39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tăng Hàm Giang nói bên phía phục trang chuẩn bị cho nhóm mình mỗi người một bộ đồ gấu. Cậu muốn tạo sự khác biệt cũng như gây bất ngờ cho nữ khách quý của đội. Bên staff theo đúng dặn dò của cậu đã chuẩn bị sẵn từ đâu tới đó. Tăng Hàm Giang nhanh nhảu thay bộ đồ gấu, đi tìm Oscar, lại vô tình gặp được Châu Kha Vũ.

Cách cái mũ gấu cồng kềnh, Tăng Hàm Giang thấy không rõ mặt của người bên ngoài.

Đỉnh đầu tựa hồ bị vỗ nhè nhẹ một chút.

- Đáng yêu.

Nói xong, Châu Kha Vũ làm bộ muốn đem đầu thú bông xốc lên, nhìn xem bên trong là ai.

Không thể được!

Tăng Hàm Giang gắt gao che lại cái mũ nhất định không chịu buông tay, không cho người kia thực hiện được.

- Ai đó? Che giấu kỹ như vậy?

Châu Kha Vũ thất bại mở ra đầu gấu bông, không khỏi càng thêm tò mò.

- Mọi người là đang làm cái hoạt động bí mật gì sao?

Tăng Hàm Giang lắc đầu.

Động tác này vừa ra, mắt của Châu Kha Vũ ngay lập tức sáng rực lên.

- Tăng Hàm Giang.

Khóe miệng của Châu Kha Vũ không tự giác mà giương lên, ra vẻ nhỏ giọng nói.

- Bím tóc của anh lộ ra rồi.

Tăng Hàm Giang lập tức sờ về phía sau đầu mình, hai giây sau, yên lặng mà đem bím tóc nhỏ của mình hướng vào bên trong dịch dịch.

Quay xe tới quá nhanh…… Hơn nữa không hề có chút kỹ thuật nào..…

- Cậu cũng quá thông minh rồi!

Tăng Hàm Giang suy cho cùng vẫn là sợ nóng, biết mình bị bại lộ cũng không tiếp tục giả vờ giả vịt nữa, gấp không chờ nổi mà cởi ra cái mũ đội đầu lộ ra mặt mình.

Bên tai đầu tóc đều đã bị mồ hôi tẩm ướt, dán ở bên vành tai, Tăng Hàm Giang bất đắc dĩ mà lau đi mồ hôi.

Châu Kha Vũ ngược lại rất cao hứng, lấy giấy giúp anh lau mồ hôi, loát loát tóc, hỏi:

- Anh đang làm cái gì vậy?

- Tìm Hùng Hùng.

Châu Kha Vũ tựa hồ có chút ngạc nhiên:

- Anh còn không phải là hùng ( gấu ) sao?

- Tôi không phải, Oscar mới là hùng ( gấu )!

- Vậy anh tìm anh ấy làm gì?

Tăng Hàm Giang đầy mặt hưng phấn:

- Anh ấy là hùng ( gấu ), tôi cũng vậy, cho nên tôi phải cho anh một cái ôm của gấu!

Anh vừa nói vừa khoa tay múa chân, cánh tay thật to mở ra làm ra vẻ muốn ôm, vừa lúc hình thành một cái chỗ trống.

Châu Kha Vũ ôm mũ đội đầu, ánh mắt lại dừng ở trong vòng tay của anh.

Ngón út vô ý thức mà cuộn tròn lại.

- Hàm Giang a.

Châu Kha Vũ kêu một tiếng, thấy cặp mắt to tròn xinh đẹp kia chuyển hướng chính mình, mang theo chút ít mê mang, tò mò, trong nháy mắt buột miệng thốt ra.

- Cái ôm của gấu này em có thể chiếm trước một cái không?

Tăng Hàm Giang tay còn không có buông, không hề nghĩ ngợi nói câu:

- Được thôi.

Vừa dứt lời, Châu Kha Vũ, cậu trai trẻ cao 1m90 này liền nhanh nhẹn mà chui vào chỗ trống, tốc độ mau đến mức làm Tăng Hàm Giang hoài nghi đứa nhỏ này có phải hay không vừa mới dịch chuyển tức thời?

Như dự đoán, mềm mại, ôm thực thoải mái.

Châu Kha Vũ thực vừa lòng.

Nhưng mà trên thế giới đại khái không có bất kỳ ai so với phản ứng của Tăng Hàm Giang càng chậm người.

Ba phút sau.

- Nóng quá..

- Một chút nữa thôi.

Ngữ khí khẩn thiết chân thành.

- Thôi được rồi, tùy cậu vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro