Quyển 2 - Chương 6: "Nó" Ở Nơi Nào? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng chỉ sau một cái nháy mắt, ánh mắt bắn ra từ nền đá cẩm thạch đã biến mất.

Bàn tay Lý Ẩn vô thức nắm chặt lấy màn cửa, hai mắt gắt gao nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể giờ phút này hắn đang cùng Doanh Tử Dạ ở ngôi nhà ma ám đó vậy.

Mà đầu dây điện thoại bên kia, hắn nghe thấy thanh âm của Doanh Tử Dạ: "Thấy rồi... Tôi nhìn thấy rồi..."

"Cô nhìn thấy gì?" Lý Ẩn vội vàng hỏi: "Rốt cuộc... cô nhìn thấy gì?"

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm Doanh Tử Dạ: "Đá cẩm thạch... trên đó phản chiếu một đôi mắt màu đỏ! Có điều nó đã biến mất rồi."

"Quả nhiên là thế..." Lý Ẩn gật đầu, sự việc xảy ra so với tính toán của hắn không khác biệt lắm. Nhưng còn phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa mới đến lúc rút ra kết luận.

Nắm thật chặc điện thoại, Lý Ẩn hít sâu một hơi, nói: "Chắc hóa thân của quỷ hẳn không phải là đá cẩm thạch đâu, tôi không cho rằng nó lại lộ liễu như vậy."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Còn ba người bọn Đường Văn Sơn thì lại bị phát hiện của Doanh Tử Dạ làm cho hoảng sợ, mặc dù không nhìn thấy cặp mắt kia, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nó.

"Tóm lại, cố gắng hết sức tránh xa các tấm gương." Lý Ẩn cho cô một lời khuyên như vậy, cảnh báo: "Về phần nguyên nhân, trong bút ký của tôi cũng có ghi đó."

"Ừ... Tôi đã đọc rồi."

"Đưa di động qua cho Hạ Uyên nghe, tôi muốn hỏi y vài chuyện."

Doanh Tử Dạ đưa điện thoại cho Hạ Uyên, sau đó y và Lý Ẩn nói những chuyện có chủ đề hoàn toàn không có liên quan gì đến ngôi nhà ma, tiếp theo di động lại được trả về cho Doanh Tử Dạ.
Lý Ẩn nói với cô: "Trước mắt vẫn rất khó chứng minh suy đoán của tôi đúng hay sai. Nếu có đầu mối mới, tôi sẽ gọi lại cô."

Sau khi cúp điện thoại, Lý Ẩn toàn thân nặng nề ngồi phịch xuống ghế sô pha. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu lo lắng cho Doanh Tử Dạ.

Thật ra để chứng minh phỏng đoán kia có đúng hay không cũng không khó.

Thực kỳ lạ, rõ ràng chỉ mới quen biết nhau một thời gian rất ngắn, thế mà Doanh Tử Dạ ở trong lòng Lý Ẩn lại đã chiếm lấy một vị trí vô cùng quan trọng. Nhưng... tại sao lại quen nhau ở trong tòa nhà trọ này chứ?

Lý Ẩn hồi trước đối với cái kiểu thuyết pháp "vừa thấy đã yêu" rất là xem thường, cho rằng đó chỉ là luận điệu của những tác giả tiểu thuyết ngôn tình. Thế nhưng từ ngày đầu tiên nhìn thấy Doanh Tử Dạ, bất tri bất giác Lý Ẩn đã bị khí chất trên người cô hấp dẫn rồi.

"Mày suy nghĩ đi đâu thế này?" Lý Ẩn vò lấy tóc mình, tự nhủ: "Sống ở cái chung cư khủng bố này lúc nào cũng có thể mất đi tánh mạng, sao lại còn có tâm tình đi nghĩ mấy thứ này chứ hả? Có muốn nghĩ, cũng phải đợi đến khi được tự do, sau khi biến khỏi cái tòa nhà này mới nghĩ đi!"

Thế nhưng, Doanh Tử Dạ có thể sống được bao lâu đây?

Lý Ẩn cảm thấy nếu như Doanh Tử Dạ chết, hắn sẽ rất khổ sở. Thực là kỳ quái! Cho dù là Khả Hân làm hàng xóm với hắn một năm bị chết, hắn cũng bình thản tiếp nhận. Nhưng mà Doanh Tử Dạ - một người con gái mà thời gian quen biết còn chưa vượt quá mười ngày, lại làm cho hắn tiếc thương đến thế.

"Đừng chết nha... Doanh Tử Dạ..." Lý Ẩn lúc này cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho cô mà thôi.


-------------
Ở trong tòa biệt thự kia, hiện tại bốn người cũng không dám đóng cửa phòng khách lại. Doanh Tử Dạ cảm thấy đại khái có thể thu hẹp phạm vi tình nghi lại bên trong phòng khách này. Nhưng nếu là như thế... bộ đồ đen và giá sách hoàn toàn không có liên quan gì sao?

Lúc này, bốn người đều ngồi ở trên bậc thang, nhìn căn phòng khách trống rỗng to lớn. Ở vị trí này, toàn bộ phòng khách đều có thể thu hết vào mắt, một khi có biến hóa cũng sẽ dễ ứng phó.

"Lý Ẩn rốt cuộc nói thế nào?" Hạ Uyên hỏi Doanh Tử Dạ: "Hắn có nói cho cô biết đó là thứ gì không?"

"Không có nói." Doanh Tử Dạ lắc đầu.

Hạ Uyên lại chuyển hướng sang Odakiri Yukiko: "Cô Yukiko, Lý Ẩn nói với cô đó là thứ gì?"

"Không có." Odakiri Yukiko vẫn như trước lắc đầu, cô đồng thời cũng nhớ lại vấn đề mà Lý Ẩn đã hỏi mình. Nó có ý gì?

"Cứ như vậy thật là buồn chán quá..." Đường Văn Sơn đề nghị: "Dù sao cứ tiếp tục thế này mọi người sẽ càng lúc càng khẩn trương, không bằng thoải mái tâm sự đi. Mọi người nói ra cách nhìn của bản thân mình như thế nào được không?"

"Cách nhìn?" Odakiri Yukiko cười khổ nói: "Cả ngày xem xét kỹ lưỡng mọi vật dụng trong nhà, chẳng phải anh cũng nhìn không ra mấy thứ đó có phải là hóa thân của quỷ hay không sao?"

"Không... thật ra tôi có một ý nghĩ." Doanh Tử Dạ đột nhiên lên tiếng.

Odakiri Yukiko biến sắc, vội hỏi: "Ý gì? Cô..."

"Những bức tượng thạch cao kia..." Lúc này ngón tay Doanh Tử Dạ chỉ về hướng đống tượng thạch cao đang nằm chồng lên nhau đằng xa, mà đồng thời lúc cô làm ra động tác này, tất cả mọi người (bao gồm cả Odakiri Yukiko trong đó) lập tức nhích người về sau mấy bậc thang.

Doanh Tử Dạ nói ra cách nhìn của cô: "Bởi vì những bức tượng thạch cao này đều nát vụn rồi, cho nên chúng ta không thể xác nhận được rằng những mãnh vỡ này... có phải đều là tượng thạch cao hay không."

"Là sao?" Đường Văn Sơn vẫn không hiểu. Odakiri Yukiko lại lập tức có phản ứng.

Cô bé lập tức nói: "Cô... Ý cô chẳng lẽ là, bên trong đống mảnh vỡ thạch cao này có lẫn vào những thứ khác?"

"Những mảnh vỡ đó tôi đều so với ảnh đã chụp lại, so sánh nhiều lần rồi nhưng cũng không thấy khác biệt gì." Doanh Tử Dạ vẫn đăm đăm không rời mắt khỏi đống tượng thạch cao: "Cũng có thể tôi đã đoán sai rồi."

Trước mắt một mục tiêu chung dần dần hình thành giữa bốn người - tìm ra quỷ! Phương pháp giải quyết ổn thỏa nhất chính là ép quỷ hiện ra nguyên hình, sau đó có thể sớm rời khỏi đây, trốn về chung cư.

Nhưng làm như vậy không khác gì dụ cọp ra khỏi hang, tự tìm đường chết. Đây là đánh cược, đánh cược trong năm ngày có thể sống sót, ép quỷ hiện ra rồi thoát đi. Nhưng mà trước mắt dù có muốn đánh cược cũng không thể, bởi vì căn bản là tìm không ra! Rốt cuộc "nó" ở chỗ quái nào?

Odakiri Yukiko trải qua bốn lần chỉ thị trước không có lần nào bị tra tấn thần kinh kiểu thế này. Tuy quỷ còn chưa chính thức xuất hiện, nhưng so với xuất hiện rồi thì còn kinh khủng hơn. Biết rõ đây là ngôi nhà ma, lại phải ở lại 24/24 trong này.

Đột nhiên cô đứng lên, đi lên lầu.

Doanh Tử Dạ hỏi: "Cô Yukiko, cô đi đâu vậy?"

"Đi WC. Còn nữa..." Odakiri Yukiko nhìn Doanh Tử Dạ nói: "Cô Doanh có muốn đi cùng không?"

Doanh Tử Dạ suy nghĩ, hai người cùng một chỗ sẽ an toàn hơn, vì vậy nói: "Được rồi để tôi đi cùng cô."

Băng qua cái hành lang, phía trước chính là một phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh có diện tích tương đối lớn, lúc đi tới trước cửa, Doanh Tử Dạ đột nhiên kéo Odakiri Yukiko lại, nói: "Cô Yukiko! Chờ một chút. Lý Ẩn đã nói với tôi, cố gắng đừng đến gần tấm gương."

"Tấm gương?" Odakiri Yukiko nghi hoặc nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ Lý Ẩn lại cho rằng quỷ hóa thân thành tấm gương?"

"Không... Hắn không có nói như vậy."
Trong phòng vệ sinh có một tấm gương rất lớn, dĩ nhiên Doanh Tử Dạ biết rõ không thể đi vào. Nhưng mà không có phòng vệ sinh nào lại không có gương cả.

"Vậy làm sao bây giờ?" Odakiri Yukiko thần sắc rất xấu hổ: "Tôi... rất gấp!"

Cô đối với Lý Ẩn vẫn luôn rất tín nhiệm, người đàn ông này xác thực không đơn giản, nếu không cũng không còn có thể sống sót đến khi chỉ thự lần thứ tư chấm dứt. Nhưng... không vào trong thì chẳng lẽ giải quyết ở bên ngoài?

Odakiri Yukiko tức khắc đỏ bừng mặt, còn Doanh Tử Dạ thì lại nói: "Ừm... vậy sao, thôi cứ lựa đại phòng vệ sinh nào đấy... Phòng này cũng tốt." Nhưng nhìn đối phương hung hăng trừng mắt nhìn mình, Doanh Tử Dạ biết rõ Odakiri Yukiko chắc chắn sẽ không đồng ý.

Chưa chắc vào trong rồi thì nhất định sẽ chết, nhưng trong tình cảnh ghê rợn thế này ai dám đánh cược? Chỉ vì vấn đề mặt mũi và tôn nghiêm mà khi không đi đánh cược cái mạng, quả thực không đáng.

Odakiri Yukiko oán hận nói: "Đưa di động cho tôi. Tôi hỏi Lý Ẩn một chút! Vì sao lại không thể đến gần tấm gương!"

"Chuyện này..." Doanh Tử Dạ kề vào bên tai Odakiri Yukiko, sau khi nói mấy câu, cô lập tức nhẹ gật đầu. Nhưng sắc mặt vẫn rất khó tin nói: "Có đơn giản vậy không? Không đến mức đó chứ? Nếu đơn giản như vậy có thể nhìn ra được hóa thân của quỷ vậy chẳng phải..."

"Cô Yukiko, đây chỉ là đề phòng vạn nhất thôi..."

"Cô ngốc à?" Odakiri Yukiko lúc này lại trực tiếp xoay nắm cửa muốn đi vào trong, còn nói: "Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải sẽ biết được hóa thân của quỷ sao?"

"Nhưng mà... như vậy cô cũng sẽ rất nguy hiểm..."

"Nguy hiểm thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có." Tiếp theo cô dứt khoát đóng cánh cửa lại.

Sau khi Odakiri Yukiko bước vào phòng vệ sinh, đầu tiên lập tức nhìn về phía tấm gương. Rất bình thường, không có chỗ nào sai sai hết. Bất quá Odakiri Yukiko bẩm sinh cực kỳ cẩn thận, ánh mắt đăm đăm không hề dời khỏi nó.

Mở khóa quần, sau đó ngồi xuống mặt bồn cầu, Odakiri Yukiko đột nhiên cảm thấy có một láp lực khiến mình hô hấp vô cùng khó khăn. Giống như bị một ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm vào!

"Tới rồi hả?" Cô cắn chặt môi, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm gương, nói: "Tới rồi thì ra đi!"

Đột nhiên, một tiếng mở cửa vang lên, Odakiri Yukiko vội vàng nhìn qua, nhưng cánh cửa đã đóng lại.

Ngay sau đó... cô nhìn thấy trong gương xuất hiện một người toàn thân mặc đồ đen, trên mặt lại là thịt thối trộn lẫn với máu tươi, một đôi mắt màu đỏ, cái cằm vỡ ra, còn dính trên miệng được là nhờ mấy cọng gân giữ lấy nó! Ác quỷ!

Doanh Tử Dạ vẫn đang canh giữ ở cửa ra vào, chờ Odakiri Yukiko đi ra. Thế nhưng... thời gian không ngừng trôi qua, cổ vẫn chưa trở ra.

Chẳng lẽ...

Chân của cô, không ngừng bước lùi về phía sau.

Lý Ẩn đã nói đúng!

Đúng vào lúc này, đột nhiên cửa phòng vệ sinh bật mở. Còn bên trong, nằm trên mặt đất là thi thể Odakiri Yukiko. Nhưng mà đầu cô... lại xuất hiện ở bồn rửa tay trong phòng vệ sinh!

Doanh Tử Dạ lập tức quay đầu lại, dùng hết tốc lực hướng đằng sau chạy như điên!

"Nó" rốt cuộc đã ra tay!

Đang khi cắm đầu phónh về phía trước, thì trước mặt lại có người chạy đến, là Hạ Uyên toàn thân nhuốm máu!

"Cô Doanh..." Hạ Uyên vẻ mặt hoảng sợ nói: "Đường Văn Sơn, Đường Văn Sơn chết rồi!"

Chết?

Doanh Tử Dạ choáng váng, cô lập tức cùng Hạ Uyên chạy trở lại chỗ cầu thang. Chỉ thấy Đường Văn Sơn bị treo cổ ở ngọn đèn chùm trên trần nhà! Quấn lấy cổ anh ta chính là một sợi dây thừng màu đen!

"Chuyện này... Đã xảy ra chuyện gì?"

Doanh Tử Dạ vừa định hỏi Hạ Uyên bên cạnh, nhưng cô vừa mới mở lớn miệng, lập tức đã dừng lại. Trong lòng của cô đã có một giả thiết táo bạo. Có lẽ... chân thân của "nó" chính là...

"Lầu trưởng Hạ, chúng ta đến phòng vệ sinh tầng một đi."

Hạ Uyên dường như đối với Doanh Tử Dạ rất tin tưởng, cũng không hỏi lý do, đã theo cô chạy vào bên trong phòng vệ sinh tầng một. Doanh Tử Dạ đặc biệt lựa một phòng vệ sinh có cửa sổ, một phòng vệ sinh có thể lập tức trốn khỏi khỏi biệt thự.

Sau khi bước vào phòng vệ sinh, đầu
tiên cô nhìn về phía tấm gương. Tấm gương có thể phản chiếu ảnh thật. Tuy phương pháp này rất đơn giản, nhưng lại phải trả một cái giá rất đắt! Bởi vì cùng lúc bản thân tìm ra quỷ, thì nó cũng nhìn thấy mình.

Trong gương, bên cạnh Doanh Tử Dạ, vốn là vị trí của Hạ Uyên, nhưng hiện tại đứng đó là một thân mình màu đen với một đôi mắt màu đỏ máu, một xác chết thối rửa khủng bố giống như ác quỷ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro