Chưng 9 : Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay vì có chút việc ở nhà hàng, nên Khánh Thù về nhà hơi muộn. Thường thì Chung Nhân sẽ đến đón cậu, nhưng do hắn còn phải tiếp đối tác nên không thể về chung. Cậu cũng thông cảm cho hắn, dù gì thì hắn cũng là một ông trùm, không phải lúc nào cũng rảnh.

Rảo bước trên phố, cậu ngẫm nghĩ xem hôm nay nên nấu món gì cho hắn. Bỗng dưng, không biết từ đâu, năm tên áo đen bao vây quanh cậu. Vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu liền bị một trong nă tên úp khăn trắng vào mặt. Hơi ga cay xộc liên mũi, Khánh Thù mới nhận biết được tình huống hiện tại, nhưng chưa kịp phản kháng thì đã ngất lịm đi bởi tác dụng của thuốc mê. Sau đó, bọn chúng khiêng cậu tới một chiếc xe gần đấy, tên to xác nhất bọn rút điện thoại ra bấp số cho ai đó, báo cáo: "Chúng em đã bắt được người rồi!"

Người đầu dây bên kia nghe vậy, dường như đang nở nụ cười thỏa mãn: "Tốt lắm! Kì này tao sẽ cho Kim Chung Nhân một bất ngờ nho nhỏ! Ha Ha!!!"

Cả bọn cũng cười theo, rồi cùng nhau lên xe, lái đi.

...

Kim Chung Nhân mệt mỏi bược vào nhà, vụ đợt này nhà Mama nhận thật rắc rối, đối tượng lần này là con trai của chủ tịch tập đoàn X, tên đó dính tới vụ buôn bán ma túy đá ở biên giới. Bình thường chỉ cần cử người đi ám sát là xong, nhưng hắn không ngờ đợt này làm ăn không chót lọt, bị gã chủ tịch ấy phát hiện kế hoạch trước khi thực hiện, liền đem dấu con trai đi biệt tăm. Hiện giờ vẫn đang truy lùng. Vụ này cảnh sát không thể nhúng tay do lão già này là người đã từng "hợp tác" không ít với bên đó nên bọn họ một mắt nhắm một mắt mở cho con trai gã qua. Giờ hắn chỉ có thể tự xử mà thôi.

Nếu có tên nhóc đó ở đây thì tốt rồi!!!

Kim Chung Nhân thở dài, bật điện nhà lên. Chắc giờ Độ Khánh Thù cũng đã đi ngủ, ba giờ sáng rồi mà. Hắn uể oải bước vào trong bếp tìm đồ ăn, cả ngày hôm nay chỉ lo công việc, chẳng buồn ăn uống, để rồi đến giờ dạ dày kêu gào vì đói. A!!! Thiệt tình!!!

Nhưng ở trong bếp, khác hẳn với mọi hôm, cậu sẽ nấu sẵn bữa tối cho hắn, hôm nay lại không có một món nào cả. Tủ lạnh trống rỗng, bàn ăn chỉ có đúng bình hoa trang trí. Chung Nhân khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ hôm nay em ấy quên nấu cơm cho mình? Thôi kệ! Uống tạm ngụm nước rồi đi ngủ vậy!"

Hắn lết xác đi rót nước, uống "ực" cái rồi về phòng ngủ. Mở cửa phòng ra, hắn không khỏi ngỡ ngàng, trong phòng trống rỗng, giường chăn vẫn phẳng phiu như chưa một ai đụng vào. Độ Khánh Thù vẫn chưa về nhà sao?

Nghĩ rồi hắn chạy quanh căn nhà tìm bóng dáng quen thuộc của cậu, vừa tìm vừa gọi tên cậu nhưng không có một tiếng động nào hồi đáp hắn.

Sao đến giờ này rồi mà Khánh Thù vẫn chưa về?

Chung Nhân lúc này vô cùng lo lắng, cậu không bao giờ về muộn như vậy. Hay là qua nhà bạn chơi. Không, nếu vậy cậu nhất định sẽ để lại lời nhắn cho hắn.

Trong lúc mải suy nghĩ, hắn nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ. Có khi nào là cậu không?

Hắn vội vàng bấm nút nhận của gọi: – Alo!

[Xin chào! Mày chắc hẳn là Kim Chung Nhân] – Người bên kia cất tiếng, trong giọng nói có chút khiêu khích.

– Mày là ai? – Hắn nhíu mày, có vẻ đây không phải là người cùng phe rồi!

[Tao à?!? Ha ha ha....Là người mà mày đang truy sát đó]

– Mày muốn gì?!? Nói nhanh trước khi không còn cơ hội!!!

[Sao nóng nảy thế?!? Hôm nay gọi cho mày thực chất là có tin vui muốn báo cho mày...Ừm!!!...Người yêu của mày thật dễ thương nha!!!]

– Cái gì?!?

[Cậu ấy đang ở chỗ tao nè! Nhìn thật mê người đó nha! Thảo nào cưa được ông trùm nhà Mama!!! Ha ha ha]

– Mày muốn gì?!? Thả cậu ấy ra mau, cậu ấy không liên quan gì đến chuyện của chúng ta, muốn giết thì giết tao nè!!! – Hắn nghe vậy không khỏi nóng máu, dần trở nên mất bình tĩnh.

[Ấy?!? Sao phải vội vàng như thế?!? Chúng ta chơi một trò chơi đi! Tao sẽ chờ mày trong vòng hai mươi tư giờ, cứ bốn tiếng tao sẽ gửi cho mày một bức ảnh của cậu nhóc này, để cho mày "yên tâm" ha! Nếu sau hai mươi từ giờ mày không tìm ra tao thì...sẽ có người được lên thiên đàng đó! Chào nhé]

– Nè!!! Nè!!! Tên Khốn!!!

Đáp lại hắn, chỉ có tiếng tút tút kéo dài. Chết tiệt!!!

...

Kim Chung Nhân hiện giờ đang rất hoảng loạn, hắn phóng xe vòng qua các con phố để tìm manh mối, đồng thời, hắn cũng cho huy động lực lượng truy nã tên khốn kia. Nếu Độ Khánh Thù xảy ra việc gì, nhất định hắn sẽ khiến cho tên đó sống không bằng chết. Lần đầu tên trong đời, hắn cảm thấy sợ hãi thế này, dù lúc bị súng đã lên đạn chĩa ngay thẳng vào đầu cũng không bằng.

Đã qua bốn tiếng, hắn vẫn chưa tìm ra được một chút manh mối nào. Điên mất thôi! Bỗng rưng, điện thoại hắn phát sáng, là tin nhắn ảnh, Chung Nhân vội vàng mở ra, đập vào mắt hắn là hình Độ Khánh Thù đang bị trói, mắt nhắm ghiền nằm trên mặt đất lạnh. Nhìn hình mà hắn không kìm chế nổi cơn giận, đấm ngay vào thành xe. Lũ khốn, đợi ông tìm được tụi bay đi!!!

Hắn cho triệu họp tất cả những người đứng đầu nhà Mama, ra lệnh cho họn họ lần này nhất định phải thành công, phải tìm ra tên truy nã trong vòng hai mươi tư giờ, nếu không tất cả sẽ không yên thân. Mọi người đều bị hắn dọa cho xanh mặt, không dám chậm trễ liền đi thực hiện nhiệm vụ ngay.

Lần này nhà Mama vô cùng bất ngờ, ông chủ của bọn họ lần này lại ra mặt tham gia vụ này, chưa bao giờ người nhà Mama thấy hắn mất bình tĩnh như thế này. Ngay cả vụ ám sát hồi lâu, hắn bị thương đến suýt chết, tỉnh dậy vẫn coi như không có chuyện xảy ra.

...

Lại bốn tiếng nữa trôi qua, vẫn chưa có thêm thông tin gì nổi bật. Điện thoại hắn lại có thêm một tin nhắn ảnh kèm theo thư thoại. Đó là hình cậu bị trói trên ghế, áo đã bị lột, trên người đầy những vết thương, có chỗ còn bị chảy máu, đầu nghẹo qua một bên, có thể thấy rõ trên mặt có vết bầm. Hắn tức đến run người, nghe thư thoại mà chỉ muốn lao đến bóp chết tên khốn kia: "Này, Kim Chung Nhân, nếu mày không nhanh lên thì tao không dám bảo đảm là chúng tao có thể kìm chế trước vẻ đẹp của người yêu mày đâu!"

Hắn thề, nếu bắt được tên đó, hắn sẽ lăng trì gã cho đến chết. (Lăng trì: Xẻo da, xẻo thịt, một trong số biện pháp tra tấn dã man nhất)

...

Sau nhiều tiếng lo lắng, sự cố gắng của hắn cũng được đền đáp: "Boss!!! Chúng em đã tìm ra được vị trí của tên truy nã, hắn đang ở khu vực thuộc tập đoàn Ngô thị!"

Nghe vậy, hắn liền nhanh tay bấm số cho Ngô Thế Huân:

– Thế Huân!!! Tôi muốn bắt một con chuột nhắt khốn nạn đang chui rủi trong khu vực của ông, tôi sẽ bảo đàn em gửi thông tin cho ông, mong ông hợp tác.

[Tất nhiên rồi!!!] – Thế Huân ở đâu dây bên kia không ngần ngại trả lời, vì là bạn bè lâu năm nên nếu hắn gặp khó khăn là anh sẵn sàng giúp đỡ liền

...

Quả là hai vẫn hơn một, đàn em của Thế Huân cùng đàn em của Chung Nhân hợp tác, dồn con chuột nhắt chết tiệt đó vào ngõ hẹp không tài nào thoát được, liền bị tóm gọn.

Chung Nhân nghe tin, phóng xe đến địa điểm bắt giam gã. Vừa đến nơi, hăn lao một mạch vào phòng giam, đấm cho tên khốn đó một cú rõ đau, nắm cổ áo gã, mất bình tĩnh hét lên:

– NÓI!!! MÀY DẤU ĐỘ KHÁNH THÙ Ở ĐÂU?

Tên đó sợ đến mặt không còn sắc máu, run run cất tiếng:

– Độ...Khánh Thù...nào?...Tôi...không biết...ai...tên như vậy!

– Còn chối hả?!? Đó là NGƯỜI YÊU TAO bị mày bắt giữ đó!!! – Hắn trừng mắt nhìn con chuột nhắt đang co rúm vì sợ.

– Không có...tôi...không có bắt...người...yêu...anh...

– MÀY DÁM CHỐI?!? Đánh nó cho tao!!! – Hắn quay lại ra lệnh cho đàn em.

...

Sau một hồi lâu tra tấn, tên đó vẫn không chịu khai. Bỗng dưng, điện thoại anh lại có tin nhắn, mở ra là hình Độ Khánh Thù đang nằm trên mặt đất lạnh, người chỉ đắp hờ một cái chăn, hình như không mặc quần áo.

Hắn tức run người, tay như muốn bóp nát chiếc điện thoại...Đột nhiên, nhận ra có điều không đúng, tên truy nã đang ở đây, thậm chí còn bị đánh bầm dập, làm sao có thể gửi tin nhắn cho anh được, nãy giờ ngồi quan sát có thấy hắn cầm cái điện thoại nào đâu. Với cả, trước đó, anh rất ít khi ra mặt, một tên như gã sao có thể biết mặt anh và người yêu anh được chứ. Thêm nữa số điện thoại để làm việc và số điện thoại sinh hoạt bình thường khác nhau, sao gã có thể biết được chứ? Với cả làm gì có tên nào lại ngu đến mức lấy tính mà mình ra làm trò chơi chứ!

Lẽ nào...là tên nhóc đó!

Kim Chung Nhân bỗng dưng bật dậy, "a" lên tiếng. Sau đó, rút điện thoại ra gọi cho ai đó, rồi hướng về đàn em dặn dò. Cuối cùng, liền tiến ra ngoài khu nhà giam.

...

Chung Nhân lái xe đến một dinh thự khá sa hoa. Đóng cửa xe cái "rầm", hắn nhanh nhẹn bước vào trong nhà, mặc kệ gã quản gia tiến đến ngăn cản mà kêu to:

– THẰNG NHÓC LÁO LẾU!!! Dám lừa anh mày hả?!?

Từ trên cầu thang, có một người con trai với vẻ bề ngoài vô cùng tuấn mỹ, cười nụ cười nửa miệng, nhấm nháp ly rượu vang trên tay. Và đứng đằng sau cậu con trai ấy, không ai khác chính là Độ Khánh Thù. Nhóc vịn vào thành cầu thang, đung đưa lý rượu mà cất tiếng:

– Cuối cùng anh cũng nhận ra rồi nha!!! Không ngờ Kim Chung Nhân tài ba lại bị lừa bởi mấy cú điện thoại và mấy tấm ảnh photoshop.

– Kim Chung Đại!!! Em được lắm, chán sống rồi hả?!? Dám lừa anh?!? – Hắn trên trán nổi gân xanh, tay nắm thành nắm đấm, hướng về cậu con trai tên "Chung Đại" mà quát mắng!

Nhóc dường như để mấy lời đe dọa của anh trai mình ngoài tai, lè lưỡi làm mặt đáng ghét:

– Anh thì làm gì được em chứ? Bố mẹ thể nào cũng bênh em liền!!! Xí!!!

– Ai nói không thể? – Hắn hỏi, sau đó hướng ánh mắt ra cửa, gọi – Vào đi!!! KIM MÂN THẠC!!!

Vừa nghe cái tên đó, mặt của cậu nhóc tái mét, ly rượu trên tay liền rơi xuống vỡ "choang". Người đàn ông từ ngoài cửa nhẹ nhàng bước vào, nở nụ cười cất tiếng:

– Thế nào?!? Một tháng không có anh quậy phá vui không?!?

Nhóc nghe vậy không khỏi lạnh xương sống, đưa tay lên ngực cầu nguyện. Kim Mân Thạc từ tốn bước lên cầu thang, tóm gọn Kim Chung Đại, nháy mắt với Chung Nhân, mặc kệ nhóc giãy dụa cứ thế ôm lên phòng, rồi từ từ đóng cửa. Sau đó, trong phòng phát ra những âm thanh mà ai nghe cũng không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng.

Kim Chung Nhân bước tới chỗ Độ Khánh Thù mà ôm chặt cậu vào lòng, người run lên từng đợt. Cậu thấy vậy liền cất tiếng hỏi han: "Anh sao thế?!?"

Hắn cứ thế im lặng ôm cậu, không nói một lời nào, từ từ lần xuống môi cậu mà hôn lấy hôn để. Cho đến khi cả hai không thể thở được, hắn mới tách môi ra, rồi nhẹ nhàng nói, tay vẫn không buông lỏng cậu ra:

– Em biết không? Qua ngày hôm nay, anh mới biết anh yêu em nhiều hơn cả anh tưởng. Khi nghe tin em bị bắt cóc, lồng ngực anh đau nhói, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến thế. Anh giận tới mức không thể khống chế bản thân mình, anh hoảng loạn, trong đầu anh lúc đó chỉ nghĩ về em, anh không quan tâm dù mình có bị lộ thân phận hay không, bất chấp tất cả ra mặt đi tìm em. Anh rất sợ...rất rất sợ! Vậy nên, từ nay về sau làm ơn...đừng bao giờ rời khỏi tầm mắt của anh nữa. Xin em!!!

Nghe vậy, Độ Khánh Thú không khỏi cảm động, không ngờ hắn lại lo lắng cho cậu đến thế. Cậu "vâng" một tiếng, sau đó cứ thế ôm hắn. Hai người cứ dính với nhau như vậy một hồi lâu, làm như cả hai đã xa nhau rất lâu rồi giờ mới có cơ hội gặp lại vậy!

Yêu là như vậy đấy... Bất chấp tất cả vì người mình yêu, không màng đến tính mạng của mình, chỉ đơn giản mong sao người ấy được an toàn, vậy thôi!

...

Màn Troll của chương này là quà trước giáng sinh của Au cho mọi người nhé! Một lần nữa, chúc các Readers noel vui vẻ, mạnh khỏe nha! :3

Còn chuyện tềnh của Kim Chung Đại và Kim Mân Thạc chương sau Au sẽ viết nha! <3

Cuối cùng nhớ Cmt & Vote cho Au đó! >w<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn