Chương 7 : Ngược Luyến Tàn Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này, Lộc Hàm cảm thấy có gì đó khá lạ ở Thế Huân. Dường như, anh càng ngày càng lạnh nhạt với cậu. Ăn nói trả lời cậu thì cụt ngủn, chẳng đầu chẳng đuôi, thậm chí nhiều lúc còn cáu gắt với cậu. Ngày trước khi mới quen nhau anh đâu có vậy. Ban đầu, Lộc Hàm cho rằng đó là do công việc, nên cũng không so đo gì. Nhưng càng ngày cậu càng thấy anh quá đáng. Ngày nào cùng tối muộn mới về, cũng không dặn cậu câu gì để cậu chờ cơm thậm chí có khi đến tận ba giờ sáng. Có hôm Thế Huân còn chẳng về nhà. Lúc cậu hỏi anh thì anh chỉ trả lời qua loa là bận công việc, xong rồi thôi. Nhưng Lộc Hàm rất nghi ngờ vì ngày nào về trên người anh cũng thoảng thoảng mùi nước hoa, không phải loại nước hoa mà anh hay dùng mà là mùi hương của phụ nữ. Một hôm, khi cậu giặt đồ, thấy trên áo anh có dính chút vệt hồng hồng, nhìn có thể đoán ngay đây là vệt son.

Lộc Hàm phi thương tức giận. Thế Huân chẳng lẽ đi ngoại tình sao?

Tối hôm đó Thế Huân trở về, liền bị cậu ném ngay cái áo vào mặt, nói:

- Anh giải thích đi, chuyện này là như thế nào?

Thế Huân ban đầu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cho đến khi nhìn thấy vết son ấy, anh đơ ra một lúc, sau đó bỗng dưng nhếnh môi cười:

- À! Là cái này hả? Hôm trước có một cô gái bị trượt chân ngã vào anh, môi cô ấy tình cờ đụng vào áo anh. Đơn giản vậy thôi! Em có gì thắc mắc nữa không?

Lộc Hàm cứng họng, bán tính bán nghi, hỏi lại:

- Có thật vậy không?

- Anh có bao giờ nói dối em đâu? - Anh vẫn cười, nhưng ánh mắt dường như đang hàm chứa điều gì đó - Tình yêu phải biết tin tưởng nhau chứ, phải không Lộc Hàm?

- Ừm!!! - Lộc Hàm nghe vậy bèn cảm thấy hối lỗi.

Sao mình lại có thể không tin tưởng Thế Huân như vậy chứ, chẳng phải anh đã từng rất quan tâm cậu sao? Chẳng qua mấy ngày nay anh ấy bận việc, với cả giới thương trường làm gì thiếu phụ nữ, dính mùi nước hoa là chuyện bình thường. Chỉ tại cậu suy diễn lung tung. Thật đúng là đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi.

- Em xin lỗi!!! - Lộc Hàm cúi đầu, nắm lấy vạt áo mình bứt rứt.

Thế Huân thấy vậy liền tiến tới ôm cậu vào lòng, cất tiếng: "Không sao đâu!"

Tuy vậy, không hiểu sao, lúc anh ôm cậu vào lòng, cậu lại cảm thấy có chút rợn người.

...

Một hôm, chị của Lộc Hàm - Lộc Hân đến chung cư EXO thăm em trai mình, đồng thời chúc mừng cậu đã xuất bản cuốn tiểu thuyết mới. Lộc Hân cũng là người trong thương trường như Thế Huân, là giám đốc của tập đoàn đối tác với tập đoàn anh. Thế Huân với Lộc Hân tiếp xúc với nhau khá nhiều nên khi gặp nhau cũng khá thân thiết. Hôm nay, Lộc Hân đến nhà, vừa thấy Thế Huân là đã lao vào ôm, Lộc Hàm thấy vậy cũng chẳng nói gì, tại từ bé chị cậu vốn vậy mà, luôn thích ôm người khác.

- Lộc Hàm à! Chúc mừng em nha, cuốn tiểu thuyết mới của em chị mới mua này! - Lộc Hân ngồi bên cạnh cậu, hớn hở khoe cuốn sách vừa mua. Lộc Hàm nhìn chị mình lúc này, không khỏi cảm thấy ấm lòng. Lúc nào cũng là chị cậu quan tâm đến cậu. Hồi cậu mới vào nghề, người ủng hộ cậu nhất chính là chị cậu. Mỗi khi cậu xuất bản một cuốn sách nào đó, Lộc Hân đều mua hết, không sót một cuốn nào. Đến nỗi mà, khi đến nhà cô, có nguyên một kệ sách chuyên để các tác phẩm của cậu.

Lộc Hàm thương chị mình lắm!

- Sao chị không bảo em, để em lên nhà xuất bản lấy cho chị, việc gì phải đi mua? - Lộc Hàm hướng tới Hân mà cất tiếng.

- Chị thích dùng chính đồng tiền của mình mua sách em hơn! - cô lè lưỡi, làm mặt đáng ghét.

Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Lộc Hân có việc bận phải ra về. Vì cần phải hoàn tất tuyển tập truyện ngắn của mình, Lộc Hàm không thể tiễn cô được nên đành nhờ Thế Huân. Nhưng cậu chẳng biết, khi lên xe, cô ghé vào tai anh thì thầm gì đó, Thế Huân nở nụ cười gật đầu đáp lại, sau đó chào tạm biệt cô.

"Tối nay, khách sạn XOXO, bảy giờ. Em chờ anh."

...

Hoàng Tử Thao tiện đường đi chụp ảnh về, ghé qua khách sạn XOXO chờ Nghệ Hưng. Bỗng cậu trông thấy một cặp nam nữ rất quen thuộc. Đó không phải là...Thế Huân và Lộc Hân sao? Trước đây cậu cũng đã từng gặp Lộc Hân một lần, nói chuyện không nhiều nhưng cậu cảm thấy không thích người phụ nữ này cho mấy. Cậu cảm thấy cô thật giả tạo, khác hẳn với tính thật thà của Lộc Hàm. Nhưng vì là chị của Lộc Hàm, nên cậu nể mặt.

Nhưng giờ thì không thể nể hơn được rồi! Dám đi câu dẫn người yêu em trai mình, thật quá quắt mà!

Tiện tay với chiếc máy ảnh, Tử Thao liền bám theo nấp vào góc khuất chụp mấy bức. Tuy là nấp, nhưng tài chụp ảnh của Hoàng Tử Thao không tồi, chụp rất đẹp và rõ nét là đằng khác.

Trên đường đi về, Hoàng Tử Thao im lặng suy nghĩ, không biết có nên đưa những tấm ảnh này cho Lộc Hàm không? Cậu rất sợ làm Lộc Hàm tổn thương, nhưng cậu cũng không muốn Lộc Hàm sống bị lừa dối mà ngây thơ không biết gì cả. Sau một hồi lâu, cậu quyết định về hỏi ý kiến Ngô Diệc Phàm.

Vừa thấy những bức ảnh, Phàm không khỏi bất ngờ về anh trai mình. Trước đây anh biết Thế Huân tuy là người đào hoa nhưng anh không bao giờ lừa dối ai cả, đều yêu rất thật lòng. Đặc biệt là với cậu bé Lộc Hàm, khi nhìn thấy Thế Huân trước đây đối với cậu, Diệc Phàm cảm thấy mình còn quá nhiều thiếu sót với Tử Thao, nên anh luôn lấy Thế Huân làm hình tượng để phấn đấu. Vậy mà bây giờ...

- Anh nghĩ em nên đưa cho Lộc Hàm! - Diệc Phàm cất tiếng nhưng thực chất anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng - Anh nghĩ nên cho cậu ấy biết sự thật còn hơn là cứ ngu ngơ để Thế Huân lừa dối.

- Anh chắc chứ? - Hoàng Tử Thao hỏi ngược lại, trong lòng cậu bây giờ vô cùng bối rối.

Anh bèn lắc đầu, mặc dù nói vậy nhưng anh không dám khẳng định. Lộc Hàm vốn có một trái tim rất yếu đuối, hơn nữa cậu còn là nhà văn, nên sống rất cảm xúc. Nếu biết được chuyện này chắc chắn cậu sẽ rất đau đớn.

Hai người chìm trong sự im lặng hồi lâu.

...

Hôm sau Thế Huân về nhà, thấy Lộc Hàm ngồi ở ghế sô pha như đang suy nghĩ điều gì đó. Song vừa thấy anh liền cất tiếng:

- Anh có thể nói chuyện với em một lúc được không?

Anh nhún vai ra vẻ đồng ý, ngồi xuống bên cạnh cậu:

- Em có gì nói nhanh lên, anh đang bận lắm, không thể ngồi lâu.

Lộc Hàm nheo mắt nhìn anh, gương mặt toát lên vẻ đau buồn:

- Tối qua anh đi đâu?

- Tăng ca ở công ty! - Thế Huân không hề nghĩ ngợi trả lời ngay, lời nói cũng không có một chút gì là ngắc ngứ.

- Vậy anh giải thích sao với những tấm ảnh này? - Cậu liền đẩy có anh một xấp ảnh. Trong đó là hình anh và Lộc Hân đang hôn nhau nồng nhiệt ở hành lang và lúc hai người cùng tiến vào phòng khách sạn.

- Em...Theo dõi anh?!? - Thế Huân vô cùng ngỡ ngàng trước những tấm ảnh - Em có biết tôn trọng quyền riêng tư không vậy?

- Vậy ngoại tình là quyền riêng tư? Hơn nữa là lại còn là với chị gái của em? Anh biết em đau lắm không? - Lộc Hàm nghẹn ngào nói, nước mắt không biết đã rơi xuống từ lúc nào.

- Em... - Thế Huân nghẹn giọng, im lặng một hồi mới khẽ cất tiếng - Xin lỗi em! Thực chất người anh yêu là chị em. Hồi đó, tình cảm của anh đối với em chỉ là bồng đột, cho đến khi gặp Lộc Hân, anh mới biết thế nào là tình yêu thực sự...Anh...

Hai người cứ thế im lặng hồi lâu...

Tối hôm đó, Thế Huân lại ra ngoài, bỏ Lộc Hàm cô độc ở nhà, co mình vào trong chăn khóc đến thương tâm.

...

Ngày hôm sau, Lộc Hân đến tìm cậu, khóc sướt mướt như mưa xin lỗi cậu, nói mình thực sự yêu Thế Huân, kêu là sẽ chia tay anh,...Nhưng cậu chẳng nói năng gì cả, chỉ chân chân nhìn người chị của mình, khiến cho Lộc Hân sau một hồi lê thê vô cùng ngượng ngạo. Bỗng dưng, Lộc Hàm cất tiếng:

- Chị không làm gì sai cả! Chỉ là yêu thôi! Không sao hết, em hiểu mà. Chỉ đừng buồn, dù sao Thế Huân cũng không có yêu em, em chẳng níu kéo làm gì. Nếu hai người thật sự yêu nhau thì cứ đến với nhau đi. Em chúc phúc cho hai người.

Lộc Hân nghe vậy nhào vào ôm cậu, luôn miệng nói cám ơn và xin lỗi, Lộc Hàm chỉ gượng cười cho qua chuyện.

...

Một tuần sau, Lộc Hân ra mắt cha mẹ Ngô Thế Huân. Cha mẹ hai bên gia đình rất ưng ý, quyết định chọn ngày cưới cho hai đứa. Đó cũng là ngày Lộc Hàm dọn ra khỏi khu chung cư EXO.

Một tháng sau, Lộc Hân và Thế Huân tổ chức đám cưới. Lộc Hàm không tới tham dự. Lúc đó, nơi cậu ngồi chính là bệnh viện, nghe tin "tử hình" từ bác sĩ: "Cậu bị bệnh máu trắng!"

Một năm sau, Thế Huân cùng Lộc Hân từ Pháp trở về, nghe tin Lộc Hàm qua đời, Lộc Hân chẳng có một thái độ gì là thương tâm, chỉ vào thắp cho cậu mấy nén nhang cho có. Còn Thế Huân...Anh dường như phát điên sau khi nghe tin này. Anh về căn nhà cũ của mình - nơi đã cùng cậu sinh sống, vừa khóc vừa gọi tên "Lộc Hàm", "Anh về rồi", "Em ở đâu?", sau đó đập phá những đồ dùng trong nhà, gào to: "Đừng có trốn, em ra đây cho tôi!!!". Mọi người trong khu chung cư thấy vậy, liền lao vào ngăn cản anh, nói cho anh sự thật rằng Lộc Hàm đã chết rồi. Thế Huân không tin, anh như người điên vật vờ trong căn nhà. Cho đến khi Diệc Phàm kéo anh đến chính ngôi mộ của cậu, anh mới dám tiếp nhận điều này, ôm ngôi mộ khóc không biết trời đất. Ai nhìn cảnh này cũng không khỏi chua sót, tại sao lúc có không biết trân trọng, để rồi đến lúc mất đi mới thấy hối hận.

Ngày hôm nay, xuất hiện một bài báo: "Chủ tịch tập đoàn Ngô Thị tự tử tại nhà riêng."

...

Đối với Ngô Thế Huân, lúc gặp Lộc Hân anh khá ấn tượng trước vẻ đẹp và tính cách của cô. Sau khi tiếp xúc, anh lại càng thấy cô càng có nhiều điểm tương đồng với anh. Cùng là dân thương trường, nhưng anh thấy Lộc Hân hoàn toán khác với những người xung quanh, cô toát ra nét nổi bật, nói chuyện rất có duyên và kiến thức cũng rất sâu rộng. Rồi càng ngày anh càng cảm thấy thích Lộc Hân. Anh cảm thấy chán ghét Lộc Hàm yếu đuối, sướt mướt văn chương, con trai gì mà...Anh thích một Lộc Hân mạnh mẽ, cá tính và sắc sảo hơn.

Nhưng sau khi chia tay cậu, cưới được cô về làm vợ, không hiểu sao anh không tài nào vui nổi. Cái vẻ mặt đau thương của Lộc Hàm khi phát hiện ra anh ngoại tình với chị mình cứ ám ảnh anh hoài. Song, anh đâm đầu vào công việc để gạt đi hình ảnh đó. Dần dần anh nhận ra Lộc Hân thực giả tạo. Cô ta đi ve vỡn với không biết bao nhiêu đàn ông, cô ta nịnh nọt anh để có thể sang tập đoàn anh làm chức cao. Thực chất, trong đầu cô ta chỉ có nghĩ đến tiền mà thôi. Cô ta chẳng thương em trai mình như những gì cô ta thể hiện, thậm kí còn chán ghét ấy chứ. Sau một năm chung sống, bản mặt thật của cô ta mới hiện ra. Lúc này, anh cảm thấy vô cùng nhớ cậu, không biết cậu ra sao rồi. Thế là anh quyết định về nước ly hôn với Lộc Hân. Nhưng vừa về tới nơi, anh lại nghe được tin mà như sét đánh ngang tai: "Lộc Hàm chết rồi!"

Không thể! Không thể như thế! Anh không tin!

Anh cứ thế tìm kiếm cậu, chắc cậu chỉ giận hờn mà trốn anh thôi.

Thẳng cho đến khi nhìn thấy ngôi mộ của cậu, nét mặt tươi cười của cậu trên đó, anh mới dám tiếp nhận sự thật này.

Đau! Thực sự rất đau! Đây là cảm giác của em khi chia tay với anh phải không? Anh xin lỗi! Làm ơn hãy tha thứ cho anh. Anh hứa sẽ không tổn thương em nữa. Lộc Hàm à! Anh đến tìm em đây!

Tại sao yêu lại đau khổ như thế? Tại sao phải mất mới biết nó quý giá như thế nào? Tình yêu có bao giờ màu hường như tiểu thuyết.

.

.

.

.

.

Thế Huân run run cầm xấp giấy trên tay, mặt đen như mực, trên trán nổi gân xanh, hét to:

- LỘC HÀM!!! Em ra đây ngay!!!!

- Dạ? - Lộc Hàm từ bếp chạy ra, ngây ngô nhìn anh.

- Em viết cái gì thế này?!? - Anh cất tiếng, mặt cúi gằm khiến cho cậu không thể thấy được biểu cảm trên mặt anh.

- Ừ thì...Anh bảo thể loại ngược luyến tàn tâm đang rất thịnh, thu hút độc giả nên em viết rồi đó.

- Sao em lại lấy tên nhân vật là nhân vật đời thực?!? Em nghĩ sao vậy hả?!?

- Thì tại không nghĩ ra nổi mấy cái tên lên em lấy đại tên của bọn mình. Vậy Thôi! - Cậu nhún vai.

- Em...được lắm!!! - Thế Huân gằn giọng - Cái gì mà anh đi ngoại tình?!? Em cho anh là Sở Khanh à?!? Anh không đáng tin vậy sao? Thương em như vậy em còn nghĩ anh ra ngoài ve vỡn với đám con gái sao?!? Lại còn là với chị gái của em?!? Mà em làm gì có chị gái chứ!!! Chém vừa thôi nhá!!! Rồi còn bệnh máu trắng...Bộ em muốn bị bệnh lắm hả NAI NGỐC?!? EM MUỐN CHẾT LẮM HẢ?!?

Lộc Hàm nhận ra vẻ mặt tức giận hầm hầm của Thế Huân, thầm nghĩ trong lòng: "Thảm rồi!!!", vội vàng hướng tới anh mà giải thích: "Ấy...Anh bình tĩnh...bình tĩnh...chỉ là tiểu thuyết thôi mà...Anh đừng nóng!!!"

- Viết lại ngay!!! A!!! Khoan!!!Trước đó phải "phạt" em đã!!! Hôm nay phải cho em biết thế nào sống không bằng chết!!! - Thế Huân nhìn Lộc Hàm bằng ánh mắt sói, vuốt đã lộ hết ra ngoài, nai nhỏ ta thấy vậy liền run như cầy sấy. ( Chạy đi bé nai!!!! (TToTT)/)

Sau khi tự lột áo mình ra, anh liền nhào tới vồ lấy cậu như hổ đói.

- Ưm....Anh...á...Tha mạng...Xin...Anh...Á...A...a..ưm...

Tất nhiên, ngày hôm sau Lộc Hàm liệt giường. Từ đó, cậu cũng chẳng dám viết lung tung về mình và Thế Huân nữa. (Nhật ký chơi ngu của Nai Ngốc :v :v :v)

P/s: Tối hôm đó bảy lần đó nha! Sung sức chưa?!? =]]

...

Một màn Troll ngoại mục của Au đến các Readers. Thế nào?!? Đau tim chưa?!? :v

Yên tâm còn rất nhiều màn troll khác, các bạn trẻ cứ từ từ thường thức nhá! :3

Cuối cùng nhớ Cmt & Vote cho Au nhé! TT^TT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn