Quyển 5 - Chương 6: Sương Mù Dày Đặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chứng kiến cảnh tượng khủng bố thế này, Y Hàm khống chế không nổi, đúng vào thời điểm cô há to miệng muốn thét lên, Lý Ẩn nhanh tay lẹ mắt lập tức bịt miệng cô lại, tức khắc nói: "Đừng la! Tất cả im lặng! Nếu để mấy nhân viên resort kia chạy tới chứng kiến một màn này thì biết phải làm sao?"

"Đúng." Doanh Tử dạ nhìn thi thể Đoạn Dịch Triết ngã trên mặt đất: "Nếu bọn họ nhìn thấy nhất định sẽ báo cảnh sát. Một khi cảnh sát lên đảo, chắc chắn sẽ bắt chúng ta đi lấy khẩu cung, như thế chúng ta sẽ không thể tiếp tục ở trên đảo này nữa."

Nếu rời khỏi hòn đảo này, thì sẽ bị chung cư giết chết!

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên trước sự tỉnh táo của Lý Ẩn và Doanh Tử Dạ, Dịch Triết chết quỷ dị như thế, cô ấy đến chớp mắt một cái cũng không có, ngược lại đã lập tức có phản ứng, hành động vô cùng lý trí.

Đây đúng là trạng thái tinh thần mà một người bình thường khó có thể đạt được!

"Vậy... Chúng ta phải làm sao?" Liên Thành lo lắng hỏi: "Bỏ mặc Dịch Triết hả?"

"Tìm một chỗ chôn cậu ta." Lý Ẩn tỉnh táo nói: "Như vậy là được rồi."

"Để thi thể của cậu ấy vĩnh viễn nằm lại trên hòn đảo này sao?"

"Chẳng lẽ cậu muốn đem thi thể của hắn về sao? Nếu cảnh sát hỏi cậu hắn chết thế nào, hổng lẽ cậu nói với bọn họ, hắn tự nhiên bị gãy cổ chết hả?"

Mọi người nhất thời không thể nói gì. Từ trước tới giờ chung cư luôn bố trí bọn họ đến những nơi ít người lui tới, cho nên dù có chết người thì cảnh sát cũng không biết mà tới. Nhưng tình huống bây giờ...

"Thực, thực sự phải chôn hắn?" Liên Thành nhìn thi thể chết thảm của Dịch Triết, tuy bình thường y và hắn giao tình không sâu, nhưng dù sao cũng là "hàng xóm" lâu rồi, trong nội tâm ít nhiều gì vẫn có chút tình cảm.

Sau một hồi suy tư, cuối cùng lý trí cũng chiến thắng. Lý Ẩn nói hoàn toàn chính xác, nếu kinh động đến cảnh sát thì chuyến "nghỉ dưỡng" này nhất định phải lập tức kết thúc và rời khỏi đảo. Nhưng nếu rời khỏi hòn đảo bây giờ, thiết nghĩ hậu quả không cần nói nhiều. Làm trái chỉ thị chỉ có một con đường chết!

Hết cách, mọi người đành phải tìm một nơi thanh vắng, giấu thi thể Đoạn Dịch Triết ở đó. Thời điểm tiến hành việc này, ai cũng cảm thấy mình giống như tên sát nhân biến thái đang giấu xác nạn nhân trong phim truyền hình.

Sau khi xong việc, Liên Thành vẫn còn sợ hãi: "Có khi nào, có khi nào bị phát hiện không? Nếu không may thực sự bị phát hiện thì..., hơn nữa bây giờ tự nhiên có một người mất tích, sớm muộn cũng sẽ bị phát giác thôi."

"Anh có cho rằng, Dịch Triết chết, có khi nào là vì cậu ta nói trúng gì đó?" Y Hàm bỗng nhiên nói: "Vừa rồi cậu ta đề nghị lên núi tìm mồ mả gì đó, không lẽ vì vậy mới..."

"Cũng không phải không có khả năng này." Lý Ẩn gật gật đầu nói: "Nhưng tôi cảm giác không chỉ đơn giản như vậy."


Cùng lúc đó, trong phòng quản lý đảo Ngân Nguyệt.

Phụ trách điều hành công việc trên đảo là quản lý Trương vừa xem báo cáo tài chính, vừa buồn bực tự hỏi, vì sao trong khoảng thời gian chương trình khuyến mãi du lịch miễn phí hai ngày ba đêm, lại không có bất cứ du khách nào khác đặt tour lên đảo thế này?

Bỗng nhiên cửa văn phòng mở ra, thư ký của y đi vào.

"Quản lý Trương." Thư ký cúi chào, rồi nói: "Có một chuyện rất nghiêm trọng, cần xin ý kiến của ngài."

"Hả? Chuyện gì? Bảy du khách kia thế nào rồi?"

"Chính là chuyện bọn họ. Ừm." Thư ký nói: "Thật ra, tôi cảm thấy có chút là lạ."

"Hả, lạ cái gì?"

"Tôi để ý thấy trong số du khách lên đảo chuyến này, có một người, nhìn rất giống cô con gái đã mất tích ba năm nay của chủ tịch."

"Cái gì?" Quản lý Trương kinh ngạc ngẩng đầu, gần như không tin vào tai mình, nói: "Thư ký Vương, anh chắc chắn?"

"Không, không chắc lắm, nhưng mà cảm thấy rất..."

"Lời thừa không cần nói! Vào trọng tâm đi!"

Câu chuyện thiên kim của chủ tịch Y Văn Khâm và anh chàng tổ chức hôn lễ rủ nhau bỏ trốn đã từng làm xôn xao dư luận thành phố S, ba năm gần đây chủ tịch dốc hết toàn lực tìm kiếm con gái, nhưng vẫn không có kết quả.

"Ba năm trước tôi từng gặp con gái chủ tịch một lần." Thư ký Vương nói: "Lần đó tôi đến nhà chủ tịch lấy tài liệu, đã gặp tiểu thư Y Hàm. Trong số các du khách chuyến này, có một cô gái nhìn rất giống tiểu thư Y Hàm."

Đương nhiên Y Hàm đã dùng tên giả lên đảo, may mắn là không có kiểm tra đối chiếu thẻ căn cước. Thế nhưng, thư ký Vương lại có trí nhớ vô cùng tốt, ba năm trước gặp người ta một lần, hơn nữa Y Hàm cũng đã hóa trang, vậy mà y vẫn nhận ra được.

Y lấy ra một tấm hình: "Tấm hình này là tôi chụp đấy. Quản lý Trương cũng đã từng gặp con gái chủ tịch rồi mà. Ngài xem có đúng là cô ấy không?"

Quản lý Trương nhận lấy tấm hình, chăm chú nhìn thật kỹ, cũng không chắc chắn, nói: "Lập tức scan tấm hình rồi gởi cho chủ tịch! Chắc chủ tịch sẽ nhận ra được. Trước lúc đó không được nói lời thừa thãi với nhóm du khách này!"

Nếu cô gái mình tìm được quả thực là thiên kim của chủ tịch thì... chuyện thăng chức của mình chẳng phải không cần lo nữa sao?

Sau khi tấm hình được scan và gửi đi, chỉ khoảng 15 phút sau, đích thân chủ tịch đã gọi điện thoại tới.

"Vâng... Chủ tịch... Tấm hình đó..."

"Không sai!" Ở đầu kia điện thoại, Y Văn Khâm bên trong phòng chủ tịch của tổng công ty giải trí Viên Minh Nguyệt tại thành phố S vô cùng kích động nói: "Nghe kỹ! Tôi sẽ lập tức tới đảo Ngân Nguyệt đảo! Trước đó không được tiết lộ thông tin."

Quản lý Trương lập tức mừng hết lớn, bản thân vậy mà thực sự lập được công lớn!

"Chủ tịch, tôi biết rồi!"

Sau khi Y Văn Khâm cúp điện thoại, lập tức đứng lên, hung dữ nói: "Thứ con gái bất hiếu, hại tao mất hết mặt mũi! Lần này bắt mày về, xem tao xử mày thế nào! Đúng rồi, còn cả tên mất dạy Hoa Liên Thành, dám bắt cóc con gái tao, tao cho mày ngồi tù rục xương! Hừ!"

Tiếp theo lập tức gọi đi một cú điện thoại, nói: "Này, quản lý Hồ phải không? Lập tức chuẩn bị ca nô cho tôi, tôi phải lập tức đến đảo Ngân Nguyệt! Tốt, vậy đi!"

Vì đề phòng bất trắc, lão quyết định dẫn theo ba tên cận vệ thân tín, đến lúc đó còn sợ không bắt được đứa con gái bất hiếu này sao?

Mà giờ phút này, bọn Lý Ẩn đang tìm kiếm dưới chân núi xem có hang động giống như Đoạn Dịch Triết nói hay không. Nhưng sau nhiều lần tìm kiếm, vẫn không thấy gì hết.

Đoạn Dịch Triết chết khó hiểu như vậy, đúng là kiểu kinh dị huyền bí rồi. Nhưng Lý Ẩn cảm thấy vẫn còn chưa đến mức cao nhất. Dù sao, không lý nào lại khủng bố đến mức đó, nhất định phải có phương pháp phá giải mới đúng. Nhưng mà phương pháp phá giải là gì đây?

"Chẳng lẽ là không thể ngẩng đầu?" Liên Thành bỗng nhiên đưa ra quan điểm này: "Mọi người nhớ lại xem, lúc đó hình như Đoạn Dịch Triết vừa ngẩng đầu lên, thì gần như ngay lập tức bị giết chết. Có khi nào nếu chúng ta không ngẩng đầu lên thì sẽ không sao cả? Cái lần Hạ Uyên bị chết đó, không phải chỉ cần nhắm mắt lại thì không bị quỷ giết chết sao?"

"Đơn giản vậy sao?" Lý Ẩn cảm thấy không lý nào lại dễ dàng như vậy.
Tiếc là không có cách nào để nghiệm chứng. Nghe y nói như vậy còn ai dám ngẩng đầu lên nữa chứ.

"Ý kiến này có thể tiếp tục xem xét." Lý Ẩn gật gật đầu, nói với Doanh Tử Dạ: "Em nghĩ thế nào? Tử Dạ?"

"Hoàn toàn không có khả năng đó. Tôi nhớ rất rõ, trước đó chúng ta có mấy người đã ngẩng đầu rồi. Nhưng mà, tôi lại suy đoán ra vài chuyện."

"Cái gì?" Tinh thần năm người còn lại lập tức tỉnh táo.

"Thứ nhất, bất chấp việc chúng ta lúc nào cũng tập trung một chỗ, nó vẫn sẽ phát động công kích. Thứ hai, quỷ chưa chắc sẽ xuất hiện trước mắt chúng ta, có lẽ nó sẽ dùng những cách thức tương tự như nguyền rủa để giết chết chúng ta. Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất..."

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nín thở, đợi nghe quan điểm của cô.

"Quỷ đã bị chung cư hạn chế, nên mới không thể lập tức một lần giết hết chúng ta."

Mọi người nhất thời ngây ngốc.

"Chúng ta lúc nào cũng ở cùng một chỗ, nói cách khác quỷ có thể giết chết Dịch Triết, thì cũng có thể một lần giết chết hết chúng ta. Nhưng trên thực tế, chỉ có một mình Dịch Triết chết thôi."

"Cái này..." Liên Thành suy nghĩ một chút, nói: "Có khi nào là vì muốn làm chúng ta sợ hãi, nên mới từ từ giết chết từng người một?

"Không đâu. Quỷ tồn tại chỉ vì nguyền rủa và giết người. Nói cách khác quỷ đã bị chung cư hạn chế, không thể một lần sát hại toàn bộ chúng ta. Cũng có thể nói... đó là cho chúng ta thêm gợi ý để tìm ra manh mối."

"Ý của em là?" Lý Ẩn lập tức có phản ứng.

"Đúng... nếu dùng phương pháp suy luận ngược, thì từ cái chết của Đoạn Dịch Triết, rất có thể sẽ tìm ra gợi ý về đường sống!"

Nếu như không phải ngẩng đầu lên sẽ chết, như vậy thì làm sao mới chết? Vi phạm cấm kỵ gì đó sẽ chết, hay là nói câu gì đó sẽ chết?

Nói chuyện?

Chẳng lẽ không thể nói từ "hang" sao?
Sắc mặt Y Hàm lập tức trắng bệch, cô đã từng nói qua từ này!

"Không, không thể nào, chẳng lẽ tôi..."

"Yên tâm đi, không phải vậy đâu." Doanh Tử Dạ lắc đầu, phân tích: "Nếu nói từ gì đó sẽ chết, nói cách khác tức là không nói từ này thì không chết. Nếu như đường sống ở dưới dạng này, thì cái từ đó ít nhất phải là một từ thông dụng mới đúng. Chỉ cần là từ ít khi được dùng đến, chẳng phải tỷ lệ sống sót sẽ rất cao sao? Chung cư không dễ dàng để chúng ta sống sót như vậy đâu."

"Tôi cũng có một số suy đoán." Âu Dương Tinh từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

"Trước khi Đoạn Dịch Triết chết tôi có để ý nét mặt cậu ta. Ánh mắt cậu ta vô cùng hoảng sợ, miệng không ngừng mấp máy, nói gì đó nhưng lại nói không ra tiếng."

"Ừm. Cái này nói lên điều gì?" Liên Thành khó hiểu hỏi.

"Vì sao cậu ta nói lại nói không ra tiếng?"

"Chắc là..." Liên Thành suy đoán nói: "Quá sợ hãi?"

"Có khi nào muốn nói nhưng lại nói không được? Trong khoảnh khắc đó, giống như mọi giác quan của cậu ta đều đã bị thao túng hết rồi."

Vừa nghe được câu này, tất cả mọi người toàn thân tê cứng.
Giác quan bị thao túng?
Giống như trường hợp vi phạm chỉ thị, bị cái bóng của mình thao túng ư?
Suy đoán một hồi khiến cho ai nấy đều sởn hết gai ốc, trong lòng mọi người đều trở nên nặng nề.

Ngọn núi này, cũng bắt đầu trở nên âm u tĩnh mịch, phảng phất như lúc nào cũng có thể xuất hiện quái vật ăn thịt người.

"Mọi người đừng suy diễn lung tung nữa." Lý Ẩn xen vào nói: "Không có căn cứ, mà suy diễn bậy bạ thì chẳng có ý nghĩa gì. Chúng ta cứ tiếp tục tìm thử coi có thứ mà Dịch Triết nói tới không."

Mọi người đành phải bắt đầu tiếp tục tìm kiếm.

Lúc này, Lý Ẩn đi đến bên cạnh Doanh Tử Dạ, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo ống tay áo lên, nói: "Đừng nhúc nhích!"
Hắn đang đo nhịp tim của Doanh Tử Dạ. Đối với người học y từ nhỏ như hắn chỉ là bữa điểm tâm.

Tuy biểu hiện bên ngoài của cô cực kỳ trấn định, nhưng rõ ràng nhịp tim đập rất nhanh.

"Tay của em lạnh quá đó." Lý Ẩn buông tay Tử Dạ ra, nói: "Đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác. Thỉnh thoảng dựa vào tôi một chút đi."

Tử Dạ trừng to hai mắt, cô kéo ống tay áo xuống, nói: "Tôi biết rồi."

"Tôi sẽ bảo vệ em." Lý Ẩn nhìn Tử Dạ, dùng giọng nói rõ ràng và tràn đầy sức mạnh nói: "Cho nên cứ yên tâm giao sau lưng em cho tôi."

Khoảng chừng bốn tiếng đồng hồ sau.
"Chủ tịch!"

Bên bờ biển, bọn quản lý Trương đã đón được Y Văn Khâm.

Lão vừa xuống thuyền, lập tức xông tới hỏi: "Sao rồi? Con gái tôi ở đâu?"

"Hình như bọn họ lên núi. Tôi phái người đi tìm rồi." Quản lý Trương cúi đầu thấp hết cỡ.

"Tìm nhanh lên!" Y Văn Khâm nổi giận quát: "Sau khi tìm được, dẫn nó đến trước mặt tôi! Tôi phải lập tức dẫn đứa con gái bất hiếu này về, khiến cho nó vĩnh viễn không thể trốn thoát khỏi lòng bày tay của tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro