Quyển 3 - Chương 9: "Quỷ" Và Người Ẩn Nấp (7) (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Lan Huyễn có thể thề, cho dù đem toàn bộ các ca khúc đẹp nhất, hay nhất mà y đã từng nghe qua từ trước đến giờ, cũng không cách nào so được với những lời Lý Ẩn nói lúc này.

Nhìn cái bóng di chuyển trên vách đá bất chấp quy tắc trọng lực kia, Đường Lan Huyễn nói vào điện thoại: "Lý Ẩn... Cứu chúng tôi! Tôi và Dương Lâm hiện giờ đang ở lưng chừng vách núi, chúng tôi..."

"Vách núi?" Lý ẩn nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Các cậu sao lại phải..."

"Tôi với Dương Lâm đang bám vào dây thừng ở lưng chừng vách núi, nơi này là biên giới của núi Hoa Nham rồi, con "quỷ" kia hoàn toàn không bị trọng lực ảnh hưởng, có thể di chuyển trên vách núi, sắp bắt được chúng tôi rồi!"

Giống như muốn đùa giỡn với bọn họ, cái bóng trên vách đá kia tiếp cận bọn họ với tốc độ rất chậm.

"Con 'quỷ' kia rất gần các cậu sao?" Lý Ẩn lúc này cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.

"Đúng vậy..." Đường Lan Huyễn giờ khắc này đã sợ muốn chết: "Nhưng mà tôi cũng không rõ khoảng cách cụ thể, tối quá..."

"Tối?" Lý Ẩn hơi suy nghĩ một chút, vội nói: "Cơ hội tốt! Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp!"

"Cơ hội tốt?"

"Cậu nói các cậu đang ở khu vực biên giới núi Hoa Nham đúng không?"

"Đúng..."

Dương Lâm thấy Đường Lan Huyễn phía trên đang nói di động với Lý Ẩn, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc kích động, ngay lúc đó, Đường Lan Huyễn bỗng nhiên đưa di động xuống cho Dương Lâm xem.

Trên màn hình di động có viết một hàng chữ: "Cởi áo ra! Lát nữa tôi nói cái gì cậu cũng phải làm theo đấy!"

Tuy Dương Lâm thấy khó hiểu, nhưng nếu như là chỉ thị của Lý Ẩn, nhất định sẽ có lý do. Y tức khắc dùng một tay kéo mở dây khóa, lúc này... cái bóng kia càng lúc càng gần! Khoảng cách chưa đến 5m!

Sau khi kéo mở dây khóa, y tuột ống tay áo bên trái ra trước, rồi dùng tay trái nắm chặt dây thừng, lại tuột nốt ống tay áo bên phải. Còn cái bóng kia, lúc này đã gần trong gang tấc! Bất quá cho dù gần như vậy, nhưng vì sắc trời tối mịch, cho nên cũng không thấy rõ gương mặt của nó.

Tiếp theo, Đường Lan Huyễn phía trên cũng đã cởi áo xong, quát to một tiếng: "Dương Lâm, đằng nào cũng chết, hay là chúng ta hãy tự sát đi!" Lập tức y ném chiếc áo xuống dưới!

Dương Lâm nghe thấy câu nói đó của hắn, tức khắc hiểu rõ đây là chuyện "phải làm theo", cũng ném áo xuống theo!

Cái bóng tức thì nhảy xuống, muốn bắt lấy hai chiếc áo kia!

Tức khắc Dương Lâm hiểu ra, nghe thấy bọn họ nói muốn "tự sát", sau đó lại thấy 2 chiếc áo rơi xuống, quả là rất giống cả hai người họ đã nhảy xuống. Sắc trời tối đen này rõ ràng đã trợ giúp đắc lực cho bọn họ.

Một lát sau, ánh trăng lần nữa thoát khỏi đám mây đen!

Chỉ thấy cái bóng trắng bệch kia giờ phút này đã xuống tới đáy, áo cũng đã rơi trên mặt đất, hình như nó cũng đã phát hiện ra đây chẳng qua là chiếc áo. Nhưng muộn rồi, thân hình con "quỷ" đó đã vững vàng chạm đất.

Cái này thì có tác dụng gì chứ? Rồi nó cũng trở lên thôi!

Dương Lâm không rõ Lý Ẩn làm như vậy là có ý gì...

Bỗng nhiên, kỳ tích đã xảy ra!
Thân ảnh ở bên dưới núi nhìn giống như hóa thành cơn gió, thân thể dần dần tan rã, biến mất không còn thấy nữa...

Đường Lan Huyễn nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc miệng, hơn nửa ngày mới có phản ứng.

"Nó, nó biến mất rồi?"
Y vội vàng đưa điện thoại lên, nói với Lý ẩn ở đầu dây bên kia: "Lý Ẩn! Vì sao, vì sao 'quỷ' biến mất?"

"Bởi vì 'quỷ' đã phạm phải một quy tắc của trò chơi trốn tìm, cho nên không thể tiếp tục làm 'quỷ' trong trò chơi này nữa."

"Phạm phải quy tắc? Quy tắc gì?" Đường Lan Huyễn khó hiểu hỏi.

"Còn nhớ rõ nội dụng dòng chữ không? Có hai hạn chế, đầu tiên là không để 'quỷ' bắt được, thứ hai là không thể rời khỏi núi Hoa Nham. Cho đến tận bây giờ chúng ta đều bị chung cư khéo léo lừa gạt. Những lần chỉ thị trong quá khứ đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của chúng ta, cứ nghĩ là hạn chế không thể rời khỏi địa điểm chỉ định chỉ nhằm vào các chủ hộ mà thôi. Thế nhưng chỉ thị lần này rõ ràng đã khác... Sau khi chọn ra 'quỷ', bắt đầu chơi trốn tìm, trong lúc đó không thể rời khỏi núi Hoa Nham."

"A... Chẳng lẽ, Lý Ẩn..."

"Các cậu bị gạt bắt đầu từ điểm này đó. Lúc ban đầu, các cậu đều cho rằng, 'quỷ' và người ẩn nấp đều là do các chủ hộ có mặt đảm nhiệm, cho nên tự nhiên nghĩ rằng, tất cả mọi người đều phải tuân thủ cái hạn chế 'không được rời khỏi núi Hoa Nham' này. Nhưng mà, người đóng vai 'quỷ' lại không phải là một chủ hộ, mà là quỷ thực sự. Bắt đầu từ thời khắc đó, các cậu cũng đã loại trừ đi điều kiện hạn chế không được rời khỏi núi Hoa Nham của vai 'quỷ'."

"Cái này... nói như vậy..."

"Đúng! Cho dù là quỷ thực sự thì nhất định cũng phải tuân thủ theo điều kiện hạn chế! Không thể rời khỏi núi Hoa Nham, nếu không tức là trái với quy tắc trò chơi, không thể tiếp tục đóng vai 'quỷ' nữa!"

Giống như có ngọn đèn thắp sáng trong đầu Đường Lan Huyễn. Chỗ này là biên giới núi Hoa Nham, hai vách núi này cũng không phải là song song, mà lại giống như hypecbol tạo thành một chữ "人" (nhân), mà vách núi hiện tại bọn họ đang ở chính là phía dưới chân chữ "nhân". Từ vị trí này mà rơi xuống mặt đất cũng tức là đã "rời khỏi" núi Hoa Nham! Phía dưới không được tính là phạm vi núi Hoa Nham nữa!



-------------
Cửa thang máy mở.

Lý Ẩn ra khỏi thang máy, mỉm cười nhìn đám đông đang đợi, nói: "Mọi người yên tâm, bác sĩ Đường và Dương Lâm đều không sao, bọn họ sẽ an toàn trở về chung cư."

Mọi người ban đầu sững sờ, sau đó liền kinh hỷ, nhất là Hoa Liên Thành, y lập tức nhảy dựng lên hỏi: "Lầu trưởng Lý, cậu nói thật không?"

"Ừm. Không sao cả rồi."

"Nhưng..." Y Hàm bên cạnh Hoa Liên Thành nhìn lên đồng hồ trên tường nói: "Thời gian còn chưa đến 12h..."

"Không sao cả. 'Quỷ' sẽ không tiếp tục
truy tìm bọn họ nữa."

Nghe được câu này, Hạ Tiểu Mỹ lập tức cười cười quay sang Âu Dương Tinh phía sau làm mặt xấu, nói: "Ha ha, có ai vừa nói bác sĩ Đường không thể trở về nhà trọ vậy ta?"

Âu Dương Tinh lúc này có chút ngạc nhiên nhìn Lý Ẩn, lập tức nói: "Là anh sao? Lầu trưởng Lý? Anh tìm ra đường sông của chỉ thị lần này?"

"Chính xác mà nói, là tôi và Doanh Tử Dạ cùng nhau thảo luận tìm ra."

Ngay lúc này cửa thang máy còn lại cũng mở ra, Doanh Tử Dạ từ bên trong thong thả bước ra ngoài.

Ánh mắt mọi người nhìn Doanh Tử Dạ đều tràn ngập cảm kích. Từ điểm này có thể thấy, nhân duyên của Đường Lan Huyễn trong nhà trọ tốt đến cỡ nào.

"Còn Trương Linh Phong và Thần Chấn Hưng đều chết cả rồi sao?" Bỗng nhiên Y Hàm hỏi: "Bọn họ..."

"Trương Linh Phong thì không rõ lắm, nhưng Thần Chấn Hưng có lẽ là đã chết..." Lý Ẩn lúc này vô cùng tiếc hận, nói: "Nhưng mà không có biện pháp, căn bản chấp hành chỉ thị không thể hy vọng tất cả mọi người đều sống sót."



-----------
Núi Hoa Nam, Đường Lan Huyễn và Dương Lâm đều dốc hết sức lực leo lên trên. Tuy đã thoát khỏi sự truy đuổi của quỷ, nhưng nếu không cẩn thận té xuống thì quá oan uổng rồi.

"Lý Ẩn quả là lợi hại..." Dương Lâm hai tay nắm chặt dây thừng, nói: "Không hổ là người kế nhiệm chức lầu trưởng của Hạ Uyên! Nói không chừng, chỉ thị lần thứ năm, lần thứ sáu hắn cũng có thể vượt qua..."

Đương nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng đường sống rõ ràng không hề dễ dàng tìm ra. Hơn nữa, cho dù đã tìm được thì để nó xuất hiện trong thực tế cũng chưa chắc là dễ dàng. Ngay cả những lần chỉ thị sau cùng, có còn đường sống hay không, cũng là một vấn đề lớn. Nói không chừng lúc đó, chỉ có dựa vào vận may mới có thể sống sót.

Hai người sức cùng lực kiệt leo lên được bờ vực, thời khắc đôi chân chạm vào mặt đất, bọn họ mới cảm nhận được mình thật sự còn sống. Hai người nằm trên mặt đất, từng hơi từng hơi hô hấp, giờ phút này thả lỏng mới cảm thấy vừa rồi có thể cầm cự được quả thực là không thể tin nổi.

"Để tôi băng bó hai tay của cậu một chút." Đường Lan Huyễn quẳng ba lô xuống mặt đất lấy ra băng gạc, nói: "Tình trạng của cậu thế này rất dễ bị nhiễm trùng đấy."

Sau khi băng bó kỹ lưỡng các vết thương trên người Dương Lâm, Đường Lan Huyễn nhìn đồng hồ một chút, khoảng 10h10'. Chỉ cần an tâm đợi đến nửa đêm 0h, là có thể rời khỏi ngọn núi Hoa Nham như ác mộng này rồi.

"Rốt cuộc, rốt cuộc sống rồi!" Giờ phút này Dương Lâm vẫn chưa thể tin được là mình vẫn còn sống, có nhiều lúc y đã nhận định bản thân chết chắc rồi, nhưng lại vẫn tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đường Lan Huyễn và Dương Lâm cùng nhau trải qua thời khắc hoạn nạn sinh tử lần này, đã hình thành một tình bằng hữu vô cùng sâu đậm.

"Bác sĩ Đường, đât là lần thứ hai cậu vượt qua chỉ thị à?" Dương Lâm đột nhiên hỏi.

"Ừ, đúng vậy. Sớm đã nghe mọi người nói càng về sau chỉ thị càng đáng sợ, hôm nay coi như tôi đã thực sự được lĩnh giáo." Đường Lan Huyễn nhìn bầu trời trên đầu, nói: "Nếu như không có Lý Ẩn, chỉ sợ chúng ta bây giờ đã..."

"Tôi bắt đầu thấy phục hắn rồi đó, tôi nghĩ hắn nhất định sẽ còn làm tốt hơn cả Hạ Uyên." Lúc này hai người đều toàn thân vô lực, nằm ở bên vách núi, bất tri bất giác, vậy mà đều ngủ cả.

Đến lúc tỉnh dậy, Dương Lâm dụi dụi đôi mắt, giơ tay lên nhìn, thì đã 11h45! Qua thêm 15 phút nữa là có thể ra khỏi núi Hoa Nham rồi!

Y vội vàng đánh thức Đường Lan Huyễn bên cạnh, nói: "Bác sĩ Đường, dậy, dậy đi!"

Đường Lan Huyễn mở mắt, nhưng vẫn còn bộ dáng ngái ngủ. Hai người quả thực đã rất mệt mỏi.

"Đi thôi, bây giờ đi xuống núi chắc cũng vừa kịp hết thời gian." Dương Lâm đứng thẳng người lên, một giấc ngủ này cũng bổ sung được một ít thể lực.

Cẩn thận nghĩ lại, vì sao bắt đầu từ lần thứ sáu thì có thể trực tiếp trở về tòa nhà? Chỉ sợ cho dù muốn dùng phương thức vật lý thông thường để về đó, thì cũng không cách nào thực hiện được!

Sự vui sướng vì sống sót đã dần tan biến, hiện tại vượt qua chỉ thị đã khó khăn thế này, như vậy tương lai họ có thể sống thêm bao lâu đây?

Hai người hoảng hốt tiến vào nội thành, trở lại cư xá chỗ chung cư. Đến lúc chạy đến cái hẻm nhỏ, mới nhớ xe không thể lái vào được.

Sau khi xuống xe, hai người vẫn không thôi nhìn đông nhìn tây, đồng thời cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng nhà trọ!

Chỉ có chung cư, chỉ có trong tòa nhà mới có thể cho bọn họ cảm giác an toàn! Thời điểm đến trước cửa, mọi người nhìn thấy Đường Lan Huyễn và Dương Lâm đều rất cao hứng hô to đứng dậy.

"Chúc mừng cậu, bác sĩ Đường, đại nạn không chết tất có phúc sau này!"

"Tôi đã nói bác sĩ Đường là người tốt khẳng định sẽ có hồi báo tốt đẹp mà!"

"Bác sĩ Đường, lần này đều nhờ lầu trưởng..."

Bất quá, hai người Đường Lan Huyễn và Dương Lâm sắc mặt vẫn trắng bệch, không hề hưng phấn vì sống sót sau đại nạn. Khi nghĩ đến tương lai vô cùng hung hiểm, bọn họ đã ném thẳng sự vui mừng vì thoát chết trong đường tơ kẽ tóc lên chín tầng mây rồi.

Đối với Đường Lan Huyễn và Dương Lâm thì đây vẫn mới chỉ là lần chỉ thị thứ hai và thứ ba mà thôi!

Khoảnh khắc bước vào chung cư, toàn bộ vết thương trên người Dương Lâm đều tự động hồi phục. Dương Lâm xé toạc băng gạc trên tay, cánh tay đã hoàn toàn có lớp da mới, máu huyết cũng tự động được bổ sung. Khi chấp hành chỉ thị, dù chủ hộ bị thương tổn thế nào, chỉ cần không chết quay về tòa nhà là có thể tự động khỏi hẳn. Có điều cũng chỉ khi chấp hành chỉ thị mới được như vầy. Bình thường mà bị thương rồi quay về chung cư cũng không có tự động lành lại đâu đấy.

Lý Ẩn thấy thần sắc của họ rất quái lạ, nhưng bây giờ nhìn bọn họ cũng đã rất mệt rồi, tốt hơn không nên hỏi thêm bọn họ cái gì nữa. Có chuyện gì thôi để ngày mai hẵng nói đi.

***Hết Quyển 3.***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro