Chương 11 : Đi Chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau vụ bắt cóc giả vừa rồi, Kim Mân Thạc và Kim Chung Đại quyết định chuyển về định cư tại khu chung cư EXO. Để xin lỗi về vụ việc đó, hai người tổ chức một chuyến đi chơi tập thể, mời tất cả mọi người trong khu chung cư cùng đi. Ai ai cũng hứng hởi tham gia.

Trên xe, ồn ào nhất tất nhiên là cặp đôi Xán Bạch – hai người hát hò không biết mệt, làm cho cả xe càng thêm náo nhiệt. Riêng có Trương Nghệ Hưng do say xe nên mặt mũi xanh mét, trông cực kì đáng thương. Thấy vậy, Tuấn Miên không khỏi lo lắng, liên tục vuốt vuốt lưng để giúp cậu thoải mái, đỡ buồn nôn hơn. Gã uy cậu ăn, rồi giúp cậu uống thuốc, du cậu cậu ngủ, để cậu nằm trên đùi mình.

Còn Lộc Hàm thì luôn tay với cái laptop, gõ đánh không ngừng. Thế Huân thấy vậy không khỏi có chút bực mà cất tiếng:

– Hôm nay đi chơi sao em cứ dán mắt vào máy tính hoài vậy ?

– Em xin lỗi! Nhưng hạn nộp bài sắp tới rồi, em không thể chậm trễ. Anh thông cảm nha! – Nói rồi liền hôn nhẹ lên môi anh, sau đó tiếp tục quay sang công việc của mình.

Nụ hôn vừa rồi của Lộc Hàm khiến cho cáu bực trong người Ngô Thế Huân tự dưng biến hết, thay vào đó là sự lâng lâng phơi phới.

Không ngờ cũng có ngày em ấy chủ động với mình. Vui quá!

Bên cạnh đó, cặp đôi ông trùm với cậu đầu bếp do buổi sáng nay do quá vội vã, nên giờ lên xe mới được ăn sáng. Kim Chung Nhân lười nhác để cho Độ Khánh Thù đút đồ ăn cho mình. Cậu cũng vui vẻ chiều theo lòng hắn. Bỗng dưng, hắn quay sang hôn lấy hôn để cậu, dùng lưỡi đảo miếng bánh vào trong miệng cậu, cậu cũng theo thế mà nuốt xuống. Cho đến khi Độ Khánh Thù không thể thở nổi, hắn mới buông tha cho cậu, giao xảo nói:

– Em thấy ăn kiểu này thế nào? Rất tiện đúng không?

Khánh Thù nghe vậy mặt đỏ ửng, đánh nhẹ vào vai của Chung Nhân, quay đầu dấu đi bộ mặt đỏ lựng của mình. Chung Nhân thấy vậy không khỏi cười ra tiếng, ôm cậu vào lòng dỗ dành.

Bảo bối của hắn dễ thương quá!

Hoàng Tử Thao ngồi trên xe chụp ảnh không ngừng. Cậu chụp phong cảnh bên ngoài, rồi chụp các cặp đôi khác, tât nhiên không quên "dìm hàng" người chồng đang ngủ bên cạnh mình. Cậu tự sướng cùng với anh, hôn lén anh, chọt chọt má anh. Thực ra thì, Diệc Phàm tỉnh từ lâu rồi, nhưng vì muốn duy trì khoảng thời gian hường phấn này, nên anh cứ giả vời ngủ, để cho cậu nghịch ngợm trên người mình. Thật đáng yêu làm sao!

Kim Chung Đại thì vẫn không thể bỏ cái thói quen trêu chọc người khác, chạy từ đầu xe đến cuối xe nghịch ngợm phá phách. Thấy vậy, Kim Mân Thạc liền đi tới bế nhóc ôm chặt vào lòng, hết hôn, rồi lại sờ, hết sờ, rồi lại hôn. Chung Đại bị vờn qua vờn lại, rã rời cả người, không còn sức mà cựa quậy nữa, mặc cho Mân Thạc ôm chặt. Anh thấy nhóc như vậy, không kìm được mà vuốt ve nhóc như nựng một chú mèo nhỏ.

Chỉ riêng có bác tài là từ đầu buổi đến cuối buổi mặt mũi đều tối đen như mực. Nhìn qua gương chiếu hậu, bác thầm nghĩ: "Chúng nó đều có cặp có bồ, chẳng bù cho mình cô đơn đến tận bây giờ...Thiệt tình!!! Làm ơn có ai yêu mình đi chứ!!! Con trai cũng được!!! Làm ơn đi mà!" (=]])

...

Sau một tiếng ngồi xe, cuối cùng cũng đến công viên. Trương Nghệ Hưng là người ra khỏi xe đầu tiên, cậu nôn thốc ra gốc cây gần đó. Kim Tuấn Miên thương xót cho bé con của mình, chạy liền đi mua chai nước suối cùng với bánh ngọt cho cậu ăn lót dạ. Gã dìu cậu ngồi xuống ghế đá, hưóng tới mọi người bảo họ đi trước, gã và cậu sẽ đi sau.

Trương Nghệ Hưng vẫn còn dư âm của cơn say xe, cũng may có Kim Tuấn Miên chăm sóc cậu, chứ nếu không chắc cậu xỉu quá.

Cậu tựa vào vai của Tuấn Miên để đỡ chóng mặt. Gã thấy vậy không khỏi cảm thấy ấm lòng, nhẹ nhàng đưa vuốt tóc cậu. Từ xa, một đám nữ sinh thấy cảnh này liền phấn khích, chụp ảnh liên hồi. (Hủ Nữ Everywhere!!! =]])

Sau đó hai người cùng nhau đi chơi mấy trò chơi có thưởng như bắn súng nước, phi tiêu,... Lúc đi ngang qua hàng ném vòng, Nghệ Hưng không khỏi bị thu hút bởi bé kì lân bông (giống gấu bông ấy) siêu siêu dễ thương. Tuấn Miên cực kì tinh ý, chạy ra đăng kí chơi ngay. Kết quả vừa ném lần đầu là trúng ngay vào con kì lân đó. Thấy vậy Nghệ Hưng nhảy cẫng lên vui sướng như một đứa con nít, ôm nhào lấy gã. Và mấy nữ sinh lúc nãy cũng không quên chụp lại khoảng khắc này. (:3)

Trong lúc đó cặp đôi Xán Bạch đang cùng nhau tung tăng ở khu ăn uống.

– Há miệng ra nào! – Bạch Hiền cầm que bánh gạo cay quơ quơ trước mặt Xán Liệt.

– A! – Anh liền nghe theo, hơi hé miệng để cậu đút cho mình.

Nhưng Bạch Hiền vừa để cái bách gạo chạm vào môi Xán Liệt liền quay ngắt cái đút vào miệng mình, ăn ngon lành. Thấy vậy, Xán Liệt liền phụng phịu, phồng má, làm mặt dỗi. Trông vậy, cậu bật cười to, kiễng chân lên mi nhẹ vào môi anh cái. Nhưng vừa chạm tới môi, thì liền bị Xán Liệt giữ chặt gáy, tráo lưỡi vào miệng, một nụ hôn nóng bỏng diễn ra ngay đó. Ai nhìn cũng không khỏi đỏ mặt, có một số người xung quanh còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, một số thì "ồ" lên, huýt sáo. Bạch Hiền ngại ngùng, đánh nhẹ vào vai Xán Liệt, sau đó vừa đi vừa cắm cúi ăn, không dám nhìn mọi người. Xán Liệt liền theo sau ngay cậu, không quên cười chào những người xung quanh đó. Một số nữ sinh vừa thấy nụ cười của Xán Liệt, đột ngột xỉu ngay tại chỗ không rõ nguyên do. (Còn không rõ à? :v)

Bên cạnh đó, Hoàng Tử Thao cùng Ngô Diệc Phàm thì đến khu công viên nước. Diệc Phàm vì mệt và nóng, nên thay đồ đi bơi trước.

Tử Thao co người ngồi trên ghế, đảo mắt tìm bóng dáng của anh. Đột nhiên, đập vào mắt cậu là hình ảnh Diệc Phàm đang bị một người phụ nữ ôm chặt. Cô ta mặc đồ bơi hai mảnh, người dính khít với anh, bộ ngực cứ cọ cọ vào Diệc Phàm.

Mùi dấm chua bắt đầu thoang thoảng ở đâu đó. Tử Thao bật dậy, mặc kệ đồ đạc vẫn còn đó, sải bước bỏ đi. Nhưng vừa đi được một đoạn thì liền bị bao vây bởi mấy tên đàn ông. Người nào người nấy cũng đều to cao hơn cậu. Thấy vậy, Tử Thao không khỏi lo sợ. Cậu run run ngước lên nhìn mấy người đó. Bọn chúng ai ai cũng trông rất đầu gấu, nhìn là biết dân côn đồ. Chúng dồn cậu vào góc khuất đằng sau nhà thay đồ của hồ bơi. Tử Thao giờ mới ý thức được tình huống hiện tại, nhưng muốn bỏ chạy thì cũng muộn rồi.

– Này bé con! Em đi một mình à? – Một tên trong số đó lấy tay nâng cằm cậu nên, ngắm nghía. Tử Thao cảm thấy khó chịu, liền quay đầu để thoát khỏi bàn tay đó, trừng mắt nhìn bọn chúng.

Thấy vậy cả đám liền cười ồ lên:

– Trời ơi! Sợ quá! Bé con dữ quá à!

Nói rồi bọn chúng từng người cứ vuốt ve trên cơ thể cậu. Cậu thấy vậy không khỏi sợ hãi, tay chân cố gắng thoát ra khỏi vòng kìm kẹp bọn chúng, miệng không ngừng kêu la gọi "Diệc Phàm".

Ngay lúc đó, một dáng người cao to chạy đến huých đẩy những tên cồn đồ, kéo tay cậu ra khỏi đám đó, đứng chắn bảo vệ trước cậu:

– Tụi bay chán sống rồi hả? Dám đụng vào người của Ngô thị! Muốn chết không?

Vừa nghe hai tiếng "Ngô thị", đám loi nhoi đó bỗng dưng mặt mày tái mét, sợ hãi bỏ đi. Đến khi không gian chỉ còn có hai người, Diệc Phàm liền xoay người mình về phía Tử Thao, xiết lấy vai cậu, gầm lên:

– Em đi đâu sao không nói cho anh một tiếng? Em có biết anh lo cho em lắm không hả?

Tử Thao vùng vằng né tránh ánh mắt của Diệc Phàm, nhỏ giọng nói:

– Anh đi với gái ai mà dám phá đám chứ?

Diệc Phàm nghe vậy liền hiểu ra mọi chuyện, nhẹ nhàng ôm Tử Thao vào lòng hôn nhẹ lên trán cậu, cười hỏi:

– Em ghen hả?

– Ai thèm ghen chứ! – cậu bĩu môi, vẫn không chịu nhìn thẳng vào mắt Diệc Phàm, má có hơi ửng đỏ.

Dễ thương quá! Diệc Phàm không khỏi cảm thán khi nhìn bộ mặt giận dỗi của người yêu. Anh nhẹ giọng nói:

– Này nhé! Em đấy! Không tin anh gì cả. Anh yêu em hết lòng hết gan như thế mà không tin anh. Nếu anh thực sự bị người con gái ấy quyến rũ thì đã không chạy bôn ba đi tìm em rồi.

Sau đó liền lần xuống môi cậu hôn lấy hôn để, tay lần mò vào trong áo cậu, liên tục sờ mó.

– Này...Hỗn đản...Anh...ưm...

...

Chưa nói tới, Chung Đại cùng với Kim Mân Thạc thì cùng nhau lượn lờ ở khu vui chơi giải trí. Nhóc khoái chơi mấy trò hành động, mạo hiểm, kéo Mân Thạc chạy đi chơi nào là tàu lượn, rồi xe đụng, hay bắn súng sơn.

Hai người chơi rất sung. Lúc bắn súng sơn, cả hai đều diễn như thật vậy. Cái gì mà "Tại sao anh lại phản bội tôi?" Rồi "Hợp đồng đã kết thúc!", Còn cả "Em là người lợi dụng tôi trước", Hay là "Em đừng chết. Tôi xin lỗi! Là tôi sai!" Tất cả cứ như bộ phim dài tập lúc tám giờ vậy. (=]]) Hai người cứ mặc kệ sự chú ý những người xung quanh, hăng say diễn bộ phim tình ái của mình.

Tiếp đó, hai người còn chơi rất nhiều trò, chạy lăng xăng như đứa con nít.

Nhưng chỉ riêng một chỗ, nhóc không hề nhắc đến... đó là NHÀ MA.

Tuy vậy, Kim Mân Thạc lại rất hứng thú với chốn này, anh cứ liên tục rủ nhóc nhưng nhóc lại nhất quyết không chịu vào. Cuối cùng, Mân Thạc mất kiên nhẫn, nhấc bổng người Chung Đại lên, vác vào trong nhà ma. Nhóc không khỏi sợ dãi, liên hồi dãy dụa, đánh vào người anh...nhưng quá muộn rồi, lúc anh thả nhóc xuống thì cả hai đã ở sâu trong mê cung ma này rồi.

Chung Đại sợ hãi bíu chặt vào tay của Mân Thạc, thỉnh thoàng bị hù liền ôm chặt lấy anh. Mân Thạc sung sướng tận hưởng cảm giác được người yêu tin tưởng, núp né dựa vào lòng mình. Thật tuyệt vời làm sao!!!

Nhưng anh nào có hay trong lòng Kim Chung Đại đang thầm nghĩ: "Mân Thạc khốn khiếp! Anh nhớ cái mặt đó! Dám "náo" với em hử? Được lắm!!! Tháng này cho anh 'ăn chay'!!!" (:v)

...

Trong khi đó, Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù đang chơi đu quay. Cả cái bánh xe khổng lồ này lại chỉ có đúng hai người lên. Chung Nhân cùng người yêu vừa ăn bánh bông lan chanh do cậu làm, vừa ngồi ngắm công viên. Đột nhiên, chiếc đu quay bỗng dưng khựng lại, khoang của hai người liền dừng trên điểm cao nhất. Tiếng loa thông báo của nhân viên cất lên: "Xin lỗi quý khách về sự trục trặc của đu quay. Xin quý khách hãy giữ bình tình, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này."

Nghe vậy Khánh Thù không khỏi sợ hãi, nép vào người hắn mà run bần bật. Lỡ đến tận tối vẫn chưa sửa được, thì hai người biết làm sao?

Ngược lại, Kim Chung Nhân lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng an ủi cậu:

– Em đừng sợ, đã có anh ở đây rồi!

Câu nói ấy như một liều thuốc động viên, khiến cho sợ hãi trong lòng Khánh Thù biến mất hết, cậu nở nụ cười nhìn anh, nhẹ giọng nói:

– Ừm!!! Em tin anh mà!!!

Đột nhiên, từ bên ngoài những quả bóng bay không biết do ai tuột tay mà bay kín cả bầu trời. Chung Nhân thấy vậy liền thủ thì vào tai cậu:

– Em nhìn kĩ trên mấy quả bóng bay xem!

Khánh Thù mở to mắt hướng đến mấy quả bóng bay, nhìn thấy dòng chữ trên đó, không bất ngờ, kinh ngạc đảo mắt qua Chung Nhân rồi lại nhìn đám bóng bay. Miệng nở nụ cười rạng rỡ.

Các bạn có trên bóng bay ghi gì không?

Đó là "ANH YÊU EM! ĐỘ KHÁNH THÙ CỦA ANH À!"

...

Còn Lộc Hàm và Thế Huân, hiện giờ đang vui vẻ ở khu sở thú. Hai người chạy vào thủy cung, không khỏi sững sỡ trước vẻ đẹp của nơi này. Đặc biệt là lúc Lộc Hàm đứng trước bể cá lớn, Thế Huân cảm thấy tim mình dường như lỡ nhịp. Thật đẹp quá mà! Nếu là tiên cá thì có lẽ Lộc Hàm sẽ là chàng tiên cá đẹp nhất! Nhất định là như vậy!

Tiếp đó, hai người nắm tay cùng nhau đi ngắm các động vật khác.

– Thế Huân!!! Hoàng Tử Thao kìa! – Lộc Hàm hứng hởi chỉ tay vào con gấu trúc, đưa mắt nhìn Thế Huân.

Nghe vậy Thế Huân không khỏi bật cười thành tiếng, sau đó kéo Lộc Hàm ra chỗ mấy con nai nhỏ chỉ:

– Lộc Hàm của anh kìa!

Khi đến chỗ đám khỉ, có một con đang ngồi ăn cam ngon lành, Lộc Hàm liền thét lên:

– Chết! Khỉ con kia ăn mất Chung Đại rồi!

Hai người cứ thế cười đùa. Chơi được một lúc lâu, hai người ai cũng đói lả, mệt mỏi, liền rẽ vào ghế đá gần đó ngồi xuống. Sau đó, Lộc Hàm nhẹ nhàng lấy trong túi hộp bánh bao nói:

– Thế anh có muốn ăn Mân Thạc không?

Thế Huân gật gật đầu, hôn lên má cậu rồi nhận lấy hộp bánh. Cả hai vui vẻ nói chuyện ăn uống mà quên mất cả thời gian.

Thực sự, ngày hôm đó đã trở thành buổi đi chơi đáng nhớ nhất của sáu cặp đôi này. Thật vui a! ~

...

Hết chap rồi! Nhớ Cmt & Vote cho au nhé! :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn