Quyển 5 - Chương 9: Cái Bật Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Khoảnh khắc Y Hàm ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy thứ đang đâm thẳng tới cổ họng mình – một con dao găm!

Không thể phản ứng kịp, nhưng trong nháy mắt đó cô cảm giác được cánh tay phải của mình bị kéo mạnh đi, thân thể ngã về đằng sau lệch đi khoảng nửa mét, con dao kia đâm thẳng xuống mặt đất, rung vài nhịp rồi dừng lại.

Âu Dương Tinh đang ôm chặt lấy đôi vai của Y Hàm, thở phào nhẹ nhõm, nói: ”Nguy hiểm quá... thật là nguy hiểm quá...”

Giờ phút này Y Hàm mới hồi phục tinh thần, lúc nãy cô vừa dạo xong một vòng trước cửa âm phủ!

“Cám ơn, cám ơn cô, cô Âu Dương...” Y Hàm ôm chầm lấy Âu Dương Tinh, nói: ”Cám ơn cô rất nhiều... Tôi, tôi...”

Bây giờ cô đã sợ tới mức hồn phi phách tán, thần kinh căng thẳng sắp ngã quỵ. Phản ứng cực nhanh lúc nãy của Âu Dương Tinh cũng khiến cho Lý Ẩn và Liên Thành sợ đến líu lưỡi.

“Tiểu Hàm!” Liên Thành lập tức chụp lấy đôi vai Y Hàm, nói: ”Em, em không sao chứ? Xin lỗi em, vừa rồi anh không chú ý thấy...”

Liên Thành lúc này cũng vô cùng hoảng sợ. Chỉ thiếu một chút thôi, y đã vĩnh viễn đánh mất Y Hàm rồi.

Âu Dương Tinh vẫn ôm Y Hàm đang nức nở trong lòng mình, nói: ”Ổn rồi, ổn rồi. Không có chuyện gì nữa rồi, nào!”

Màn đêm sâu thẳm.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, thậm chí đèn nhà vệ sinh cũng luôn luôn được mở.
Theo bốc thăm, nhiệm vụ gác đêm do Lý Ẩn và Âu Dương Tinh chịu trách nhiệm.

“Em xin lỗi, Liên Thành.” Y Hàm vô cùng áy náy nhìn chồng mình: ”Em, lúc đó em không biết mình bị làm sao, em không hề có ý nói như vậy.”

Nếu muốn oán trách thì cô đã oán trách từ lâu. Nhưng sở dĩ cô không một lời oán than, là vì cô rất yêu Liên Thành, nên cho dù phải đối mặt với những dòng chỉ thị khủng khiếp trong chung cư, thì cô vẫn không bao giờ trách cứ Liên Thành.

“Anh biết mà.” Liên Thành lắc đầu: ”Anh hiểu, em không cần giải thích, Tiểu Hàm.”

Tuy Y Văn Khâm chết khiến cho Y Hàm bị đả kích rất lớn, nhưng ở trong hoàn cảnh khủng bố thế này, cô cũng không có nhiều thời gian để khóc thương.

Đúng lúc này, Doanh Tử Dạ đột nhiên nói với Lý Ẩn: ”Trước mắt... có vài việc chúng ta cần phải giải quyết.”

“Việc cần giải quyết?” Lý Ẩn ngạc nhiên.
Doanh Tử Dạ chỉ vào điện thoại trong phòng: ”Anh đã nghĩ đến chuyện này chưa? Cho dù chúng ta có thể sống sót đến trưa ngày kia, chờ được người đến đón chúng ta, nhưng thời điểm bọn họ nhìn thấy vô số thi thể ở trên đảo, chúng ta nhất định sẽ trở thành nghi phạm lớn nhất. Để giảm thiểu tối đa sự nghi ngờ, đầu tiên, chúng ta nhất định phải cắt đứt toàn bộ điện lưới trên đảo, đến máy phát điện dự phòng cũng phải phá hỏng. Nếu không đến lúc cảnh sát điều tra ra thời điểm tử vong của những thi thể này, thì chuyện chúng ta không báo cảnh sát sẽ trở thành vấn đề không cách nào giải thích được.”

"A! Đúng, em nói đúng!” Lý Ẩn phát giác bản thân đã phản ứng quá chậm chạp, sao lại hoàn toàn không nghĩ tới những vấn đề này nhỉ?

Sự kiện chỉ thị cấp Ma Vương đã làm hắn phân tâm quá nhiều rồi. Cho nên hiện tại mới không kịp phản ứng.

Muốn tìm được cầu dao tổng ở trên đảo, đương nhiên phải hao tốn một ít sức lực. Cũng may ở trong phòng quản lý đã tìm được bản vẽ mặt bằng hòn đảo. Trên cơ bản nguồn cung cấp điện cho hòn đảo đều tập trung quản lý trong phòng cơ điện. Hệ thống cầu dao tổng được đặt ở ngay trên mặt đất, còn các máy phát điện dự phòng thì ở dưới tầng hầm.

“Tôi kiến nghị, chúng ta phải một mực khẳng định những người này đã tự tàn sát lẫn nhau cho đến chết, lúc đó chúng ta đang ở trên núi nên mới may mắn không bị liên lụy.” Âu Dương Tinh vừa xem bản vẽ mặt bằng, vừa nhìn Lý Ẩn đang tỏ ra nghi hoặc nói: ”Dĩ nhiên cảnh sát chưa chắc đã tin lời khai của chúng ta, nhưng nếu như chúng ta cứ khăng khăng khẳng định như vậy bọn họ cũng hết cách, hơn nữa cái chết của mấy người Đoạn Dịch Triết cũng có thể tính chung vào vụ này.”

“Thế nhưng, trong 48h đồng hồ họ sẽ thả chúng ta ra chứ?”

“Không có bằng chứng cụ thể chứng minh chúng ta gây ra vụ chết người tập thể này thì không thể tạm giam chúng ta vượt quá 48h đồng hồ.” Âu Dương Tinh bật đèn pin, cùng Lý Ẩn đi về hướng phòng cơ điện.

Trong màn đêm, cô rõ ràng nhận thấy thần sắc Lý Ẩn rất kém.

“Lầu trưởng Lý.” Âu Dương Tinh bỗng nhiên nói với hắn: ”Không phải anh vẫn còn nghĩ tới chỉ thị cấp Ma Vương đó chứ?”

Đột nhiên bị Âu Dương Tinh nói trúng tâm tư của mình, Lý Ẩn có chút lúng túng.

“Gác nó qua một bên đi.” Âu Dương Tinh thở dài: ”Chúng tôi đề cử anh làm lầu trưởng, tức là đã tín nhiệm anh, hy vọng anh có thể sớm phân tích ra làm thế nào để vượt qua chuyện này.”

“Tôi biết, tôi hiểu mà.” Lý Ẩn cảm thấy tâm trạng đã thả lỏng được một chút, nói: ”Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, cô Âu Dương.”

“Gọi tôi A Tinh đi. Hồi trước Hạ Uyên toàn gọi tôi như vậy.”

“Được, trước mặt tôi Hạ Uyên đã nhiều lần nhắc đến cô, nói cô là chủ hộ mà y đánh giá cao nhất. Trước khi Doanh Tử Dạ xuất hiện, cô là người duy nhất khi tiến vào chung cư vẫn bình tĩnh thản nhiên.”

Bước vào một tòa nhà thế này mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, Hạ Uyên chỉ mới gặp được hai người. Một người là Âu Dương Tinh, người còn lại chính là Doanh Tử Dạ. Thậm chí Doanh Tử Dạ còn có phần trấn định và tỉnh táo hơn, bất quá thái độ này cũng là do những kinh nghiệm trong quá khứ của cô mà có. Còn Hạ Tiểu Mỹ tuy tương đối lạc quan, nhưng thực ra nó chỉ đang cố gắng áp chế nỗi sợ hãi.

“Vì vậy cô rất được Hạ Uyên tin tưởng, trước khi y chết, ở trong chung cư y xem cô giống như phó lầu trưởng. Nhưng cô lại là người sống rất khép kín, bình thường rất ít khi giao lưu với những chủ hộ khác, chỉ nói chuyện tương đối hợp ý với Odakiri Yukiko.”

Âu Dương Tinh nhớ lại cuộc sống đã qua tại chung cư, trong nội tâm cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Hạ Uyên là người mà cô phục nhất, và Yukiko là người cô thân nhất, đều đã chết.

Chỉ còn lại một mình cô.

“Không phải tôi không muốn giao du với những chủ hộ khác.” Âu Dương Tinh đáp lại: ”Chỉ là tôi không muốn đối mặt với nỗi sợ hãi của bọn họ, không muốn cảm nhận quá sâu cuộc sống khủng bố ở trong chung cư.”

“Tôi có thể hiểu được. Sống trong tòa nhà đó đã gần một năm rưỡi, đến lúc này tôi cũng cố gắng không nghĩ về nó quá nhiều nữa.”

“Anh là người rất cảm tính. Khác xa so với Hạ Uyên lúc nào cũng tỉnh táo và lý trí, anh đối xử với bất kỳ ai đều rất ôn hòa và lo lắng cho họ.”

“Hả?” Nghe Âu Dương Tinh nói như vậy, Lý Ẩn sững người ra một chút.

“Anh sống quá tình cảm và ôn hòa, ngược lại anh càng dễ dàng bị tổn thương và rất dễ bị sốc. Mỗi một người anh đều hy vọng cứu được họ, muốn thực hiện những việc vượt quá năng lực bản thân, chuyện này là tối kỵ với tư cách lầu trưởng.”

“Cái này... chẳng lẽ không nên như vậy sao?”

Âu Dương Tinh nhìn hắn: ”Đương nhiên không thể. Thay vì lo lắng làm sao để tất cả mọi người đều sống sót, ngược lại không bằng nghĩ xem làm thế nào để số người chết giảm xuống thấp nhất. Sống trong nơi đó, muốn chắc chắn ai cũng không chết là điều phi thực tế. Nếu ai anh cũng lo lắng cho họ, thì năng lực phán đoán của chính anh sẽ bị giảm xuống. Anh không phải thần, không có khả năng cứu sống tất cả. Trước đây anh từng nói sẽ bảo vệ tất cả mọi người, đó là chuyện hoang đường.”

“Không!” Lý Ẩn vội vàng giải thích: ”Chẳng lẽ muốn tất cả sống sót là sai sao? Chỉ cần có thể cứu, tôi tuyệt đối không bỏ rơi bất cứ người nào! Tôi không muốn giống cha mình coi rẻ mạng người, dùng tiền để xác định giá trị của bệnh nhân! Cho nên tôi mới không muốn làm bác sĩ, không muốn coi thường sinh tử con người!”

“Đó chẳng qua là để thỏa mãn cái tôi rỗng tuếch của anh.” Âu Dương Tinh lạnh lùng ném một câu như thế vào mặt hắn, lại nói: ”Anh làm bác sĩ cũng được, không làm bác sĩ cũng được, coi trọng mạng người cũng được, coi khinh mạng người cũng được. Nhưng người chết thì sẽ chết, không vì anh có làm bác sĩ hay không, hoặc là vì anh coi trọng hay coi khinh mà thay đổi. Có thể cứu sống bệnh nhân không chỉ nhờ vào lòng từ bi, mà còn nhờ vào y thuật và dược phẩm. Cho nên bác sĩ có thể lựa chọn cứu sống ai, không cứu sống ai. Trong khi anh thậm chí còn không có thứ quyền lực đó, chỉ biết trốn trong cái thế giới hoàn mỹ không tưởng do mình tạo ra, tự thỏa mãn cái tôi của mình.”

Lý Ẩn nhất thời chấn động, một câu hắn cũng không thể phản bác.

Đúng như vậy không?
Làm sao, làm sao lại...

“Không phải tôi muốn giảng đạo lý to tát gì với anh, chỉ là, thật ra coi trọng hay coi khinh mạng sống, đều là cảm tính cả. Đương nhiên vì tiền tài mà phân biệt đối xử mạng người là hành động không hay, nhưng tôi không biết có thể dùng tiêu chuẩn gì để xác định mức độ trọng yếu của sinh mệnh. Mạng sống của ai đó vì sao quý hơn mạng sống của ai khác? Không ai biết. Chỉ là, thông thường thì một người bình thường sẽ coi mạng sống của chính mình là trọng yếu nhất, cho nên ở một nơi như chung cư đó, cái mà mọi người nghĩ đến trước nhất phải là bản thân mình có thể sống sót hay không.”

“Cô...”

“Mỗi người đều có lý do riêng để coi trọng hay không coi trọng sinh mạng của một ai đó, đối với người bình thường đó đơn giản chỉ là giá trị quan khác nhau của mỗi người mà thôi. Còn đối với người có thể nắm giữ sinh mạng của người khác thì loại thái độ này sẽ khiến y lập tức quyết định ai có thể sống, ai có thể chết. Nhưng nếu như mỗi một mạng sống đều đối xử như nhau, thì thông thường y sẽ chỉ biết lo được lo mất, kết quả ngược lại không cứu được bao nhiêu người. Tiêu chuẩn mà cha anh chọn có lẽ là tiền tài? Đó đương nhiên là không đúng, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của anh mà thôi. Đối với cha anh thì hành động của ổng không sai. Nếu anh đã cho rằng hành động này là sai lầm, như vậy đáng lẽ anh càng phải cố gắng trở thành một bác sĩ ưu tú hơn cha mình, sau đó dùng tiêu chuẩn của mình đi cứu những người mà anh coi trọng mạng sống của họ mới đúng. Nếu chỉ có chủ nghĩa lý tưởng thì không thể thay đổi được cái gì cả. Trừ phi anh có đầy đủ năng lực, mới có thể thực hiện lý tưởng. Người không có năng lực mà lại theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng, đó chẳng qua là vọng tưởng mà thôi.”

Đúng vậy, cái gì cũng... không thay đổi được.

Đúng hay sai, đối với người không có năng lực thay đổi hiện trạng thì, căn bản chỉ là hai tính từ có cách viết khác nhau mà thôi. Cứu một người, hoặc là giết một người, cũng chỉ là sự lựa chọn mà thôi.
Đối với người được cứu và người bị giết thì, đúng hay sai có ý nghĩa gì chứ?

Đi vào phòng cơ điện, hai người chậm rãi đi về phía cái cầu dao tổng kia. Đột nhiên có tiếng mở cửa ở sau lưng, Âu Dương Tinh nhanh chóng có phản ứng, lập tức xoay đầu lại quan sát, đứng ở cửa ra vào thì ra là Doanh Tử Dạ, Hoa Liên Thành và Y Hàm.

“Chúng tôi...” Nhìn nét mặt ba người cũng đủ hiểu, chỉ có ba người họ ở lại nơi đó, quả thực rất khủng bố.

Lý Ẩn gật đầu, nói: ”Được rồi, cùng đi thôi.”

Phá hủy hoàn toàn cầu dao tổng, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tiếp theo, chính là phải xuống tầng hầm bên dưới, phá hủy toàn bộ máy phát điện dự phòng.

Dọc theo cầu thang dẫn xuống tầng hầm, năm người ai nấy đều cẩn thận bước từng bước một. Càng xuống dưới ánh sáng lại càng yếu ớt, mặc dù có đèn pin, nhưng ngược lại như vậy càng thêm quỷ dị và dọa người, ai cũng sợ quỷ đột nhiên sẽ bay ra.

“Cậu nói chỉ thị cấp Ma Vương rốt cục là gì? Cấp bậc gì thế?” Hoa Liên Thành suy nghĩ mãi vẫn không thể lý giải chuyện này.

“Có lẽ ám chỉ một trường hợp đặc biệt.” Lý Ẩn đi trước dẫn đường, nói: ”Căn cứ vào cách nói 50 năm mới xuất hiện một lần chỉ thị cấp Ma Vương để suy đoán, cứ cách 50 năm sẽ xuất hiện một Ma Vương.”

Đoán mò cũng không được gì, dù sao không ai có thể đi hỏi lại chung cư. Hơn nữa, trong hoàn cảnh bây giờ, suy nghĩ những chuyện này cũng không có bất kỳ giá trị gì.

Rốt cuộc đã xuống tới mặt đất, họ bắt đầu đi tìm chỗ đặt máy phát điện dự phòng.

Tầng hầm thoạt nhìn như một cái nhà kho, trong phòng chất đầy các thùng giấy carton, lối đi cũng vì vậy mà rất chật hẹp.

Đúng vào lúc này...

Bỗng nhiên, không hiểu vì sao một cái thùng giấy carton rơi xuống đất! Chặn phía trước lối đi chật hẹp.

“Chuyện này...” Lý Ẩn sững người, hắn cảm thấy có vấn đề.

Cái thùng giấy là ngẫu nhiên rớt xuống sao?

Không thể bỏ qua bất kỳ điểm bất thường nào dù là nhỏ nhất, những lời này Lý Ẩn luôn khắc sâu trong đầu mình không dám quên!

“Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện?” Lý Ẩn đã bắt đầu lo lắng: ”Theo tôi, bây giờ...”

Bỗng nhiên, dường như đã xảy ra phản ứng dây chuyền, những thùng giấy từng cái từng cái nối tiếp nhau rơi xuống, giống như những con cờ domino, dồn dập xô vào nhau ngã xuống đất!
Thậm chí có mấy cái thùng giấy rơi xuống đã làm Y Hàm bị thương.

“Chạy!”

Lý Ẩn quyết định thật nhanh, năm người lập tức chạy ngược trở về.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Lý Ẩn ngửi được mùi xăng bốc lên nồng nặc! Cầm đèn pin chiếu xuống mặt đất không biết từ lúc nào đã lênh láng đầy xăng! Ngay lập tức nhìn về phía đằng xa, một thùng phuy xăng ngã nằm ngang đang lăn đến, xăng không ngừng ùng ục chảy tràn ra mặt đất.

Nhưng chuyện kinh khủng hơn còn ở đằng sau.

Ngay tại thời điểm cả bọn chạy gần đến cầu thang dưới tầng hầm, bỗng nhiên nghe vang lên một tiếng lách cách, Lý Ẩn lập tức quay đầu nhìn lại...

Hắn nhìn thấy cái bật lửa của A Tô, ngọn lửa vốn luôn bị dập tắt bây giờ đang nhảy múa, rơi xuống mặt đất ngập đầy xăng! Lối đi nhỏ hẹp trong tầng hầm cũng đã hoàn toàn bị những thùng giấy carton lấp đầy!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro