Chương 25 - Tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trước cuối năm, Tạ ba ba cố gắng hoàn thành xong công việc, đi đón Nhã Kỳ về nhà. Ba ba được nghỉ ở nhà liền đưa cả nhà đi Hương Cảng chơi, Nhã Kỳ nhớ đến người nào đó, mua một đống quà tặng về..

Về nhà sau, Nhã Kỳ ở trong phòng chuẩn bị quà tặng, mẹ Tạ thần thần bí bí đẩy cửa tiến vào:

"Nhã Kỳ, khăn quàng cổ này không hợp với con a."

"Ách, con tặng Nhã Tĩnh."

"Nhã tĩnh không thích màu này." 

Mẹ vẻ mặt trấn định cầm cái khăn quàng cổ, đem nó quàng lên cổ con gấu công tử:

"Như vậy mới đẹp?"

Nhã Kỳ nhất thời không biết nói gì, nhìn mẹ mấp máy môi. Mẹ cô cẩn thận nâng đầu công tử (~con gấu ý):

 "Con gấu này sao lại giống Tiểu Thích vậy chứ."

"Có sao?" - Nhã Kỳ chột dạ đáp một tiếng - "Con không phát hiện ra."

"Yêu đương?"

"Không có..." 

Nhã Kỳ là người không có khả năng cất giấu tâm tư, hai má lập tức ửng hồng lên.

Mẹ nhìn Nhã Kỳ nhìn con gái, vui vẻ:

"Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, mẹ chẳng lẽ lại không rõ sao."

"Mẹ!" - Nhã Kỳ ảo não kêu  - "Mẹ suy nghĩ nhiều rồi!"

"Mẹ là người từng trải, mẹ hiểu được."

Nhã Kỳ cúi đầu không nói lời nào, mẹ lại nói một câu:

 "Từ lần trước mẹ đã nhận ra."

Lần này Nhã Kỳ xấu hổ hai tay ôm lấy mặt, có chút làm nũng lại có chút ảo não oán giận một câu:

"Mẹ."

Nhã Tĩnh tắm rửa xong đi ra, thấy cửa phòng Nhã Kỳ khép hở liền đẩy cửa tiến vào, nhìn cảnh tượng bên trong, cười nham nhở một tiếng:

"A, Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

"Nhã Kỳ nói này khăn quàng cổ là đưa cho con, mẹ đang nghĩ khăn này thực không thích hợp với con." 

Mẹ bình tĩnh nhìn Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh 'ha' một tiếng, đi tới đem khăn quàng cổ quàng lên:

"Tuy rằng có chút không hợp nhưng cũng khá đẹp mắt a."

"Hai người các con, đều gạt mẹ làm cái gì, sợ mẹ chia cắt uyên ương sao?" 

Mẹ nhìn Nhã Kỳ vẫn đang khẩn trương cúi đầu:

"Hai đứa trẻ kết giao, chúng ta là trưởng bối tuy rằng có khẩn trương lo lắng, nhưng là không có gì không tốt, khi nào thì đưa cậu ấy về ăn cơm?"

"Mẹ, người thực sáng suốt a." 

Nhã tĩnh đem khăn quàng cổ bỏ xuống, quàng lên cổ công tử, dùng chân đá đá Nhã Kỳ:

 "Ở trước mặt mẹ còn thẹn thùng cái gì, xem, mẹ rất quan tâm chị."

Nhã Kỳ ngượng ngùng nở nụ cười, lắp bắp nói:

 "Mấy ngày nay anh ấy còn chưa có trở về, chờ anh về, con dẫn anh ấy về ăn cơm sau."

"Đúng đúng đúng, dẫn về nhà cũng tốt. Dù sao đều quen biết, không sợ xấu hổ."

Nhã tĩnh cầm một gói hạt đậu trong đống đồ ăn vặt của Nhã Kỳ, một bên nhấm nuốt một bên trêu ghẹo nói:

"Thật sự là, đã lâu như vậy còn thẹn thùng nữa. Mẹ, Nhã Kỳ đều là bị người chiều chuộng quá rồi, xem bộ dạng chị ấy kìa."

"Cút!"

Nhã tĩnh vuốt cái mũi:

"Chị còn hung dữ với em."

Trường học Hà Thích được nghỉ cũng đã cuối năm, ngày đó trở về sợ cũng muộn, gọi cho Nhã Kỳ báo một tiếng rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau Nhã Kỳ đã dậy, thu thập một chút quà tặng cùng đồ ăn vặt mang từ Hương Cảng về mới gọi điện thoại cho Hà Thích:

 "Hôm nay anh rảnh không?"

"Chỉ có chút việc, hiện tại em ơ đâu, anh đi đón?"

"Để em đến, muốn đưa vài thứ cho anh." 

Nhã Kỳ nghe anh nói có việc, cũng không muốn quấy rầy, nhưng là lâu rồi không gặp, trong lòng có chút nhớ. Cô nghĩ sẽ chỉ đi gặp anh nhìn một cái, mang quà tặng mình chuẩn bị cẩn thận đưa anh. Nhã Kỳ háo hức ôm đồ ra khỏi nhà, đi đến chỗ hẹn của hai người, cạnh đó là một quán cà phê nhỏ, mặt tiền không lớn, nhưng bên trong trang trí thanh lịch, tiệm cà phê nằm cạnh hồ, giữa khu náo nhiệt có một góc yên tĩnh. Đến khi Nhã Kỳ bước vào tiệm cà phê, tâm tình tốt trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.

Hà Thích đã đến, Gia Bảo cũng ở đây. Hai người họ ngồi cùng nhau, đưa lưng về phía cửa. Gia Bảo mặc một chiếc áo lông đỏ thật dày bao lấy thân thể mềm mại. Cô ngồi ở trong góc, tay trái cầm một ly trà sữa, vùi đầ viết nhanh cái gì đó, một lát sau, nghiêng mặt tới hỏi Hà Thích:

"Là như thế này sao?"

"Không đúng, em xem chỗ này..."

Nhã Kỳ lẳng lặng đứng phía sau, nhìn Hà Thích giảng bài cho cô gái, mà Gia Bảo đột nhiên ngây ngốc, ngẩn người nhìn bên sườn mặt Hà Thích. Trực giác nữ nhân trời sinh nhạy cảm, cô nghĩ, thật là ai cũng không thể thoát khỏi mị lực của Hà Thích. 

Cô giả bộ như vừa mới tới, đi đến ngồi xuống trước mặt Hà Thích, cười khẽ:

"Ở địa phương này ôn tập, rất hợp."

"Nơi này im lặng, còn có trà sữa ngon, rất thích hợp." 

Hà thích cười tủm tỉm nhìn Nhã Kỳ, nắm tay cô, vuốt lên cái bao tay lông màu đỏ:

"Đến rồi. Có muốn uống gì không? Anh gọi cho em ly nước lọc nhé?"

"Được." 

Nhã Kỳ mỉm cười xinh đẹp.

Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, ánh mắt đen trắng rõ ràng, lạnh nhạt im lặng. Nhã Kỳ mở túi, lấy một ít đồ ăn vặt đưa cho Gia Bảo, còn lại đều đưa Hà Thích:

"Mua cho anh."

Con ngươi xinh đẹp của Hà Thích nháy mắt dịu dàng, trên mỗi nhiễm tầng ý cười, đứng dậy hơi vặn thắt lưng, ở trên trán Nhã Kỳ đặt lên một cái hôn, biểu đạt tâm tình vui sướng của mình giờ phút này. Nhã Kỳ cười khẽ, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Gia Bảo, cô nàng cúi đầu làm bài, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng là khoé môi rủ xuống một chút.

Nhã Kỳ cởi cái bao tay để vào trong túi, đúng lúc người phục vụ bưng đến một ly nước lọc, ly nước trong veo tinh khiết, ở dưới ngọn đèn ánh lên ánh sáng nhẹ nhàng (*thực ra cv là quang huy, nhưng nghe 'ánh sáng rực rỡ' nó không hợp lắm nên mình đổi lại*). Tay cô bao lấy, làm ấm tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm Hà Thích, trong lòng bắt đầu mâu thuẫn nghĩ linh tinh. Vốn là chuẩn bị đi ngay, nhưng nghĩ đến ánh mắt ngây dại khi nãy liền thay đổi ý định. Cô chính là keo kiệt, không muốn cho họ bất kỳ cơ hội nào.

Ánh mắt đột nhiên chuyển tới đống sách trước mặt Gia Bảo, có hoá học vật lý toán học, cô nghĩ đến cô học khoa văn, lẩm bẩm:

"Nguyên lai học khoa vật lý."

Gia Bảo ngọt ngào cười cười:

"Ân, vốn nghĩ học khoa văn, nhưng Hà Thích ca ca nói con gái học khoa vật lý thông minh."

Nhã Kỳ khẽ cau mày.

"Hà thích ca ca, còn có đề này em cũng chưa hiểu." 

Gia Bảo tựa hồ lại gặp phải đề khó, ảo não dùng bút bi xoắn xoắn tóc.

Hà thích chỉ nhìn vài lần:

"Đề này có chút phức tạp nhưng cũng không quá khó giải, em cẩn thận suy nghĩ một chút..."

Gia bảo ngượng ngùng nói:

"Em nghĩ rất lâu rồi, nhưng vẫn không giải ra được..."

"Đề này có chút phức tạp, em xem chỗ này vẽ thêm một đường phụ trợ, còn có chỗ này chỗ này lại một cái, cấu tạo hình tam giác toàn chờ, hiểu chứ?" (*thông cảm không hiểu gì vật lý =.=*)

"Ồ, ở trong này vẽ thêm một đường phụ trợ, em hiểu rồi." 

Gia bảo rất là vui vẻ lùi lại, tiếp tục tính toán.

Nhã Kỳ ngồi ở đối diện không có gì làm, Gia Bảo tựa hồ có rất nhiều đề mục hỏi Hà Thích, Hà Thích cơ hồ lúc nào cũng giảng giải cho cô nàng, mà Nhã Kỳ, bị vắng vẻ. Cô cảm thấy mặt mình có điểm nóng, tức giận ẩn ẩn trong cơ thể bắt đầu lan tràn, hai chân không kìm được phát run, cô còn cảm thấy chính mình biểu tình cứng ngắn, khuôn mặt một bộ biểu tình khó chịu. Cô một lần lại một lần tự nhắc nhở mình thả lỏng, không thể coi một đứa trẻ thành tình địch của mình, càng không thể ở trước mặt biểu hiện cảm xúc.

Cô nàng bởi vì một câu của Hà Thích, lựa chọn khoa vật lý. Vì Hà Thích, thi đại học Z, nếu đỗ, trong tương lai hai năm tới ngày ngày giờ giờ ở bên cạnh Hà Thích. CHỉ nghĩ đến đây, trong lòng Nhã Kỳ lại khó chịu, Hà Thích hiện tại không biết Gia Bảo thích mình, về sau nếu biết, anh sẽ làm gì? Hà Thích thích chính mình là một cơ hội, Nhưng một ngày, có một cơ hội thích hợp hơn, Hà Thích còn thích cô không?

Nhã Kỳ cảm thấy áp lực đột nhiên trở nên rất lớn, hai tay ôm nhanh chặt lấy ly thuỷ tinh, cơ hồ muốn bóp nát. Hà Thích còn đang giảng bài, mà Nhã Kỳ nằm bò trên bàn, nhìn màn hình di động, đến thời gian ăn cơm trưa, nhưng cô vẫn không có cơ hội nói cùng Hà Thích mấy câu.

"Ai nha, thực đói, đã muộn như vậy rồi?" - Hà Thích xoay mình một cái, áy náy nhìn Nhã Kỳ:

"Đi, chúng ta đi ăn cơm."

Hà Thích cùng Nhã Kỳ đi rồi vài bước, thấy Gia Bảo vẫn ngồi ở chỗ cũ, liền kéo tay cô bé:

 "Đi, đi ăn cơm."

Gia Bảo cúi đầu, trên mặt tái nhợt có chút ửng đỏ:

"Vẫn là không nên, chút nữa em về nhà ăn cơm."

"Đi thôi đi thôi, ăn một chút cơm mà thôi, anh vẫn còn khả năng bao em." 

Hà thích cười kéo Gia Bảo đi ra ngoài:

"Ăn cơm no buổi chiều mới có tinh lực học tập."

Nhã Kỳ bỏ qua động tác lôi kéo của hai người, nghe được hai chữ 'buổi chiều', vụng trộm thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy thực tuyệt vọng. Vẫn biết là không thể ăn dấm chua với một đứa nhỏ, nhưng là cô sợ, sợ như Thi Mộng từng nói, đồng tình cũng giống như tình yêu.

Nhã Kỳ vốn là một đứa nhỏ bốc đồng, nhưng là tại thời điểm này, cô lại chỉ có thể chịu đựng uỷ khuất trong lòng. Hôm nay, cô thực không vui, không vui ngồi một chỗ cả buổi sáng, không vui ăn cơm trưa, lại không vui ngồi tiếp buổi chiều. Màn đêm buông xuống, rốt cục nghe được Hà Thích nói với Gia Bảo đề mục còn nhiều, để làm sau, có thể về nhà nghỉ ngơi.

Nhã Kỳ rốt cục lên chút tinh thần, chậm rãi ngồi ngay ngắn. Gia bảo đem sách từng quyển bỏ vào cặp, Hà Thích thay cô cầm túi xách, tay véo véo cằm Nhã Kỳ:

 "Nhã Kỳ, đi rồi."

Nhã Kỳ không rên một tiếng đứng lên, đi theo phía sau Hà Thích. Một ngày này thật mệt, nhà Gia Bảo cũng không quá xa, đi qua hai phố là đến nhà cô bé. Hà Thích đưa gia bảo về nhà, cô bé quay đầu đến:

"Hà thích ca ca tạm biệt." - Lại nhìn về phía Nhã Kỳ - "Tạm biệt chị."

"Tạm biệt."

"Muốn học tập thì gọi điện cho anh."

"Dạ."

Lúc trở về, Hà Thích quàng lại khăn quàng cổ cho Nhã Kỳ:

 "Có lạnh không?"

"Ân." 

Nhã Kỳ gật gật đầu, trong nháy mắt cúi đầu, nửa khuôn mặt vùi vào vào khăn quàng cổ, trong mắt đột nhiên dâng lên một tầng nước, ủy khuất muốn khóc đi ra. Bất quá hôm nay gió rất lớn, chỉ một chút đã làm khô nước mắt cô. Hà Thích đem tay Nhã Kỳ kéo lại nhét vào túi mình. Sau đó giống như ở trấn an nói:

 "Hôm nay ủy khuất em, ngồi một ngày, có mệt hay không?"

Hà thích rất ít nói lời quan tâm như vậy với cô, vài câu an ủi, cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn làm cho nước mắt Nhã Kỳ giọt giọt rơi xuống, Hà Thích cười khẽ một tiếng, vươn tay đến thay cô lau nước mắt:

"Lớn rồi, tính còn trẻ con như vậy."

Lại nói tiếp:

"Gia bảo từ nhỏ thể yếu ớt nhiều bệnh, tâm tư thực mẫn cảm, dễ cảm thấy người khác chán ghét, nên anh không thể để con bé về trước. Trái tim cô bé không tốt, không thể chạy, không thể vận động mạnh, đa phần thời gian chỉ dùng đọc sách."

"Ân."

"Thành tích con bé không ổn định, kích thích rất lớn, năm sau sẽ tham gia thi, thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi, anh bổ túc cho con bé một chút, con bé thực chăm chỉ nhưng thật ra, đối với khoa vật lý lại có chút khó khăn."

Nhã Kỳ không nói lời nào, ủy khuất phẫn hận đều chậm rãi biến mất , nhưng ngay cả như vậy, cô như cũ là không thích Gia Bảo, tình địch, cô sao có thể thích được, tuy rằng cô gái này trong mắt mọi người là thiện lương, nhu thuận, chăm chỉ , khả cô chính là không thích, chán ghét ánh mắt cô bé nhìn Hà Thích, cũng ghen tị với cô bé, ghen tị Hà Thích đối với cô bé thực quan tâm.

"Có đói bụng không, anh mời em ăn cơm?" 

Hà Thích kéo cô đi.

"Không được, mẹ em vừa rồi nhắn tin, nói đã làm cơm, muốn em về nhà ăn."

"Anh với em về nhà?" 

Hà thích nhìn Nhã Kỳ không được tự nhiên, nhéo nhéo mặt cô:

 "A, lại ghen tị, dấm chua có gì ngon, người ta chính là em gái học sinh trung học, làm sao so được với con thỏ nhỏ nhà ta đâu?"

"Cô bé cũng có con thỏ, con thỏ còn chưa phát dục hết thôi." 

Nhã Kỳ hừ một tiếng, vô luận cô bé là ai, đều thay đổi không được sự thực cô bé là con gái, cũng không thay đổi được sự thực cô bé thích Hà Thích.

Hà thích lắc đầu cười to, vỗ một chút Nhã Kỳ đầu:

"Ngốc , anh đi lấy xe đưa em về nhà."

Trong khoảng thời gian này đến, bọn họ hai người đều không có liên lạc, cho nên Nhã Kỳ còn không có cùng Hà Thích đề cập qua, mẹ cô đã biết chuyện họ đang kết giao, cũng không nói với Hà Thích, mẹ mời anh về nhà chơi. Hà Thích đưa Nhã Kỳ về nhà, Nhã Kỳ vốn định mời Hà Thích lên nhà ngồi, nhưng anh nhận được cuộc điện thoại:

 "Ân, anh không thể lên rồi, ba anh vừa xuống máy bay, anh phải đi đón ông ấy."

"Được, đi đường cẩn thận." 

Nhã Kỳ vẫy vẫy tay chào, đang muốn mở cửa đi, Hà Thích lại gọi cô lại, Nhã Kỳ nghi hoặc quay đầu, Hà Thích bất ngờ kéo cổ áo cô lại, đặt một nụ hôn lên môi cô, bá đạo mà triền miên, hôn đến cô trời đất quay cuồng, mới buông ra, thoả mãn sờ sờ môi, trên mặt nở nụ cười tà ác:

"Suy nghĩ thật lâu"

Nhã Kỳ đỏ mặt chạy đi, Hà Thích luôn có biện pháp khiến cô mặt đỏ tim dập, cho dù chỉ là một cái hôn ngắn.

Nhã Kỳ về nhà, Nhã Tĩnh đang xem tivi, ngẩng đầu lên lơ đãng nhìn vẻ mặt Nhã Kỳ, trấn định nói:

"Vợ chồng son hai người khẳng định mới vừa làm chuyện xấu ."

"Mới không có"

 Nhã Kỳ hừ một tiếng, che đi măt nóng bừng như cũ của mình:

"Chết đói, chị đi ăn cơm. Mẹ đâu?"

"Hai cụ nói muốn đi hẹn hò, vừa mới đi, chị tự ăn đi."

Nhã Kỳ chậm rãi nhai cơm, rung động trong lòng từ từ thối lui, cái loại này ẩn ẩn mất mát cư nhiên lại nổi lên. Người yếu ớt cũng có mặt mạnh mẽ đi, Gia Bảo không thông minh, vì Hà Thích, học vật lý, còn cố gắng thi đại học Z. Thân thể cô bé không tốt lại kiên trì như vậy, kiên cường muốn thực hiện mong muốn. Nhã Kỳ phát hiện chính mình so ra kém cô bé, cô không có được nghị lực kiên cường như cô bé, thực sợ hãi bị so sánh.

Nhã Kỳ có tâm sự, cơm đều ăn không vô nữa. Cô không chịu được, đi tìm quân sư quạt mo Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh đang chơi trò chơi, nói chuyện cùng vợ trong game, cao hứng cười cười. Nhã Kỳ đẩy cậu:

"Nhã tĩnh, con trai sẽ dễ bị cảm động sao?"

"Em không biết cảm động là ý tứ gì." 

Nhã Kỳ không chút để ý nói một câu, đem kiện trang bị cực phẩm đưa cho "vợ" .

Nhã Kỳ chép miệng, lại đẩy Nhã Tĩnh: 

"Em đừng chơi nữa, chị hỏi thật. Nếu một cô gái làm rất nhiều chuyện cho em, em sẽ thích cô ấy sao?"

"Không biết."

"Cô ấy tuỳ ý đem mỗi câu nói của em để ở trong lòng, làm chuyện em thích, điều kiện bản thân không đủ nhưng vẫn cố gắng tìm cơ hội lại gần em, dùng sức yêu em, em sẽ thích cô ấy sao?"

Nhã Tĩnh vốn định nói 'có lẽ'  nhưng là đem lời này trong đầu nhấm nuốt vài lần, cười như không cười nói:

"Chị là đang nói Hà Thích có thích kiểu con gái như vậy không? Cái kia, kỳ thật tâm con trai không giống con gái, đa số thời điểm thần kinh thô. Mà Hà Thích luôn tự cho là đúng, cảm thấy chính mình có thể nhìn thấu hết thảy, kỳ thật em nói cho chị, những gì cậu ta không biết rất nhiều, chị phải biết rằng cậu ta hiểu rõ chị là đủ rồi, cái người mà chị nói, nga, là yêu tinh nơi nào đến?"

Nhã Kỳ rầu rĩ nói:

"Gia Bảo..."

"Cái cô nhóc ấy thì có khả năng gì a?"

"Chị thấy cô bé thực thích Hà Thích."

"Nhìn thân thế cùng bối cảnh cô bé, cho dù bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cô bé cũng không vào được cửa lớn Hà gia." 

Nhã tĩnh nói xong câu đó liền hối hận , biết là tối kị, Nhã Kỳ khổ sở quay đầu đi:

 "Tạ Nhã Tĩnh, em không cần nói chuyện với chị!"

Nhã tĩnh tự giác nói sai, lại bồi thêm một câu:

"Hà Thích tuy rằng không biết nhiều, nhưng nhân phẩm không tồi, loại chuyện bội tình bạc nghĩa này cậu ta sẽ không làm."

"Cút!"

Nhã Tĩnh nghĩ không biết hôm nay mình bị cái gì, cùng Nhã Kỳ nói chuyện, thật là nói nhiều sai nhiều, nói ít may ra sai ít.

"Nhã Tĩnh, em nói cũng đúng!" 

Nhã Kỳ vốn tưởng rằng Nhã Tĩnh còn có thể cùng cô nói thêm cái gì, không nghĩ nó lại cùng vợ trong game tình tình ý ý, trừ bỏ ngây ngô cười, cũng không nói thêm gì, Nhã Kỳ buồn bực đạp cho cậu một cước:

"Rốt cuộc làm sao bây giờ a?"

"Ai nha, con gái chính là phiền toái, luôn nghĩ linh tinh. Hà thích hiện tại là bạn trai chị, trước cậu ta, chị có thêm một cái mạo từ xác định, Nhã Kỳ , như vậy chẳng lẽ còn không đủ?"

Nhã Kỳ ảo não vỗ đầu chính mình:

"Chị chỉ là cảm thấy phiền não thôi."

"Em nói chị có thể hay không lúc nào cũng đem tầm mắt đặt hết tâm tư lên Hà Thích a? CHị mỗi ngày xoay quanh cậu ta như vậy không mệt mỏi sao? Kỳ thật thế giới này trừ bỏ tình yêu còn nhiều thứ khác quan trọng, ví dụ như xã giao, công việc, bạn bè, người thân... . Đem chính mình xoay quanh Hà Thích, bỏ qua nhiều thứ thú vị khác. Kỳ thật, chị không mệt, em còn thấy mệt thay, phỏng chừng Hà Thích bị chị náo như vậy cũng sẽ mệt mỏi."

"Em là nói anh ấy cảm thấy chị phiền ư?"

"Em không biết cậu ta như thế nào, nhưng em thì sẽ. May cho chị là em gái em, nếu không em nhất định một cước đá văng chị rồi."

"Chị trước mặt anh ấy sẽ không như vậy."

"SỚm hay muộn chị cũng sẽ thành như vậy." 

Nhã tĩnh 'hừ' một tiếng:

"Thôi được rồi, chị mau mau đi chỗ khác mà ngây ngốc đi, để em nói chuyện với mỹ nữ."

"A a a a a a a, đáng ghét." 

Nhã Kỳ không nhận được chút an ủi nào từ Nhã Tĩnh, ngược lại ôm một đống tổn thương.

"Đúng rồi, còn có." 

Nhã Tĩnh nhìn bộ dáng Nhã Kỳ phát điên, bổ sung thêm:

"Kỳ thật chị không phải quá lo lắng đến tiểu tình địch trước mắt này đâu, tương lai còn vô số yêu nghiệt kia kìa. Một người con gái muốn nắm bắt người con trai cường đại thì người con gái này trước cũng phải cường đại."

"..."

"Nhã Kỳ, chị nói chị trừ bỏ ở phương diện đầu tư là có chút đầu óc, những phương diện khác đều yếu. Là em đối với chị thực tốt, vẫn đều che chắn phía trước chị, nay mới nhận ra chị thật là thiếu quyết đoán, không quả quyết."

"..."

"Nếu không thì đi công ty con của ba thực tập, trừ bỏ chuyện tình yêu này nọ, ân, nghỉ hè sang năm, em đi cùng với chị."

"Ngô..."

Nhã Tĩnh nhìn  Nhã Kỳ vẫn là một bộ dáng ngây ngốc, vẻ mặt không tình nguyện, cầm cái gối ôm ném lên đầu cô:

"Em nói chị, cho dù chị muốn đi theo Hà Thích, cũng còn có thời gian cả đời, học hành cho tốt mới là con đường đúng đắn, liền theo đuổi thực tốt, so ra lợi hại hơn hẳn a?"

"Nghe không hiểu? Em cho chị một cái kế hoạch dài hạn. Nói thế này, khi dễ chị không là vấn đề gì với Hà Thích, chị vốn không phải đối thủ của cậu ta. Nhưng ở ngoài, chị lộ ra một chút quyết đoán. Về sau có người phụ nữ đến làm khó chị, chẳng lẽ chị mặc cô ta ăn hiếp, ngồi lên đầu lên cổ chị?"

Lời nói này động chạm đến sâu trong lòng cô, cô cũng không sợ chuyện này, trước mắt chỉ có một người cô còn không chịu nổi, sau này ra xã hội, không biết có bao nhiêu người phụ nữ theo đuổi Hà Thích, cô có thể lôi ra rèn luyện a.

"Hiểu rồi chứ, hiểu thì đi chỗ khác chơi, đừng quấy rầy em."

Nhã Kỳ lè lưỡi với Nhã Tĩnh, đóng cửa đi ra ngoài. Nhã Tĩnh còn chưa có nói qua chuyện tình yêu, không hiểu được cái cảm giác của cô. Mà Hà Thích có lẽ cũng không bao giờ biết được nỗi sợ hãi trong nội tâm cô, đó là bởi vì sâu trong tâm anh chắc chắn rằng cô yêu anh, trên thực tế cũng là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro