211-240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11. Đệch! Đồng hương!

212. Tuy nhiên, dù có là đồng hương từ thời hiện đại xuyên không tới, tôi cũng chẳng dám trực tiếp nhảy từ phía sau bình phong ra nhận người thân, sợ bị coi là Đăng Đồ Tử rắp tâm ghẹo gái nhà lành. Tôi bèn im lặng chờ cho Phương Tuyết Oánh rời đi, mới trở về nhà nói với cha mẹ là rất ưng ý cô gái này. Vốn dĩ với thân phận thứ nữ nhà quan tứ phẩm của Phương Tuyết Oánh, gả cho nhị công tử dòng đích nhà thừa tướng như tôi, có làm thiếp cũng vẫn là trèo cao. Nhưng tối về nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy cho dù được độc chiếm hậu viện, lại được quản lí mọi chuyện trong nhà, nhưng một cô gái hiện đại bị gả cho người ta làm thiếp cũng có phần không thỏa đáng. Bị một thằng gay như tôi cưới về vốn đã thiệt thòi cho con nhà người ta, không nên để cô ấy đến thân phận cũng thấp kém hơn người. Vậy nên ngày hôm sau, tôi bèn nói với cha mẹ là mình phải lòng cô nương này, hơn nữa bản thân là cái gối thêu hoa nhìn được không xài được, chỉ định cưới một người, nên muốn để cô ấy làm vợ cả thay vì làm thiếp. Cha mẹ tôi nghĩ ngợi mấy hôm, sau khi nhận được hồi đáp của Phương Tuyết Oánh bèn đến Phương gia đề thân, theo đúng nghi lễ cưới xin chính thức.

213. Phương gia đương nhiên là như vớ được bánh ngon trên trời rơi xuống, hài lòng không sao tả xiết, chỉ trong vài bữa đã cùng bên nhà tôi chọn xong ngày đại hôn vào mùng 8 tháng sau, cũng chính là 15 ngày sau. Cứ như sợ đám này có chân chạy mất.

214. Hôn sự này được quyết định vô cùng gấp gáp, ai không biết còn tưởng Phương Tuyết Oánh đã mang bầu dòng giống nhà tôi. Kì thực, trong kinh thành còn có lời đồn "hoàn khố nhị công tử nhà thừa tướng trêu ghẹo con gái nhà tiểu lại, bị ép cưới". Lại thêm chuyện tôi chữa bệnh ysl bị đồn ra ngoài, nên có cả phiên bản "hoàn khố nhị công tử nhà thừa tướng trêu ghẹo con gái nhà tiểu lại bị bắt đổ vỏ". Nhưng bất chấp người ngoài nói thế nào, thì hỉ sự nhà tôi vẫn được chuẩn bị oanh oanh liệt liệt, bận tới bù đầu.

215. Việc chuẩn bị cho hôn sự bận rộn đến nỗi, từ hôm qua nhà gái đề thân đến ngày đại hôn, tôi không rảnh ra phút nào để tới Trà Kinh Lâu quản chuyện làm ăn, hoặc vào cung hẹn chuỵch. Tôi cậy Sở Duệ Uyên đã quen việc này, 3 lần hắn phái thái giám đến tìm, đều lấy lí do "quá bận, chờ kết hôn xong đã" để cự tuyệt. Có thể bởi tôi đã quay về phủ thừa tướng không ở Trà Kinh Lâu, hắn cũng không tự mình xuất cung đến tìm tôi làm một shot. Gần năm sáu năm nay, đây là lần đầu tiên suốt hơn nửa tháng trời tôi không gặp hắn. Nói thật lòng, có hơi nhớ hắn.

216. Nhớ hắn, nhớ khuôn mặt hắn, càng nhớ bạn trym bự của hắn.

217. Mùng 8 tháng 8 là ngày đại đại cát. Từ sáng sớm, tôi đã chạy long tóc gáy với đống nghi thức cưới gả siêu phiền toái thời cổ đại, khó khăn lắm mới coi như hoàn tất quá trình, mệt đến rã người. May mà tôi và Phương cô nương chuẩn bị nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái, rồi đưa vào động phòng, mọi chuyện thế là xong.

218. Kết quả là không thể bái xong. Một đội Cấm vệ quân vây phủ thừa tướng, nói tôi phạm tội, phải lập tức bắt vào cung thẩm vấn.

219. Nói là vào cung thẩm vấn, kì thực tôi vừa ra khỏi phủ thừa tướng đã bị thẩm rồi. Sở Duệ Uyên ngồi trên một cỗ xe ngựa bề ngoài không bắt mắt, bên trong lại cực xa hoa, nhìn tôi cười lạnh. Tôi bị hắn cười đến rợn tóc gáy, nhưng trong lòng có chút khó hiểu.

220. Hôn sự này chính hắn đồng ý với tôi, hiện tại lại tỏ ra như thể tôi phản bội tình cảm cách mạng thuần khiết, là tính làm cái trò gì?!

221. "Ngươi biết tội chưa?" – Sở Duệ Uyên để tôi ngồi trên xe quỳ trước mặt hắn, trầm mặt hỏi. Tôi mịt mù đầu óc, lí do nghĩ được chỉ có một: "... Cưới Phương Tuyết Oánh làm vợ?" Hắn cười càng âm trầm: "Hóa ra ngươi cũng biết cơ đấy." Tôi nghĩ nghĩ, tội này xem ra có hơi nghiêm trọng, không gánh được, bèn dè dặt thanh minh: "Không phải chính bệ hạ cho phép rồi sao?" Hắn không nặng không nhẹ đạp cho tôi một phát ngã lăn quay, giận dữ quát: "Ta đồng ý để ngươi nạp, là nạp cô ta! Ai cho phép ngươi cưới cô ta!" Đệch! Lại còn có trò bẫy câu từ này nữa, đúng là sơ suất!

222. Đây là lần thứ hai Sở Duệ Uyên dùng chữ "ta" trước mặt tôi, lần đầu là khi hắn bị hoàng hậu hạ "độc tru" hãm hại. Lần đó hắn hiển nhiên là phẫn nộ tột cùng. Nhưng lần này, tôi thật nghĩ không thông vì sao hắn lại phát rồ đến thế. Tuy rằng tôi nhất thời không để ý chính xác cách dùng từ của hắn khi đó, tự tiện cưới Phương Tuyết Oánh, nhưng ngày xưa hắn cưới một lúc cả hoàng hậu lẫn Thục phi tôi cũng có cáu giận gì đâu! Hắn đây là phát tác tính độc chiếm với vật sở hữu (bạn giường), hay thân là thiên tử không chịu được người khác qua mặt?

223. Nhưng dù có là dạng nào, tôi cứ nhận lỗi trước là không chệch đi đâu được.

224. Nhớ đó, là nhận lỗi. Lúc này đây mà nhận tội, là làm tình cảm trở nên xa cách ngay.

225. Tôi bèn quỳ tiếp trước mặt hắn mà rằng: "Là Mính Chi không đúng, không hiểu đúng ý của bệ hạ, nhưng ta xin mạo muội nói một câu tự dát vàng lên mặt: hai chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta bất học vô thuật thế nào bệ hạ không phải không biết... Bệ hạ nói lời tinh chuẩn, mà ta vốn tính qua loa, lí giải chưa chắc đã tinh chuẩn được. Ta cũng không phải thực lòng muốn đối tốt với nàng ấy, chỉ vì thấy nàng ấy gả cho ta rồi thì sống một đời quả phụ, cũng thật đáng thương, nên muốn dùng danh phận để bồi thường cho người ta chút ít. Hậu viện của ta trái phải chỉ có một người phụ nữ đó thôi, là thê là thiếp không phải cũng vậy sao? Huống chi với Mính Chi mà nói, nàng ấy là thê hay thiếp thì cũng có ý nghĩa gì... Mính Chi chỉ biết mình là thiếp của bệ hạ, như vậy là đủ rồi." Sắc mặt Sở Duệ Uyên tốt lên một chút, nhưng vẫn lạnh lùng hừ lên một tiếng: "Sao ta lại nghe nói ngươi 'phải lòng' cô ta? Không phải là châu thai ám kết, chờ qua cửa sẽ sinh con đấy chứ?" Câu nói của hắn lộ ra trong phủ thừa tướng có nằm vùng, nhưng tôi cũng chỉ làm như không phát hiện, dịu giọng trả lời: "Mính Chi chỉ cứng lên được với bệ hạ, làm sao có thể khiến nàng ta có bầu sinh con?!" Nghe câu này của tôi, trên mặt vị bản triều CEO vốn đến để hạch tội cuối cùng cũng lộ ra nét cười cực nhẹ, bảo: "Vậy ngươi hiện tại cứng rồi sao?" Vừa nói, vừa giơ chân đá nhẹ vào đũng quần tôi.

226. Nhìn hắn bắt đầu giở trò lưu manh, tôi liền biết tên này đã được tôi vuốt lông thành công rồi. Từ lúc hai chúng tôi trở thành bạn giường đến nay, hắn ở trên triều gặp chuyện bực mình, tối về không ít lần tôi vuốt lông cho hắn, làm thế nào để dỗ dành, về cơ bản là tôi đã nắm bí quyết trong tay. Thế là, rèn sắt khi còn nóng. Tôi nghiêng người về phía trước, nương theo chân hắn nửa quỳ nửa bò, đem mặt đụng vào đũng quần hắn, rồi ngẩng đầu bảo: "Bệ hạ còn chưa cứng, Mính Chi sao dám cứng trước được." Vừa nói xong, thì chỗ tôi vừa đụng vào lập tức cứng lên. Tôi đưa đầu lưỡi cách lớp quần liếm lên chỗ đó của hắn. Thời cổ đại không có quần bò, không phéc mơ tuya thật tiện, cách 2 tầng vải mỏng, nơi đó rất nhanh đã dựng đứng lên, dưới lớp quần trắng bị liếm ướt in rõ hình cự vật thô dài dữ tợn. Tôi bèn dựng thẳng lưng, đem thắt lưng quần hỉ phục đỏ tươi và tiết khố cởi ra, móc ra vật dưới thân vốn đã ngẩng đầu hứng khởi. "Bệ hạ cứng rồi, Mính Chi cũng cứng rồi."

227. Vì thế Sở Duệ Uyên "cứng rồi" đặt tôi cũng "cứng rồi" cưỡi trên người hắn, dùng hậu huyệt ngậm lấy phân thân của hắn, từ từ ngồi xuống. Thanh đao thịt nóng giãy ngập dần vào thân thể tôi, được tôi từng chút từng chút nuốt vào, lấp đầy lấp đầy mật huyệt. "Ưm a... Ô..." Phía sau tôi đã nửa tháng trời không được long căn của hắn yêu thương, cự vật dữ dằn vừa lần nữa xuyên vào, tôi vừa đau vừa sướng, nhịn không được kêu lên thành tiếng. May sao tôi còn nhớ được chúng tôi đang ở trên xe ngựa có Cấm vệ quân canh gác, chứ không phải đang ở trong tẩm cung hoàng đế, nên lập tức cắn môi đem tiếng kêu biến thành tiếng rên rỉ nức nở. Sở Duệ Uyên đem long căn cắm ngập vào thân thể tôi, cũng không động đậy, ngồi nghiêng trên gối tựa xem tôi chuyển động thân thể, dùng thứ của hắn thao lộng chính mình. Hai chân trụ trên sàn xe ngựa và vùng eo tôi cùng dùng sức, ra vào, trên dưới, trước sau xoay chuyển vùng mông, không ngừng phun ra nuốt vào phân thân của hắn, chưa được bao lâu thì chân nhũn, người cũng nhũn ra. Tư thế cưỡi, ngày thường chúng tôi cũng dùng qua không ít, hắn không động để tôi động cũng từng thử, nhưng ở trên xe ngựa làm chuyện mây mưa vẫn là lần đầu tiên. Trên xe dù sao cũng không so được với trên giường, dẫu rằng đội hình của thiên tử chắc chắn phải đi đường lớn, xe cũng được thiết kế, tu bổ đặc biệt, nhưng rốt cuộc hạn chế thời đại vẫn còn, đường có làm thế nào cũng không thể hoàn toàn bằng phẳng, xe có sửa thế nào cũng không có hệ thống giảm xóc như ở thời hiện đại, ngày thường ngồi xe ngựa cũng đã thấy lắc lư. Huống chi lúc này đây, tôi còn bị cây thịt thô dài của hắn cắm vào trong hậu huyệt. Mỗi lần xe xóc nảy, thân mình tôi lại lắc lư dữ dội, hậu đình cũng mất kiểm soát mà đem vật kia nuốt nhả, đâm chọc khiến tôi cắn môi rên rỉ không ngừng. Mà cái thứ chết bằm kia của Sở Duệ Uyên dường như lại gặp được thú vui, sau khi tiến vào cung hắn bèn lệnh cho xe không cần trực tiếp về tẩm cung, mà chạy lòng vòng khắp hoàng cung rộng lớn, lại còn chuyên chọn những chỗ gập ghềnh để chạy. Đáng thương cho tôi không những phải chuyển động thân mình để cự vật của hắn đâm rút trong mật huyệt, còn liên tiếp phải chịu cự vật đó đâm chọc lung tung theo nhịp xóc nảy của xe; lúc nào cũng phải cắn chặt môi nhắc nhở bản thân không được kêu lên thành tiếng kẻo hộ vệ ở bên ngoài nghe thấy. Đây là cảm giác căng thẳng gấp đôi trên cả thân thể và tâm lí, hổ thẹn, nhưng cũng tràn đầy khoái cảm lạ lùng. Chúng tôi chạy trong cung chưa được nửa vòng, tôi đã không nhịn được mà rên lên một tiếng, tiết ra, trên áo cưới đỏ tươi dính thêm vài vệt bẩn trắng ngà. Tôi nửa quỳ trên xe ngựa thao lộng chính mình thật lâu, lại đạt tới cao trào, thân trên bất chợt mất đà đổ vào người Sở Duệ Uyên, kiệt sức dựa trên người hắn. Mà dương vật còn khảm trong người tôi thì vẫn cứng rắn dựng thẳng, Sở Duệ Uyên bèn nắm lấy mông tôi nâng lên dập xuống không ngừng, để phân thân của hắn rút ra xuyên vào từng đợt. So với lúc tôi tự làm thì động tác của hắn hung mãnh hơn nhiều, tôi bị hắn đâm mười mấy nhát lại nhịn không được kêu thành tiếng. Tôi ngẩng đầu hôn lên môi hắn, lại bị hắn hôn sâu đến tựa hồ cắn nuốt, kết hợp với từng đợt đâm vào như muốn đem tôi xé rách, không được bao lâu, hắn bắn ra trong thân thể tôi. Hai chúng tôi lúc này mới quay về tẩm cung, lại phiên vân phúc vũ suốt đêm dài.

228. Sở Duệ Uyên lúc bình thường đều thích đem tôi cởi sạch sành sanh, nhưng đêm nay lại chỉ thoát nửa quần ngoài, trên người mặc hỉ phục tân lang, bị vật đàn ông của hắn chơi đến cao trào liên tiếp, cuối cùng đến tinh thủy cũng không bắn ra được nữa. Tôi đoán trong lòng hắn mang chút tâm lí báo thù kiểu "Ngươi không phải muốn làm tân lang sao? Ta cho tân lang nhà ngươi bị chịch thành tân nương ngay trong đêm động phòng hoa chúc". Cũng không biết năm đó hắn định cướp rể trong đêm tân hôn của anh tôi, có phải cũng mang ý nghĩ này. Tôi lúc đó cảm thấy hắn vừa đần độn vừa mù quáng, giờ rơi vào bản thân mình, lại thấy hắn thật trẻ con, thêm một chút đáng yêu.

229. Quả nhiên chỉ dựa vào mặt không thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Mặt cộng thêm máy to chạy tốt, giải quyết được.

230. Sở Duệ Uyên đến bắt người đúng ngày đại hôn, đúng lúc bái đường, rõ ràng là đã ủ mưu từ sớm. Hắn đè tôi trong tẩm cung chơi suốt một đêm, ngày hôm sau hạ triều liền triệu ông bô thừa tướng đang kinh hồn bạt vía của tôi đến ngự thư phòng, vừa đấm vừa xoa: hôm qua có người mua cho hoàng hậu mấy miếng bánh điểm tâm từ Trà Kinh Lâu của tôi, hoàng hậu ăn xong một lát thì bụng đau dữ dội, hắn biết tôi chắc chắn là vô tội nhưng vì nể mặt mũi An Quốc Công, không thể không tạm thời bắt tôi và niêm phong Trà Kinh Lâu lại. Hắn phải giam tôi ở thiên lao vài bữa, chờ vụ việc tra xét rõ ràng sẽ để tôi đủ lông đủ tóc quay về. Vì thế, cha tôi một bên hô "hoàng thượng thánh minh", một bên cảm kích rơi lệ, một bên ghi nợ lên đầu hoàng hậu và phủ An Quốc Công. Hơn nữa, ông còn cho rằng chính tranh chấp đảng phái của mình đã liên lụy đến tôi, nên vô cùng áy náy với thằng con út.221. "Ngươi biết tội chưa?" – Sở Duệ Uyên để tôi ngồi trên xe quỳ trước mặt hắn, trầm mặt hỏi. Tôi mịt mù đầu óc, lí do nghĩ được chỉ có một: "... Cưới Phương Tuyết Oánh làm vợ?" Hắn cười càng âm trầm: "Hóa ra ngươi cũng biết cơ đấy." Tôi nghĩ nghĩ, tội này xem ra có hơi nghiêm trọng, không gánh được, bèn dè dặt thanh minh: "Không phải chính bệ hạ cho phép rồi sao?" Hắn không nặng không nhẹ đạp cho tôi một phát ngã lăn quay, giận dữ quát: "Ta đồng ý để ngươi nạp, là nạp cô ta! Ai cho phép ngươi cưới cô ta!" Đệch! Lại còn có trò bẫy câu từ này nữa, đúng là sơ suất!

222. Đây là lần thứ hai Sở Duệ Uyên dùng chữ "ta" trước mặt tôi, lần đầu là khi hắn bị hoàng hậu hạ "độc tru" hãm hại. Lần đó hắn hiển nhiên là phẫn nộ tột cùng. Nhưng lần này, tôi thật nghĩ không thông vì sao hắn lại phát rồ đến thế. Tuy rằng tôi nhất thời không để ý chính xác cách dùng từ của hắn khi đó, tự tiện cưới Phương Tuyết Oánh, nhưng ngày xưa hắn cưới một lúc cả hoàng hậu lẫn Thục phi tôi cũng có cáu giận gì đâu! Hắn đây là phát tác tính độc chiếm với vật sở hữu (bạn giường), hay thân là thiên tử không chịu được người khác qua mặt?

223. Nhưng dù có là dạng nào, tôi cứ nhận lỗi trước là không chệch đi đâu được.

224. Nhớ đó, là nhận lỗi. Lúc này đây mà nhận tội, là làm tình cảm trở nên xa cách ngay.

225. Tôi bèn quỳ tiếp trước mặt hắn mà rằng: "Là Mính Chi không đúng, không hiểu đúng ý của bệ hạ, nhưng ta xin mạo muội nói một câu tự dát vàng lên mặt: hai chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta bất học vô thuật thế nào bệ hạ không phải không biết... Bệ hạ nói lời tinh chuẩn, mà ta vốn tính qua loa, lí giải chưa chắc đã tinh chuẩn được. Ta cũng không phải thực lòng muốn đối tốt với nàng ấy, chỉ vì thấy nàng ấy gả cho ta rồi thì sống một đời quả phụ, cũng thật đáng thương, nên muốn dùng danh phận để bồi thường cho người ta chút ít. Hậu viện của ta trái phải chỉ có một người phụ nữ đó thôi, là thê là thiếp không phải cũng vậy sao? Huống chi với Mính Chi mà nói, nàng ấy là thê hay thiếp thì cũng có ý nghĩa gì... Mính Chi chỉ biết mình là thiếp của bệ hạ, như vậy là đủ rồi." Sắc mặt Sở Duệ Uyên tốt lên một chút, nhưng vẫn lạnh lùng hừ lên một tiếng: "Sao ta lại nghe nói ngươi 'phải lòng' cô ta? Không phải là châu thai ám kết, chờ qua cửa sẽ sinh con đấy chứ?" Câu nói của hắn lộ ra trong phủ thừa tướng có nằm vùng, nhưng tôi cũng chỉ làm như không phát hiện, dịu giọng trả lời: "Mính Chi chỉ cứng lên được với bệ hạ, làm sao có thể khiến nàng ta có bầu sinh con?!" Nghe câu này của tôi, trên mặt vị bản triều CEO vốn đến để hạch tội cuối cùng cũng lộ ra nét cười cực nhẹ, bảo: "Vậy ngươi hiện tại cứng rồi sao?" Vừa nói, vừa giơ chân đá nhẹ vào đũng quần tôi.

226. Nhìn hắn bắt đầu giở trò lưu manh, tôi liền biết tên này đã được tôi vuốt lông thành công rồi. Từ lúc hai chúng tôi trở thành bạn giường đến nay, hắn ở trên triều gặp chuyện bực mình, tối về không ít lần tôi vuốt lông cho hắn, làm thế nào để dỗ dành, về cơ bản là tôi đã nắm bí quyết trong tay. Thế là, rèn sắt khi còn nóng. Tôi nghiêng người về phía trước, nương theo chân hắn nửa quỳ nửa bò, đem mặt đụng vào đũng quần hắn, rồi ngẩng đầu bảo: "Bệ hạ còn chưa cứng, Mính Chi sao dám cứng trước được." Vừa nói xong, thì chỗ tôi vừa đụng vào lập tức cứng lên. Tôi đưa đầu lưỡi cách lớp quần liếm lên chỗ đó của hắn. Thời cổ đại không có quần bò, không phéc mơ tuya thật tiện, cách 2 tầng vải mỏng, nơi đó rất nhanh đã dựng đứng lên, dưới lớp quần trắng bị liếm ướt in rõ hình cự vật thô dài dữ tợn. Tôi bèn dựng thẳng lưng, đem thắt lưng quần hỉ phục đỏ tươi và tiết khố cởi ra, móc ra vật dưới thân vốn đã ngẩng đầu hứng khởi. "Bệ hạ cứng rồi, Mính Chi cũng cứng rồi."

227. Vì thế Sở Duệ Uyên "cứng rồi" đặt tôi cũng "cứng rồi" cưỡi trên người hắn, dùng hậu huyệt ngậm lấy phân thân của hắn, từ từ ngồi xuống. Thanh đao thịt nóng giãy ngập dần vào thân thể tôi, được tôi từng chút từng chút nuốt vào, lấp đầy lấp đầy mật huyệt. "Ưm a... Ô..." Phía sau tôi đã nửa tháng trời không được long căn của hắn yêu thương, cự vật dữ dằn vừa lần nữa xuyên vào, tôi vừa đau vừa sướng, nhịn không được kêu lên thành tiếng. May sao tôi còn nhớ được chúng tôi đang ở trên xe ngựa có Cấm vệ quân canh gác, chứ không phải đang ở trong tẩm cung hoàng đế, nên lập tức cắn môi đem tiếng kêu biến thành tiếng rên rỉ nức nở. Sở Duệ Uyên đem long căn cắm ngập vào thân thể tôi, cũng không động đậy, ngồi nghiêng trên gối tựa xem tôi chuyển động thân thể, dùng thứ của hắn thao lộng chính mình. Hai chân trụ trên sàn xe ngựa và vùng eo tôi cùng dùng sức, ra vào, trên dưới, trước sau xoay chuyển vùng mông, không ngừng phun ra nuốt vào phân thân của hắn, chưa được bao lâu thì chân nhũn, người cũng nhũn ra. Tư thế cưỡi, ngày thường chúng tôi cũng dùng qua không ít, hắn không động để tôi động cũng từng thử, nhưng ở trên xe ngựa làm chuyện mây mưa vẫn là lần đầu tiên. Trên xe dù sao cũng không so được với trên giường, dẫu rằng đội hình của thiên tử chắc chắn phải đi đường lớn, xe cũng được thiết kế, tu bổ đặc biệt, nhưng rốt cuộc hạn chế thời đại vẫn còn, đường có làm thế nào cũng không thể hoàn toàn bằng phẳng, xe có sửa thế nào cũng không có hệ thống giảm xóc như ở thời hiện đại, ngày thường ngồi xe ngựa cũng đã thấy lắc lư. Huống chi lúc này đây, tôi còn bị cây thịt thô dài của hắn cắm vào trong hậu huyệt. Mỗi lần xe xóc nảy, thân mình tôi lại lắc lư dữ dội, hậu đình cũng mất kiểm soát mà đem vật kia nuốt nhả, đâm chọc khiến tôi cắn môi rên rỉ không ngừng. Mà cái thứ chết bằm kia của Sở Duệ Uyên dường như lại gặp được thú vui, sau khi tiến vào cung hắn bèn lệnh cho xe không cần trực tiếp về tẩm cung, mà chạy lòng vòng khắp hoàng cung rộng lớn, lại còn chuyên chọn những chỗ gập ghềnh để chạy. Đáng thương cho tôi không những phải chuyển động thân mình để cự vật của hắn đâm rút trong mật huyệt, còn liên tiếp phải chịu cự vật đó đâm chọc lung tung theo nhịp xóc nảy của xe; lúc nào cũng phải cắn chặt môi nhắc nhở bản thân không được kêu lên thành tiếng kẻo hộ vệ ở bên ngoài nghe thấy. Đây là cảm giác căng thẳng gấp đôi trên cả thân thể và tâm lí, hổ thẹn, nhưng cũng tràn đầy khoái cảm lạ lùng. Chúng tôi chạy trong cung chưa được nửa vòng, tôi đã không nhịn được mà rên lên một tiếng, tiết ra, trên áo cưới đỏ tươi dính thêm vài vệt bẩn trắng ngà. Tôi nửa quỳ trên xe ngựa thao lộng chính mình thật lâu, lại đạt tới cao trào, thân trên bất chợt mất đà đổ vào người Sở Duệ Uyên, kiệt sức dựa trên người hắn. Mà dương vật còn khảm trong người tôi thì vẫn cứng rắn dựng thẳng, Sở Duệ Uyên bèn nắm lấy mông tôi nâng lên dập xuống không ngừng, để phân thân của hắn rút ra xuyên vào từng đợt. So với lúc tôi tự làm thì động tác của hắn hung mãnh hơn nhiều, tôi bị hắn đâm mười mấy nhát lại nhịn không được kêu thành tiếng. Tôi ngẩng đầu hôn lên môi hắn, lại bị hắn hôn sâu đến tựa hồ cắn nuốt, kết hợp với từng đợt đâm vào như muốn đem tôi xé rách, không được bao lâu, hắn bắn ra trong thân thể tôi. Hai chúng tôi lúc này mới quay về tẩm cung, lại phiên vân phúc vũ suốt đêm dài.

228. Sở Duệ Uyên lúc bình thường đều thích đem tôi cởi sạch sành sanh, nhưng đêm nay lại chỉ thoát nửa quần ngoài, trên người mặc hỉ phục tân lang, bị vật đàn ông của hắn chơi đến cao trào liên tiếp, cuối cùng đến tinh thủy cũng không bắn ra được nữa. Tôi đoán trong lòng hắn mang chút tâm lí báo thù kiểu "Ngươi không phải muốn làm tân lang sao? Ta cho tân lang nhà ngươi bị chịch thành tân nương ngay trong đêm động phòng hoa chúc". Cũng không biết năm đó hắn định cướp rể trong đêm tân hôn của anh tôi, có phải cũng mang ý nghĩ này. Tôi lúc đó cảm thấy hắn vừa đần độn vừa mù quáng, giờ rơi vào bản thân mình, lại thấy hắn thật trẻ con, thêm một chút đáng yêu.

229. Quả nhiên chỉ dựa vào mặt không thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Mặt cộng thêm máy to chạy tốt, giải quyết được.

230. Sở Duệ Uyên đến bắt người đúng ngày đại hôn, đúng lúc bái đường, rõ ràng là đã ủ mưu từ sớm. Hắn đè tôi trong tẩm cung chơi suốt một đêm, ngày hôm sau hạ triều liền triệu ông bô thừa tướng đang kinh hồn bạt vía của tôi đến ngự thư phòng, vừa đấm vừa xoa: hôm qua có người mua cho hoàng hậu mấy miếng bánh điểm tâm từ Trà Kinh Lâu của tôi, hoàng hậu ăn xong một lát thì bụng đau dữ dội, hắn biết tôi chắc chắn là vô tội nhưng vì nể mặt mũi An Quốc Công, không thể không tạm thời bắt tôi và niêm phong Trà Kinh Lâu lại. Hắn phải giam tôi ở thiên lao vài bữa, chờ vụ việc tra xét rõ ràng sẽ để tôi đủ lông đủ tóc quay về. Vì thế, cha tôi một bên hô "hoàng thượng thánh minh", một bên cảm kích rơi lệ, một bên ghi nợ lên đầu hoàng hậu và phủ An Quốc Công. Hơn nữa, ông còn cho rằng chính tranh chấp đảng phái của mình đã liên lụy đến tôi, nên vô cùng áy náy với thằng con út.

231. Ừm, tôi nằm trên long sàng của hắn, một bên lại bị hắn đè xuống chuỵch, một bên nghe hắn kể âm mưu, không khỏi thầm thừa nhận trong lòng, bọn ngồi vững được ở ghế CEO, tâm địa đều thật là đen tối.

232. Tôi bị "thẩm" trong cung tổng cộng 8 ngày, đến ngày 16 tháng 8 mới được thả về nhà. Bên ngoài quả thật lông tóc đầy đủ, nhưng bên trong thì bị đào rỗng triệt để, cho dù ngày ngày ăn dược thiện đại bổ, nhưng đến hôm cuối cùng tinh dịch cũng bắn không ra nổi nữa, tè ra trên giường hắn. Mấy hôm nay, tôi bị "thẩm" hết cả hơi, cho dù bị làm đến mất kiểm soát cũng mặc kệ, mà hắn bị tôi làm bẩn cả mình rồng cũng chẳng quan tâm, tiếp tục chinh chiến trong cơ thể tôi đến lúc bắn ra mới tạm ngừng, bế tôi sang tây điện tắm rửa.

233. Đúng lí ra, hắn phải thả tôi về từ 15 tháng 8, để tôi cùng gia đình đón Tết Trung thu. Khốn nỗi theo phong tục bản triều, hôm đó cũng là ngày Phương Tuyết Oánh phải về lại mặt. Do đó, tôi không được về nhà, Phương cô nương cũng không thể về nhà. May mà khác biệt thân phận giữa bên nhà tôi và đằng ngoại cô ấy quá lớn, cô ấy không về, cho các bà các cô bên ấy thêm mười tám lá gan cũng đố dám nói ra nói vào một câu.

234. Chờ đến lúc tôi được thả về nhà, chỉ ý của Sở Duệ Uyên cũng vừa theo tới, tuyên bố theo kết quả điều tra, việc hoàng hậu trúng độc là do hạ nhân trong cung Thục phi tự ý làm. Do đó, Thục phi quản giáo hạ nhân không nghiêm bị phạt bổng 1 năm, mà tôi là người bị hại, nên khôi phục việc kinh doanh của Trà Kinh Lâu, còn được ban ngự bút của hoàng đế. Mà hắn trước đó không chú ý đến hôn sự của tôi, sau việc này mới biết con trai dòng đích nhà thừa tướng lấy con gái dòng thứ nhà tiểu lại. Hắn xét chuyện này không phù hợp với lễ giáo phép tắc, có hại cho danh tiếng của phủ thừa tướng, cũng may tôi và Phương Tuyết Oánh còn chưa bái đường, bèn ngự phê giáng nàng xuống làm thiếp, trừ khi lập được đại công đức, nếu không không được phép thăng làm thê thất.

235. Thánh chỉ của Sở Duệ Uyên vừa hạ, cha và anh tôi đều sâu sắc hiểu được hoàng ân mênh mông, quỳ xuống tạ ơn còn nhanh hơn cả tôi. Mà tôi thì hiểu ra, bọn ngồi vững được ở ghế CEO, tâm địa đều đen tối đtn chịu nổi.

236. Vốn dĩ Sở Duệ Uyên đem tôi đi giữa hôn lễ, sau khi thả về lại giáng Phương Tuyết Oánh xuống làm thiếp thất, ba người chúng tôi thật sự có mùi kịch bản Trương Vô Kị, Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn. Nhưng được cái Phương cô nương đồng hương của tôi không mang tính cách của Chu chưởng môn, bên trong vẻ ngoài nhu nhược và tính cách thục nữ được ngụy trang bởi lễ giáo phong kiến, là một trái tim đại hán đeo dây chuyền vàng (*).

(*) 金链大汉: Đại hán đeo dây chuyền vàng, chỉ những người đàn ông có tiền nhưng thô lỗ, phô trương, gu thẩm mĩ kém. Tương tự như trọc phú, nhà giàu mới nổi.

237. Vợ cưới về bỗng dưng thành thiếp, bái đường không có, động phòng cũng không, lại mặt càng không nốt... Tối hôm tôi được thả về, không khí bữa cơm gia đình có phần gượng gạo. Kết quả Phương Tuyết Oánh nâng li rượu mà rằng: "Thiếp thân đã gả về đây, chúng ta chính là người một nhà. Cạn li này, những chuyện lúc trước đều bỏ qua, từ nay về sau thiếp thân với các vị là một lòng một dạ, cùng tiến cùng lui." Một câu này, thực có khí độ của Lương Sơn hảo hán.

238. Nhưng cha mẹ tôi, anh tôi và cả hai đứa cháu sinh đôi đều cực kì ưng tính cách này của cô ấy. Tôi cũng ưng. Một cô gái thông minh được việc, sạch sẽ lanh lợi, vừa đơn giản vừa tinh tế, ai mà không thích.

239. Kiểu thích với nghĩa tán thưởng, không có liên quan đến yêu đương. Tôi trời sinh đã cong rồi, cô ấy có tốt hơn nữa cũng không thẳng lại được.

240. Chờ đến lúc Phương Tuyết Oánh gả vào nhà được nửa năm, thấy con người cô ấy thực sự tốt, cũng kín miệng, tôi bèn nói thật hết với cô. Từ chuyện tôi ở thời hiện đại xuyên qua, đến chuyện tôi là gay, chuyện tôi có bạn giường, lúc đi Trà Kinh Lâu "coi sóc" việc làm ăn không phải đến chỗ bạn giường thì là hẹn bạn giường đến chỗ tôi... Nói chung trừ chuyện thân phận bạn giường chính là CEO bản triều, tôi đều nói hết với cô ấy, để cô ấy chuẩn bị tâm lí, vạn nhất sau này có chuyện còn biết đường chống chế. Kết quả là cô ấy cũng thẳng thắn với tôi. Cô vợ bé đồng hương từ khi vào phủ được mùa, ngày càng lộ rõ khí chất đại hán dây chuyền vàng của tôi, kiếp trước, hóa ra thực sự là một đại hán dây chuyền vàng. Còn là loại đại hán dây chuyền vàng thành công điển hình, cứ ra cửa là có em gái tay vịn theo hầu. Đáng tiếc mệnh không tốt lắm, xuyên không tới chưa đợi kiến công lập nghiệp, thân dưới đã một nhát lìa xa, xuyên vào thân thể một bé gái sơ sinh vừa mới chết. Cô ấy, à không, anh ấy, gia đình nguyên thân lễ giáo sâm nghiêm, anh ấy đợi 16 năm không có cơ hội thoát thân, vốn đã chấp nhận số phận đợi gả cho người ta làm tiểu thiếp, bị các phú ông quyền quý bụng phệ hói đầu đè dưới thân chà đạp, cho đến khi tìm được cách làm thịt đối phương. Cuối cùng bất ngờ phong hồi lộ chuyển, được gả cho tướng phủ công tử "ysl", gia đình lại hài hòa. Hơn nữa, tôi lại còn là đồng hương. Được như vậy, đừng nói làm thiếp, có làm người hầu thông phòng anh ấy cũng không để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro