn phớt lên môi cô một cái, rất nhanh, sau đó đã buông ra, ánh mắt mang theo ý cười:

"Tiểu biệt thắng tân hôn không phải tốt hơn sao? Được rồi, để anh đưa em đi ăn đã, cho em còn nghỉ ngơi nữa."

Có lẽ tại anh có ý đồ đen tối, hoặc cũng có thể vì Nhã Kỳ hiểu sai, tóm lại là mặt lại đỏ nữa ạ ...

Lúc nhấn ga, Hà Thích như có như không buông một câu:

"Hôm nay ăn mặc được đấy." 

 Lúc anh nói mấy từ này, không hề nhìn cô, cũng có thể vì không quen nịnh con gái, nói ra miệng thấy xấu hổ, Nhã Kỳ không nhịn được toét miệng ra cười, nghe anh nói mấy câu tình tứ thế này, thấy ngòn ngọt ~~...

"Thật à?" - Cô cắn ống hút, hỏi vu vơ.

« Ừ, đẹp, nhìn ra dáng hơn, so với hồi trung học thì hơn nhiều. »

« Hồi đó em xấu lắm à... ? »

« Đã để tóc ngắn.. Lại còn hung dữ nữa ? Từ đầu đến cuối chẳng nhìn nổi em lấy được một lần."

"..." - Nhã Kỳ hừ một tiếng, không thèm nói chuyện với anh nữa.

"Mai đến trường anh đi? Anh dẫn em đi ăn sáng." 

Một lát sau, Hà Thích lại mở miệng, không thấy cô trả lời, nhân lúc đèn đỏ quay sang nhìn cô, thấy Nhã Kỳ đang cúi đầu có vẻ như suy nghĩ điều gì đó:

 "Sao vậy? Sợ gì à?"

Nhã Kỳ nắm chặt tay, căm giận nói:

 "Cái gì hoa khôi với chả hoa héo, cho bọn họ chết hết..."

Hà Thích:

 "...."

Hai người đến quán ăn ở dưới nhà trọ, lúc họ đến, cô chủ quán đã nấu xong một bàn đầy thức ăn thơm lừng. Nhã Kỳ ban đầu còn không thấy đói, ngửi thấy mùi thức ăn, bụng đã sôi sung sục, cô ăn rất ngon miệng, hẳn một bát đầy...

Hà Thích ân cần múc thêm cho cô một bát canh, Nhã Kỳ ăn hết, no nê lấy khăn tay lau miệng, hai người ngồi tán gẫu thêm một lát rồi mới về.

Vừa về đến phòng, Nhã Kỳ đã như có bảo vật, lôi hết đồ cô mua cho Hà Thích ra:

 "Hôm trước anh đến nhà em, thấy anh thích ăn cái này nên em mua cho anh một ít, hehe..."

Hà Thích cũng không nề hà vừa mới ăn no xong, cầm một gói bắt đầu nhấm nháp:

 "Ừ, anh thích ăn cái này."

 Sau đó, Nhã Kỳ lại lấy khăn cô mua ra cho anh:

 "Còn nữa, thấy anh hay đeo khăn vuông, em đi siêu thị thấy cái này, có vẻ hợp với anh đó."

Đồ ăn thì không tính là quà, chỉ là hai người trao đổi ăn qua ăn lại, nhưng khăn quàng thì lại khác, đó mới là quà, hơn nữa cô lại biết rất rõ anh thích gì hay cần gì, mấy hôm nay trời hơi lạnh, cổ cả ngày bị đông cứng, anh lập tức ôm cô vào lòng, cùng cô hưởng thụ thời gian ấm áp này....

Nhã Kỳ khẽ cựa quậy trong lòng anh, cọ cọ mặt lên áo hắn, cô nghĩ, chỉ có thời khắc này, mọi chuyện mới có vẻ chân thật nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro