Quyển 3 - Chương 8: "Quỷ" Và Người Ẩn Nấp (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Lúc này đã có hơn mười chủ hộ tập trung ở cửa xoay ở đại sảnh chung cư.

Nhiều người tụ lại như vậy, nguyên nhân chủ yếu bởi vì Đường Lan Huyễn. Tất cả mọi người đều hy vọng anh chàng bác sĩ thiện lương thường ngày vẫn hay quan tâm bọn họ có thể sống sót vượt qua chỉ thị lần này.

Bởi vì quá đông nên sofa cũng không còn chỗ ngồi, rất nhiều người cứ vậy mà đứng đợi.

“Đây là lần thứ mấy bác sĩ chấp hành chỉ thị vậy?” Hoa Liên Thành hỏi vợ Y Hàm ở bên cạnh: ”Là lần thứ hai hay thứ ba?”

“Là lần thứ hai.” Y Hàm đáp: ”Trừ cậu ta ra, những người khác đều là lần thứ ba chấp hành chỉ thị.”

“Thực lo cho bác sĩ quá...” Hoa Liên Thành chống cằm, thanh âm nghẹn ngào: ”Bác sĩ Đường là một người rất tốt, hy vọng cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì. Lý Ẩn đâu, sao vẫn chưa thấy cậu ấy xuống?”

“Hình như còn đang thảo luận với Doanh Tử Dạ tìm manh mối giúp bác sĩ...” Lúc này khóe mắt Y Hàm cũng có chút ươn ướt, mặc dù biết mỗi một chủ hộ đều phải trải qua những chuyện như vậy, nhưng khi Lý Ẩn nói cho bọn họ biết, lần này bác sĩ Đường chính là cùng một con “quỷ” thực thụ chơi trốn tìm, mọi người vẫn cảm thấy rất hoảng sợ.

Bác sĩ Đường có thể tránh được kiếp nạn này không? Trong lòng mỗi người ở đây đều hy vọng là có.

“Nhất định sẽ được!” Chủ hộ mới nhất Hạ Tiểu Mỹ nói: ”Tôi nghĩ, bác sĩ chắc chắn có thể sống sót trở về!”

“Tôi cảm thấy rất khó nói.” Cô gái trẻ tuổi tóc xoăn, đeo mắt kính đứng sau lưng Hạ Tiểu Mỹ nói: ”Các chỉ thị chữ máu đều giống nhau ở chỗ phải đối diện với những quái vật lạ lùng. Tuy vậy, không phải khi quỷ hồn xuất hiện thì nhất định phải chết. Nhưng đây lại là trò chơi trốn tìm, quy tắc rất rõ ràng nếu bị tìm được lập tức K-O (knockout)! Điều này rất bất lợi. Bác sĩ kì này xui rồi.”

“Phỉ phui cái mồm cô!” Hạ Tiểu Mỹ lập tức quay đầu lại, bất mãn nhìn cô gái tóc xoăn đeo kính kia, bởi vì cô mới chuyển đến, cho nên có một vài chủ hộ vẫn chưa nhớ được, hỏi: ”Cô... cô là ai? Tôi thấy bác sĩ là người tốt, chắc chắn bác sĩ sẽ trở lại!”

“Tôi là Âu Dương Tinh, chủ hộ 1004 trong nhà trọ này, trước kia là hàng xóm của Hạ Uyên.” Chủ hộ Âu Dương Tinh vậy mà không hề tức giận, nói với Hạ Tiểu Mỹ: ”Tôi rất khâm phục cô Hạ, dù đã vào trong nhà trọ này ở rồi mà vẫn còn có thể lạc quan như vậy, cô là người đầu tiên đó. Tôi hy vọng cô có thể giữ được sự lạc quan đó đến phút chót nha. Ừm, cô có thể gọi tôi là A Tinh.”

Lời nói tuy rất khách sáo, nhưng hàm ý lại là 'cô chẳng thể giữ được thái độ lạc quan đó lâu đâu'.

Hạ Tiểu Mỹ lập tức cảm thấy Âu Dương Tinh rất khó ưa, nói: ”Này cô, cô đã vượt qua được mấy lần chỉ thị vậy?”

“Không nhiều lắm, ba lần thôi à.”

Ba lần... trong tòa nhà này đã là thành tích không tồi!

Đúng lúc này, Hoa Liên Thành bên cạnh vội kéo Hạ Tiểu Mỹ lại, nhỏ giọng nói với cô: ”Cô Hạ, cô nên giữ mối quan hệ tốt với cô Âu Dương. Cô ấy là một chủ hộ có kinh nghiệm khá phong phú đấy, quan hệ tốt với cô ấy, cô sẽ không bị thiệt thòi đâu.” Lúc này ánh mắt của Âu Dương Tinh đã nhìn ra bên ngoài cửa xoay.

Trong lúc mọi người đang vì an nguy của bác sĩ Đường mà lo lắng, một thanh niên có bộ dáng như sinh viên, đang cầm một máy quay DV, đứng sau tất cả mọi người, quay lại từng lời nói và việc làm của họ.


-----------
Trên núi Hoa Nham.

Cái gương mặt trắng bệch đó tuy chỉ lướt nhanh qua khóe mắt, nhưng vẫn hù Dương Lâm giật nảy mình. Thế nhưng cũng đã hết cách để gia tăng tốc độ lui về sau rồi.

Cũng may càng về sau, không gian để thân thể di chuyển cũng càng lúc càng lớn ra. Y rốt cục đã lui được đến cửa động, lập tức nhào ra ngoài!

Lúc y thoát ra đã ngã chổng cả bốn vó lên trời, mới vừa chật vật đứng lên, một cánh tay trắng bệch đột ngột thò ra từ trong hang!

Dương Lâm sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng lăn lộn dưới mặt đất, lăn liên tục mấy vòng, sau đó mới đứng dậy chạy.

Vẫn trốn không thoát! Con “quỷ” này đúng là âm hồn bất tán!

Y căn bản không dám ngoảnh đầu lại, chỉ biết không ngừng chạy, chạy, chạy...

Đúng lúc này ánh trăng lại đột nhiên chiếu xuống. Trên mặt cỏ, một cảnh tượng làm đôi mắt của Dương Lâm trừng to như muốn nứt toét ra! Có hai cái bóng!

Đương nhiên một cái là bóng của mình, cái bóng còn lại, lúc này đang bám sát phía sau y, khoảng cách có lẽ còn chưa tới một mét! Thậm chí cái bóng kia đã vươn tay ra, cánh tay sẽ chạm tới mình trong tíc tắc!

Không... Không... Không... Không! Tôi chưa muốn chết đâu... Tôi chưa muốn chết!

Dương Lâm không ngừng huy động đôi chân để gia tăng tốc độ, thể lực rõ ràng đã cạn kiệt lại lần nữa khôi phục, lực lượng không biết đến từ đâu này đã giúp y nâng tốc độ lên một mức cao hơn! Thế nhưng khoảng cách hai cái bóng trên mặt đất vẫn chẳng hề thay đổi. Cánh tay kia vươn ra càng lúc càng gần!

Không thể để “quỷ” bắt được... Nếu không thì sẽ lập tức K-O!

Nhưng mà trước mắt lại thêm một  tuyệt cảnh không thể cứu vãn! Một vách núi xuất hiện trước mặt Dương Lâm!

Đây không phải sườn núi dốc xuống như lúc nãy, mà là vách núi thẳng đứng cao hơn 200m! Tuyệt đối không có khả năng chạy thoát!

Còn đường sống duy nhất chính là... đối diện còn có một vách núi khác! Khoảng không ở giữa hai vách núi ước chừng 4~5m!

Trong quá khứ mặc dù thành tích điền kinh của Dương Lâm không tệ, nhưng môn y kém nhất lại chính là nhảy xa! Y nhớ rõ thành tích nhảy xa tốt nhất y từng đạt được cũng chỉ tầm 3m! 4~5m, nếu không may hụt chân thì 90% là thịt nát xương tan! Từ độ cao hơn 200m rớt xuống, chết là cái chắc!

Thế nhưng tử thần đoạt mạng sau lưng lại không cho y bất cứ cơ hội nào để kéo dài chút hơi tàn! Chỉ cần y thoáng chần chừ, lập tức sẽ bị chạm tới!

“Thượng đế ơi phù hộ cho con!” Dương Lậm chạy tới bên bờ vực, y thét lên một tiếng như thế, đồng thời dậm nhảy một cú thật mạnh! Dùng hết khí lực toàn thân!

Đã nhảy qua một mét...
Hai mét qua luôn...
Ba mét...
Vượt qua ba mét một chút...
Ngay thời điểm gần đến bốn mét, cả người Dương Lâm rơi xuống!

Thực tế đây đã là thành tích nhảy xa tốt nhất từ trước đến giờ của y, thế nhưng vẫn quá miễn cưỡng để chạm đến mốc 5m!

Ngay tại khoảnh khắc chớp nhoáng đó Dương Lâm đã nghĩ mình chết chắc 100%! Nhưng bản năng cầu sinh khiến cho y vươn tay về phía vách núi đối diện, nhưng lại thất bại. Ngay khi rơi xuống, Dương Lâm vẫn vươn tay cố bấu vào vách núi, thế nhưng vách núi lại rất trơn nhẵn, căn bản không có bất cứ thứ gì có thể bám vào!

Cứ như vậy, Dương Lâm đã rơi xuống hơn 20m!

Y vẫn cố gắng dùng hai tay dán chặt vào vách núi, nhưng rốt cục vẫn chưa bám vào được thứ gì có thể làm điểm tựa để leo lên, thân thể vẫn như trước không ngừng rơi xuống!

30m... 40m... 50m...

Chết chắc rồi... Thật sự chết chắc rồi!
Biết rõ tánh mạng của mình nhất định sẽ kết thúc tại ngọn núi Hoa Nham này, Dương Lâm không cam lòng thét lên đầy đau khổ: ”KHÔNGGG -----“

Y đã rơi xuống hơn 60m, hai tay đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, thế nhưng vẫn chưa bám được bất cứ thứ gì có thể giúp y leo lên!

Ngay lúc Dương Lâm đã hoàn toàn tuyệt vọng, quyết định đón nhận thời khắc tử vong sắp đến...

Một đôi tay chụp mạnh lấy y!

Dương Lâm ngẩng đầu nhìn lên. Là Đường Lan Huyễn! Ngay tại lúc này trên tay Đường Lan Huyễn đang nắm lấy một sợi dây thừng vừa to vừa dài, thân hình treo giữ không trung.

“Bác, bác sĩ Đường!” Thời khắc này Dương Lâm thực sự xúc động muốn quỳ xuống dập đầu với Đường Lan Huyễn! Hắn cứu mình! Vốn tưởng lần này chết chắc trăm phần trăm, không ngờ Đường Lan Huyễn lại cứu được mình!

“Dương, Dương Lâm...” Đường Lan Huyễn cũng đang kích động mà nhìn hắn.

Y nghe theo kiến nghị của Lý Ẩn, giấu kỹ di động, lúc trốn đi, lại chạy đến vách núi này. Đúng lúc mắt y nhìn thấy phía trước Dương Lâm phóng về phía này, loáng thoáng nhìn thấy có một bóng người đang đuổi theo sau lưng hắn! Vì vậy y vội vàng lấy sợi dây thừng vừa to vừa dài kia ra, cột một đầu vào phiến đá lớn nhô ra bên vách núi, một đầu khác muốn ném cho Dương Lâm, ai ngờ vừa cột chắc dây thừng đang muốn gọi Dương Lâm ở vách núi bên kia, thì Dương Lâm đã trực tiếp nhảy thẳng qua đây!

Lúc đó Dương Lâm quá mức khẩn trương, cộng thêm cứ một mực nhìn cái bóng dưới mặt đất, căn bản không chú ý tới Đường Lan Huyễn ở vách núi đối diện. Chứng kiến cú nhảy này, Đường Lan Huyễn lập tức nhớ tới lúc nãy Dương Lâm vì cứu mình mà không màng việc bị “quỷ” truy đuổi, trong lòng quyết định dứt khoát, tay cầm chặt lấy dây thừng mà nhảy xuống, kết quả rơi xuống hơn 60m mới bắt được Dương Lâm!

Nhìn thấy Dương Lâm máu me đầm đìa, cơ hồ bong mất lớp da trên hai tay, Đường Lan Huyễn cũng cảm thấy giật mình.

“Bác... Bác sĩ Đường...” Dương Lâm khẩn trương nhìn Đường Lan Huyễn đang nắm chặt dây thừng trong tay, cố chịu lấy sức nặng của hai người, tuy sợi dây thừng này rất bền chắc, nhưng mà Đường Lan Huyễn có thể kiên trì được bao lâu đây?

Dưới chân chính là độ cao hơn 100m! Một khi rơi xuống, hai người nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

“Dương... Dương Lâm...” Đường Lan Huyễn cắn chặt răng, nói: ”Không sao, tôi, tôi sẽ không buông tay đâu...”

Nghĩ đến quá trình rơi xuống vừa rồi, Đường Lan Huyễn cảm thấy như là gặp ác mộng. Y cũng không ngờ mình lại không chút do dự nắm lấy dây thừng mà nhảy xuống vách núi hơn 200m!

Cũng may một đầu dây thừng đã được cột chặt vào phiến đá lớn, không cần phải quá lo lắng. Nhưng mà kiếp nạn vẫn chưa tới hồi kết. Dương Lâm ngẩn đầu quan sát... tức khắc á khẩu!

Giống như bom tấn Spider Man của Hollywood, phía trên vách núi đối diện, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng trắng đang di chuyển bên trên vách đá, bỏ qua quy tắc trọng lực mà lao xuống phía dưới! Không những vậy tốc độ lại còn nhanh nữa chứ!

Dương Lâm vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm thứ gì đại loại như hang động để có thể chui vào, nhưng khiến người ta tuyệt vọng chính là cái vách núi này trơn láng đến đáng sợ!

Hết cách rồi... Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Dương Lâm bây giờ.

Y vô cùng hối hận lúc trước sao lại không ngay lập tức nhờ Đường Lan Huyễn kéo lên, con “quỷ” thực thụ kia đến vách núi thẳng đứng thế này còn có thể dễ dàng bò xuống, vậy thì ra vào một cái hố còn phải đi lừa gạt y sao? Đây chính là mình tự lãng phí thời gian, mới khiến con “quỷ” kia đuổi đến kịp đấy!
Thế nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận chứ!

Dương Lâm nhìn sợi dây thừng, cắn răng, dùng tay bắt lấy đuôi dây, nói: ”Bác sĩ Đường! Cậu buông tay đi, chúng ta leo lên!”

Không còn lựa chọn nào khác!

Đường Lan Huyễn thấy Dương Lâm bắt được đuôi dây thừng, cho nên buông tay hắn ra, Dương Lâm  ở phía dưới toàn thân run rẩy, lập tức nắm chặt dây thừng. Sau đó hai người bắt đầu bám vào dây thừng leo lên trên!

Trong quá khứ Đường Lan Huyễn chưa từng có kinh nghiệm leo núi chứ đừng nói tới bám vào dây thừng mà leo thế này. Còn Dương Lâm cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, ngẩng đầu quan sát, cái bóng trắng trên vách núi đối diện càng lúc càng gần.

Thời điểm này, ánh trăng lại bị mây đen che khuất, cái bóng trắng kia đột nhiên lại chìm vào màn đêm thăm thẳm.

Leo tiếp! Không được dừng!

Không biết leo lên được bao lâu, Dương Lâm lại nghe được âm thanh từ vách núi đối diện truyền đến.
Đỉnh núi có vẻ như còn xa lắm!

Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?

Lúc này, Dương Lâm thậm chí đã bật khóc, y thật sự nghĩ đến cái chết. Đây mới chỉ là lần chấp hành chỉ thị thứ ba mà thôi, y vốn tưởng sẽ không quá đáng sợ. Nhưng không ngờ chỉ trong đoạn thời gian ngắn, đã phải trải qua quá nhiều hiểm cảnh!

Đột nhiên, y nhìn thấy rất rõ ràng, cái bóng từ trên vách đá cách chỗ này đại khái phải hơn 10m nhảy tới!

“Quỷ” sắp tới rồi!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Đột nhiên, điện thoại trong túi áo của Đường Lan Huyễn rung lên. Y có hai cái điện thoại, cái đem giấu đi là cái cũ, còn cái này là điện thoại đời mới nhất. Ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, Đường Lan Huyễn bỏ một tay ra để lấy điện thoại, là Lý Ẩn gọi tới. Y vội vàng nhận cuộc gọi.

Trong điện thoại, giọng Lý Ẩn truyền đến: ”Lan Huyễn phải không? Tôi đã biết đường sống của cái trò chơi trốn tìm này rồi! Đường sống này ẩn giấu trong chính chỉ thị!”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro