241-270

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

241. Chớp mắt, hai năm lại trôi qua. Hai đứa cháu sinh đôi của tôi đã được 10 tuổi, mà đứa con trai nói không chừng là độc nhất kiêm thái tử kiêm CEO kế nhiệm của Sở Duệ Uyên cũng đã 3 tuổi rồi. Mẹ của hoàng tử nhỏ thế nào không bàn đến, riêng nó khỏe khoắn lanh lợi, hai mắt long lanh sống động, vô cùng đáng yêu. Tôi thỉnh thoảng ngủ lại trong cung, nên rất thân thiết với đứa trẻ được Sở Duệ Uyên nuôi bên mình này, nói liều thì giống như có một đứa con nuôi. Sở Duệ Uyên đến Trà Kinh Lâu tìm tôi hẹn chịch, thỉnh thoảng cũng mang nó theo, buổi tối để nó trong viện của tôi trêu gà đuổi chó không ra dáng hoàng tử chút nào; đêm xuống nó ngoan ngoãn để thái giám thiếp thân dỗ ngủ ở sương phòng, trong khi phụ hoàng nó ở chính phòng đè trên người tôi vận động chán chê rồi mới chịu ngủ.

242. Mà đồng hương Phương Tuyết Oánh, tiểu thiếp trên danh nghĩa và quản sự thực tế nhà tôi, hai năm này đã tiếp nhận hơn nửa sự vụ trong phủ thừa tướng từ tay mẹ tôi, lo liệu đến nơi đến chốn, vô cùng thuận buồm xuôi gió. Một cô nương kiếp trước là đại hán dây chuyền vàng, kiếp này bị ông trời thu mất công cụ gây án, thỉnh thoảng lại mở hội trong phủ thừa tướng cho các khuê tú và phu nhân quan lại ở kinh thành, nào là hội bàn trà, hội phẩm thơ, hội đàn hát, hội xem mặt... Y dựa vào tính cách hào sảng và thế lực của phủ thừa tướng, nghiễm nhiên trở thành đầu mối giao dịch gái đẹp trong kinh (theo nghĩa trung tính), ngồi ôm ba ngàn mĩ nữ đủ mọi lứa tuổi, hô một tiếng có đàn đàn lũ lũ hưởng ứng, vô cùng náo nhiệt. Đến cả bạn gei Quan Minh Nguyệt quen nhiều hiểu rộng và thằng bạn gossip talent của tôi đều không khỏi cảm khái thiếp thất nhà tôi thực là một nhân vật đáng gờm.

243. Hạn chế duy nhất của nhân vật này chính là xuyên nhầm vào thân xác đàn bà, khiến y có tài cán hơn nữa cũng chỉ có thể quẩn quanh ở nhà dưới, ngay cả cơ hội ra ngoài đến Trà Kinh Lâu cũng vô cùng ít ỏi. Nhưng đại khái do mệnh trung chú định, mấy lần ít ỏi đó lại đều đụng phải CEO bản triều đến tìm tôi hẹn chịch. Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, tôi giới thiệu là thiếp thất Phương thị và bạn tốt Hoàng công tử. Hoàng công tử ngoài chuyện xuyên không ra thì lí lịch thiếp thất nhà tôi nắm rõ như lòng bàn tay; mà Phương thị sau khi dò hỏi Cấm vệ quân cải trang thành gia đinh, cũng như gặp thái giám "người làm" bế tiểu hoàng tử, thì đại khái đã đoán ra thân phận bạn giường CEO bản triều của tôi. Nhưng y cũng chưa từng dị nghị gì, cũng chưa từng hỏi han tôi, chỉ coi Sở Duệ Uyên như đám bạn ăn chơi nhậu nhẹt thông thường của tôi, đối xử với hắn vô cùng vi diệu.

244. Chính là cái kiểu vi diệu khi các mợ khinh bỉ lũ bạn hồ bằng cẩu hữu của chồng, nhưng lại phải giữ cho thằng chồng chút sĩ diện, cho nên lời nói ra đều là ngấm ngầm châm chọc, kim gói trong bông.

245. Sở Duệ Uyên không ưa Phương Tuyết Oánh, là xác định từ cái hôm tôi cưới vợ bất thành rồi. Phương Tuyết Oánh không ưa Sở Duệ Uyên, tôi đoán có lẽ bởi y mang một tâm hồn trai thẳng khinh bỉ thằng tra gei đã lừa cưới lại còn chết (giết) vợ.

246. Đúng vậy, khoảng 1 năm trước, tiên hoàng hậu mất. Thái y nói là do bệnh cấp tính. Bất kể mày tin hay không, CEO bản triều đã nói tin, mày phải làm như tin thật.

247. Tiên hoàng hậu chết không được bao lâu, cha tôi cùng với Công bộ, Lại bộ thượng thư cùng nhau dâng tấu tố 18 đại tội của phủ An Quốc Công. Thế là, người phải khám nhà thì khám nhà, người phải lưu đày thì lưu đày, người phải xử trảm thì xử trảm. Trong triều nhao nhác mất vài hôm. Ngay cả vài đại thần không có mắt tấu thỉnh Sở Duệ Uyên lập tân hậu, thoáng chốc cũng im như thóc.

248. Gia đình Thục phi vốn "thân mật quá mức" với hoàng hậu thế nhưng lại không bị ảnh hưởng, rốt cuộc vẫn là họ ngoại của hoàng đế, lúc chọn phe chắc cũng không nhầm. Chỉ có Thục phi, cô em họ của Sở Duệ Uyên, nghe nói thổ huyết, thực sự bệnh cấp tính suýt nữa thì mất mạng. Sau khi khỏi bệnh, nàng ta thay đổi tính cách nóng nảy ồn ào trước đây, trở nên trầm lặng, bắt đầu ăn chay niệm Phật, cả ngày thắp hương tụng kinh, biến cung của mình thành am ni cô thực sự.

249. Đôi hoàng hậu đế phi bách hợp đó đến gặp nhau lần cuối cũng không kịp đã phải âm dương cách biệt, trong lòng tôi cũng có chút cảm thương. Nhưng nếu tiên hoàng hậu không vì quyền thế mà phạm lỗi tày trời, hai người họ cũng đâu phải đi đến kết cục này.

250. Từ cổ hoàng gia vốn đã là thế tộc thiếu nhân luân nhất, hoàng quyền vốn là thứ thuốc độc ngọt ngào quyến rũ người ta nhất. Tiên hoàng hậu đã bị hãm bởi thứ thuốc độc này. Nhưng không đủ để làm chùn bước một kẻ khác cũng muốn chết chìm trong đó.

251. Hơn nữa, đến cả tôi và nguyên một phủ thừa tướng cũng suýt nữa bị kéo vào.

252. Mùng 10 tháng 9, một ngày sau tết Trùng dương, Sở Duệ Uyên mang theo tiểu hoàng tử đến Trà Kinh Lâu. Sau bữa tối, tiểu hoàng tử bỗng nhiên đau bụng dữ dội, khoé miệng chảy máu, nếu không phải gặp đúng lúc Quan Minh Nguyệt và Giang sư huynh tình nhân của y đến thăm tôi, đứa con trai duy nhất mới 3 tuổi đầu của hoàng đế hẳn đã phải sớm lìa đời.

253. Giang thần y tra ra là trúng độc. Hạ trong món điểm tâm hoàng tử nhỏ ăn sau bữa cơm.

254. Sở Duệ Uyên nghe Giang sư huynh nói xong, tách trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan, hít sâu một hơi ra lệnh: "Tra!" Vì thế, cả Trà Kinh Lâu từ đầu bếp trong hậu viện, tiểu nhị ở lầu trước, thậm chí khách khứa vẫn còn trong quán đều bị những cấm vệ quân vừa được gấp rút điều đến bắt giữ. Chỉ trừ có tôi, vẫn đang quỳ trước mặt Sở Duệ Uyên.

255. Sở Duệ Uyên ngoảnh đầu nhìn hoàng tử nhỏ uống xong thuốc cuối cùng cũng ngủ yên, nhẹ giọng nói: "Quân An, ta tin ngươi... nhưng ta không tin được những người khác." Chuyện hoàng tử trúng độc liên quan đến ngôi hoàng đế tương lai, cũng liên quan đến sự ổn định của quốc gia, bất kể thật lòng hay giả ý, CEO bản triều có thể nói vậy đã là cho tôi thể diện, lúc này mà còn bắt chước nhân vật trong drama, tiểu thuyết cầu xin cho thân tín tâm phúc, có mà não bị nước vào, cần đập chết đầu thai cho tỉnh táo. Tôi chỉ có thể khấu tạ hoàng ân hạo đãng.

256. Sau đó CEO bản triều bèn hồi cung, còn tôi tới thiên lao Đại lí tự xin tạm trú.

257. Việc liên quan đến hoàng tự, hoàn toàn khác với vụ hoàng hậu "đau bụng" hồi tôi kết hôn năm đó. Trước khi chân tướng được làm sáng tỏ, dù có là làm màu, tôi cũng phải ngồi ở Đại lí tự.

258. Tôi ở thiên lao Đại lí tự đã gần một tháng, cả ngày bị giam trong cấm thất, không được thấy mặt trời. Vì thế, trắng ra không ít, béo lên 3 kí.

257. Những công tử ăn chơi khác gặp chuyện, có thể gọi người chống lưng. Tôi gặp chuyện, chống lưng có 3 người. Bạn giường CEO bản triều, cha đẻ thừa tướng bản triều, và bạn gei làm Đại lí tự khanh.

258. Yep, tay gossip Quan Minh Nguyệt thế mà thành Đại lí tự khanh, đúng là không có trâu bắt chó mèo kéo cày, thời không có anh hùng, tôm tép thành danh.

259. Sở Duệ Uyên hôm đó tận mắt thấy Quan Minh Nguyệt tới tìm tôi, mà không bắt y tránh đi, vẫn cho chỉ đạo Đại lí tự tra án, sự tín nhiệm của hắn dành cho tôi hết sức rõ ràng. Nói thật lòng, làm bạn giường chục năm, có thể trong hoạn nạn thấy chân tình, tôi dễ chịu vô cùng. Thêm vào đó, cha anh tôi một mực kiên định đứng về phía CEO bản triều, chỉ đâu đánh đó, trung thành được việc, tôi tin chắc chuyện này không dính dáng đến nhà mình, nên yên tâm ở trong tù chờ kết quả.

260. Ờm, thuận tiện làm vài shot với Sở Duệ Uyên đến "tra khảo". Play nhà giam, thay đổi cảm giác, tình thú khác thường.

Lời tác giả: Luận tính nguy hiểm khi có bạn giường là hoàng đế

Khi viết đoạn này, suy nghĩ của tôi là, sai lầm của hoàng hậu không phải chuyện hạ dược, mà là khi hạ dược lại dùng đến "độc tru", tương đương với việc thân là hoàng hậu mà lại vì lợi ích gia tộc và địa vị hạ độc thủ với hoàng đế. Nếu hạ dược thông thường, còn có thể nói là tự vệ, nhưng hạ "độc tru", chính là bức hoàng đế lập con mình làm thái tử. Đây không phải đấu đá hậu cung, mà là đấu đá trên triều đình, trên thực tế là cuộc chiến giữa CEO và An Quốc Công phủ. "Phế hậu" là màn đánh động của CEO, "độc tru" là đòn đáp trả của An Quốc Công phủ. CEO thắng chung cuộc, nếu ngược lại, người "đột ngột phát bệnh qua đời" chính là CEO chứ không phải hoàng hậu. Vì chính văn sử dụng góc nhìn của Liễu Quân An, nên hết thảy những chuyện đấu đá trên triều đình đều chỉ mô tả qua loa. Còn đối với chuyện "độc tru", đúng như bình luận của Liễu Quân An, chính là một đoạn luân hồi báo ứng. Tác giả là một người mê tín vô cùng :">

261. Chờ team Đại lí tự của Quan Minh Nguyệt ở ngoài sáng và team mật thám của Sở Duệ Uyên trong tối tra rõ ràng vụ án hạ độc này, tôi vác một thân béo trắng lăn về tướng phủ.

262. Trải qua chuyện này, phủ thừa tướng và Trà Kinh Lâu của tôi cơ hồ cũng không bị mất mấy người. Trừ quản sự phụ trách mua bán nhập hàng của Trà Kinh Lâu và đồng hương của tôi, Phương Tuyết Oánh.

263. Phương Tuyết Oánh dính vào việc này, tôi rất kinh ngạc, cả phủ thừa tướng đều cùng kinh ngạc.

264. Hóa ra toàn bộ vụ án mưu hại hoàng tự diễn ra thế này: Năm Sở Duệ Uyên 14 tuổi, tiên hoàng quý phi sinh cho tiên hoàng một đứa con trai, dẫn đến việc tôi mang Sở Duệ Uyên xuất cung giải sầu, rồi hắn nhất kiến chung tình với anh tôi, sau khi đăng cơ định cưỡng đoạt, tôi tự nguyện làm thế thân cho anh từ đó kiếm được một bạn giường máy to chạy tốt mặt đẹp... Một loạt chuyện cũ này, không biết các bạn còn nhớ hay không? Vấn đề nảy sinh chính ở đứa trẻ do tiên hoàng quý phi sinh ra đó. Qua mười mấy năm, vị hoàng đệ đó, hiệu là Ninh vương, năm nay đã 17 tuổi rồi. Y lớn lên thì dã tâm cũng to ra. Mà kể cả y không to, thì trong triều cũng luôn có một thế lực ngầm luôn muốn "phò tá chân long" to gan hộ. CEO bản triều gần tuổi tráng niên, hậu cung lại chỉ có một Thục phi đã quy y Phật pháp, nối dòng chỉ có một hoàng tử bé con, vị Ninh vương này bèn nảy ra ý niệm "không có con, truyền ngôi cho em trai". Y có suy nghĩ này, tự khắc có người muốn thay y thực hiện. Bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không dễ hạ thủ trong cung, bèn chuyển mục tiêu sang chỗ tôi. Sở Duệ Uyên với tôi hành động tuy rằng kín tiếng, lại chuẩn bị đủ thứ để che tai mắt người đời, nhưng trong thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, kẻ có điều kiện lại có ý đồ vị tất đã không nhận ra, chẳng qua sợ hoàng uy nên không dám nói. Trong số thuộc hạ của Ninh vương có kẻ vừa có điều kiện lại có ý đồ, hơn nữa, dám nói ra trước mặt Ninh vương. Ninh vương nghe xong, liền nghĩ đến việc hạ độc trong đồ ăn thức uống chỗ tôi.

265. Nhưng làm thế nào để hạ độc một cách khoa học lại là cả một bầu trời tri thức. Số lượng không đúng, không chết được người; thời gian không đúng, hạ sai đối tượng; kể cả khi số lượng và thời gian đều đúng, trước hết cũng phải tìm ra cách để hạ độc.

266. Cũng là số mệnh của hoàng tử nhỏ không tránh được kiếp này. Trà Kinh Lâu của tôi có một món điểm tâm gọi là "đàm quế cao", là món hoàng tử nhỏ yêu thích nhất. Nhưng món này có một nguyên liệu tính hàn, người lớn ăn không sao, trẻ con ăn dễ bị đau bụng, tôi bèn bảo đầu bếp thử mười mấy công thức, cuối cùng tìm ra một nguyên liệu thay thế hương vị tương tự mà lành tính. Nhưng nguyên liệu thay thế này lại là hương liệu nhập từ Tây vực, giá đắt hơn vàng, nên mua về chỉ để làm món bánh dành riêng cho hoàng tử nhỏ. Chuyện liên quan đến ăn uống của hoàng tử, tôi tất nhiên muôn phần cẩn thận, từ người mua nguyên liệu đến đầu bếp hậu viện đều phải thông qua mật thám của Sở Duệ Uyên, khi cha con hai người đến cũng chỉ có các thái giám theo hầu của Sở Duệ Uyên phục vụ bên cạnh, biết họ ăn những món gì. Nhưng có đúng hai lần, Phương Tuyết Oánh đến tìm tôi thì gặp hai cha con đang ở đó, bốn người chúng tôi ăn cơm cùng nhau, y liền biết hoàng tử nhỏ thích ăn "đàm quế cao". Sau đó có lần các quý phụ trong kinh mở tiệc trà, mọi người bàn đến vấn đề dạy con, y cảm khái một câu: con trai nhà người bạn thích ăn "đàm quế cao", loại bánh này có nguyên liệu tính hàn, mà người lớn cũng không biết đường tiết chế nó. Vốn dĩ chỉ là một câu vô tình, ai ngờ người nghe hữu ý. Trong đám khuê mật của y, có một người thuộc Ninh vương đảng, mỗi lần tham gia hội hè của Phương Tuyết Oánh xong, tối về đều đem hết những chuyện tai nghe mắt thấy bẩm báo lại với Ninh vương. Trong Ninh vương đảng cũng có cao nhân, chỉ từ một câu bâng quơ của Phương Tuyết Oánh và việc quán của tôi mua nguyên liệu Tây vực mà đoán ra bảy tám phần, sau đó dựa vào suy tính kín kẽ, hạ thủ từ chỗ thương nhân Tây vực, thêm vào hương liệu một số độc dược gây tổn thương cực lớn đối với trẻ nhỏ.

267. Sự tình như vậy, xét đến cùng, Phương Tuyết Oánh và quản sự phụ trách nhập hàng, một người không kín miệng tiết lộ bí mật hoàng thất, một người không kiểm tra thấy hương liệu có vấn đề, không thể nói là hoàn toàn vô tội. Nhưng tôi cảm thấy, tội của họ thực tình không đến mức phải chết.

268. Nhưng Sở Duệ Uyên bút son đã ngự phê, liệt bọn họ vào chung với mấy chục người Ninh vương đảng, cùng xử trảm.

269. Bởi vì vô ý tiết lộ tin tức và bất cẩn không phát hiện ra vấn đề, chỉ là lời khai một phía của Phương Tuyết Oánh và quản sự. "Khuê mật" của Phương Tuyết Oánh và thương nhân Tây vực đều sống chết khăng khăng hai người họ là đồng đảng. Lời khai của cả hai bên đều chỉ là nói suông, không có bằng chứng. Mà chuyện liên quan đến hoàng tự, Sở Duệ Uyên chẳng thà giết nhầm chứ quyết không bỏ sót. Tôi ở trong cung của hắn quỳ xin cho Phương Tuyết Oánh suốt một đêm, ngày hôm sau hắn vẫn ở giữa triều đình ban dụ xử tội chết.

269. Trước khi Sở Duệ Uyên lên triều, tôi nắm lấy vạt áo hắn níu kéo lần chót, muốn hắn giảm cho Phương Tuyết Oánh từ tội chém đầu xuống thành tội lưu đày. Hắn nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng nói: "Quân An... Ta là quan gia của ngươi, nam nhân của ngươi, nhưng trẫm lại càng là vua một nước." Tôi liền buông vạt áo hắn ra.

270. Ngẫm lại, là do chính tôi trải qua 10 năm sung sướng hẹn hò nên đã chủ quan. Quan hệ giữa hai chúng tôi những năm gần đây càng lúc càng gần gũi, lúc riêng tư đã sớm không còn cảm giác bó buộc giữa quân thần như lúc đầu, tôi bèn ở trong lòng coi hắn là bạn giường, là bạn chí giao, thân mật hơn nữa còn là tình nhân. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là vua một nước. Là thiên tử giữa thời quân chủ, sinh trong gia đình đế vương, lớn lên trong gia đình đế vương. Năm đó sau khi chị dâu tôi chết, hắn tìm tôi tâm sự, tôi còn thầm nghĩ quân vương vô tình, cái gọi là tình yêu của nhà đế vương chẳng đáng mấy đồng, bất cứ ai khi xung đột với quốc gia, vương quyền đều sẽ bị đẩy ra làm vật hi sinh. Vậy mà chung sống lâu ngày, không khỏi coi hắn như người thường, một người có máu, có thịt, có trái tim. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro