Chương 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Thư Quân nhìn đồ vật đầy bàn, cô hình như đều dùng qua rồi, cuối cùng suy nghĩ một chút, cầm lấy cục pin…

“Bùm” một tiếng, pin vậy mà nổ tung, cô hoảng quá ném cục pin đi, tôi và đại ca cũng hoảng đến túm lấy tay của cô để kiểm tra, may mà chỉ là bỏng nhẹ một chút, da hơi đỏ, không có gì đáng ngại.

Hồi thần lại, tôi liền trợn tròn mắt.

Năng lực lôi điện à, đây thế nhưng là năng lực có lực công kích mạnh số một số hai, muội muội à, tôi làm sao không biết em có tính công kích mạnh như thế chứ!

Thư Quân hưng phấn nói: “Là điện sao?”

Tôi gật đầu, bổ sung: “Năng lực lôi điện, rất mạnh.” Tràn đầy lực công kích gì gì đó, nhìn em gái đáng yêu trước mắt, tôi thật sự nói không ra lời.

“Vậy em có thể nạp điện hay không?”

Lấy để nạp điện hẳn là cũng có thể, chỉ là cần học khống chế, bằng không sẽ nổ tung như cục pin. Tôi gật đầu.

Quân Quân mừng rỡ nói: “Thật tốt quá, sau này cho dù hết gas, em cũng có thể dùng nồi điện nấu cơm, trời nóng như thế, em có thể mở điều hòa thổi cho nhị ca, anh sẽ không ngủ đến mồ hôi đầy người nữa.”

Được thôi, nồi điện nấu cơm mở điều hòa gì đó, năng lực lôi điện xác thực rất thích hợp.

“Tiểu Vũ, em xem xem loại ánh sáng anh phát ra này là năng lực gì.”

Đại ca vươn tay qua, trên tay của anh ấy có một đoàn hào quang cỡ như trứng gà, dìu dịu cũng không chói mắt.

Nhìn ánh sáng đó, kỳ thực vô cùng quen mắt, nhưng tôi quyết đoán cho rằng mình chắc chắn sai rồi, không thể nào là loại năng lực đó.

“Đại ca, anh có từng nghĩ tới muốn năng lực thế nào không?” Tôi sâu sắc mà cảm thấy người tràn đầy khí phách như đại ca, trên đầu đội mấy chữ “ta chính là vai chính”, thần khẳng định là anh ấy muốn năng lực gì thì cho năng lực đó, miễn thương lượng à!

Đại ca gật đầu, phóng ánh sáng cỡ quả trứng gà kia lên vai của tôi, ở đó lập tức cảm giác thấy ấm áp và dễ chịu, nhưng mặt của tôi lại đen hết một nửa, đại ca lập tức bỏ tay ra, có chút lo lắng hỏi: “Ánh sáng này khiến em không thoải mái?”

“… Không, ánh sáng này rất thoải mái.”

Chỉ là nhân vật chính tràn đầy khí phách như đại ca, dị năng tốt xấu gì cũng phải là lôi điện hủy trời diệt đất hoặc là năng lực dời núi lấp biển gì đó mới xứng với anh ấy chứ!

Làm sao sẽ!

Làm sao có thể!

Thật sự không thể nào!

Năng lực của đại ca làm sao sẽ là trị liệu hả!

Tệ lắm cũng nên là năng lực khống chế lửa gì đi!

“Năng lực này là trị liệu không sai chứ?” Đại ca giống như muốn xác định mà hỏi.

Tôi mang mặt khốn khổ mà gật đầu.

Đại ca mỉm cười, trực tiếp đặt tay lên vai của tôi, sau đó phát ra hào quang, lần này không còn là cỡ trứng gà nữa, mà là bao trùm cả vai tôi, thật là quá mạnh!

Nhớ lúc đó năng lực trì dũ của tiểu Kỳ chết tiệt kia mới đầu phát triển ra cứ như viên kim cương —- to bằng 10 carat đã đủ quý giá rồi.

Đại ca vừa phát chính là hai cái đầu người lận! Vai trái phải mỗi bên một cái.

Bởi vì muốn chữa lành tôi, cho nên là năng lực trị liệu sao?

Thật ngốc quá, đại ca, em bồi dưỡng một thời gian cũng sẽ khỏe thôi, năng lực của anh thế nhưng là chuyện cả đời đấy!

Tôi lại có chút muốn khóc rồi, phải nhẫn nhịn, mình bây giờ đã là nam nhân, hở tí là khóc, ngay cả mình cũng nhìn không nổi.

“Đại ca, em tương lai nhất định sẽ dùng năng lực bảo vệ anh thật tốt…”

Lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ đầy phòng.

“… Xin lỗi, em nhất định là đầu óc từng bị gạch phang trúng, mới cho rằng đại ca cần em bảo hộ.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý rồi. Hu hu…

“Tiểu Vũ, em có năng lực gì? Em đã biết rồi đi? Đừng làm người khác tò mò.” Đại ca vừa giúp tôi trị liệu vừa hiểu rõ mà nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, vươn ra ngón trỏ sờ vào ly nước trên bàn.

“Là năng lực nước giống tôi sao?” Tằng Vân Thiến bừng bừng hứng thú nói: “Thật tốt quá, vậy có thể để cho tiểu Vũ chỉ đạo tôi rồi.”

Sau hai tiếng “rắc rắc”, một ly nước biến thành một ly đá.

◊◊◊◊

Có loại đồ chơi dị năng mới mẻ này, mọi người đều luyện một cách vô cùng hăng say, nhưng không có ai nghiêm túc hơn Cương Thư Thiên, anh ấy mỗi ngày chiếu theo ba bữa cộng thêm bữa khuya giúp tôi trị liệu, lần nào cũng là làm cho đến kiệt sức phát không ra chút ánh sáng nào mới thôi, thường thường phía sau là đại ca đặt tay lên vai tôi thi triển năng lực trị liệu, phía trước là Quân Quân cầm thìa bức tôi ăn canh gà nếu tôi kiên trì không ăn canh gà, thì biến thành canh thảo dược.

Từ sau khi Trịnh Hành tuyên bố tôi có thể ăn thịt rồi, hơn nữa nên bổ sung thêm protein, càng có các loại đồ ăn nhét vào trong miệng tôi, có từng thấy heo nuôi để cúng chưa? Tôi chính là được nuôi như thế!

Thư Quân mỗi ngày cùng thím bận bịu làm việc nhà, người trong nhà nhiều như thế, việc nhà phải làm cũng rất nhiều, cô thoạt nhìn hoàn toàn không có vẻ đang luyện dị năng, hơn nữa chính cô cũng nói có đại ca và nhị ca, cô căn bản không cần quá cường đại, vẫn là giúp thím làm việc nhà thì thực tế hơn.

Nhưng tôi lại cảm thấy nói không chừng cô thật có thể biến thành người cường đại nhất trong nhà —- không tính đại ca.

Từng thấy ai vừa xào rau vừa nạp điện cho nồi cơm chưa?

Từng thấy ai vừa phơi thịt khô vừa nạp điện cho máy giặt chưa?

Từng thấy ai vừa ngủ vừa nạp điện cho máy lạnh chưa?

Cô chính là nguồn điện biết đi hình người, đi đến đâu nạp điện đến đó à! Ngay cả tiểu Sát cũng cầm iPad kêu cô nạp điện, anh ta muốn nghe nhạc chơi điện tử cơ đấy!

Đời trước tôi thật sự chưa từng thấy ai mới có nửa tháng tận thế đã có thể khống chế dị năng như thế, kẻ có dị năng lôi điện bình thường không làm nổ mọi đồ điện đã là không tệ rồi.

Tôi ấm ức mà chọc vào ly bia trước mặt một cái, Bách Hợp liền vui mừng hớn hở mà cầm ly bia đá đi mất, tiếp đến xếp ở phía sau là Trịnh Hành cầm trà Darjeeling, Caine cầm Coca-cola.

Thì ra tận thế thật có thể làm thành thế này, tận thế đời trước của tôi sống trong cảnh đào vong, giờ hồi tường lại thật là đáng buồn đáng thở dài à!

Nói thì thảnh thơi như thế, kỳ thực nhóm đại ca cũng là liên tục ở phụ cận tìm kiếm vật tư, dù sao tầng hầm tuy bị tôi nhét đầy tràn, nhưng chung quy sẽ dùng hết, cho nên đại ca sớm đã lo trước tính sau mà ở phụ cận tìm kiếm rồi, chỉ bởi vì là vùng ngoại ô, số người không nhiều, đương nhiên số lượng dị vật cũng không tính là nhiều, nhóm đại ca luôn là nói một cách qua loa rằng những dị vật đó không khó đối phó.

Tôi nghĩ bọn họ hẳn vẫn có người bị thương, chỉ là có lẽ được đại ca trị khỏi rồi, có lẽ chỉ là không lên tiếng, năng lực trị liệu của đại ca đều dùng ở trên người tôi rồi, không biết còn vắt ra được để trị liệu cho người khác hay không.

Mới ba ngày, tôi liền cảm thấy thân thể mình rất tốt, má cũng có thịt rồi, cũng có thể đứng dậy hành động, chỉ là thường thường chân trước mới đứng dậy, chân sau đã bị Quân Quân bức ngồi trở lại xe lăn.

“Đại ca, các anh xử lý thi thể của dị vật thế nào?” Tôi tò mò hỏi.

“Đều chôn tại chỗ.” Đại ca tạm dừng, dò hỏi: “Anh quên hỏi em trước, chôn chắc là sẽ không có vấn đề? Khói bốc cháy quá lớn mùi quá nặng, thường thường sẽ dẫn tới dị vật khác, cho nên bọn anh đều chôn rồi, những thi thể đó hẳn là sẽ không xảy ra biến hóa?”

Tôi mỉm cười nói: “Không đâu, chôn không có vấn đề.”

◊◊◊◊

Hơn nửa đêm, nhìn khuôn mặt ngủ say của Thư Quân, tôi rón rén đi đến phòng ban đầu của mình ở cách vách, nhẹ nhàng gỡ lan can cửa sổ xuống, ở ban ngày, tôi khó khăn lắm mới tranh thủ lúc Thư Quân nấu cơm, nghĩ biện pháp len lén tới đây, đổi lan can thành lan can làm từ băng.

Đây là phòng duy nhất không có người ngủ, đại ca nói sau khi chỉnh lý một chút, vẫn là để cho tôi trở về ở, chung quy không thể cứ luôn ở trong phòng Thư Quân.

Mặc dù những đồng bạn của Cương Thư Thiên đều là lính đánh thuê, bất luận là thân thủ hay lòng cảnh giới và ý thức đoàn đội đều rất cao, đây mới là nguyên nhân chính khiến cho đoàn người bọn tôi có thể ở tận thế thảnh thơi qua ngày, cho dù tôi không có tích trữ nhiều vật tư như thế, bọn họ hẳn là cũng có biện pháp kiếm tới đủ vật tư, cùng lắm là sống túng thiếu hơn bây giờ một chút.

Ở dưới mí mắt của bọn họ chuồn ra ngoài cũng không dễ, nhưng tôi thế nhưng là Quan Vi Quân, một nữ nhân chỉ có loại năng lực thị lực vô bổ này lại sống sót mười năm ở tận thế!

Nói đến thân thủ, tôi tuyệt đối không thua kém bọn họ, chỉ là kẻ thao túng có cường đại làm sao, cũng khốn đốn bởi cơ thể hiện nay rất yếu ớt, làm không ra quá nhiều động tác khó khăn.

Nhưng, Cương Thư Vũ chỉ cần khỏe lại, luyện thêm một hồi, nhất định cường đại hơn Quan Vi Quân vô cùng nhiều, cho dù bây giờ vẫn rất yếu ớt, tôi cũng có thể cảm giác được lực lượng của thân thể không nhỏ, thân thể này cộng thêm dị năng băng, muốn trở thành cường giả tuyệt đối không phải mơ!

Dùng bóng đêm che lấp, tôi trèo qua hàng rào của mấy căn nhà, không dám hành động ở nơi quá gần nhà, sau đó rất dễ dàng liền tìm được nơi chôn mà đại ca nói, bọn họ không có tốn bao nhiêu tâm tư để che đậy dấu vết, đại khái là nghĩ không ai sẽ muốn đi đào dị vật.

Tôi vươn hai tay ra, vận sức một cái, giữa hai bàn tay liền xuất hện một khối băng, sau đó dần dần tăng trưởng, không bao lâu, một tảng băng hình cái xẻng đã hoàn thành rồi.

Huyết thống Cương gia quả nhiên nghịch thiên!

Nhớ trước kia, lúc tận thế mới nửa tháng, mặc dù mọi người bắt đầu phát hiện tồn tại của dị năng, nhưng những năng lực này yếu ớt đến không bằng một con dao nhíp, lúc này thực dụng nhất kỳ thực là năng lực nước, bởi vì có thể tụ nước để uống, ít nhất giải quyết chuyện “uống” một trong những nhu cầu cơ bản của cơ thể, về phần công kích gì đó, đừng nghĩ nữa, nhặt viên đá ném còn thực tế hơn.

Tôi bắt đầu dùng xẻng băng đào đất, may mà nhóm Cương Thư Thiên chôn không sâu, không bao lâu đã đào ra ba cỗ thi thể của dị vật.

Ba cỗ đều đã thối rữa rồi, mùi hôi đó thật không phải đùa, nhưng mọi thứ đều rất đáng giá, tôi lần nữa hóa ra một con dao băng nhỏ, xẻ ngực của dị vật, mùi hôi càng xộc tới, nhưng tôi không chút e ngại, trái lại rất hưng phấn mà tiếp tục bào ngực xác, cho đến khi nhìn thấy tim của dị vật mới thôi, đó đã không phải bộ dạng quả tim bình thường, vô cùng lớn, mạch máu xung quanh vừa nhiều vừa thô.

Tôi một dao chọc vào giữa tim, thành thạo mà khoét một cái, một viên kết tinh bán trong suốt cỡ móng tay liền rơi ở lòng bàn tay.

Dị vật ăn máu thịt tiến hóa, người thì một thời gian sau, mới phát hiện trái tim của dị vật có kết tinh tiến hóa, ăn vào có thể khiến tốc độ tiến hóa của bản thân tăng nhanh, hiệu quả giống như dị vật ăn máu thịt.

Đời trước, tôi phát hiện cái kết tinh này, là bởi vì vật lộn với dị vật ở cự ly gần, bị nó áp đảo xuống đất, tôi dùng súng kê ở ngực nó ra sức nổ súng, trực tiếp đánh nát lồng ngực của nó mới thôi.

Lúc đó, ở giữa mùi máu tanh tràn ngập, tôi vậy mà ngửi thấy một cỗ hương vị, hương vị đó còn hấp dẫn người hơn đồ ăn, tôi không biết đâu ra dũng khí mà vươn tay vào lồng ngực tan nát của nó móc ra kết tinh, sau đó theo bản năng liền biết đây là thứ tốt.

Tôi nghĩ dị vật cũng là như vậy, bọn chúng nhất định cảm thấy chúng tôi rất thơm, theo bản năng liền biết nên ăn chúng tôi, cho nên hai bên mới không chết không thôi.

Nhưng loài người bởi vì sợ hãi đối với dị vật, cộng thêm sau khi đánh thắng, dị vật phần lớn là máu thịt lẫn lộn, khiến người né tránh còn sợ không kịp, loài người ở thời kỳ đầu không biết tồn tại của kết tinh tiến hóa.

Động vật và thực vật lại không có loại cố kỵ này, bản năng bọn chúng chính là ăn. Có lẽ mới đầu chỉ là muốn ăn máu thịt của dị vật để duy trì sự sống, cũng bởi thế phát hiện tồn tại của kết tinh tiến hóa.

Cho nên bất luận là dị vật, động vật và thực vật, tốc độ tiến hóa của bọn chúng luôn luôn đều đi ở phía trước loài người, tạo thành tận thế với mạng người khắp nơi, mãi cho đến khi tận thế sắp mười năm, tình huống này mới bởi vì sự xuất hiện của cường giả đứng đầu loài người, bắt đầu đã có cải thiện, loài người cũng rốt cuộc xuất hiện mấy nơi tụ tập có thể thở dốc.

Đời này, tôi từ mở đầu tận thế đã ăn kết tinh, cộng thêm cỗ thân thể ưu tú này của Cương Thư Vũ, nhất định có thể trở thành cường giả đầu đỉnh!

Tôi đã giấu mọi người chuyện kết tinh tiến hóa, không nói.

Đào ra ba viên kết tinh, thu hoạch không tệ, mặc dù chỉ có viên đầu tiên lớn nhất, hai viên khác như là hai mảnh vỡ.

Nhìn kết tinh tiến hóa ở lòng bàn tay, một lớn hai nhỏ, giống như ba anh em chúng tôi vậy, nếu đưa viên lớn nhất cho đại ca, anh ấy nhất định có thể trở nên mạnh đi.

Mặc dù đại ca là năng lực trị liệu, nhưng kết tinh tiến hóa không chỉ có thể cường hóa dị năng, cũng có thể cường hóa thân thể, trong cường giả loài người cũng có người chủ yếu không phải dựa vào dị năng, mà là thân thể ưu tú và kỹ năng chiến đấu xưng bá.

Đời trước…

Tôi đem viên kết tinh phát hiện đầu tiên đó nhường cho hắn, cũng đem kết tinh sau này cùng nhau săn được ưu tiên cho hắn, tôi chỉ ăn một số vụn tàn, chỉ bởi vì hắn nói, hắn biến mạnh là có thể bảo hộ tôi, để tôi có thể không cần tham dự chiến đấu tàn khốc.

Kết quả thì sao?

Kết quả thì sao!

Kết quả thì sao —

Tôi một hơi nuốt mất kết tinh tiến hóa lớn nhất.

Có được năng lực băng nhất định là bởi vì lòng mình lạnh như băng, cho dù Cương Thư Thiên và Cương Thư Quân hết lòng hết dạ đối đãi tôi, tôi vẫn là muốn nắm lực lượng ở trong tay mình.

Sau này, tôi sẽ nói cho bọn họ chuyện kết tinh tiến hóa, nhưng mình phải ăn số lượng kết tinh nhất định trước.

Lại một hơi ăn hai mảnh kết tinh còn lại, không biết có phải là năng lực băng đã tăng cường rồi hay không, tôi cảm thấy lòng của mình càng lạnh rồi.

Mấy ngày tiếp đến, tôi mỗi tối đều chuồn ra đi đào xác bào tim, rốt cuộc có chút cảm giác của tận thế rồi, từ sau khi đại ca trở về, những ngày này thật là tiêu diêu đến khiến tôi cảm thấy kinh hãi ruột gan, chỉ sợ mình thật sự quen với cuộc sống thế này.

Nhưng loại sinh hoạt này không thể tiếp tục, dị vật, động vật và thực vật đều càng ngày càng cường đại, còn có người sẽ đến cướp bóc, mặc dù chúng tôi tính là đoàn thể rất cường đại, nhưng luôn có cường đại hơn, theo trạng huống tôi biết, các đại quân khu bây giờ chính là thế lực khủng bố nhất.

Đối với người bình thường mà nói, quân đội là cọng rơm cứu mạng, nhưng đối với chúng tôi những người có dồi dào vật tư và năng lực tự bảo vệ nhất định này mà nói, quân đội chính là kẻ cướp sẽ cướp bóc vật tư của chúng tôi.

Mình phải mau chóng cường đại lên mới được.

Tôi ở phòng tắm lau người, thuận tiện dùng gương xem trạng huống thân thể của mình, quả nhiên là một suất ca, mặc dù lúc tiến hóa đến cành cây đã thấp thoáng nhìn ra được mặt rất tuấn, bây giờ tiến thêm một bước đến người giấy, thì càng tuấn, đây nếu như khôi phục thể trọng bình thường, không biết muốn đẹp tới mức nào.

Cương gia này quả nhiên là huyết thống vai chính, đại ca anh tuấn khí phách, em gái mỹ lệ thiện lương, Cương Thư Vũ ở giữa càng tuấn mỹ vô biên, nếu chỉ nhìn mặt không tính khí thế, trông còn đẹp hơn đại ca.

Chỉ là vóc người này cho dù luyện tập, sợ rằng cũng thua đại ca nhiều.

Nhìn xuống dưới nữa, kích thước này cũng thua nhiều rồi…

Mẹ nó tôi đang nghĩ cái gì vậy! Đã lệch xuống phía dưới rồi.

Quan Vi Quân cô cũng không phải chưa từng thấy nam nhân, đừng nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình chứ, còn hồi tưởng lại lúc tắm rửa lần trước từng thấy phía dưới của đại ca, so sánh lớn nhỏ, đây biến thái đến vô biên vô tận rồi!

Mau kéo đầu óc trở lại, nhìn đại ca chảy máu mũi thì thôi, nếu là nhìn mình cũng chảy máu mũi thì thật hết nói.

Mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng tắm, Thư Quân đứng ở bên ngoài, hình như đang chờ tôi.

“Làm sao vậy?” Tôi cảm thấy cô hình như có lời muốn nói.

Thư Quân do dự một chút, dè dặt hỏi: “Ca, anh buổi tối đã đi đâu? Lúc em thức dậy đến nhà vệ sinh, anh không ở trên giường.”

Trong lòng tôi cả kinh, ra vẻ vô vị mà nói: “Còn không phải tại bọn em cứ bức anh nghỉ ngơi, ban ngày ngủ quá nhiều buổi tối ngủ không được, đi ra ngoài ngắm sao một chút mà thôi, bây giờ không có ô nhiễm ánh sáng, bầu trời đêm rất đẹp.”

Thư Quân “oh” một tiếng, không hỏi thêm nhiều, bưng lên canh gà nấu hôm nay.

Có loại cảm giác bị trừng phạt. Tôi lặng lẽ uống canh gà, quyết định đẩy mạnh tốc độ, tối nay vẫn là phải đi ra, Thư Quân đã sinh nghi rồi, không biết lúc nào sẽ nói cho đại ca, khiến tôi không thể không thú nhận mọi thứ, tôi thế nhưng không tin đại ca sẽ tin cách nói nửa đêm không ngủ đi ngắm sao.

Trước khi thú nhận, tôi phải ăn thêm một chút kết tinh.

Hơn nửa đêm, tôi dùng xẻng băng đào đất, gần đây đã càng ngày càng khó tìm được chỗ chôn, hẳn là đã tìm được gần hết rồi, có lẽ tối nay đào xong cứ nghỉ ngơi một thời gian trước, ở nhà luyện dị năng băng?

Cuối cùng chỉ đào ra một cái kết tinh tiến hóa, nhưng kết tinh này vậy mà lớn bằng một đốt ngón tay, xem ra nhà này hẳn không chỉ có một tên dị vật, chỉ là bị một tên này ăn sạch rồi đi, cho nên hắn mới có kết tinh tiến hóa lớn như thế.

Lúc đang muốn nuốt vào, tôi lại nghe thấy tiếng vang, vội vàng nắm chặt xẻng băng, xoay người một cái, xẻng cũng chuẩn bị muốn vung qua rồi, lại nhìn thấy đại ca đẩy cửa sân đi vào, tim tôi đập mạnh một cái, bị phát hiện rồi!

“Thư Vũ, em rốt cuộc đang làm cái gì?”

Phía sau đại ca còn có mọi người của đoàn lính đánh thuê đi theo, sắc mặt của bọn họ đều hết sức khó coi, nhìn tôi vừa lại nhìn thi thể bị phanh ngực mổ bụng thảm không nỡ nhìn, ánh mắt đó giống như tôi là con zombie, nếu tôi rống hai tiếng nói không chừng ngay cả đạn cũng đánh qua đây.

Tôi do dự một chút, dù sao mình đã ăn không ít kết tinh, dứt khoát thừa dịp bây giờ nói rõ chuyện này với mọi người, thế là tôi một năm một mười nói ra chuyện kết tinh tiến hóa.

Nghe xong, sắc mặt của đại ca rất âm trầm, tôi trước giờ chưa từng thấy anh ấy dùng thần sắc này đối điện với tôi và Thư Quân.

“Cậu cứ như thế ăn mảnh một mình?” Tằng Vân Thiến phẫn nộ chỉ trích: “Cậu biết chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới đánh ngã những dị vật này không! Cậu thì đi phía sau nhặt hết chỗ tốt?”

“Tôi…” Tôi cắn răng, biện giải: “Không có tôi nói, mấy người cũng ăn không được! Bây giờ tôi nói rồi ít nhất —-“

Đại ca khẽ quát một tiếng: “Thư Vũ!”

Tôi dừng lại, những người khác không có mở miệng, nhưng thần sắc thoạt nhìn đều rất kém, có tức giận, chỉ trích, cũng có khinh thường.

Mình ở cái đoàn đội này không có địa vị. Tôi đột nhiên hiểu rõ.

Cho dù đoán trước tận thế, tích trữ đầy vật tư, còn dạy bọn họ phát hiện dị năng, nhưng đoàn đội này cho dù không có tôi, cũng có thể sống không tệ ở Băng châu đi?

Nói không chừng bọn họ ở đó còn có nhiều vũ khí và súng đạn tích trữ hơn, dù sao bọn họ sau khi qua Mai châu, chỉ có thời gian mấy tiếng đi kiếm vũ khí súng đạn, khẳng định không nhiều bằng lúc ở Băng châu vốn sắp làm nhiệm vụ.

Có đủ vũ khí liền có vật tư, căn bản không cần sầu.

Mà thứ dị năng này cho tới bây giờ vẫn không bằng con dao nhíp, trên tay bọn họ có đao có súng, dị năng có thể vẫn chỉ là cái đồ chơi thú vị mà thôi.

Huống chi, thân thể của tôi từ đầu đến đuôi đều là cái phiền hà lớn, đoàn đội này nếu ở lại Băng châu, sẽ không có tôi, Thư Quân và chú thím những người bình thường không chiến đấu này, tất cả đều là lính đánh thuê, đó là một đoàn lính đánh thuê, hẳn là còn có nhiều người hơn, không phải tất cả mọi người đều đi theo Cương Thư Thiên qua đây.

Cái gọi là ấn tượng là thứ rất khó xoay chuyển, về sau ở trong lòng đội ngũ này, tôi chính là một người phiền hà, nội tâm ích kỷ, còn khiến bọn họ bớt đi rất nhiều đồng bạn hữu dụng và súng đạn chăng.

Tôi giơ tay lên, rất nhanh mà một hơi ăn mất kết tinh tiến hóa trên tay.

“Thư Vũ!” Đại ca rốt cuộc lộ ra sắc mặt giận dữ, khẽ rống: “Em đang làm gì vậy? Em trước kia không phải người ích kỷ như thế.”

Tôi trước kia…

Trong lòng giống như có tiếng thứ gì vỡ, tôi trước kia xác thực không phải người ích kỷ như thế, Quan Vi Quân ở thời kỳ đầu tận thế ngây thơ ngu xuẩn đến mức tôi bây giờ căn bản không dám tin mình có loại thời kỳ đó, lúc đó có thể sống sót, vận khí này nói không chừng cũng nghịch thiên rồi.

Nhưng đại ca không phải nói “cái trước kia đó”, là Cương Thư Vũ trước kia…

Nhìn tính cách của Cương Thư Thiên và Cương Thư Quân, Cương Thư Vũ tám phần là thanh niên gương mẫu thập toàn thập mỹ.

Nhưng tôi không phải Cương Thư Vũ tốt đẹp, là Quan Vi Quân đã trải qua mười năm tận thế, nhiều lần phản bội, cuối cùng bị vứt bỏ ở trong đống dị vật biến thành một đống mảnh vụn, thể xác lẫn tinh thần đều mục nát.

Tôi không nhìn mọi người, tự mình đi qua bên cạnh Cương Thư Thiên, dù sao cũng đã ăn rồi, chẳng lẽ anh muốn giải phẫu bụng của em trai mình moi ra sao?

“Thư Vũ, em muốn đi đâu?”

Tiếng hô sau lưng khiến tôi ngừng lại một chút, nhàn nhạt mà nói câu “về nhà ngủ”, sau đó tiếp tục cất bước rời khỏi.

Lúc trở về nhà, tôi đầu tiên đến tầng hầm lấy dao găm mua lúc trước, mười thanh đều ở đây, nhóm đại ca đại khái là xem thường loại hàng hóa mua từ công ty bách hóa này, rồi lại cầm ba hòm thuốc và một đống lương khô, trở về phòng của mình.

Cả căn phòng lung tung lộn xộn, giường bệnh cũng để ở chỗ Thư Quân rồi, nhưng căn phòng này ban đầu cũng có cái giường đơn, chỉ là bị đẩy đến góc, đổi sang đặt giường bệnh ở giữa.

Tôi chỉnh lý cả buổi trời, chỉ thở dốc một lát là ổn rồi, bây giờ thân thể quả nhiên rất tốt, ăn nhiều kết tinh tiến hóa như thế không phải ăn suông, mặc dù bề ngoài chỉ tốt hơn người giấy một chút, nhưng trên thực tế sức lực đã khôi phục được gần hết rồi.

Đang muốn đi lau người rồi ngủ, lại truyền đến tiếng gõ cửa, tôi cả kinh, theo phản xạ cầm lấy dao găm.

“Nhị ca, là em Quân Quân.”

Tôi khựng lại, nói: “Có chuyện gì sao? Anh muốn ngủ rồi.”

“Oh, vậy, vậy, em không quấy rầy anh ngủ nữa, chúc ngủ ngon.”

Đột nhiên cảm thấy thất vọng nồng đậm, tôi đây là hi vọng Thư Quân có thể vào? Trầm mặc một chút, tôi mới nhớ tới phải hồi ứng, nói câu “chúc ngủ ngon”, nhưng cũng không biết cô đã đi hay chưa.

Để xong hòm thuốc, giấu xong dao găm ở khắp nơi căn phòng, tôi suy nghĩ một chút, khóa cửa phòng lại, mặc dù người bên ngoài có chìa khóa, nhưng tiếng chìa khóa chuyển động có thể đánh thức tôi, chỉ cần mình có thể trở về một nửa thực lực và cảnh giới của thời kỳ Quan Vi Quân, người ở đây, tôi cho dù đánh không thắng cũng chạy được.

Đặt thanh dao găm cuối cùng ở dưới gối, tôi lúc này mới có thể an tâm ngủ.

Thật sự, bắt đầu có cảm giác của tận thế rồi.

Những ngày hạnh phúc quả nhiên cuối cùng vẫn không dài, bất luận thế giới song song nào cũng đều như vậy.

◊◊◊◊

Ngày thứ hai, tôi vẫn là xuống lầu ăn cơm, những vật tư để trong phòng chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ, không khả năng khiến tôi cứ chui ở trong phòng không đi ra, quá không thực tế rồi.

Lúc đi đến phòng khách, tiếng huyên náo đầy phòng đột nhiên tạm ngừng, chỉ có chú thím không rõ nội tình, thím còn vội vàng bắt chuyện: “Tiểu Vũ mau tới ăn cơm.”

Tôi trả lời một tiếng, ngồi ở bên cạnh Thư Quân, cô cúi đầu bới cơm không dám nhìn tôi.

Cương Thư Thiên đã không còn vẻ giận dữ tối qua, thần sắc anh ấy như thường mà nói: “Tiểu Vũ, kết tinh tiến hóa em nói, lúc ăn có hạn chế gì không?”

“Không có.” Tôi tạm ngừng, nói: “Nói chung là thế này, nghe nói có một số kết tinh tiến hóa đặc thù, nhưng em không có biện pháp xác định trạng huống một cách tường tận.”

Quan Vi Quân ở kiếp trước không có địa vị cao như thế để có thể nhận được kết tinh tiến hóa đặc thù, ngay cả kết tinh cao giai cũng không lấy được.

Rất nhiều tin tức chui cũng rất khó phân rõ thật giả, nói thực lực không đủ mà ăn kết tinh tiến hóa quá cao giai có khả năng sẽ xảy ra vấn đề gì đó, nhưng phải biết rằng rất nhiều người thế nhưng sẽ tung tin tức giả, tin tức này nói không chừng chỉ là muốn để cho người khác lúc lấy được kết tinh cao giai, đừng ăn mất mau như thế, để bọn họ có cơ hội cướp đoạt.

Bây giờ cũng không khả năng có tinh thể tiến hóa quá cao giai, thì không cần nói ra, tự dưng chọc tới một đống hoài nghi.

“Cậu ta cũng đã ăn nhiều như thế, làm sao sẽ có hạn chế.” Tằng Vân Thiến trào phúng mà nói: “Là không có biện pháp xác định, hay là không muốn nói?”

“Vân Thiến, con cá này chiên thật ngon, cô ăn thử xem.” Bách Hợp gắp một miếng cá vào trong chén của Tằng Vân Thiến, âm thầm đạp cô ta một cái, nhưng vẫn là bị tôi phát hiện rồi.

Những người khác đều không nói nhiều, Cương Thư Thiên cũng không hỏi nữa, nhưng cũng không nói cái gì với Tằng Vân Thiến, chỉ là nhàn nhạt nói một câu: “Ăn cơm thôi.”

Tằng Vân Thiến cũng không dám nói chuyện nữa.

Mọi người an tĩnh ăn cơm, cả một hồi sau mới có tiếng trò chuyện thoải mái.

“Kết tinh tiến hóa có thể tăng tiến dị năng cũng có thể cường hóa thân thể.”

Tôi cấp tốc ăn cơm xong, bỏ lại câu này, xoay người về phòng.

Trở về phòng liền cầm lấy dao găm để nghiên cứu, gao găm này xác thực phẩm chất không tốt, chẳng trách nhóm Cương Thư Thiên xem thường, hơn nữa bọn họ còn có súng.

Đối phó thứ chưa biết như dị vật, người bình thường vẫn là muốn xa xa nổ súng, căn bản không muốn đến gần, cho nên, hai năm đầu tận thế, mọi người đều đang giành giật súng giới đạn dược, lại không biết mình đã lãng phí thời gian hai năm quý giá, không tu luyện dị năng cho tốt.

Năm thứ ba tận thế, súng thuần túy chính là phế vật, căn bản đánh không thủng xác của dị vật, không kèm thêm thủy năng hỏa năng, vậy chính là đang giúp dị vật gãi ngứa, nó còn sẽ nói với bạn bắn thêm hai súng sang bên trái bên đó rất ngứa —- bọn chúng đến lúc đó là thật sự biết nói chuyện.

Mặc dù Quan Vi Quân kiếp trước người nhỏ lực yếu dị năng cũng vô dụng, nhưng ít nhất từng kiến thức rất nhiều dị năng, biết tương lai sẽ có phát triển gì, sẽ không câu nệ ở trong nhận thức quá khứ, như là tiếp tục ỷ lại súng giới, cho rằng dị năng chỉ có thế lấy để súc miệng nhóm lửa gì đó, mà những tri thức này trọng yếu hơn hết thảy.

Tóm lại, thanh dao găm này chỉ là nền mà thôi, chất lượng tốt hay không đều không khác biệt.

Tôi trên tay vận sức một cái, tiếng lắc rắc không ngừng truyền tới, không bao lâu, dao găm liền phủ lên một lớp tinh thể băng dày, tôi muốn co rút nén chặt những băng tinh kia, đây có hơi khó khăn, tốn cả một buổi chiều, rồi lại ra ngoài cấp tốc ăn bữa tối, trở về nghiên cứu cả buổi tối, mới ở nửa đêm thành công.

Nhưng không ngờ nén xong, lớp băng dày chắc bên ngoài dao găm chỉ còn lại một lớp màng, độ dày tám phần chỉ có 0.1 cm, quá khoa trương rồi, đây phải kết bao nhiêu lớp băng đi nén chứ?

Gõ đi mảnh vụn dư, tôi tiếp tục kết băng dao găm, sau đó lại co rút nén chặt, mặc dù muốn lặp đi lặp lại làm như thế, nhưng không ngờ đây còn khó khăn hơn so với làm ra xẻng băng dao băng, chỉ làm thêm một lần đã không được rồi, đầu đau như muốn nứt ra vậy.

Đành cất dao găm vào dưới gối, ngủ, ngày mai tái chiến.

Nằm ở trên giường, tôi cẩn thận hồi tưởng ký ức của quá khứ, mình từng thấy chiến đấu của Băng Hoàng.

Băng Hoàng, một trong những cường giả đầu đỉnh tận thế, trên tay người đó có một thanh đao băng, bên trong tuyệt đối không có thứ khác, đó chính là một khối băng, nhưng lại còn cứng rắn hơn đá kim cương —- mặc dù ở tận thế, đá kim cương sớm đã không phải thứ cứng nhất rồi.

Hắn từng suy đoán, đó là băng cứng do dùng năng lực băng nhiều lần tôi luyện để lại, còn rảnh rỗi mà khăng khăng nói là băng kim cương, đó là của Băng Hoàng người ta làm ra, anh ta cũng không gọi là băng kim cương, anh giúp người ta đặt tên làm gì chứ?

Tóm lại, chúng tôi cùng nhau nhìn thấy trận chiến đấu đó của Băng Hoàng và dị vật, cách rất xa cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ hủy thiên diệt địa của cường giả đầu đỉnh, hắn vừa hâm mộ vừa bất cam mà nói mình luôn có một ngày còn mạnh hơn Băng Hoàng. Cho dù ở cái khu nhỏ này, thực lực của hắn cũng là đứng đầu, nhưng so với cường giả đầu đỉnh chân chính, đó thật là sự khác biệt của voi và chuột rồi.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm tạ dị năng của mình là thị lực, vì mạng nhỏ, chúng tôi chỉ có thể cách chiến trận thật xa, nhưng thị lực của mình tốt, cho nên có thể thấy rõ trận chiến đấu đó.

Đó là trận chiến đẹp nhất tôi từng thấy, các loại băng tinh bán trong suốt mỹ lệ lấp lánh phát sáng dưới ánh nắng, cho dù đông lạnh máu thịt, thoạt nhìn cũng như là tượng băng mỹ lệ có mang màu sắc.

Trước khi chìm vào ngủ, tôi nghĩ ngoại trừ dao găm hẳn còn phải làm cái vũ khí dài, ngày mai đi trộm cây chổi là được, dùng thân chổi để làm hẳn là có thể…

Băng Hoàng à…

Tôi kiếp này có đủ tư cách lấy anh làm mục tiêu hay không đây?

Làm suốt năm ngày, thời gian đến ngày thứ hai mươi tận thế, tôi rốt cuộc làm ra thanh dao găm và trường côn rồi, mặc dù lớp băng cứng trên vũ khí chỉ có dày một cm, nhưng vô cùng cứng rắn, có lẽ so với thanh trên tay Băng Hoàng, hai thanh vũ khí này không khác lông tóc bao nhiêu, nhưng ở ngày thứ hai mươi tận thế lấy để dùng cũng thừa sức.

Tôi buộc dao găm ở trên cẳng chân, trường côn thì bẻ đôi cất vào ba lô, lúc cần dùng thì lấy băng dán lại sau, mặc dù chỗ dán như thế độ cứng cũng sẽ giảm yếu, nhưng thứ quá dài thực sự quá thu hút chú ý, cũng không tiện mang theo, nói thêm lần nữa, ngày thứ hai mươi tận thế lấy để dùng cũng thừa sức, cho dù là chỗ dán lại cũng sẽ không yếu hơn côn thép.

Bây giờ là ban ngày, muốn chuồn êm đương nhiên là buổi tối tốt hơn, nhưng bây giờ tôi không thể chuồn êm nữa, bằng không thì không biết sẽ bị người hoài nghi làm sao, cho nên dứt khoát quang minh chính đại mà bước ra, trở về rồi nói tôi chán quá đến phụ cận tìm vật tư là được.

Dù sao cũng đã qua nhiều ngày như thế, cho dù trước kia còn có chỗ chôn tôi chưa tìm được, bọn họ cũng sớm đã đi đào ra đem kết tinh ăn rồi, muốn vu khống tôi lén ăn thành quả phấn chiến của người khác thế nhưng là không được!

Đi xa một chút, sau khi xác định ở trên gác trong nhà nhìn không thấy chỗ này, tôi tìm một chiếc xe, đập vỡ cửa sổ xe liền ngồi vào trong, khởi động xe không có chìa khóa bên đường ở tận thế là chuyện mà trẻ con năm tuổi cũng biết.

Cương Thư Vũ này vừa đủ mười tám tuổi, cũng không biết có bằng lái xe hay chưa, nhưng Quan Vi Quân thế nhưng là ba mươi lăm tuổi rồi, ở hoàn cảnh đó của tận thế, ngay cả xe tăng cũng từng lái một đoạn đường. Đành phải vậy, quân nhân lái xe tăng ban đầu đã bị dị vật vặn đứt đầu, không biết lái xe tăng cũng phải ráng!

Lái khoảng nửa giờ, tôi nghĩ nhóm Cương Thư Thiên hẳn sẽ không đến nơi xa thế này, thanh trừ dị vật gần nhà mới là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của bọn họ, sưu tầm vật tư trái lại là thứ yếu.

Dừng xe, tôi lập tức rời khỏi chiếc xe đó, trốn vào góc rẽ, mặc dù tiếng của xe không lớn, nhưng ở tận thế yên tĩnh, lại vẫn là rất rõ rệt, dễ dàng dẫn đến một số dị vật.

Một số dị vật chạy ra, ở trên xe nhảy tới nhảy lui, không có tàn sát lẫn nhau, xem ra bọn chúng vẫn có thứ khác để ăn, không đói đến ăn đồng loại.

Nếu như trên tay tôi có súng, bây giờ đã có thể xử hết bọn chúng rồi, nhưng tôi không có cũng không định dùng súng, dị năng và vật lộn cận thân mới là năng lực tôi muốn dùng.

Tôi vẫn chưa đủ quen thuộc cỗ thân thể Cương Thư Vũ này, không biết thân thể chỉ trải qua một lần sương đen bây giờ của cậu ta có thể phát huy mấy phần thực lực của Quan Vi Quân.

Suy nghĩ một chút, tôi trèo qua hàng rào, đi vào một cái sân, ở đây là một khu xã khác, cũng là nhà ở riêng lẻ, mà dị vật hẳn đã có quan niệm địa bàn, không có nắm chắc phần thắng, sẽ không tùy tiệp đi vào lãnh địa của dị vật khác, đây cho tôi cơ hội rất lớn có thể thừa dịp.

Từ trong ba lô rút ra hai khúc băng côn, ngưng kết thành một thanh trường côn, tôi trực tiếp chống sào nhảy một cái, một tay túm lấy lan can ban công tầng hai, tay vừa vận sức đã vững vàng ở trên ban công.

Thân thể này rất không tệ. Tôi nhìn hai tay, bây giờ đã có thịt rồi, vẫn không tính là rắn chắc, nhưng chiến đấu thêm một hồi ăn thêm một chút kết tinh tiến hóa, muốn cho người giấy này thêm một ít cơ bắp hẳn là không cần mấy ngày.

Tôi dùng trường côn đẩy cửa sổ sát sàn, cửa sổ cũng không có đóng, đơn giản là đẩy ra rồi.

Rón rén trèo vào, tôi đặt ba lô xuống đất, bắt đầu tìm kiếm dị vật.

Rất nhanh chóng đã tìm được, chỉ có hai con, bọn chúng làm tổ ở phòng khách còn ngủ chung một chỗ, tôi thoáng suy nghĩ, vừa rồi ở bên cạnh có nhìn thấy con sông nhỏ và rừng cây, đại khái có không ít động vật có thể bắt, chỉ cần đồ ăn không túng thiếu, dị vật cũng có thể có chung sống hòa bình ở mức độ nhất định, đương nhiên, đột nhiên trở gió làm thịt đối phương cũng không kỳ quái.

Hai con dị vật, có biện pháp giải quyết không?

Tôi xách theo trường côn trên tay, có chút không thể khẳng định.

Trước kia, Quan Vi Quân ngoại trừ súng, không có vũ khí sở trường đặc biệt gì, thời kỳ đầu tận thế cũng không ai có vũ khí cố định, lấy được cái gì thì chính là cái đó, giây trước cầm dao phay cắt thịt giây sau lấy dao phay chém các loại sinh vật đã tiến hóa, hoặc là vác một cán chổi đã cắt gọt, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Lúc đó, khắp thế giới vật tư gì cũng thiếu, chỉ gậy gộc và dao phay nhiều nhất, cho nên tôi xác thực có thể dùng gậy, còn rất ra dáng, chỉ có thể nói tiềm năng của người đều là bị bức ra.

Mà băng côn này cũng không phải gậy bình thường, bị đánh trúng còn sẽ tê cóng, trước kia tôi thế nhưng không có cơ hội dùng gậy tốt thế này, chỉ có cán chổi cũng có thể sống sót, bây giờ cầm băng côn dị năng còn chết ở ngày thứ hai mươi tận thế, vậy dứt khoát chết luôn cho rồi.

Thoáng cân nhắc năng lực của mình, hai con cho dù đánh không thắng cũng chạy được, cho nên tôi quyết định giao cho trời cao quyết định, nhặt thứ gì đó ném vào phòng khách, để xem có mấy con đến thì cứ mấy con… Ặc, nếu có thể xin đừng chạy ra con thứ ba.

Hiển nhiên trời cao quyết định để tôi dần dần qua ải, hai con dị vật đều chuyển động rồi, nhưng một con trong đó hiển nhiên lười hơn, vặn vẹo hai cái rồi nằm trở lại, con kia thì đứng lên, đi về phía tôi.

Tôi vừa lại ném một thứ, dẫn nó lên tầng hai, tranh thủ một chút thời gian, hi vọng có thể giải quyết một con trước rồi đánh con thứ hai.

◊◊◊◊

Ngày nào đó của tận thế.

“Ui da, lưng mỏi quá à, hôm qua lăn lộn hơn nửa đêm, mệt chết ta rồi, may mà thể lực của mình đủ dồi dào, bằng không thật ứng phó không nổi!”

“Nhị ca, đêm qua là nam hay là nữ?”

“Cái gì mà nam với nữ, là con dị vật.”

“Nhị ca! Tiết tháo của anh thật sự lên hỏa tiễn ra ngoài vũ trụ rồi, Quân Quân nhặt không về được đâu!”

“Em đang nói cái gì vậy hả! Anh chỉ là tối qua triền đấu với một con dị vật hơn nửa đêm mới đánh ngã được nó.”

“Nhị ca anh không cần giải thích nữa, Quân Quân sẽ không nói ra đâu, hu hu hu!”

“Chờ, chờ một chút đã! Quân Quân em đừng khóc chạy đi chứ! Hãy tin tiết tháo của nhị ca thật sự không có ra ngoài vũ trụ à!”

◊◊◊◊

Tôi suy nghĩ đối phương là dị vật loại hình gì, nó còn có hình người, tôi đã có chút quên bắt đầu từ lúc nào, dị vật mới phát triển ra các loại hình dạng kỳ quái, nhưng bây giờ hiển nhiên là biến dạng của người chiếm nhiều.

Nó rất gầy, chắc không phải là loại hình lực lượng, cho đến khi tôi ném đồ, nó mới chú ý đến tôi, cũng không phải loại hình chuyên hóa thính giác khứu giác hoặc là thăm dò, như vậy, có khả năng chính là tốc độ mạnh hơn.

Tôi chờ ở góc rẽ cầu thang, lúc nó vừa bước lên tầng hai, tôi một gậy đánh qua, nhưng nó lại ở thời khắc mấu chốt nghiêng đầu đi, băng côn chỉ có sượt qua bên hông mặt của nó, đông lạnh một tảng da lớn, khiến nó đau đến phát cuồng gào rống.

Một kích chưa trúng, tôi không có dừng lại, lập tức thuận thế xoay người vung ra gậy thứ hai, lần này tôi không có nhắm vào đầu, nó quá mẫn cảm đối với phần đầu, không dễ trúng, mà là lựa chọn khom lưng vung xuống, đập vào đầu gối của đối phương.

Sau một tiếng xương nứt chói tai khiến người cảm thấy đau răng, chân của nó triệt để bị tôi đánh gãy, xương cốt thậm chí cả cây xuyên ra da thịt, lòi ra ngoài đầu gối, thoạt nhìn dị thường buồn nôn.

Nó đau đến phát ra tiếng la hét thảm thiết, ngã xuống đất, thừa cơ hội, tôi lập tức thêm một phát gậy bổ thẳng xuống, sau một tiếng như đập dưa hấu vang lên, nó nằm ở trên đất, thân thể chỉ còn lại công năng hơi co giựt.

Chiến đấu lần này, tôi có tám phần hài lòng, lực lượng của mình còn mạnh hơn tưởng tượng, tiến hóa kết tinh ăn lúc trước không có uổng phí, cỗ thân thể này cũng rất tuyệt, thần kinh phản xạ vô cùng cường hãn, hai phần còn lại không hài lòng là vì không có trực tiếp đánh bể đầu đối phương ở gậy đầu tiên, nhưng đây chỉ là lần đầu xuất kích, làm người đừng làm khó mình quá.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân binh bong và tiếng gào rống, xem ra con kia cũng tới rồi, đến tặng kết tinh tiến hóa.

Tôi mỉm cười, đúng lúc ở trong gương trên bệ trang điểm đối diện nhìn thấy nụ cười của mình, tuấn mỹ đến khiến người phát lạnh trong lòng.

Với thế như chẻ tre như vậy đánh hết ba căn nhà, tôi quyết định đến lúc đi rồi, dị vật khác cũng nên phát giác có chút bất thường, nếu bị vây khốn, đó thế nhưng không phải nói chơi.

Lần nữa trở về nhà, nhóm Cương Thư Thiên vẫn chưa có về, cả căn nhà thoạt nhìn không có gì không đúng, giống như tôi chưa từng bước ra ngoài, cho dù là Thư Quân, chú và thím cũng cho rằng tôi ở trong phòng, nhưng trên gác luôn sẽ có một người phụ trách lưu thủ cảnh giới, người đó không thể nào không nhìn thấy tôi đi ra.

Xem ra người đó là triệt để không muốn quản tôi rồi, nói không chừng còn hi vọng tôi chết ở bên ngoài, không biết người lưu thủ hôm nay là ai, nhưng, là ai thì có gì khác biệt sao?

Trở về phòng, nghĩ nên đi tắm rồi, trên đường đánh đấu từng bị máu của dị loại văng trúng, cả người đều là mùi máu.

Vừa mở cửa phòng, lại nghe thấy phòng của Thư Quân truyền đến tiếng bước chân vội vã, cô kéo cửa nhìn qua, tôi lập tức vào phòng đóng cửa lại, mùi máu trên người mình thực sự quá nặng, một khi bị Thư Quân đến gần, cô tuyệt đối sẽ hoài nghi tôi đã đi làm gì.

Tắm xong, tôi theo thói quen soi gương xem cơ bắp trên người trông như thế nào, lại phát hiện tóc của mình dài đến vai, thật sự nên cắt một cái rồi.

Mở cửa định đi lấy kéo, sửng sốt, Thư Quân vậy mà còn đứng ở ngoài cửa, cô hẳn sẽ không đứng từ nãy đến giờ đi?

Tôi vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Tìm anh có chuyện sao?”

“Nhị ca anh có phải là đã trách em?”

Thư Quân cúi đầu, tôi nhìn không thấy biểu tình của cô, lại nhìn thấy nước mắt rơi từng giọt xuống nền nhà.

“Em nói chuyện anh đi ra ngoài cho đại ca, kết quả hại các anh cãi nhau, em chỉ, chỉ là cảm thấy bây giờ rất nguy hiểm, không muốn anh chạy loạn, nếu lại bị thương thì làm sao, khó khăn lắm mới dưỡng thương tốt hơn một chút, khó khăn lắm mới không gầy như thế…”

Tôi vội vàng nói: “Không có, anh không trách em.”

“Gạt người, vậy anh vì sao cứ luôn tránh em?” Thư Quân ngẩng đầu lên, khóc lóc cầu xin: “Nhị ca, em sau này không nói nữa, mọi chuyện của anh em đều không nói, ngay cả đại ca, em cũng không nói cho anh ấy đâu! Anh đừng phớt lờ em.”

Tôi mấp máy miệng, không biện giải thêm, mình xác thực là cố ý xa lánh Thư Quân, nhưng không phải trách cô, chỉ là sợ cô bị quy loại thành người cùng loại với tôi, bị người khác tẩy chay theo, Thư Quân đáng yêu như thế, cô làm sao có thể bị người ghét đây!

“Anh thật sự không có trách em.” Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói: “Chỉ là bây giờ mọi người không thích anh, cho nên em đừng đến quá gần anh, anh sợ em bị giận lây.”

Nghe vậy, Thư Quân lau nước mắt, lông mày dựng ngược mà nói: “Giận lây thì giận lây, anh thế nhưng là nhị ca em! Ai dám không thích anh thì không thích luôn cả em đi! Em không làm cơm cũng không giặt đồ giúp người đó nữa!”

Tôi cười. Em gái này còn có thể đáng yêu hơn hay không hả! Thích em quá đi, muội muội, cho dù linh hồn anh là nữ cũng muốn cưới em, có thể cho cái cơ hội không ~~

◊◊◊◊

Không ngoài dự liệu của tôi, bữa tối có người nhắc đến chuyện tôi ra ngoài với Cương Thư Thiên, ngoài dự liệu, người lưu thủ không phải Tằng Vân Thiến, lại là Caine.

Cương Thư Thiên vô cùng chấn kinh, rống giận: “Tiểu Vũ, em đã đi đâu? Em cho rằng bây giờ là thế giới có thể chạy loạn sao?”

Tôi nhàn nhạt mà nói: “Nằm dí ở trong nhà chán quá, em đến phụ cận tìm vật tư.”

“Quá nguy hiểm rồi! Cho dù dị vật ở phụ cận đã bị bọn anh thanh trừ, cũng không thể đảm bảo không có cá lọt lưới.”

Anh ấy không có hoài nghi tôi lại đi làm gì. Tôi buông tầm mắt xuống.

“Không cho em ra ngoài nữa!”

Tôi không nói chuyện, tự lo ăn cơm của mình. Dù sao anh ấy luôn là phải dẫn đội ra ngoài, người lưu thủ cũng sẽ không ngăn cản tôi ra ngoài tìm chết.

“Cương Thư Vũ! Em nhìn vào anh!” Đại ca nghe lên không kìm được giận.

“Đại ca!” Thư Quân mang theo ngữ khí hoảng sợ nói: “Nhị ca đã nằm gần hai tháng, cả ngày đều ở trong nhà, anh ấy thật sự rất ngột ngạt, chỉ là đi một chút ở gần đây mà thôi, không bao lâu đã trở về rồi! Đại ca anh đừng làm dữ với anh ấy, thân thể nhị ca không tốt mà! Nếu bị hoảng thì làm sao!”

Tôi với thân thể không tốt buổi chiều vừa mới ra ngoài đập chết bảy con dị vật.

“Nếu chán, em ngày mai theo bọn anh ra ngoài, đừng đi ra một mình.” Ngữ khí của đại ca quả thật dịu lại.

Tôi đang muốn nói không, nhưng vừa nghĩ lại, có lẽ mình có thể giúp chỉ đạo bọn họ làm sao dùng dị năng công kích, đừng ỷ lại súng giới như thế, bất luận làm sao, đoàn đội có thể cường đại vẫn là chuyện tốt, cho dù bọn họ không thích tôi, nhưng thoạt nhìn vẫn là rất tín phục đại ca.

“Lão đại, chúng ta thế nhưng không có dư lực bảo vệ trẻ con.” Caine cười khổ nói: “Dị vật gần đây không phải dễ đối phó cho lắm, hơn nữa đạn của chúng ta cũng không còn nhiều, không thể lãng phí.”

Tằng Vân Thiến càng bất mãn nói: “Mang cậu ta ra, đánh được kết tinh tiến hóa đừng nói còn phải tính phần của cậu ta đi?”

Tính phần của tôi… Tôi nhíu mày, nghĩ đến bọn họ nếu đã không định chia kết tinh tiến hóa cho tôi, vậy Thư Quân, chú và thím cũng không có đi ra chiến đấu thì có được chia không?

Nghĩ đến đây, tôi ngậm miệng, giả vờ bị lời này chọc giận, bưng chén xoay người rời khỏi.

“Thư Vũ!” Đại ca đứng dậy quát.

Tôi quay đầu vọt lên lầu, không để cho đại ca có cơ hội chặn tôi lại, tiếp tục ý định để tôi theo bọn họ ra ngoài.

Nửa đêm, tôi lẻn vào phòng Thư Quân hỏi cô, quả nhiên, cô không được chia kết tinh tiến hóa, ngay cả chú và thím cũng không có.

Tôi nhíu mày, như thế thoạt nhìn, bọn họ chỉ chia cho người có tham dự chiến đấu, đây thế nhưng thật bất công, mặc dù không chiến đấu, nhưng việc nhà của cả cái nhà này đều là do ba người bọn họ làm, ngay cả chú cũng không ngoại lệ, chia ít còn được, hoàn toàn không chia thế nhưng thật sự khiến người bất bình.

Lúc đang bất mãn, tôi lại đột nhiên nhớ tới mười năm đó của trước kia, ai lại đem chia kết tinh cho người làm việc nhà, lấy được còn không lập tức giấu đi ăn, cho dù là đoàn đội được quản lý rất tốt.

“Kỳ thực đại ca cũng không có.” Thư Quân nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc, vội hỏi: “Vì sao đại ca không có? Anh ấy là đoàn trưởng vừa lại có tham dự chiến đấu, làm sao có khả năng không có!”

Năng lực của đại ca là trị liệu, vốn không nhiều trợ giúp đối với chiến đấu, bây giờ vừa lại không ăn kết tinh tiến hóa, cho dù là vai chính cũng phải cho cơ hội tiến hóa mới có thể mở ra quầng sáng vô địch chứ!

Thư Quân lộ ra thần sắc khó xử, thấp giọng nói: “Bởi vì đều tính lên phần anh ăn mất rồi.”

Tôi ngây ngẩn.

“Nhị ca, kỳ thực đại ca căn bản không trách anh ăn mất những thứ đó, thân thể của anh tốt lên rất nhanh, hẳn là do ăn những thứ đó, anh ấy rất vui, nhưng ở đây không phải chỉ có người nhà chúng ta mà thôi, đại ca cũng phải lo ngại người khác, nhị ca anh đừng trách đại ca.”

“Anh không có tư cách trách anh ấy.” Tôi lắc đầu nói: “Không phải trách anh ấy.”

“Vậy thì tốt.” Thư Quân thở phào.

Tôi chỉ là sợ anh ấy.

Câu “em trước kia” khiến tôi sợ rồi, anh ấy phải chăng bắt đầu cảm thấy tôi không phải Cương Thư Vũ? Ngày nào đó anh ấy đột nhiên nhận định tôi không phải em trai anh ấy, anh ấy sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó tôi? Chỉ là nghĩ, tôi đã cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Lắc đi những ý nghĩ kinh khủng đó, bây giờ đại ca vẫn hết lòng hết dạ đối với tôi, mẹ nó tôi dù là tảng băng cũng phải tan chảy.

Tôi từ trước ngực móc ra một sợi dây chuyền, đây là thứ hôm nay kiếm được, mặt dây chuyền là cái bình chỉ dài năm cm, hẳn là đồ đựng nước hoa tinh dầu gì đó, tôi đã dùng băng tinh gia cố, đúng lúc lấy để bỏ kết tinh tiến hóa.

Tôi đổ ra một miếng kết tinh, nói: “Quân Quân em ăn cái này vào.”

Thư Quân nhìn những kết tinh tiến hóa ở lòng bàn tay tôi, mê hoặc mà nói: “Nhị ca anh làm sao lại có thứ này —-“ Đột nhiên, cô hình như hiểu rồi, đôi mắt hạnh trợn tròn, nhìn hướng tôi, đầy mặt đều là thần sắc lo lắng.

Tôi cảnh cáo mà nói: “Không được nói ra! Nhất là không cho nói với đại ca, nếu không anh sẽ không ngó ngàng em nữa, hơn nữa anh sẽ chạy mất, hơn nửa tháng mới trở về một lần, anh nghiêm túc!”

Mặt cô trở nên khốn khổ.

“Ngoan, ăn đi.”

Thư Quân lắc đầu xua tay, nói: “Nhị ca anh ăn đi, thứ này tốt cho thân thể của anh.”

“Thân thể của anh sớm đã khỏe rồi, chỉ là thịt vẫn chưa bổ sung về hết mà thôi.”

Tôi vô cùng kiên trì nói: “Em không ăn, anh ngay bây giờ đem đi quăng cho em xem!”

Thư Quân bất đắc dĩ mà nuốt xuống.

“Quân Quân, em pha ba ly trà, lần lượt bưng cho chú, thím và đại ca uống.”

Thư Quân sửng sốt, nhìn tôi đổ ra thêm bốn miếng kết tinh tiến hóa, tốt lắm, biểu tình của cô thoạt nhìn là hiểu rồi.

“Ly của đại ca pha hai miếng, nhất định phải nhìn bọn họ uống toàn bộ, bọn họ không uống, em hãy nghĩ biện pháp để cho bọn họ uống hết, nhưng đừng để cho bọn họ sinh nghi.”

“Được.” Thư Quân cẩn thận từng ly từng tý mà nhận lấy bốn miếng kết tinh tiến hóa, gật đầu thận trọng đáp ứng: “Em nhất định sẽ nhìn bọn họ uống hết, những cái này có được không dễ.” Hốc mắt của cô có hơi đỏ.

Nhìn Thư Quân rời khỏi đi pha trà, tôi cũng trở về phòng của mình, vừa dùng băng tinh tăng cường dao găm và trường côn vừa suy nghĩ.

Trong đoàn lính đánh thuê, Tằng Vân Thiến rất minh xác mà biểu đạt ghét tôi, nhưng không ngờ tên Caine mặt cười cười kia có ác ý càng thâm, tôi nếu thật sự là một đứa trẻ gầy yếu, lần này đi ra có lẽ thật sự có nguy hiểm tính mạng, nhưng hắn lại mặc kệ tôi, sự chán ghét này đã quá sâu, đến mức độ nguy hiểm rồi.

Người khác thì chỉ có Bách Hợp miễn cưỡng tính là từng giúp hòa hoãn, nhưng đó giống nể mặt đại ca mà hòa giải hơn, cũng không phải vì tôi.

Mỗi người của cái đoàn lính đánh thuê này đều đã ăn kết tinh tiến hóa, nhưng hôm nay tôi nếu còn không biết tình hình, vậy cả nhà người có ăn kết tinh tiến hóa lại có thể chỉ có tôi.

Quá nguy hiểm rồi!

Đoàn đội không chịu chia kết tinh tiến hóa cho Quân Quân, chú và thím thì thôi, dù sao chờ nợ của tôi trả xong, bọn họ ít nhất phải chia cho đại ca, trước đó, tôi sẽ nuôi đại ca, tuyệt đối sẽ không để cho kết tinh anh ấy ăn ít hơn những lính đánh thuê kia, còn có Thư Quân, chú và thím cũng phải ăn.

Người nhà của tôi tất cả sẽ do chính tôi nuôi!

————-

“Chung: tận cùng, nghĩa là kết thúc

Cương: cương thổ, đây là được tác giả dùng để thay cho thế giới

Chung cương tức là tận thế, nhưng xét thấy dùng tên sách quá thẳng thừng như kiểu “tôi là kỵ sĩ” sẽ bị xem thường tác gia này thật không có học vấn, thế là tác giả đành xoay tới xoay lui tên sách đi giả vờ mình rất có học vấn” — By Yu Wo

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro