Chương 15 : Hoàng Hậu Gía Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Ring...ring...ring...

Mới sáng sớm, nhà của Mân Thạc không hiểu sao chuông cửa đã reo ing ỏi. Chung Đại mệt mỏi cựa người rồi lại ngủ tiếp (Chắc đêm qua hai "thím" lại vận động quá sực rồi chứ gì? Tôi biết ngay mà! :v). Mân Thạc thương vợ, thôi thì dậy sớm một chút, vệ sinh sơ qua rồi ra mở cửa. Nhưng đến lúc cửa mở rồi thì lại chẳng thấy người đâu. Rốt cuộc mới sáng sớm mà ai đã chơi khăm nhà anh thế này?

Thực bực mình quá đi mà! Chắc phải thêm luật mới được!

Anh nhăn nhó đóng cửa lại. Chưa đầy nửa phút sau chuông điện thoại lại reo.

– Alo – Mân Thạc nhấc máy trả lời đầy thái độ.

[Anh! Là em nè! Tuấn Miên nè! Anh ơi! Có việc gấp! Là...]

Mân Thạc đang nửa tỉnh nửa mơ, nhưng khi vừa nghe Tuấn Miên nói xong thì mặt bừng tỉnh, sau đó là trở nên xanh mét, cuối cùng vội vàng nói cám ơn rồi dập máy. Anh hoảng hốt chạy vào phòng sắp xếp quần áo vào vali, thậm chí vội đến nỗi chỉ nhét đồ vào chứ chẳng thèm xếp gọn gàng lại. Tiếp đó, anh lay người Chung Đại:

– Chung Đại dậy mau lên! Mau lên! Không nhanh là chúng ta sẽ đi đời đó!

Chung Đại trở mình mặc kệ anh, chùm chăn ngủ tiếp. Anh vừa hoảng vừa bực.

Thiệt tình đến nước này rồi mà còn muốn ngủ? Biết vậy tối hôm qua chẳng làm quá sức! (Dạ! Tôi biết ngay mà! :v)

Thế là anh đành bế phốc nhóc dậy, tay cố với kéo theo cái vali đi ra cửa. Nhưng khi vừa bật cửa thì cả người anh chợt cứng lại, đứng đơ như trời trồng.

Mân Thạc thầm nghĩ: "Thôi xong! Đi đời nhà ma rồi!"

...

Chúng ta hãy quay lại năm phút trước đó, trước cả khi Tuấn Miên gọi điện cho anh trai mình, lúc mà chuông cửa nhà vừa reo. Đứng đối diện cửa là một người đàn ông cùng với một số hành lí bên cạnh. Nói là đàn ông chứ thực chất người này trông rất rất trẻ, nhìn cứ như là thanh niên vậy, không trẻ hơn cả thế, nếu lướt qua vẻ bề ngoài thì chắc mọi người thể nào cũng đoán người này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.

Phải nói là người này thật sự rất đẹp, vừa trẻ lại vừa đẹp chứ! Quả là mỹ nhân!

Cặp mắt đen láy long lanh, má hơi ửng hồng, mái tóc nâu sẫm hơi xoăn nhẹ, môi đỏ hơi bĩu. Trời ơi! Dễ thương quá đi mất! Nhìn mà chỉ muốn cắn một cái thôi!

Cậu bé ấy đứng ngoài chờ một lúc bèn chở nên mất kiên nhẫn, đành xách hành lí qua bên căn hộ số ba nhấn chuông. Không lâu sau, cửa liền bật mở, Trương Nghệ Hưng kinh ngạc khi nhìn thấy cậu bé, run run hỏi:

– Cho hỏi...Em là ai?...Em...em đến tìm ai vậy?

Cậu bé nghe câu hỏi đầy sự để phòng ấy, trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ ác ý, bất giác nở nụ cười tươi rói, khóe mắt cũng vì thế mà híp lại:

– Em đến tìm anh Tuấn Miên! Lâu lắm rồi em không gặp anh ấy! Nhớ anh ấy ghê! À quên! Chưa giới thiệu với anh! EM LÀ NGƯỜI YÊU ANH ẤY!

Cậu nhóc đó cố tình nhấn mạnh câu "EM LÀ NGƯỜI YÊU ANH ẤY!" như vẻ muốn khiêu khích cậu. Nghệ Hưng nghe xong mặt liền trắng bệnh, rồi bỗng nhiên từ khóe mắt chảy xuống những hạt trân châu trong suốt.

Tuấn Miên ở trong nhà mãi không thấy cậu quay vào, liền mất kiên nhẫn đi ra phía cửa thì thấy Nghệ Hưng đang run run khóc ở đó. Gã không để ý cậu con trai kia mà tiến đến ôm cậu vào lòng, an ủi:

– Sao thế? Sao em lại khóc? Nói anh nghe!

– Còn sao với cả trăng!!! Hóa ra anh vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả! Thế mà tôi cứ nghĩ anh sẽ trở thành người đàn ông chung tình, sẽ mãi trân trọng tôi! Thế đấy! Hóa ra là mình tôi đa tình! Ha ha!!! – Nghệ Hưng vừa khóc vừa cười, trôn cực kì thê thảm.

Tuấn Miên nghe mà chẳng hiểu gì cả, nghiêng đầu hỏi lại vợ yêu:

– Em nói gì anh không hiểu?

– Không hiểu thì đi mà hỏi người yêu xa của anh ấy! – Cậu chỉ tay vào người con trai đang cắn môi cười cười trước cửa, mặt cực kì hả hê, thích thú nhìn hai người cãi nhau như được xem kịch vậy.

Vừa trông thấy người kia, gã chợt hiểu ra mọi chuyện, vội hướng đến cậu mà giải thích:

– Không phải như em nghĩ đâu!!! Đây là...

– Tôi không nghe! Tôi không nghe! – Gã chưa kịp nói hết câu thì đã bị cậu cắt ngang. Sau đó, cậu vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Tất nhiên gã liền đổi theo sau.

Khi hai người vừa bỏ đi, người con trai kia bật cười ha hả, trông cực kì vui vẻ. Rồi người đó để hành lí lại trong nhà Tuấn Miên, tiếp đó quay lại nhà của Mân Thạc. Đang định nhấn chuông lần hai thì cửa đột nhiên bật mở. Nguyên nhân do đâu chắc mọi người cũng biết rồi!

...

Quay lại hiện tại, Mân Thạc cứ đứng như trời trồng ở đó, chẳng nói cũng chẳng rằng, chỉ là mặt mũi tự dưng trở nên trắng bệch, người run bần bật, có vẻ rất sợ hãi người con trai trước mặt. Người con trai ấy thấy anh thì cười toe toét, đang định nói gì đó thì trông thấy Chung Đại trong lòng anh cựa người.

Nhóc do tư thế ngủ không thoải mái, liền trở nên khó chịu, mở mắt vươn vai dậy. Đập vào mắt nhóc là khuôn mặt trắng bệnh của anh, nhóc không hiểu vấn đề, chỉ biết lần theo ánh nhìn của anh và rồi trông thấy người con trai tuyệt đẹp kia.

Thấy Chung Đại tỉnh, cậu bé ấy đột nhiên cất tiếng, làm vẻ mặt ủy khuất:

– Sao em mới đi du học vài năm mà anh đã kiếm người mới rồi! Em buồn lắm anh có biết không? Chúng ta đã từng YÊU nhau rất SÂU ĐẬM mà! Híc!

Chung Đại ban đầu cứ ngơ ra, phải đợi một lúc sau mới tiếp thu được hết lời của cậu bé đó. Rồi vành mắt nhóc chợt đỏ lên, nhóc òa khóc oa oa như một đứa trẻ, vừa khóc vừa dãy khỏi người anh, đánh vào vai anh:

– Đồ Xấu Xa!!!! Đồ Xấu Xa!!! Hóa ra anh đã có người yêu ở bên ngoài!!! Đồ Xấu Xa!!! Tôi ghét anh!!! Ghét anh nhất!!!! Oa oa...

Mân Thạc hoảng hốt ôm cậu vào lòng, vội nói to:

– Không phải!!! Không phải!!! Anh không có người yêu bên ngoài!!!

– Thế đây là ai chứ?!?! Oa...

– Đây là...BA ANH!!!!

Nghe xong câu này, Chung Đại quên cả khóc, mắt kinh ngạc mở to nhìn anh, sau đó đảo qua nhìn người con trai kia!!!

Ế?!? Ế?!? Ế?!? CÁI GÌ CHỨ?!?!

...

Chung Đại xấu hổ cúi gầm mặt, tay run run rót nước rồi đưa cho "cậu con trai" kia. Y chỉ cười, rồi nhấp tý nước sau đó cất tiếng:

– Chán quá à! Ba cứ nghĩ sẽ chọc được hai đứa chứ! Thiệt tình a!

– Ba ác ý quá! – Mân Thạc than thở – Sao ba lại đến đây chứ?

– Ủa?!? Bộ ba đến thăm con không được à? Con thật vô tâm quá đi! – Y giả bộ trách móc, sau đó quay sang phía Chung Đại, bẹo má nhóc! – Màn thầu à! Không ngờ nha! Con lại kiếm được "đứa con dâu" dễ thương như thế này! Trời ơi! Thật có phúc quá đi!

(Màn thầu: bánh bao của Trung Quốc)

Chung Đại mặt đỏ bừng lí nhí nói:

– Dạ...Cháu cũng...cũng bình thường thôi...chú!

– Không được xưng chú! – Y vỗ nhẹ vào mặt nhóc nói – Phải xưng "ba"!

– Dạ!...Ba ạ!

– Đúng rồi! – Nghe vậy Y liền mỉm cười! – À quên! Chưa giới thiệu với con! Ba là Kim Tuấn Tú, cha dượng của Mân Thạc! Và là cha ruột của Tuấn Miên. Thế nên hai đứa mới là anh em đó con!

Chung Đại "a" lên tiếng làm vẻ đã hiểu! Hóa ra là như vậy!

– Sao ba lại đến đây? Đừng nói là hai người lại cãi nhau nhá! – Mân Thạc bỗng dưng cắt lời của Tuấn Tú. Y bĩu môi, nhăn mặt nói:

– Đừng có nhắc đến việc đó! – Rồi quay sang Chung Đại – Con dâu dễ thương quá à! Tối nay hai chúng ta ngủ với nhau đi! Phải tìm hiểu nhau chứ! Nhỉ?

– Không...

– Dạ được! – Mân Thạc đang định tử chối thì nhóc lại liền cắt ngang, gật đầu lia lịa.

Thật tình! Mấy hôm vừa rồi bị hành xác kinh khủng chết đi được. Hôm nay nhất định phải trốn!

Thế là đương nhiên, tối hôm đó Mân Thạc ăn chay. (kaka =]])

...

Không hiểu sao, chỉ sau một đêm hai người kia chợt trở nên cực kì thân thiết, nói chuyện rất vui vẻ, dường như bỏ lơ luôn cả Mân Thạc, khiến anh tủi thân đến tội nghiệp, đưa anh mắt uất hận nhìn cha mình. Tối nào hai người cũng bám ríu lấy nhau nói chuyện tíu tít, bỏ rơi anh trên giường king size cô độc. Việc đó cứ thế mà kéo dài đến cả tuần.

Anh thầm nghĩ: "Thật không thể chịu nổi nữa rồi! Cứ thể này chắc chết vì ăn chay mất!"

Và cũng trong một tuần đó, Nghệ Hưng vẫn lạnh nhạt với Tuấn Miên, cậu quay về nhà cũ ở, chẳng nói chẳng rằng đóng cửa, không cho gã giải thích lấy một câu. Gã tìm đủ kiểu để liên lạc với cậu, như điện thoại thì tắt máy, hòm thư thì bị chặn. Thật tức quá đi mà!

Thế rồi gã liền gọi điện cho anh trai mình, tâm sự:

– Anh ơi! Chắc em chết mất thôi! Nghệ Hưng không thèm để ý đến em nữa!

[Thế chú bay nghĩ anh khá hơn chú bay à? Anh ăn chay cả tuần rồi đấy có biết không hả?] – Mân Thạc bực tức nói.

– Thế này không được rồi! Phải cầu cứu người đó thôi!

[Chú nói chỉ có chuẩn đó]

Sau đó, bất giác trên khóe môi hai người liền xuất hiện một nụ cười cực kì gian xảo.

...

Ring...ring...

Chuông cửa nhà Mân Thạc một lần nữa lại reng ing ỏi. Chung Đại vội vã chạy ra mở cửa, sững sờ nhìn thấy người đàn ông cao lớn phía đối diện, trông vô cùng lịch thiệp và anh tuấn. Nhóc đơ ra một giây, sau đó liền hỏi:

– Chú tìm ai vậy ạ?

– À! Cho hỏi có Kim Tuấn...

– Ai vậy con? – Kim Tuấn Tú từ phía trong nhà chạy ra, trông thấy người đàn ông đó mặt đột nhiên xanh mét. Rồi sau đó y định quay người bỏ chạy nhưng lại chậm một bước, bị hắn chặn lại, khiêng cả người lên vai. Y không phục, liên tục dãy dụa, miệng không ngừng kêu lên:

– Tên khốn Phác Hữu Thiên!!! Anh là gì ở đây hả?!? Bỏ tôi xuống mau.

Nghe thấy tiếng ồn, Mân Thạc từ trong bếp chạy ra, liền thấy cảnh tượng vô cùng thú vị, miệng cười tươi roi rói. Trông thấy anh, người đàn ông đó liền cất tiếng:

– Cho bố mượn căn phòng ngủ!

– Bố cứ tự nhiên!

Sau đó, chỉ tay hướng đi cho hắn. Hắn gật đầu, rồi khiêng Tuấn Tú vào trong đó đóng cửa cái rầm. Sau đó, từ trong phòng liền phát ra những tiếng rên khiến cho bao người không khỏi đỏ mặt.

...

Ngày hôm sau, Tuấn Tú liền biết mất không dấu vết. Chung Đại biết tin y đi thì có hơi buồn nhưng Mân Thạc thì lại cực kì vui vẻ. Thế là không phải ăn chay nữa rồi!

Còn cặp Tuấn Miên Nghệ Hưng cuối cùng cũng gỡ bỏ được hiểu lầm, hai người lại bám ríu lấy nhau không rời.

Tất nhiên, sau một tuần kiêng chay, mấy lão nhà ta nhất định phải đòi đủ cả lãi lẫn lời rồi!

Mà lãi với lời là gì chắc ai cũng biết ha!

...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn