Đổ Ngô Tư Nhân: Hạc giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP: Đổ Ngô Tư Nhân (Ngô Vũ Hằng x Phó Tư Siêu)
Genre: SE, trùng sinh, thanh mai trúc mã
Blog: Dưới ánh Trăng có cánh Hoa đang nở

。。。

Có nợ kiếp này thì chắc chắn kiếp sau sẽ tái ngộ, kiếp này yêu đủ nhiều chắc chắn kiếp sau sẽ trùng phùng.

Câu nói đạo lý miệng ai cũng có thể thốt ra, nhưng mấy ai sống đủ để làm chứng, vô tình cũng là câu nói yêu thích của Phó Tư Siêu. Cậu năm nay tròn mười tám tuổi, cái tuổi đẹp đẽ như hoa nở đầu xuân, tinh khiết như tuyết rơi đầu mùa. Mười tám là cái tuổi mà bất cứ thiếu niên nào cũng sẽ dành ra để bay nhảy, để ăn chơi trác tán, nhưng đối với Phó Tư Siêu, mười tám lại là cái tuổi của trầm tư, là cái tuổi của mối tình đầu cay đắng.

Khi những thiếu niên trạc tuổi tay đang cầm rượu, bia hay thuốc lá thì vật bất ly thân của cậu lại là những quyển sách dày cộp kiến thức, những tập tiểu thuyết ngập mùi ngôn tình huyễn hoặc, có cả những bản nhạc tự sáng tác chưa kịp xuất bản. Phó Tư Siêu mơ mơ mộng mộng chìm trong cái thứ tình yêu với kiến thức, âm nhạc và thơ ca, chìm đắm vào những thăng trầm của cảm xúc. Với tâm tư một thiếu niên mười tám, cậu đã tin rằng chỉ cần nợ duyên đủ nặng, kiếp sau chắc chắn sẽ trùng phùng, chỉ cần cậu yêu anh nhiều hơn chút nữa, chắc chắn anh sẽ bên cậu mãi mãi.

Phó Tư Siêu vẫn đang dán mắt vào những trang giấy với những dòng kẻ nhạc chi chít nốt, miệng không giấu được nụ người mãn nguyện. Bỗng âm thanh của cánh cửa chính đóng lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ mơ màng, Phó Tư Siêu nhanh nhảu quơ lấy cặp sách, đeo đại vĩ cầm lên lưng rồi chạy ra sân sau, ánh mắt phút chốc đã tràn ngập hạnh phúc. Chân vội vàng chạy đến bụi hồng tỉ muội bên hàng rào, tay vớ vội lấy cái cào đất, cào một lớp đất mỏng, để lộ một cái nắp cửa nhỏ mà thật chất là cái hầm mà Ngô Vũ Hằng đã cùng cậu dốc sức đào nên để thuận tiện cho việc qua lại. Chui xuống hầm, cậu mò theo đường đã đào mà sang được đến sân nhà của Ngô Vũ Hằng rồi đẩy cửa leo lên.

Trước mắt cậu là anh, là người thiếu niên mà cậu một mực muốn dùng thanh xuân để theo đuổi. Tay anh cầm sẵn sách vở, nụ cười tựa ánh trăng tuyệt mỹ nở trên môi, tựa hộ lại khiến tim cậu loạn nhịp. Anh lớn hơn cậu ba tuổi, năm nay đã gần tốt nghiệp đại học, không biết may hay rủi lại được cậu ngắm trúng để trở thành gia sư. Cứ mỗi lần bố mẹ đi công tác, cậu sẽ lại chạy sang nhà nhờ anh chỉ bài.

"Đợi em lâu không, Hanh Hanh?" Phó Tư Siêu tinh ranh mỉm cười, biết thừa anh sẽ dỗ cậu.

"Không lâu. Mà sao hôm nay em sang trễ thế?", anh đưa đôi mắt dò xét nhìn cậu, có chút không muốn tin bất kỳ lý do nào mà thằng nhóc kia chuẩn bị đưa ra.

"Bố mẹ của em đi làm trễ.", Phó Tư Siêu ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ở góc vườn, tay đặt mấy bản nhạc viết dở lên bàn, "Hôm nay em không muốn học, Hanh Hanh nghe thử nhạc em sáng tác nha?"

Ngô Vũ Hằng không giấu được nụ cười ôn nhu, gật đầu một cái để nhận lại được ánh mắt phấn khích của em. Phó Tư Siêu đặt xấp giấy với những nốt nhạc bay nhảy trên dòng kẻ lên bàn, ôm lấy cây đại vĩ cầm mà bắt đầu kéo từng nốt trầm rất ấm tai.

Nhà Ngô Vũ Hằng không có điều kiện, chỉ có chiếc bàn này là tạm bợ để anh ngồi học qua ngày, ngày nắng thì sẽ chịu nóng, ngày mưa thì chỉ có thể luyến tiếc ngắm nhìn nó bị làn nước phủ kín, Ngô Vũ Hằng chỉ có nó để cùng cậu ghi lại đoạn kỷ niệm thời niên thiếu. Phó Tư Siêu sẽ ngồi đây đàn cho anh nghe những giai điệu cậu sáng tác, đôi khi lại luyên thuyên về một câu chuyện không đầu không đuôi nào đó, đôi khi lại buông lời chọc ghẹo anh. Anh sẽ ngồi đó lắng nghe tiếng hát của cậu rồi tắm tắc khen hay, lắng nghe từng câu chuyện của cậu rồi ôm lấy cậu vào lòng, đôi khi lại bất giác để cậu biến anh thành thú vui giải khuây, vô thức vì thấy cậu vui mà lòng cũng nở một bông hoa.

Giờ đây, chiếc bàn đã quá cũ, lớp sơn trắng bị thời tiết bào mòn thi nhau tróc ra, để lại mặt bàn loang lổ lớp gỗ sắp mục yếu ớt. Nhưng Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng cũng vẫn cứ ngồi đó, cũng vẫn dùng nó để trải qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Chiếc bàn nó như cũng hiểu được ý của hai người chủ nhỏ, có mưa nắng bão bùng vẫn phải cố đứng vững, phải mạnh mẽ giống như tình bạn, tình huynh đệ của hai người chủ ấy.

Họ vốn là thanh mai trúc mã, họ vốn là bạn của một đời. Trái ngang thay, Ngô Vũ Hằng có thể biết hết tất cả về Phó Tư Siêu nhưng Phó tư Siêu lại không thể biết hết mọi chuyện về Ngô Vũ Hằng.

Ngô Vũ Hằng ấy, người quật cường đến mức có thể vì Phó Tư Siêu mà chạy một quãng đường dài thực chất sức khoẻ từ nhỏ đã rất yếu, lớn lên một chút vẫn không khá hơn. Anh ngoài những ngày còn được cùng cậu cười nói vui vẻ thì còn lại đều phải đến bệnh viện, phải chịu đau mà tiêm một mớ thuốc vào người. Vốn chuyện này đã có thể nói ra, nhưng anh lại chọn giấu cậu, để rồi vô thức hoá mối quan hệ vốn không hề có một cái tên này thành một tấm bi kịch.

Một người vô tình không biết, người còn lại thì âm thầm giấu đi.

Anh ngồi ở chiếc ghế đối diện Phó Tư Siêu cặm cụi nghe cậu hát, mặc kệ ánh nắng chói chan chơi đùa trên gợn tóc thưa thớt, mặc cho những cơn gió nô đùa lướt qua hàng mi. Tiếng hát của cậu hoà vào trong gió, du dương và trìu mến như tiếng chim hót đầu xuân, nhẹ nhàng như sóng vỗ vào hè, đâu đó lại có chút trầm lặng của lá vàng mùa thu. Gợn tóc cậu đón một lớp nắng mai, hai má ửng hồng khiến Ngô Vũ Hằng cứ thế ngây ngô ngắm nhìn, lặng lẽ khắc ghi hình ảnh mỹ miều này vào trong tâm.

"Siêu Nhi, nếu sau này anh không thể còn nghe em hát được nữa thì sao?" Ngô Vũ Hằng lên tiếng, đôi mắt đượm chút buồn long lanh nhìn cậu.

"Sao anh lại nói thế? Ai cho phép anh không nghe em hát?" Ánh mắt cậu bắt được chút phiền não của anh, thâm tâm lại thoáng qua một nỗi lo âu.

Một người giấu đi, một người lại muốn đào lên. Rốt cuộc thì cả hai sẽ đi đến đâu được cơ chứ? Định mệnh thật sự nực cười và tàn độc đến vậy sao?

Phó Tư Siêu vừa dứt lời thì cơ thể Ngô Vũ Hằng như rã rời, những cơn đau khó tả liên tục dồn đến khiến anh ngã khụy. Anh phút chốc nhận ra căn bệnh quái ác kia lại đang tái phát, nó lần này như muốn đường đường cướp anh đi. Ngô Vũ Hằng ghét bản thân mình, ghét cay ghét đắng căn bệnh kia đã chọn anh, ghét cả việc anh đã phải giấu Phó Tư Siêu về tất cả. Anh vốn chỉ vì không muốn cậu vì anh mà phiền não, cuối cùng lại trở thành kẻ nói dối cậu.

Anh hiểu rõ tấm lòng anh đối với cậu không giống cách anh hướng lòng cho những người khác, Ngô Vũ Hằng đủ chín chắn để hiểu rằng cậu đối với anh đặc biệt đến mức nào. Anh thừa nhận anh thích cậu rất nhiều, thích đến thần hồn điên đảo, thích nhiều đến mức anh có thể bỏ mặc chuyện khám bệnh để chạy đi mua cho cậu một hộp sữa khi biết cậu vì thức khuya viết nhạc mà tụt huyết áp.

"Hanh Hanh...Ngô Vũ Hằng! Anh không sao chứ?" Giọng cậu vang lên xé toạc mây xanh, vô tình cắt đứt sợi thần kinh cuối cùng của anh.

Ngô Vũ Hằng chỉ thêm bức rức, nghĩ đến lại càng thấy bản thân quá đáng.

"Gọi cấp cứu!" Là mẹ của Ngô Vũ Hằng, người mà Phó Tư Siêu vẫn hay quen miệng gọi hai tiếng 'dì Ngô'.

Bà năm nay đã đến cái tuổi gấp đôi của đôi mươi, mái tóc ngả màu muối tiêu, phơn phớt những sợi bạc óng ánh. Phó Tư Siêu vẫn hay nhớ đến bà với hình ảnh một người phụ nữ phúc hậu, nhưng hôm nay, vẻ mặt ấy lại vươn một nỗi lo âu vô tận, loại lo âu mà cậu có thông minh cấp mấy cũng không hiểu được.

Tiếng xe cứu thương vang lên khiến mọi người trong khu phố tụ lại trước cửa sổ, hiếu kỳ nhìn cậu thiếu niên nằm trên chiếc giường đang được đưa vào trong xe, theo sau là một người phụ nữ đứng tuổi và một cậu thiếu niên khác, cảnh tượng có chút đau lòng. Chiếc xe lăn bánh và chẳng mấy chốc đã đến được bệnh viện trung tâm gần đó, suốt cả chặng đường đi, cậu chưa một lần rời mắt khỏi gương mặt đang mất dần sức sống của Ngô Vũ Hằng.

Phó Tư Siêu chạy theo chiếc giường đang hướng về phòng cấp cứu, tay nắm chặt lấy bàn tay bất động và dần trở lạnh của anh. Cậu không muốn buông tay, một mực càng muốn anh mở mắt nhìn mình lần nữa.

Cậu đắng cay chỉ có thể nói lên câu cuối cùng, "Hanh Hanh...cố lên! Em tin anh."

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại, mang đi niềm hi vọng mong manh của cậu theo dáng hình anh từ từ biến mất. Cậu tự trách có phải bản thân quá vô tâm, quá hời hợt để không nhận ra những ngày anh không ở bên cậu đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn. Phó Tư Siêu vô tư ấy vẫn chưa học được cách chăm sóc anh đúng cách, vẫn chưa học được cách thể hiện tình cảm với anh thì đã phải nhìn anh dần trở nên yếu đuối.

Có lẽ cậu vẫn chưa đủ chín chắn và trưởng thành, có lẽ cậu vẫn chưa đủ tốt để ở bên cạnh Ngô Vũ Hằng, từng dòng suy nghĩ như những nhát dao sắc bén chém thẳng xuống mảnh tâm tư của cậu, xé toạc đi một góc tình cảm mới chớm nở. Ba tiếng "em tin anh" cũng như là tia hi vọng cuối cùng của cậu thiếu niên họ Phó với mong muốn rằng anh sẽ khỏe lại. Anh phải khoẻ để cậu được học cách yêu thương anh thêm chút nữa, được ở bên cạnh anh lâu thêm chút nữa, để cậu được vun đắp cho thứ tình cảm này nữa chứ.

"Con đừng lo. Hanh Hanh chắc cũng bệnh nhẹ thôi." Mẹ của Ngô Vũ Hằng đã đứng cạnh cậu từ bao giờ, bà nở nụ cười ôn nhu nhìn Phó Tư Siêu khiến cậu cũng vô thức cười theo.

"Dạ vâng." Phó Tư Siêu nói rồi lại nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu đang khép kín, ánh mắt vẫn vươn một chút lo âu khó tả.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Vũ Hằng đã tỉnh và được đưa vào phòng hồi sức, khuôn mặt anh tái bệt, bờ môi hồng hào cũng theo sự tiều tụy mà biến mất. Phó Tư Siêu từ lúc Ngô Vũ Hằng tỉnh không rời anh nửa bước, cứ thế ngồi cạnh giường bệnh mà hát cho Ngô Vũ Hằng nghe. Giọng hát em văng vẳng như tiếng vọng của sự cầu xin trong tâm anh, cầu xin thượng đế cho anh thêm thời gian ở bên cậu, cầu xin trời đất đừng để anh xa cậu khi cả lời yêu còn chưa thể nói hết.

"Tiểu Hằng, con có muốn ăn tí gì không?" Mẹ của Ngô Vũ Hằng đứng ngoài cửa, mỉm cười ôn nhu nhìn hai hai thiếu niên trước mắt.

Phút giây yên bình này rất đẹp, phải nói là đẹp đến nao lòng. Bà biết con trai mình đối với Phó Tư Siêu tuyệt đối không phải là loại cảm tình đơn thuần, bà không những không trách mắng mà còn thầm ủng hộ. Ngô Vũ Hằng của bà vui nhất khi ở cạnh Phó Tư Siêu, có thể vì được đi chơi cùng đứa trẻ nhà bên ấy mà cả ngày sẽ vui vui vẻ vẻ, có thể vì cậu phải cùng bố mẹ về quê vài hôm mà ủ rũ. Bà từng dạy con về hạnh phúc, từng bảo tất cả cay, đắng, mặn, ngọt trong đời một người đều là do người ấy quyết định, hi vọng của bà chỉ mong sao đứa trẻ ấy có thể lớn lên thật hạnh phúc, lạc quan. Không sai, Ngô Vũ Hằng của bà chọn Phó Tư Siêu là hạnh phúc, chọn cậu bé đeo kính thích viết nhạc ấy là nguồn sống, là sự bắt đầu của tất cả cay, đắng, mặn, ngọt.

Đứa con của bà kể từ khi biết mình bị bệnh không chữa được luôn lo sợ hai điều, một là mẹ của nó sẽ ra sao khi không có nó ở bên, hai là Phó Tư Siêu sẽ giận khi biết nó nói dối. Đứa con trai của bà là một kẻ ngốc, ngốc đến mức Phó Tư Siêu thương nó nhiều đến mức nào nó cũng không nhận ra, tự bắt bản thân nghĩ rằng nó đơn phương.

Phải, Ngô Vũ Hằng của bà ngốc lắm.

Nhưng không sao, có Phó Tư Siêu đây rồi.

"Con muốn ăn kẹo đường." Ngô Vũ Hằng cười tươi thật tươi, quay sang Phó Tư Siêu, "Siêu Nhi, mua kẹo đường cho anh được không?, đôi mắt xoe tròn xoáy sâu vào tâm can của Phó Tư Siêu khiến cậu không sao từ chối được.

"Nhưng ăn kẹo đường sẽ không tốt cho anh vào lúc này đâu." Phó Tư Siêu đặt đàn xuống, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn anh. Phải ra lúc này cậu sẽ mắng anh một trận, nhưng hôm nay phải khác thôi, anh của cậu yếu quá rồi.

Ngô Vũ Hằng của cậu rất thích kẹo đường, đặc biệt là loại được gói trong chiếc vỏ giấy màu trắng sữa rẻ tiền nhất. Phó Tư Siêu nào biết anh không phải thích chúng vì chúng rẻ, cũng không phải vì mùi vị của chúng ngon, mà là vì Phó Tư Siêu từng bảo rất thích chúng.

Ngày đó khi anh vừa chuyển đến căn biệt thự bên cạnh, dì Ngô đã đem một hũ kẹo đường mua ở chợ sang để làm quen hàng xóm mới, trước sau cũng sẽ là chòm xóm xa gần. Với số tiền ít ỏi sau khi đã vét sạch ngân sách để chuyển lên thành phố nhằm giúp việc chữa bệnh cho Ngô Vũ Hằng thêm thuận lợi, hũ kẹo đường ấy có lẽ là món hàng duy nhất nhà anh có thể mua để làm quà. Mặc cho bố mẹ muốn vứt đi, Phó Tư Siêu của ngày ấy đã không ngần ngại ăn hết một hũ, miệng còn tắm tắt khen ngon như thể vừa ăn được sơn hào hải vị đắt tiền. Mặc cho sự ngăn cản của bố mẹ, Phó Tư Siêu vẫn lén lút sang nhà của Ngô Vũ Hằng để chơi, tiện thể lại vòi anh dẫn đi mua cái kẹo đường ngọt ngây đầy mùi chất hóa học ấy. Từ đó, anh từ một người không hảo ngọt cũng biến thành người yêu say đắm hương vị đường ngọt đến gắt cổ của loại kẹo này, âu cũng chỉ vì cậu dành một lời khen cho chúng.

"Nhưng anh thích." Anh chỉ nhoẻn miệng cười, ngay lập tức đạp đổ cả sự uy nghiêm muốn chăm sóc anh cuối cùng của Phó Tư Siêu.

"Được rồi." Cậu thở dài một tiếng rồi quơ lấy ví tiền, chân nhanh chóng bước ra ngoài, không quên cúi chào mẹ của Ngô Vũ Hằng, sẵn tiện lên tiếng giúp đỡ, "Tối nay dì Ngô cứ về nhà nghỉ ngơi. Cháu sẽ chăm sóc cho anh ấy."

"Không cần đâu cháu. Gia đình dì nợ cháu nhiều rồi."

Gương mặt Phó Tư Siêu rất khả ái, đôi mắt lấp ló sau gọng kính bạc như thể chan chứa cả một vùng trời. Bà nhìn thấy ước mơ của cậu, nhìn thấy cả một con tim dạt dào ước muốn, cả một đôi cánh muốn tự do bay thật cao, thật xa. Đâu đó bà thấy nể phục Phó Tư Siêu, Ngô Vũ Hằng của bà vốn là đứa trẻ không hay thể hiện cảm xúc, thằng bé phức tạp ra sao đến bà cũng không hiểu được hết. Ngược lại, Phó Tư Siêu lại nằm lòng Ngô Vũ Hằng, từng hỷ nộ ái ố của đứa con của bà đều được thiếu niên trước mặt đem khắc cốt ghi tâm.

"Không sao đâu ạ. Bác cứ để cháu chăm sóc anh ấy, cháu cũng muốn dành thêm thời gian với anh ấy." Phó Tư Siêu nói xong thì cúi người rồi quay gót bước đi, bóng hình ấy khi không ở cùng Ngô Vũ Hằng không ngờ lại trông cô đơn như vậy.

Ra đến cửa hàng tiện lời gần đó, ngoài việc mua kẹo đường và đồ ăn vặt cho Ngô Vũ Hằng ra, cậu còn đặc biệt mua thêm một lọ thuỷ tinh to và những tờ giấy đủ màu sắc. Ai đó đã bảo gấp một nghìn con hạc giấy thì sẽ đổi được một điều ước, Phó Tư Siêu sơ tâm muốn ước cho Ngô Vũ Hằng khỏi bệnh. Vì anh, cậu nguyện tin vào những điều huyễn hoặc nhất.

Đến trước cửa phòng bệnh, cậu chẳng biết làm gì ngoài mỉm cười thật tươi, cố che đậy cho trái tim đầy âu lo. Cậu biết Ngô Vũ Hằng của cậu biết cậu lo lắng như vậy ắt hẳn sẽ không muốn cho cậu gặp anh nữa, anh vốn là một bé ngốc như vậy đấy. Lúc này cậu chỉ mong sao bánh xe thời gian quay chậm lại một chút, một chút thôi cũng được, để cậu được ở bên anh, được nói với anh cậu thích anh đến nhường nào.

"Kẹo đường của anh đây!" Phó Tư Siêu lấy trong bọc ra một hộp kẹo đường to đùng hình chú gấu rồi đưa cho anh.

Ngô Vũ Hằng mặt tươi rói nhận lấy hộp kẹo rồi mở nắp, tay lấy một viên, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Vị ngòn ngọt đầy mùi hoá chất tan ra khi vừa chạm đến lưỡi, hoà cùng nước bọt rồi chảy xuống cổ, lẽ ra anh đã phải nhăn mặt vì cái cảm giác gắt cổ khó chịu, nhưng miệng lại vô thức nhoẻn cười.

Phó Tư Siêu ngồi cạnh đó, nhìn anh cười mà cũng vui lây, nụ cười lúc ấy của anh rất đẹp. Lấy ra chiếc bình thuỷ tinh và những tờ giấy xếp, những ngón tay cậu thanh thoắt xếp những con hạc đầu tiên.

"Em làm gì thế?" Anh nhìn cậu, đôi mắt xoe tròn ngây ngô.

"Xếp hạc." Cậu trả lời, mắt vẫn cứ tập trung vào tờ giấy trên tay.

"Em ăn kẹo cùng anh không?" Anh chìa tay đưa cậu một viên kẹo đường chưa bóc vỏ.

Phó Tư Siêu nhận lấy viên kẹo, xoa xoa nó trên tay rồi mới chịu bóc vỏ mà bỏ vô miệng. Thật chất, cậu chưa bao giờ yêu thích cái vị ngọt gắt này của kẹo đường, tất cả những mỹ vị cậu nếm qua đều bỏ xa món đồ bình dân ấy, nhưng vì chúng làm cậu nhớ đến anh, nhớ đến một Ngô Vũ Hằng ngây ngô ôm hũ kẹo đường con gấu ấy tặng nhà cậu.

Một người đơn phương yêu lấy một vị ngọt giả tạo vì ai đó thích, một người vì ai đó đem tặng mà khắc ghi vào lòng. Đâu cũng là hai chữ ngộ nhận.

Anh ngồi nhìn cậu một lúc lâu, bản thân vô thức nhoẻn miệng cười khi nhìn dáng vẻ tập trung ấy của Phó Tư Siêu, nó thật sự rất đẹp, đẹp đến nao lòng ấy chứ. Thời gian cứ thế trôi, kim đồng hồ vẫn tham lam chạy đi mất một đêm nữa, một mình cậu ngồi gấp những con hạc giấy, một mình anh ngắm nhìn đến ngủ quên lúc nào chả hay. Phó Tư Siêu giúp anh đắp lại chăn, lén đặt lên má một nụ hôn phớt, nhẹ nhàng nhưng lại dồi dào cảm xúc:

"Mau khoẻ lại nhé."

Có ai đó đã nói con người sẽ nhìn được những điều đẹp nhất khi mơ. Ấy vậy mà mấy ai đã nói, ác mộng cũng là một giấc mơ đâu.

Đã gần một tháng trôi qua, ngày nào cậu cũng đến bệnh viện để chăm lo cho Ngô Vũ Hằng, không quên gấp những chú hạc giấy, từng chút từng chút lấp đầy chiếc lọ thuỷ tinh khổng lồ. Việc gấp hạc cũng dần trở thành thói quen, giờ nghỉ trưa trên trường, giờ giải lao khi tập với band nhạc, hay cả những lúc cậu bận tay làm bài tập, tất cả thời gian đều dành ra để thực hiện lời ước nguyện cuối cùng ấy. Chẳng bao lâu, chiếc lọ đã bắt đầu đầy hơn, theo như những lần đếm thì đã được chín trăm con hạc. Chỉ còn lại một trăm con nữa thôi, một trăm con và cậu đã có thể đổi lấy một điều ước ấy rồi.

Một buổi chiều cũng như bao buổi chiều khác, Phó Tư Siêu chân vẫn đang bước trên con đường cũ, một mình, hướng về phía bệnh viện, nơi Ngô Vũ Hằng đang đợi cậu. Đeo tai nghe, bên tai cậu văng vẳng tiếng nhạc của bài hát cậu đang sáng tác dở tặng Ngô Vũ Hằng. Phó Tư Siêu đã hứa, một ngày nào đó cậu sẽ đứng trên sân khấu, đứng dưới ánh đèn sáng chói đầy hào quang mà hát thật to ca khúc cậu đích thân viết cho anh, người cậu thương đến muốn dành trọn phần đời còn lại để che chở, để ấp ôm.

Rốt cuộc Ngô Vũ Hằng đối với cậu quan trọng đến mức nào?

Chẳng mấy chốc, chân đã theo lối cũ đưa cậu đến trước cổng bệnh viện, cảm giác trống trải lại vây lấy cậu, nặng trĩu ghì lấy đôi vai gầy. Mặc dù đã phải ra vào nơi đây nhiều đến mức không thể còn đếm nổi nữa, cậu vẫn chưa thể nào hết ghét cảm giác lạnh lẽo của những mảng tường trắng toát vô tận, những dãy hành lang sâu thăm thẳm với những cánh cửa đóng lặng thinh, mùi vắc-xin và thuốc khử trùng xộc vào sống mũi, một nơi mang đầy cái vẻ cô đơn và chết chóc ấy sao lại có thể là nơi một thiên thần như Ngô Vũ Hằng đang tạm nghỉ cơ chứ. Nhưng sự thật vốn như vậy, sự thật luôn là điều không phải ai cũng đủ dũng khí đối mặt.

Đẩy cửa bước vào, Phó Tư Siêu trực sẵn nụ cười trên môi, biết rằng phía sau cánh cửa phòng bệnh kia là Ngô Vũ Hằng của cậu.

"Phó Tư Siêu! Em đem theo đàn ghi-ta hả?" Ngô Vũ Hằng tròn xoe đôi mắt nhìn chiếc đàn ghi-ta trên lưng cậu, "Đàn cho anh nghe được không?"

"Được thôi." Cậu không phản nghịch, không cau có mà lấy đàn ra để đàn cho anh nghe.

Hôm nay, để cậu chiều chuộng anh.

Tiếng đàn vang lên theo từng cái chạm của đầu ngón tay, hoà vào ánh nắng chan hòa đang rọi qua khung cửa sổ, hoà vào với từng cơn gió nhẹ nhàng thổi tấm rèm cửa phấp phới giữa nắng hè, hoà vào cả với tiếng hát của cậu. Cậu hát bằng cả trái tim, hát cho người con trai trước mắt, cho người bạn thân, người anh trai, người cậu muốn cả đời này dành ra để yêu thương. Tiếng hát cậu như gió xuân giữa hè, nhẹ nhàng ru anh vào giấc ngủ để rồi cậu cứ nhìn bộ dạng của anh, khoé môi không kiểm soát được sẽ lại nhoẻn cười.

Tranh thủ lúc Ngô Vũ Hằng đã say giấc, cậu lại lấy giấy ra để xếp hạc, những chú hạc cuối cùng theo giấc ngủ của nắng mặt trời mà được cậu hoàn thành. Trời sập tối, cậu cũng chỉ còn lại duy nhất một chú hạc giấy nữa là có thể đem đổi lấy một điều ước dành cho anh rồi. Phó Tư Siêu vui vui vẻ vẻ mà cẩn thận gấp nốt chú hạc cuối cùng, để suy nghĩ về một tương lai lại được cùng anh chạy nhảy vui đùa, được hát cho anh nghe sưởi ấm lấy con tim với hạt mầm hy vọng đang được vun đắp.

"Hanh Hanh! Anh dậy đi, em có quà cho anh này!" Cậu lay người anh, tay nắm nhẹ vào vạt áo của áo bệnh nhân trên người anh.

Một hồi im lặng kéo dài.

"Hanh Hanh! Anh đừng đùa em." Cậu bắt đầu lớn tiếng, tay lại lần nữa lay người anh dậy, "Ngô Vũ Hằng, anh dậy ngay cho em! Không vui đâu, đừng đùa nữa!"

Hồi âm vẫn là một khoảng lặng đến điếng người, tâm can cậu như muốn bị xé toạc ra tại chỗ. Cậu đứng như trời trồng, ngón tay do dự đặt lên mũi anh.

Không còn thở nữa.

"Bác sĩ!" Cậu hét lớn, tay vẫn lay mạnh cơ thể hao gầy ấy, "Ngô Vũ Hằng! Anh dậy đi! Em xin anh, xin anh đấy. Đồ không não nhà anh, dậy cho em!"

Phó Tư Siêu ôm lấy cơ thể bất động của anh, bất lực gào khóc thật lớn. Nước mắt cậu rơi, từng giọt từng giọt đều như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim đang ôm ấp một hy vọng mong manh, cứ như thế bóp nát cả một mảng tâm tình.

Các y bác sĩ và y tá hối hả bước vào rồi lại hối hả đẩy giường bệnh đi, vô tình đâm thêm một nhát dao nữa vào tim cậu. Nhìn hình bóng anh dần rời khỏi tầm mắt, trong lòng cậu như có cơn bão tố tàn bạo dập tắt cả tia hy vọng cuối cùng. Cánh cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại, để mình cậu với những mớ vỡ vụn còn chưa kịp gom nhặt. Nước mắt cậu rơi, trái tim cậu rỉ máu.

Chả nhẽ một cơ hội cậu cũng không thể đổi được sao? Chả nhẽ một nghìn con hạc giấy kia đều là vô ích? Thời gian thực sự bất công đến vậy?

Phó Tư Siêu gục xuống trước cánh cửa khép chặt, đôi mắt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt đau thương, lấp lánh như những mảnh thuỷ tinh trong suốt.

Chúng đẹp lắm, đẹp đến đau lòng.

Gió đêm hè cứ thổi, thổi qua mảnh sân hiu quạnh của bệnh viện, qua ô cửa sổ anh cùng cậu ngắm bình minh, thổi đến bên cạnh dáng vẻ cô đơn của cậu giữa dãy hành lang lạnh toát. Gió mang anh theo những đám mây, đưa anh đến nơi không còn nỗi đau, không còn đấu tranh với bệnh tật, nơi mà chỉ có ánh nắng ấm áp của bình minh chứ không có những cơn mưa của nỗi buồn. Nơi mà ngỡ như là hạnh phúc nhất ấy, tiếc thay lại không có cậu.

Những chú hạc trong lọ thuỷ tinh cũng muốn rơi lệ, chúng muốn vẫy cánh bay đến bên anh, muốn thay cậu ôm lấy anh lần cuối. Dấu chấm hết anh đặt ở đây, đặt cả một món nợ của kiếp này, vứt bỏ một lời hẹn ước còn chưa kịp thực hiện, người thất hứa và kẻ nói dối, âu cũng là vì chữ 'yêu' vừa oan nghiệt vừa ngọt ngào.

Tang lễ của Ngô Vũ Hằng diễn ra vào một ngày mưa giữa hè, ông trời đổ mưa phải chăng là khóc cho cậu và anh, phải chăng là chút thương tâm cuối cùng của người sau khi đã tham lam cướp mất anh đi.

Ngô Vũ Hằng hai mươi mốt tuổi và Phó Tư Siêu của tuổi mười tám, hai khoé môi đều đang mỉm cười, một trên di ảnh, một là vì không dám bật khóc.

Đặt lên mộ của Ngô Vũ Hằng chiếc lọ thuỷ tinh và nhánh hoa, Phó Tư Siêu cắn răng để ngăn cho nước mắt không chảy, miễn cưỡng cho anh thấy dáng vẻ tươi tắn nhất của cậu. Cậu đứng dưới mưa nhìn anh thật lâu, để từng kỷ niệm của cả hai như vũ bão mà kéo về trong tâm trí, một mình gặm nhấm nỗi đau vô hình ấy.

Mưa rơi một lúc cũng tạnh, ánh nắng lại lần nữa ôm lấy thành phố, mang cái hơi ấm ấy ban phát cho hoa cho lá, cho những tòa nhà chọc trời, cho những góc nhỏ đen tối. Nhưng ánh nắng bỏ quên cậu, để một thiếu niên cứ thế cô độc đứng nhìn di ảnh của người cậu yêu nhất.

"Chính thức giận anh vì bỏ em." Cậu buông một giọng cười chua xót rồi quay đi, từng bước nặng nề chính thức rời xa anh.

Và thế là thời gian cứ trôi đi, trôi đi như cách những áng mây trên trời cao bay từ vùng đất này đến vùng đất khác. Những mùa hè nối đuôi nhau trôi qua, chẳng mấy chốc đã mười năm, Phó Tư Siêu hai mươi tám tuổi đã trở thành vị minh tinh đáng ngưỡng mộ. Những bài hát của cậu viết tặng anh cũng được xuất bản, chúng đều được yêu thích, được những người yêu nhau nhắc đến như những bài thánh ca. Cũng phải thôi, cậu viết chúng cho người cậu yêu cơ mà.

Phó Tư Siêu ngồi trước mộ của anh, miệng luyên thuyên về những mẩu chuyện nhỏ của cuộc đời cậu, rằng không có anh cậu phải tự học cách nấu ăn, tự học cách chăm sóc bản thân, tự tìm đến nơi mua loại kẹo đường ấy, cả chuyện gấp hạc giấy đã trở thành thói quen khó bỏ của cậu.

"Em nói anh nghe, anh mà ở đây thì anh phải tranh giành với biết bao nhiêu người mới đến được buổi biểu diễn của em đó. Phó Tư Siêu của anh đã có đủ người hâm mộ để lấp kín cả một sân vận động rồi đấy!" Cậu phì cười, tự thấy bản thân thật ấu trĩ.

Phải, giá như anh ở đây, những bài hát kia đã có thể được cậu đích thân hát cho anh. Nhưng nếu Ngô Vũ Hằng ở đây, cậu sẽ chẳng ngần ngại cho anh vị trí đẹp nhất, sẽ chẳng ngần ngại nhìn thẳng vào mắt anh để nói rằng cậu yêu anh đến nhường nào.

Cuối cùng, tất cả cũng chỉ là giá như.

Cậu nhìn anh trong di ảnh, khóe miệng lại nhoẻn cười hạnh phúc, "Yêu anh lắm đấy, đồ không não."

Lời yêu muộn màng thốt nên lời xong thì gót chân cậu quay đi, đưa cậu về với bộn bề cuộc sống, về với mớ lịch trình dày đặc. Đứng trước cổng công ty, cậu khẽ thở dài rồi bước vào trong, bước chân vô định của cậu hôm nay thay vì đưa cậu đến phòng làm việc thì lại dẫn cậu đến dãy hành lang phòng tập của thực tập sinh. Tiếng nhạc xập xình chói tai của dòng nhạc thịnh hành vẫn vang lên đều đều, chúng đối với thiên phú âm nhạc như Phó Tư Siêu mà nói thì thật sự rất chói tai. Cậu đưa mắt nhìn vào trong để rồi bị những động tác vũ đạo khó nhằn của lũ trẻ dọa sợ, tự nhủ quả nhiên bản thân vẫn hợp ngồi yên kéo đại vĩ cầm hơn là vừa nhảy vừa hát.

Cậu không hiểu thứ gì giữ cậu lại để cậu đứng nhìn một đám học sinh luyện tập, đến việc tại sao bản thân lại bị đưa đến đây cậu cũng không hiểu rõ. Ánh mắt cậu đảo một vòng, vô tình dừng lại ở một dáng vẻ hết sức quen thuộc, đâu đó phảng phất cảm giác thân thuộc đến ngỡ ngàng. Ánh mắt đó, khuôn miệng, sống mũi, cả cái cách cậu bé ấy ngơ ngác cố gắng tập theo đám thực tập sinh còn lại, vừa vụng về vừa rất đáng yêu. Ở đâu đó, cậu nhìn thấy anh.

"Tiền bối." Cậu bé kia nhìn thấy Phó Tư Siêu qua phản chiếu của tấm gương.

"À, chào các em." Cậu khi bị phát hiện liền lúng túng tìm lý do, tay chân cố gắng vịn vào chút vững vàng cuối cùng để bước vào.

Tiếng nhạc tắt hẳn, lúc này Phó Tư Siêu mới đủ thời gian để nhìn một lượt những gương mặt non nớt trước mắt. Lũ trẻ thật sự rất điển trai, chưa trưởng thành đã có phong thái rất hút mắt, thành công khiến một kẻ tay chân lóng ngóng chỉ có thể dùng ôm đại vĩ cầm như cậu ghen tỵ.

Nhưng cậu bé kia, người có khuôn mặt giống hệt anh ngày ấy, mới là điều khiến một tiền bối như Phó Tư Siêu hoá ngốc trước đám thực tập sinh trước mắt:

"Các em tên gì?" Cậu buột miệng hỏi, ánh mắt dán chặt vào gương mặt quen thuộc ấy.

"Em là Châu Kha Vũ, mười lăm tuổi tuổi."

"Em là Trương Gia Nguyên, mười bốn tuổi. Quê ở Liêu Ninh, em biết chơi ghi-ta nữa."

"Người ta hỏi em tên chứ đâu hỏi sơ yếu lý lịch." Cậu bé Châu Kha Vũ kia đảo mắt, thành công khiến Phó Tư Siêu bật cười. Gương mặt kia chắc chắn là dáng vẻ của cậu ngày ấy khi biết Ngô Vũ Hằng vì học bài cùng đồng niên mà không thể cùng cậu đi mua kẹo đường.

"Anh không biết gì thì đừng chặn miệng em như vậy." Phải, đây cũng chính là dáng vẻ của cậu khi cãi lại Ngô Vũ Hằng khi anh không cho cậu ăn kẹo đường đây mà.

"Thôi nào hai đứa, chuyện nhỏ như vậy thì không nên cãi nhau đâu." Cậu xoa đầu cậu bé Trương Gia Nguyên, đâu đó trong thâm tâm lại cuộn lên nỗi nhớ anh da diết. Cậu quay sang cậu thiếu niên còn lại, người làm cậu phải nuốt ngược cơn tò mò từ đầu, "Còn em, em tên gì?"

"Em là Hách Thời, mười tuổi." Em nhoẻn miệng cười, đưa đôi mắt tròn xoe như hai ánh trăng tròn nhìn cậu, "Em thích tiền bối Phó Tư Siêu lắm, tiền bối kéo đại vĩ cầm cực hay!"

Ánh mắt em long lanh dưới ánh đèn phòng tập, vô tình làm Phó Tư Siêu muốn ôm em vào lòng. Từng cử chỉ của em giống anh đến lạ thường, giống đến mức cậu chỉ muốn gọi em bằng ba chữ Ngô Vũ Hằng.

"Không cần gọi hai chữ tiền bối, gọi là anh Siêu là được rồi." Cậu xoa đầu em, cúi người xuống để mặt em ngang tầm mắt cậu, lặng thầm lưu lại ánh mắt ấy trong tâm.

"Vâng, anh Siêu!" Em cười khoái chí, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, giống hệt anh ngày ấy.

"Ngoan, sau này sẽ cho em vé đến xem hoà nhạc của nhóm anh nhé." Phó Tư Siêu ôm lấy đôi vai gầy gò của em, trong lòng không hiểu sao lại thấy chua xót, "Hách Thời này, em ốm quá đấy. Như thế không tốt đâu, nhớ ăn uống đầy đủ vào."

"Vâng." Em tròn xoe mắt nhìn cậu, trong lòng cũng dấy lên cảm giác thân thuộc kỳ lạ.

"Các em tập tiếp đi, anh có việc phải đi rồi." Cậu tìm vội một cái cớ, đứng dậy rồi quay gót đi, theo sau là những tiếng chào thánh thót rất vui tai.

"Anh Siêu!" Hách Thời gọi với theo bóng lưng đang dần khuất sau cánh cửa phòng tập, "Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?"

"Nhất định! Anh sẽ chăm sóc em thật tốt." Cậu lặng lẽ để lại một nốt lặng nơi trái tim em, vô thức khiến một Hách Thời ngây ngây ngô ngô muốn chạy đến ôm cậu vào lòng như thể giữa họ đã có cuộc chia ly rất đau thương.

Nợ đủ nặng, yêu đủ nhiều, hi sinh đủ lớn, bến đời tiếp theo chắc chắn trùng phùng. Phó Tư Siêu của Ngô Vũ Hằng chưa kịp bước đến bến đời tiếp theo, vậy để Hách Thời thay anh lần nữa cùng cậu lớn lên.

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro