Chương 12 : Hai chú mèo nhỏ nhỏ xinh xinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời mưa tầm tã, Hoàng Tử Thao quên mang theo ô, cả người ướt sũng lội mưa chạy về nhà. Đến trước khu chung cư EXO, cậu bất ngờ vấp phải cái gì đó, ngã cái bẹp. (đập xuống đất nè! XD) Hoàng Tử Thao thầm chửi rủa cái số xui của mình, theo phản xạ quay lại xem mình vừa đá phải cái gì.

A! Hóa ra là một chiếc thùng cát tông. Do thùng bị lật, nên Hoàng Tử Thao dễ dàng quan sát được phía lòng thùng. Bên trong, đó là hai chú mèo con một đen một trắng, trông cực kì dễ thương, nhỏ nhỏ xinh xinh, giương đôi mắt to của mình nhìn Hoàng Tử Thao, kêu meo meo như muốn níu cậu lại. Thấy vậy, Hoàng Tử Thao không kìm nổi, liền ôm luôn cả cái thùng chạy vào trong khu chung cư.

Về đến căn hộ, cả người cậu nhớp nha nhớp nháp, dính đầy bùn đất và nước mưa. Cậu liền ôm hai chú mèo từ trong thùng ra, chạy vào trong nhà vệ sinh để tắm rửa. Bình thường, cậu cứ nghĩ tắm cho mèo rất cực, nhưng không hiểu sao, hai chú mèo này lại ngoan ngoãn để cậu dội nước và lau người cho, thực chất thì chúng cũng có sợ nước nên cậu chỉ xả nhẹ nước vào người từng đứa, để cho chúng nó bớt sợ hãi. Tắm rửa xong xuôi, cậu đem hai đứa đi sấy khô, bé trắng vừa nghe thấy tiếng máy sấy, liền nhảy dựng lên trốn vào góc phòng, lông dựng ngược, mắt trợn lên nhìn cái mắt sấy như kẻ thù của mình. Cậu cũng bó tay, đành đem khăn ra lau khô lông cho nó. Còn bé đen thì ngược lại, nghe thấy tiếng máy sấy vẫn thái độ như bình thường, thậm chí còn thích gió thổi từ mày, lúc được sấy khô làm mặt rất thỏa mãn. Quả là đen với trắng, đối lập nhau hoàn toàn.

Sau khi vệ sinh cho hai bé xong, Hoàng Tử Thao nổi hứng muốn chơi đùa với hai bé, liền đem quả bóng tennis của Ngô Diệc Phàm, ném ra cho hai bé nghịch. Bé mèo đen thấy quả bóng chỉ hững hờ nằm dài, mắt liu diu, còn bé trắng lại rất hứng khởi, đùa nghịch, lăn qua lăn lại với quả bóng.

Đột nhiên, mấy bé tiến đến dụi dụi đầu vào chân cậu như muốn làm nũng. Cậu thấy vậy không khỏi ấm lòng. Liền ôm cả hai bé vào người mà vuốt ve chúng. Đến khoảng tám giờ, Hoàng Tử Thao phải đi nấu cơm, liền bỏ hai bé mèo xuống, tiến vào phòng bếp. Ngửi thấy mùi thơm của cá, hai bé không kìm được mà tiến vào phòng bếp hướng đến cậu mà kêu "meo meo'. Hoàng Tử Thao hiểu ý của bọn chúng, gỡ cá ra rồi trộn với cơm, sau đó chia làm hai đĩa, đặt xuống đất cho chúng. Hai chú mèo nhỏ vừa thấy đồ ăn, liền chạy đến ăn ngon lành. Hoàng Tử Thao sợ bọn chúng ăn xong khô miệng, lấy thêm hai đĩa trũng để nước, đặt trước mặt bọn chúng, sau đó mới yên tâm vào ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cậu dọn dẹp bát đĩa, mặc kệ cho hai đứa chạy đi chạy lại trong nhà chơi đùa. Cậu thỉnh thoảng có đảo mắt qua quan sát hai đứa, phát hiện ra rằng đứa trắng hiếu động hơn đứa đen, nó luôn tay luôn chân nhịch ngợm, không chịu ngồi yên một chỗ, chẳng bù cho đứa đen, chỉ nằm ình như đang ngủ.

Đến tối muộn, cậu ôm hai bé vào trong phòng, đắp chăn cho chúng. Hai bé cũng ngoan ngoãn nằm im, cùng cậu chìm vào trong giấc ngủ.

...

Ngô Diệc Phàm đi làm trở về đã hơn mười hai giờ, cả người mệt mỏi, liền chẳng nói chẳng rằng chạy vào trong nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó lau khô đầu tóc, rồi leo lên giường ôm lấy Hoàng Tử Thao ngủ luôn. Đột nhiên, từ trong chăn, "Méo" lên một tiếng, anh giật mình lùi lại phía sau, phát hiện mình vừa đè lên thứ gì đó mềm, liền lật chăn ra, thấy ngay trong chăn có hai cú mèo nhỏ, con đen thì đang ngủ ngon lành, con trắng thì đang dựng ngược lông móng mà nhìn anh. Hoàng Tử Thao cũng vì đó mà tỉnh giấc, chớp chớp mắt để nhìn cho rõ.

– Anh về rồi à? – Cậu vừa dụi mắt vừa hỏi.

Diệc Phàm khàn khàn giọng đáp lại:

– Ừ! Anh về rồi! À mà này, sao trong chăn...lại có mèo vậy?

Hoàng Tử Thao nghe vậy "à" một tiếng, sau đó liền kể hết mọi chuyện cho Diệc Phàm nghe. Cậu có hỏi thêm anh về việc nhận nuôi hai chú mèo này, ban đầu anh có phần không đồng ý, nhưng nhìn Tử Thao có vẻ rất thích chúng, nên anh cũng chiều theo ý cậu.

Từ đó trở đi, trong nhà hai người lại có thêm hai thành viên mới nữa.

...

Hoàng Tử Thao đặt tên cho chú mèo đen là Mun, còn chú mèo trắng là Miu. Mun và Miu từ khi dọn đến căn hộ, luôn ngoan ngoãn nghe lời cậu, đi vệ sinh đúng chỗ, ăn uống gọn gàng, móng thì được cậu cắt hết rồi nên chẳng thể cào xé. Chỉ có điều Miu rất hiếu động, chạy nhảy khắp trong nhà, cũng vì vậy mà có lần vô tình làm đánh đổ chiếc bình yêu thích của Diệc Phàm, làm anh vô cùng tức giận, quát mắng nó, khiến nó tủi thân, thấy anh là liền trốn đi.

Có một lần Ngô Diệc Phàm đang nằm ngủ trên ghế sô pha, Miu thấy anh không có thức, liền nhảy lên trên người anh, dụi dụi làm nũng. Diệc Phàm cũng vì vậy mà tỉnh, phát hiện ra Miu đang chơi trên ngực anh, lăn qua lăn lại rồi lại dụi đầu, anh cảm thấy nó dễ thương kinh khủng, định ngồi dậy để vuốt ve nhóc thì Miu liền chạy mất. Chắc là lại tưởng anh còn giận đây mà.

Diệc Phàm thấy nó phản ứng như vậy, liền nhẹ nhàng gọi gọi tên nó, nở nụ cười nhìn Miu ở góc phòng, vẫy tay bảo nó tiến đến chỗ anh. Miu nhận ra mặt anh đã không còn giận dữ như trước, vui vẻ chạy đến nhảy vào lòng anh nằm.

Hai đứa nó thân nhau như thế đấy.

Bên cạnh đó, bé đen lại thân với Hoàng Tử Thao hơn. Trong một lần cậu đang làm việc, kiểu gì lại làm rơi mất một cuộn phim ở đâu đó, thế làm tìm thấy mệt luôn. Vậy mà chẳng ai nói cũng chẳng ai rằng, Mun lại ngậm cuộn phim đó chạy đến chỗ Hoàng Tử Thao đó rồi nhả ra, sau đó dụi dụi vào gấu quần cậu làm nũng.

Hoàng Tử Thao vừa thấy cuộn phim, liền sung sướng đến tột độ, tại đây là cuộn phim rất quan trọng. Sau đó, liền ôm lấy bé đen, hôn lấy hôn để. Thương quá đi a! ~

...

Một hôm, gia đình Xán Bạch gửi hai đứa con ở nhà Ngô Diệc Phàm, vì hai người họ có việc bận đột xuất. (Việc gì vậy ạ? :v) Đứa thứ nhất tất nhiên là Trịnh Hải Yến rồi. Còn đứa thứ hai thì chính là đứa mà hai người mới nhận nuôi ở cô nhi viện, tên là Phác Bạch Chân, là con trai, năm nay bảy tuổi. Khác với tiểu Yến nhoi nhoi, thì Bạch Chân lại rất trầm tính, ít nói. Nhưng tất nhiên con nít vẫn hoàn là con nít, thấy mấy thứ dễ thương là thích liền. Bước vào nhà, hai đứa vừa thấy bọn mèo, liền vui sướng chạy đến vuốt ve chúng. Yến Yến thì rất thích bé mèo trắng quậy phá, cứ cầm dây len đùa ngịch cùng với nó. Còn Bạch Chân lại thích bé Mun trầm tính hơn, chỉ ngồi yên một chỗ mà vuốt bộ lông mềm mượt của nó. Cả ngày trời hôm đó, hai bé chỉ dính sát với hai chú mèo nhỏ. Thậm chí đến lúc Bạch Hiền cùng Xán Liệt đến đón, hai đứa còn nuối tiếc, không chịu về, phải dỗ mấy bé mãi mấy bé mới nghe lời đi theo về nhà.

Từ đó, thỉnh thoảng, hai bé lại đòi đến nhà chú Tử Thao để được cùng chơi với hai nhóc mèo Mun, Miiu siêu dễ thương và đáng yêu nữa.

...

Hôm nay, Diệc Phàm lên cơn động dục, kéo Hoàng Tử Thao vào phòng mà thô bạo đè xuống hôn lấy hôn để. Đột nhiên lúc chuẩn bị tiến vào, thì...

"Méo"

Diệc Phàm lại một lần nữa đè lên đuôi của Miu, khiến nó đau đớn dựng hết lông lên, qua lại nhìn hai người. Diệc Phàm bị phá đám giữa trừng, liền xìu xuống, chẳng mấy vui vẻ quay sang nằm một góc dỗi. Hoàng Tử Thao thấy vậy không khỏi bật cười, nhẹ nhàng "đuổi" hai chú mèo nhỏ ra khỏi phòng, tiến đến ôm lưng anh, cất tiếng:

– Nè! Anh đừng trách Miu chứ! Dù gì nó cũng chỉ là một con mèo mà!

Diệc Phàm bĩu môi nhìn cậu ấm ức nói:

– Nó phá đám anh! Làm anh mất hứng! Hứ!!

Hoàng Tử Thao nghe vậy, liền nhướn người lên, cắn môi anh, đảo lưỡi vào bên trong, hôn ngấu nghiến. Rồi làm mặt gian xảo hỏi:

– Thế này đã hết mất hứng chưa?

Và quả như lời cậu nói, nụ hôn lấy như một liều thuốc kích dục, khiến cho anh không chịu nổi mà đè cậu xuống, tiếp tục công việc khi nãy.

Còn riêng hai nhóc mèo, không hiểu nguyên do tại sao mình lại bị đuổi ra ngoài, cứ đứng ở cửa cào cào đến tội nghiệp. Hai bé mèo à! Tối nay hai bé không được vào trong đâu, nên đừng có hi vọng nhé!

...

Xong rồi đó! Như mọi lần , các readers nhớ Cmt & Vote nha! :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn