Chương 22 - Bay lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhã Kỳ dù sao cũng vẫn còn rất ngây thơ, tuy tình cảm bắt đầu từ phía cô, nhưng suy cho cùng, Hà Thích mới là người nắm đằng chuôi. Người bình thường yêu vào rồi da mặt cũng mỏng đi, chỉ tiếc anh lại khác, anh là cái đồ không biết xấu hổ bao giờ = =..

Từ lúc thích anh cho đến lúc xác định rõ quan hệ, cô chưa từng cảm thấy thoải mái. Chuyện tình cảm, trả giá càng nhiều thì lo âu càng nhiều. Mãi đến bây giờ cô mới biết thế nào là yêu đương thật sự, cũng biết luôn thế nào là vì yêu mà khốn khổ.

Thời gian vui vẻ luôn qua nhanh, kỳ nghỉ thoáng cái đã hết. Hôm cuối cùng, Hà Thích dậy thật sớm, nói muốn đưa cô về. Nhã Kỳ tất nhiên không chịu, phụng phịu từ chối:

 "Không cần đâu, xa lắm, anh đi đi về về cũng mất cả ngày rồi."

Hà Thích cười cười không trả lời, trong lòng đã có chủ ý từ trước:

"Đi, anh dẫn em ra chợ, mua ít đồ cho em mang về."

"Thôi, em...." 

Nhã Kỳ còn muốn nói gì đó, Hà Thích đã cậy mạnh lôi cô đi. Bởi vì phải xa nhau nên Nhã Kỳ có vẻ không vui, cô luyến tiếc, rất rất luyến tiếc. Cô chậm rãi đi đằng sau Hà Thích, tay nắm chặt lấy tay anh, anh này tạm biệt, muốn gặp lại cũng phải mấy tháng nữa. Cứ giống như ăn kẹo, chưa ăn ngọt bao giờ thì không sao, đến khi bị hương vị ngọt ngào đó giam giữ lại không buông ra được.

Hà Thích tuy không nỡ, nhưng biết cũng không còn cách nào khác. Anh không dám quay lại nhìn cô, cúi xuống lựa mấy thứ mà cô thích ăn, bỏ từng món từng món một vào túi. Mua đồ xong lại dẫn cô đi ăn, sau đó trở về giúp cô thu dọn hành lý. Dọn dẹp xong xuôi, anh mới nói:

 "Để anh đưa em về."

"Không cần mà." 

Nhã Kỳ xót anh, chấp nhất lắc đầu, lái xe lâu như vậy thì mệt lắm:

 "Em đi ôtô về có tí chứ mấy."

"Vừa lúc anh phải về qua nhà, hôm qua bà nội gọi điện nói thế rồi, tiện đường thì đưa em về thôi." 

Anh cười khẽ, vuốt tóc cô:

 "Hơn nữa, anh cũng muốn ở bên cạnh em thêm nữa, đi thôi." 

Anh thoải mái giúp cô vác hành lý lên xe, Nhã Kỳ tuy vẫn không muốn, nhưng nhìn ánh mắt cộng với cả nụ cười tỉnh bơ của hắn, chung quy vẫn không từ chối nổi:

 "Vậy cũng được."

Ba tiếng lái xe, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không phải ngắn, Nhã Kỳ dường như có rất nhiều chuyện muốn nói, chỉ là không cách nào nói ra miệng, cô không giống như Hà Thích không biết xấu hổ, đến giờ vẫn còn hơi mất tự nhiên. Lúc xe Hà Thích đã đến cổng trường, Nhã Kỳ không xuống xe vội, quay sang rướn người về phía anh, vòng tay ôm anh thật chặt:

"Phải lâu lắm, lâu lắm nữa mới được gặp anh đấy."

"Ừ." 

Tay Hà Thích cứng đờ, nhẹ nhàng đỡ lưng cô, khẽ vỗ về:

 "Cố gắng chịu thôi, nhanh ấy mà."

"Không được không nhớ em, không được để ý mấy loại yêu quái kia." 

Nhã Kỳ làm bộ nũng nịu, sau khi nói xong lại thấy hơi xấu hổ, chôn mặt trong lồng ngực anh khẽ cọ cọ mấy cái:

 "Được rồi, em đi đây."

Hà Thích cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô:

"Ừ, đi nhé."

"Nếu anh phải về giờ thì mau về đi, lát nữa trời tối rồi." 

Cô cố giữ giọng nói bình thường, xuống xe phất phất tay với anh:

"Tạm biệt."

"Ừ, tạm biệt."

Phải luôn nhẫn nại mới chịu được ly biệt, tuy tự an ủi bản thân như vậy, nhưng lúc xoay người, hốc mắt không hiểu sao vẫn cứ ươn ướt.

****

Sau ngày hôm đó, Nhã Kỳ luôn trong trạng thái mệt mỏi, không vui, tinh thần cũng không được thoải mái. Thi Mộng thấy cô như vậy, khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện không hay:

 "Nhã Kỳ, có chuyện gì à?"

"Tớ nhớ anh ấy." 

Nhã Kỳ buột miệng nói ra, vẻ mặt đau thương, hai tay ôm mặt:

 "Nhớ, nhớ, nhớ, nhớ phát đau..."

"Hả..." 

Thi Mộng phì cười, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết:

 "Con gái mới yêu ai cũng vậy mà."

"A a a a a... Phải đợi lâu ơi là lâu nữa..." 

Nhã Kỳ than thở. Thi Mộng ngồi trước mặt cô pha trà sữa:

 "Thật ra cũng không cần đợi lâu như vậy, không phải một tháng nữa có đại hội thể thao sao, đợt đó thi đấu mất ba ngày, thêm mấy ngày chuẩn bị gì đó nữa, năm ngày, đủ cho cậu đi gặp người ta rồi."

"Đúng, đại hội thể thao!!!!" 

Nhã Kỳ chợt bừng tỉnh, không nhịn được mà toét miệng ra cười. Được, đúng là cơ hội tốt. Đột nhiên nghĩ lại, nhớ tới ngày trước cô tham gia đại hội thể thao, thằng em trời đánh Nhã Tĩnh toàn đứng một bên che mặt:

 "Ai u, mất mặt muốn chết, mất mặt muốn chết."

Chỉ tại mấy câu đó của nó mà khiến cô ngay cả nhiệt tình tham gia cũng không có, từ đó không bao giờ đăng ký thi đấu gì nữa. Bây giờ đại hội thể thao, cô sẽ không có chuyện gì để làm, tuy rằng vẫn còn khâu chuẩn bị lặt vặt, nhưng chuyện đó nhờ Thi Mộng giúp đỡ cũng được mà. Nhã Kỳ suy nghĩ tính toán một hồi, tinh thần sảng khoái, tối đó đánh một giấc thật ngon.

Sau kỳ nghỉ dài, lại bắt đầu phải đi học. Bởi vì thường xuyên ra ngoài nên cơ hội chạm mặt Lăng Nhược Uẩn cũng tăng lên. Những ngày qua cậu ta cũng đã gọi điện cho Nhã Kỳ mấy lần, chỉ tại lúc đó cô đang ở bên Hà Thích nên không nghe máy, sau đó lại quên mất không gọi lại. Bây giờ thấy mặt cậu ta mới nhớ ra, tự nhiên thấy lúng túng.

Cô gật đầu nhìn Lăng Nhược Uẩn xem như chào hỏi. Cậu ta thấy vẻ mặt cô hơi kỳ lạ, nhìn cô một lúc lâu rồi nói:

 "Nhã Kỳ, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện."

Nhã Kỳ cũng nhìn cậu ta, kinh ngạc lúc đầu nhanh chóng chuyển sang trấn tĩnh, cô nở nụ cười:

"Được."

Cô đi theo cậu ta đến quán café nhỏ ở gần trường, lần đầu gặp cậu ta cũng là ở đó, đúng là đi đến nơi về đến chốn, hay nói theo ngôn ngữ văn học, quả là đầu cuối hô ứng.

"Tôi xin lỗi, đã quấy rầy cậu lâu như vậy." - Nhã Kỳ mở lời trước, nói ngắn gọn.

"Tôi chỉ nghĩ mãi mà không rõ, thậm chí đến giờ vẫn như vậy." 

Lăng Nhược Uẩn nở nụ cười, nhưng là nụ cười chiếu lệ, không còn ấm áp như mọi khi:

 "Tôi thích cậu thật lòng, tôi vẫn cứ nghĩ cậu là để dành cho tôi, chỉ là có đôi lúc tôi lại suy nghĩ, liệu có nhất thiết phải như vậy không..."

Nhã Kỳ im lặng không nói, đột nhiên phát hiện cô cũng không cần phải nói, hay nói cách khác, thái độ của cô đã rõ ngay từ đầu rồi. Lăng Nhược Uẩn lẳng lặng nhìn cô:

"Tôi cảm thấy mình hình như đã quá chấp nhất, cho đến một ngày, tôi phát hiện ra đối với cậu, tôi nhiều lắm chỉ là một con cờ mà thôi."

"Không phải." 

Nhã Kỳ nhíu mày, thật không ngờ Lăng Nhược Uẩn lại có thể nói ra những lời như vậy, cô tự vấn trong lòng, cảm thấy không ổn:

 "Tôi rất cảm ơn vì cậu đã thích tôi, nhưng thật sự có những chuyện..."

"Tôi hiểu, kỳ thật cậu đã sớm nói cho tôi điều đó, chỉ tại tôi không tin. Nhưng từ lúc cậu không nhận điện thoại, tôi lại băt đầu tin, tôi ở trong lòng cậu vĩnh viễn kém một người khác, cho nên, tôi chúc phúc cho cậu."

....

Sau khi Lăng Nhược Uẩn đi rồi, Nhã Kỳ vẫn ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ, mặc cho tách trà nóng trước mặt đã lạnh như băng. Va chạm với xã hội của cô còn quá ít, cho nên ngay cả cách đối nhân xử thế cơ bản nhất như vậy cô cũng làm không tốt. Có những người, không yêu được nhau vẫn có thể làm bạn, nhưng Lăng Nhược Uẩn thì khác, cô như vậy xem như mắc tội với cậu ta, bọn họ về sau, chỉ mong tránh mặt cho xa, xem nhau như người lạ.

Nếu nói không buồn lòng thì là không thể, nhưng dù sao cũng xem như đã gỡ được một tảng đá trong lòng. Buổi tối Nhã Kỳ gọi điện cho Hà Thích, vu vơ đề cập tới chuyện này, Hà Thích mặt khác tỏ ra rất nghiêm túc:

"Không cho em trêu chọc quái thú..."

"Ack..."

"Biết chỗ nào gọi là 'chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn' chưa, nhớ mà kiềm chế bản thân!"

"Ơ..."

"Tiểu thỏ thỏ của anh ngoan nhất, anh tin tưởng cưng."

"...." 

Nói thật, cái nickname này, Nhã Kỳ nghe mà bấn ><

Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới cúp máy. Trước khi đi ngủ, Thi Mộng lại bắt đầu hỏi thăm chuyện yêu đương của Nhã Kỳ. Chuyện của Lăng Nhược Uẩn chẳng mấy chốc Thi Mộng đã biết, Nhã Kỳ cũng không có ý giấu diếm, kể hết mọi chuyện với cô, dù sao cô ấy cũng là người có chừng mực.

Kể từ ngày hôm đó, Nhã Kỳ lại bắt đầu chờ mong đến tháng sau để được gặp mặt. Suốt tháng đó, cô và Hà Thích rất siêng gọi điện thoại, qua đó, cô biết được Hà Thích cũng đăng ký tham gia đại hội thể thao, chạy tiếp sức, chạy bền, còn cả nhảy cao nữa. Nhã Kỳ hỏi dò xem anh đã bốc thăm số thứ tự thi đấu chưa, trong lòng thầm vui mừng, đến lúc đó phải đến cổ vũ anh mới được.

"Em thì sao, có đăng ký môn nào không?"

"Không thèm." 

Nhã Kỳ kể hết chuyện ngày xưa của cô với Nhã Tĩnh cho Hà Thích nghe:

 "Thằng đó toàn tìm cơ hội hạ nhục em, dám nói em làm nó mất mặt, thật ra em với nó có giống nhau đâu."

"Một trai một gái, tất nhiên là không giống nhau rồi, chỉ có ngoại hình thì quả là...."

"Hừ, dù sao thì đại hội thể thao cũng là lúc dễ đi chọc yêu quái nhất, anh..."

"Được rồi, yêu quái ở đâu ra mà lắm vậy, đến đến đi đi có mấy đâu. Giờ không nói chuyện nữa, muộn rồi, em đi ngủ đi."

"Hứ."

"À quên, thơm má một cái ngủ ngon, ngủ ngon nhé."

"....Ngủ ngon." - Nhã Kỳ lưu luyến cúp điện thoại, mặt lại đỏ lên.

"Eh, gì mà trêu chọc yêu quái, đàn ông đẹp như vậy có phải có nhiều 'yêu quái' lắm không?" 

Thi Mộng ngồi đối diện đang soi gương bôi kem dưỡng da, thấy cô cúp máy liền trêu ghẹo mấy câu.

Nhã Kỳ bắt đầu trải chăn, vừa làm vừa buồn bực nói:

"Cả đống, lại còn là yêu quái thượng hạng nữa, nào là lolita, công chúa, đại tiểu thư, đủ các thể loại, mẹ nội nó, tớ chỉ muốn phân thân ra thủ bên cạnh hắn thôi."

"Thật ra cũng không có gì đâu." 

Thi Mộng chu môi thoa son dưỡng:

 "Loại phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ với mục đích là lòng kiêu ngạo của anh ta thì không đáng ngại, sớm hay muộn rồi cũng chán thôi. Đàn ông như thế thích để người ta tán tụng, nhưng sẽ không bao giờ thèm liếc mắt nhìn ai lấy một cái. Đáng sợ nhất chính là mấy gã đó, không tài nào mà biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, lại...Chậc, tớ cũng không biết nói sao nữa, như anh rể tớ đó, tớ nghe mẹ tớ kể, tiểu tam bên ngoài của hắn là bạn hồi trung học, đã ly hôn một lần rồi, ban đầu thằng cha chỉ thấy cô ta đáng thương, đáng thông cảm thôi, sau đó chẳng biết thế nào lại kéo được nhau lên giường."

"Ack... Loại đàn ông như vậy, hẳn là không thường xuất hiện đâu nhỉ." 

Thật ra, Nhã Kỳ nghe vậy nhưng không cảm thấy vậy, cái tên như Hà Thích làm gì có lòng mà thông với chả cảm, cho nên không lo có chuyện anh bị người khác lợi dụng. Cô nằm trên giường, lôi quyển nhật ký ra, đánh dấu ngày hôm nay lại, lại đến gần đại hội thể thao thêm một ngày nữa rồi...

Thời gian không bù được nỗi nhớ, nhật ký mỗi lần lật qua một trang, ngày lại gần thêm một ngày. Cả hai trường đều tổ chức đại hội thể thao cùng một thời gian, Nhã Kỳ hôm đó dậy thật sớm, không hề liên lạc gì với Hà Thích, bắt chuyến xe sớm nhất đến Z đại. Lúc cô đến nơi đã là giữa trưa nên bèn đi kiếm chỗ nào đó ăn cơm rồi sau đó mới mua một cốc sữa nóng đến sân thể dục.

Tháng mười một trời đã se se lạnh, hôm nay gió lại còn to nữa, trên thao trường không có vật chắn, gió thổi lạnh co cả người. Cô dựng đứng cổ áo khoác lên, cố che kín cái cổ.

Nhã Kỳ tùy tiện kiếm một chỗ trên khán đài để ngồi xuống, nhân tiện nhìn qua danh sách thí sinh dự thi, ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh qua những cái tên. Cô muốn mau mau tìm thấy hạng mục và thời gian thi của Hà Thích. Đây rồi, hai trăm mét chung kết. Hà Thích có thi chạy hai trăm mét, nhưng chung kết thì, không biết có hay không... Còn đang mải suy nghĩ, loa phóng thanh đã oang oang gọi một loạt tên, trong đó có cả tên Hà Thích.

 "Mời các thí sinh đến trước vạch xuất phát, mời các thí sinh đến trước vạch xuất phát..."

 Nhã Kỳ cao hứng buông tập danh sách xuống, đang định đứng dậy thì trước mặt đột nhiên tối lại, có bóng người đứng chặn trước mặt cô, Nhã Kỳ ngẩng đầu lên, thấy ba cô gái khá ăn diện đang đứng nhìn xuống.

Không thích bị đẩy vào thế yếu, bị người khác nhìn xuống, cô thoải mái đứng dậy, mỉm cười lịch sự. Bọn họ không nói, cô cũng không muốn nói, thấy mãi sau vẫn không ai lên tiếng, cô lách qua bọn họ định bỏ đi.

"Mày học trường nào?" 

Con bé đẹp nhất cầm đầu, mặt mũi tròn trịa, mắt to mũi cao, môi hồng má phấn, tà tà liếc Nhã Kỳ một cái, có ý khinh thường:

 "Không phải đang đi học nghề đó chứ?"

Nhã Kỳ thu lại nụ cười:

 "Vì sao phải nói với cậu."

"Này, đừng tưởng làm bạn gái Hà Thích mà to nhé." 

Một đứa khác đứng phía sau, mặc áo len màu xám, hung hăng trừng mắt lườm cô.

"Có giỏi thì cậu làm hộ cái?"

Nhã Kỳ đối với cô ta có chút ấn tượng, hình như tháng trước đến đây đã gặp rồi, bởi vì tướng cô ta cao to nên nhớ kỹ, sau đó nghe Hà Thích nói cô ta ở trong đội cổ vũ thì phải, cô mỉm cười, trong nụ cười có vài phần chế nhạo.

Đứa còn lại mặc váy xếp ly cũng tiếp lời:

 "Ngang ngược như này, nhìn cũng biết chẳng phải ngoan ngoãn gì, này, mày không còn trinh đâu ha?"

Mặt Nhã Kỳ đã sắp đen xì, theo bản năng nhíu mày, con bé áo xám lại nói:

"Xem ra là đúng rồi, chỉ biết giả vờ ngây thơ là giỏi, cơ mà, đàn bà hư hỏng vẫn chỉ là đàn bà hư hỏng thôi, sớm muộn gì cũng bị người ta vứt bỏ."

Nhã Kỳ nắm chặt tay, tự nhủ thầm không được gây sự, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta.

"Thôi thôi, đừng nói chuyện với loại đê tiện này cho bẩn miệng." 

Con bé cầm đầu có vẻ hài lòng với vẻ mặt của Nhã Kỳ:

 "Đi thôi."

Nhã Kỳ híp mắt lại, nghẹn sắp chết, quả đúng cô là cao thủ taekwondo, đánh nhau thì rất lợi hại, chỉ là cãi nhau lại không giỏi bằng người ta. Nhìn đám kia cười duyên bỏ đi, trong bụng có chút rầu rĩ không vui, ruột gan khó chịu như bị kim châm. Cô lững thững đi lại chỗ thi, bây giờ đang là lượt của năm nhất, Hà Thích anh đang đứng đó chuẩn bị. Cô đứng xa xa nhìn lại, anh mặc đồ thể thao màu xanh đậm, quần đùi, đang làm vài động tác khởi động. Trông anh có vẻ rất thoải mái, còn đứng cười đùa với bạn nữa.

Trong lòng rõ đang bị ấm ức, thế mà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, miệng không nhịn được lại toét ra. Chuyện vừa rồi tuy nhỏ, nhưng dù sao vẫn có khá nhiều người chứng kiến, Nhã Kỳ sợ có ai nhận ra mình, lấy mũ trong túi ra đội lên, kéo vành mũ xuống thật thấp.

Tiếng súng lệnh vừa vang lên, ngay lập tức, từng tràng pháo tay đã nổ ra nhiệt liệt, ngay cả người chủ trì đứng trên đài cũng hò hét rất hăng, dàn kèn trống hai bên cũng rất phối hợp, không khí vô cùng náo nhiệt.

Một lượt thi chỉ kéo dài không đến một phút đồng hồ. Trận đầu vừa chấm dứt liền đến phiên năm hai thi. Nhã Kỳ nhìn Hà Thích đi lại vạch xuất phát, làm tư thế chuẩn bị, trái tim cứ thế đập thình thịch trong lồng ngực, giống như người sắp đi thi là cô vậy. Cô xen lẫn trong đám người, hít thật sâu một hơi, nắm chặt tay, trong lòng thầm nhắc đi nhắc lại, Hà Thích cố lên, Hà Thích cố lên.

Thời gian chuẩn bị có vài giây, Nhã Kỳ lo lắng cắn chặt môi, chăm chú nhìn anh... Súng lệnh vừa vang lên, Hà Thích đã như mũi tên vừa bật khỏi dây cung, lao vút lên trước. Nhã Kỳ không kìm được bật lên tiếng hô:

"Hà Thích cố lên, Hà Thích cố lên..."

Cô cũng không biết anh có nghe thấy cô không, chỉ biết lấy hết sức mà hô, cùng với mọi người xung quanh, cổ vũ cho người mình thích, "Hà Thích cố lên, Hà Thích cố lên..."

Hà Thích dẫn đầu đường chạy, sau đó dần dần tụt về sau, thoắt một cái, anh đã chạy thứ hai. Bước chạy của anh không lớn, nhưng tần suất lại nhanh phi thường. Ánh mắt cô chỉ dừng trên người anh, một giây cũng không nỡ rời. Hà Thích tên này, ngay cả lúc chạy cũng đẹp. Lúc anh chạy đến gần chỗ cô, Nhã Kỳ càng hô to hơn...

Đến gần chót, tốc độ mọi người đã giảm dần, thế nhưng Hà Thích lại gia tốc, hơn nữa, càng lúc càng nhanh, dễ dàng vượt qua từng người một, băng băng dẫn đầu lao về đích. Nhã Kỳ không tự chủ được mà hét đến mức khàn cả giọng. Lúc cô chạy đến gần vạch đích, Hà Thích đang khom người xuống, hai tay chống lên đầu gối, thở dốc. Cô chậm rãi đi về phía anh, từng giọt mồ hôi trong suốt trượt theo đường nét trên mặt anh, rơi xuống cỏ. Cô đứng nguyên tại chỗ, ngừng lại rồi thở, ngơ ngác nhìn anh. Cho đến khi Hà Thích đột nhiên ngẩng đầu lên, nhất thời sửng sốt, trong chốc lát, ánh mắt anhsáng ngời, dường như trong mắt anh không còn nhìn thấy ai xung quanh nữa.

Nhã Kỳ, anh mở miệng kêu tên cô, bởi vì vẫn còn thở, kêu mà không ra tiếng, chỉ là há to miệng ra thôi. Không thể tin nổi là sẽ gặp cô. Anh vội đứng dậy, chạy về phía cô, giơ ta ra ôm cô vào lòng. Nhã Kỳ cười vỗ vỗ lưng anh:

 "Mệt lắm không, để em đỡ anh."

Cô còn chưa nói dứt lời, Hà Thích đã thả lỏng người, đặt toàn bộ sức nặng của anh lên người cô. Anh cúi thấp xuống cọ cọ lên má Nhã Kỳ: 

"Anh còn tưởng anh nghe lầm, hóa ra đúng là em thật."

"Tại vì, vừa đúng lúc rảnh nên...." 

Nhã Kỳ mới nói đến đó, Hà Thích đã cúi xuống hôn lên môi cô...

Kinh hãi!!! Quả là kinh hãi!!!! Cái gì đây chứ, sao anh lại có thể xằng bậy thế được. Cô ngửa người ra sau muốn tránh, Hà Thích trái lại không có ý buông cô ra, cứ vậy, ngay lúc đó, ngay tình huống đó.

Bạn bè hắn xung quanh bắt đầu ồn ào,

"Wow wow wow, sức hô hấp của cậu mạnh ghê nha Hà Thích, vừa mới chạy hai trăm mét xong đã hôn môi."

"Này tính gì, ngày kia còn có chạy năm nghìn mét cơ mà, lúc đó chạy xong mà còn hôn được mới ghê chứ."

Nhã Kỳ làm sao có tâm trạng nào mà ở cái chỗ này ân ân ái ái, đầu óc căn bản cũng không tập trung, nghe người xung quanh nhốn nháo, mặt càng lúc càng đỏ, về sau là nghẹn. Hôn môi... quả nhiên... cũng là một môn nghệ thuật, còn là nghệ thuật thể lực sống nữa, sức hô hấp của Hà Thích... đúng là...quá..quá lớn đi...

Lúc Hà Thích buông cô ra, lập tức thở hổn hển. Anh khoác vai cô, không thèm để ý ánh mắt của ai, nghênh ngang rời đi, để lại một đám nữ sinh trợn mắt há mồm.

"Hà Thích, lát nữa còn có trận đấu, đừng quên đó." 

Phía sau có người nhắc nhở.

Hà Thích phất phất tay, tỏ ý đã biết. Nhã Kỳ đi bên cạnh cũng chợt nhớ ra:

 "Lấy áo ấm mặc vào đi, coi chừng cảm lạnh giờ."

"Ừ." - Hà Thích gật đầu - "Chút nữa quên mất, mình lại chỗ kia ngồi đi."

"Khát nước không? Chỗ đó có nước ấm, em đi rót cho anh nhé?"

Hà Thích lại cúi xuống thơm phớt lên má cô một cái, cười tươi roi rói, hi hi ha ha không ngừng. Tron chốc lát, tâm tình Nhã Kỳ cũng tốt hẳn lên, chuyện không vui lúc đầu đã quên sạch sẽ. Bọn họ đi lại chỗ khán đài ngồi, Hà Thích mặc lại áo, mở một chai nước khoáng uống.

"Lát nữa anh còn phải thi, không cần đi đâu đâu, ngồi ở đây nghỉ luôn đi."

"Một tiếng nữa cơ, em chán thì sao."

"Không sao mà." - Nhã Kỳ lắc đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn anh - "Anh lợi hại thật đó."

"Được huấn luyện từ nhỏ mà, không hề hấn gì." 

Gặp qua háo sắc không ít, nhưng hôm nay Nhã Kỳ háo sắc anh, tự dưng cảm thấy hưởng thụ. Nhìn Nhã Kỳ sắp sửa ngồi xuống, anh lấy quần bò lúc nãy đã thay ra trải xuống đất cho cô:

 "Ngồi lên này đi, mặt đất lạnh lắm."

Hai người ngồi cạnh nhau, anh vòng tay sang ôm Nhã Kỳ, càng không ngừng cọ cọ lên má cô:

"Em đến thế nào vậy, anh không ngờ đấy. Lúc đầu hốt hoảng nghe thấy giọng em, chạy chẳng thấy mệt.."

Nhã Kỳ cười:

 "Nhớ anh, đếm xem thế nào. Để lát nữa đi nhìn anh nhảy cao nữa."

"Đần, cũng phải nói sớm cho anh chứ." 

Hà Thích không thể diễn tả được tâm tình của mình lúc này, kích động tột đỉnh. Anh cứ thế mải miết cúi đầu nói chuyện với cô, ngay cả đi nhận giải cũng quên, phải có người chạy đến nhắc nhở.

"Đi nhanh đi, phải chụp ảnh nữa kìa." - Nhã Kỳ vội đẩy anh - "Đừng để người ta đợi chứ."

Hà Thích nhìn cô, chỉ cười cười, khóe miệng không giấu nổi hạnh phúc.

Ở cùng một chỗ chưa được mấy, nói cũng chẳng được câu nào, Hà Thích lại bắt đầu thi nhảy cao. Nhã Kỳ không mấy hứng thú với thể dục thể thao, chơi bóng rổ vì Hà Thích, xem thi đấu cũng vì Hà Thích, mà anh cũng chưa từng làm người khác thất vọng, cả nhảy cao cũng thế. Sức bật của anh tốt, chạy lấy đà, nhảy lấy đà, nhảy qua, tư thế chuẩn, tiết tấu chắc chắn, động tác liền mạch, nhẹ nhàng gọn gàng mà phi qua. Nhã Kỳ nhìn anh, trong mắt là kiêu ngạo hay đắc ý, chính cô cũng chẳng biết.

Người ta khí phách chết đi được, nhấc tay một cái, cúi đầu một cái, đôi mắt, khuôn mặt, toàn thân đều toát ra một lực hấp dẫn trí mạng, thứ ánh sáng lấp lánh lóa mắt này, ai cũng không thể bỏ qua.

Chỉ đứng như vậy nhìn hắn, tim cũng ngừng đập, người cũng say.

Nhã Kỳ đặt tay lên ngực ngăn không cho tim đập thình thịch. Hà Thích vượt qua xà một lần nữa, tiếng hoan hô nổ ra như sấm, tên này xem ra lại đứng nhất nữa rồi. Mấy người bạn cùng lớp Hà Thích đứng bên cạnh, cao hứng nói:

"Năm nay khoa mình đảm bảo lại đứng nhất nữa rồi. Hà Thích, đi khiêu chiến thập hạng toàn năng đi."

Hà Thích vừa mới thi xong, nhận chai nước từ tay đồng bọn uống một ngụm, quệt tay lau mồ hôi, ôm Nhã Kỳ vào lòng, nghiêm mặt nói:

"Không thích, lắm người hâm mộ, bạn gái tôi không vui."

"Vậy thì hai người hôn tiếp đi, tăng cường khả năng hô hấp... Bạn gái cậu vui, mọi người đây cũng vui..."

"Cút ngay." 

Hà Thích nhìn mặt Nhã Kỳ đỏ bừng, trừng mắt nhìn đám bạn, tiếp theo lại nói một câu kinh người:

"Tối nay không về ký túc xá đâu, sớm mai đúng giờ đến thi."

"À ừ~~~~~~~ không về ký túc đánh bài với bọn này, hẳn là đi làm chuyện xấu rồi, cẩn thận ngày mai chân mềm nhũn ra vượt rào sao được..." 

chân mềm nhũn không phải vì 'vượt rào' sao =))

"Biến lẹ đi." 

Hà Thích đẩy bọn họ sang một bên, kéo Nhã Kỳ rời đi, sau đó lại cúi xuống ghé vào tai Nhã Kỳ thì thầm:

 "Cho dù chân có mềm cũng phải là em, không phải anh, đúng không?"

Nhã Kỳ lườm anh một cái:

 "Ở bên ngoài ý tứ tí đi."

"Vậy mình về nhé? Về thì tha hồ hử?"

"...." 

Nhã Kỳ ráng sức nuốt hai chữ "đê tiện" vào trong bụng, thành tính của anh rồi, khỏi nói chi mất công.

Hà Thích cứ thế tủm tỉm cười, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt má cô một cái, có vẻ như anh đang rất vui. Hắn dẫn cô đến phòng tự học, bỏ mấy quyển sách vào túi rồi đưa cô đi ăn:

"Có đói chưa, muốn ăn gì?"

"Chưa, bây giờ đã đến giờ cơm đâu mà."

"Vậy kiếm gì ngọt ngọt ăn đi." 

Hà Thích lái xe đưa cô đến một nơi ở gần trường, mua cho cô một chén tổ yến.

Hai người đi lại phía dối diện ngồi, Hà Thích đặt mông ngồi xuống cạnh cô, quàng tay lên vai, bắt đầu 'sờ soạng'. Tên này hình như đang trong trạng thái 'phấn khích' thì phải. Nhã Kỳ ngẩng đầu lên nhìn hắn, đột nhiên phát hiện cái gì đó trong mắt anh giống như đang ...'đói khát' vội vàng quay mặt đi, làm bộ vuốt vuốt tóc. Anh lại xoay người cô lại, cọ cọ lên má:

"Nhã Kỳ càng ngày càng ngoan nhỉ..."

"Này..." 

 Ngón tay chọc chọc cằm Nhã Kỳ, anh cười tít mắt:

 "Có điều, vẫn còn hư lắm, dám nói dối người khác chạy tới đây. Lại đây, tử hình tại chỗ!"

"Anh, anh làm gì..." 

 Nhã Kỳ thấy mặt anh càng lúc càng gần, cả người cũng dí sát lại:

"Này, đừng có mà vớ vẩn."

"Cái gì vớ vẩn?"

 Anh đã ở rất gần, ghé vào tai cô nói nhỏ gì đó. Mặt Nhã Kỳ đỏ bừng, chỉ biết phe phẩy đầu:

 "Không, em, em không tiện..."

Hà Thích cũng không ôm hy vọng gì với câu trả lời của cô, chỉ không hiểu sao nghe vậy lại thấy khó chịu, tiếp tục chọc cô cho bằng được:

 "Con nít nói dối mũi dài ra đó."

"Ai nói dối chứ, thật mà." 

Nhã Kỳ căn bản cũng không muốn cùng hắn thảo luận cái chuyện 'cơ mật' này, chỉ tại vẻ mặt như thật của anh làm cô không nhịn được phun ra, nói xong lập tức cụp mắt xuống, cả đời này không dám ngẩng mặt lên nhìn anh quá... Hà Thích nín cười ôm cô vào lòng:

 "Aizz, thôi được rồi, dù sao cũng vẫn còn dài."

Nhã Kỳ ho nhẹ một tiếng, không nói tiếp, cúi đầu chăm chú ăn tổ yến, tim vẫn còn đập thình thịch. Hà Thích giành lấy cái thìa trong tay cô:

 "Đưa đây anh đút cho." 

Cái tên này lại bắt đầu không biết xấu hổ, cũng chẳng thèm để ý đâu với đâu, cứ thế đút cho cô ăn. Sau rồi lại thành anh một miếng, em một miếng...

"Hà Thích, anh không ăn chung cơ mà..."

"Hôn em xong anh cũng miễn dịch rồi luôn rồi, thế này vẫn có thể chịu đựng được."

 Lời như vậy mà cũng mở miệng ra nói được, đúng là không biết xấu hổ, Nhã Kỳ hung hăng lườm hắn một cái.

***

Thật ra, chính bản thân cô cũng không biết quyết định hôm nay của mình lại làm cho Hà Thích vui vẻ đến vậy, cả ngày anh cứ trong trạng thái 'phấn khích', nói cũng nhiều hơn bình thường, luyên tha luyên thuyên suốt buổi. Ăn xong bữa tối, hai người trở về nhà trọ của Hà Thích, anh rửa sạch hai quả táo, vừa ăn vừa lôi hết mọi chuyện, kể cả mấy chuyện xấu hổ hồi bé ra kể với cô. Nhã Kỳ chỉ im lặng ngồi nghe, hóa ra anh từ trước tới giờ đều thoải mái, tùy tiện, hay giỡn hớt như vậy. Nghe chuyện anh thời thơ ấu, cô bỗng giận mình không được quen Hà Thích sớm hơn, nghĩ đến ba năm trung học bị lãng phí, Nhã Kỳ bất ngờ lao ra cắn vào cổ anh.

"Á, đừng mà..." 

Hà Thích giật bắn mình, đẩy cô ra:

"Đừng mà... Đừng có thử thách giới hạn của anh... Á..." 

Nhã Kỳ cắn thêm một phát nữa, giọng Hà Thích bỗng dưng thay đổi. Đợi cho đến khi hai người phản ứng kịp, Nhã Kỳ đã ngồi trên người Hà Thích, vùi đầu ở cổ anh, tư thế hai người cực kỳ 'mờ ám'. Hà Thích cứng đơ cả người, Nhã Kỳ thấy vậy vội vàng dừng lại, rụt rè đứng dậy.

Bất ngờ, tên kia thở dài một tiếng, cắn chặt răng, mở to mắt hết cỡ rồi giơ cổ ra, kéo mặt cô lại...cọ...cọ rồi lại cọ... Sau đó anh cúi đầu cười nham hiểm:

 "Nhã Kỳ, em làm anh miễn dịch rồi."

"Hả, cái gì?"

Hà Thích xoay người một cái đặt cô dưới thân, bắt đầu...cù léc. Nhã Kỳ không ngờ Hà Thích lại sẽ dùng chiêu này với mình, lập tức luống cuống, muốn duỗi chân ra cũng bị anh túm chặt lại, vừa khóc vừa cười:

 "Đừng à, huhu..."

"Em chọc anh cũng không phải lần một lần hai đâu nhé..." 

Hà Thích hứng khởi, cười rất vui vẻ, cứ thế cù loạn lên, Nhã Kỳ chịu không nổi khóc thật luôn.

"Nói gì dễ nghe đi, anh tha cho em." 

Hà Thích không những không biết xấu hổ mà lại còn vô cùng vô sỉ.

"Hà Thích...người tốt..." 

Cô thút tha thút thít:

"Đại đại người tốt... huhu.."

Hà Thích chép miệng, nói vậy nghe cũng lọt tai, nhìn cô nước mắt nước mũi tèm lem, tóc tai bù xù, trong lòng tuy bứt rứt, khó chịu, nhưng vẫn cố tình bắt cô phải nói thêm mấy câu nữa mới chịu buông. Nhã Kỳ vùng ra được một cái liền lập tức đứng bật dậy đánh cho Hà Thích một trận, vừa đánh, vừa gào, vừa khóc.

Hà Thích phì cười, ôm cô vào lòng dỗ dành, cũng là để trấn tĩnh bản thân:

 "Không khóc, không khóc, anh mua kẹo cho ăn."

"Hừ..Ai thèm ăn kẹo chứ!" 

Nhã Kỳ khóc đủ rồi mới phát hiện lúc nãy đùa quá trớn, cổ áo bị kéo lệch hở cả áo trong. Cô cuống quýt sửa sang lại quần áo, nhìn thấy ánh mắt đen tối của Hà Thích liền đạp cho anh một cú:

 "Cút đi!!"

Hà Thích xoay người rời đi:

 "Anh đi tắm rửa cái, tí nữa ngủ nhé."

"Không ngủ với anh."

"Dù sao em cũng đang...không tiện. Lo cái gì chứ?"

"..."

Hà Thích tắm rửa xong liền đến Nhã Kỳ, lúc cô vừa đi ra, anh đã đột nhiên túm cổ cô lôi về phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô:

"Hôm nay em bị người ta bắt nạt đúng không?"

Nhã Kỳ thở phì phì nhìn anh

 "Chỉ có anh bắt nạt em thôi!"

Hà Thích véo má cô mấy cái

 "Anh bắt nạt chỗ nào hở, anh đây chỉ chọc em vui thôi. Đần, bị bắt nạt cũng không nói với anh, ngày mai dắt em đi dạy dỗ bọn nó một trận."

Nghe vậy Nhã Kỳ mới biết Hà Thích đang nói đến chuyện gì, chỉ không biết là vì sao anh lại biết, rụt rè nói

 "Thật ra cũng không có gì đâu, quên đi..."

"Bọn không não đó, dám bắt nạt Tiểu Kỳ Kỳ của anh đây, mai lên diệt hết chúng." 

Ánh mắt Hà Thích bỗng dưng lạnh lùng, nhưng chỉ một giây sau đã bình thường trở lại, tiếp tục đùa giỡn, kéo cô lên giường:

 "Lại đây, ôm cái..."

Đắp chăn bông nói chuyện phiếm, đối với đàn ông mà nói, vô cùng khó chịu ;___;

Sáng sớm hôm sau, Hà Thích có cuộc thi vượt rào. Tư thế tên này ngay cả khi vận động lơ đãng như vậy, sải chân rộng, mỗi lần vượt rào đều rất gọn ghẽ, hai bên đường chạy ken kín người, tiếng nữ sinh hò hét vang dội. Nhã Kỳ cũng nhìn anh, cái tên này chẳng hiểu sao làm gì nhìn cũng bá đạo quá trời 

Đột nhiên, cô cảm thấy từ phía sau hình như có ai đẩy mình. Cô quay lại nhìn, lại là ba con bé hôm qua vừa sinh sự với cô, đang nhìn cô tỏ vẻ coi thường. Nhã Kỳ khựng lại một chút, cũng không thèm để ý nữa, loáng thoáng nghe tiếng bọn nó châm chọc gì đó, nhưng giữa tiếng gào thét chói tai này, muốn nghe cũng không nghe thấy được. Cơ mà, cho dù có nghe cũng chẳng để làm gì, cô không thèm chấp nhặt với bọn nó nữa, chuyện cô cần làm là cổ vũ cho Hà Thích cơ.

Hà Thích vừa thi đấu xong, Nhã Kỳ đã cầm chai nước khoáng đi lại đưa cho anh. Anh nhận lấy, uống liền hai ngụm, đảo mắt qua một vòng đã phát hiện ra ba con bé kia. Khẽ quan sát thái độ của Nhã Kỳ, anh hỏi nhỏ:

"Em muốn đánh bọn nó, hay muốn bọn nó xin lỗi?"

"Ack?"

"Nếu muốn đánh anh kiếm cớ cho mà đánh, còn muốn xin lỗi thì cũng dễ thôi."

"Hừm, xin lỗi đi, hôm nay mặc váy như này, đánh đấm sao?"

Hà Thích nhìn nhỏ cầm đầu, ngoắc tay:

 "Mấy bạn khoa tiếng Trung, lại đây nói chuyện tí đi."

Nhã Kỳ bắt đầu hiểu ra bọn đó là ai, hơ, hóa ra là hoa khôi khoa tiếng Trung à, cái người thắp nến gì đó cho Hà Thích đây mà. Cô ta ngẩn người, lúc đầu có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó đã lập tức mỉm cười, quay sang nói mấy câu với hai người còn lại, ba người liền đi về phía Hà Thích. Hà Thích và Nhã Kỳ đi trước, bọn họ đi theo sau. Năm người tới một góc vắng không có ai, Hà Thích tỉnh bơ hôn chụt một cái lên má Nhã Kỳ:

 "Ba cậu, bây giờ tôi cho ba cậu một cơ hội xin lỗi."

Vẻ mặt ba con bé kia lập tức trở nên mất tự nhiên, ánh mắt dồn dập đổ về phía Nhã Kỳ. Nhã Kỳ tuy bối rối nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn lại. Hà Thích một bộ cà lơ phất phơ:

 "Nói xem, ai là đàn bà hư hỏng?" - Hà Thích cười lạnh - "Cậu hả, nhìn cũng quen mắt đấy, ngày nào cũng ở..."

"Tôi xin lỗi." - Nhỏ thứ nhất lập tức xin lỗi, xoay người bỏ chạy.

"Còn cậu này nữa, bar nào ta..." - Hà Thích vuốt vuốt cằm.

"Tôi xin lỗi." - Lại một câu xin lỗi rồi bỏ chạy nữa.

"Còn cậu nhỉ." 

Hà Thích chỉ vào con bé cầm đầu, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cô ta:

 "Muốn tôi nói ra không?"

"Thật-không-phải." 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này, mắt ngấn nước, cũng chạy mất tích luôn.

"Cái gì đang diễn ra vậy..." 

Nhã Kỳ cào tóc, có tí thành ý xin lỗi nào đâu chứ, nhưng vì cái gì mà Hà Thích còn chưa dứt câu, sắc mặt bọn họ đã khó coi như vậy?

"Cũng không có gì, anh nhắc nhở bọn nó tí thôi, tại bọn nó giả ngây thơ quá độ ấy mà." 

Hà Thích xoa đầu cô:

"Về sau không dám xuất hiện trước mặt em nữa đâu. Nhớ nhé, nếu bị người khác bắt nạt thì phải nói cho anh biết, em đúng là, chỉ biết nuốt vào bụng."

"Không phải mà." - Nhã Kỳ phản đối.

"Không phải cái con khỉ." 

Hà Thích chọc chọc trán cô, làm như đang dạy dỗ con nít:

 "Em chỉ được để anh bắt nạt thôi, không cho ai bắt nạt hết. Về sau ai dám mắng em, em cứ hét lại vào tai nó, đừng sợ gây chuyện. Đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, ngay cả khí thế cũng phải áp đảo mới được!"

"Em không phải anh, em không thèm..." - Nhã Kỳ phụng phịu, xoa xoa trán.

"Không cũng phải học! Đần muốn chết, không thì đơn giản nhất là gọi hội, đánh hội đồng, rõ chưa?"

"Rõ..."

Haizz, Nhã Kỳ cô thật đúng là hết thuốc chữa, bị tên Hà Thích kia mắng mỏ, ngoài mặt thì giả vở phụng phịu giận dỗi, trong lòng thi lại hạnh phúc muốn chết. Anh mắng cô đến cả nửa ngày vẫn không chịu thôi:

 "Nhìn cũng thông minh lanh lợi chứ có đến nỗi nào đâu, mà trong đầu em có cái gì vậy, rơm rác à?"

"Này! Anh đang làm gì đấy!" - Nhã Kỳ tức giận trừng anh - "Có thôi đi không."

"Không có lần nào nữa đâu đó. Được rồi, giờ em nói đi, lần sau có người bắt nạt em thì em phải làm gì?"

"Tát cho nó một cái!" 

Nhã Kỳ quyết liệt nói, nói thì nói được chứ khó gì

"Ờ, đúng." - Hà Thích gật gật đầu, vô cùng tự đắc với phương pháp giáo dục của mình - "Nhớ đó."

"Vậy anh bắt nạt em thì sao?"

"Thích bắt thì bắt, em làm gì được anh?" - Nói xong búng cái đét lên trán cô - "Vậy này."

"A a a a a a."

"Anh phải đi thi đây, đừng có mà làm rộn."

 Đã vậy  anh còn còn nghiêm mặt nói như đúng rồi, Nhã Kỳ nghe thế chỉ biết để yên, cắn răng căm hận.

***

Hà Thích tên này vừa thi vượt rào xong lại quay sang ném lao. Nhã Kỳ nghĩ mãi mà không ra, anh làm sao có thể lợi hại được như vậy chứ. Hà Thích nhìn bản mặt háo sắc của cô, thần bí cười hì hì:

 "Anh với em cá không?"

"Cá gì?"

"Cá ngày mai anh chạy xong năm nghìn mét vẫn hôn em được."

Nhã Kỳ đại bấn, mặt đỏ bừng bừng quay mặt đi:

 "A a a a a a, không cá cái đó."

"Ờ, vậy à, thế thì đổi nhé, anh cõng em chạy năm nghìn mét, cá là anh không về cuối cùng."

"Thôi đi.."

"Thật mà, ngày trước anh vác bao nặng sáu, bảy chục cân đi thi chạy việt dã còn về nhất nữa đó."

"Không phải em không tin, thương anh thôi." 

Nhã Kỳ lấy khăn tay giúp anh lau mồ hôi:

 "Nhìn anh thi đấu thì vui, nhưng mà anh bị mệt thì không thích."

Hà Thích xúc động đến bất ngờ, mấy máy môi muốn nói gì đó mà lại không biết nói thế nào, chỉ đành dịu dàng cười, giơ tay xoa đầu cô.

Buổi chiều không có trận đấu, anh dẫn Nhã Kỳ đi xung quanh chơi, còn mua tặng cô một chiếc khăn quàng cổ:

 "Màu này đẹp đấy, hợp với em nữa, mấy hôm nữa trời lạnh nhớ phải quàng đó." 

Nhã Kỳ ôm cái túi nhỏ trong tay, mỉm cười ngọt ngào.

Ngày hôm sau, Hà Thích phải tham gia thi chạy năm nghìn mét. Có vẻ đúng như anh nói, dường như năm nghìn mét đối với anh vẫn chẳng là cái thá gì. Tuy vậy, Nhã Kỳ vẫn cảm thấy lo lắng, cô đứng dưới sân, thỉnh thoảng chạy cùng anh một đoạn, trong tay luôn cầm bình nước , còn giúp anh đếm số vòng. Đến khi Hà Thích về đích vẫn bỏ xa người đứng thứ hai cả một vòng sân, bạn bè của hắn ngay lập tức xúm lại hoan hô:

"Tên này đúng không phải người, không phải người...Đồ trâu bò!"

Hà Thích chạy xong, thở hổn hà hổn hển. Nhã Kỳ lại gần đỡ lấy  anh, đưa cho anh một chai nước khoáng ướp lạnh. Anh hớp vài ngụm, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Bạn bè anh lúc này rất không có nhân tính, lại bắt đầu hò hét:

 "Hôn đi, hôn đi.."

Hà Thích mỉm cười, ghé sát lại gần Nhã Kỳ, Nhã Kỳ thấy vậy vội xoay người bỏ chạy một mạch. Hắn thong thả chạy vài bước đã đuổi kịp cô, cau mày:

 "Chạy cái gì chứ?"

Nhã Kỳ không thèm ngoảnh lại nhìn anh:

"Em có chạy đâu."

"Thẹn à?"

"Hà Thích!" 

Nhã Kỳ rút khăn tay trong túi ra lau mặt cho anh:

 "Không thích làm trò cho người ta xem đâu."

"Ờ, thẹn mà." 

Hà Thích vẫn không biết xấu hổ dí sát mặt lại phía cô, mặc nhiên để cô giúp anh lau. Anh chảy rất nhiều mồ hôi, ướt đẫm cả lưng áo. Nhã Kỳ thấy vậy còn ân cần giúp anh khoác thêm áo vào:

"Nhanh đi nhận giải đi, tí nữa về em mời anh ăn cơm nhé!"

Hà Thích cười nhéo nhéo má cô, xoay người đi lại chỗ bục lĩnh thường. Xung quanh đó vây kín toàn người là người, Nhã Kỳ ngại bon chen nên chỉ đứng nguyên tại chỗ, ôm quần áo Hà Thích trong tay. Từ xa ngó lại, thấy anh đang bước lên vị trí quán quân, trong tay cầm một bó hoa tươi to tướng. Vẻ mặt anh lạnh lùng thản nhiên, dường như không có ý cười, ánh vàng rực rỡ ánh lên khuôn mặt hắn mới làm diễn cảm dịu dàng hơn được một tí. Nhã Kỳ không nhịn được mà phì cười, tên này thích giả vờ lạnh lùng hay sao ấy.

Đang mải cười, chai nước trong tay cô bỗng tuột ra, rơi xuống đất. Lúc cô ngồi xuống để nhặt lên, đột nhiên phát hiện có bóng người đang tiến lại phía mình. Cô cảnh giác quay sang nhìn, một gã nam sinh khá khôi ngô đang đứng ngay phía sau cô, bàn tay hơi nắm lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Trong mắt hắn trong giây lát ánh lên chút sửng sốt nhưng chỉ ngay sau đó đã lập tức trở nên hung tợn.

Nhã Kỳ nhanh nhẹn lùi về sau mấy bước, chăm chú theo dõi hắn. Vừa thấy hắn chuẩn bị ra tay, cô theo phản xạ ra sức đá cho hắn một cú vào bên sườn trái. Nghe hắn 'hự' một tiếng, cô vội nhặt chai nước lên, không nghĩ ngợi gì mà ném thẳng vào mặt hắn....

Lần đầu đụng phải chuyện như thế này, Nhã Kỳ không tránh khỏi kích động, chỉ biết tự động phản ứng lại, xuống tay cũng không có chừng. Chỗ Nhã Kỳ đứng vốn không có mấy người, nhưng vừa nghe động tất cả đều quay lại. Đợi đến lúc Hà Thích chạy về tới nơi, chỉ thấy Nhã Kỳ đứng giữa đám đông thở dốc, cả cái gã đang nằm dưới chân cô cũng chẳng biết làm gì ngoài thở, miệng thì sưng vù, mũi be bét máu.

Mặt Hà Thích tái mét, vội ôm lấy Nhã Kỳ:

 "Sao lại thế này?"

"Em không biết...Tại..tại cảm thấy hắn sắp đánh em... Nên em mới đánh hắn..." 

Nhã Kỳ lắp bắp.

Hà Thích tí nữa thì phì cười, may mà đã nín lại được. Anh quan sát xung quanh một lượt, có vẻ như mọi người ở đây cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ngồi xuống nhìn cái gã bị đánh cho không đứng dậy nổi kia:

 "Viên Phong?"

Trong mắt Viên Phong có chút khó xử, nhưng dù sao hắn cũng là kẻ cứng đầu, không kêu lấy một tiếng, chỉ lảo đảo đứng dậy định bỏ đi. Hà Thích tất nhiên không để yên, nhằm ngay đầu gối hắn đá một cú. Viên Phong lại ngã khuỵu xuống, vừa lúc hướng mặt về phía Nhã Kỳ. Nhã Kỳ tròn xoe mắt, chưa bao giờ cô thấy Hà Thích thế này. Hà Thích cũng không nhìn cô, cười lạnh:

 "Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là xin lỗi bạn gái tôi, hai là đánh với tôi một trận."

"Hà Thích..." 

Nhã Kỳ đi đến bên cạnh anh, cho cô xin đi, cô làm gì đủ tu phước để người khác quỳ lạy mình chứ. Mà thật ra cô cũng đâu có bị sao, cổ tay chỉ hơi trầy chút xíu, tính ra chỉ có cái tên kia là thiệt, trước mặt bao nhiêu người mà bị con gái đánh ngã. Cô cẩn thận kéo tay Hà Thích, chỗ này đông người vậy mà tên này vẫn ngang ngược thế, chẳng để mặt mũi cho ai, cô sợ anh gặp phải phiền phức:

 "Coi như không có gì đi mà."

"Viên Phong, mau xin lỗi đi, để Hà Thích tức giận là hết đó."

"Đúng đó, xin lỗi một tiếng đi, thích Trương Viện không phải lỗi của cậu, nhưng ai bảo cậu nối giáo cho giặc. Đánh nhau với Hà Thích làm sao được chứ?"

"Cậu đụng ai không đụng, lại đi đụng người yêu của Hà Thích... Aizza...Hà tẩu đã lợi hại, Hà thiếu tất nhiên còn lợi hại hơn..."

Nhã Kỳ bấn, chỗ này đã đủ đen lắm rồi, mấy tên bạn xấu kia của Hà Thích lại còn có tâm tình mà nói mát ư?

Hà Thích đứng trước mặt Viên Phong, mặt không biểu cảm gì, chỉ là nghe thấy cái tên Trương Viện kia, khóe mắt bỗng giật giật. Hóa ra là vậy, hiểu rồi, thảo nào mà không có chuyện gì lại tìm cô gây sự, cô ở trong này vốn chỉ là người ngoài cuộc mà thôi, cho dù muốn tìm ai có cái gì ăn Tết cũng phải là ba con bé hôm qua kìa.

Hà Thích nắm lấy tay Nhã Kỳ:

"Tất nhiên cậu cũng có thể chọn phương án thứ ba, làm cho con bé khoa..."

Viên Phong không nói câu nào, quơ nắm đấm về phía Hà Thích. Tốt lắm, hắn chọn cách thứ hai. Dĩ nhiên, Viên Phong không phải đối thủ của Nhã Kỳ, vậy càng không phải đối thủ của Hà Thích. Hà Thích dễ dàng bắt được cú đấm của hắn, nhẹ nhàng vặn một cái, đám người xung quanh nghe tiếng xương kêu răng rắc đều kín đáo hít sâu một hơi. Bàn tay kia của Hà Thích vẫn nắm lấy tay Nhã Kỳ, nhưng tốc độ đánh thì nhanh như chớp, cũng không cần dùng quá nhiều sức, cứ thế tỉnh bơ ra đòn, nhưng đòn nào cũng hiểm.

Nhã Kỳ vẫn đang còn há hốc mồm, Viên Phong lại một lần nữa ngã xuống đất.

Người xung quanh nhìn thấy Viên Phong như vậy, không ai dám nói gì, mãi sau mới có tiếng con gái hét tướng lên phá tan sự im lặng:

"Hà Thích cả lúc đánh người vẫn siêu đẹp trai." ;___;

***

Xử lý xong tên kia, Hà Thích liền dẫn Nhã Kỳ đi khỏi đó, Nhã Kỳ chỉ biết lắp bắp theo sau:

"Hà, Hà Thích, anh bạo lực quá đó."

"Không phải người ta nói dụng quyền cũng giống như làm tư bản sao?"

 Hà Thích nhẹ nhàng cười, làm như chưa có chuyện gì đáng kể xảy ra vậy"

"Không ai được bắt nạt em hết, lần này em giỏi lắm!"

"Lỡ hắn làm phiền anh thì sao?"

"Muốn cũng không có cửa đâu." 

Hà Thích tỏ ra thoải mái, dường như chẳng hề để ý đến nguy cơ bị trả thù này nọ.

Nhã Kỳ bối rối, nhịn không được cứ liếc mắt nhìn Hà Thích, Hà Thích trừng lại cô:

"Nhìn cái gì?"

"Nhìn anh...hung hăng quá đi..."

Hắn bỗng híp mắt lại, toét miệng cười với cô:

"Thế này thì sao?"

"Thật là ngu..."

"...."

Hai người cùng nhau đi ăn, Nhã Kỳ cảm thán:

 "Đúng là chỗ nào có anh, chỗ đó có thuốc súng."

Hà Thích phì cười, đút cho cô một miếng gan heo:

 "Vậy em thì sao, muốn gia nhập trận này không?"

"Đó là một vấn đề rất khó trả lời." 

Nhã Kỳ phồng má lúng búng nói:

 "Em chỉ sợ không toàn thân trở ra thôi."

Hà Thích lấy đầu đũa chọc chọc mũi cô:

 "Đi đi, đi đi, đi đi rồi anh lại bắt cóc về."

"Thật ra cũng không sao."

 Nhã Kỳ nghiêm túc nói:

 "Cả con trai cũng không đánh lại được em, huống chi con gái. Bây giờ em mới phát hiện ra, hóa ra vũ lực có thể giải quyết rất nhiều vấn đề."

Hà Thích đồng tình gật gật đầu, lại gắp thêm một núi đồ ăn vào bát cô:

 "Vậy ăn nhiều vào, ăn cho lắm thịt, làm một quả 'thái sơn áp đỉnh' đè chết con nhà người ta đi."

Nhã Kỳ = =!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro