Quyển 3 [Chơi Trốn Tìm] - Chương 1: Chơi Trốn Tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, 12h trưa, tiếng chuông cửa nhà Lý Ẩn vang lên.

Đúng lúc này Lý Ẩn cũng vừa cập nhật xong chương mới cho tiểu thuyết, liền tắt máy tính rồi ra mở cửa. Người đứng trước cửa quả thực là Doanh Tử Dạ.

Lý Ẩn mỉm cười, nói: "Em đã đến rồi. Tôi để dành bánh ngọt ở trong tủ lạnh đấy."

Sau khi Doanh Tử Dạ vào nhà, Lý Ẩn liền đi tới tủ lạnh lấy bánh ngọt ra.

"Ở nhà trọ này thực phẩm đều tự xuất hiện trong tủ lạnh, anh còn tự mình làm bánh ngọt à?" Doanh Tử Dạ hơi khó hiểu hỏi.

"Ừ, trứng gà và bơ đều lấy từ tủ lạnh, cái chung cư này cũng rất tiện lợi, muốn ăn cái gì cứ ghi vào tờ note dán lên cửa tủ lạnh là được rồi. Bánh ngọt đến đây."

Lý Ẩn bưng một đĩa bánh ngọt đi tới, nói: "Dụng cụ làm bánh ngọt tôi vừa mua mấy hôm trước, tự xem sách dạy làm bánh để làm đấy. Thức ăn do chính mính làm mới có thể cảm nhận được mỹ vị của nó."

"Ừ." Doanh Tử Dạ lấy quyển sổ tay trong túi áo ra, đưa cho Lý Ẩn, nói: "Trả anh quyển bút ký, rất cám ơn anh. Nội dung bút ký tôi nhớ hết rồi. Lý Ẩn, anh rất thông minh."

Lý Ẩn cười nhận lấy bút ký, đặt đĩa bánh ngọt xuống trước mặt cô, hơn nữa còn ghim một chiếc nĩa lên đó, nói: "Em thử xem mùi vị thế nào? Tôi đang suy nghĩ, nếu như ngon, tôi sẽ mở một tiệm bánh online, haha, chắc dạo này tôi xem phim Hàn nhiều quá nên bị nhiễm rồi ... Ăn tự nhiên nha, ít nhất cũng phải nếm một miếng, hay là em không thích bánh ngọt?"

"Ừm... Cám ơn." Doanh Tử Dạ ngồi xuống, cầm lấy nĩa, ăn hết một góc bánh ngọt.

Hương vị thật sự không tồi.

"Chung cư quả nhiên cung cấp nguyên liệu nấu ăn hảo hạng, kem này rất mịn và thơm, dâu cũng rất tuyệt..." Doanh Tử Dạ vừa thưởng thức bánh ngọt, vừa nói: "Nhưng cũng phải nói, tay nghề làm bánh của anh quả không tệ nha."

"Thực không? Thực ra hồi trước lúc đi thi đại học, tôi vốn muốn đi học nấu ăn, nhưng mà cha mẹ cứ nhất định ép tôi phải thi vào Đại Học Khoa Học, cho nên tôi cảm thấy bốn năm đại học trôi qua thật lãng phí thời gian." Lý Ẩn tựa hồ rất xúc động, lại nói tiếp: "Nếu em thích, sau này tôi sẽ tiếp tục làm bánh ngọt cho em ăn."

Nhưng câu hỏi tiếp theo của Lý Ẩn, lại khiến cho Doanh Tử Dạ đang đưa chiếc nĩa có ghim miếng bánh lên phải lập tức ngừng lại.

"Em có muốn... làm bạn gái của tôi không?"

Doanh Tử Dạ còn chưa kịp hiểu chuyện
gì, thì Lý Ẩn đã trở nên nghiêm túc: "Tôi không có nói giỡn với em, tuyệt đối không có."

"Bạn... gái?" Doanh Tử Dạ ngẩng đầu nhìn Lý Ẩn, nét mặt của cô vẫn không có chút biến hóa, tựa hồ trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm cho cô phải để ý cả.

"Lý Ẩn, anh chẳng biết gì về tôi. Chúng ta quen biết nhau cũng chưa được bao lâu đúng không?"

"Những chuyện này đều không quan trọng. Tôi chỉ biết... tôi thích em, cho nên muốn ở bên cạnh em. Hơn nữa thời gian sau này chúng ta sẽ dần hiểu nhau hơn mà."

Doanh Tử Dạ lại đưa chiếc nĩa vào miệng ăn hết một miếng bánh, nói: "Thật ngạc nhiên... Thế là cũng có người tỏ tình với tôi rồi..."

"Trước đây chưa có ai tỏ tình với em à?" Lý Ẩn có chút kinh ngạc, Doanh Tử Dạ xinh đẹp như vậy, sao lại chưa từng có người theo đuổi cô ấy chứ?

"Những người tiếp cận tôi đều bị tôi dọa chạy hết cả. Bọn họ đều nói tôi bị nghiện nghiên cứu, hơn nữa cả ngày giam mình trong phòng thí nghiệm, còn không bằng kết hôn với phòng thí nghiệm luôn cho rồi."

"Không... tôi rất thích những người đam mê nghiên cứu."

"Vậy sao? Có điều bây giờ tôi cũng không có cách nào trả lời anh một cách chắc chắn..."

"Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ. Tôi có thể đợi em. Bất kể bao lâu, đề nghị này đều có hiệu lực."

"Ừ. Tôi sẽ suy nghĩ. Bất quá hiện tại điều quan trọng nhất chính là phải làm sao để vượt qua lần chỉ thị kế tiếp nè."

"Đúng vậy... Tôi biết..."

"Thôi, tôi đi trước." Doanh Tử Dạ sau khi ăn hết miếng bánh ngọt, dùng khăn giấy lau miệng, nói: "Rất cám ơn bánh ngọt của anh, hy vọng lần sau lại có dịp đến ăn."

"Ừ, được, nếu em thích tôi nhất định sẽ tiếp tục làm..."

Doanh Tử Dạ rời đi, cả người hắn tê cứng ngã xuống ghế sofa, không ngừng vò tóc, la lớn: "Lý Ẩn mày thật ngu! Tại sao lại nóng vội nói ra như vậy... Trời ạ, mày bị làm sao vậy!!! Thế nhưng, ai biết mình còn bao nhiêu thời gian chứ?"

Sau khi Hạ Uyên chết, các chủ hộ trong chung cư tổ chức hội nghị ngay đêm đó. Đa số chủ hộ đều đồng ý rằng lầu trưởng mới không phải Lý Ẩn thì chẳng còn ai xứng đáng hơn. Dù sao, tại thời điểm này, hắn đã trở thành người duy nhất sống sót qua bốn lần chỉ thị.

Trên thực tế, sau khi các chủ hộ nghe Doanh Tử Dạ thuật lại tình huống của chỉ thị lần này, đều trở nên hưng phấn. Bởi vì chuyện này đã chỉ rõ một điểm, nếu như tìm được "đường sống" mà chung cư ẩn giấu, vượt qua chỉ thị thật sự rất đơn giản, như lần này chỉ cần nhắm mắt lại là chắc chắn có thể bình yên vượt qua thời gian năm ngày!

Bất quá, nghe thì đơn giản như vậy. Nhưng nếu như không biết điều này, có ai khi không đi nhắm mắt 24/24?

Cuối cùng, tất cả mọi người nhất trí biểu quyết, lầu trưởng tân nhiệm là - Lý Ẩn.




-----------
Lại qua mấy tháng.
Hôm nay xuất hiện chỉ thị lần nữa.
Mà chỉ thị lần này... cực kỳ quái dị.

Nội dung là: "Ngày 1/11/2010, vào lúc 12:00 trưa, đến đỉnh núi Hoa Nham ở ngoại ô thành phố K, sau đó bắt đầu chơi trốn tìm. Chọn ra một người làm "quỷ", những người còn lại thì phải lập tức ẩn nấp, không để cho "quỷ" bắt được, trong lúc này không được rời khỏi núi Hoa Nham. Sau nửa đêm 0h:00 ngày hôm đó, thì có thể quay về chung cư."

"Trốn, trốn tìm?"

Những chủ hộ bị chọn trúng khi nhìn thấy nội dung dòng chữ máu đều bối rối, thế này là ý gì? Lên núi chơi trốn tìm là có thể coi như chấp hành một lần chỉ thị? Sao lại đơn giản như vậy?

Vì vậy, một trong những chủ hộ bị chọn trúng, chủ hộ 806 - Dương Lâm đến tham khảo ý kiến của lầu trưởng tân nhiệm Lý Ẩn.

"Tôi nghĩ không thể nào lại đơn giản như vậy, chỉ việc chơi trốn tìm thôi sao?" Dương Lâm rất khẩn trương hỏi: "Lầu trưởng, cậu cho rằng trong này có ẩn ý gì không?"

Lý Ẩn cũng cảm thấy rất quái dị. Hắn tuyệt đối khẳng định, trong chỉ thị có ẩn giấu một cái bẫy nào đó. Mà cái bẫy kia, nếu như không phát hiện ra mà tự chui đầu vào, tất nhiên sẽ vạn kiếp bất phục.

Bất quá hắn cũng không nghĩ ra rốt cục cái bẫy này là gì, đành phải nói với Dương Lâm: "Trước mắt, rõ ràng nhất định phải tuân thủ ý của chỉ thị. Sau khi các cậu lên núi, thì chọn ra một người làm "quỷ" để chơi trốn tìm. Cái gọi là chơi trốn tìm, dĩ nhiên là phải trốn để người ta tìm không ra, như vậy phải cố hết sức leo lên núi để dễ tìm nơi ẩn nấp. Núi Hoa Nham rất lớn, muốn tìm chỗ ẩn nấp tuyệt đối không khó khăn. Mặt khác, trong khi chơi trốn tìm, mỗi người phải tự mình ẩn nấp thật kỹ, tuy hai người cùng ẩn nấp một chỗ cũng được, nhưng để phòng ngừa lỡ như, không nên trốn cùng một chỗ với người khác. Tôi biết, một mình hành động quả thực rất đáng sợ, nhưng cũng không còn cách nào."

Dương Lâm gật gật đầu, nói tiếp: "Nếu như... bị tìm được thì như thế nào? Chẳng lẽ sẽ chết? Hơn nữa, người đang làm "quỷ" nếu như không tìm được người khác, có phải cũng sẽ chết?"

Đây là vấn đề mà người bị chọn trúng quan tâm nhất. Nếu thật là như vậy, thì bất luận thế nào, cũng sẽ có ít nhất một người chết. Tuy chưa biết thực tế có đúng như vậy không, nhưng chung cư này quỷ quái vô cùng, sự tình gì cũng không thể chắc chắn 100% được.

Lý Ẩn lắc đầu: "Loại khả năng này xác suất không cao lắm. Chung cư không phải giết chúng ta để duy trì sự sinh tồn của nó, nếu không sẽ không có chuyện còn người sống sót vượt qua chỉ thị. Cho nên nó sẽ chừa cho chúng ta một con đường sống, nếu nói như cậu hiển nhiên sẽ có một người lâm vào tuyệt cảnh, không hề có đường sống."

Lý Ẩn nói vậy khiến Dương Lâm yên tâm rất nhiều, dù sao hắn cũng là người vượt qua bốn lần chỉ thị, lời nói của hắn rất có sức thuyết phục.

Có điều, mặc dù là như vậy, nhưng làm sao để chọn ra "quỷ" đây chứ?

Bỏ phiếu? Bốc thăm? Kéo búa bao? Dù sao thì chẳng có người nào tự mình ứng cử. Cứ cho là chọn được đi nữa, thì người bị chọn làm "quỷ" cũng chưa chắc đã chịu làm, dù sao chung cư cũng không có bắt buộc dùng phương pháp gì để chọn ra "quỷ". Nhưng mà, nhất định phải có một người đóng vai "quỷ", nếu không tất cả mọi người sẽ bị cái bóng của mình thao túng giết chết.

Đối với vấn đề này, Lý Ẩn cảm thấy rất khó xử, đành phải nói: "Đến lúc đó các cậu phải tự thương lượng, dù sao thì cũng phải có người làm "quỷ" không có cách nào khác đâu. Các cậu nhanh chóng ra quyết định đi."


Ngày 1/11, 4h sáng, các chủ hộ bị chọn trúng xuất phát.

Phụ trách lái xe lần này là chủ hộ 1204 - Thần Chấn Hưng, y là một thanh niên vô cùng tuấn tú, tính cách ôn hòa, trong chung cư có quan hệ rất tốt với mọi người. Ngoại trừ Dương Lâm, còn có 3 người, theo thứ tự là Đường Lan Huyễn, Trương Linh Phong và chủ hộ 1215 - Tư Thần.

Dương Lâm xuất thân là sinh viên trường Khoa Học Tự Nhiên, hiện tại vẫn chưa có việc làm, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, thỉnh thoảng có chút thông minh vặt. Đường Lan Huyễn và Lý Ẩn có quan hệ đặc biệt tốt, tính tình thì hơi nói nhiều một chút, chỉ là cái tên quá nữ tính của y lại thường hay bị người ta giễu cợt. Trương Linh Phong thì tính tình quái gở, không có giao hảo với ai, cho nên tất cả mọi người không biết nhiều về y. Về phần Tư Thần thì là một tên thầy bói, bình thường lúc nào cũng cầm bộ bài Tarot.

Bởi vì lên đường từ rất sớm, cho nên chưa đến 8h họ đã đến được núi Hoa Nham, hơn nữa thành công trèo lên tới đỉnh.

Núi Hoa Nham là một ngọn núi lớn ở ngoại ô thành phố K, nhưng tương đối hoang vu, theo truyền thuyết thì vào thời dân quốc có một đám thổ phỉ chiếm núi làm sơn tặc, giết rất nhiều dân chúng vô tội, cho nên oan hồn đầy rẫy. Bởi vì truyền thuyết này, trừ những kẻ đam mê khám phá cái lạ, thì phần lớn mọi người đều không thích đến ngọn núi này, cho nên núi Hoa Nham rất hợp với bốn chữ "hiếm dấu chân người".

Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấy những khe núi trọc, không có bao nhiêu cây cối. Trên mặt đất, cỏ dại mọc thành thảm, bởi vì có rất ít người đến đây, nên không có quá nhiều rác thải.

Ngọn núi này rất hoang vắng, một chút thanh âm cũng không có, đến tiếng chim hót cũng không nghe thấy, cho nên năm người đều có cảm giác giống như bị điếc.

"Quả thực là cái chỗ chán ngắt." Dương Lâm thoáng nhìn chung quanh, liếc đồng hồ, nói: "Này! Thời gian còn nhiều, trước hết chúng ta quyết định xem ai làm 'quỷ' đi."

Lúc này, Tư Thần lấy ra một bộ bài Tarot, nói: "Không bằng dùng bài Tarot quyết định xem sao?"

"Đừng có giỡn!" Dương Lâm vội vàng quát lên ngắt lời y, nói: "Ừm, tôi nghĩ nên dùng kéo búa bao để quyết định đi được không? Nếu mà bốc thăm thì có người sẽ cho rằng có thể tồn tại sự gian lận trong đó. Nhưng người thắng làm 'quỷ' hay người thua làm 'quỷ' đây?"

Sau khi tranh luận một lúc, quyết định cuối cùng là dùng kéo búa bao để quyết định, và người đóng vai "quỷ" chính là... Tư Thần.

"Lại là tôi hử..." Tư Thần thở dài, ngồi xổm trên mặt đất, trải bộ bài Tarot ra, sau đó rút một lá bài nhìn nhìn.

"Thế nào? Là bài gì?" Đường Lan Huyễn ân cần hỏi thăm: "Nó nói cái gì?"

Tư Thần liền nhanh tay thu lại bộ bài Tarot, nói: "Không, không có gì." Thoáng nhìn y, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm.

Tất cả mọi người cùng ngồi xuống, thảo
luận tiếp theo nên làm như thế nào.

"Tóm lại căn cứ theo khuyến cáo của lầu trưởng." Dương Lâm nhìn Tư Thần dặn dò thật kỹ: "Cậu nhất định phải tận tâm dốc sức đi tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ ẩn nấp thật kỹ, không để cậu dễ dàng tìm được. Ừ, chúng tôi đều sẽ chuyển điện thoại sang chế độ rung, như vậy cậu sẽ không thể thông qua chuông điện thoại di động mà tìm ra chúng tôi."

Tư Thần giờ phút này đã lộ vẻ lo lắng: "Nếu tôi không tìm được các cậu thì sẽ ra sao...?"

"Không có chuyện gì đâu..." Thần Chấn Hưng an ủi y, nói: "Lầu trưởng đã từng nói, chung cư vẫn chừa đường sống cho chúng ta đấy thôi."

Cứ như vậy... rốt cuộc, 12h trưa đã đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro