Chương 32 : Khó Khăn Nối Tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệc Phàm cùng Thế Huân sau khi trở về nhà đã chẳng thấy người yêu mình đâu. Thường ngày thì giờ này Lộc Hàm với Hoàng Tử Thao nhất định sẽ đang chờ cơm hai người rồi. Sao giờ này vẫn nhà cửa vẫn tối om, bếp núc vẫn lạnh ngắt a?

Trong lòng hai người nổi lên dự cảm chẳng lành. Chợt điện thoại của Thế Huân reo lên. Anh vội vàng nhấc máy:

[Thưa chủ tịch! Ở tập đoàn vừa có bưu phẩm gửi đến cho chủ tịch cùng phó chủ tịch. Tôi không biết là gì nhưng bên ngoài ghi rằng rất quan trọng. Có cần tôi đem đến nhà cho ngài không ạ?] Giọng nói đầy nghiêm túc của thư ký vang lên.

Thế Huân nghe vậy, không khỏi mà nhíu mày, ngần ngừ chút rồi mới đồng ý. Khoảng mười tới mười năm phút sau, thư kí liền có mặt trước cửa nhà anh với tập hồ sơ được bao kí, bên ngoài có in chữ đỏ là "Tài liệu quan trọng". Thế Huân vội cảm ơn cô rồi vào trong nhà, từ tốn rót rượu vang ra ly vừa nhâm nhi vừa mở tập hồ sơ. Nhưng khi vừa thấy nội dung bên trong, ly rượu trên tay anh liền rơi xuống đất, vỡ choang, mảnh sành bắt tung tóe. Thế Huân dường như không thèm để ý đến điều đó, anh vội vàng lấy máy điện thoại ra mà bấm số của Diệc Phàm, gầm to vào máy:

"Có chuyện gấp! Mau xuống nhà anh ngay!"

Một lúc sau, Phàm Phàm liền có mặt, trông thấy mặt mày trắng bệch của anh trai mình, anh không khỏi lo lắng, liền hỏi:

"Có chuyện gì vậy anh?"

Thế Huân không nói không rằng, chỉ tung tập hồ sơ vừa rồi ra chỗ anh đang đứng, giấy tờ trong đó bay lả tả. Diệc Phàm vội nhặt một vài tờ trong đó lên coi thử. Chợt, mắt anh mở to, mặt mày nhăn lại thể hiện rõ sự khó chịu, tay nắm mấy tờ giấy đó đến nhàu nát. Rồi anh tức giận xé tung chúng, nhưng có vẻ vẫn chưa hả giận, đấm thêm phát nữa vào bức tường kế bên. Chửi thầm một câu:

"Mẹ kiếp! Sao chúng ta có thể lơ là như thế chứ?"

Thế Huân nãy giờ trầm ngâm im lặng, đột nhiên cất tiếng:

"Điều kiện của chúng này!"

Nói rồi anh ném tờ giấy đã bị vò nát trên bàn cho Diệc Phàm. Anh nhanh nhẹn bắt được sau đó mở ra coi, ngay lập tức dòng chữ màu đỏ chói liền đập vào mắt anh:

Nếu chúng mày muốn người yêu mình được an toàn thì lo mà rút lui khỏi cuộc chơi của nhà Mama với chúng tao đi. Nếu còn can thiệp vào, thì đừng trách tao vô tình.

...

Hiện tại, trong lúc đó, Trương Nghệ Hưng đang cùng Kim Tuấn Miên đi ăn. Hai người ra một nhà hàng nhỏ, thuộc chi nhánh của Wolf. Đang dùng bữa tối vui vẻ, chợt Tuấn Miên có điện thoại, đành phải đứng dậy ra ngoài trả lời. Nghệ Hưng ngồi một mình bên trong buồn thiu thỉu, cứ ngóng gã hoài. Đột nhiên, một nhân viên nhà hàng tiến đến bàn của cậu, đặt xuống một ly nước chanh, rồi nói:

"Đây là quà tặng của nhà hàng a! Mời quý khách thưởng thức!"

Nghệ Hưng cứ nghĩ đây là trò đùa của Tuấn Miên, liền vui vẻ nhận lấy, nhâm nhi một ngụm nhỏ. Không hiểu sao lúc uống, cậu lại ngửi thấy mùi hạnh nhân thoang thoảng.

...

Khi Tuấn Miên quay trở lại bên trong nhà hàng thì thấy một đám đông người tụ tập quanh bàn của mình. Gã cảm giác như có gì đó không ổn, nhanh nhanh chạy lại coi.

Tuấn Miên hoảng hốt khi trông thấy Nghệ Hưng đang gục trên mặt đất, nôn thốc những gì vừa ăn ra, sau đó cậu co người lại, đập đập tay vào ngực, miệng há to, thở dốc liên hồi.

Gã lo lắng tiến đến ôm lấy cậu, lay lay người cậu mà hỏi han:

"Em làm sao thế? Nghệ Hưng nghe anh nói gì không? Trả lời anh đi!"

Nhưng cậu dường như chẳng ý thức được gì nữa, cứ thế mà lịm đi trong vòng tay gã.

Gã hớt hả bế thốc cậu lên, vội vã lái xe đến bệnh viện.

Vừa tới nơi, Tuấn Miên hoảng loạn mà kêu gào, làm ầm cả cái nơi yêu tĩnh đó lên. Chỉ một lúc sau, lực lượng y tá cùng bác sĩ liền chạy ra, nhanh nhẹn đưa cậu lên cáng cứu thương, đẩy vào trong phòng cấu cứu.

Đứng bên ngoài, lòng gã nóng như lửa đốt. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi gã đi ra ngoài vậy? Rõ ràng đồ ăn cậu và gã đều cùng ăn chung, đâu có vấn đề gì đâu. Sao chỉ có mình cậu bị mà gã không bị?

Nghĩ rồi gã liền gọi điện đến cho quản lý là nhà hàng, gào ầm lên:

"Các anh mau gửi hết tất cả hình ảnh máy camera quay được trong ngày hôm nay đến bệnh viện X ngay cho tôi!!! Chậm trễ một giây tôi sẽ giết chết các anh!!! Tất cả các nhân viên trong nhà hàng đừng hòng mà được sống yên ổn! Mau lên!!!"

Và chỉ mấy phút sau, thư kí của gã vội vàng vội vã chạy đến đưa cho Tuấn Miên cái laptop đầy đủ mọi tài liệu gã cần. Gã hung hăng giựt lấy cái máy tính mở ra quan sát. Cho đến khi trông thấy cậu gã đổ vật xuống ghế, Tuấn Miên không thể kìm chế được cơn giận của mình nữa, gã thô bạo đập nát chiếc máy tính, chẳng quan tâm nó có quan trọng hay đắt tiền không. Vẫn chưa hả giận, gã còn đá nó mấy cái, khiến ló lăn vòng vòng rồi vỡ tan ra. Người thư kí bên cạnh run rẩy như cầy sấy, không biết tại sao người chủ tịch lại tức giận đến như vậy.

Rồi đột nhiên, gã quay qua nói với anh:

"Hãy mang tất cả hồ sơ nhân viên tại chi nhánh Y đến đây ngay cho tôi. Tôi cho cậu năm phút. Chỉ năm phút thôi đấy! Đi mau!!!"

Anh hoảng sợ bật dậy chạy ra ngoài, chủ tịch bây giờ thật đáng sợ a!!!

Có lẽ cũng vì vậy nên, người thư kí làm việc với năng suất rất nhanh và hiệu quả. Anh nhanh chóng đem đến cho gã một xấp tài liệu với đầy đủ mọi thông tin chi tiết, không thiếu sót một cái gì.

Tuấn Miên lật hết cuốn hồ sơ này đến cuốn hồ sơ khác, nhưng hình như chẳng thể tìm được gì hữu ích cho mình. Rồi đột nhiên, gã đứng bật dậy ném đống tài liệu trở lại cho anh, quát:

"Đuổi việc tên quản lý ở đó ngay cho tôi! Làm ăn kiều gì mà để cho nhân viên lạ trà chộn vào trong nhà hàng!!! Bây giờ có chuyện rồi!!! Nghệ Hưng mà có việc gì tôi nhất định sẽ đốt hết cả cái chi nhánh đó!!!"

Người thư ký nghe lời đe dọa của gã, cả người run bần bận. Rồi gã đột hiên hét to lên:

"Còn không mau đi?!?"

Anh vội vội vàng vàng "dạ" "dạ" "vâng" vâng" rồi nhanh chân bước ra ngoài. Đây là lần đầu tiên mà anh thấy gã nổi quạu lên như vậy. Kể cả trước đây có gặp khó khăn, hay bất trắc gì, gã rất ít khi nhăn nhó với nhân viên, chứ đừng nói đến mà mắng chửi như bây giờ.

...

Sau mấy tiếng chờ đợi sốt ruột, cuối cùng đèn "phẫu thuật" cũng tắt. Một vị mặc áo Blouse trắng liền bước ra, đứng đối diện gã và hỏi:

"Anh là người nhà của bệnh nhân?"

Tuấn Miên vội vã gật đầu, muốn mở miệng hỏi Nghệ Hưng có sao không, nhưng lại chẳng thể thốt lên lời.

Vị bác sĩ như hiểu ý gã, cười cười mà vỗ vai an ủi Tuấn Miên:

"Bệnh nhân bị nhiễm độc Kali xyanua. Nhưng thật may mắn là được đưa đến bệnh viện kịp thời, nên hiện giờ đã tạm thời thoát khỏi cơn nguy kịch đến tính mạng. Tuy vậy, bệnh nhân vẫn còn hôn mê, phải ở lại bệnh viện để quan sát tình hình trong phòng vô trùng. Bây giờ mời anh ra làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy!"

Nghe vậy, lòng gã cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cũng may em ấy không sao a.

Nhưng rồi đột nhiên lại có chút lo lắng cùng hoảng sợ.

Nhưng em ấy có thực sự an ổn không? Hiện tại vẫn còn đang hôn mê...chưa thể biết là sẽ có bất trắc gì xảy ra nữa?

Thật muốn phát điên quá! Rốt cuộc ai đã làm chuyện này, Nghệ Hưng đâu có tội tình gì đâu!!! Nếu bắt được tiên khốn đó, gã sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết, lăng trì hắn, chu di tam tộc nhà hắn. Nhất định là như vậy!

Đang mải lo nghĩ, chợt điện thoại gã có tin nhắt gửi đến. Nội dung là:

Đây là lời cảnh báo của tao đến mày. Nếu còn can thiệp vào việc giữa tao và nhà Mama, thì có đừng trách!!! Vậy nhé!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn