Quyển 1 - Chương 11: Không Thể Vào Bờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Địa ngục chân chính?"

A Tú có chút nghi hoặc nhìn Lý Ẩn trước mặt, trong khi đó hắn càng lúc lại càng cảm thấy bất an.

Hằng Viêm mất tích, việc thâm tâm hắn lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra.

Tuy đã sớm đoán trước nhưng quả thực hắn cũng thầm hy vọng, có thể may mắn bình yên như vậy mà trôi qua một tháng ở đây. Nhưng hiện tại xem ra không được rồi.

Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, cũng như những lời Hạ Uyên đã nói, đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Mất tích tại địa điểm mà chỉ thị chỉ định đồng nghĩa với đã gặp bất trắc. Biết là vậy nhưng Lý Ẩn vẫn rất khó chấp nhận việc La Hằng Viêm lại khi không chết đi.

Hắn nhớ lúc La Hằng Viêm bị cái bóng dẫn vào chung cư, kinh ngạc, thống khổ gần như muốn khóc thét lên. Chính hắn đi đến an ủi cậu ta, nói cho cậu ta biết rằng chỉ cần hoàn thành mười lần chỉ thị là có thể rời đi. Tuy không biết phải hao phí mất bao lâu nhưng ít ra cũng còn có hy vọng.

Lúc đó cậu ta cũng đã có hy vọng trở lại, tình nguyện dọn đến ở và theo hắn cố gắng trở thành người sống sót...

Trong tòa nhà đó, giữa những chủ hộ mặc dù tin tưởng vào nhau, nhưng cũng có đề phòng lẫn nhau. Những người mà Lý Ẩn có thể hoàn toàn mở lòng, tuyệt đối tín nhiệm chỉ có Hạ Uyên, Diệp Khả Hân, La Hằng Viêm, vợ chồng Hoa Liên Thành và chủ căn hộ số 106 - bác sĩ ngoại khoa Đường Lan Huyễn.

Lần trước, Lý Ẩn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, sau khi trở về chung cư, sáu người bọn họ đã tụ tập cùng nhau tổ chức ăn lẩu ở nhà vợ chồng Hoa Liên Thành. Cho dù chỗ này giống như địa ngục thì có thể sống sót vẫn chính là hạnh phúc lớn nhất. Lúc đó La Hằng Viêm cũng vừa thoát chết trở về, mọi người nói nhất định phải ăn mừng mới được.

Ngày hôm đó là một trong số ít khoảnh khắc vui vẻ tại chung cư. Mọi người nói chuyện cười đùa, kể chuyện xưa, thậm chí hy vọng tương lai có thể cùng dắt tay nhau biến khỏi tòa nhà này! Tất cả mọi người đều kỳ vọng cái ngày đó sẽ đến.

Nhưng sâu tận đáy lòng, ai cũng hiểu rõ, người có thể rời khỏi đây thật sự rất rất ít. Không ai có thể giải trừ lời nguyền của tòa nhà lên cái bóng của mình, bọn họ chỉ có thể hành động theo những quy tắc của tòa nhà này.

Nhưng mà Lý Ẩn vẫn luôn hy vọng có thể cùng bọn La Hằng Viêm sống sót ra khỏi đó! Rốt cuộc vẫn chỉ là ảo tưởng thôi sao?


Cùng lúc này, Tần Thủ Thiên đã đi vào khu rừng rậm kia tìm kiếm La Hằng Viêm. Tuy thời gian tiếp xúc với La Hằng Viêm không dài, nhưng thằng nhóc chất phác bộc trực này làm cho anh ta rất có hảo cảm.

Mặc dù sống trong tòa nhà này mạng mình còn khó giữ, nhưng dù sao tất cả đều chịu chung một số phận. Thế nên bất cứ chủ hộ nào chết đi đều khiến những người ở lại có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Tần Thủ Thiên thật sự không muốn chứng kiến một người bạn đồng hành cứ như vậy mà chết đi.

Bỗng nhiên...
Trước mắt, xuất hiện một con sông chảy xiết, con sông kia ước chừng cũng phải rộng đến 10m.

"Làm sao có thể..." Tần Thủ Thiên lập tức kinh ngạc, theo lý không thể nào xuất hiện dòng sông này được! Rốt cuộc là chuyện gì?

Giờ phút này anh ta cách mép dòng sông khoảng 5m, nhưng lại không dám bước tới trước thêm một bước nào nữa.

Trong khu rừng u ám không một tia nắng mặt trời, xuất hiện một dòng sông cổ quái, không khỏi khiến cho Tần Thủ Thiên không rét mà run. Thời khắc này những lời của Lý Ẩn nảy lên trong tâm trí anh ta...

"Nước"...

Muốn lui về phía sau, nhưng trong lòng Tần Thủ Thiên lại không khỏi lo lắng đến La Hằng Viêm.

Quay đầu lại... hay là... tiến tới?

Đắn đo hồi lâu, anh ta cúi đầu... Thế nhưng một cái cúi đầu này, lại làm cho anh ta ngạc nhiên kêu không ra tiếng!

Vốn mép sông cách mình còn đến 5m, giờ phút này, rõ ràng lại ngay phía dưới chân mình cách không tới vài centimet!

Nó có thể chuyển động sao?

Chuyển động lúc nào?

Quả nhiên giống như những gì Hạ Uyên đã nói... Càng về sau chỉ thị càng trở nên ma quái...

Chạy!

Giờ phút này Tần Thủ Thiên căn bản không còn chút đắn đo, quay đầu lại phóng chân mà chạy, thế nhưng... một cú phóng chân này lại rõ ràng lao vào trong nước! Sau đó cả người liền chìm xuống!
Cũng may kỹ thuật bơi lội của Tần Thủ Thiên không tệ, anh ta không thèm nghĩ nhiều mà ngay lập tức bơi về phía bờ sông!

Nhưng mà...
Tuy anh ta không ngừng bơi, đại khái được khoảng hơn hai phút, nhưng mà vẫn chưa bơi được vào gần bờ! Nhưng... bờ rõ ràng ở ngay trước mắt!

Ma quái... chuyện ma quái vượt khỏi sức tưởng tượng của bản thân đã triệt để đánh bại Tần Thủ Thiên!

Những chỉ thị trước chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh nào vượt khỏi sức tưởng tượng như vậy! Đây hoàn toàn không còn giống với thế giới thật nữa! Hơn nữa, Tần Thủ Thiên lại bắt đầu phát hiện thêm một việc, con sông này đã rộng ra rất nhiều so với vừa nãy! Chí ít nó phải rộng hơn mười mấy mét! Còn về chiều sâu, anh ta đoán chừng tuyệt đối ít nhất cũng phải tầm 10m! Thậm chí có thể còn sâu hơn!

Bơi không đến bờ, lòng sông lại sâu như vậy...cùng đường rồi còn đâu! Một khi kiệt sức thì chỉ còn con đường chết thôi!

"Lý Ẩn!" Tần Thủ Thiên tuyệt vọng cố thét lên: "Cứu mạng! Lý Ẩn, Lý Ẩn!"

Điện thoại di động của anh ta đã bị thấm
nước, không thể sử dụng. Chỉ có thể dựa vào cái miệng, hy vọng Lý Ẩn có thể nghe thấy. Lúc nãy anh ta đã dùng toàn bộ sức lực để gào lên tên của Lý Ẩn, cho dù có phải gào đến khản cổ cũng phải để cho Lý Ẩn nghe thấy!

Mà lúc này Lý Ẩn cũng đã loáng thoáng nghe được dường như có ai gọi tên mình.

"Ai?" Lý Ẩn tức khắc đưa mắt nhìn về phía khu rừng đằng sau thôn trang, cẩn thận lắng nghe, hình như nghe được thanh âm gọi tên mình.

"Hằng Viêm? Thủ Thiên?" Hắn lập tức trở nên khẩn trương, vội vàng chạy về cánh rừng rậm kia!

Mà A Tú phía sau Lý Ẩn, nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Lý Ẩn dùng hết sức lực chạy như điên, không ngừng tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, hơn nữa cũng kêu lên: "Hằng Viêm! Là cậu sao? Hằng Viêm! Thủ Thiên, các cậu ở đâu? Trả lời tôi! Các cậu ở đâu!"
Hắn thực sự không muốn thấy có thêm người nào chết nữa. Hắn đã phải chứng kiến quá nhiều người chết trước mặt mình rồi!

"Trả lời tôi! Thủ Thiên!" Lý Ẩn cơ hồ gào đứt cuống họng, đang lúc hắn tuyệt vọng, phía trước vọng đến tiếng la của Thủ Thiên.

"Tôi ở đây... Lý, Lý Ẩn, cứu tôi!"

A Tú về tới nhà của mình. Cô đóng cửa lại, sau đó dựa người vào cửa, tự nhủ: "Nhanh thôi... Chị Băng Nhi, tất cả đã gần kết thúc rồi. Tất cả đều... sẽ kết thúc."

Cô chậm rãi đi về phòng ngủ, nhìn Diệp Khả Hân vẫn đang ngủ say trên giường.
"Tuy không biết vì sao chị Băng Nhi lại muốn xuống tay với các người... Nhưng chị ấy làm vậy khẳng định có lý do của chị ấy. Nhất định các người đã làm ra chuyện gì đó đắc tội với chị rồi." Tiếp theo, cô ấy đi vào phòng bếp, hướng phía cái lu nước kia, từng bước từng bước đi tới.

Tần Thủ Thiên hiện tại đã trôi đến giữa con sông! Nước chảy cực xiết, cậu ta cũng bắt đầu kiệt sức rồi. Con sông lúc này dường như đã rộng hơn trăm mét!

Đương lúc anh ta tuyệt vọng, đột nhiên thấy từ xa lập lòe ánh đèn. Chỉ phút chốc... đã thấy Lý Ẩn cầm đèn pin trong tay đang vội vàng chạy tới!

Ngay khi Lý Ẩn nhìn thấy con sông cực lớn cùng với Tần Thủ Thiên đang ngụp lặn ở giữa sông, liền vội vàng cởi bỏ áo, chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng Tần Thủ Thiên lại la to: "Lý Ẩn! Đừng nhảy xuống, nhảy xuống rồi anh không cách nào trở lên bờ được đâu! Lấy dây thừng, ném qua cho tôi, kéo tôi vào bờ!"

"Được! Cậu cố chịu đựng!" Lý Ẩn nói xong lập tức ném ba lô trên lưng xuống đất, kéo khóa túi, lấy ra một cuộn dây thừng rất dài!

Bởi vì phải đến nơi vô cùng hung hiểm, bọn họ đương nhiên cũng phải chuẩn bị vài thứ. Các loại thuốc men cấp cứu, cùng với các trang bị vũ khí đều có mang theo. Chỉ tiếc ở Trung Quốc muốn mua được súng ống tương đối khó khăn, cho nên chỉ có thể trang bị vũ khí lạnh mà thôi.

"Thủ Thiên! Cậu bơi gần lại một chút!" Nói xong, Lý Ẩn liền thắt gút một đầu dây thừng, chuẩn bị ném qua cho Tần Thủ Thiên.

Cuộn dây thừng ước chừng phải dài hơn 10m, cũng may ba lô khá lớn mới có thể bỏ vừa. Lúc này Lý Ẩn đang rất khẩn trương, mặc dù hồi trước đã luyện tập rất nhiều thứ vì muốn đối phó với những tình cảnh hiểm nghèo như lúc này, nhưng ném dây thừng thì là lần đầu tiên.

Tần Thủ Thiên lập tức hướng phía bờ bơi vào, tuy không ngừng bị dòng nước đánh vào cơ thể, nhưng ý chí cầu sinh khiến anh vẫn cứ liều mạng mà bơi!

"Tôi ném đây!" Sợi dây thừng dài vắt ngang bầu trời, còn Tần Thủ Thiên thì vươn tay phải ra, chụp mạnh vào đầu dây thừng, tiếp theo anh cột chặt dây vào cánh tay mình!

"Tốt!" Lý Ẩn nhẹ thở hắt ra, vừa mới chuẩn bị kéo dây, đột nhiên hắn cảm thấy chân mình ươn ướt... Tức khắc cả người hắn bị lôi mạnh về phía trước, rơi vào trong nước!

"Không!" Ngay khi con sông mênh mông đó nuốt lấy thân thể Lý Ẩn, thì hắn đã tức khắc chụp lấy bờ, thế nhưng mà... bờ đã cách hắn phải hơn 5~6m rồi!

"Sao... Sao lại có thể! Cái tòa nhà khốn nạn này, thật tình không chừa cho người ta con đường sống mà!"

Mặc dù vậy, Lý Ẩn vẫn nắm chặt dây thừng, cố sức liều mạng bơi về phía bờ. Thế nhưng dù có bơi thế nào... cũng không thể nào bơi tới gần bờ, hơn nữa khoảng cách tới bờ cũng càng lúccàng xa!

"Không... Không đời nào!"
Lý Ẩn dần tuyệt vọng.
Hắn sẽ chết...
Sẽ chết ở cái thôn U Thủy này!
Mới là chỉ thị lần thứ tư đã chết rồi sao?
Đây mới chỉ là lần thứ tư thôi!

Lý Ẩn vẫn đang bơi, nhưng nếu vẫn trong tình trạng này, sớm muộn gì sức lực cũng sẽ hết! Huống chi dòng sông này lại chảy xiết đến vậy, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ chết ở con sông này!

"Không! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết-----"

Đúng vào lúc này, ở giữa lòng sông đột nhiên xuất hiện một cái xoáy nước cực lớn! Xoáy nước này khiến cho Lý Ẩn và Tần Thủ Thiên bị xoay tròn, hai người đều không tự chủ được bị cuốn về phía trung tâm con sông.

Lý Ẩn và Tần Thủ Thiên lúc này đều đã bị xoáy nước xoay cho choáng váng đầu óc, không biết đã uống hết bao nhiêu nước. Còn xoáy nước càng ngày càng mạnh, bọn hắn đã không thể nào giữ thân thể nổi trên mặt nước nữa rồi!

"Chụp lấy dây thừng! Lý Ẩn!"

Tiếng nói bất ngờ quả thực không khác gì thanh âm của quan thế âm bồ tát! Lý Ẩn gắng gượng mở to mắt, chỉ thấy một đầu dây thừng to từ trên không bay tới, hắn lập tức vươn tay ra chụp lấy!

Còn Tần Thủ Thiên giờ phút này chỉ còn lại một cánh tay lú trên mặt nước. Khoảng cách giữa anh và Lý Ẩn chỉ tầm 5~6m, nhưng ở trong trung tâm xoáy nước thì khoảng cách đó quả thực giống như một con mương rộng!

Lý Ẩn chụp mạnh lấy dây thừng, đây là hy vọng sinh tồn duy nhất của hắn!

"Nắm chặt! Tôi kéo anh lên!"

Đây là...
Giọng Khả Hân!

Tại thời điểm A Tú về nhà thì Diệp Khả Hân đã tỉnh, chỉ là vẫn giả bộ ngủ. Sau khi cô nghe được đoạn độc thoại cổ quái của A Tú, lập tức xách ba lô lên, chạy ra khỏi phòng. Cuối cùng tìm tới được khu rừng này.

Lý Ẩn nắm chặt lấy dây thừng, còn Tần Thủ Thiên thì đã chìm hết cả người vào trong nước.

"Khả Hân!" Lý Ẩn la to: "Cách xa con sông này ra! Con sông này sẽ tự động tiếp cận đôi chân cô đó!" Nếu Khả Hân cũng rơi xuống sông, thì tất cả sẽ kết thúc ngay lập tức!

Tuy Khả Hân là con gái, nhưng mỗi một chủ hộ trong tòa nhà ai lại không siêng năng đến phòng tập thể dục tiến hành rèn luyện thân thể, ba năm qua, cô đã luyện được lực tay tương đối mạnh. Ba lô trên lưng cô cũng có một cuộn dây thừng dài.

Nghe Lý Ẩn nói vậy, Khả Hân vội vàng lui thân người về phía sau, không ngừng chú ý dưới chân, đồng thời tiếp tục kéo Lý Ẩn.

Dây thừng này chính tay Hạ Uyên lựa chọn, độ cứng cáp không cần phải nói nhiều, còn Khả Hân khí lực cũng không nhỏ. Trong nháy mắt, Lý Ẩn cách bờ chỉ còn khoảng trên dưới 10m thôi.

Lý Ẩn toàn thân ngâm trong nước, trong lòng cũng khấp khởi mừng thầm. Thời khắc này, cái xoáy nước kia dường như đã ngưng lại rồi. Nhưng mà, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra!

Khả Hân đột nhiên cảm thấy chấn động dưới chân. Mặt đất giữa lòng sông lập tức bắt đầu trồi lên! Kỳ thật nếu từ trên không trung nhìn xuống, thì sẽ phát hiện đây là một con sông hình tròn.

"Lý Ẩn!" Khả Hân kinh hãi, vội vàng tiếp tục kéo mạnh dây thừng. Mà lúc này con sông kia rõ ràng đang được nâng cao lên!

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lý Ẩn rốt cục chạm được vào bờ, còn con sông lúc này đã cao hơn mặt đất 5m! Khả Hân mở to đôi mắt, cô nhìn thấy một cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi!

Mặt đất không ngừng trồi lên, bên dưới lớp bùn đất lộ ra một đôi mắt trắng dã khổng lồ!

Con sông này... lại ở bên trong cái miệng khổng lồ của một người phụ nữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro