Quyển 5 - Chương 10: Final Destination?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt Lý Ẩn nhìn thấy cái bật lửa rơi xuống sàn nhà ngập xăng, lập tức quát lớn một tiếng: ”Chạy đi!!!”

Tiếp theo hắn tung người nhảy lên, bay qua thùng phuy xăng đang lăn tới, lao đến cầu thang ở đằng trước! Nhưng đằng sau thế lửa bùng lên dữ dội sẽ lập tức ập tới! Không thể làm gì được nữa, sau lưng truyền tới hơi nóng hầm hập, bất quá ngay lúc này chân Lý Ẩn đã đạp được vào bậc thang.

Bốn người còn lại tuy có chậm hơn một nhịp, nhưng mà vẫn bám sát phía sau. Ước chừng chỉ sau một giây, bậc thang dưới cùng đã bị biển lửa nuốt chửng!

Nghìn cân treo sơi tóc, nghìn cân treo sợi tóc!

Khi năm người thoát ra khỏi phòng cơ điện, thời điểm nhìn thấy biển lửa thè cái lưỡi đỏ rực của nó quấn lấy toàn bộ căn phòng, ai nấy đều kinh hãi trong lòng.

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Final Destination?” Doanh Tử Dạ ngồi phịch xuống mặt đất, bởi vì khói bụi mịt mù nên ho khan vài tiếng, bỗng nhiên nói: ”Hòn đảo này không lẽ lại giống trong phim Final Destination?”

“?” Âu Dương Tinh sững sờ, có thiệt là vậy hông?

Final Destination là một series phim kinh dị cực kỳ nổi tiếng, năm trước mới phát hành phần 4. Phần thứ nhất được công chiếu vào năm 2000, sau đó cứ ba năm thì series lại chiếu thêm một phần mới. Mỗi phần đều có nội dung cơ bản giống nhau, kể câu chuyện một nhóm người bởi vì biết trước tương lai mà thoát khỏi số chết, tử thần lại không buông tha những con cá lọt lưới này, lợi dụng đủ mọi sự kiện trùng hợp để tạo thành một cái kết cục chắc chắn phải chết, lần lượt đoạt lấy tánh mạng của bọn họ.

Nhưng “tử thần” lại chưa bao giờ xuất hiện trong phim. Tất cả mọi thứ đều có vẻ rất tình cờ và là chuyện không thể tránh khỏi, trong bộ phim Final Destination, dù là một sợi tóc, một đầu lọc thuốc lá, cũng có thể là nguồn cơn của tai nạn khủng khiếp, làm cho người ta rơi vào hoàn cảnh trốn không thoát.

Lúc nãy bên dưới tầng hầm, những thùng giấy đó, cũng như cái bật lửa vốn phải ở bên cạnh bờ hồ kia...

Chẳng lẽ ở trên đảo Ngân Nguyệt thực sự tồn tại một “tử thần” vô hình, bất cứ lúc nào cũng chờ dịp đoạt mạng của họ sao?

“Không thể nào.” Lý Ẩn lập tức phản bác: ”Mọi người cũng không phải chưa xem, đó là thể loại phim kinh dị huyền bí không thể phá giải, chung cư không có khả năng lại cho chúng ta một cái chỉ thị không thể phá giải.”

May mắn khu vực xung quanh phòng cơ điện đều là bùn đất ẩm ướt, cũng không có nhiều cỏ, cho nên thế lửa không có tiến thêm một bước lan ra xung quanh.

Final Destination sao?

Đến nay Lý Ẩn vẫn còn nhớ rõ lúc xem được series này, vô cùng tán thưởng ý tưởng xuất sắc của bộ phim, đó cũng là series phim kinh dị đặc biệt nhất mà hắn từng xem.

Lần đầu tiên xem là vào khoảng hai năm trước, khi đó Lý Ẩn vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, đã bắt đầu lên mạng viết cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình, đồng thời cũng bắt đầu một cuộc sống “otaku”. Cuộc sống “otaku” đơn giản là lên mạng, đọc tiểu thuyết, xem phim, chơi game thế thôi. Lý Ẩn không thích chơi game cho nên chủ yếu là xem anime và phim điện ảnh. Có một thời gian hắn đặc biệt ghiền phim kinh dị, bất kể là Âu Mỹ hay Nhật Hàn đều download hết về máy, trong số đó có hai bộ khiến hắn có ấn tượng sâu nhất, một bộ là 'The Grudge' bộ còn lại là 'Final Destination'.

“Mau rời khỏi chỗ này!” Lý Ẩn lập tức nói: ”Nếu là Final Destination, thì ở khu vực phụ cận phòng cơ điện cũng rất nguy hiểm!”

Ví dụ như, xảy ra vụ nổ lớn, một khúc gỗ đang cháy hay một ống sắt gì đó, bay tới đập chỗ nào đó trên người họ chẳng hạn. Chuyện này chắc chắn có thể xảy ra. Bất kể có cẩn thận thế nào, cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm an toàn.

Song, Lý Ẩn vừa nói dứt câu đó, đột nhiên một cái cửa sổ của phòng cơ điện phát ra tiếng vỡ vụn.

Có chuyện gì?

Năm người cũng không thèm tìm hiểu vì lý do gì mà cửa sổ bị vỡ, ngay lập tức xoay người bỏ chạy. Tiếp theo, Doanh Tử Dạ quay đầu lại nhìn...

Ngay đúng lúc này, một chiếc ghế gỗ đang cháy rừng rực đột nhiên từ trong cửa sổ đã bay ra ngoài, mà phương hướng... rõ ràng bay thẳng tới chính cô!

Trong tích tắc, căn bản không thể phản ứng kịp!

Thế lửa của chiếc ghế gỗ trong không trung càng lúc càng mãnh liệt, ngay lúc nó sắp va chạm với đỉnh đầu Tử Dạ, đột nhiên Lý Ẩn từ đâu xông mạnh tới, ôm chầm lầy Tử Dạ lao mạnh sang một bên để tránh! Cái ghế gỗ đang bốc cháy nện mạnh vào một thân cây, cái cây đó cao ước chừng 10m, gần như ngay lập tức ngọn lửa đã nuốt chửng hoàn toàn thân cây, biến nó thành một gốc than củi!

“Không sao chứ?” Lý Ẩn vẫn chưa hết kinh hãi nhìn Doanh Tử Dạ, quan tâm hỏi: ”Ổn không em?”

“Ừ, ổn.” Doanh Tử Dạ nhìn Lý Ẩn đang ôm chặt mình, nhất thời chỉ thốt được mấy chữ này thôi.

Lý Ẩn đột nhiên ghì chặt Tử Dạ vào lòng mình.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá!” Nước mắt xem chừng sắp rơi khỏi hốc mắt Lý Ẩn rồi: ”Em không sao, thật là tốt quá.”

“Lý... Ẩn..” Tử Dạ lúc này chỉ thốt được hai từ như vậy.

“Final Destination.” Đúng lúc này Y Hàm bỗng nhiên nói: ”Chắc chắn không sai, Đảo Ngân Nguyệt khẳng định giống với phim Final Destination, sẽ không ngừng xuất hiện những sự kiện tình cờ giết chết tất cả chúng ta, con dao ban nãy cũng y hệt!”

Ngoài ra, cô cũng tuyệt đối không dám trở lại biệt thự nữa. Khắp biệt thự bất cứ “vật gia dụng” nào cũng đều có thể ngẫu nhiên trở thành công cụ sát nhân, hiện tại trong mắt cô căn biệt thự đã không khác gì cái động quỷ.

“Làm sao đây?” Liên Thành day day huyệt Thái dương, hỏi Lý Ẩn vẫn còn đang ôm lấy Tử Dạ: ”Chúng ta nên làm gì?”

Nhìn mọi người bất lực không nghĩ được cách gì, Lý Ẩn siết chặt nắm đấm, nói: ”Thời gian còn tới một ngày rưỡi, nếu tiếp tục như vậy thì căn bản không thể cầm cự nổi.”


-------------
Mặt khác, trong chung cư thành phố K.

“Tôi hiểu rồi.” Dương Lâm đang nghe điện thoại của Lý Ẩn, gật nhẹ đầu, nói: ”Tôi sẽ xem lại, không chừng sẽ tìm thấy manh mối, dù sao trong nhà tôi cũng lưu trữ rất nhiều phim kinh dị. Lầu trưởng, ngày hôm đó là cậu cứu tôi và bác sĩ Đường, bây giờ hy vọng có thể báo đáp cậu. Nếu như không có cậu, từ lâu tôi đã cùng với Thần Chấn Hưng, Trương Linh Phong chết ở trên núi Hoa Nham rồi.”

“Trông cậy vào cậu, Dương Lâm.” Lý Ẩn cầm điện thoại, ngồi lặng trong gió biển, nói: ”Có phát hiện gì nhất định phải báo cho tôi, trong phim nếu có bất cứ manh mối nào hãy nói tôi biết.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Ẩn thở dài một hơi đứng dậy.

Cực hạn của mình chỉ đến đây thôi sao? Có thể vượt qua chỉ thị lần thứ năm hay không?

Lý Ẩn vẫn không thể nào chấp nhận đây quả thực là Final Destination. Bởi nếu đúng là bộ phim đó thì bất kể có đề phòng thế nào cũng không thể tránh thoát số kiếp, dù là uống ngụm nước cũng có thể sặc chết.

Lý Ẩn đột nhiên có linh cảm.

Chẳng lẽ...
Có khi nào tất cả chúng ta đều bị chung cư gạt?

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Lý Ẩn cảm thấy hình như hắn đã nghĩ sai một chuyện gì đó rất quan trọng ở trên đảo Ngân Nguyệt này. Mà chuyện đó chắc chắn là điểm trí mạng.

Rốt cuộc...

Rốt cuộc chung cư gạt mình chỗ nào?

Chẳng lẽ từ lúc mới bắt đầu, đã muốn họ tin rằng tất cả sự kiện khủng bố trên hòn đảo này đều giống phim Final Destination? Để họ tin rằng tất cả đều không thể phá giải, rơi vào trạng thái tuyệt vọng cùng cực sao?

Lý Ẩn quyết định suy xét lại mọi chuyện một lần.

- Đầu tiên, rạng sáng hôm nay, cửa WC không thể mở ra.
- Tiếp theo, Đoạn Dịch Triết đang ngồi trên phiến đá, vô duyên vô cớ bị gãy cổ.
- A Tô đánh lửa hoài không được, cuối cùng lại không hiểu vì sao mà chết đuối trong hồ nước nông.
- Sau đó mọi người trên hòn đảo này gần như chết hết.
- Con dao rõ ràng đang bị thi thể trên ban công nắm chặt, lại đột nhiên rớt xuống thiếu chút nữa đâm chết Y Hàm.
- Mới vừa rồi ở trong phòng cơ điện, thứ vốn phải ở bên cạnh hồ nước, cái bật lửa của A Tô lại đốt cháy xăng, suýt nữa khiến cho tất cả mọi người đều chết cháy bên trong tầng hầm.
- Còn cái ghế gỗ kia nữa, sao lại có thể bay từ trong cửa sổ ra, thiếu chút nữa thì...

Lý Ẩn bắt đầu suy nghĩ tất những sự kiện này dường như có một điểm chung.
Rốt cuộc điểm bất thường đó nằm ở đâu?

Những sự kiện quỷ quái này rõ ràng có một điểm chung gì đó. Nhưng hắn nhất thời lại không thể nghĩ ra.

Ngày hôm sau, trời đã sáng.
Lý Ẩn thức trắng một đêm.

Chẳng qua cả năm người đều không ai có thể chợp mắt, trên hòn đảo này ai mà dám ngủ thì đúng là không được bình thường. Trên cơ bản chỉ cần chợp mắt một chút cũng sẽ lập tức hoảng hốt giật mình thức giấc.

“Còn một ngày rưỡi.” Doanh Tử Dạ nhìn mặt trời dần dần mọc lên ở phương đông, nói với Lý Ẩn đang nằm bên cạnh mình: ”Anh vẫn chưa tìm ra manh mối sao?”

“Chưa.” Lý Ẩn thở dài: ”Hình như chỉ còn một chút xíu nữa là có thể chạm tới đáp án rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu sót cái gì đó.”

Âu Dương Tinh lấy mắt kính trong túi áo
ra đeo lên, sửa sang lại mái tóc xoăn quyến rũ của mình, từ trong ba lô lấy ra một chiếc mũ chóp cao, chuẩn bị đội lên.

“Hả? Cái nón đó...” Y Hàm nghi hoặc hỏi: ”Hình như tôi thấy cô rất ít khi đội nó.”

“Cái mũ chóp cao này là di vật của chú tôi.” Cô nói: ”Đây là quà của chú tôi tặng đấy. Sau đó, chú ấy đã mất rồi.”

“Xin lỗi, tôi thật vô ý.”

“Không sao. Cũng đã là chuyện nhiều năm về trước. Chú tôi là một ảo thuật gia, cái mũ chóp cao này trước kia thường xuyên được thúc ấy dùng làm ảo thuật. Chú ấy thực sự rất tài năng, và vô cùng sùng bái David Copperfield. Nhưng trong một lần biểu diễn tiết mục ảo thuật mà mình tự hào nhất chú ấy đã gặp sự cố.”

“Sự cố?”

“Ừ. Đó là một màn ảo thuật cực kỳ nguy hiểm, nội dung cụ thể tôi không muốn nhắc tới làm gì. Màn ảo thuật đó không những thất bại, mà còn khiến chú chết ngay trên sân khấu. Chiếc nón ảo thuật này cũng trở thành di vật của chú ấy. Chú ấy là người mà tôi từ nhỏ đến lớn khâm phục và yêu quý nhất, tôi đã một mực đòi theo chú học ảo thuật, tuy nhiên đến bây giờ cũng mới chỉ học được một chút bản lãnh của chú ấy thôi. Có điều những màn ảo thuật đơn giản tôi lại rất thành thục đó. A, nhân tiện nói luôn, tôi cũng là fan của Lưu Khiêm đó nha.”

“Vậy à.” Lý Ẩn nhìn cái mũ trên đầu cô, nói: ”Bây giờ cô vẫn đang học ảo thuật chứ?”

“Ừ, tôi đến Trung Quốc cũng là vì muốn tiếp tục học ảo thuật mà. Trước mắt vẫn chỉ là tự học tập ảo thuật một mình, tôi có một nguyện vọng là khi mình 30 tuổi có thể trở thành một nhà ảo thuật nổi tiếng. Cho dù thế nào tôi cũng không từ bỏ lý tưởng này đâu.”

“Cô không sợ sao?” Lý Ẩn hỏi: ”Dù sao chú của cô cũng...”

“Không có gì phải sợ, nếu chú ấy đã thất bại, thì tôi càng phải thành công. Chú rất say mê ảo thuật, cho dù luyện tập đến toàn thân thương tích vẫn không muốn dừng lại, sự cố gắng của chú khiến cho tôi lúc nào cũng khắc sâu không thể quên. Chú luôn hy vọng có thể biểu diễn trên sân khấu ảo thuật quốc tế, có thể đem những màn ảo thuật thần kỳ nhất, khó tin nhất biểu diễn trước mắt khán giả. Chú ấy một mực theo đuổi đẳng cấp ảo thuật cao nhất, cái duy nhất chú ấy làm sai chính là quá gấp gáp. Nếu chú ấy cẩn thận một chút, bỏ ra vài năm nữa để nghiên cứu nâng cao mức độ an toàn của tiết mục đó thì có lẽ...”

Âu Dương Tinh là một nhà ảo thuật, trước đây Lý Ẩn đã được nghe Hạ Uyên đề cập qua. Nhưng mà, chuyện của chú cô ấy thì Lý Ẩn chưa nghe nhắc tới. Chắc cô cũng không có kể cho Hạ Uyên chuyện này.

“Ảo thuật à...” Liên Thành thở dài nói: ”Nếu ảo thuật có thể phá giải lời nguyền của chung cư thì tốt biết mấy. Như vậy thì quá tốt.”

Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi đi.

Năm người lặng yên ngồi đợi ở trên núi, tất cả đều đang suy nghĩ phải làm thế nào để tiếp tục cầm cự trong quãng thời gian còn lại. Tuy đã thảo luận rất nhiều khả năng, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Đúng lúc này...

Một cơn gió thổi qua, làm cho chiếc mũ trên đầu Âu Dương Tinh bị thổi bay đi, cô vội vàng đứng lên, đuổi theo cái mũ.
Dù sao đó cũng là di vật của chú cô!

Lý Ẩn ngay lập tức đứng lên đuổi theo. Cái mũ bay đi một lúc, rơi xuống một bãi cỏ.

Âu Dương Tinh chạy đến trước cái mũ, vừa bước thêm một bước...
Cả người cô vậy mà lại lập tức rơi vào trong nước!

Thì ra cái mũ đã rớt xuống một đám lục bình trong hồ nước! Loài thực vật như lục bình sau khi sinh trưởng lấp kín cả mặt hồ, thoạt nhìn không khác gì một bãi cỏ bình thường cả.

Không hề giống với cái hồ nhỏ trước kia, cái hồ nước này sâu phải hơn 10m!

Mà Âu Dương Tinh đâu có biết bơi!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro