Quyển 5 - Chương 5: Kinh Dị Huyền Bí Và Manh Mối Sống Còn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Sắc mặt Liên Thành lập tức trắng bệch!

“Lý... Lý Ẩn, không phải chúng ta sẽ...”

“Đừng hoảng hốt!” Lý Ẩn nhớ rõ mình không có khóa trái cửa ra vào, nói cách khác, đây là...

Phòng WC này cũng không lớn, nhưng lại không có cửa sổ thông gió, Lý Ẩn bắt đầu dùng thân mình tông vào cửa, nhưng dù tông mạnh thế nào, vẫn không có tác dụng.

Chẳng lẽ... phải chết trong này sao?

“Đập nát tấm gương! Nát đến không thể phản chiếu được gì nữa!” Lý Ẩn lập tức không quên hét lớn nhắc nhở, còn Liên Thành thì giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê, lập tức nhào đến trước gương, thế nhưng, dùng cái gì để đập? Y xoay trái xoay phải nhìn quanh, không có thứ gì vừa tay, nếu dùng tay không mà đập thì đập đến chừng nào đây?

“Tháo nắp bồn cầu ra dùng nó đập đi!” Lý Ẩn vẫn đang cố gắng xông cửa, đồng thời cũng la to: ”Dịch Triết! Dịch Triết! Cậu có nghe thấy không vậy! Dịch Triết! Mau tới giúp tôi mở cánh cửa này ra!”

Đoạn Dịch Triết đương nhiên ngay lập tức nghe thấy, hơn nữa tiếng động lớn như vậy, những người vốn ngủ chưa sâu như Âu Dương Tinh và Doanh Tử Dạ lập tức thức giấc.

“Có chuyện gì?” Đoạn Dịch Triết ba bước rút còn hai bước nhanh chóng vọt qua hành lang, đến trước của WC, đã nghe thấy tiếng vỡ chói tai của thủy tinh bị đập nát.

“Đang đập bể gương?” Doanh Tử Dạ lập tức có phản ứng, dừng lại cách cánh cửa khoảng năm bước.

Xuất hiện thứ gì trong nhà vệ sinh sao?

“Mau nghĩ biện pháp phá cửa!” tiếng thét chói tai của Lý Ẩn khiến ba người ngoài cửa hoảng hồn khiếp vía, cuối cùng Y Hàm đang ngủ say cũng thức giấc. Cô lập tức theo tiếng động phát ra chạy nhanh đến trước cửa WC.

“Có chuyện gì?” Cô chạy đến trước cửa WC, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức hỏi Âu Dương Tinh: ”Cô Âu Dương, có chuyện chuyện rồi hả?”

“Bọn họ hình như bị nhốt trong WC rồi.” Đoạn Dịch Triết vô cùng khẩn trương nói: ”Không biết có chuyện gì, chúng ta mau nghĩ cách phá cửa ra!”

Y Hàm ngay lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Không! Liên Thành, Liên Thành không thể chết!

Cô lập tức lao tới cửa, dốc hết sức vặn nắm cửa, nhưng dù vặn mạnh thế nào, cũng không hề có tác dụng.

“Không, không... không thể!” Y Hàm lập tức nước mắt ràn rụa, đồng thời cũng bắt đầu dùng thân mình để xô cửa.

Bốn người còn lại tuy muốn giúp cô, nhưng những đôi chân lại toát ra nỗi sợ hãi. Ai biết trong WC xuất hiện thứ gì? Có khi nào mới chỉ lại gần WC thì đã bị quỷ tiễn đến thế giới bên kia?

Vì muốn làm quen với các hình thức công kích của quỷ, các chủ hộ thường ngày đều sưu tập lượng lớn các phim kinh dị để tham khảo, sau khi xem xong đến uống ly nước cũng hoài nghi có khi nào từ trong ly nước đột ngột thò ra một bàn tay quỷ hay không. Xem TV thì cảm thấy bất cứ lúc nào cũng sẽ có một nữ quỷ áo trắng từ trong đó bò ra. Phàm là những chỗ bít bùng, đều cảm thấy quỷ sẽ từ bên trong vách tường chui ra.

Cho nên, chỉ có một mình Y Hàm bất kể sống chết nhào tới tông cửa, A Tô thì khư khư giữ mình, Đoạn Dịch Triết đơn giản là không dám, Âu Dương Tinh thì có chút do dự, về phần Doanh Tử Dạ thì lại chỉ chăm chú quan sát.

Đúng vào lúc này, khẩn cầu của Y Hàm tựa hồ rốt cục có tác dụng, cô xông vào lần nữa, cánh cửa khép chặt vậy mà đã bị công phá!

Cô lập tức chạy vào WC, thiếu chút nữa đã xảy ra va chạm với Lý Ẩn. Cô nhìn thấy chồng mình đầu ướt đẫm mồ hôi đứng trước tấm gương trong WC. Y gần như đã đập nát bấy cả tấm gương, khi nhìn thấy vợ nước mắt giàn dụa chạy vào, y ngay lập tức nhào qua ôm chặt lấy cô.

“Tiểu... Tiểu Hàm...”

“Liên Thành...”

Hai vợ chồng lập tức ôm nhau khóc ròng, phảng phất như đã xa nhau hàng thế kỷ.

Một trận phong ba không thể nghi ngờ đã làm cảm giác sợ hãi của mọi người tăng lên đáng kể.

Kế tiếp phải làm sao?

Trên hòn đảo Ngân Nguyệt này không có bất cứ chỗ nào an toàn, mặc dù mọi người có thể tập trung một chỗ với nhau, nhưng mà vẫn có lúc cần phải đi vệ sinh. Nhưng xảy ra chuyện này, ai còn dám đi nữa?

Sau khi xảy ra chuyện, không ai còn cảm thấy buồn ngủ, Y Hàm mỗi phút mỗi giây đều ôm lấy chồng, chỉ sợ bất chợt một giây nào đó quỷ đột nhiên xuất hiện bắt mất chồng mình.

“Thôi, hay là chúng ta thảo luận một chút đi.”

Không bao lâu nữa trời sẽ sáng, bảy người tập trung trong phòng khách, cảm thấy nhất định phải bàn bạc một lần, rốt cuộc phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian hai ngày rưỡi này.

“Trước khi đến đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều.” Liên Thành tâm tình nặng nề nói: ”Nhưng mà, vẫn cảm thấy bất luận có phòng bị như thế nào thì cũng không có tác dụng. Ngoại trừ tìm ra manh mối sống còn, nếu không chúng ta chỉ có cách bó tay chờ đợi quỷ từ một ngõ ngách nào đó xuất hiện giết chết chúng ta.”

“Có thật cô Y Hàm không biết chút nào về đảo Ngân Nguyêt không?” Bỗng nhiên Đoạn Dịch Triết hỏi: ”Cha cô không phải là người đứng ra khai thác khu nghỉ dưỡng này sao?”

“Hoàn toàn không biết gì.” Y Hàm lắc đầu nói: ”Trong lúc tôi học đại học thì cha đã xúc tiến kế hoạch rồi. Sau khi ông ấy mua hòn đảo này liền lập tức động thổ ngay. Lúc đó vì vấn đề huy động vốn, nên phải chạy khắp nơi để tìm kiếm nhà đầu tư. Dù sao, muốn thi công nhiều hạng mục công trình xa hoa như vậy thì phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Chỉ vì muốn tập đoàn bất động sản Khổng Thị đầu tư vào đây, mà cha tôi không ngại dùng đến phương thức tạo quan hệ thông gia, muốn gả tôi cho công tử gia tộc đó.”

“Quá nhẫn tâm.” Âu Dương Tinh nhìn Y Hàm đầy cảm thông, nói: ”Đúng là làm khó cô.”

“Cái tên đảo Ngân Nguyệt là ai đặt vậy?” Bỗng nhiên Lý Ẩn hỏi một câu: ”Có liên quan đến công viên giải trí Viên Minh Nguyệt không?”

“Không. Đảo Ngân Nguyệt là tên gốc của nó, lúc cha tôi mua hòn đảo này thì nó đã có tên đó rồi.” Y Hàm suy nghĩ, nói tiếp: ”Nhưng nhắc đến Ngân Nguyệt, thì mọi người sẽ liên tưởng đến cái gì?”

Ngân Nguyệt (trăng bạc).

Lập tức, một hành tinh khô trọc, đất đai cằn cỗi xuất hiện trong đầu mỗi người. Mặt trăng quả thật là một nơi không dành cho sự sống, cổ nhân đã dùng biết bao nhiêu mỹ từ để miêu tả vầng trăng, nhưng hình ảnh thực tế lại hoàn toàn khác xa những tưởng tượng mỹ lệ đó của bọn họ, không có Hằng Nga, thỏ ngọc hay cây nguyệt quế, mà đó còn là nơi không nước, không gió, không cây cối, không dưỡng khí, căn bản không có cách nào để sinh vật có thể tồn tại.

Ngân Nguyệt.

Trong nội tâm mọi người đều cảm thấy bồn chồn.

“Tôi đã bỏ ra nhiều thời gian để tra xét lịch sử hòn đảo này trên mạng.” Doanh Tử Dạ bỗng nhiên xen vào nói: ”Nhưng không thể tra ra lai lịch của nó. Thậm chí lúc trước cha cô làm sao mua được hòn đảo này, chủ nhân trước đây của đảo là ai... tất cả đều không có lời giải thích, rất bí ẩn.”

Đúng vậy, toàn bộ đều rất bí ẩn. Bất quá chuyện này cũng là bình thường, không phải lúc nào cũng có thể tra ra có bí ẩn gì ở nơi mà chung cư chỉ định. Nhớ lần đó tại thôn U Thủy, chung cư cố tình gạt họ, tưởng nhầm quỷ là Lý Băng đã chết, hại bọn họ tiến vào nhà A Tú, bị quỷ trú trong lu nước nhà cô ấy theo dõi.

“Manh mối trước mắt thật sự quá ít.” Lý Ẩn thở dài: ”Thật sự nghĩ không ra làm thế nào để sống sót trên hòn đảo này. Nhưng có thể khẳng định một điều.”

Giống như lúc trước Hạ Uyên đã nói, chỉ thị càng về sau độ khó càng cao. Nhưng độ khó phân chia mức độ như thế nào chứ?

Thực tế bản thân Lý Ẩn cũng có nghiên cứu qua.

Hắn phát hiện, hiện tượng khủng bố tại địa điểm chỉ định của tòa nhà so với phim kinh dị của nhân loại sản xuất vô cùng giống nhau, thậm chí có thể nói là hoàn toàn giống nhau.

Tuy nhiên, nói một cách chính xác, thì nó cùng một thể loại với dòng phim kinh dị huyền bí của Nhật Bản. Trong những bộ phim này, ma quỷ có mặt ở khắp nơi, xuất quỷ nhập thần, có thể xuất hiện ở bất kỳ chốn nào, thậm chí có thể nghịch chuyển thời gian, xâm nhập vào giấc mơ của con người, biến thành hình người, sau khi giết người còn có thể biến nạn nhân thành quỷ dữ, chứ không thuộc thể loại phim kinh dị Âu Mỹ như "Friday 13th" dùng hình ảnh sát thủ biến thái làm nhân vật chính trong phim, cũng không giống "Resident Evil" tồn tại những sinh vật quái dị như quái vật không gian, xác sống, thây ma hay các loài tương tự.

Toàn bộ “quỷ" đều là những hình ảnh hoặc hiện tượng xuất hiện cực kỳ mơ hồ, quỷ quái, không thể giải thích.

Theo góc độ chủ nghĩa duy vật để nói, thì trên thế giới này mọi vật chất đều tồn tại khách quan, không thể dùng ý chí con người để thay đổi. Nhưng quỷ trong phim kinh dị huyền bí, tuyệt đối không phải vật chất tồn tại khách quan, mà dường như tồn tại dưới dạng ý thức, giết không chết, thậm chí không có hình thái cố định, giống người nhưng lại không phải người. Không có bất kỳ phương pháp nào có thể xua đuổi hay giết chết quỷ, hơn nữa rất nhiều quỷ hoàn toàn không phải do con người sau khi chết biến thành, mà là không biết từ đâu tự nhiên xuất hiện.

Sự tồn tại của chung cư, nếu đứng ở góc độ của khoa học thì đương nhiên là hoàn toàn không thể lý giải được. Cho nên, Lý Ẩn cảm thấy chung cư dường như đã cải biến nhiều nơi trên thế giới này thành nơi có hoàn cảnh giống như trong phim kinh dị, rồi để bọn họ tiến vào. Tại những nơi chốn đó, bất luận là hiện tượng gì cũng không thể dùng chủ nghĩa duy vật và lý luận khoa học để lý giải, hoàn toàn phải dùng kiểu lý luận duy tâm trong những bộ phim kinh dị để nhận thức.

Nhưng trên thực tế, không phải lúc nào cũng rơi vào trường hợp kinh dị huyền bí, vẫn có trường hợp có thể dùng những lý luận duy vật thông thường để giải thích các hiện tượng.

Như vậy độ khó sẽ căn cứ vào mức độ “huyền bí” của quỷ để phân loại. Hoặc có thể nói là dựa vào mức độ lý luận duy vật thông thường có thể giải thích được để mà phân loại.

Ví dụ như trò chơi trốn tìm lần đó, quỷ hoàn toàn giống như con người không thể cảm giác được vị trí của bọn Dương Lâm, phải dùng đủ loại thủ đoạn để tìm ra bọn họ, sau khi tìm được bọn họ còn phải đuổi theo bắt được bọn họ. Nhìn từ mọi góc độ, nó gần như là một “con người” bình thường rồi.

Nhưng nếu độ khó tăng lên, sẽ không còn giống như vậy nữa. Cũng giống như Kayako Saeki trong phim "The Grudge", dù bạn trốn ở đâu thì nó đều cảm ứng được và tìm đến bạn, trong chăn, dưới giường, đằng sau vách tường, trong phòng tắm, dưới mặt thảm, trong xe, thậm chí ở trong cơ thể bạn. Ví dụ như trong "The Grudge" phần 1, nữ quỷ Kayako Saeki nhập vào trên người nữ nhân vật chính, thì đến phần 2 nó lại nhập vào thai nhi trong bụng của nữ nhân vật chính.

Thử nghĩ, nếu đối mặt với quỷ như thế này, thì có trốn thế nào cũng vô dụng, không hề có đường sống, chỉ có biện pháp duy nhất là trốn về chung cư. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, nếu tất cả những con quỷ kia đều giống như Kayako Saeki, thì chỉ cái việc chạy về tới khu cư xá của chung cư thôi cũng làm không được rồi.

Rõ ràng đây chính là nguyên nhân thực sự vì sao mà bắt đầu từ lần thứ sáu, lại có ưu đãi đặc biệt là có thể trực tiếp trở về bên trong chung cư.

Lý Ẩn lần này là lần thứ năm chấp hành chỉ thị, nói cách khác, hắn chính là người gặp nguy hiểm nhất.

Quỷ lần trước tại thôn U Thủy đã rất giống với quỷ trong những phim kinh dị huyền bí rồi. Mà đó mới là lần chỉ thị thứ tư thôi! Lần này... chắc chắn mình sẽ gặp phải thứ còn đáng sợ hơn nữa!

Nếu trong toàn bộ phạm vi hòn đảo này, đều có quỷ như thế tồn tại thì đừng nói là hai ngày rưỡi, cho dù chỉ một giờ đồng hồ cũng không có khả năng sống sót. Nhất định chung cư sẽ phải hạn chế “năng lực hành động” của con quỷ này, nói cách khác, vẫn còn có thể dùng lý luận duy vật để giải thích một phần nào đó sự việc hiện tượng.

Phải có yếu tố đó mới có thể cấu thành đường sống! Độ khó càng tăng lên, manh mối lại càng khó phát hiện.

Rốt cục trời đã sáng. Tất cả mọi người đều cảm thấy đói bụng. Sau khi vào nhà hàng, nhìn thấy cả nhà hàng to lớn như vậy mà chỉ có bảy người, họ không khỏi có cảm giác dị thường, vì vậy tất cả mọi người đều lấy thức ăn rồi ra bên ngoài nhà hàng ăn sáng.

Bên ngoài resort có không ít phiến đá, bảy người đến ngồi trên một phiến đá có cảnh trí coi như không tệ, hướng ra biển. Mọi người đang ăn sáng, nhưng đồng thời lúc nào cũng chú ý động tĩnh xung quanh.

“Thức ăn ở đây rất ngon đó chứ?” Dịch Triết nhâm nhi thức ăn, tạm thời quên đi sợ hãi, nói: ”Nếu như không có cái chung cư ma ám đó, đến chỗ này nghỉ dưỡng cũng rất tốt.”

"Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy.” A Tô đang há to miệng ăn cơm, nói: ”Nếu như có thêm vài vũ nữ thoát y, vậy thì trên cả tuyệt vời...”

Ở cùng một chỗ với tên dê xồm này đúng là hạ thấp nhân phẩm bản thân mà...

Manh mối sống còn rốt cuộc là gì? Dòng chữ chỉ thị đã được mọi người nghiên cứu rất nhiều lần, suy nghĩ muốn nổ tung cái đầu vẫn nghĩ không ra bất cứ điểm nào đột phá. Tóm lại, không thể rời khỏi nơi đây, nhưng ở trên hòn đảo này, mỗi phút mỗi giây đều gặp nguy hiểm.

“Mọi người nói xem hòn đảo này trước kia có khi nào là một bãi tha ma không?” Đoạn Dịch Triết bỗng nhiên lên tiếng: ”Hay đã từng xảy ra cuộc chiến nào đó? Nói không chừng đã chết rất nhiều người. Không bằng chúng ta đến các sơn cốc trên đảo này tìm kiếm thử xem, có thể phát hiện mồ mả hay là hang động cất giấu thi hài gì đó đại loại như vậy.”

“Ý cậu là...” Sáu người còn lại lập tức phấn chấn tinh thần.

“Nếu như tìm được thi hài, rồi khiến chúng nó nhập thổ vi an, có khi nào sẽ...”

“Đúng vậy!”

Mọi người nhao nhao phụ họa với y, thậm chí hận không thể ngay lập tức đi tìm.

Thời gian hai ngày rưỡi, bọn họ hoàn toàn được tự do hoạt động, dù sao trên đảo cũng không thiếu trò giải trí. Cho nên bảy người nhất trí quyết định đi tìm xem có một nơi như vậy hay không.

“Tốt! Nào, chúng ta...”

Thời điểm Đoạn Dịch Triết nói đến đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chầm chậm ngửa ra sau.

“Anh bị sao vậy? Chảy máu mũi hả?” A Tô châm chọc nói: ”Không lẽ mấy hôm nay xem AV quá độ à? Cũng khó trách nha, dù sao...”

Đoạn Dịch Triết vẫn không nói lời nào, đầu tiếp tục ngửa ra sau, nhìn lên bầu trời trên cao.

“Anh, anh trúng tà hả?” A Tô vội vàng nhìn sang, hỏi: ”Dịch Triết, Dịch Triết anh... anh...”

“Rắc-”

Một tiếng xương gãy cực ngọt vang lên. Gương mặt A Tô hoàn toàn bị máu tươi đỏ thẫm bao trùm lấy.

Đầu Đoạn Dịch Triết gần như đã hoàn toàn đứt lìa, chỉ còn một chút da thịt dính với cần cổ, gập ở sau lưng, cả người ngã sõng soài ytrên mặt đất...

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro