Chương 34 : Những Rắc Rối Chưa Được Gỡ Bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Tử Thao mơ màng tỉnh dậy. Cậu cố gắng quan sát xung quanh, nhưng chỉ phát hiện nơi đây một màu tối om cùng với cái rét run người. Chợt cậu sực nhớ rằng đi theo mình còn có một người nữa, vội vàng mà mò mò xung quanh. Mãi một lúc sau đó cậu mới chạm vào được làn da mềm mại, nhưng lạnh ngắt, không khỏi hoảng sợ, lay lay người đó:

"Lộc Hàm! Tỉnh dậy! Cậu bị làm sao vậy? Lộc Hàm!!!"

"Ưm..." Thân hình nằm trên nền đất lạnh liền cựa nhẹ, rồi mở mắt "Tử Thao phải không?"

"May quá! Cậu không sao a!" Cậu vui mừng vòng tay qua ôm lấy Lộc Hàm.

Biết Tử Thao lo lắng cho mình, cậu không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, cười đáp: "Ừm! Mình không sao! À! Đây là đâu vậy? Sao tối quá! Lạnh nữa a!"

"Mình cũng không biết nữa...khoan đã có khi nào là kho...đông lạnh không?"

Nói rồi Tử Thao đứng dậy chạy vòng quanh, quả nhiên đúng như dự đoán. Hình như hai người mới bị bỏ vào đây, vì bản thân vẫn còn chưa thấm lạnh lắm. Nhưng nếu ở đây lâu, thì nhất định sẽ có chuyện.

Nghĩ rồi cậu bực mình đá mấy cú vào tường, biết đâu sẽ tìm được cửa ra. Nhưng hy vọng vẫn chỉ là hi vọng mà thôi!

...

Độ Khánh Thù cảm thấy dạo này khu chung cư có gì đó là lạ. Không biết mọi người đã đi đâu hết rồi? Sao mà mấy hôm nay cậu chẳng gặp ai hết vậy? Lộc Hàm, Tử Thao, Nghệ Hưng, Chung Đại,...

Bản thân cậu có chút dự cảm không lành về việc này, nhưng sau đó liền gạt đi. Chắc họ chỉ là bận hoặc đi chơi đâu đó ở ngoại thành thôi.

Như mọi hôm, giờ này cậu sẽ lại nhận được mấy bức ảnh lạ tố cáo Chung Nhân. Và tất nhiên, cậu đem chúng đi đốt hết. Bình thản như không có việc gì xảy ra, sau đó vui vẻ đi làm.

Chợt vừa bước đến đầu phố thì có hai bóng đen ép chặt lấy cậu. Độ Khánh Thù chưa kịp kêu cứu thì đang bị dồn vào trong một cái xe bên cạnh đó, rồi phóng đi.

...

Sau khoảng một hồi lâu di chuyển, chiếc xe đó đưa cậu đến một khu công nghiệp nhỏ. Chúng đậu xe trong một nhà kho lớn ở trung tâm khu, sau đó thô bạo mà kéo cậu ra ngoài.

Do lúc ở trên xe cậu phản kháng dữ quá, nên giờ tay chân đã bị trói chặt. Khánh Thù trừng mắt nhìn mấy tên áo đen khốn nạn vừa rồi, nhưng chúng chẳng quan tâm. Chợt, phía ngoài nhà kho có một bóng người từ tốn bước vào, bọn người kia vừa trông thấy là mặt mũi căng thẳng hẳn lên. Độ Khánh Thù cũng có thể tự hiểu rằng đây là kẻ đầu xỏ.

Hóa ra đó là một người phụ nữ. Ả ta đeo kính râm, mái tóc xoăn dài khá sang trọng, mặc bộ váy màu xanh bó sát vào thân hình nhìn trông rất khiêu gợi, khuôn mặt trang điểm đậm nét. Vừa trông thấy Khánh Thù, ả ta kiêu ngạo cởi mắt kính ra, rồi quay sang quan sát cậu một lát mới cất tiếng:

"Cậu là Độ Khánh Thù!"

"Không sai!" Cậu không ngần ngừ, không sợ hãi mà trả lời.

Ả ta đang định nói tiếp thì đàn em phía sau ả thì thầm gì đó, ả ta cười gian xảo trả lời nhẹ lại: "Mấy con chuột đó còn quậy phá thì cứ giảm nhiệt độ trong kho xuống! Thể nào chúng nó cũng im miệng ngay!"

Đàn em nghe lệnh "dạ" một tiếng rồi quay đi. Sau khi xong việc, ả ta trở lại với Khánh Thù:

"Tôi không muốn nói dài dòng, nên sẽ đi thẳng về vấn đề chính luôn! Cậu hãy chia tay Kim Chung Nhân đi!"

"Tại sao?" Khánh Thù nhướng mày làm vẻ khó hiểu.

"Cậu ngu thật hay giả vờ ngu vậy? Mấy hôm vừa qua tôi có gửi ảnh cho cậu rồi mà! Đấy chính là bằng chứng tình yêu sâu đậm của chúng tôi! Nói thật thì, mấy ngày nay chúng tôi luôn ở bên nhau. Nhưng vì anh ấy cảm thấy có lỗi với cậu nên mới không dám công khai. Tôi khuyên cậu nhé, nếu thật sự yêu Chung Nhân thì hãy chia tay với anh ấy đi, để anh ấy có thể đường đường chính chính đi tìm hạnh phúc thật sự của đời mình, chính là tôi đây!"

Độ Khánh Thù nghe xong bỗng dưng bật cười ha hả, cười đến ra cả nước mắt. Người phụ nữ kia thấy vậy cảm giác như mình đang bị khinh thường, thẹn quá hóa giận, quát:

"Cậu cười cái gì chứ?"

"Thấy nực cười thì cười thôi!" Cậu vui vẻ đáp, ánh mắt kiên định mà nhìn ả "Cô đang đùa à? Nếu anh ấy thật sự yêu cô thì cô đã chẳng phải làm ba cái chuyện nhảm nhí như thế này? Nếu anh ấy thực sự để ý cô thì cô cũng chẳng cần lo lắng khi có một tình địch như tôi đây. Thật ra tất cả chỉ là mấy trò bịa đặt mà cô tự ảo tưởng với bản thân mà thôi! Không phải sao?"

"Sao cậu có thể chắc chắn như thế?" Ả bực mình đá vào người cậu, tuy vậy Khánh Thù chẳng lấy gì là vẻ đau đớn, vẫn cứ giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt mà nói:

"Tôi không chắc! Nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng vào anh ấy a!"

"Vậy tôi phải làm sao mới khiến cậu bỏ cuộc?"

"Trừ khi chính Chung Nhân nói ra điều đó!"

Ả nghiến răng ken két, chửi thầm một tiếng "Được lắm!", rồi liền ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó.

...

Cùng lúc đó, Tử Thao sau một hồi quậy phá, cuối cùng cũng thấm mệt. Bầu không khí trong kho không hiểu sao càng ngày càng lạnh thêm. Khiến cho cậu và Lộc Hàm rét đến run bần bật. Hai người ngồi sát lại với nhau, ôm chặt lấy nhau để chia sẻ chút hơi ấm mỏng manh còn lại, mong sao có thể trụ vững thêm một thời gian. Thấy Lộc Hàm có vẻ như bắt đầu đuối đi, Tử Thao không khỏi mà hoảng sợ, siết lấy cả thân mình cậu mà động viên:

"Cố lên! Chắc chắn Thế Huân cùng Diệc Phàm sẽ đến đây cứu chúng ta mà! Đừng bỏ cuộc, Lộc Hàm à!"

"Ừm" Cậu nhỏ giọng đáp lại cho Tử Thao yên tâm, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng chẳng biết mình có thể cố gắng thêm được chút nào không.

...

Kim Chung Nhân đang ngồi làm việc, chợt nhận được một cuộc điện thoại lạ. Khi vừa nghe xong, hắn đột nhiên vô cùng hoảng hốt mà bỏ chạy ra ngoài, phóng xe đi đâu đó.

Hắn nắm chặt lấy vô lăng, chân nhấn ga phóng nhanh, chẳng lo lắng là mình sẽ bị công an đuổi hay bắn tốc độ. Có vẻ như việc này rất quan trọng đối với hắn. Sau một thời gian dài lái xe, cuối cùng nơi hắn rẽ vào lại chính là khu công nghiệp mà Độ Khánh Thù đang bị bắt giam.

Chung Nhân nhanh chóng chạy đến nhà kho lớn. Vừa bước vào trong, hắn liền bắt gặp hình ảnh cậu bị trói chặt, ngồi trên nền đất, thái dương bị họng súng dí vào. Mà người cầm súng không ai khác chính là người phụ nữ lúc nãy. Ả nhìn thấy Chung Nhân, liền cất tiếng chào hỏi:

"Lâu rồi không gặp! Kim Chung Nhân!"

"Cô là...ai?"

Một câu nói của hắn thật mất hứng a. Người phụ nữ đó tức giận không nguôi, mặt đỏ hết cả lên, gào ầm lên:

"Diệp Linh!!! Tôi là Diệp Linh!!! Cái người mà đã bị anh từ chối ngay giữa sân trường đại học! Con mẹ nó! Sao anh có thể không nhớ tôi chứ!"

Chung Nhân "à" một tiếng, cố gắng lục lọi trí nhớ cái tên "Diệp Linh". Hắn chỉ nhớ là hồi đại học hắn được một hot girl nào đó tỏ tình, nhưng hắn chẳng có hứng thú với ả, vì trong lòng hắn lúc đó chỉ có một mình Độ Khánh Thù mà thôi, nên từ chối thẳng tay luôn. Vậy mà không ngờ cô ta thù đến tận bây giờ?

Hắn tắc lưỡi một tiếng, lạnh lùng đưa mắt nhìn ả:

"Nhớ rồi! Tôi không ngờ cô vì mấy chuyện nhỏ nhoi đó mà oán hận đến tận bây giờ đó! Thật là!"

Diệp Linh tức lắm, ả trợn mắt, nghiến răng nãy giờ, nhưng miệng vẫn cười xảo trá mà nói:

"Sắp bại rồi mà anh vẫn còn nhởn nhơ vậy nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà Mama đang ngàn cân treo sợi tóc phải không?"

Nghe vậy, hắn liền nhướng mày:

"Đừng nói là...những biến cố vừa qua là cô làm đó nhé?"

"Không sai a!" Diệp Linh hả hê đáp.

"Hừm! Không tồi đâu!" Hắn vỗ tay làm vẻ tán thưởng, sau đó lại quay sang hỏi ả "Thế cô hôm nay muốn gọi tôi ra đây có việc gì vậy?"

"À! Tên ngốc này không tin là anh yêu tôi, bảo muốn phải chính anh nói." Ả nhẹ nhếch môi "Vậy nên, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi, một là anh nói yêu tôi, hai là tôi bắn chết thằng khốn này. Thế nào?"

Chung Nhân vẫn bình thản, hướng mắt tới chỗ Độ Khánh Thù. Cậu cũng đang chăm chú nhìn anh, sau một hồi lâu im lặng mới bắt đầu cất tiếng:

"Anh hiểu ý em mà, phải không?"

"Ừm" Chung Nhân dịu dàng đám lại, trong ánh mắt hiện rõ sự ôn nhu.

Diệp Linh thấy vậy không khỏi mà ghen tỵ, tức giận quát:

"Giờ thế nào đây!?"

"Cô cứ việc bắn chết cậu ấy đi!" Hắn không chần chừ mà đáp lại "Còn tôi thì..."

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã rút chiếc súng lục ở bên hông mình, sau đó lên đạn, rồi chĩa vào thái dương trên đầu.

Ả trông thế không khỏi mà sợ hãi: "Tại sao?"

Chung Nhân và Khánh Thù chỉ mỉm cười, rồi cùng đồng thanh cất tiếng: "Chúng tôi thà chết để hạnh phúc, chứ không thèm sống mà khiến nhau đau khổ! Đơn giản vậy thôi!"

Diệp Linh mặt mũi trắng bệch, tay cầm súng run run, cắn môi nói:

"Mấy người được lắm!!! Vậy thì tao sẽ cho tụi mày toại nguyện! Xuống địa ngục mà yêu đương đi!"

Và rồi, "Đoàng" một tiếng thê lương, bầy chim giật mình bay toán loạn. Bầu không khí trong nhà kho xộc lên một mùi máu.

(Còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn