Chương 16 : Kẻ Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Nhân hôm nay cực kỳ rảnh rang, bắt đầu có ý nghĩ sinh nông nổi, quyết định rủ Độ Khánh Thù đi hẹn hò một chuyến.

Hắn ung dung cầm điện thoại bấm số cậu, môi bất giác nở nụ cười. Không ngờ người như hắn mà cũng có ngày đi hẹn hò. Đúng là đời!

[Alo] Giọng nói ấm áp cất lên sau vài tiếng tút.

– Khánh Thù à! Hôm nay em có muốn đi đâu chơi không? – Kim Chung Nhân không nghĩ ngợi mà cất tiếng hỏi ngay.

[Ừm! Ok! Anh muốn đi đâu?]

"Đồng ý rồi! Em ấy đồng ý rồi! Vui quá!" Chung Nhân thầm mừng. Thật là! Ông trùm mặt lạnh đâu mất rồi!

[A! Hay mình đi chợ đêm đi!] Cậu đột nhiên reo lên, hình như rất thích thú.

– Được! Chỉ cần em muốn!

[Vậy nha! Anh chuẩn bị đi! Năm giờ em về rồi chúng ta cùng đi! Chào anh nha!]

– Chào em!

...

Kim Chưng Nhân tắm rửa sạch sẽ, vui vẻ ngồi đọc báo hóng thời gian chờ Khánh Thù về.

Ngay khi chuông cửa vừa reo, hắn nhanh nhẹn chạy ra. Biết ngay ở bên ngoài đó chính là Độ Khánh Thù, nhưng điều hắn không ngờ là bên cạnh cậu còn có thêm một người con trai nữa. Vừa thấy hắn, người con trai ấy liền nở nụ cười hiền dịu. Chung Nhân có linh cảm chẳng lành, bèn cất tiếng hỏi cậu:

– Ai vậy em?

Khánh Thù trông thấy vẻ mặt đầy phòng thủ của anh vui vẻ đáp:

– À! Đây là đồng nghiệp của em! Cậu ấy tên là Thanh Tôn. Ừm! Tại chỗ ở của cậu ấy đột ngột bị phong tỏa nên hiện giờ cậu ấy không còn chỗ nào khác, nên em tính cho cậu ấy ở đây tạm một tuần, cậu ấy bảo sẽ cố gắng tìm chỗ ở mới sớm nhất có thể...Nếu anh không phiền...

– À! Không phiền đâu! – Chung Nhân miễn cưỡng đáp.

Thật ra hắn không thích người lạ vào nhà chút nào, nhưng vì muốn làm vui lòng cậu thôi thì đành cố chấp thuận vậy.

Khánh Thù thấy vậy vui ra mặt, kéo đồng nghiệp vào nhà, khiến Chung Nhân không khỏi nhíu mày. Thân thiết đến độ cầm tay nhau à?

Thanh Tôn vừa trông thấy Chung Nhân liền cúi đầu chào, đưa danh thiếp cho hắn. Hóa ra cậu ta là trưởng bếp của Khánh Thù. Thực ra trước đây cậu kể rất nhiều về người này, nhiều đến nỗi khiến hắn không khỏi ghen tị. Thật tình gì mà là "người đã giúp đỡ em rất nhiều", "rồi còn luôn ở bên cạnh những lúc em cần",... Thế nên hắn rất ác cảm với người này. Thêm nữa, nhìn thái độ vui vẻ của cậu ở bên gã, hắn không khỏi bực mình. Gì chứ?!? Bỏ lơ hắn luôn rồi à?

– Nè! Khành Thù! Em có tính đi chợ đêm không? – Hắn cố kìm bực nhọc mà cất tiếng.

– Xin lỗi anh nha! Hôm nay em phải ở nhà tiếp khách rồi! Thôi để hôm khác vậy! – Nói rồi cậu nhẹ nhàng mi nhẹ lên má hắn.

Được hôn, bực bội trong lòng hắn liền tan biến, cảm giác người vui phơi phới. Thôi thì chỉ có một tuần thôi mà! Chắc chẳng có gì đâu!

...

Quả là một quyết định sai lầm! Chỉ có mấy ngày đầu thôi mà hắn muốn giết tên này ghê!

Ngày đầu tiên, gã cùng Khánh Thù vào bếp nấu cơm. Nói là nấu cơm vậy chứ thực ra là tình thương mến thương với nhau thì có. Cái gì mà "để anh giúp", hay là "anh thái rau dùm em nha?", rồi còn "phải cẩn thận kẻo bỏng",... Nhìn mà hắn muốn cầm dao đâm cho tên này mấy nhát ghê cơ chứ lại.

Lúc cơm nóng canh ngọt được dọn ra, Khánh Thù nhẹ gắp cho hắn một miếng gà, nói:

– Anh ăn đi cho nóng!

Nghe câu này mà lòng hắn ấm áp đến lạ thường. Rốt cuộc thì tên kia có làm gì đi chăng nữa thì Khánh Thù vẫn luôn hướng về anh thôi! Không phải vậy sao?

– Cơm ngon không? – Sau một lúc im lặng, Thanh Tôn liền cất tiếng hỏi hắn.

Chung Nhân đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, chẳng quan tâm ai hỏi, cứ thế gật đầu. Thanh Tôn thấy vậy không khỏi bật cười, vui vẻ nhìn hắn đang ăn ngon lành.

...

Tiếp đó, ngày nào Thanh Tôn cũng phụ giúp Khánh Thù dọn nhà. Nói thật thì, nhìn hai người ấy bây giờ chẳng khác gì một cặp vợ chồng, vợ giúp chồng việc nhà, chống phụ vợ việc chung. Hai người vừa hứng khởi nói chuyện vừa luôn tay dọn dẹp. Chung Nhân thấy lại cảm thấy bực. Cái khung cảnh gì đây? Gia đình hạnh phúc à? Rõ rãng là mình với Khánh Thù mới là vợ chồng cơ mà! Nhìn mà muốn chửi thề ghê!

Hắn cứ ngồi đó đưa ánh mắt viên đạn nhìn hai người. Đột nhiên, Thanh Tôn quay sang phía hắn, tay ôm chồng đồ mà nói:

– Tôi đã gấp đồ cho anh rồi nè! Có cần tôi cất...

Chẳng cần chờ gã nói hết câu, Chung Nhân bật dậy bỏ đi khỏi đó. Hắn cảm thấy phi thường chán ghét người này. Chắc đang cố gắng lấy lòng hắn để hắn không chút phòng thủ mà cướp Khánh Thù của hắn chứ gì! Đây đẹp thật nhưng không có ngu đâu!

...

Rồi còn mấy buổi tối, đó là khoảng thời gian hắn cùng cậu thư giãn coi phim, cùng nhau gần gũi, giờ lại có thêm của nợ chắn giữa hai người, luôn miệng cười đùa với Khánh Thù. Hắn bực! Thật sự rất bực! Chung Nhân nhăn nhó nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, nhưng tai lại luôn ngóng chuyện hai người còn lại. Không biết bọn họ nói gì mà nói nhiều thế! Bỗng dưng giữa chừng, Thanh Tôn vươn vai đứng dậy, nói:

– Tôi đi lấy nước! À! Chung Nhân! Anh có khát không? Tôi lấy luôn cho anh!

Hắn chẳng nói chẳng rằng, giả bộ ngủ làm lơ gã. Tên khốn đó đang có âm mưu gì đây chứ!

...

Cứ thể cũng cả tuần trôi qua, cuối cùng Thanh Tôn cũng tìm được nhà ở. Khánh Thù cũng vui thay cho gã, liền chạy ra ngoài mua ít trái cây để làm quà. Nhà chỉ còn lại Chung Nhân cùng Thanh Tôn. Hắn gượng gạo chẳng biết nói gì, cứ ngồi trên ghế sô pha chăm chú làm việc. Đột ngột, Thanh Tôn từ phía sau vòng tay qua cổ hắn, khiến hắn nổi hết da gà, theo phản xạ đẩy gã ra mà bật dậy, gầm lên:

– Cậu làm cái trò gì thế?

Thanh Tôn nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, mặt không chút biểu cảm. Phải khoảng một lúc lâu sau đó, gã nhanh nhẹn lao đến ôm chặt lấy Chung Nhâ, run run nói:

– Em...Em thích anh! Thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!

Ầm!!!

Hả? Hả? Hả? Cái gì cơ?

Chung Nhân chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, cứ đứng đơ như trời trồng, mặc cho Thanh Tôn ôm. Và cùng lúc đó, cũng không biết từ bao giờ, Khánh Thù trở về, túi hoa quả trên tay liền tuột xuống, lăn lóc tên sàn nhà. Hắn theo quán tính quay lại, lấy cậu đang đứng đó, không khỏi bối rối. Rồi Khánh Thù lao đến chắn giữa hai người, liên tục đánh vào người Thanh Tôn, uất ức kêu lên:

– Anh ấy là của tôi! Cậu không được đụng vào! Không được thích anh ấy! Bỏ ra mau! Biến!

Tiếp đó, không biết sức lực từ đâu mà cậu khiêng bổng cả Thanh Tôn cùng với hành lí của gã ném ra biết ngoài, đóng cửa cái rầm. Người vã hết cả mồ hôi, miệng thở hổn hển.

Cậu quay lại vào trong phòng, tiến tới ôm chặt lấy hắn, úp mặt vào lồng ngực hắn, không ngừng lẩm bẩm câu: "Anh là của em! Là của riêng em thôi!"

Chung Nhân vẫn không thể tin được cảnh tượng vừa rồi! Quả là...quả là...Phu nhân của hắn có khác! Ghen mà cũng tuyệt vời như vậy! Yêu quá đi!

Hắn ghì chặt cậu vào lòng, bật cười ha hả, nói:

– Ừ!!! Anh mãi mãi của em! Bà xã à!

Khánh Thù của hắn đúng là vượt quá cả sự mong đợi của hắn mà. Bảo bối à! Em ghen như vậy sao anh dám mà "ngoại tình" nữa chứ! Chỉ là của em thôi!

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn