Chương 33 : Chung Đại Thực Sự Nổi Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau những biến cố vừa rồi, Tuấn Miên đã chẳng còn tâm trí đâu để mà lo chuyện làm ăn nữa, gã ngày ngày chỉ ở trong bệnh viện, mong chờ Nghệ Hưng bình an mà tỉnh lại. Tất nhiên, Chung Nhân cũng hiểu cho gã, không hề trách móc gã một câu, chỉ bảo gã rằng hãy cứ tập trung vào việc chính của bản thân đi, không cần lo cho hắn.

Hắn hiểu cái cảm giác người yêu gặp chuyện như thế nào mà. Rất thống khổ...rất đau đớn! Bản thân hắn cũng đã từng trải nghiệm, sao có thể không biết cho được? Vậy nên hắn cũng chẳng ép buộc Tuấn Miên!

Còn bên Ngô thị đột nhiên im bặt không tăm tiếng gì hết. Ngô Thế Huân chỉ nhắn tin cho Chung Nhân với nội dung đơn giản: "Hiện tại bọn tôi đang gặp chuyện! Nhưng nhất định bọn tôi sẽ tìm cách giúp ông. Nên đừng giận bọn tôi nếu không thấy bọn tôi hành động nhé!".

Chắc là bên đó cũng gặp bất trắc gì rồi chăng?

Kim Chung Nhân mệt mỏi day day thái dương, hắn thật không muốn việc của mình làm ảnh hưởng tới mấy đứa bạn của hắn chút nào.

Có khi nào kẻ đứng đằng sau chuyện này chính là đối thủ của hắn chăng? Nếu vậy thì tên đó quả là rất độc ác, không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Nếu bắt được, hắn nhất định phải trừ khử tên đó! Cả đám đàn em của y nữa, không chừa lại một ai, diệt nấm thì phải diệt tận gốc. Nghĩ rồi hắn nhấc máy lên gọi điện cho em trai mình.

[Alo] Chỉ hai giây sau đầu dây bên kia liền nhấc máy trả lời.

"Em đã tìm ra được may mối gì chưa?"

[Xin lỗi anh nha! Hiện giờ em đang rất rối! A quên! Đúng rồi! Hôm qua Tuấn Miên có gửi cho em một đoạn phim nhỏ, có chút manh mối trong này đó. Em đem qua cho anh để anh tự tìm hiểu nha]

"Ừm được!"

[Vậy anh chờ em một chút!]

"Đồng ý!"

...

Chung Đại vội vàng xỏ giày vào, hô to với Mân Thạc:

"Em ra ngoài một chút! Có gì gọi điện cho em nha!" Nói rồi nhóc đóng cửa chạy ra ngoài ngay.

"Ê! Khoan đã! Anh mới tìm được thêm tài liệu...Đã đi rồi sao?" Anh đi ra cửa cùng với một xấp giấy trên tay nhưng người đã chẳng còn ở.

Thế là Mân Thạc đành nhanh chóng đi dép vào rồi ra ngoài kiếm cậu. Dù gì tập hồ sơ này cũng rất quan trọng a, anh nhờ người quen biết mới có thể tìm ra được. Trong đây có liên quan đến đoạn phim hôm qua mà Tuấn Miên gửi cho anh và Chung Đại đấy.

Vừa ra đến đầu đường, Mân Thạc liền trông thấy bóng dáng quen thuộc đang từ tốn băng qua ngã tư. Chưa kịp mừng thì anh phát hiện ra rằng phía xa có một chiếc xe màu đen trông có vẻ mờ ám. Rồi đột nhiên, chiếc xe đó nhấn ga, phóng thẳng về phía Chung Đại.

Anh hoảng sợ mà chạy đến gọi to tên nhóc.

Nghe tiếng anh, nhóc giật mình quay lại nhìn phía sau nhưng chưa kịp thấy gì thì đã bị một lực đẩy thật mạnh về phía trước.

"Rầm" một tiếng, đường phố bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng còi xe inh ỏi đến đau cả đầu, đám đông cũng vì thế mà bị thu hút, chạy đến tập tụ nơi ngã tư.

Điều đặc biệt hơn là người lái chiếc xe màu đen đó sau khi gây tội, liền tự kết liễu mình mà chẳng rõ nguyên do.

...

Kim Chung Nhân vội vã lái xe đến bệnh viện X. Hắn nhanh chóng chạy vào bên trong, chẳng quan tâm rằng mình đỗ xe không đúng chỗ hay sẽ bị mất xe. Dường như hắn có vẻ rất vội vã.

Chung Nhân tìm đến hành lang vắng vẻ, nơi chỉ có một bóng hình nhỏ nhoi đơn độc đang co người nhẹ rơi nước mắt trước căn phòng còn đang sáng đèn "phẫu thuật". Nhìn cảnh này, Chung Nhân không khỏi đau lòng, nhẹ tiến đến vỗ vai người đó mà động viên:

"Em yên tâm! Mân Thạc sẽ không sao đâu!"

Người đó chẳng thèm ngửng đầu lên nhìn anh lấy một cái, chỉ im lặng vùi mặt vào bàn tay. Chung Nhân hiểu rằng nhóc con hay đùa của mình hiện giờ đang rất thống khổ và lo lắng a. Người mình yêu đang đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, làm sao có thể không hoảng sợ cho được chứ?

Hắn chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống bên cạnh Chung Đại, vòng tay qua vai nhóc mà vỗ vỗ an ủi. Hành động này cũng đã rất lâu rồi hắn không làm. Chỉ những lần thực sự gặp chuyện, hắn mới dùng cách này để an ủi nhóc.

Sau một hồi lâu không lên tiếng, đột nhiên Chung Đại ngẩng đầu dậy, mắt đỏ hoe do khóc nhưng trong đó cũng thể hiện nên sự kiên cường:

"Em nhất định sẽ trả thù cho Mân Thạc! Em nhất định sẽ tìm ra tên khốn đầu xỏ chuyện này!"

Nhìn thấy biểu hiện của nhóc như vậy, Chung Nhân cũng khá bất ngờ. Lâu lắm rồi mới thấy nhóc trở nên nghiêm túc đến thế. Quả thực chuyện này đã làm cho Chung Đại thật sự nổi giận rồi!

Và một khi nhóc đã quả quyết tuyên bố thì nhất định nhóc sẽ làm được!

Đừng có đùa với Kim Chung Đại a!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn