21-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


21. Tôi không thể để hắn hại anh tôi, hại chính hắn, tôi phải bẻ thẳng hắn.

22. Cơ mà chính tôi còn là cong, làm sao bẻ thẳng người ta. Cho nên 2 năm sau, khi tiên đế băng hà, thái tử sắp kế vị, còn anh tôi sắp lấy vợ, thì hắn vẫn còn thích anh tôi.

23. Chuyện tân đế yêu thầm anh tôi, ngoài chính hắn ra, thì chỉ còn mình tôi biết. Cho nên khi anh tôi ở giữa ngự thư phòng bẩm tấu hôn sự và xin nghỉ phép cưới vợ, thì chỉ mình tôi nghe ra khẩu khí âm trầm trong lời chuẩn tấu của hắn. Tôi nhìn anh tôi mặt hạnh phúc rạng ngời nở nụ cười ngốc nghếch, lại nhìn tân đế đem sóng ngầm cuồn cuộn ẩn dưới cái nhếch mép, trứng đau gần vỡ bụp đến nơi.

24. Làm bạn độc bên tân đế 7 năm, dưới cái vỏ mĩ nhân của người anh em kia ẩn giấu bao nhiêu cố chấp, tàn nhẫn, tôi có không hiểu đến chân tơ kẽ tóc thì cũng rõ như lòng bàn tay. Cho nên chả có gì bất ngờ, trong đêm động phòng của anh tôi, tôi đợi được tân đế trước cổng phủ thừa tướng. Với khoảng 10 cấm vệ đi cùng.

25. Đây rõ ràng không phải náo động phòng, mà chính là tình tiết cướp tân lang. Để hắn thực sự đắc thủ, thì không còn là chuyện ông anh con trưởng thừa tướng nhà tôi bị phá hủy hạnh phúc cả đời, mà không khéo chính vị hoàng đế chưa hết tuổi thiếu niên này cũng không thể giữ yên hoàng vị. Tôi nhìn khuôn mặt sau 7 năm càng thêm anh tuấn của hắn, nghiến răng nói ra lời ngăn cản.

26. "Ta thích bệ hạ, ta cũng biết người bệ hạ thích là ai, ta nguyện làm thế thân cho y ở bên bệ hạ... Dưa chín ép không ngọt, bệ hạ dù không nghĩ cho y, cũng nên nghĩ cho lê dân bách tính và giang sơn tươi đẹp này."

27. Cái chuyện xung phong hầu giường chiếu này quá sức low, tôi biết chứ, nhưng nếu hắn không dòm ngó cái mông của anh tôi, tôi cũng đâu có muốn ngủ với hắn, à, bị hắn ngủ.

28. Trên thực tế, là anh em cùng cha cùng mẹ, tôi với anh tôi cũng có vài phần giống nhau. Đương nhiên, tôi là phiên bản phổ thông phát hành cả loạt, mà anh tôi là phiên bản VIP limited toàn cầu. Nhưng trong tình huống bản limited có nguy cơ vào đến tay liền tan nát, thì mua một bản phổ thông nguyên vẹn cũng là lựa chọn không tồi.

29. Tân đế lúc trước bị máu gà bốc lên đầu, sau khi có tôi ngăn cản thì máu gà cũng tán đi gần hết. Cân nhắc danh vọng của cha và anh trai tôi, nghĩ đến giang sơn xã tắc, tính toán một chút hơn kém giữa bản phổ thông và bản limited, bèn gật đầu chấp thuận đề nghị của tôi.

30. Cho nên, đêm động phòng của anh tôi, tôi cũng động phòng. Chỉ có điều, anh ấy là bích huyết tẩy ngân thương (*), mà tôi là bồng môn kim thủy vị quân khai (**). Bích huyết tẩy ngân thương là cái vị đè trên người tôi đó.

Ts anh, bất học vô thuật mà đụng cái chuyện đó hoa mĩ gớm =]]]]]

(*) 碧血洗银枪: tên một tác phẩm của nhà văn kiếm hiệp Cổ Long.
(**) 蓬门今始为君开: Cửa bồng từ nay mở cho người. Một câu trong bài thơ "Khách chí" (Khách đến chơi) của Đỗ Phủ.

31. Ừm, có chảy tí máu. Thiếu niên kích động hàng to xài không thạo đi khai bao cho người, vốn đã là bi kịch của nhân gian. Nhưng xét đến chuyện người nào đó không chỉ nam nhân mà đến nữ nhân còn chưa từng động, tôi quyết định tha thứ. Huống chi tôi còn đek phải cái người hắn nhớ thương kia.

32. Cho nên suốt quá trình hắn đều dùng tư thế tiến vào từ phía sau, bắt tôi quỳ bò trên giường cả đêm, khối thịt thô dài đâm tới ra ra vào vào ở phía sau, còn hắn thì không nhìn mặt tôi lấy một lần.

33. Tôi cảm thấy có chút thiệt thòi. Chưa nói chuyện kĩ thuật nát bét còn nghiến răng nghiến lợi đâm sâu, cũng bỏ qua vụ liên tục gào tên anh tôi gào đến tôi cũng mệt rũ cả lòng mề, thế nhưng lên giường với hắn được mỗi cái phúc lợi nhìn mặt dzai đẹp, hắn cũng không cho, tôi thật đúng là quá thiệt thòi. Có điều, làm thế thân cho anh trai vốn đã là chuyện lấy thân nuôi hổ, tôi nào dám đòi hỏi gì hơn.

34. Vẫn là phải đòi hỏi một tí đi. Đồ to xài kém thì đừng kéo dài như thế có được không?! Đối với một thế thân, còn là em ruột của chính chủ mà vẫn có thể lên được lâu như thế, tôi thật không hiểu nổi cái gọi là tình cảm của đám elite các người.

35. Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi thấy rõ hắn có chút ngại ngùng, nói gì thì nói tôi vẫn là thằng bạn độc ở bên hắn từ thời còn ở đông cung. Lên giường với người quen, bất luận ở thời đại nào đều khiến người ta khó xử. Nhưng hắn rốt cuộc cũng là kẻ từng làm thái tử 16 năm, giờ lại ngồi lên bảo vị, vẻ mất tự nhiên trên mặt không bao lâu đã biến mất vô ảnh vô tung. "Quân An ngươi về phủ nghỉ ngơi đi, chuyện đêm qua..." – Giọng điệu hắn trầm xuống một chút – "Chuyện hôm qua coi như chưa từng có gì xảy ra."

36. Đúng rồi, quên nói với mọi người. Anh tôi tên là Liễu Quân Bình, tôi là Liễu Quân An, còn kẻ xxx tôi tối qua họ Sở, tên húy Duệ Uyên, niên hiệu Thừa Hoà. Không nhớ được cũng không sao, nhớ có 3 thằng: tôi, anh tôi và Sở Tra Đế là được.

37. Nghe Sở Tra Đế nói vậy, tôi đương nhiên là mong còn chẳng kịp. Vốn dĩ tôi thấy hắn đẹp trai như vậy, đêm qua trước lúc lên giường còn ôm ý tưởng không làm tình nhân cũng có thể làm bạn giường. Kết quả kĩ thuật hắn nát bét như thế, lại không thể nói ra làm hắn tổn thương lòng tự tôn, lúc làm lại còn không cho tôi nhìn mặt; đêm qua lúc hắn bắn vào trong tôi lần thứ hai, ý tưởng nọ đã sớm tạ thế rồi.

38. Đến lúc về phủ, tôi nói với người nhà rằng quá vui mừng trước đám cưới anh trai nên uống rượu hơi nhiều, mơ mơ màng màng chạy ra ngoài ngủ một đêm. Người nhà trông tôi lem nhem không giống đi làm chuyện xấu xa gì, nên cũng dễ dàng chấp nhận lời giải thích của tôi. Chỉ có tân đại tẩu nhìn dáng đi dáng ngồi rón ra rón rén của tôi, lúc rót trà cho tiểu thúc tôi đây mắt cứ sáng lập loè (hủ detected =]]]). Đại tẩu này lớn hơn tôi một tuổi, từ nhỏ đã băng tuyết thông minh, tâm tư kín đáo. Nếu không phải cô ấy chưa từng ngâm Đường thi Tống từ, chưa từng chế tạo thủy tinh xà phòng, tôi còn nghi ngờ cô ấy cũng là người xuyên không đến. Tuy nhiên, dù cô ấy có thông minh tinh tế hơn nữa cũng chẳng thể nào đoán được tối qua tôi đã thay chồng cô ấy chịu một trận xx của hoàng đế. Mà dù sao, tôi cũng chẳng thấy mình đáng thương hay vĩ đại bao nhiêu. Một thằng gay hiện đại xuyên không đến như tôi bị nam nhân quy tắc ngầm thì tối đa cũng chỉ là đau mông vài bữa, chứ anh tôi một người cổ đại chân chất, nếu ngay đêm tân hôn gặp phải chuyện như thế, thật không dám tưởng tượng sau đó sẽ xảy ra việc gì. Tôi đã ăn bám nhà họ Liễu chừng ấy năm, văn dốt võ dát mà sống được tiêu dao sung sướng, xét cho cùng vẫn nên hồi báo tí ti.

39. Huống chi, nếu không phải kĩ thuật của tên họ Sở kia quá kém thì tôi cũng đâu phải thiệt thòi gì.

40. 3 tháng đầu sau khi anh tôi kết hôn, mọi chuyện sóng yên biển lặng. Sở Duệ Uyên làm hoàng đế của hắn như thường, Liễu Quân Bình làm quan của anh ấy như thường, mà tôi vẫn như thường làm một thằng công tử ăn chơi. Trừ việc hoàng đế không còn triệu thằng bạn thời thơ ấu vào cung thì mọi thứ vẫn y sì lúc trước. Đáng tiếc, vào tháng thứ tư sau khi anh tôi kết hôn, chị dâu tôi được thầy thuốc báo có tin mừng, hơn nữa lại còn được gần 3 tháng. Tin mừng truyền đến, mí mắt tôi bỗng dưng giật giật. Quả nhiên, chiều hôm sau có thái giám đến phủ thừa tướng, mang theo khẩu dụ của hoàng đế tuyên triệu tôi tiến cung.

41. Lần thứ hai tôi và Sở Tra Đế lên giường không chảy máu. Không phải kĩ thuật của hắn tốt lên, mà nhờ tôi đã tự mình làm đủ khâu chuẩn bị. Tuy suốt quá trình vẫn là úp mặt xuống không nhìn thấy hắn, tuy vẫn bị gào đến xìu, có chút đau, có chút sưng, nhưng chí ít cũng không rách không thủng, lúc trở về cũng không cần lén lén lút lút đi tìm lang y không quen biết kiếm thuốc bôi.

42. Anh trai tôi lấy được người mình yêu, lại sắp được làm cha, nhất đại tài tử phong lưu quyến rũ ngày nào giờ cả ngày nhe răng cười như thằng dở. Rơi vào mắt tên cẩu FA như tôi, không thể nói là không chướng mắt. Chắc hẳn Sở Tra Đế cũng đồng cảm với tôi. Cho nên 5 ngày sau, thái giám mang khẩu dụ của hắn lại tìm đến phủ.

43. Ờm, vẫn là chỉ thấy đau không thấy sướng, loại bạn giường thế này có còn chả bằng không.

44. Có những lúc, một người nếu không bị chỉ ra vấn đề thẳng vào mặt, thì vĩnh viễn cũng không biết mình sai ở đâu. Nhưng mà tôi không thể. Hắn là hoàng đế, tôi là thế thân. Tôi mà bảo hắn: "Người anh em, kĩ thuật của cậu kém quá, cần phải cố gắng học hỏi thêm", hắn không phát cuồng làm chết tôi thì cũng sẽ phát cuồng làm chết tôi sau đó đi làm nốt thằng anh chính chủ của tôi. Cho nên tôi không những không dám nói, mà ngay cả lúc đau cũng phải cắn chăn cắn nệm, không dám kêu ra tiếng.

45. Tôi cảm thấy mình tràn đầy đạo đức nghề nghiệp mà phối hợp đến thế, cũng là lần thứ ba rồi, hắn nên khen thưởng. Mà Sở Duệ Uyên tuy rằng trong chuyện tình cảm đầu óc u mê, nhưng trên phương diện lãnh đạo con người tối xấu cũng học qua cả chục năm đế vương chi thuật. Lúc tôi mặc xong quần áo chuẩn bị tranh thủ đêm tối chuồn về nhà, hắn mở lời: "...Ngươi muốn thứ gì, trẫm có thể bù đắp cho ngươi."

46. Tôi đòi núi vàng núi bạc, rừng thịt ao rượu, mỹ thiếu niên ba ngàn... cha mẹ tôi còn không quật chết tôi. Mà tôi vẫn nhớ mode hình tượng mình tự đặt ra vào đêm động phòng của anh trai: yêu Sở Tra Đế đến mức dù có làm thế thân cũng thấy cam lòng. Ngôi sao thần tượng mất hình tượng thì mất fans, bạn giường của hoàng đế mà mất hình tượng... haha khỏi nói. Cho nên tôi đáp: "Được bệ hạ lâm hạnh đã là phúc phận của Quân An, ta không còn mong gì khác." Sở Duệ Uyên nghĩ một lát lại nói: "Cấm vệ quân của trẫm đang có một chức hiệu úy còn bỏ trống, ngươi có muốn nhận không?" Nghe hắn nói vậy, tôi lập tức không quản đêm lạnh sương rơi mà quỳ lạy hắn.

47. Trên thực tế, Sở Tra Đế muốn để tôi làm hiệu úy Cấm vệ quân, thật là biết cân bằng quyền lực, suy nghĩ chu toàn. Đây là chức võ quan nhàn tản cấp thấp, lại không cần quá nhiều văn tài võ nghệ, để tôi làm vừa không gây chú ý, vừa từ công tử ăn chơi không nghề ngỗng nhà thừa tướng vụt cái trở thành lão gia có quan có chức trên người; hơn nữa khi đã thành cấm vệ quân, sau này hắn có nhu cầu gì gọi tôi tiến cung đã tiện lợi lại dễ bề ăn nói. Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, lại quên tính một điều là tôi căn bản không muốn làm quan, tôi chỉ muốn làm một tay công tử ăn chơi hưởng thụ. Vốn dĩ kế hoạch cuộc đời tôi là khi cha mẹ còn thì sống dựa vào cha mẹ, cha mẹ mất rồi thì sống nhờ anh trai và gia sản được chia. Nhà tôi có quyền có thế như vậy, tôi một thằng gei không dự định có con, một mình ăn chơi cả đời cũng tuyệt đối không khó khăn gì. Sau này xả thân vì nghĩa làm thế thân cho anh trai, tôi bèn thêm vào kế hoạch ban đầu một bạn giường chức trọng quyền cao, cần đặc biệt lưu ý, cần quan tâm dỗ dành, đối phương muốn cắt đứt quan hệ lúc nào phải cắt đứt ngay lúc ấy. Làm thế thân đã là chuyện ngoài kế hoạch, còn bắt tôi làm một quan chức nhà nước sáng 9 chiều 5 thậm chí còn phải thêm giờ; đây là bồi thường hay là bán mạng?

48. Cho nên tôi muôn phần thành khẩn, nước mắt rưng rưng mà quỳ trước mặt Sở Duệ Uyên thưa rằng: "Thảo dân lấy thân nam tử dụ dỗ bệ hạ làm điều trái lễ, đã là xu nịnh. Nếu lại nhờ thế mà có quan có chức, thì thành loạn thần tặc tử đáng bị thiên đao vạn quả mất rồi. Bệ hạ là người được chú định để trở thành thịnh thế minh quân, nếu vì thảo dân mà lưu lại đến đời sau dù chỉ là một chút ô danh, thảo dân thà nguyện hôm nay chết ở chốn này!" Tôi không rõ Sở Duệ Uyên nghe được lời này thì nghĩ ngợi gì, chứ tôi thì thấy đáng chửi vô cùng. Nếu không có tôi, hắn tìm đến anh tôi, thì đừng nói đến đời sau mà ngay bây giờ, danh sĩ, ngôn quan cũng sẽ rủa hắn thừa sống thiếu chết. Nhưng cho dù hoàng đế có tra có ngu ngốc đến đâu, bạn cũng không thể nói hắn sai, thiên ngôn vạn ngữ chỉ gói gọn vào 3 chữ "lỗi tại tôi" là đủ.

49. Sở Tra Đế im lặng một lúc, thở dài bảo: "Là trẫm suy nghĩ thiếu chu toàn, lời này coi như trẫm chưa nói." Sau đó không thưởng vàng không thưởng bạc, cứ thế để tôi về.

50. Cho nên kết quả là hắn chơi tôi miễn phí 3 lần, chả cho cái mie gì. Hơn nữa nhìn bộ dạng là còn muốn chơi quỵt tiếp. Trym của hắn tuy là trym rồng quý hơn vàng, nhưng kẻ bị chơi miễn phí còn không được sướng là tôi vẫn chả lấy làm vui.

51. Trong nửa năm sau đó, Sở Duệ Uyên cứ khoảng mười ngày nửa tháng lại gọi tôi vào cung "ôn chuyện đêm khuya". Người có kênh tin tức trong triều thấy tôi hay tiến cung diện thánh, đều nghĩ tôi không quan không chức, văn dốt võ dát, chỉ nhờ vào tình nghĩa mấy năm làm bạn độc cho thái tử mà giành được sủng ái lớn lao (không mang nghĩa quy tắc ngầm), hẳn kiếp trước phải tích đức ngang trời. Khoan bàn đến chuyện đám người đó ở không đi dòm ngó đời tư của hoàng đế có phải là mong lúc Sở Duệ Uyên đủ lông đủ cánh rồi mang họ ra xử lí hay không; chỉ riêng mấy câu chua lè mùi ghen tị đó, tôi đã thấy chả đúng chỗ nào. Tôi nghĩ tôi ở cái kiếp hiện đại vừa rồi không rõ có tích được tí đức nào không, chứ kiếp trước nữa, trước trước nữa, chắc chắn đã gây ra họa lớn ngang trời, tội không thể tha gì đó.

52. Nửa năm giời, dù có kiếm cái ống qwerty hay sex doll làm bạn trai/ bạn gái, hẳn cũng phải thành thạo rồi đi. Thế nhưng Sở Tra Đế thì không. Tôi hiện tại lên giường với hắn vẫn là úp mặt xuống, có chút đau, có chút sưng. Tiến bộ duy nhất của hắn là số lần gào tên anh tôi ngày càng ít đi, cho nên về mặt tâm lí tôi không còn bị xìu nữa. Cơ mà về mặt sinh lí, thì vẫn cứ là xìu.

53. Kì thực, nói là luôn xìu cũng không đúng. Bị hắn chuỵch một hai canh giờ, cuối cùng, khoái cảm do tuyến tiền liệt được ma xát ít nhiều cũng cao hơn cái đau do hậu huyết bị mở rộng đâm vào. Đáng tiếc, thường đến lúc đó thì Sở Tra Đế cũng sắp rút quân. Cho nên hắn làm cho tôi 'lên', tự mình sung sướng bắn ra, rồi sau đó kệ mie tôi giữa lưng chừng.

54. Hắn mà là bạn giường bình thường, tôi đã tống cho hắn vài viên Viagra bắt hắn tiếp tục, méo đùa.

55. Tiếc là không phải. Nghề nghiệp chính của hắn là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm CEO của bản triều, hơn nữa lại là cái loại tổng tài bá đạo max level "phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ". Cho nên tôi chỉ có thể vác cái nửa thân dưới còn cương về nhà tắm nước lạnh.

56. Tắm nước lạnh nhiều lần, người khác không nhìn ra vấn đề, nhưng người hầu thiếp thân từ nhỏ của tôi đương nhiên có thể nhận ra chút ít. Nhưng hắn là kẻ thông minh, ngoại trừ mỗi lần lén lau nước mắt sau lưng tưởng tôi không biết, thì một câu cũng chưa từng hỏi. Kiểu người đã thông minh lại trung thành như vậy, nếu không phải là tránh tai mắt người khác, tôi đã sớm bảo quản sự trong phủ thừa tướng tăng lương thăng chức cho rồi. Nhưng để cho kín đáo, tôi chọn cách đợi dịp lễ tết thì tìm lí do thưởng tiền cho hắn.

57. Nói đến chuyện thưởng thiếc. Tên Sở Tra Đế đần độn kia sau khi chơi quỵt tôi hơn một tháng thì cuối cùng cũng nghĩ ra, dù không thể cho tôi thăng quan tiến chức thì vẫn có thể thưởng đồ, cho nên sau khi tiến cung "tâm sự đêm khuya" trở về, tôi thỉnh thoảng cũng có mang theo phần thưởng aka tiền đi khách. Tuy nhiên, đừng vội trách tôi tại sao cầm đồ của người ta còn chửi người ta đần độn, để tôi phân tích cho các bạn xem hắn thưởng tôi những gì. Hai bộ văn phòng tứ bảo ngự tạo, bốn món đồ sứ ngự chế, các loại phỉ thúy mã não cống phẩm... Hiểu ra vấn đề chưa?! Vấn đề chính là, mấy thứ chết toi đấy vừa không thực dụng, vừa bị ghi trong danh sách nội khố của hoàng đế!

58. Nếu người khác được thưởng một món đồ có tên trong danh sách hoàng gia, hẳn là sướng đến mất ngủ. Đến ngay cả ông anh danh sĩ phong lưu của tôi, hồi xưa được tiên đế thưởng một bộ văn phòng tứ bảo, cũng kích động chạy sang phòng tôi tâm sự đến nửa đêm. Khổ nỗi tôi không phải người khác, tôi là một thằng coder gei từ hiện đại xuyên về, lại không dự định có con cháu đời sau. Vinh dự, tôi cảm nhận chả nên; giá trị của món đồ, tôi lĩnh hội không nổi; để lại cho đời sau, tôi không có; để trong nhà, tôi còn đang phải tìm cách giấu bớt đi kẻo người khác nhìn ra manh mối; bán lấy tiền... theo luật lệ bản triều, tự ý hủy hoại, mua bán bảo vật ngự tứ, định tội như mưu phản. Mà bản triều, xem tình hình trước mắt, trước khi tôi chết là chưa thể sụp được rồi.

59. Chẳng thà hắn cứ thưởng cho tôi một cân táo, hai cân lê, ít ra còn ăn được.

60. Lúc abcxyz có cái mặt đẹp không cho nhìn, hàng quá to mà kĩ thuật quá tồi, tiền đi khách cho còn chả bằng không... Loại bạn giường này, có đẹp dzai hơn nữa tôi cũng chả muốn giữ đến sang năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro