Quyển 1 - Chương 12: Chân Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến lúc này Lý Ẩn vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, lúc leo lên bờ sông thấy mình đã cách mặt đất phải hơn 10m! Từ độ cao này mà nhảy xuống thì...

Nhưng, hắn không thể do dự!

Hắn nắm chặt dây thừng, dậm mạnh xuống bờ sông, bật người nhảy xuống!
Đồng thời cái miệng khổng lồ của người phụ nữ cũng khép lại lập tức! Chớp mắt, cái đầu khổng lồ của ả hóa thành một làn khói mỏng, biến mất không chút dấu vết!

Lý Ẩn ngã trên mặt đất, may mắn bên dưới là thảm cỏ ẩm ướt, hơn nữa dưới lớp cỏ lại là lớp bùn, cho nên thương tích không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Có điều toàn thân chỗ nào cũng cảm thấy đau nhức. Nhưng sau khi nhìn thấy cái đầu khổng lồ và cả một cảnh tượng ma quái khó hiểu, hắn đã hoàn toàn quên mất đau đớn.

"Lý... Lý Ẩn..."

Sống trong nhà trọ được ba năm, Diệp Khả Hân có thể sống sót đến ngày hôm nay, đương nhiên đã được chứng kiến ít nhiều hiện tượng ma quái không tưởng, cho nên cô cũng không thấy quá kinh hãi. Còn Lý Ẩn thì vô cùng kinh ngạc, cảnh tượng khủng bố lố lăng cực kỳ thế này làm hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh.

"Chúng ta... phải ở lại cái thôn kinh khủng này... cho đến hết một tháng?"
Đầu óc Lý Ẩn hoàn toàn trống rỗng. Tuy đã dự tính các tình huống có thể xảy ra, nhưng tình hình thực tế lại vượt xa hơn những gì hắn tưởng tượng!

"Khả Hân..." Giờ phút này Lý Ẩn, toàn thân ướt sũng, lại không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ. Thời hạn một tháng chỉ mới trôi được ⅓ thôi. Đoạn thời gian kết tiếp... làm sao để vượt qua? Tiếp theo, tiếp theo nên làm cái gì đây?

"Tôi quả thực còn quá ngây thơ! Mới sống trong chung cư có một năm, đã tự cho là mình có rất nhiều kinh nghiệm. Nếu so với Hạ Uyên, tôi vẫn cách rất xa."

Khả Hân thở dài, nói: "Được rồi, Lý Ẩn, anh còn sống là tốt rồi, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đi..."

"Thủ Thiên chết rồi."

Khả Hân nghe thấy Lý Ẩn nói ra những lời này, tâm tình tức khắc chùng xuống.

"Cậu... Cậu ta chết rồi sao?"

"Đúng. Vừa rồi cậu ta cũng ở trong nước."

"Sao lại như vậy..." Diệp Khả Hân gục đầu xuống, trong lòng quặn đau. Trong ba năm qua, những chủ hộ láng giềng chết quá nhiều, Khả Hân đã sớm chuẩn bị tâm lý. Lần trước khó khăn lắm mới cùng Tần Thủ thiên thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, không ngờ lần này lại...

Khả Hân không có rơi lệ. Chuyện như vậy không phải lần đầu cô trải qua. Sau khi vào ở trong chung cư nước mắt cô dường như đã cạn rồi.

"Nhưng mà... Ít ra vẫn còn anh sống sót." Khả Hân nâng hắn dậy: "Chúng ta nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, sống qua một tháng! Ừm, chỉ còn khoảng hơn hai tuần thôi, là chúng ta có thể rời khỏi thôn U Thủy rồi."

Còn đến hơn hai tuần...

"Không còn chỗ nào an toàn nữa rồi." Lý Ẩn hiểu rõ điểm này. Tại thôn U Thủy... không hề có chỗ để bọn họ an tâm vượt qua một tháng! Những ngày tiếp theo, vẫn sẽ không ngừng xuất hiện những hiện tượng khủng khiếp như vậy!

"Băng Nhi"... Rốt cuộc cô ta muốn thế nào thì mới thỏa mãn? Vì sao lại muốn giết mình và Thủ Thiên? Hằng Viêm còn sống không? Chỉ e cũng là dữ nhiều lành ít rồi.

Nếu như mục đích của Băng Nhi chính là tìm những người ở thôn này từng hãm hại mình mà báo thù, thì không có lý do gì mà ngay cả bọn họ cũng không tha. Như vậy chỉ có thể kết luận rằng, cô ta đã biến thành một ác quỷ giết chóc điên cuồng bất kể đối phương là ai!

Vậy còn A Tú thì sao? Phải chăng Băng Nhi sẽ không xuống tay đối với A Tú?
Suy luận này có khả năng lắm. Vậy nếu như tỏ ra thiện ý với A Tú, phải chăng có thể thoát chết?

"Chúng ta quay về nhà A Tú đi." Trước mắt, đây là lựa chọn duy nhất của họ.
Bất luận A Tú nguy hiểm đến cỡ nào, nhưng họ bây giờ, chỉ có thể dựa vào cọng cỏ cứu mạng A Tú này thôi.

Hai người bọn họ về đến nhà A Tú, lúc gõ cửa, chỉ nghe tiếng A Tú cảnh giác hỏi: "Là ai?"

"Là chúng tôi." Lý Ẩn mệt mỏi nói: "Cô A Tú... mời cô mở cửa."

Khi A Tú mở cửa ra, Lý Ẩn thoáng nhìn thấy trong phòng có một người đang nằm.

Đó chính là Lương Nhân Bân. Lúc này đầu lưỡi của y đã bị cắt mất, toàn thân ướt sũng nằm trên mặt đất, hẳn là đã chết.

"Ấy da, để các người nhìn thấy rồi." A Tú vậy mà rất thản nhiên: "Cứ thoải mái đi, dù sao các vị cũng biết rồi mà. Tôi chỉ cắt đầu lưỡi của y thôi."

"A Tú..." Lý Ẩn không dám đắc tội cô ta, đành phải nói: "Xin cô dừng tay. Cô có thể nghĩ biện pháp câu thông với Băng Nhi, khuyên cô ấy đừng có giết..."

"Im ngay!" A Tú lạnh lùng nói:" Anh lấy tư cách gì mà gọi tên "Băng Nhi"?"

"Cô..."

"Tuy tôi không rõ vì sao chị Băng Nhi lại xuống tay với các người... nhưng mà, nếu như chị ấy làm như vậy, nhất định là có lý do của chị ấy." Cô cười lạnh nói: "Được rồi, vào đi. Các người có thể tiếp tục ở lại, đừng quên ghi chép lại tất cả sự tình nhé! Nếu không vì vậy thì sao tôi lại đi cho các người ở lại chứ?"

Điên rồi...
Người phụ nữ này điên rồi!

Nhưng biết rõ cô ta điên thì đã sao? Ả điên này rất có thể là hy vọng duy nhất để sống sót tại thôn U Thủy!

Ngày tiếp theo - bọn Nhân Bân, A Vũ mất tích đã tạo nên cơn chấn động cực lớn trong thôn! Tuy những năm trước cũng có người mất tích, thế nhưng mà năm nay người mất tích lại đặc biệt nhiều! Hơn nữa cháu trai và cháu gái của thôn trưởng cũng nằm trong số đó!

Mặc dù ngày càng có nhiều người hoài nghi A Tú, thế nhưng không ai dám đến nói ra nói vào gì cô. Lý do rất đơn giản, nếu mọi người đã tin có chuyện ma quỷ, thì đi gây sự với người có tư cách là bằng hữu tốt nhất của Băng Nhi là A Tú, chẳng phải là muốn đi tìm chết sao?

Những ngày tiếp theo, người trong thôn khi nhìn thấy A Tú, đều hoảng sợ mà vòng đi đường khác. Ai cũng không dám nói nặng nhẹ gì cô, thậm chí không ít người còn nghĩ đến chuyện đi đút lót cô, cho cô rất nhiều thực phẩm, thậm chí còn thay cô tưới tiêu làm ruộng.

Bất quá trong những ngày tiếp theo, rõ ràng mọi chuyện đều rất bình thường. Không còn phát sinh hiện tượng quái dị gì nữa. Không lẽ sau một lần ra tay giết chết nhiều người như vậy, Băng Nhi cũng muốn tạm dừng một thời gian?

Vì vậy... cứ thế với tâm trạng nơm nớp đề phòng trong lòng, ngày 7/7 cuối cùng cũng đến.

Lý Ẩn và Diệp Khả Hân thoáng thả lỏng tâm tình, nhưng rõ ràng... đêm nay lúc 0h chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì đó cực độ khủng khiếp.

"Các người nhất định phải lên đường lúc 0h sao?

Trong bữa cơm tối, A Tú có chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức nói: "Cũng tốt... Chuyện đó, xin hai người hãy đăng tải thật đầy đủ nha. Nếu mà không đăng báo... anh chị đều biết hậu quả thế nào rồi đó."

Lý Ẩn đương nhiên biết rõ hậu quả. Bất quá hắn cũng không có ý định đăng báo.
Bất luận gặp phải oan hồn lệ quỷ hung ác tàn nhẫn cỡ nào, chỉ cần có thể trốn về chung cư là triệt để an toàn. Tòa nhà đó tuy đáng sợ, nhưng cũng là nơi núp gió an toàn nhất. Hạ Uyên cũng đã nhiều lần đề cập qua, cậu ta hoàn toàn khẳng định, bất kể ma quỷ đáng sợ đến cỡ nào, đều không thể vào được chung cư.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Ẩn và Khả Hân lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị thật tốt để lên đường.

"Chưa gì đã muốn đi rồi?" A Tú lúc này vẫn còn đang dọn dẹp chén đũa, nghi hoặc hỏi: "Anh chị vì sao lại vội vã rời đi như vậy?"

"Chúng tôi có việc gấp, phải lên đường ngay trong đêm..."

"Nhưng mà muốn vượt qua núi Hắc Ô phải tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa vào lúc này dưới núi cũng không có xe buýt, các người làm sao mà đi?"

"Xe của chúng tôi đậu ngay dưới chân núi, có lẽ không thành vấn đề."

"Ồ? Tùy ý hai người vậy."

Tiếp theo, hai người cất bước đi mà cứ như chạy. Cả tháng Lý Ẩn và Khả Hân đều có thái độ vô cùng thân thiện với A Tú, nhiều lần giúp cô làm việc nội trợ, cố gắng không để cô bận rộn. Nếu Băng Nhi và cô ta có cảm tình tốt như vậy, thì hy vọng những chuyện này có thể khiến ả đối với bọn hắn xuống tay nhẹ nhàng hơn.

Đương nhiên nếu chỉ như vậy mà có thể sống sót, thì lần chỉ thị thứ tư này lại quá đơn giản. Bản thân Lý Ẩn hoàn toàn không tin có khả năng này.

Lý Ẩn và Khả Hân đi tới ranh giới thôn, đến đây thì dừng lại ngồi xuống. Hai người đều nhìn vào cổ tay của mình.
Vì đề phòng có sai sót về thời gian, bọn họ mua đồng hồ hàng hiệu nổi tiếng của Thụy Sĩ, giá tiền cho dù rất đắt, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể tiết kiệm. Nếu nhất thời phạm sai lầm, rời thôn sớm hơn một giây khiến cho cái bóng thao túng bọn họ đi tự sát, thì đúng là khóc không ra nước mắt.

"Lý Ẩn..." Khả Hân đã khẩn trương tới cực điểm, trong lòng không ngừng thấp thỏm. Cuối cùng cũng đến lúc rời khỏi cái thôn này rồi!

"Nghe kỹ, Khả Hân." Lý Ẩn thần sắc ngưng trọng nói: "Đoạn đường núi trước mắt tương đối khó đi, chúng ta đi chuyến này chỉ sợ vô cùng gian nan, cứ cho là thuận lợi cũng phải mất hơn 3h mới có khả năng xuống đến chân núi. Lái xe chạy tới thành phố K cần khoảng hơn 2h nữa. Sau khi vào nội thành, còn phải chạy về tòa nhà kia, ước chừng cũng phải mất thêm 1h nữa."

Sáu giờ!
Sáu giờ quyết định sống chết của bọn họ!
Sau sáu giờ đồng hồ chạy vào chung cư, là có thể sống sót!

"Hạ Uyên nói với tôi..." Lý Ẩn tiếp tục nói: "Tuy chung cư vô cùng tàn khốc, thông thường đều là cục diện nhất định phải chết. Nhưng vẫn có một số ít người có thể sống sót. Cho nên... Chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ!"

Khả Hân nhẹ gật đầu. Ba năm qua, cô dĩ nhiên biết đạo lý này. Tuy sáu tiếng đồng hồ dài dằng dặc, nhưng quỷ không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều tấn công người. Nếu không, chỉ với thân thể máu thịt con người, Lý Ẩn và Diệp Khả Hân có thể sống tới ngày hôm nay sao?

Thời gian cứ thế mà trôi qua, nửa đêm 0h càng lúc càng gần.

Thôn U Thủy, trong nhà A Tú. Cái nắp của lu nước đã được mở ra.

"Cả nhà trưởng thôn bây giờ chắc là đang đau khổ lắm! Ha ha, thực là buồn cười." A Tú lúc này mặt mũi nhăn nhúm vì cười, đôi mắt trợn ngược lên ác độc như quỷ satan, trong tay cô đang cầm cây kéo, nói: "Chị Băng Nhi... chị giết thật tốt, chị phải giết hết lũ đó! A, đúng rồi, còn mẹ của A Vũ và Tố Nguyệt đâu, bả cũng phải chết, bởi vì bà ta cũng miệt thị chị mà. Đúng, ngày mai chị hãy giết bà ta đi, sau đó đến lượt em cắt lưỡi bả, ha ha, không sai... A, hả?"

Một cánh tay từ trong lu nước duỗi mạnh ra! Một thân thể giống như không xương uốn éo từ trong lu nước từ từ trồi lên. Tóc bay phấp phới, gương mặt nhợt nhạt, hai tay quơ quơ không rõ ý gì...
Ả ta từ trên cao quan sát A Tú, thân thể đã cao đến trần nhà.

"Chị Băng Nhi..." A Tú hưng phấn hô to: "Rốt cuộc, rốt cuộc chị cũng chịu gặp em rồi!"

Cùng lúc này tại ranh giới thôn, Lý Ẩn lại liếc nhìn đồng hồ... Còn chưa tới 5 phút nữa, là có thể biến được rồi!

"Sắp lên đường rồi..." Lý Ẩn mỗi một khắc vẫn cảnh giác đề phòng xung quanh, đột nhiên hắn phát hiện một bóng người đang tiếp cận chỗ này!

"Ai..." Lý Ẩn lập tức kinh hãi, hét:" Ngươi là ai!"

Hắn cầm đèn pin chiếu về phía bóng người kia, thì ra là một cô gái còn rất trẻ, nhìn bên ngoài chỉ khoảng 24~25 tuổi. Ăn mặc theo phong cách của người thành phố, trên tay còn cầm lấy một cái ba lô.

"Cô?" Lý Ẩn quan sát cô gái. Hình như, là "người".

"Các người là ai?" Cô gái kia kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ thôn trưởng phái người đến đón tôi? Không đúng, tôi không có báo cho ông ấy biết hôm nay tôi đến."

"Tôi..." Lý Ẩn một phen lúng túng, lập tức hỏi: "Cô biết thôn trưởng?"

"Ừ, các người ăn mặc... không giống dân trong thôn. Các người là ai?"

"Chúng tôi đến đây du lịch, muốn trải nghiệm cuộc sống nhà nông..."

"Hả?" Cô gái kia có vẻ hiểu ý cười cười: "Cũng thú vị đấy! Nhưng mà nửa đêm sao lại ở chỗ này làm gì?"

"Chuyện này..."

"Ok, ok, các bạn cứ tự nhiên. Tôi phải vào thôn nhìn ngắm một chút, đã nhiều năm chưa trở về rồi..."

"À này, cô gì ơi, trước kia cô đã từng ở trong thôn?" Lý Ẩn truy vấn.

"Ừ..." Cô rất chân thành nói:" Đúng vậy, tôi rời khỏi thôn đã nhiều năm rồi nha. Hai tháng trước tôi có viết cho thôn trưởng một lá thư, nói với ông ấy lần này tôi trở về đây đầu tư sẽ giúp thôn làm giàu thoát nghèo."

"Cái gì? Cô là..."

"À, đúng rồi. Quên tự giới thiệu, tên của tôi là - Lý Băng."

Trong phòng A Tú, ả áo trắng khổng lồ kia chậm rãi duỗi tay hướng về phía A Tú... Đôi mắt không có con ngươi, bắn ra từng tia lạnh lẽo và khủng bố!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro