Chương 2-6: Dị vật đô thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưng dựa vào cột điện, tôi đem kết tinh tiến hóa dính máu trên tay ném vào bình rượu dẹp, bình rượu chỉ lớn bằng lòng bàn tay, trông có vẻ là làm bằng bạc, rất tinh xảo đẹp đẽ, đáy bình còn có khắc chữ “Phượng”, cũng không biết Cận Phượng nghĩ thế nào, vậy mà bỏ một bình rượu nhỏ vào trong ba lô, chẳng lẽ là cho tôi dùng để lấy can đảm?

Tóm lại, sau khi một hơi uống sạch rượu, bình rượu này vừa vặn có thể đựng kết tinh tiến hóa, hiện tại kết tinh không có cấp đối với tôi chỉ còn lại tác dụng liệu thương, cho nên sau khi ăn mấy viên liệu thương, còn lại đều được tích trữ, định mang về cho người khác ăn.

Nhưng tôi thực lòng không muốn tích trữ nhiều như thế, chỉ muốn mau chóng trở về nhà cơ!

Kỳ thực nếu có thể chạy thẳng một mạch về nhà, nói không chừng chạy một ngày một đêm là có thể tới rồi, mà tôi lại không tài nào đi thẳng được, dị vật ở đô thành nhiều đến khiến người tê dại da đầu, mặc dù không có đụng phải con dị vật cấp 1 nào nữa, nhưng cả một đống dị vật không cấp cũng có thể bức chết người chứ chẳng chơi!

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi rời khỏi Cận Phượng, thật hoài niệm những ngày có người đút cơm, tôi lắc lắc bình rượu, từ trong truyền tới tiếng vang nhỏ bé, thu hoạch cũng thật dồi dào, thành thị này quả là rải đầy kết tinh, điều này khiến ý thức nguy cơ của tôi tăng cao, bây giờ xem ra, mình ở khu ngoại ô có thể tiến vào cấp một sớm như thế, thật sự vô cùng may mắn, tính nguy hiểm của đô thị và khu ngoại ô chênh lệch thực sự quá lớn.

Không, kỳ thực vận xui của người nhà họ Cương khiến khu ngoại ô cũng có thể sánh ngang với đô thị, thử tính xem tôi rốt cuộc đã đụng phải dị vật cấp một mấy lần rồi? Một lần tự mình thu thập, một lần não ma, thêm hai con chim, bình quân vậy mà tới một tháng một lần, đây là chu kỳ bà dì tới thăm đấy à!

Đời trước, Quan Vi Quân chạy trốn nửa năm ở khu đô thị mới nhìn thấy dị vật cấp 1, còn từ xa đã chạy mất dép rồi.

Vận xui này thật là khiến người buồn vui lẫn lộn, mặc dù làm cho tôi sống ở ngoại ô cũng có thể lên cấp một, nhưng cũng bởi thế phải rời khỏi đại ca và Thư Quân… Ài, thôi kệ, mau chóng trở về bên cạnh bọn họ là được, nói tới, tôi còn phải lấp chỗ khuyết của Băng Hoàng, không nỗ lực cũng không được, xui thì cứ mặc cho xui!

Cất bình rượu đi, tôi lấy ra bản đồ, xác nhận mình không có đi sai hướng, mặc dù sắp ra khỏi thành Trung Quan, nhưng bây giờ trời đã tối, thật sự bất lợi cho đi đường, dưới nhiều lần cân nhắc, chỉ có thể trước hết gạt đi nỗi sốt ruột muốn mau chóng nhìn thấy đại ca và em gái, làm ổ thêm một đêm, tranh thủ tới nơi trước tối mai, để ăn chung bữa tối với người nhà.

Tìm được một tòa nhà, ở đây đã là khu vực vòng ngoài của thành thị, nhà cao tầng thưa thớt, không nhiều như khu trung tâm thương nghiệp, phần lớn là những toà nhà dưới mười tầng chiếm nhiều, nhưng số lượng dị vật lại không ít hơn trung tâm thành, đại khái là bởi vì lúc sương đen xảy ra đã là nửa đêm, phần lớn mọi người đều về nhà rồi, số người ở khu trung tâm thương nghiệp trái lại không nhiều bằng khu vực ngoại vi.

Cũng bởi thế, lộ trình tiến triển càng ngày càng chậm, mỗi lần vào một khu phố đều phải hết sức cẩn thận, thỉnh thoảng là bước lên địa bàn của dị vật nào đó, rồi không thể không khai chiến, một khi dị năng hao tổn đến một cái mức độ, thì lại phải tìm nơi để trốn, tránh cho bị dị vật bắt được sẽ rơi vào thế yếu.

Nhắm đến một tòa nhà tan hoang chỉ có ba tầng, xác nhận bên trong không có ai mới đi vào, chọn phòng ngủ chính có hai cửa sổ ở tầng hai, đảm bảo lúc nào cũng có thể nhảy cửa sổ bỏ chạy, tôi vào nằm trong tủ quần áo, đóng cửa tủ, chỉ để lại một khe hở nhằm quan sát tình huống bên ngoài.

Mặc dù bây giờ chắc mới khoảng tám, chín giờ, nhưng sau khi gặm xong lương khô và nước, tôi túm lấy đống quần áo treo bên trên rồi nằm lên chuẩn bị ngủ, ngày mai trời vừa sáng sẽ lập tức xuất phát đi về nhà.

Đại ca, Thư Quân, tôi thật sự rất nhớ hai người, sau này sẽ không hoang mang nữa, cái gì mà tiền thế kiếp này đều không quan trọng! Dù sao tôi cũng chắc chắn là Cương Thư Vũ, tôi chính là em trai và nhị ca của hai người!

Lúc ý thức đang dần dần mơ màng, có tiếng người khe khẽ truyền tới, tôi lập tức chuyển sang tỉnh táo, nhưng tình huống này không ít thấy, trên đường đã mấy lần gặp phải người khác, chỉ là tôi đều âm thầm né tránh, không định bắt chuyện.

Mặc dù thành thị rất nguy hiểm, nhưng luôn có người sống sót, tỉ lệ sống sót thoạt nhìn có vẻ còn cao hơn khu ngoại ô, đại khái bởi vì thành thị phần nhiều là người sống một mình hoặc gia đình nhỏ, kỳ thực nguy hiểm ban đầu đều đến từ dị vật do người bên cạnh dị biến mà thành, sống kiểu gia đình như ở khu ngoại ô rất dễ dàng bỏ mạng cả nhà, trái lại là người sống qua ngày đầu tiên ở thành thị nhiều hơn, chỉ là về sau người chết cũng nhiều mà thôi.

Lặng lẽ nghe một hồi, tiếng người đó hình như đã vào nhà, tôi nhíu mày, lúc đi vào đã kiểm tra qua căn nhà này, tuyệt đối không có người sống ở trong, là trùng hợp chọn chỗ trú chân giống nhau sao?

Phiền quá đi mất! Nói thực, rõ ràng mình tới trước, bây giờ lại tối muộn rồi, thực sự không cam tâm chủ động rời khỏi, nhưng những tiếng đó nghe lên hình như số người không ít, thật không bằng trực tiếp đi tìm nơi trú chân mới thì đơn giản hơn nhiều.

Mở tủ quần áo, đang định nhảy cửa sổ rời khỏi, ngay cả chân cũng đã đạp tới bệ cửa sổ, dưới lầu lại truyền tới tiếng kêu.

Xảy ra chuyện rồi sao? Tôi thoáng do dự, vẫn là định trực tiếp nhảy cửa sổ bỏ đi, thời nay, làm thánh mẫu khó lắm.

“Mẹ ơi!”

“…” Tôi bám vào bệ cửa, thiếu mỗi việc đặt chân thôi, giọng trẻ con trong trẻo này sợ rằng chưa tới mười tuổi đi? Có thể sống đến bây giờ thực sự không dễ, mẹ của nó chắc chắn đã tốn hết tâm tư.

Mẹ…

Cắn răng một cái, tôi quay lại xông một mạch xuống lầu, dừng lại ở chỗ cầu thang nhìn rõ tình huống hiện trường, đây là một nhóm người đa dạng, không đến hai mươi người, có người già có trẻ con có phụ nữ, phía trước là bảy, tám người đàn ông mang súng cầm gậy, nhưng bọn họ lại không sao dám nổ súng, chắc hẳn là sợ dẫn tới thêm nhiều dị vật, chỉ lấy gậy chọc dị vật, đầu gậy còn buộc dao phay.

Cảnh này quen mắt quá.

Năm con dị vật xông vào trong nhà, hình thái đó khá kỳ dị, khó có thể hình dung, có hơi tương tự phim Alien mà tôi từng xem, như là một bầy Alien bị nhân vật chính đánh cho xiêu vẹo, thể hình của một con trong đó khá lớn, cao bằng một người rưỡi, dao phay cũng không thể làm nó bị thương, đối tượng mọi người e sợ hình như chính là con này.

“Những người khác mau lên lầu!” Một người đàn ông trong đó quay đầu lại hô.

“Không được, vẫn chưa kiểm tra trên lầu… Hả?” Anh ta quay đầu nhìn thấy tôi, trợn to mắt đờ đẫn bất động, may mà đồng bạn bên cạnh anh ta nhiều, vẫn có thể chặn được dị vật.

Tôi cũng không nói nhiều, rút dao găm ra, vượt qua mọi người, thậm chí vượt qua dị vật gần hơn, trực tiếp lao về phía con lớn nhất ở phía sau, hai tay của đối phương dị hóa thành dạng lưỡi liềm, hơn nữa còn phủ một lớp giáp xác, nhìn dáng vẻ đã biết là loại hình không dễ bị thương, cho nên nó không hề sợ hãi mà trực tiếp bổ một đao tới, nhưng tôi dễ dàng né được, dao găm cắm vào khớp xương khuỷu tay của nó, hàn khí thuận theo dao găm tuôn vào.

Dị vật này hiển nhiên chưa từng bị dị năng công kích, nó hoàn toàn không kịp phản ứng, vẫn cố dùng tay kia đánh rớt dao găm, nhưng cả cây dao đều ngập trong khớp xương của nó, còn bị băng sương kết đông từ ngoài vào trong, nên khi nó vừa đánh, nó hét toáng vì đau, tiếng hét đó vô cùng quỷ dị, giống như tiếng máy thu âm bị hỏng.

Thấy nó chủ động há to miệng như vậy, tôi lập tức rút con dao găm còn lại ra, đầu tiên túm lấy hàm của đối phương, sau đó trực tiếp cắm dao găm vào trong miệng của nó, còn vặn mấy vòng mới rút ra, rồi ngay lập tức chọc vào mắt nó.

Đôi mắt này hình như được bao phủ bởi lớp vỏ cứng trong suốt, lúc chọc vào hơi bị trở ngại, còn có một tiếng vỡ khe khẽ, nhưng đây cũng không đủ để chặn công kích của tôi, dao găm vẫn thuận lợi từ hốc mắt triệt để chọc nát não của nó.

Vẫn còn bốn con. Tôi quay đầu nhìn những dị vật còn lại, suy nghĩ liệu có nên để những người đàn ông kia tự mình giải quyết hay không, tốt xấu gì cũng tích lũy được một ít kinh nghiệm chiến đấu, mình cũng có lý do không đi lấy kết tinh tiến hóa của bốn con dị vật kia, có điều, bốn con dị vật kia thấy tình huống không ổn liền xoay người bỏ chạy, căn bản không cho những người đàn ông này một cơ hội.

Dị vật ở đô thị tiến hóa còn nhanh hơn khu ngoại ô rất nhiều, bọn chúng thấy tình huống không đúng là sẽ bỏ chạy, không như những nghé con mới sinh không sợ hổ ở khu ngoại ô, cố lao đến cho tới khi bị diệt sạch mới chịu dừng lại, lúc tôi vừa nhìn thấy bọn chúng bỏ chạy cũng thoáng ngẩn người, sau đó mới nhớ tới tình huống kiếp trước xác thực là như vậy.

Cầm dao găm phanh thây dị vật lưỡi liềm, mặc dù chưa tới cấp một, nhưng con dị vật này rõ ràng cường hãn hơn những con khác, chất lượng kết tinh hẳn là sẽ tốt hơn, không thể bỏ lỡ.

Phía sau yên lặng đến không có lấy nửa tiếng vang.

“Anh, anh đang làm gì vậy?” Có một giọng nam run rẩy hỏi, nghe giọng rất trẻ, có khi là không chênh lệch tôi bao nhiêu.

Tôi không ngó ngàng cậu ta, tiếp tục mổ ngực rạch bụng lấy kết tinh ra, còn đặc biệt giơ kết tinh lên nhìn một chút, rồi mới cất vào túi, chỉ là không muốn trực tiếp bỏ vào trong bình rượu.

Bây giờ rốt cuộc nên làm sao đây? Tôi nhíu mày, cuối cùng lựa chọn quay đầu lại nhìn mọi người, bọn họ hít mạnh một hơi, ngay sau đó lại thở phào.

“Sao lại là một cậu bé?” Mọi người đều tròn mắt, sững sờ đánh giá tôi.

Tôi nhìn quanh tất cả mọi người, trầm mặt, thử giả vờ lãnh khốc, nói: “Tôi ngủ ở trên lầu, mấy người không được đi lên.”

Bận tâm những người này một đêm đã nhân nghĩa lắm rồi, kỳ thực lấy xong kết tinh đáng lẽ nên đi ngay lập tức, chỉ là nhóm người này có già có trẻ, rõ ràng là tập hợp của vài gia đình, cũng không biết làm sao có được súng giới, nhưng đều trông có vẻ không biết dùng lắm, thực sự không thể dứt áo bỏ đi.

Tôi đi qua bên cạnh bọn họ, định lên lầu, tuyệt đối không muốn tiếp xúc với những người này.

“Chờ một chút, cậu vừa rồi có phải là đã dùng năng lực kỳ quái?” Một người trong đó cao giọng nói chuyện, giọng nói này hình như là người hồi nãy hỏi tôi đang làm cái gì.

Tôi dùng đuôi mắt liếc qua, quả nhiên đối phương có dáng vẻ mười tám, mười chín tuổi, thân hình cao lớn hơn tôi một chút, làn da phơi nắng thành màu đồng cổ, thoạt nhìn là loại hình vận động, ngũ quan cũng không tệ, cả người trông lên hết sức sáng sủa cởi mở, thuộc kiểu khiến người có hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng tôi vẫn là không có trả lời cậu ta, khi đi đến chân cầu thang, một người phụ nữ trong đó đột nhiên túm lấy đứa con xông đến chặn đường, van nài: “Mang con của tôi lên lầu với! Cầu xin cậu, nó rất ngoan, sẽ không làm phiền cậu!”

Đó là một bé gái khoảng bảy, tám tuổi, đang hoảng loạn quay đầu nhìn mẹ mình. Tôi buông tầm mắt, lạnh lùng nói: “Con của cô chỉ có cô mới sẵn lòng bảo vệ.”

Nếu chỉ có một đứa trẻ, mang lên lầu cũng không sao cả, nhưng ở đây trẻ con lớn nhỏ có năm, sáu đứa, thậm chí còn có một đứa thanh thiếu niên khoảng chừng mười lăm tuổi, mà đứa này thì có tính là trẻ con không? Nếu mang hết lên, tôi thà ngủ luôn ở tầng một cho rồi, nhưng tuyệt đối không thể làm như vậy, chỉ là việc ở lại này, đã làm bà đây cũng muốn đập đầu mình rồi.

Ai bảo mày làm thánh mẫu cơ chứ a a a !

Đội ngũ của chúng tôi không thể thu nhận những người này được, bọn họ gần hai mươi người, lại chỉ có bảy người đàn ông trẻ tuổi, đây đã là tính luôn cả chàng trai sáng sủa mười tám tuổi kia, mà đám phụ nữ người nào cũng chỉ biết co rúm bất động, đỡ hơn một chút là mấy bà mẹ bế con của mình, nhưng vẫn co rúm bất động.

Ở thời kỳ này, cho dù là Quan Vi Quân cũng có thể quơ gậy đánh mấy tên lắt nhắt ở bên cạnh rồi, thỉnh thoảng chuẩn bị lôi tên bạn trai chuyên môn hăng máu đi.

Càng đáng thương càng không thể mang về! Tôi tốt hơn là mau chóng trở lên lầu chợp mắt một chút, chờ khi trời vừa sáng sẽ lập tức lên đường thôi.

Tôi muốn lao lên lầu, nhưng người chặn đường lại không nhường.

“Cầu xin cậu.” Người mẹ đó chảy nước mắt đầy mặt, khóc nói: “Bên dưới quá nguy hiểm, cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi, cầu xin cậu!”

Tôi nắm tay thành quyền, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

“Con người cậu sao không có chút lòng đồng cảm nào vậy?” Chàng trai sáng sủa kia bi phẫn nói: “Chỉ là một bé gái, cậu để nó ngủ ở bên cạnh thì có làm sao?”

Sẽ ngủ không được! Sẽ không tiện đào tẩu! Sẽ…

Tôi nắm tay thành quyền, trở tay rút dao găm ra, quát: “Tránh ra!”

Người phụ nữ đối diện hốt hoảng lập tức bế con gái lánh vào góc.

Tôi bước lên bậc thang.

Chàng trai sáng sủa bực tức như muốn xông tới, nhưng lại bị một người phụ nữ túm lại, đối phương cuống đến sắp khóc, cô ta trông đã có chút tuổi, có lẽ là mẹ của cậu ta, không hiểu sao có chút quen mắt, chẳng lẽ là đời trước đã từng thấy? Hay là người Cương Thư Vũ quen biết?

“Người bây giờ đã đủ ít rồi, cả thành thị đều là quái vật, cậu ngay cả giúp một tay cũng không chịu sao? Chẳng lẽ muốn chờ đến khi loài người chết hết, bản thân cậu phải sống một mình trong bầy quái vật?

Người khác rối rít khuyên: “Trầm Nhất Thiệu, cậu bớt nói vài câu đi!”

Còn có người xin lỗi tôi: “Người trẻ tuổi nóng tính ấy mà, ngài đừng để ý nhé, cứ lờ đi là được, ngài muốn lên lầu thì lên, đảm bảo không ai dám ngăn cản nữa!”

Đầy miệng kính ngữ, còn có sợ hãi và hoảng loạn không thể che giấu, đối với bọn họ mà nói, có lẽ tôi cũng chỉ đỡ một dị vật một chút xíu, ít nhất sẽ không ăn thịt người.

Tôi đi lên lầu, bước chân nặng nề, nằm trở lại trong tủ quần áo, nhưng không tài nào ngủ được, nhóm người dưới lầu quá quen mắt, đời trước, tôi phần lớn chính ở trong hoàn cảnh như vậy đi? Chỉ là đỡ hơn những người phụ nữ kia một chút mà thôi, bởi vì có tên bạn trai chuyên môn đi chịu chết, phụ nữ không kiên cường cũng không được.

Nếu như lúc đó có cường giả chịu giúp… Thì thế nào? Không có cường giả, tôi cũng sống tới mười năm tận thế đó thôi, cho dù có cường giả để nương tựa, chẳng lẽ Hạ Chấn Cốc sẽ chung thủy cho tới chết đối với tôi? Huống hồ, cái gã ấy luôn luôn hiếu thắng, đến lúc đó khẳng định sẽ bạt mạng muốn so đo với người ta, nếu mãi mà không thắng được, không biết sẽ làm ra chuyện gì, tình huống có khi còn tệ hơn.

Sau khi nghĩ thông, còn cho rằng có thể ngủ được rồi, nhưng trở qua trở lại vẫn không thể bình yên đi vào giấc ngủ, không thể không thừa nhận mình đã mềm lòng rồi, trước kia không có năng lực, ngay cả an toàn bản thân cũng không thể đảm bảo, căn bản không thể vươn tay viện trợ, trái lại không có lấy một chút gánh nặng tâm lý, bây giờ có năng lực lại lựa chọn xoay người rời khỏi, chỉ nghĩ đến tư thái liều mạng cầu xin của người mẹ kia vì đứa con gái, trong lòng liền nổi lên buồn bực.

Sớm biết vậy hồi nãy đã nhảy cửa sổ… Không, nếu thật sự không xuống lầu, trực tiếp nhảy cửa sổ bỏ đi, có khi bây giờ sẽ càng hối hận.

Trái phải đều buồn bực, tiểu Kỳ nói tôi là thuộc tính thánh mẫu quả nhiên có đạo lý.

“Ai như cô, chẳng những chung sống hòa bình với tiểu tam, đã vậy còn giúp đỡ?” Tiểu Kỳ bực mình nói: “Cô hôm qua có phải là lại lấy đồ ăn đem cho những tiểu tam hết thời kia không?”

Tôi còn hùng hồn nói: “Đó là bởi vì tôi sớm đã không còn để ý Hạ Chấn Cốc nữa, với lại hắn đã thu nhiều phụ nữ như thế, nếu gặp ai cũng ghét, tôi không mệt sao chứ? Hơn nữa những cái đó chỉ là đồ mình ăn không hết thôi.”

Tiểu Kỳ nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi.

Đồ ăn thì có nhiều thật, nhưng không biết vì sao, ánh mắt của tiểu Kỳ vẫn khiến tôi có chút chột dạ, vội vàng biện giải: “Thế nhưng tôi không có cho mấy người phụ nữ từng gây sự với tôi, chỉ là cho những cô bé kia, bọn họ mới bao lớn, không tìm cường giả nương tựa thì phải sống thế nào, có thể trách bọn họ sao?”

“Được rồi, cô cuống cái gì, tôi chỉ là lo lắng mà thôi.” Cô ta chán nản mà nói: “Nói đến cùng, tôi cũng là tiểu tam hết thời được cô giúp, nào có tư cách bắt cô không giúp người khác.”

“Không có chuyện đó, cô cũng đã giúp tôi không ít, nếu không nhờ cô, những tiểu tam kia không biết sẽ khiến tôi chịu bao nhiêu thua thiệt…”

Tỉnh lại từ trong hồi ức, thì ra Quan Vi Quân cũng không phải chưa từng giúp người khác. Lúc đó đã có căn cứ địa, lại bị đói ám ảnh, bắt đầu nuôi này nuôi nọ, còn trồng không ít thực vật, làm ra rất nhiều thứ có thể ăn, cũng bởi thế giữ vững ngôi vị “bạn gái”, chỗ tốt ở đây thì không bao nhiêu, còn bị đám tiểu tam công kích đủ kiểu, nhưng ít nhất sẽ không bị tước ngôi.

Nhìn những tiểu tam bị quên lãng kia, lúc ấy, tôi sớm đã là bạn gái hữu danh vô thực của Hạ Chấn Cốc rồi, thật sự rất đồng cảm, mới sẽ thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn tiếp tế.

Đờ ra ở trong tủ áo một hồi, tôi hạ quyết tâm, đi xuống lầu, chỉ thấy người già trẻ nhỏ chống chọi không nổi, sớm đã ngủ lay lắt, phụ nữ căng thẳng bế con của mình, hoảng sợ nhìn cửa và cửa sổ, còn đàn ông thì căng như sợi dây cung, chỉ cần hơi có tí gió, tức thì đều sẽ bật dậy, cho dù ngủ cũng không được sâu giấc, cho nên quầng mắt ai nấy đều thâm như bị đánh.

Trầm Nhất Thiệu là người đầu tiên chú ý đến tôi, cậu ta cảnh giới mà trầm giọng nói: “Cậu muốn làm cái gì?”

Tôi từ trong bình rượu đổ ra tinh thể lên bàn tay, xòe ra cho bọn họ nhìn, rồi tự mình giải thích: “Đây là kết tinh tiến hóa, có thể moi ra từ ngực của dị vật, ăn nó có thể cường hóa thân thể, tăng tiến dị năng, thậm chí có thể liệu thương.”

Nhìn tất cả mọi người xong, tôi đi về phía Trầm Nhất Thiệu, giơ kết tinh tiến hóa ở lòng bàn tay, nói: “Ăn nó đi.”

Trầm Nhất Thiệu lùi lại mấy bước, có chút do dự, hoàn toàn không dám vươn tay.

Tôi nhíu mày, chọn sai rồi sao? Vốn tưởng người trẻ tuổi này trông rất xung động, hơn nữa thông thường xem nhiều tiểu thuyết, cũng tương đối có thể chấp nhận dị năng hay tiến hóa gì đó, cậu ta đáng lẽ phải là người dám ăn nhất mới đúng.

Chỉ cần có một người tiên phong ăn mà không chết, những người khác phần lớn cũng sẽ ăn, dù sao tôi cũng đã biểu hiện thực lực, đối phó những người này, không cần xài thủ đoạn bỏ thuốc, quan trọng nhất là, cuộc sống trốn chạy ở tận thế chừng như không có tương lai, kết tinh này luôn là một hi vọng.

Trầm Nhất Thiệu do dự bất quyết, tôi nhíu mày, không biết nên tiếp tục bức cậu ta hay là tìm người khác, nhưng vào lúc đó, một bóng dáng lao tới, tôi nghiêng người tránh, sau khi thấy rõ đối phương rồi không làm bất cứ cử động nào nữa, đó là một người phụ nữ, còn bế một đứa bé trong lòng, cô ta một tay túm lấy kết tinh rồi đem đút cho đứa bé.

Lúc cho ăn, tôi thấy rõ má của đứa bé đó ửng đỏ, rõ ràng đang phát sốt, cho ăn kết tinh cũng không có phản ứng quá lớn, người mẹ kia không nhịn được bật khóc, có một người đàn ông đi đến bên cạnh cô ta, đau buồn nhìn hai mẹ con này, chắc hẳn là người chồng.

Tôi tiến đến, thăm dò tình trạng của đứa bé, cũng không có bị thương, an ủi: “Không sao, nó hẳn là đang phát triển dị năng, ăn nhiều uống nhiều là được.”

Kỳ thực, sau khi trải qua sương đen, cơ thể trở nên cường hãn, chết thế nào chứ rất ít khi là chết vì bệnh, không phải bị giết, bằng không thì cũng là bị thương nhiễm trùng rồi biến thành dị vật, huống hồ đây còn là một đứa bé, trẻ nhỏ trông yếu đuối, nhưng kỳ thực lực phục hồi của chúng tốt hơn người lớn, qua thêm mấy năm nữa, lực chiến đấu của người lớn chưa chắc thắng được một đứa trẻ, khi đó đã là thời đại lật đổ mọi thường thức vốn có.

Tôi lấy ra thêm một viên kết tinh, trực tiếp đưa đến miệng người phụ nữ.

Cô ta do dự một chút, quay đầu nhìn chồng, nói: “Cho chồng tôi ăn đi.”

“Mỗi người một viên.”

Nghe vậy, người phụ nữ vươn tay muốn lấy kết tinh, nhưng nhìn thần sắc của cô ta, tôi đã biết cô ta tám phần là muốn len lén giữ lại cho chồng mình ăn.

Tôi chuyển tay đến bên miệng người chồng kia, lạnh lùng nói: “Mỗi người một viên, lập tức ăn ngay, không muốn ăn có thể không ăn.”

Người chồng ngẩn ra một chút, nhưng không dám ăn, tôi chỉ dừng lại ba giây rồi di chuyển, đây vẫn là người đầu tiên nên mới dừng lâu như thế, người sau đó được một giây là may rồi.

Lần nữa đưa kết tinh đến bên miệng người phụ nữ, cô ta trợn to mắt, khi tôi đang muốn chuyển đi, cô ta một hơi ăn mất kết tinh, còn dẫn tới sự lo lắng và ánh mắt giận dữ của người chồng, chỉ là anh ta nhìn tôi một cái, rốt cuộc không dám làm gì.

Sau đó, tôi đưa kết tinh cho từng người một, có người ăn, có người không ăn, ngoài dự liệu, Trầm Nhất Thiệu lại tự mình đi tới xin, cười nhe hàm răng trắng, còn nói: “Tôi tin cậu là người tốt.”

Ai cần cậu tin chứ? Tôi nhịn nỗi xúc động muốn liếc xéo, bảo trì biểu tình cao ngạo lạnh lùng, nhưng vẫn cho cậu ta một viên kết tinh.

Sau đó, mấy người không ăn nhìn thấy cậu ta xin, rồi lại thấy người đã ăn đều không bị gì, cho nên cũng muốn lên xin, nhưng tôi thu hồi tay, nhàn nhạt nói: “Hết rồi.”

Đương nhiên vẫn còn, hơn nữa kết tinh của con dị vật lớn nhất cũng chưa động đến, nhưng tôi không thích cho, thì sao nào?

Trầm Nhất Thiệu nuốt kết tinh, chờ mấy giây, mặt đầy nghi hoặc mà nói: “Hình như không có gì khác biệt.”

“Khác biệt của một, hai viên không lớn, cùng lắm thân thể tốt hơn một chút, phải ăn liên tục.”

Trầm Nhất Thiệu gật đầu, thấu hiểu mà nói: “Giống như chơi trò chơi cộng điểm đẳng cấp kỹ năng nhân vật, điểm cao mới hữu dụng, đúng chứ?”

Không hổ là người trẻ tuổi, giơ ví dụ cũng trò chơi hóa như thế. Tôi gật đầu, thấy cậu ta có thể chấp nhận những quan niệm này, cũng liền nói thêm một chút: “Cũng giống trò chơi, ăn nhiều rồi thì phải dùng kết tinh tốt hơn, sau này dị vật sẽ càng ngày càng mạnh, kết tinh của bọn chúng sẽ tốt hơn.”

Vốn là tốt bụng nhắc nhở, không ngờ trọng điểm mà mấy người này nắm được lại là câu khác, lập tức trở nên náo động.

“Những quái vật kia sẽ càng ngày càng mạnh?”

“Trời ơi, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?”

Mọi người đều hoảng hốt, sắc mặt đàn ông rất kinh hoảng khó coi, phụ nữ thậm chí còn bật khóc.

Tôi nhìn bọn họ, cảm thấy phiền chán nhưng lại có thể thấu hiểu, mình hồi đó sợ rằng cũng chẳng hơn mấy người này bao nhiêu. Muốn xoay người bỏ đi mặc kệ, rồi lại cảm thấy lời của mình dẫn đến khủng hoảng, nếu như cứ thế chạy mất, thực sự không thể nào ăn nói với bản thân.

Khi đang định nói rõ loài người cũng sẽ mạnh lên như vậy, Trầm Nhất Thiệu lại mở miệng trước: “Chúng ta cũng sẽ mạnh hơn sao?”

Tôi hơi nhếch khóe miệng, “Chỉ cần cậu sống sót, thì sẽ mạnh hơn!”

Đôi mắt của Trầm Nhất Thiệu phát sáng, có sức sống hơn nhiều so với người bên cạnh, trông vậy mà có chút giống… Hạ Chấn Cốc.

Khi tận thế bắt đầu, hắn cũng có bộ dạng gần như vậy, mặc dù cũng cảm thấy hoảng sợ đối với sự biến dạng của thế giới, nhưng cũng không tuyệt vọng, sau khi phát hiện mình có dị năng, còn bạt mạng muốn mạnh hơn, nếu như không phải cảm thấy quá ngớ ngẩn, sợ rằng ngay cả “tôi muốn trở thành người đầu tiên chinh phục thế giới”, hắn cũng có thể gào ra được.

Tâm tình tôi đột nhiên tệ hơn.

“Vậy dị năng mà hồi nãy cậu nói là cái gì?” Trầm Nhất Thiệu hưng phấn hỏi.

Người này là Trầm Nhất Thiệu, không phải Hạ Chấn Cốc! Tôi lắc đi suy nghĩ thừa thãi, vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên, ngưng kết ra một viên cầu nhỏ trong suốt hình bầu dục ở giữa bàn tay, bắt đầu đâm chổi nảy lộc giống như hạt giống, nỗ lực vươn dài trổ sinh cành nhánh, cuối cùng mọc ra một cái cây băng tinh trong suốt cao ba mươi phân.

“Đẹp quá.” Trầm Nhất Thiệu khen ngợi.

Mọi người trợn to mắt, phần nhiều là khen ngợi, cũng không phải quá mức kinh ngạc, trong số bọn họ hẳn là không ít người đã phát hiện năng lực đặc thù của mình, chỉ là đều không thể dùng vào đâu được, cùng lắm chỉ có thể dùng để uống nước nhóm lửa, có khi còn không dùng tốt bằng hộp quẹt.

Tôi cố ý nói: “Mỗi một người đều có dị năng, năng lực cổ quái hiếm lạ kiểu gì cũng có, dị năng càng khó phát hiện thì càng hữu dụng, không cần sốt ruột.”

Nói xong những điều này, cảm thấy áy náy trong lòng đã tiêu tán rất nhiều, phải biết rằng, Quan Vi Quân hồi đó thế nhưng là tự mình mày mò cách dùng thị lực, rèn luyện trong thực chiến, còn bởi vì liều chết đánh nát ngực dị vật, vậy mới phát hiện sự tồn tại của kết tinh tiến hóa, cảnh ngộ của những người này đã tốt hơn đời trước của tôi rồi.

“A!” Người phụ nữ bế đứa bé đột nhiên kinh hô: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, con tôi tỉnh rồi!”

Tôi nhìn đứa trẻ đó, trên khuôn mặt nhỏ đã bớt đỏ hơn nhiều, quả nhiên không sao, phần lớn là phát triển dị năng hao tổn quá nhiều thể lực, vừa ăn kết tinh bổ sung, lập tức đã tốt hơn.

Có điều hao tốn nhiều thể lực như thế, trình độ của dị năng này phần lớn rất không tệ.

Tôi có chút động lòng muốn mang đứa bé này đi, nhưng cha mẹ người ta đều còn sống khỏe mạnh, nếu mang khẳng định phải mang ba người, cặp cha mẹ này có chịu thoát ly đại bộ đội, dể đi theo độc hành hiệp như tôi hay không, đây vẫn rất khó nói, cộng thêm bên cạnh vừa lại có nhiều người như thế, tôi cũng không thể nói rõ nhà mình có đoàn lính đánh thuê, có vũ khí và vật tư đầy kho.

Rất là phiền, dứt khoát bỏ qua!

Chẳng qua đứa trẻ này nếu có thể phát triển thành cường giả, đó là chuyện tốt đối với loài người. Tôi từ ba lô lấy ra vài miếng chocolate, bẻ xuống một góc rồi nhét vào trong miệng đứa trẻ kia, còn lại thì ném cho người đàn ông bên cạnh, tránh cho hắn cảm thấy tôi quá chăm lo cho vợ của hắn rồi nghĩ ngợi lung tung thì không hay.

Sau đó, tôi xoay người xông cửa mà ra.

“Chờ đã, cậu đi đâu —-“

Sau lưng truyền tới tiếng gọi của Trầm Nhất Thiệu, nhưng tôi không có dừng lại, không dám dừng lại lần nữa, cho dù buổi tối nguy hiểm cũng phải chạy, nếu còn ở lại, thật phải thành thánh mẫu rồi.

Đời trước làm thánh mẫu vẫn không hề gì, cùng lắm mình bị bạn trai cũ phản bội, đẩy vào trong đống dị vật, sau đó biến thành một đống mảnh vụn, nhưng bây giờ tôi có đại ca, có em gái, có chú thím, còn có đoàn lính đánh thuê của đại ca, có nhiều người quan tâm như vậy, tuyệt đối không làm thánh mẫu nổi —- tôi đột ngột xoay người nhảy ra một bước, một tiếng súng vang lên gần như là đồng thời.

Tôi lạnh lùng trừng vào đám người này.

“Anh, anh nổ súng làm gì?” Trầm Nhất Thiệu không đám tin mà nhìn một người đàn ông trong đoàn đội.

Người đó giơ súng bằng hai tay, vẫn còn hơi run rẩy, đầu tiên hoảng loạn một chút, sau đó cắn răng nói: “Trên người cậu ta có thức ăn, cậu xem ba lô của cậu ta lớn như thế, không biết đã chứa bao nhiêu đồ ăn, còn, còn có kết tinh kia, cậu ta khẳng định vẫn còn, bảo cậu ta để đồ lại đây!”

Trầm Nhất Thiệu không dám tin mà nói: “Anh đang nói gì vậy?”

Cậu ta rất kinh ngạc, nhưng người khác không phải ai cũng thế, có mấy người thậm chí có chút rục rịch.

Thấy vậy, tôi cười, những người đối diện bất luận nam hay nữ đều lộ ra vẻ mặt bị hớp hồn, khuôn mặt này của Cương Thư Vũ vĩnh viễn đều uy như thế, nửa ngày trời giả vờ lạnh lùng cũng ngăn không được một nụ cười.

“Dị vật cũng đánh không thắng, lại dám động thủ với tôi, chẳng lẽ mới qua một lúc, các người đã quên là ai giết chết dị vật sao?”

Giết dị vật không được, trái lại rất dám ra tay giết đồng loại đấy chứ!

Quả nhiên không làm thánh mẫu được, nhóm người này nếu được tôi mang về, mang đến phiền phức cho đoàn lính đánh thuê, tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình!

Thần sắc của người nổ súng ban nãy đột nhiên trở nên hung ác, tay cũng không run nữa, tôi lặng lẽ nhìn hắn, đối phương hiển nhiên vẫn chưa đến mức táng tận lương tâm, vẫn còn vẻ áy náy và không nỡ, chỉ là những cái này đều không thể ngăn cản hắn nổ súng mà thôi.

Siết tay phải, lòng bàn tay vốn trống không đã nắm một thanh đao nhỏ bằng băng, rồi vung một cái, con dao chuẩn xác cắm vào ngực của người đó, hắn trợn to mắt, hình như muốn cúi đầu nhìn xem là cái gì, nhưng cả người cứ như thế trực tiếp ngã xuống.

Mọi người vẫn còn sững sờ chưa kịp phản ứng, thoáng mang nghi hoặc, hình như đang nghĩ người này làm sao đột nhiên té ngã.

“Đừng la hét.” Tôi nhàn nhạt nhắc nhở: “Động tĩnh do gã kia nổ súng đã không nhỏ, nếu có thêm một đống tiếng la, thật sự dẫn dị vật tới, các người đều đừng mong sống sót.”

Trầm Nhất Thiệu kia ngồi xổm xuống, vỗ vỗ người kia, thấy tình huống không đúng, trực tiếp lật hắn lại, sững sờ nhìn một khúc băng nhỏ lồi ra trên ngực đối phương. Loại tiểu đao băng dùng lâm thời này, tuy nói là tiểu đao, nhưng cũng chẳng qua là miếng măng sắc nhọn mà thôi, chỉ thoáng có hình con dao, chuôi dao còn thô thiển hơn lưỡi dao, để tôi có chỗ cầm dao là được rồi, cũng đâu phải muốn dùng để triển lãm điêu khắc băng.

Lúc này, mọi người hít mạnh một hơi, may mà không có ai la hét, đại khái bây giờ đã là tháng thứ tư tận thế, con người cũng không còn xa lạ với tử vong nữa.

Trầm Nhất Thiệu cũng đã hoảng, ngơ ngác ngẩn đầu nhìn tôi, khó hiểu hỏi: “Cậu, cậu vì sao lại giết anh ta?”

Bởi vì hắn muốn giết tôi chứ gì nữa! Lý do này vẫn chưa đủ rõ ràng dễ thấy sao?

“Tương lai cậu sẽ cảm kích tôi vì đã giết hắn.”

Người đàn ông này có thể vì đồ ăn mà giết tôi, chẳng lẽ sẽ không giết người khác sao? Đến lúc đó đội ngũ này sẽ bị hắn giết mấy người thì khó nói rồi, có điều, loại người này lại dễ dàng bước qua xác người khác để sống sót nhất, tận thế luôn là đầy rẫy những người đâm sau lưng này, có thể bớt tên nào hay tên đó!

“Tôi sẽ không!” Trầm Nhất Thiệu giận dữ trừng vào tôi.

Tiểu tử này vẫn thật có đặc tính thánh mẫu của tôi đời trước, ồ, không, cậu ta là nam, nên gọi là gì đây? Thánh phụ? Đáng tiếc ở tận thế chết nhanh nhất chính là người mang chữ thánh, Quan Vi Quân có thể sống đến mười năm tận thế, thật sự là vận may nghịch thiên.

Chẳng buồn dây dưa với cậu ta, tôi vốn đã đứng ở cửa, lập tức xoay người đi.

“Đứng lại!” Trầm Nhất Thiệu cuống đến giậm chân, “Cậu giết người xong rồi muốn bỏ chạy sao?”

Tôi quay đầu lườm cậu ta một cái: “Vậy cậu báo cảnh sát bắt tôi đi.”

Sau đó, không còn lưu luyến nữa mà rời khỏi nhóm người này, nhờ một phát súng kia, đã đánh vỡ lòng thánh mẫu thừa thãi của tôi, cuối cùng cũng có thể bỏ đi mà không chút áy náy, về nhà tìm đại ca và em gái kể khổ thôi, nói không chừng còn có thể được vuốt ve đây!

Về nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro