Chương 1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ quyết tâm, tôi kiên định ngẩng đầu lên… nhìn thấy người đầy phòng đều đang nhìn tôi.

Đại ca mặt đầy bất đắc dĩ.

Em gái buồn cười nói: “Nhị ca lại nghĩ ngợi lung tung rồi.”

Tôi đỏ mặt, chuyển động xe lăn đưa lưng vào mọi người, “Tôi muốn đi tắm rửa rồi gặp lại sau.”

“Em là định tắm rửa hay là hại chết mình?” Đại ca bực mình nói: “Ngay cả đứng lên cũng khó khăn, em còn muốn tắm rửa? Anh tắm giúp em. Chính anh cũng nên tắm một cái rồi, mùi trên người quá nặng bất lợi cho việc ra ngoài tìm vật tư.”

“Em chỉ là lấy cớ rời khỏi.” Tôi bất đắc dĩ thừa nhận: “Không cần tắm rửa đâu, bây giờ nước rất quan trọng, làm sao có thể lấy để tắm.”

“Đừng lo lắng, dùng tiết kiệm một chút là được, tháp nước gần đây không ít, nhưng người không nhiều.” Đại ca nhàn nhạt mà nói.

Tôi ngẩn ra liền nghĩ thông rồi, ở đây phần nhiều là nhà ở riêng lẻ, sân thượng phần lớn có tháp nước, nhưng một nhà chỉ cần ra một tên dị vật, tiếp đến phần lớn sẽ không còn người sống nữa.

Mặc dù tận thế sẽ có người cướp đoạt vật tư, nhưng vùng ngoại ô bên này phần nhiều là gia đình, chỉ cần chết một người tiếp đến là chết cả nhà, người còn sống quá ít, mà người trong thành thị đại khái còn đi không ra, cũng chỉ có loại cực thiểu số như đại ca mới có biện pháp ra khỏi thành, hơn nữa vật tư của thành thị nhiều hơn vùng ngoại ô rất nhiều, mục tiêu cướp đoạt của bọn họ vẫn sẽ không chuyển đến đây.

Do dự một chút, dưới một câu “mọi người đều đã tắm rồi, chỉ còn lại em” của đại ca, tôi lập tức khuất phục, có thể tắm rửa, không có ai muốn toàn thân mùi máu mồ hôi.

Cho đến khi vào phòng tắm, tôi lần nữa sét đánh giữa trời quang mà nghĩ đến bên trong mình là nữ nhân à!

Để cho một tuấn nam hết sức khí phách hầu hạ mình tắm rửa, thật là một chuyện ướt át mà nữ nhân đều từng huyễn tưởng —- nếu như thân thể của tôi cũng là nữ nhân, vậy đích xác vẫn rất ướt át, nhưng hiện giờ tôi là nam, còn là em trai của tuấn nam, hơn nữa gầy như cái cành cây!

Cho dù muốn học hỏi những bạn bè hủ nữ ở kiếp trước, miên man suy nghĩ cái gì mà nam nam suất ca mỹ nam luyến, dùng để giảm bớt một chút xấu hổ, nhưng vừa nhìn thấy thân thể của mình, liền thật sự hoàn toàn tưởng tượng không ra.

Thân thể của tôi thật sự thảm không nỡ nhìn.

Cả thân thể gầy giơ xương, trước sau vai quấn băng vải, trên người vết bầm vết xước vết cào lớn lớn nhỏ nhỏ, ngay cả ngón tay cũng có mấy cái móng biến mất tăm, không biết là rớt ở lần vật lộn nào.

Cương Thư Thiên nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống ghế, dựa lưng vào bồn tắm, sau khi xác định tôi sẽ không trượt ngã, lúc này mới bắt đầu dùng khăn lông thấm nước xà phòng tỉ mỉ lau thân thể của tôi, cẩn thận từng ly từng tý mà lau mặt, khuôn mặt này bây giờ có góc có cạnh cứ như củ ấu, tiếp đến là cái cổ nhỏ như chiếc đũa, sau đó là ngực gầy đến lòi ra từng cái xương sườn…

Trong quá trình, mày của Cương Thư Thiên nhíu rất chặt, sắc mặt đen như tận thế —- lại là một từ hình dung không tốt, bây giờ chính là tận thế!

“Em chỉ là hơi gầy.” Tôi mở miệng an ủi: “Ăn thêm mấy ngày là béo trở lại thôi.”

Nghe vậy, anh ấy thấp giọng nói: “Em trước kia là một kiện tướng thể thao, từ trung học đã bắt đầu có các loại câu lạc bộ thể thao lôi kéo em gia nhập, em còn từng nói với anh rất khổ não vào đại học rồi phải tham gia câu lạc bộ thể thao nào.”

Vẫn thật sự bị tôi đoán trúng rồi.

“Trước kia em bị gạch đập trúng đầu, anh rất buồn, nhưng cũng biết không thể dự phòng loại ngoài ý muốn đó, nhưng lần này, em đã cảnh cáo anh trước, anh vậy mà vẫn không trở về bảo hộ các em!” Cương Thư Thiên cắn răng, tràn đầy phẫn hận đối với chính mình, khàn giọng nói: “Nếu như không phải em, cái nhà này một người cũng không sống được!”

Tôi thành thật nói: “Người khác em không dám nói, nhưng đại ca anh khẳng định có thể sống rất tốt ở đại lục khác.”

Cương Thư Thiên chấn động, ngữ khí vậy mà lần đầu tiên mang theo chút kinh hoảng, “Anh suýt nữa đã phải ở lại đại lục khác, vĩnh viễn về không được, vĩnh viễn không biết các em làm sao rồi.”

Đại ca quả nhiên cũng đoán ra được dưới loại tình huống này, anh ấy căn bản không thể từ Băng châu trở về Mai châu.

“Kỳ thực lúc trước em có chút hối hận đã nói với anh, chỉ sợ em hại chết anh rồi, bởi vì tai nạn máy bay hoặc là từ sân bay không kịp về nhà, bị vây ở trong tay dị vật gì đó.”

“Đừng hối hận!” Cương Thư Thiên khẽ trách: “Đừng lo lắng chuyện đó, có nguy hiểm cứ lập tức nói với đại ca, em không cần phiền não an nguy của anh, giống như em mới nói, anh khẳng định sống rất tốt, cũng khẳng định để cho các em cũng sống rất tốt!”

Hốc mắt ướt rồi.

Đời trước, tôi cũng có cái người có thể dựa dẫm, dựa dẫm đó lại là một loại bố thí và lợi dụng, cuối cùng tôi vẫn là bị vứt bỏ.

Đời này, người tôi dựa dẫm càng đáng tin cậy, nhưng không phải chân chính đang bảo hộ tôi, một khi bị phát hiện chân tướng, tôi vẫn là phải bị vứt bỏ.

Cương Thư Thiên vươn tay lau đi nước mắt của tôi, khó hiểu mà hỏi: “Làm sao lại khóc? Em sẽ khỏe lại, Trịnh Hành là bác sĩ chiến địa, anh ta nói em còn trẻ lực phục hồi tốt, bồi dưỡng một thời gian là được rồi, sẽ không có vấn đề.”

Tôi lắc lắc đầu, nước mắt vẫn cứ rớt xuống, quả thật vẫn là nữ nhân, nước mắt đều không đáng giá.

Tôi không phải Cương Thư Vũ.

“Đại ca, em ở trong mơ là một nữ nhân tên là Quan Vi Quân, em đã nằm mơ dài tới mười năm.”

“Em không nhớ nổi chuyện của Cương Thư Vũ.”

“Em không rõ mình là ai.”

Do dự một chút, tôi rốt cuộc vẫn là thừa nhận: “Em, em hẳn là Quan Vi Quân.”

Cương Thư Thiên ngẩn ra, tôi đau khổ nhắm mắt, không muốn nhìn thấy kinh nghi và lửa giận của anh ấy, trong đầu không nhịn được nghĩ đến đôi tay to kia của anh ấy hẳn là có thể trực tiếp bẻ gãy cái cổ gầy như cây đũa hiện giờ của tôi đi.

Trên đầu đột nhiên truyền đến cảm giác được xoa.

“Em chính là Cương Thư Vũ em trai anh, anh cực kỳ rõ ràng, em nếu như là người khác, anh và Thư Quân nhất định sẽ phát hiện, tuyệt đối!”

Tôi cứng đờ, mở mắt nhìn hướng Cương Thư Thiên, đối phương chỉ có biểu tình kiên định, tôi run rẩy nói: “Vậy Quan Vi Quân…”

“Đại khái là kiếp trước của em đi!” Đại ca một mực chắn chắn: “Nhất định là đập trúng đầu khiến em nhớ tới ký ức của kiếp trước! Kiếp trước của em là nữ nhân tên Quan Vi Quân!”

Ơ, khoan khoan, đại ca logic này của anh không đúng đi, em cũng chưa có nói cho anh chuyện thế giới song song; anh không cảm thấy kiếp trước của em sống ở tương lai, thời gian sống còn chồng chéo với em bây giờ, đây có chút kỳ quái sao? Em thế nhưng là đoán trước tận thế đấy!

Đại ca trách mắng nói: “Em từ nhỏ đã thích nghĩ ngợi lung tung, lần này thật là quá khoa trương rồi, chẳng qua là mất ký ức nhớ tới kiếp trước mà thôi, em cũng có thể hoài nghi mình không phải Cương Thư Vũ.”

Chờ chút đã, đại ca, anh đừng cứ như thế đoán định là kiếp trước rồi chứ! Hơn nữa cái gì gọi là “chẳng qua là” mất ký ức nhớ tới kiếp trước hả? Chẳng lẽ thứ kiếp trước này là chuyện nhỏ như quên để chìa khóa ở đâu sao?

“Nhưng, nếu như em thật sự không phải Cương Thư Vũ thì sao? Đại ca anh sẽ làm thế nào?”

Tôi vẫn là không thể tin cũng không dám tin, nếu cứ luôn tiếp nhận đãi ngộ của Cương Thư Vũ như thế, nếu như ngày nào đó thật sự bị phát hiện tôi không phải Cương Thư Vũ, nam nhân trước mắt nhất định sẽ từ đại ca hóa thân thành ma quỷ đi!

Muốn bóp gãy cổ tôi thì thừa dịp bây giờ, tôi thật sự chịu không nổi sau khi bỏ ra cảm tình mới bị bóp gãy cổ!

Cương Thư Thiên bế bổng tôi lên, dọa cho tôi giật nảy mình, còn tưởng anh ấy quyết định không bóp cổ tôi mà quyết định muốn ném chết tôi rồi, nhưng anh ấy chỉ là nhẹ nhàng mà bỏ tôi vào trong bồn tắm. Thư Quân đặc biệt đun một đống nước nóng để tôi ngâm, chỉ có tôi có cái đãi ngộ này, người khác đều chỉ là tắm vòi sen sơ qua một chút.

“Em sợ anh sẽ làm hại em?” Cương Thư Thiên mẫn cảm mà phát hiện.

Nước nóng rất thoải mái, nhưng lời này khiến tôi không nhịn được thoáng run rẩy, ra sức gật đầu.

“Thư Vũ, anh vĩnh viễn đều sẽ không làm hại em và Thư Quân.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, nghiêm giọng nói: “Nếu như em thật sự không phải Thư Vũ em trai anh thì sao?”

Đôi mắt sâu thẳm kia của Cương Thư Thiên nhìn vào tôi, tôi cũng không chùn lại mà trừng thẳng vào anh ấy, hôm nay tôi nhất định phải nhận được đáp án, cho dù bỏ ra cái mạng này của tôi!

Một hồi sau, anh ấy đột nhiên bật cười, đẹp đến suýt nữa lóe mù mắt kiếp trước lẫn kiếp này của tôi.

“Em đã nói sự tình cho anh rồi, anh ở đây cũng nói cho em, bất luận làm sao anh đều coi em là Thư Vũ! Được rồi chứ?”

Nói xong, anh ấy lần nữa xoa xoa đầu của tôi, rồi tự mình cởi đồ tắm rửa.

Tôi ngây ngẩn mà nhìn anh ấy, có chút không phản ứng lại được, anh ấy rốt cuộc là kiên trì cho rằng tôi là Cương Thư Vũ, hay là mặc kệ làm sao anh ấy đều muốn có đứa em trai Cương Thư Vũ, hay là tôi thật sự chính là Cương Thư Vũ… Nghĩ cho đến cả người tôi loạn lên hết rồi!

Chờ tôi hồi thần lại, ôi mẹ ơi một lõa nam cứ như thế đứng ở trước mặt, còn cầm một cái khăn lông đang lau tới lau lui ở trên người mình, từ khuôn mặt tuấn mỹ kia lau xuống xương đòn đẹp đẽ, tiếp đến là cơ ngực bành trướng và cơ bắp tay rắn chắc mạnh mẽ, thấp xuống một chút là cơ bụng tám múi…

Oooooohhhh! Ngàn vạn lần đừng tiếp tục nhìn xuống! Đừng quên đối phương vừa mới nói bất luận làm sao mi đều là em trai của anh ấy à!

Thân là em trai, ý dâm đại ca gì gì đó, thật sự không thể biến thái hơn rồi!

Nếu Thư Quân biết tôi có tà niệm đối với đại ca thì không biết sẽ nghĩ tôi làm sao — khoan đã, ở lúc này, tôi sao lại quan tâm cách nghĩ của em gái? Đây làm sao cũng nên là lo lắng đại ca sẽ nghĩ thế nào đi?

Đừng nói cái tên Cương Thư Vũ này thật sự mến em gái chứ!

Thân thể mến em gái, linh hồn mến anh trai, có thể biến thái thêm một bậc hay không hả!

Tôi bây giờ, thích nam nhân là yêu đồng tính, thích nữ nhân cũng là yêu đồng tính, ý dâm anh trai vọng tưởng em gái — đây còn trị được không? Tôi có thể từ bỏ trị liệu hay không hả!

◊◊◊◊

Ngày nào đó của tận thế.

“Quân Quân, em không biết tận thế có bao nhiêu nữ nhân có kết cục bi thảm đâu, em nhất định phải đấu tranh cho nữ nhân, đạp đổ toàn bộ nam nhân khắp thiên hạ ở dưới chân!”

“Nhưng nhị ca, anh và đại ca cũng là nam nhân mà?”

“Đại ca là nam thần không phải nam nhân, mà nhị ca anh cam tâm tình nguyện bị em đạp đổ ở dưới chân.”

“Tiết tháo của nhị ca anh lại rớt rồi, em lượm lên giúp anh.”

◊◊◊◊

Được đưa trở lại giường trong tình trạng choáng váng, tôi chui ở trong chăn giả chết, vừa rồi lại có thể nhìn mãnh nam đi tắm nhìn đến chảy máu mũi, dọa cho đại ca giật nảy mình, anh ấy suýt nữa tưởng rằng tôi có nội thương chưa phát hiện, một hồi giải thích lộn xộn của tôi cũng giải thích không rõ, cho nên nói sắc dục huân tâm gì gì đó thật là không chấp nhận được!

Thư Quân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tôi có hai mắt hình xoắn ốc, kinh hô: “Nhị ca là làm sao vậy? Làm sao tắm thành như thế này?”

Đại ca vẫy vẫy tay nói: “Thư Quân em qua đây, anh muốn nói cho em một số chuyện.”

Tiếp đến, Cương Thư Thiên lại có thể đem lời bộc bạch của tôi nói cho Thư Quân, tôi suýt nữa từ ổ chăn bật dậy ngăn cản anh ấy, nếu Thư Quân dùng ánh mắt dị dạng nhìn tôi, vẫn thật sự khiến người có chút chịu không nổi, tôi vẫn muốn chung sống tốt đẹp với em gái đáng yêu à!

Nhưng nếu đã nói rồi, dứt khoát vạch trần toàn bộ sự tình cho sớm, để trái tim đỡ căng thẳng, sự giày vò của vừa yêu vừa áy náy khiến người cũng sắp phát điên rồi.

Tôi xê dịch vị trí, từ trong khe chăn nhìn lén đại ca và em gái.

“Thư Quân, em cảm thấy nhị ca em có phải là đã thay đổi rồi hay không?” Cương Thư Thiên bình tĩnh mà hỏi.

Cương Thư Quân nhíu lông mày cong đẹp đẽ, lại lập tức phản bác: “Mới không có thay đổi đây! Đại ca, nhị ca là bị gạch đập trúng đầu, chẳng lẽ anh cũng bị đập trúng rồi sao?”

Muội muội em thật uy vũ! Lại có thể dám nói chuyện với đại ca như thế, không hổ từng lấy gậy bóng chày đánh bể đầu người khác!

“Nhị ca và trước kia có bao nhiêu khác biệt à? Anh ấy tỉnh lại không bao lâu đã gọi em là Quân Quân, mấy ngày gần đây vừa thả lỏng xuống là liền ngày ngày đòi cưới em, hoàn toàn giống với trước kia, làm sao có thể không phải nhị ca.”

Tôi ngẩn ra, Quân Quân… Đúng thế! Tôi vì sao gọi em ấy là Quân Quân? Trước kia tôi tên là Quan Vi Quân, mọi người đều gọi tôi là tiểu Quân, vì sao tôi không gọi Thư Quân là tiểu Quân, trái lại gọi là Quân Quân đây?

Tôi do dự một chút. Có lẽ bởi vì đây là thân thể của Cương Thư Vũ, đây căn bản là động tác mang tính phản xạ?

Chẳng lẽ tôi thật sự có thể tin tưởng mình chỉ là khôi phục ký ức của kiếp trước, mà không phải cô hồn dã quỷ cướp đi thân thể Cương Thư Vũ?

“Rất đơn giản, nhị ca chính là bị đánh trúng đầu, khôi phục ký ức của kiếp trước thôi mà!” Thư Quân một mực chắc chắn.

Lại có thể cho ra kết luận giống với Cương Thư Thiên, các người thật sự là anh em à! Kiếp trước sống ở tương lai còn chồng chéo với hiện tại là không đúng đi! Logic của các người cất đi đâu rồi!

“Anh cũng là nghĩ như thế.” Cương Thư Thiên gật đầu, còn quay đầu nhìn qua vị trí của tôi, cười nói: “Nghe thấy chưa? Thư Vũ, đừng giả ngủ nữa.”

Tôi cứng đờ, không cam tâm tình nguyện mà vén chăn ra.

“Nhị ca anh thật sự nghĩ ngợi lung tung đến một cái cảnh giới rồi!” Thư Quân vừa nói còn vừa cầm khăn lông tới giúp tôi lau khô tóc, trên đời này làm sao lại có em gái tốt như thế!

“Anh chỉ là…”

Nói không ra khỏi miệng, tôi vẫn là rất hoài nghi, ký ức của Quan Vi Quân rõ ràng như thế, cũng không phải mười năm mà thôi, tôi đã sống trọn ba mươi lăm năm à! Mặc dù ký ức trước tận thế đều rất mờ nhạt, nhưng đó chỉ là bởi vì tận thế thực sự khiến người ấn tượng sâu sắc đến lấn át mọi thứ mà thôi.

Trong khi Cương Thư Vũ lại chỉ có mấy đoạn linh tinh.

Làm sao có khả năng có thể cho rằng mình là Cương Thư Vũ!

Thư Quân đột nhiên nhào vào trong lòng tôi, sức lực cô dùng không lớn, nhưng vẫn là húc cho ngực tôi phát đau, tôi lại không hề để ý, ôm lại cô, lập tức có loại cảm giác an tâm thỏa mãn.

Thư Quân mang theo âm thanh nghẹn ngào cầu khẩn: “Nhị ca anh đừng nghĩ nhiều như thế, bồi dưỡng thân thể cho tốt là được rồi! Anh bây giờ thật là gầy, thấy vậy em buồn lắm, trong lòng rất đau!”

“Được, anh không nghĩ nữa.” Tôi lập tức thành thật đáp ứng.

“Quả nhiên vẫn là phải Thư Quân ra tay.” Đại ca bực mình nói: “Em đó, thật muốn cưới em gái rồi đúng không?”

Tôi chột dạ, cho dù là một anh trai có bản chất nữ nhân, nếu như có cơ hội, vẫn là muốn cưới em gái Thư Quân à! Cách nghĩ này biến thái quá rồi! Hu hu, Cương Thư Vũ mi là đồ đại biến thái cuồng em gái!

Mặt tôi khốn khổ, không biết nên làm sao với cái loại tư tưởng ý dâm đại ca muốn cưới em gái này cho phải.

Đại ca nhìn đồng hồ, nói với tôi: “Em ngủ một lát đi, anh phải đi ra thay ca cho Vân Thiến, cô ấy còn đang cảnh giới ở trên gác.”

Nghe vậy, tôi bừng tỉnh, nghĩ cái gì mà dâm với không dâm anh trai cưới hay không cưới em gái, bây giờ thế nhưng là tận thế, sống sót tăng cường thực lực mới là chuyện quan trọng nhất! Hơn nữa tận thế biến thái gì chả có, tôi còn là nhân vật nhỏ đây!

“Ca! Hôm nay là ngày mấy?”

Cương Thư Thiên dừng chân trả lời: “Hai mươi chín tháng sáu.”

Vậy mà chính là ngày mai rồi! Tôi vội vàng nói: “Ca, anh trước hết đừng đi, ngồi xuống nghe em nói, ngày ba mươi sẽ xảy ra chuyện lớn!”

Đại ca suy nghĩ một chút, nói: “Em mệt không? Có sức đi nói với mọi người ở phòng khách chứ?”

Tôi do dự mà nói: “Đại ca anh đã nói với bọn họ là em dự báo tận thế?” Tôi hẳn sẽ không bị coi thành yêu nghiệt gì đó chứ?

Cương Thư Thiên gật đầu, nói: “Đừng lo lắng, em biết trạng huống của tận thế, cho nên em quan trọng nhất.”

Thì ra như thế, nếu như vậy, cho dù tôi bây giờ như cái cành cây, chỉ có tác dụng đốt cháy, mục tiêu thứ nhất của mọi người vẫn là bảo hộ tôi — đây làm sao được! Thư Quân mới là quan trọng nhất!

Tôi kéo Thư Quân, trong lòng quyết định mặc kệ đến đâu cũng phải để cho Quân Quân đi theo mình.

Đến phòng khách, đại ca để cho mọi người đều chờ ở đó, ngay cả Tằng Vân Thiến phụ trách cảnh giới cũng từ trên gác xuống rồi.

Mọi người nhìn tôi, tôi không biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu tin tôi, tóm lại cho dù có người hoài nghi, cũng giấu tâm tình hoài nghi rất tốt căn bản nhìn không ra.

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định bắt đầu thuyết minh từ sương đen: “Sương đen của thời khắc phán xét sẽ khiến người không chịu đựng qua được biến thành dị vật, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, dị vật rất cường đại, người không chết cũng sẽ trở nên cường đại như vậy.”

Mọi người chấn động.

“Xấp xỉ là ngày thứ mười của tận thế, mọi người liền có thể phát hiện thân thể khác thường, có người còn sẽ phát sinh ra năng lực đặc thù.”

Cương Thư Thiên hỏi kỹ hơn: “Năng lực đặc thù thế nào?”

“Rất khó nói rõ.” Tôi có chút khổ não mà nói: “Những năng lực đó vô cùng đa dạng, cho dù qua mười năm tận thế cũng không có người thật sự làm rõ những năng lực này là làm sao đến. Tôi từng nghe có một số lý luận nói đây là năng lực mà tiềm thức của mình muốn, cho nên mọi người tối nay nỗ lực nghĩ muốn năng lực gì, có khả năng hoặc có lẽ sẽ có một chút xíu tác dụng đi.”

“Đây thật là quá tốt rồi!” Caine hân hoan nói: “Thế này chúng ta càng không cần sợ những thứ kia.”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Kỳ thực không tốt, mặc dù mười ngày đầu tận thế đã bị dị vật giết rất nhiều người, nhưng bọn họ phần lớn là bởi vì chưa kịp phản ứng mà bị giết, kỳ thực những dị vật đó không tính là quá mạnh, chỉ là tốt hơn người bình thường một chút mà thôi, nhưng mười ngày sau, dị vật sẽ mạnh hơn, những năng lực mới nói vừa rồi, dị vật cũng sẽ có như vậy.”

Nếu như, cỗ thân thể này không phải vừa mới nằm hơn một tháng tỉnh lại, chỉ bằng kinh nghiệm của mười năm tận thế, tôi cũng có thể cầm gậy bóng chày từ từ giải quyết ba con dị vật trong nhà, nếu như dị vật chỉ có loại trình độ này, đây đã không tính là tận thế rồi.

Đại ca trầm ngâm hỏi: “Em nói mười ngày sau không tốt, là tốc độ tiến hóa của dị vật nhanh hơn chúng ta?”

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Cũng không phải tốc độ tiến hóa nhanh hơn, chỉ là bọn chúng không có quan niệm đạo đức, người sẽ sợ dị vật, cũng sẽ buồn nôn sợ hãi muốn chạy, nhưng những dị vật kia không sợ người, chỉ có mục tiêu cường đại hơn xa mình mới sẽ khiến bọn chúng có bản năng chạy trốn như động vật.”

Tóm lại mà nói, người bình thường sợ kẻ hung hãn, mà kẻ hung hãn thì sợ kẻ không cần mạng, dị vật chính là vừa hung hãn vừa không cần mạng.

“Hơn nữa rất nhiều dị vật ở trong vòng mười ngày tận thế đã ăn rất nhiều đồ ăn, cho nên mới bắt đầu, bọn chúng sẽ mạnh hơn chúng ta rất nhiều.”

Đại ca hỏi kỹ hơn: “Đồ ăn em nói là cái gì?”

“Người vượt qua được sương đen.”

Mặt mọi người đều biến sắc.

“Muốn mạnh hơn phải ăn thịt người?” Đại ca nhíu mày.

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Dị vật ăn máu thịt mới hữu dụng, em vừa rồi nói sai rồi, kỳ thực bọn chúng cũng không nhất định phải ăn thịt người, chỉ cần là động vật và thực vật đã trải qua sương đen đều có thể, bất cứ vật sống nào cũng ăn, mà chúng ta đã là loại khác với dị vật rồi, chúng ta ăn máu thịt là vô ích, phi dị vật căn bản không thể tiêu hóa máu thịt thành năng lượng tiến hóa.”

Mọi người lộ ra biểu tình vừa có chút đáng tiếc vừa thở phào một hơi.

Tôi nhàn nhạt mà nhìn bọn họ. Có một số lời không nói. Chỉ là nhắc nhở một chút: “Cho nên bắt đầu từ ngày mai, dị chủng sẽ không phải là trình độ trước kia nữa, đừng coi thường bọn chúng.”

“Nhị ca anh nói xong rồi sao? Trở về nghỉ ngơi đi!” Thư Quân đau lòng mà nhìn tôi, không biết trên mặt tôi có phải là xuất hiện thần sắc mệt mỏi hay không, đúng là có hơi mệt rồi.

“Thư Quân, đẩy nhị ca em về phòng.” Đại ca ngay cả một câu “tôi nói xong rồi” cũng không muốn chờ, trực tiếp kêu Thư Quân đưa tôi về, sau đó anh ấy nói với mọi người: “Ngày mai mọi người lại đến phòng khách, xem xem có người phát sinh ra năng lực đặc thù mà tiểu Vũ nói hay không.”

Trở về phòng nằm lên giường, tôi có hơi hoang mang bất an, đời trước Quan Vi Quân là thị lực tốt hơn, cộng thêm năng lực dùng súng không tệ, bắn súng rất chuẩn mà thôi, chút năng lực này ở tận thế vẫn thật không đủ xem, hi vọng năng lực của đời này có thể tốt hơn một chút, chỉ là thân thể bây giờ nát thành thế này, tôi thật sự không ôm kỳ vọng quá lớn…

“Ngủ đi, nhị ca, đừng nghĩ nữa.” Thư Quân vuốt lên trán của tôi, giống như đang dỗ trẻ con ngủ.

Tôi nhìn khuôn mặt của Thư Quân, hai hàng lông mày cong, mắt hạnh vừa to vừa linh động, còn có mũi thẳng tắp đặc hữu của Cương gia, cái môi chẳng bôi gì cả nhưng vẫn mềm mại trơn bóng khiến người không nhịn được muốn âu yếm, dưới kinh nghiệm của mấy ngày tận thế, cô bé hình như đã chín chắn hơn một chút, trở nên càng mỹ lệ.

“Thư Quân, em thật sự rất xinh đẹp rất đáng yêu.”

Cô bật cười, không có con gái không thích được nói xinh đẹp, nhưng ở tận thế, xinh đẹp chỉ là một loại vật tư, chỉ có thể bị cướp đoạt hoặc là không có tôn nghiêm mà lấy đi đổi mấy miếng đồ ăn.

Tôi chân thành mong đợi năng lực của mình cường đại, đời này mình không cần sống dưới vây cánh của người khác nữa, tôi muốn tự tay bảo vệ cô bé mỹ lệ trước mắt có thể sống thật tốt ở tận thế!

Làm ơn, mặc dù mười năm tận thế khiến tôi cảm thấy trên đời tuyệt đối không có thần, chẳng qua bây giờ nhặt thần lại vẫn được chứ? Thỉnh cầu đại thần các nơi, để cho tôi có năng lực bảo hộ em gái và anh trai đi.

… Lại có thể muốn bảo hộ cái đại ca kia, tôi nhất định là người phát ngôn tốt nhất của cái từ không biết lượng sức này đi?

Miên man suy nghĩ, tôi nặng trĩu thiếp đi…

◊◊◊◊

Ngày nào đó của tận thế

“Quân Quân, anh thường thường sẽ ý dâm thế này thế kia với đại ca, em có cảm thấy anh là tên biến thái không hu hu.”

“Không đâu nhị ca, bởi vì đại ca thực sự quá đẹp trai, ngay cả em cũng thường thường bị anh ấy làm cho mê mẩn, nghĩ thế này thế kia với anh ấy đây!”

Cái gì! Nước mắt chảy đầy mặt oán phụ!

“Ơ… Đừng như thế mà nhị ca, em thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến cùng anh thế này thế kia đấy!”

“Quân Quân, thân là một nữ nhân có lực hành động, em không cần huyễn tưởng, hóa tưởng tượng thành thực tế đi! Nhị ca đang chờ ở chỗ này đây!”

“Nhị ca tiết tháo của anh mọc cánh bay đi rồi, em đi bắt lại giúp anh.”

◊◊◊◊

“Mẹ!”

Tôi từ sân thượng nhìn xuống, nổ một súng, bắn chết dị vật phía sau hắn, lúc này mới phát hiện mẹ vậy mà vẫn chưa trèo lên, một con dị vật túm lấy chân của bà ấy.

Tôi lần nữa nhắm bắn, súng “cách” một tiếng vậy mà hết đạn rồi!

“Cứu mẹ tôi!” Hắn ở ngay phía trên mẹ tôi, còn kịp kéo bà ấy lên.

Hắn lại xoay người, kéo lấy một người khác, mẹ tôi chớp mắt bị dị vật kéo xuống, té trở lại mặt đất, dị vật đầy đường giống như châu chấu tuôn về phía bà ấy, bà ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ hô một tiếng “tiểu Quân”, lời phía sau lại không kịp nói nữa.

“Mẹ —-“

Ký ức cuối cùng đối với mẹ là máu đỏ thịt nát đầy trời, tôi té phịch xuống đất, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy hắn đỡ một nữ nhân khác trèo lên sân thượng.

Tràn ngập, tôi tràn ngập đều là xúc động muốn bóp chết cái người này.

“Mẹ em cũng đã bị thương nặng như thế rồi.” Hắn có chút chật vật biện giải: “Cứu bà ấy xong cũng sẽ biến thành dị vật, em còn phải tự tay giết bà ấy, đây không phải càng thảm sao!”

“Bị thương chưa chắc sẽ nhiễm trùng mà!” Tôi gào khóc đấm vào cái thứ khốn nạn này, la hét: “Tôi đã cứu anh, anh vì sao không cứu mẹ tôi!”

Hắn mang vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như toàn thân đều là nỗi khổ tâm, hết lời khuyên nhủ: “Vi Quân, năng lực trị liệu của tiểu Kỳ rất quan trọng, chúng ta không thể mất đi cô ấy!”

Tôi cắn răng oán hận rống to: “Là không thể mất đi năng lực của cô ta, hay là không thể mất đi cô ta? Ngày nào đó tôi và cô ta, anh có phải là cũng lựa chọn cứu cô ta!”

“Đây làm sao có thể giống nhau chứ! Vi Quân người anh yêu là em mà, hãy tin anh, anh chỉ muốn bảo hộ em…”

Yêu cái đầu anh! Bảo hộ cái mẹ anh! Tôi vậy mà đã tin, tôi lúc đó vậy mà ngu xuẩn như thế đi tin rồi!

Nữ nhân à —- mẹ nó ngươi rốt cuộc có thể ngu xuẩn tới đâu!

“Ca! Nhị ca!”

“Thư Vũ, tỉnh lại!”

Tôi đột ngột mở mắt, trước mắt mơ hồ, đầu óc hỗn độn đến không hiểu rõ trạng huống,

Một người nhào vào trong lòng tôi, kêu khóc: “Nhị ca!”

“… Thư Quân?” Tôi sờ mái tóc đẹp của cô, mềm mềm nhuyễn nhuyễn sờ thật đã, sau đó chớp chớp mắt, chớp đi lượng nước dư trong mắt, lúc này mới nhìn thấy đại ca đang cúi đầu với vẻ mặt lo lắng mà nhìn tôi.

“Em không sao, thật sự không sao.” Tôi cười khổ nói: “Mơ thấy chuyện trước kia mà thôi.”

Thời kỳ đầu tận thế, loại năng lực tay súng thần kia của tôi vẫn là không tệ, đã cứu hắn không biết mấy lần, lại không thể cứu được mẹ của mình.

May mà, tôi là nổ súng cứu hắn trước, mới phát hiện mẹ lâm vào hiểm cảnh, nếu như đồng thời chú ý thấy hai người bọn họ đều có nguy hiểm, mà trong súng chỉ còn lại một viên đạn, lúc đó tôi ngu xuẩn đến cực điểm, nói không chừng thật sự sẽ lựa chọn cứu hắn mà không cứu mẹ của mình.

Vậy tôi cả đời cũng không thể tha thứ cho mình!

… Mặc dù bây giờ cũng chưa chắc muốn tha thứ cho mình.

“Người nhà mới là quan trọng nhất.” Tôi ôm chặt Thư Quân trong lòng, em gái, anh trai, chú và thím, tất cả đều phải bảo hộ, không có nghi vấn không có không biết tự lượng sức, vô điều kiện vô giới hạn mà bảo hộ!

“Thư Vũ, tương lai có người tổn thương em sao? Ý anh là, thương tổn em trong khi là Quan Vi Quân.” Đại ca giống như ác ma mà dụ dỗ: “Sau này nhìn thấy hắn, nói cho đại ca là tên nào, có được không?”

Bị đại ca biết hắn là ai, hắn nhất định chết thảm đến khiến tôi cũng không thể hận hắn nữa. Tôi cười, nói chuyện thế giới song song cho đại ca và em gái.

“Em nghĩ hẳn sẽ không gặp được hắn đâu, đại ca.”

Đại ca hơi nheo mắt, “Uh” một tiếng, thoạt nhìn có chút tiếc hận.

Tôi vuốt mồ hôi, cho dù có hận hắn, giao hắn cho đại ca hình như vẫn là quá tàn nhẫn rồi —- nhưng nếu như thật có cơ hội gặp được hắn, tôi nhất định sẽ quyết đoán bán hắn cho đại ca!

Thư Quân từ trong lòng tôi ngẩng đầu lên, ưu sầu nói: “Nhị ca ngay cả nằm mơ cũng không để cho mình dễ qua, anh như vậy làm sao mau khỏe được đây!”

Tôi cười khổ một chút, chuyện nằm mơ này cũng không phải điều bản thân có thể khống chế.

“Nhị ca cả người mồ hôi rồi, đại ca anh lau người giúp anh ấy đi, em đi làm chút bữa sáng dinh dưỡng cho nhị ca.”

“Thư Quân…” Tôi gọi cô lại, cả mặt ưu sầu đau khổ buồn rầu vùng vẫy, khẩn cầu một cách hèn mọn: “Hôm nay có thể không uống canh gà không?”

Thư Quân bật cười, “Biết rồi!”

Kết quả là cháo thảo dược, Quân Quân em rốt cuộc là lúc nào len lén lấy nhiều túi thuốc bổ như thế, tôi lúc đó là mua điên rồi sao? Làm sao không có phát hiện gì hết!

Chẳng qua dưới tình huống ba bữa cộng bữa khuya bồi bổ như thế, tôi cảm thấy tốc độ mọc thịt của mình rất nhanh, cành cây cũng nảy mầm rồi.

Đi đến phòng khách, mọi người đều đã tụ tập ở đây, đang giương mắt trông mong mà nhìn tôi, xem ra nếu như không phải đại ca uy vũ, sợ rằng tôi ngay cả sơ tẩy xoa bóp ăn cơm cũng đừng mơ mà trực tiếp bị túm qua rồi.

Đại ca ngồi xuống: “Nói đi, đã có những năng lực gì.”

Chỉ có tiểu Sát ném ra một câu: “Tốc độ của tôi nhanh hơn rồi.”

Người khác đều là mang vẻ mặt ưu sầu.

Tôi thấy tình huống này liền biết bọn họ hoài nghi mình không có sản sinh dị năng, nhưng hậu kỳ tận thế đã chứng thực chỉ cần là người trải qua sương đen không chết hẳn đều sẽ sản sinh năng lực khác nhau, chỉ là phần lớn đều không mạnh, hơn nữa có một số dị năng tương đối đặc biệt là vô cùng khó phát hiện.

“Mọi người có thể lấy giùm ly nước, bật lửa, pin sạc, nhặt cục đá, rồi chứa một ly bùn đất, hoặc là thứ mọi người có thể nghĩ đến đều lấy hết qua đây.”

Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, chia nhau đi lấy những thứ tôi nói.

Tôi suy nghĩ một chút, đầu tiên đặt nước ở giữa bàn, điều khiển nước được tính là năng lực khá phổ biến, đại khái là do người muốn sống thì không thoát khỏi nước đi.

“Từng người một, dùng ngón tay chạm vào nước, chăm chú nhìn vào nước, trong lòng nghĩ muốn chấn động nước, quá trình khoảng một phút.”

Mọi người tò mò từng người một xếp hàng làm, không bao lâu liền thử ra Tằng Vân Thiến có năng lực điều khiển nước, cô tốn gần một phút, vốn sắp bỏ cuộc rồi, lúc ngón tay đang muốn vươn ra, cả bọt nước nổ tung.

Trịnh Hành có năng lực của đất, anh ta vừa chạm vào bùn đất, lập tức liền ngưng kết đất lỏng lẻo thành một bức tường đất nhỏ.

Bách Hợp thử đông thử tây cũng không thể khiến bất cứ một vật nào phát sinh biến hóa, lúc đang chán nản, tôi gọi cô ta đứng ở bên cửa sổ thử xem mình có thể nhìn xa bao nhiêu, cô ta trong chớp mắt đó suýt nữa té ngã, cứ kêu gào thị lực mình tuyệt đối vượt quá 5.0.

Về phần Caine… tôi âm thầm đã có suy đoán, trực tiếp lấy bật lửa đi đốt anh ta, anh ta cười để cho tôi đốt, hoàn toàn không phản kháng, sau đó nhạ dị mà phát hiện mình không sợ lửa đốt.

Quả thật không sai, là năng lực khống chế lửa, nước và lửa tính là năng lực phổ biến nhất tận thế, chỉ là mạnh yếu có khác biệt rất lớn, yếu thì chỉ có thể dùng để súc miệng làm hộp quẹt, mạnh thì lại có thể chinh phục mọi trở ngại.

Tôi nhắc nhở anh ta: “Anh không phải hoàn toàn không sợ lửa đốt, tùy vào năng lực biến cao, nhiệt độ anh có thể chịu đựng mới sẽ biến cao, cho nên ngàn vạn lần đừng cho rằng mình bây giờ đã có thể đi vào trong lửa lớn.”

Caine “chậc” một tiếng, cảm tạ mà nói: “Tôi đang muốn đi chất đống củi thiêu mình đây, may mà chưa có làm trò cười.”

Tôi nhìn hướng tiểu Sát, đối phương nhíu mày, nói: “Tôi đã nói tốc độ nhanh hơn rồi.”

Tôi chỉ vào quạt điện, nói: “Anh nghĩ muốn chuyển động cánh quạt của cái quạt điện kia, hoặc là dùng sức thổi cũng được.”

Tiểu Sát ngẩn ra, nhíu mày hình như không hài lòng lắm, trong lòng tôi cả kinh, đừng nói anh ta sớm đã biết rồi, chỉ là muốn ẩn giấu năng lực đi? Ở tận thế muốn ẩn giấu thực lực cũng không kỳ quái, sớm biết vậy đừng vạch trần anh ta, tự dưng chọc cho đối phương căm ghét.

Anh ta dùng sức thổi một hơi, cánh quạt còn chưa động, mọi người đã biết rõ năng lực của anh ta rồi, dù sao ngay cả tóc cũng bị hơi này của anh ta thổi động, đây là năng lực gió.

“Tôi nợ cậu một lần.” Tiểu Sát rầu rĩ nói.

Tôi nhìn anh ta, không hiểu đây là ý gì lắm.

“Nợ của tiểu Sát rất đáng giá.” Trịnh Hành cười nói: “Tôi cũng để cho cậu ta nợ một lần, thu hồi thế nhưng rất lớn, cậu ta không thích nhất nợ nhân tình.”

Thì ra như thế, xem ra thật sự không phải muốn ẩn giấu thực lực bị tôi vạch trần.

Tiếp đến chính là chú và thím, bọn họ đến bây giờ cũng không thể di động bất cứ thứ gì.

Tôi suy nghĩ còn có những dị năng gì, có thể dùng phương thức gì dò ra.

Thím không nhịn được mở miệng nói: “Tiểu Vũ à, thím hình như có thể cảm giác được các con, rất khó nói rõ, nhưng dù không dùng mắt nhìn cũng biết các con đại khái ở đâu.”

Tôi hiểu rồi, gật đầu nói: “Đây là thăm dò, là năng lực hệ tinh thần, rất hữu dụng đấy! Có thể dùng để né tránh nguy hiểm, được tính là năng lực không thường thấy lắm.”

Nghe nói hình như còn có thể phát triển thêm một bước, nhưng năng lực hệ tinh thần vốn không nhiều, những nhân vật có thể phát triển thêm một bước kia điểm mấu chốt của bọn họ thì không phải điều tôi có thể biết rõ rồi.

Nghe thấy có thể né tránh nguy hiểm. Thím thoạt nhìn vô cùng cao hứng có loại năng lực này.

“Chú thì sao?” Tôi dò hỏi: “Chú có đặc biệt cảm giác thấy cái gì không?”

“Không biết nữa.” Chú thở dài: “Chú chắc là không có năng lực đi?”

“Đều sẽ có.” Tôi lắc đầu nói: “Chỉ là có một số không dễ dò ra, chú đừng lo lắng, thông thường những cái không dễ dàng dò ra, đều là một số năng lực đặc biệt rất hữu dụng, chỉ là cần tốn chút thời gian, chú không cần vội, mọi chuyện đã có đại ca đây!”

Chú gật đầu, đại khái tuổi tác lớn kinh nghiệm nhiều, cũng không phải để ý loại chuyện này lắm.

Nếu là loại hoàn cảnh ở kiếp trước của tôi, người không có năng lực đầu tiên là bị đoàn đội vứt bỏ, trừ phi có cường giả chịu bảo hộ, về sau chứng thực những người bị bỏ đi này thường thường có năng lực rất khó bị thay thế.

Khống chế nước và lửa mặc dù dễ được phát hiện nhất, nhưng cũng là nhiều người có nhất, không tính là năng lực độc đáo gì, nếu không luyện mạnh hơn một chút, rất dễ dàng bị thay thế.

Tiếp đến chỉ còn lại ba anh em chúng tôi rồi.

Tôi vẫn chưa có dò, nhưng đại ca và em gái đều có dò cùng, đến bây giờ cũng vẫn chưa dò ra.

Nhưng đây cũng không hề gì, bất luận Thư Quân có năng lực hay không đều là em gái bảo bối nhất.

Về phần đại ca, không ai nghĩ anh ấy sẽ không có năng lực, đến giờ cũng dò không ra có khi là bởi vì năng lực của anh ấy là di động địa cầu gì gì đó.

Thư Quân bĩu môi không cao hứng nói: “Em muốn năng lực.”

“Tiếp tục thử, em nhất định có năng lực.” Tôi dỗ dành em ấy.

◊◊◊◊

Ngày nào đó của tận thế.

“Đại ca, em cảm thấy em hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Cương gia, em vừa thích nam nhân vừa thích nữ nhân, mất tiết tháo đến nam nữ đều ăn hết hu hu…”

“Hai người nào? Anh bắt về cho em.”

“Hu hu, mình hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Cương gia, lại có thể ngu ngốc đi nói về tiết tháo với đại ca, hu hu…”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro