Chương 23 - Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần này xa nhau, Nhã Kỳ không còn cảm thấy mất mát nhiều như trước. Hai thành phố cách nhau cùng lắm cũng chỉ mấy tiếng ngồi xe, nói gần thì không gần, nói xa cũng chẳng phải xa, nếu nhớ hắn dù sao vẫn có thể chạy tới được. Nếu như lần trước cô phải mất đến mấy ngày ngẩn ngơ thì giờ chỉ cần đến nửa ngày là bình thường trở lại. Âu cũng vì một số chuyện, cuối cùng cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Thi Mộng thấy vẻ mặt cô tươi tỉnh, giả dạng xã hội đen túm cổ áo cô tra hỏi:

 "Nói cho chị nghe coi, ở lâu vậy rồi, rốt cuộc xảy ra những chuyện gì?"

"Chẳng có gì hết " 

Nhã Kỳ hừ một tiếng, thành thật:

 "Tớ dẫn theo cả mẹ cả dì đi (*), xảy ra chuyện gì được chứ?"

(*) Đến tháng 

"Ai u, tớ còn chưa hỏi đến mức độ đó đâu, vậy mà đã khai ra rồi. Vậy hóa ra nắm tay không, ôm không, cả hôn cũng không à?" 

Thi Mộng phấn khích làm một tràng, hận không thể bắt Nhã Kỳ chụp lại ảnh '...' của hai người bọn họ, trời ơi, cô cũng muốn biết zai đẹp lúc hôn người ta nhìn ra sao lắm chứ T^T..

Nhã Kỳ đỏ mặt không dám nhìn cô, chỉ biết xấu hổ quay lưng lại:

 "Nói vớ va vớ vẩn gì chứ!"

Quả thật là tên nào đó mấy hôm rồi phấn khích liên miên, rảnh ra không có việc gì làm là lại 'lừa' hôn cô. Mà nói chuyện này làm gì cơ chứ, mới nghĩ đến mà trong lòng cô lại nhộn nhạo rồi... Thi Mộng nhìn vẻ mặt Nhã Kỳ biến hóa, tỏ vẻ triết lý:

"Đúng là con gái yêu vào có khác, càng lún càng sâu... Aizz."

**

Thi giữa kỳ đang đến gần, Nhã Kỳ thế nhưng không hề vì nghĩ chuyện yêu đương với Hà Thích mà chểnh mảng, trái lại cô rất chăm chỉ, còn thường xuyên lên thư viện đọc sách. Cũng có mấy lần vô tình chạm mặt Lăng Nhược Uẩn, có lẽ vẫn còn ngại, hai người chỉ nhìn nhau gật đầu chào một cái. Nhã Kỳ thầm than trong lòng, người ta nói quả không sai, giữa nam và nữ làm gì có 'quan hệ bạn bè', 'quan hệ trong sáng', hoặc yêu nhau, hoặc làm người lạ, vậy thôi.

Giữa khoảng thời gian bận rộn đó, Nhã Kỳ bỗng nhiên nhận được tin nhắn của cô bạn hồi trung học:

 "Quỷ này, hóa ra cậu là người yêu Hà Thích hả? Dã, dã, dã man thật!!!"

"Ack.."

"Hôm đó tớ ở ngay hiện trường mà, phục cậu sát đất, lúc đấy chỉ muốn lao ra thôi, chỉ là sợ làm phiền cậu. He he he..."

"Ack..."

"Tớ mà biết cậu là người yêu Hà Thích, tớ đã không kể mấy chuyện kia rồi, ha ha, chỉ là đồn nhảm, đồn nhảm thôi. Xin lỗi nhé!"

"...."

Trải qua kỳ thi vất vả, trái tim không an phận của Nhã Kỳ cũng trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều. Cô bắt đầu chăm chỉ đọc sách, lấy kiến thức lấp đầy khoảng trống do tình yêu mang lại. Trong khoảng thời gian đó, Hà Thích cũng bận rộn nhiều việc, hai người gọi điện thoại cũng chỉ được dăm ba câu là cúp máy. Những lúc phiền muộn, Nhã Kỳ chỉ biết gọi điện cho Nhã Tĩnh. Tuy Nhã Kỳ cũng chẳng có mấy kinh nghiệm yêu đương nhưng chỉ là cô muốn thử đứng từ góc độ của một người đàn ông để phân tích vấn đề. Có những cuộc điện thoại kéo dài lê thê, Nhã Tĩnh phải vừa ngáp vừa nghe cô nói chuyện:

 "Chị hai à, sao cứ nhắc đến Hà Thích lại mãi không dứt ra được thế?"

"Tại vì..." - Nhã Kỳ dừng lại - "Muốn khai thác thông tin của anh ấy từ em thôi."

"Chị hai ơi, giờ muộn lắm rồi đó, chị không ngủ thì em ngủ, em buồn ngủ, hiểu chưa?"

"Nhã Tĩnh, chị chỉ biết gọi cho mỗi em thôi, giờ này còn ai thèm nói chuyện với chị chứ?"

Nhã Tĩnh câm nín, thở dài:

"Aizz, gái có chồng đúng là phiền muốn chết. Mau mau đi ngủ đi, không mặt mũi biến dạng, Hà Thích không thèm nữa bây giờ."

"Cái ggggggggggggì, anh ấy không thèm em thì có, hừ." 

Nhã Kỳ tức tối cúp điện máy.

Trước khi đi ngủ, cô lại bắt đầu tưởng tượng lung tung, không biết hai năm sau hai người bọn họ sẽ phát triển như thế nào nhỉ? Còn mười năm? Hai mươi năm? Cứ nghĩ đến chuyện tương lai, trái tim lại loạn nhịp, miệng lại không nhịn được mà toe toét. Cô tự nhủ thầm, có lẽ tại mới yêu chưa được bao lâu nên vẫn thích tưởng tượng chuyện này chuyện nọ, qua một thời gian nữa chắc sẽ ổn thôi. Trước kia không có Hà Thích vẫn sống tốt, vậy thì bây giờ cứ tiếp tục như thế đi, mà kể ra, hai người bọn họ, ngoại trừ cách dăm ba ngày điện thoại một lần, cũng đâu còn liên lạc gì khác?

Tất bật mãi rồi lại đến Giáng Sinh. Trước hôm đó, Nhã Kỳ đã nhận được quà của Nhã Tĩnh. Cô vui vẻ đi qua đi lại, chắc là Hà Thích cũng sẽ không quên tặng quà cho cô đâu nhỉ? Biết đâu quà của anh còn to nữa là đằng khác. Nghĩ vậy, cô cũng vội đi chuẩn bị quà. Đến lúc chuẩn bị xong lại phân vân, thấy mình đưa quà cho hắn cứ như đang đòi anh tặng quà cho mình vậy. Thi Mộng thấy Nhã Kỳ cả ngày ngồi than thở với cái hộp quà, không biết nói gì nhìn trời:

 "Mai là Giáng Sinh rồi, cậu không đi gửi là muộn đó."

Nhã Kỳ cau mày:

 "Biết mà, nhưng hôm qua tớ gọi điện cho ảnh ấy, ảnh ấy chẳng có ý gì là sẽ tặng quà cho tớ cả!"

"Ack... Bạn trai bạn gái còn so đo nhiều vậy làm gì, cậu cứ tặng trước đi. Có lẽ ngày mai anh ta

 cũng sẽ gửi quà tới cho cậu bất ngờ thì sao!"

"Nhưng mà..."

"Nếu anh ta quên thật thì người áy náy cũng sẽ phải là anh ta. Còn nữa, Giáng Sinh là của nước ngoài, có thể anh ta chỉ để ý ngày lễ truyền thống của nhà mình thôi nên đợi đến Tết mới tặng chẳng hạn, vậy thì mấy hôm nữa là có quà năm mới rồi."

Nhã Kỳ dù sao cũng thuộc tuýp lãng mạn, nghe Thi Mộng nói thế cũng thấy xuôi xuôi, cắn chặt răng quyết tâm không băn khoăn nữa, mặc áo ngủ xỏ dép lê vội vàng chạy xuống dưới đi gửi quà cho Hà Thích. Gửi muộn thế này, chỉ e là mai không đến kịp mất.Thực ra, trước kia cô cũng không để ý lắm đến Giáng Sinh, có để ý cũng chỉ đơn giản trao đổi quà với mấy đứa bạn thân thân, nhưng giờ yêu vào rồi lại khác, dịp này đã trở thành một dịp rất đặc biệt. Sáng sớm hôm sau, cô bắt đầu chăm chăm nhìn di động, một là xem có tin của bên chuyển phát nhanh không, hai là đợi điện thoại của Hà Thích.

Ấy thế nhưng, nguyên một ngày dài đằng đẵng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhã Kỳ thở dài, trong lòng bỗng dưng cảm thấy mất mát, chỉ biết tự nhắc đi nhắc lại với chính mình, có còn con nít nữa đâu, thiếu tí quà cũng đâu có sao. Thi Mộng hôm nay đã ra ngoài đi hẹn hò từ sớm, Nhã Kỳ nhìn người ta có đôi có cặp, ngay cả cơm cũng chẳng muốn ăn, một mình năm trong phòng ngủ, đau thương muốn chết.

Đến khi cô đói bụng không chịu nổi, đang đấu tranh xem có nên đi ăn hay không, điện thoại đột nhiên rung bần bật, tiếp theo đó, tiếng chuông – trong hoàn cảnh này nghe có phần chói tai vang lên, Nhã Kỳ nhìn thấy tên Hà Thích, trong lòng tuy có vui hơn một chút nhưng giọng nói vẫn có phần rầu rĩ:

 "Alo?"

Hà Thích ở đầu dây bên kia nhếch mép cười, trêu chọc:

 "Có người nào đó hình như không vui à?"

"Sao em lại không vui chứ?" 

Nhã Kỳ nói xong câu đó tự dưng chột dạ, thấy mình không đánh đã khai.

"Ha ha.." - Hà Thích cười - "Để yên anh đoán xem vì sao em không vui nhé!"

"Đâu có gì đâu, tại em đang ngủ bị anh đánh thức nên hơi cáu thôi..."

"À, hóa ra là thế, anh đánh thức em à, vậy anh cúp máy nhé." 

Hà Thích đứng trước cửa ký túc xá nữ, một tay đút túi quần, cười toét cả miệng.

"Này, anh..."

"Mặc xinh vào rồi xuống đây đi, dẫn em đi ăn cơm." 

Ý cười trong mắt anh đậm thêm một chút, bỗng ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại có tiếng ầm ầm, anh không khỏi lo lắng, cao giọng hỏi:

 "Nhã Kỳ? Làm sao vậy?"

Mãi sau mới nghe thấy tiếng Nhã Kỳ trả lời:

 "Không sao, không sao, tại nhảy từ trên giường tầng xuống."

Hà Thích đần mặt ra mất một lúc rồi bắt đầu trách cứ:

 "Vội gì, cái gì là của em thì vẫn là của em, chạy cũng chạy không thoát cơ mà."

Tâm trạng Nhã Kỳ trong phút chốc từ đáy vực bay tít lên trời cao, nghẹn ngào:

 "Anh đợi đó, em xuống ngay đây."

Cả người cô lâng lâng, vội vàng thay quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc, còn phá lệ đeo cả đồ trang sức rồi mới chạy xuống. Hôm nay cô đi giày cao gót, ấy thế nhưng vẫn lấy hết sức để chạy, cứ như thể nếu cô đến muộn dù chỉ một chút thôi, mọi thứ sẽ trở thành giấc mộng, cái tên vừa điện thoại nói đứng dưới lầu đợi cô kia sẽ biến mất vậy. Lúc cô chạy đến cửa ký túc xá đã mệt đến nỗi thở không ra hơi. Cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy Hà Thích đâu cả, trái tim bỗng nhiên chết lặng.

Đúng lúc đó, một vòng tay mạnh mẽ đã vây lấy cô, kéo cô vào trong lồng ngực vững chãi.

"Nhớ anh đến thế cơ à."

 Giọng anh trầm trầm, cúi xuống ôm cô thật chặt, dịu dàng đặt môi lên má. Nhã Kỳ không kịp xoay người lại, chỉ nghe thấy tiếng của anh, cảm nhận nhịp thở của anh, trái tim lại không ức chế nổi mà đập thình thịch. Cô muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng chỉ biết lắp bắp:

 "Anh, sao anh lại ở đây?"

"Tại hôm qua mơ thấy em, em bảo em nhớ anh, muốn anh hôn em." 

Anh tươi cười nhìn cô, hôm nay cô có trang điểm, đứng dưới ánh đèn trong suốt này càng trở nên rực rỡ, mê người.

Nhã Kỳ phì cười, lập tức xoay người lại, vùi mặt trong ngực anh:

 "Hà Thích, anh thật là tốt."

Hà Thích xoa đầu cô:

 "Hôm nay là Giáng Sinh, anh cũng không biết em thích quà gì, nên đành đem anh ra tặng vậy."

Nhã Kỳ cứ như vậy ôm anh, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Giờ khắc này cô đang rất hạnh phúc, quà của hắn quả nhiên là tuyệt nhất, đây chính là món quà Giáng Sinh tuyệt nhất mà cô từng được nhận.

"Đúng rồi, anh nhận được quà chưa?" 

Nhã Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Hà Thích, Hà Thích cũng nhìn cô"

"Vẫn chưa, lúc bưu phẩm đến anh đang trên đường về, để khi nào về anh đi lấy."

Nói xong nắm tay cô:

 "Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm."

Nhã Kỳ vốn tưởng Hà Thích sẽ đưa cô đến một quán ăn bình thường nào đó, ai ngờ anh lại đưa cô đến khách sạn xa hoa nhất thành phố. Nhìn cái nơi vừa xa hoa vừa lãng phí này, Nhã Kỳ ngơ ngác đứng ngoài cửa:

 "Chỗ này là sao?"

"Hôm nay là đám cưới chú anh, qua đây kính một ly đã." - Hà Thích nắm chặt tay cô, nói.

"Ra là vậy, hóa ra anh về không phải vì em chứ gì." 

Nhã Kỳ thở dài, Hà Thích lại thuận thế ôm cô vào lòng, kéo cô vào trong:

 "Bé ngoan, anh vì em mới về mà, chỉ là đúng dịp đám cưới chú anh thôi."

"..."

Đám cưới chú, Hà Thích đến dự là lẽ đương nhiên. Nhã Kỳ cũng thôi không giận dỗi nữa, cúi xuống nhìn lại quần áo mặc trên người, tên này không thèm nói với cô lấy một tiếng, may mà hôm nay ăn mặc cũng không đến nỗi. Ơ mà...hình như có cái gì đó không đúng thì phải. Cô rụt rè rút tay ra khỏi tay Hà Thích, cúi đầu hỏi:

 "Hà Thích, như vậy hình như không được hay cho lắm."

"Cái gì không hay chứ?" 

Hà Thích kéo cô lại, rất tự nhiên khoác vai cô:

 "Anh thấy hay mà."

"Tự nhiên em lại không mời mà đến." 

Nhã Kỳ nói được nửa câu đầu, sau đó lại chần chừ không biết nói tiếp nửa câu sau thế nào. Hà Thích nhe răng ra cười:

 "Chú anh thích em đấy, cứ tự nhiên mà vào đi."

"Nhưng mà..." 

Tuy rằng đám cưới chú Hà thế này đúng là rất đột ngột, nhưng dù sao cũng là chuyện lớn, bố mẹ, ông bà Hà Thích chắc chắc cũng sẽ có mặt, cô cứ thế này đi vào với anh thì quan hệ của hai người không cần nói cũng biết. Càng nghĩ lại càng đau đầu, Nhã Kỳ cứ thế lần khần mãi không vào, Hà Thích lôi kéo mãi vẫn không được.

Nhã Kỳ nhìn Hà Thích, mấp máy môi, tỏ vẻ khó xử. Hà Thích mất kiên nhẫn, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói:

 "Cần anh bế em vào luôn không?"

"Hà Thích, em sợ lắm, em chưa chuẩn bị tâm lý. Em...." 

Nhã Kỳ nắm chặt tay, chán nản nhìn anh. Hà Thích phì cười:

 "Không sao đâu, anh kể về em với bà nội rồi, bà nói cũng muốn gặp em, hôm nay nhân thể dẫn em về cho bà gặp luôn."

"Hả?"

 Nhã Kỳ trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Hà Thích, Hà Thích trái lại vẫn mỉm cười, vẻ mặt có phần giảo hoạt:

"Trước sau gì thì cũng phải gặp thôi, gặp sớm một tí cũng có làm sao đâu, đừng nghĩ nhiều mà làm gì, còn có anh ở đây cơ mà."

Hà Thích lại một lần nữa nắm lấy tay Nhã Kỳ, dẫn cô đi vào. Tiệc rượu đã bắt đầu, chú rể đang bị một đám thanh niên xúm lại chúc rượu, cô dâu mới thoạt nhìn qua vẫn còn đang ít tuổi, tuy rằng make-up đậm nhưng trên mặt vẫn còn nét trẻ con, lúc này chỉ biết đứng một bên kéo kéo tay chú Hà, có vẻ như muốn đỡ rượu giùm chú rể.

Nhã Kỳ tò mò nói nhỏ với Hà Thích:

 "Nhìn cô dâu trẻ quá nhỉ."

"Ờ, anh cũng thấy thế. Mấy hôm trước chú đưa ảnh cho anh xem, anh cứ nghĩ chưa tốt nghiệp cấp ba cơ, sau mới biết là học xong đại học ra trường rồi. Ha ha, nhưng dù sao so với chú anh thì đúng là ít thật."

 Nhã Kỳ vừa nghe Hà Thích nói vừa chăm chú nhìn cô dâu, tuy rằng trông trẻ con nhưng quả thật là một cô gái rất xinh đẹp, đáng yêu.

Đột nhiên một tràng cười nổ ra, mỗi người một tiếng ồn ào cả một góc... Nhã Kỳ không hiểu có chuyện gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn về phía ồn ào, lập tức chứng kiến Hà Viễn Hàng đang mỉm cười mê mị, bởi vì uống rượu mà mặt mũi đỏ hồng, xoay người một cái đã ôm cô dâu vào trong lòng, đặt lên môi cô dâu một nụ hôn thật dài...

Chứng kiến cảnh y như trong phim thế này, Nhã Kỳ cứ thế bần thần đứng nhìn. Hà Thích vỗ trán cô một cái, bởi vì xung quanh ồn ào quá nên hắn phải ghé lại rất gần, đôi môi ấm áp dán lên tai cô:

"Nghĩ cái gì đó?"

"Không có." - Nhã Kỳ lắc đầu,

"Chắc không?" - Hà Thích cười đến rất xấu.

Nhã Kỳ sắp khóc đến nơi:

"Thật không có mà."

"Lát nữa về rồi mình nói chuyện."

"Em..." ><

Hà Thích thấy cô dâu chú rể đã hôn nhau xong, cầm lấy hai ly rượu, một đưa cho Nhã Kỳ, nắm tay cô đi về phía bọn họ, nâng ly rượu trong tay lên:

 "Chú, chúc cô chú tân hôn vui vẻ, hạnh phúc vô biên."

"Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử." 

Nhã Kỳ cũng bắt chước Hà Thích chúc phúc cho hai người. Hà Viễn Hàng cười rất vui vẻ, cùng cô dâu cụng ly với bọn họ, sau lại nhìn Nhã Kỳ, nheo mắt cười:

"Là Nhã Kỳ à, Tiểu Thích xem ra cũng có mắt nhìn người đấy nhỉ. Mau dẫn cô bé đến cho bà nội cháu xem đi, thể nào bà cũng thích."

Hà Thích uống một hơi cạn sạch ly rượu, nghịch ngợm nháy mắt:

 "Đó là tất nhiên."

Lúc hắn đưa Nhã Kỳ đi, nhìn sang thì thấy rượu trong ly của cô đã cạn sạch, chỉ còn lại cái ly không:

 "Đần, sao em lại uống hết vậy."

"Mọi người đều uống hết mà, em không uống lại thành không lễ phép." 

Nhã Kỳ chậm chạp mở miệng, mặt đã hơi đỏ lên. Hà Thích nhìn hai má cô phơn phớt hồng, nhịn không được mà đưa tay ra nhéo một cái:

 "Đần chết đi được."

Anh lại dẫn cô đến một bàn khác, ngồi xung quanh đó là mấy vị phu nhân vừa nhìn qua đã thấy rất lợi hại, bọn họ có vẻ chăm chút rất cẩn thận, gần như không thể đoán ra được tuổi tác. Hà Thích chỉ vào một vị lão phu nhân trong đó, giới thiệu:

 "Giới thiệu với em, đây là bà nội anh. Bà nội, đây là Nhã Kỳ, cháu có nói qua với bà rồi đó."

"Cháu chào bà ạ." 

Lòng bàn tay Nhã Kỳ đã bắt đầu ướt đẫm mồ hồi, khẽ cúi đầu chào bà một cái. Bà anh bề ngoài trông thì có vẻ sắc sảo nhưng lúc cười lên thì lại rất dễ mến. Có vẻ như lâu rồi bà không được gặp Hà Thích, vừa thấy liền kéo tay anh lại gần, sau đó mới chậm rãi hướng tầm mắt về phía Nhã Kỳ:

"Nhã Kỳ à cháu? Ơ, sao cô bé này nhìn giống Tiểu Tĩnh vậy, cứ như đúc cùng một khuôn ấy."

"Bà à, hai người bọn họ sinh đôi mà." - Khóe miệng Hà Thích giật giật.

"Đúng đúng, sinh đôi, bà quên béng mất..."

 Hà lão phu nhân chợt nhớ ra, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nụ cười dễ mến ấy đã giúp cho Nhã Kỳ bình tĩnh hơn một chút. Hà Thích lại chỉ vào người phụ nữ ngồi cạnh bà:

 "Còn đây là mẹ anh, Ngô Hiểu phu nhân."

Nhã Kỳ cười gượng gạo, cả mẹ mình mà cũng xưng hô như vậy sao:

"Cháu chào cô."

"Chào cháu." 

Mẹ Hà Thích là một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ có điều ăn nói có phần xa cách, giọng nói tuy dễ nghe nhưng nghiêm túc, lạnh lùng, không tỏ ra thân thiện. Hình như quan hệ giữa bà với Hà Thích có phần hơi cứng nhắc, cả hai người bọn họ đều không nói chuyện hay hỏi han gì nhiều. Bà nội hỏi Nhã Kỳ vài câu, cô đều nhất nhất đáp lại. Mẹ Hà Thích ngồi bên, lúc nghe thấy tên cha Nhã Kỳ thế nhưng đột nhiên dừng lại, hớp một ngụm nước, chậm rãi nói:

"Ta cũng có quen ba cháu đấy, hồi trung học là bạn cùng lớp, bây giờ vẫn là bạn khá thân."

"Thật vậy ạ?" 

Nhã Kỳ vui vẻ, lúc đầu cảm thấy có vẻ như mẹ Hà Thích không để ý tới mình, bây giờ hóa ra lại có quan hệ như vậy thì cũng đỡ.

Mẹ Hà Thích gật gật đầu, nhưng sau đó không còn nói thêm gì nữa.

"Thật à, có duyên vậy sao? Vậy hôm nào hai nhà dùng chung bữa cơm đi?"

 Bà nội Hà Thích buột miệng nói.

Hà Thích cười đỡ lời:

 "Bà à, bà đừng nóng vội như vậy chứ, cháu tự có chừng mực. Hôm nay là ngày trọng đại của chú, phải cẩn thận tiếp đãi nhà thông gia chứ." 

Hà Thích cười híp mắt thay bà nội rót rượu cho một vị phu nhân ngồi cạnh:

"Bà ăn nhiều một chút ạ."

Hà lão phu nhân nghe Hà Thích nói vậy cười nheo cả mắt:

 "Nếu đã đến đây rồi thì để Nhã Kỳ ngồi xuống ăn chút gì đó đi."

"Vâng." 

Hà Thích một bên đáp lời, bên này thế nhưng lại kín đáo dẫn Nhã Kỳ chuồn đi. Nhìn cô ở trong này có vẻ không được thoải mái, hơn nữa cô có vẻ đã hơi say, hai chân sắp không đứng vững nữa rồi. Nhã Kỳ bị kéo ra cửa, lật đật chạy theo, lúc ra đến bên ngoài mới hít một hơi thật sâu rồi mới khó hiểu nhìn Hà Thích:

 "Sao đi ra sớm vậy?"

Hà Thích xoa đầu cô, đỡ lấy thân thể cô đang loạng choạng:

 "Nhìn em căng thẳng thế chẳng nuốt nổi đâu, thà dẫn em đi ra ngoài ăn cho no, hơn nữa còn phải..."

Hà Thích dẫn Nhã Kỳ đến một nhà hàng gần đó ăn cơm, còn bắt cô uống một cốc nước to tướng, thấy cô đã tỉnh táo hơn một chút mới bắt đầu gọi cho cô vài món cô thích:

 "Hôm nay là Giáng Sinh này, Nhã Kỳ chờ mong lắm đúng không?" - Anh dài giọng.

"Không thèm."

"Nói dối à, con nít nói dối mũi lại dài ra bây giờ." 

Hà Thích lấy ngón tay niết niết mũi Nhã Kỳ, bây giờ cô phản ứng rất chậm, nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa rất đáng yêu. Ăn cơm xong, đầu óc Nhã Kỳ rốt cuộc cũng bình thường trở lại, cũng hiểu được nửa sau cái câu 'hơn nữa còn...' của anh lúc nãy là gì ><  Hà Thích lâu rồi không được 'ăn mặn', tất nhiên là nhớ, dẫn cô ra chỗ bãi đậu xe, ấn cô vào một góc, bá đạo ôm lấy cô nhất quyết không buông, cứ thế mà ...hôn lấy hôn để. Đến lúc làm xong 'chuyện cần làm', hai người mới sực nhớ ra cái đám cưới:

 "Chắc phải về xem ông chú anh thế nào cái nhỉ?" =))

Khi hai người trở lại, Hà Viễn Hàng đã uống đến say khướt mà mọi người vẫn chưa chịu buông tha. Cũng tại Hà Viễn Hàng bình thường đắc tội nhiều lắm, bây giờ ai cũng không thèm cứu. Hà Thích thấy tình hình không ổn đành phải ra mặt đỡ cho chú. Cô dâu mới đứng một bên cảm kích suýt khóc. Nhã Kỳ nở nụ cười, phát hiện ra tên này cũng quyết đoán ghê gớm, lúc cần ra mặt là ra mặt ngay.

Đợi đến lúc Hà Thích đưa Hà Viễn Hàng về phòng đi ra, một cô bé mặc áo khoác màu hồng nhạt đã chạy tới, túm lấy tay áo anh:

 "Anh Hà Thích! Anh cũng về à? Lúc nãy em nhìn thấy anh, vậy mà chớp mắt một cái đã không thấy, em còn cứ tưởng em nhìn nhầm cơ."

Hà Thích mỉm cười nhìn cô:

"Gia Bảo, em cũng đến đây hả. Chuẩn bị thi cử cho tốt nhé, sang năm thi đại học rồi đó."

"Vâng." 

Cô bé điềm đạm cười:

 "Tài liệu hôm trước anh đưa em rất hay, dạo này điểm Toán của em lên rồi, thầy giáo nói em có hy vọng thi Z đại đó."

Hà Thích vui mừng gật gật đầu:

 "Tốt lắm."

Gia Bảo, con dâu nuôi từ bé Hà Thích từng mở miệng ra đùa. Sắc mặt bình thường tái nhợt của cô bé dưới ánh đèn này bỗng trở nên rực rỡ, ánh mắt cô bé ngây thơ, nụ cười vô cùng hồn nhiên, thuần khiết. Tay cô bé vô thức túm lấy ống tay áo Hà Thích, thế nhưng anh lại không có phản ứng gì. Đại học Z, đại học Z, nghe cái tên đó, trong lòng Nhã Kỳ đột nhiên thấy ghen tị, cực kỳ ghen tị...

Tuy rằng nội dung cuộc trò chuyện giữa Hà Thích và Gia Bảo gần như chỉ xoay xung quanh chuyện thi đại học của cô bé nhưng Nhã Kỳ vẫn không nhịn được mà quan sát Gia Bảo. Trong mắt cô bé rõ ràng có ý ái mộ Hà Thích. Đây là trực giác của con gái, Hà Thích vĩ đại như vậy, con gái ở bên cạnh hắn mấy người có thể chống cự lại sức hấp dẫn đó chứ.

Huống hồ, Nhã Kỳ rất hiếm khi thấy Hà Thích tỏ thái độ dễ gần với bất kỳ cô gái nào, bây giờ nhìn anh nói chuyện với cô bé dịu dàng như vậy, thỉnh thoảng còn mỉm cười, trong lòng cô bỗng nhiên khó chịu.

Cô cứ như vậy đứng đó,tay mân mê cúc áo, muốn nói chen vào mà chen không nổi, muốn bỏ đi chỗ khác nhưng lại ngại không lễ phép. Cô chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, mím môi nghe bọn họ nói chuyện, mũi khẽ nhăn lại, cố hết sức không tỏ ra mình đang mất kiên nhẫn. Mãi sau, rốt cuộc nghe thấy Hà Thích nói:

 "Thế nhé, bọn anh đi trước đây."

"Vâng ạ."

 Gia Bảo nhìn hai người bọn họ phất phất tay:

"Tạm biệt anh Hà Thích, tạm biệt chị."

Nhã Kỳ cũng cười tạm biệt cô bé, đến lúc xoay người lại, nụ cười bên môi đã tắt ngấm. Cô đi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể, gần như là bỏ chạy, muốn trút bỏ hết bực tức trong lòng. Hà Thích từ phía sau giữ chặt tay cô:

 "Đi từ từ thôi chứ, bây giờ muộn lắm rồi, đêm nay đừng về nữa?"

Nhã Kỳ lắc đầu quầy quậy, kiên quyết:

"Không, em phải về, sáng mai còn có tiết nữa."

"Vậy mai anh đưa em về sớm?" 

Hà Thích cho rằng Nhã Kỳ vẫn băn khoăn mấy chuyện kia, muốn làm cô yên lòng một chút. Lúc đưa cô ra đến bãi đậu xe, Nhã Kỳ vẫn có vẻ tức giận, nằng nặc đòi về, không hề có ý thỏa hiệp. Hà Thích khẽ mỉm cười ghé sát vào tai cô nói:

 "Yên tâm đi, anh với em ngủ hai phòng mà."

Nhã Kỳ chẳng hề cảm thấy buồn cười một chút nào, được lắm, anh còn chẳng thèm để ý đến tâm tư của cô. Cô suýt chút nữa thì nổi đóa, lại sợ lúc tức giận sẽ nhỡ lời làm tổn thương anh. Trước mặt Nhã Tĩnh, cô có thể tùy ý, thích làm gì cũng được, nhưng Hà Thích thì không, bọn họ vất vả lắm mới có thể duy trì mối quan hệ hiện tại. Cô hít sâu một cái, cố gắng đè nén cơn giận xuống. Trên đường đi, Hà Thích dương dương tự đắc mà tỏ vẻ rằng Gia Bảo trước kia thành tích rất kém, giờ nhờ có anh kèm mà thành tích càng ngày càng khá. Đây không phải chuyện Nhã Kỳ muốn nghe, càng nghe lại càng thấy chối, vẻ mặt anh cứ như đang khoe cái gì thuộc sở hữu của anh vậy. Cô không muốn tỏ ra mình đang ghen tị, chỉ biết cắn mối, quay mặt ra ngoài cửa, giả vờ ngủ.

Hà Thích nói một lát, thấy Nhã Kỳ không có đáp lại, vươn tay ra xoa đầu cô, tự nhủ:

"Thảo nào thấy không nói gì, hóa ra là ngủ mất rồi, thật cứ như con nít vậy."

Nhã Kỳ đột nhiên cảm thấy xe ngừng lại, một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô, Hà Thích còn cẩn thận ghém chăn xung quanh cho cô. Mi mắt cô khẽ lay động, nhưng vẫn như cũ nhắm chặt mắt, chỉ có cơn giận trong lòng là bị chiếc chăn mỏng này dần dần ép xuống. Giả ngủ một lúc rồi cũng ngủ thật. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn nghĩ mình phải phản kháng bắt anh đưa về mới đúng, nhưng không hiểu sao cứ luyến tiếc giờ khắc ấm áp này.

Nhã Kỳ ngủ không được sâu, lúc đến nơi, Hà Thích mở cửa xuống xe cô liền tỉnh. Chỉ ngủ được một lát, người cảm thấy không được thoải mái, sau rồi tự nhiên lại thấy xấu hổ, không dám đối mặt với Hà Thích, lại sợ anh nghĩ cô chỉ giả vờ, quyết định tiếp tục nhắm mắt lại, đợi anh đánh thức cô. Thế nhưng, Hà Thích không hề làm vậy, cứ thê trực tiếp ôm cô vào lòng.

Nhã Kỳ bị anh ôm như vậy một lúc sau mới giả vờ từ từ tỉnh lại. Hà Thích cúi đầu nhìn cô, mỉm cười có vẻ hài hước:

 "Dậy rồi à?"

Nhã Kỳ làm bộ ngái ngủ:

 "Em muốn về trường."

"Muộn thế này rồi, em về làm sao đây?" 

Hà Thích cũng không buông cô ra, ôm cô đi vào, lấy tay ấn thang máy. Bên trong có ánh đèn, Nhã Kỳ thoáng nhìn qua một cái, chỗ này không phải nhà Hà Thích sao, cô vội vàng giãy ra, hấp tấp nói

 "Em phải về!"

"Làm gì?"

"Ba mẹ anh..."

"Ba anh không có nhà, mẹ anh tối nay phải đi Nghiễm Châu... Mà cho dù bọn họ có nhà cũng không sao, nhà anh có hai tầng nhà mà."

Nhã Kỳ cúi đầu, nghĩ mãi không tìm ra được lý do gì để bỏ đi, lại ngẩng đầu lên nhìn Hà Thích. Hà Thích nhìn cô, cười híp mắt:

 "Vẫn mất hứng à?"

Nhã Kỳ hừ một tiếng:

"Em không có mất hứng."

"Thật á?"

 Hà Thích đột nhiên dừng lại, nhíu mày nghiền ngẫm, thang máy đã lên tới nơi, cửa từ từ mở ra. Hà Thích kéo Nhã Kỳ ra ngoài, dẫn cô vào nhà:

 "Mặc kệ em có cao hứng hay không, bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là đêm nay ngủ với anh, hai là đêm nay em ngủ một mình. Muốn cái thứ ba không, có thể suy nghĩ một chút chuyện tắm uyên ương chẳng hạn..."

Nhã Kỳ càng nghe càng không lọt, không biết có phải vì hôm nay uống rượu hay không, mặt nóng bừng bừng, nhè ngay đầu gối Hà Thích đạp một cái:

 "Sắc lang!"

Hà Thích kêu đau, cau mày, thấy cô muốn chạy trốn, nhanh chóng bắt lấy hai tay cô quặt ra đằng sau, ép người cô vào cửa, mặt Nhã Kỳ bị ép tới méo mó. Cô cố gắng xoay người lại, Hà Thích lại càng sát lại gần hơn, môi dán lên tai cô, nhẹ nhàng nói:

 "Anh vẫn chưa hiểu được vì sao em mất hứng, cái này phải suy nghĩ cẩn thận mới được."

"Em đã nói là em không có mất hứng." 

Nhã Kỳ bị hắn giữ như vậy có chút khó chịu, nghe anh nói như vậy tim bỗng đập thình thịch, vừa sợ lại vừa chờ mong anh có thể hiểu được tâm tư của cô.

"Là vì Gia Bảo phải không?" - Hà Thích lay lay cô - "Là vì con bé à?"

"Phải." 

Lúc đầu Nhã Kỳ định phủ nhận, nhưng dù sao cũng bị chọc trúng tâm sự, không muốn giấu giếm nữa.

"Hóa ra là ăn dấm chua..." 

Hà Thích thở dài, vỗ vỗ đầu cô:

 "Ngày trước nói con bé là con dâu nuôi từ bé cũng chỉ để em thấy khó mà lui thôi, sau cũng bị em phát hiện rồi còn gì. Mẹ con bé làm cho nhà bà nội anh, anh với nó quen biết từ nhỏ, thành tích học tập của nó không tốt nên anh mới kèm. Anh chỉ xem nó như em gái thôi, em đừng nghĩ nhiều, tự nhiên lại đi ăn dấm chua với một đứa bé. »

« Nhưng... » 

Nhã Kỳ cúi đầu chép miệng, cấp ba rồi, kém bọn họ có mỗi hai tuổi, còn nhỏ nhắn gì nữa...

Hà Thích lại tiêp tục nói:

 « Đầu em không biết có cái gì nữa, cứ nghĩ đông nghĩ tây, cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ. Em tưởng anh là loại người gì hả ? »

« Ack.. » 

Nhã Kỳ đột nhiên phát hiện ra mình ghen tuông quả thật không sáng suốt, xấu hổ mà nổi đóa lên:

« Em ghen cái gì chứ, em ghen chỉ vì nó sẽ thi đại học Z, em cũng có thể thi được cơ mà ! »

Hà Thích bị hù sửng sốt, lập tức ôm cô vào lòng dỗ dành:

 « Ngoan nào, ngoan nào, sau này em sang đại học Z làm nghiên cứu sinh cũng được mà, nhé ? »

« Hừ ! » 

Nhã Kỳ trút giận xong, đứng bất động cho anh ôm. Hôm nay là Giáng Sinh cơ mà, bọn họ đã lâu như vậy không được gặp mặt, ngày mai lại phải xa nhau rồi..Thời gian ngắn như vậy, nên hưởng thụ cho tốt thì hơn...

« Này, muốn tắm uyên ương không ? » 

Hà Thích ôm cô thật lâu, đến nỗi tưởng người trong lòng kia đã ngủ mất rồi.

Nhã Kỳ nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, hung hăng nói:

 « Anh tưởng em ngốc giống anh à. »

« Được rồi, được rồi, không ngốc, không ngốc, anh cứ tưởng lần này lừa thành công chứ. » 

Hà Thích hớn hở cười, xoay người đi lấy quần áo tắm rửa.

« Hà Thích. » 

Nhã Kỳ đột nhiên nghĩ cái gì đó, kêu hắn một tiếng. Lúc hắn quay người lại, vẻ mặt xấu hổ nói:

« Chuyện này...Lúc anh ôm em, sẽ có phản ứng đúng không ? »

Hà Thích ban đầu nghe thế còn sửng sốt mất một lúc, sau nhìn diễn cảm trên mặt cô, ho nhẹ một tiếng xoay người đi chỗ khác:

 « Tự nhiên em bị thần kinh à ? »

Nhã Kỳ tự biết mình hỏi như vậy là không thích hợp, nhưng chỉ là cô cảm thấy việc đó có thể chứng mình Hà Thích thật sự, thật sự thích cô. Mỗi lần đọc tiểu thuyết, không phải nam chính đều đối xử với nữ chính như vậy sao... Sao Hà Thích lại không như vậy ? Chẳng lẽ lại bởi vì...

Hà Thích thay xong quần áo đi ra vẫn thấy Nhã Kỳ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ thất thần bèn vẫy vẫy tay bảo cô lại gần:

« Lại đây, anh nói cho em biết. »

« Hở ? » 

Nhã Kỳ nhìn Hà Thích cảnh giác, từng bước từng bước một đi lại, đến lúc lại gần anh, Hà Thích mới bất ngờ búng đét một cái lên trán cô:

 « Đồ đần. »

« Cái gì... » 

Nhã Kỳ ôm đầu, trừng mắt nhìn anh.

Mãi lâu sau, Hà Thích mới chậm rãi nói:

 « Đàn ông đều có thú tính, cho dù một gã đàn ông có phản ứng với một người đàn bà thì cũng không nghĩa là hắn yêu cô ta. Nhưng anh, đối xử với em như vậy, rốt cuộc là yêu hay không yêu, chẳng lẽ em không hiểu à ? »

Nhã Kỳ ra sức gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi, nhưng thật ra, cô bĩu môi, chính tại vì cô không hiểu được, nên mới chăm chăm để ý nhất cử nhất động của anh chứ.

Giáng Sinh năm nay, vừa mừng vừa sợ, cuối cùng cũng kết thúc. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, hôm nay quả thật là một ngày đáng kích động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro