Chương 2-8: Tiểu trấn nhiều câu truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lái xe, tôi quay đầu nhìn chỗ lái phụ, một đứa bé ba tuổi được buộc dây an toàn, đầu nghiêng sang một bên mà ngủ, miệng hơi hơi bĩu, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, thật khó có thể tưởng tượng đây là đại ca, còn là đại ca trở thành Băng Hoàng cơ đấy!

Được rồi, cho dù bên trong là một người phụ nữ ba mươi lăm tuổi chưa từng sinh con, cũng đừng nhìn thằng bé hoài như vậy, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm cho được tấm bản đồ, không phải giỡn với con nít!

Bản đồ Cận Phượng cho tôi là bản đồ của thành Trung Quan và vùng ven, bây giờ thứ tôi cần là bản đồ nhiều khu vực hơn, bằng không chỉ biết đi về hướng Đông, mà đã có thể tìm được đường chạy tới thành Lạc An, tôi cũng muốn hoài nghi tên của mình có khi là GPS.

Tôi đoán ban đầu đại ca hẳn là có để lại bản đồ, tầng hầm không phải hoàn toàn trống rỗng, có mấy cái rương để ở đó, chắc là vật tư để lại cho tôi, đáng tiếc dưới tàn phá của vòi rồng băng, căn nhà cũng biến mất, huống chi là mấy cái rương, căn bản ngay cả tro cũng không còn chừa lại.

Việc cấp bách bây giờ là tìm cho được bản đồ và vật tư, tôi lại liếc nhìn Tiểu Thiên một cái, còn phải đánh kết tinh cho thằng bé ăn.

Tôi đã chạy đến phần rìa của bản đồ trong tay, tiếp đến cũng không biết nên đi đâu, bây giờ chỉ có thể tiến về hướng Đông, nhưng đây rất không đảm bảo, cộng thêm sắc trời cũng tối rồi, vẫn là tìm nơi trú chân trước rồi tính.

Không lâu sau đã nhìn thấy trên biển chỉ đường ghi phía trước có cái “trấn Phủ Lý”, suy nghĩ một lát, tôi liền quyết định đi qua xem thử, tiểu trấn được xem như là nơi đặt chân không tệ, không có nhiều nguy hiểm như khu thành thị, nhưng nhất định có dị vật để đánh kết tinh, ngoài ra cũng sẽ có một số vật tư và bản đồ mà tôi muốn tìm.

Đột nhiên, phía trước có bóng đen xông ra, tôi nhíu mày, sau đó nhìn thấy rõ đó là một người phụ nữ, còn đang bế một đứa trẻ.

Bẻ hướng, tôi tông chiếc xe bỏ hoang ở làn đường khác ra, sau đó vòng qua mà đi, tiếp đến liếc gương chiếu hậu một cái.

Người phụ nữ kia ở phía sau giận dữ giậm chân, mắng chửi xối xả, từ rất xa cũng có thể nghe được, nhưng sau đó có mấy người xông ra tát cô ta một cái, bực tức nhìn hướng của tôi.

Hừ, tưởng tôi ngu chắc! Khoảng cách đó được tính toán tốt như thế, vừa đủ để khiến người nhìn thấy rõ đó là phụ nữ và trẻ con, kịp thời thắng xe, sẽ không thật sự đâm vào, đây nếu như không có một nhóm người đang ở bên cạnh chờ tôi dừng xe liền đến cướp bóc, tôi sẽ không gọi là Cương Thư Vũ!

“Mẹ ơi?”

Tôi quay đầu nhìn về phía chỗ lái phụ, Cương Tiểu Thiên đang dụi mắt, mặt đầy nghi hoặc, xem ra động tác chuyển hướng đột ngột vừa rồi đã đánh thức nó, không có khóc cũng không tỏ ra sợ hãi, xem ra cho dù mất ký ức với teo nhỏ, Băng Hoàng cũng không thật sự trở thành đứa trẻ bình thường, đây trái lại tốt hơn nhiều, mang theo trẻ con ba tuổi xông xáo tận thế không phải chuyện đùa, trẻ con một khi khóc thì thảm, mà tận thế có nhiều nhất là thứ có thể dọa khóc trẻ con.

“Sắp sửa có thể dừng xe rồi, nhóc đói rồi à?”

Cương Tiểu Thiên do dự một chút, nhìn về phía bình rượu dẹp, nói: “Đói rồi.”

Hẳn là đói suốt từ đó đến giờ đi? Tôi xấu hổ, hoàn toàn không chắc có thể cho thằng bé này ăn no, bây giờ tận thế mới bắt đầu, kết tinh cấp một cũng phải lấy mạng đi đánh, nhưng cấp một nói không chừng cũng chỉ có thể cho Tiểu Thiên nhét kẽ răng.

“Lát nữa sẽ đi tìm thứ gì đó cho nhóc ăn.”

Tiếp tục lái xe một hồi, liền nhìn thấy tấm biển “chào mừng đến trấn Phủ Lý”, đến tiểu trấn rồi.

Tôi tùy ý đậu xe ở bên đường, chìa khóa không rút cửa xe không khóa, mang ba lô lên, bế Cương Tiểu Thiên ra liền trực tiếp lánh đi.

Xe này vốn là tùy tiện tìm được, thế giới bây giờ không thiếu xe cộ, chỉ thiếu xăng, chiếc xe này đã sắp hết xăng rồi, không còn giá trị nữa, huống hồ đường xá trong trấn toàn là xe, căn bản không lái xe vào được, đợi đến khi sắp rời khỏi, rồi tìm thêm một chiếc xe hơi ở rìa trấn là xong.

Kiến trúc của tiểu trấn mang phong cách cổ điển, số tầng lầu không cao, chỉ từ xa nhìn thấy mười mấy tòa nhà tương đối cao, đó hẳn là trung tâm tiểu trấn.

Ven đường có rất nhiều xe hàng nhỏ đã thu vào, tám phần là một danh lam thắng cảnh hay phố cổ gì gì đó, trước kia tôi cũng rất thích dạo quanh những chỗ này, thật là hoài niệm, đáng tiếc không xuyên về sớm hơn, bằng không đã có thể nhìn lại thời gian trước tận thế.

Xuyên về ba ngày trước tận thế, còn đến ngày thứ hai mới xác định tận thế sẽ đến, suýt nữa cũng sắp không kịp chuẩn bị vật tư, nào có thời gian nhìn lại xung quanh, cho dù lúc ấy có đi siêu thị bách hóa mua vật tư, nhưng toàn đầu óc là suy nghĩ tận thế sắp giáng xuống lần nữa, mình có nên chết luôn cho xong hay không, căn bản không có tâm tình hoài niệm những ngày trước tận thế.

Dọc đường cẩn thận quan sát vết tích, nhóm đại ca và tôi là đến từ một hướng, nếu như bọn họ vào đây, nhất định cũng là từ con đường này.

Đáng tiếc không tìm được manh mối nào hữu dụng, con đường này bị xe chặn kín, không có dấu hiệu xê dịch, không ít cửa sổ xe bị đập vỡ, thùng xe phía sau cũng bị cạy ra, nhưng xem ra đều là chuyện xảy ra đã lâu.

Bên tai đột nhiên truyền đến một số âm thanh nhỏ bé, tôi xoay người nhìn, trên rãnh nước bên đường có hai con chuột đang gặm ăn gì đó, vật thể màu trắng thon dài, có lẽ là xương cốt?

Trong xe ngoài xe đều có một số thi thể, trong không khí lan tràn mùi thối rữa, không dễ ngửi lắm, may mà mùi không nồng, thi thể vào lúc này thế nhưng rất được tranh giành, xác người sẽ bị ăn đến chỉ còn lại xương, có một số dị vật thậm chí ăn được cả xương, cho dù là thi thể của dị vật, dị vật khi đói bụng cũng có thể sẵn lòng ăn.

Mùi hôi thối phần lớn đến từ máu, và những bộ xương còn dính chút thịt vụn.

Tôi liếc Tiểu Thiên trong lòng một cái, nó quả nhiên không sợ, giống như cảnh tượng trước mắt chỉ là cảnh phố bình thường. Đối với người đã sống mười năm ở tận thế mà nói, đây vẫn thật là cảnh phố bình thường, mặc dù thành trấn sau khi có nơi tụ tập đã không còn bộ dạng này nữa, nhưng vẫn có rất nhiều nơi trước sau vẫn bảo trì hoang vắng.

Vấn đề bùng nổ dân số đã được giải quyết triệt để ở tận thế, đến mức đất rộng người thưa, thích chiếm cả trăm mẫu đất hoang làm ruộng trồng trọt cũng không ai ngó ngàng bạn, chỉ cần không sợ hạt lúa sau khi mọc lên, có khả năng chưa chắc là bạn ăn lúa, mà có khi là lúa ăn bạn.

Giá nhà cao cũng được giải quyết, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày ngày đổi nhà ở cũng không vấn đề, nhưng mỗi một thời đại đều có khu vực “giá cao” của nó, trung tâm của nơi tụ tập cỡ lớn, giá nhà ở đó cũng muốn đòi mạng —- phải lấy một đống kết tinh đi đổi, thật sự là chuyện sẽ “đòi mạng”.

Lúc tôi nhìn thấy hai con chuột kia, hai con chuột đó cũng ngừng ăn mà nhìn qua, mặc dù bọn chúng lớn cứ như con chó lông xù cỡ nhỏ, nhưng chi thể không có quá nhiều nơi dị biến, cũng không phải dị vật, mà động thực vật bởi vì nhờ bản tính trời sinh, hai năm trước tận thế, bọn chúng sẽ không quá chủ động công kích loài người, ngoại trừ mãnh thú cỡ lớn có tính hoang dã.

Tôi lặng lẽ tránh ra, mặc dù chuột có thể ăn, nhưng hiện giờ, mình vẫn không muốn ăn thứ đó.

Đi ở dưới mái hiên, rất nhiều căn nhà cửa sổ đều bị phá hoại, tôi chọn một căn rồi đi vào, thả Tiểu Thiên xuống, ngưng kết ra một thanh tiểu đao băng cầm ở trong tay phòng bị, đi một vòng ở lầu một, nhưng không phát hiện gì cả, vận khí không tốt, đi tìm căn tiếp theo vậy.

“Tiểu Thiên, nào.” Tôi dắt tay của Tiểu Thiên, phát hiện nó nhìn chằm chằm vào tiểu đao băng, thế là tôi thuận tay đưa đao cho nó.

Cương Tiểu Thiên vui vẻ nhận lấy tiểu đao băng, kết quả một giây sau đã cứa đứt ngón tay của mình, tôi tròn mắt mà nhìn, Băng Hoàng nghịch đao còn bị thương?

“Trẻ con đừng nghịch đao.”

Tôi vội vàng tịch thu tiểu đao, nhưng Cương Tiểu Thiên lập tức mặt như sắp khóc, nhìn con dao không rời, thấy vậy, tôi cũng muốn khóc theo. Băng Hoàng ơi Băng Hoàng, ngài thế nhưng là thần tượng tôi sùng bái, mục tiêu phấn đấu của đời này, bây giờ như vầy bảo fan sùng bái ngài thế nào hả?

Từ ba lô lấy băng ra xử lý ngón tay của Tiểu Thiên, nhưng vừa lau vết máu đi, lại hoàn toàn không tìm được vết thương, tôi trầm mặc một chút, đành cất băng đi, vừa quay đầu lại, thằng bé vẫn thật sự khóc rồi, không có tiếng khóc, chỉ có nước mắt nhỏ tí tách xuống, thấy vậy tôi đau lòng rồi.

Vội vàng hóa ra một cây búa băng nhỏ cho Cương Tiểu Thiên, trẻ con chơi cái này tốt hơn, nếu thật sự có dị vật nhào tới, vẫn có thể dùng để gõ vào đầu, vạn năng biết bao!

Cương Tiểu Thiên cầm búa băng nhỏ, lập tức hớn hở, nước mắt còn vương trên má, mặt đã tươi rói nụ cười.

Tôi xoa đầu của nó, dắt lấy bàn tay nhỏ, tiếp tục tiến đến căn nhà tiếp theo, kết quả không biết nên nói là may hay không may, liên tục tìm bảy, tám căn nhà, đồ ăn thì tìm được không ít, nhưng dị vật lại một con cũng không có.

Tôi suy nghĩ một lát, tận thế mới bắt đầu lại xuất hiện tình huống này, không ngoài việc ở gần đây có sự tồn tại đặc biệt cường đại, khiến người khác đều không dám đến gần.

Có thể là dị vật cấp một không? Nếu như là vậy thì tốt rồi, Tiểu Thiên đang cần kết tinh của dị vật cấp một.

Những ngày trước đây sau khi liên tiếp đánh gục mấy con dị vật cấp một, tôi tin mình hẳn là có biện pháp ứng phó cấp một, cùng lắm cũng chạy thoát được, cho nên bây giờ trái lại không sợ đụng phải, điều đáng sợ hơn là Tiểu Thiên đói bụng lâu xảy ra vấn đề.

Lại tìm thêm năm, sáu căn nhà, vẫn là không tìm được dị vật, ngược lại tìm được không ít vật tư, ba lô cũng chứa không hết, đành xách thêm một cái túi lớn, bên trong chứa mì gói, đồ hộp và thức uống, còn tìm cho Tiểu Thiên vài bộ quần áo và giày.

Cuối cùng thật sự không nỡ bỏ lại một đống đồ hộp, đành phải bóc lột sức lao động trẻ con, để cho Cương Tiểu Thiên vác phụ một ít thứ, đương nhiên, nó vác mì gói tôi vác đồ hộp.

Mặc dù hình như tìm được không ít thứ, nhưng đây là do đã tìm mười mấy căn nhà mới có, hơn nữa đều tìm được ở trong góc nơi không dễ chú ý, xem ra những căn nhà này đã bị vơ vét, chỉ là tận thế vừa mới bắt đầu, vật tư vẫn không đến nỗi khó tìm, người ta tìm không đủ kỹ càng mà thôi.

Chẳng lẽ ở đây có đoàn thể cường đại nào đã dọn sạch dị vật chỗ này, sau đó vơ đồ xong cũng đi luôn, cho nên mới tạo thành tình huống ở đây cái gì cũng không có sao?

Đây thật sự là chuyện có khả năng, ngẫm lại ở gần nhà mình chẳng phải cũng là tình huống người và dị vật đều không có, vật tư cũng bị vét sạch hay sao?

Sau khi nghĩ thông, tôi quyết định không đi nữa, sắc trời đã tối hẳn, không bằng làm một giấc trước, trời vừa sáng sẽ vào trung tâm trấn dạo một vòng, nếu thật sự không tìm được dị vật, vậy đành phải chạy tới địa phương tiếp theo đánh kết tinh cho Tiểu Thiên ăn.

Tìm một căn nhà tương đối sạch sẽ, còn may mắn tìm được một cái bếp gas, đem đun thực phẩm có thể gia nhiệt, sau đó hạnh phúc ăn một bữa cơm nóng hổi.

Cương Tiểu Thiên cũng ăn, nhưng nó mấy lần nhìn về phía bình rượu dẹp, chỉ là đồ ăn hình như không thể thỏa mãn nó.

“Tiểu Thiên, trước hết nhóc có thể nhịn không? Khó chịu lắm không?” Tôi có chút lo lắng năng lượng của Băng Hoàng rốt cuộc có thể tiếp tục cầm cự không, liệu có thật sự “chết đói” hay không đây?

Cương Tiểu Thiên rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn nhịn không khóc, gật đầu nói: “Đói lắm.”

Nghe vậy, tôi dứt khoát từ bỏ kế hoạch ngủ nghỉ, dù sao thân thể hiện giờ rất khỏe mạnh, một đêm không ngủ cũng chẳng sao cả.

“Vậy không ngủ nữa, chúng ta đi đánh kết tinh.”

Cương Tiểu Thiên dụi mắt, lầm bầm: “Nhưng Tiểu Thiên buồn ngủ.”

Đây thì khó làm rồi. Suy nghĩ một hồi, tôi mang nó ra ngoài tìm một vòng, may mà ở trong nhà xe của một hộ nào đó tìm được một chiếc mô tô, hai bên hông đuôi xe có túi da kiên cố, vừa vặn có thể bỏ vật tư, sau đó bao Tiểu Thiên bằng cái mền rồi buộc ở trước ngực.

Thật quá may mắn, tính cơ động của mô tô tốt hơn rất nhiều so với xe hơi, vậy mà không bị ai lấy đi, có lẽ nhóm người đến vơ vét là đại đoàn thể, không để mắt tới một chiếc mô tô chăng?

Huống hồ, với tình huống dị vật chạy đầy mặt đất này, phần lớn mọi người vẫn là thà rằng lái xe hơi, ít nhất có vỏ sắt để ngăn dị vật, đúng lúc vừa tiện cho người đang mong chờ dị vật nhào đến như tôi, Tiểu Thiên nhà tôi đang đói bụng đây!

“Tiểu Thiên nhóc ngủ trước đi.”

Căn dặn xong, thằng bé gần như nhắm mắt ngủ ngay, rốt cuộc là mệt, hay là đói? Tôi càng lo lắng, cưỡi chiếc mô tô này, tiến thẳng về phía trung tâm trấn.

Tiểu trấn này cũng không lớn, lái xe không bao lâu, tôi đã đến rất gần khu nhà cao tầng rồi, nhưng vẫn không tìm được dị vật, nếu như thật sự là chuyện do đại đoàn thể làm, sợ rằng bọn họ cách đây không bao xa.

Tôi nhíu mày, còn phải đuổi theo nhóm đại ca, thực sự không muốn dính dáng với người khác, nếu không phải Tiểu Thiên đói rồi, tôi vừa tìm xong đồ ăn là muốn tiếp tục đuổi theo ngay.

Vòng qua một con phố, tôi ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn, lập tức thắng gấp xe, ngơ ngác nhìn cảnh vật ở đằng xa.

Đại thụ chọc trời.

Cao tới mười tầng lầu, để ở nơi rừng sâu núi cao có lẽ vẫn không đến nỗi kỳ quái, nhưng đây là tiểu trấn, làm sao cũng không thể nuôi ra cái cây lớn như vậy được, nếu không phải cành lá của cái cây này ít, vừa lại trùng hợp đứng ở trong cụm nhà cao tầng, nên bị che lấp phần lớn, bằng không đã có thể phát hiện từ rất xa rồi.

Thì ra là vậy, hèn gì nơi đây không có dị vật, căn bản đã bị cái cây này ăn rồi đi?

Nếu tôi đã tới tận đây vẫn không bị công kích, cái cây này phần lớn không có dị biến, đây cũng giải thích được vì sao tiểu trấn này không có dị vật cũng không có người, dị vật đều đã trở thành đồ ăn, mà người thì cho dù cảm thấy tiểu trấn này không tệ, nhìn thấy cây đại thụ này cũng sẽ bị dọa chạy.

“A, cây dong!”

Tiểu Thiên trong lòng đột nhiên phát ra tiếng kêu, tôi lúc này mới phát hiện nó tỉnh rồi, đang nhìn chằm chằm vào cây. Là cây dong sao? Tôi không quen thuộc loài cây này lắm, hơn nữa cành lá của cái cây này rất ít, cũng không dễ phán đoán.

Xem ra tiểu trấn này sẽ không có dị vật rồi, phải chạy suốt đêm đến nơi khác thử xem. Tôi cam chịu đang định quay đầu rời khỏi, Cương Tiểu Thiên lại bắt đầu không an phận.

“Đừng đi, ngủ!”

Tôi cười nói: “Tiểu Thiên có thể ngủ mà, anh lái xe không cần Tiểu Thiên.”

Cương Tiểu Thiên ở trong lòng tôi ra sức lắc đầu, nhấn mạnh lần nữa: “Ngủ ở đây, ngủ trên giường.”

Bị cái đầu nhỏ này cọ tới cọ lui ở trong lòng, trái tim thục nữ ba mươi lăm tuổi của tôi cũng muốn tan chảy, nào còn có không đáp ứng, tìm vị trí đậu xe, giống như bà nội trợ mới từ chợ trở về xách theo túi lớn túi nhỏ, trong lòng còn có đứa trẻ, tìm căn nhà sạch sẽ, đạp cửa ra… ồ, vậy mà có cỗ thi thể nằm ở phòng khách, đổi căn khác.

Chờ tôi tìm được nhà, chỉnh lý ra cái giường sạch sẽ, Tiểu Thiên sớm đã ngủ say, cẩn thận không đánh thức nó, sau khi đặt thằng bé lên giường, tôi ngồi trên ghế dựa trong phòng tính toán vật tư, số đồ ăn này đủ cho tôi và Tiểu Thiên ăn một tuần, đồ uống thì không có lấy nhiều, dù gì bản thân tôi đã có thể hóa ra băng, đa phần là lấy đồ uống có calo.

Trái lại là gần đây thời tiết đang dần dần chuyển lạnh, trước kia, nắng gắt cuối thu thế nhưng là nóng đến có thể cắn người, nhưng bây giờ mùa thu lại đã bắt đầu rất mát mẻ, đặc biệt là buổi tối và sáng sớm, người có thể chất hơi yếu một chút đều phải mặc áo khoác.

Nhìn quần áo của Tiểu Thiên, cảm thấy không đủ nhiều, nếu như là Băng Hoàng, trần truồng chạy giữa mùa đông cũng không có vấn đề, nhưng đổi thành Băng Hoàng teo nhỏ, vậy thì không chắc được rồi, chuẩn bị sẵn đồ giữ ấm mới là chân lý.

Tôi sang phòng dành cho trẻ em kế bên, lúc mới kiểm tra cả căn nhà đã chú ý thấy rồi, ở đây là ba thế hệ cùng chung sống, một cặp vợ chồng hai đứa con, ông bà không biết có phải là đều khỏe mạnh hay không, nhưng ít nhất những khung hình treo đầy tường đều có hai cụ già, có thể nhìn ra cảm tình của người nhà này rất tốt.

Phòng dành cho trẻ em đã hư tổn, cả cánh cửa bị tàn phá thê thảm, trên sàn căn phòng đầy là máu, còn có một vệt máu minh hiển, kéo dài một mạch từ cái giường nhỏ hình xe đua cho đến cửa phòng.

Cái giường khác thì là một cái giường nhỏ màu trắng có khắc hoa đẹp đẽ, lúc này lại gần như toàn bộ biến thành màu đỏ sậm.

Ít nhất có hai dị vật, loại hình dị biến phần lớn là khác nhau, mới không muốn dùng bữa trong cùng một căn phòng, một con trực tiếp ở trên giường ăn bé gái, con kia thì lôi bé trai ra ngoài.

Không biết là cha mẹ, hay là ông bà?

Nói cũng lạ, trẻ con gần như sẽ không biến thành dị vật ở trong sương đen, nếu là dị biến, phần lớn là bởi vì chết, nhưng tận thế mới bắt đầu, mỗi một dị vật đều rất đói, bắt được người sẽ gặm cho đến xương cũng không chừa lại, cũng không có bao nhiêu trẻ con có thể biến thành dị vật.

Đây thật là khiến người vừa đau lòng vừa thở phào, thương cảm cho cảnh ngộ của đám trẻ, thở phào vì không cần phải đối mặt với dị vật do trẻ con biến thành, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó đã cảm thấy chạnh lòng.

Ở trong căn phòng trẻ em đầy áp ức này, tất cả tôi tìm được là áo khoác và quần dày, sau đó trở về phòng ngủ chính.

Nằm trên giường, ôm Cương Tiểu Thiên, rất mừng vì mình vẫn có một đứa bé để ôm đi ngủ, về sau tìm được đại ca và em gái, bốn anh em sống cùng nhau, đó đúng là không thể hạnh phúc hơn rồi!

Kết quả của quá hạnh phúc chính là hôm sau tôi dậy muộn, vội vội vàng vàng rửa mặt xong là lao đến nhà bếp làm bữa sáng trưa.

Bưng hai cái khay đầy trở về phòng, Tiểu Thiên đã tỉnh rồi, ngồi ở trên giường, có chút mơ màng, hình như vẫn còn hơi hoảng loạn.

“Ăn cơm nào!”

Thằng bé đột nhiên chấn động, ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý đến tôi, mắt hơi hơi mở to, sau đó tham lam mà nhìn chằm chằm vào tôi.

Thật không hổ là đại ca, ánh mắt luôn biết nói như vậy.

“Cương Tiểu Thiên, nhóc trợn to mắt như vậy để làm gì?” Tôi tiến lên, đặt cái khay ở bên giường, nói: “Đi đánh răng rửa mặt, sau đó qua đây ăn cơm.”

Miệng thằng bé nhếch lên, cười như không cười mà nói: “Cương, Tiểu, Thiên?”

Tôi gắng gượng đến cùng mà hỏi: “Đại ca, anh khôi phục ký ức rồi?”

“Ừ.” Cương Tiểu Thiên nhướn mày một cái, đứng ở trên giường, toàn thân tỏa ra khí bá vương, đáng tiếc bề ngoài là một đứa trẻ ba tuổi, không cách nào khiến người bất giác thần phục, chỉ là từ em bé đáng yêu biến thành nhóc con hổ báo gợi đòn.

“Vậy…” Tôi đắn đo suy nghĩ, vẫn là nói: “Đại ca anh đi đánh răng rửa mặt trước đi, bằng không cơm sẽ nguội mất.”

Tiểu Băng Hoàng gật đầu, ngay cả khí bá vương cũng biến mất, trở thành một em bé ngoan đi vào phòng tắm.

Mặc dù em bé mềm mại đã mất rồi, khiến người có chút mất mát, nhưng Băng Hoàng có thể khôi phục ký ức tuyệt đối là chuyện tốt, hơn nữa là chuyện cực tốt đối với toàn nhân loại! Muốn em bé mềm mại thì sau này sinh một đứa là được, còn bỏ lỡ Băng Hoàng là sẽ mất luôn!

“Mà này, khụ khụ, Thư Vũ, anh với không tới bồn rửa mặt.”

“…”

Cuồng ngạo bá đạo đâu rồi? Đã nói mang theo loài người chạy đến tận thế hạnh phúc mà? Băng Hoàng nhà chúng ta ngay cả đánh răng cũng với không tới bồn rửa mặt, rốt cuộc nên làm sao đây?

Nỗ lực khắc chế biểu tình đừng quá đưa đám, tôi tìm cái băng ghế nhỏ cho Băng Hoàng kê chân, sau đó dưới ánh nhìn xấu hổ của anh ấy, tôi tự động đi ra phòng tắm, không ở lại đó nhìn Băng Hoàng đại nhân cầm bàn chải trẻ em đánh răng.

Tiểu Băng Hoàng từ phòng tắm đi ra, vừa liếc mắt nhìn qua liền nhìn chằm chằm vào tôi, giống như nhìn vào tôi là có thể ăn no mặc ấm không bằng, nhưng đột nhiên, anh ấy nhíu mày, bất chợt trở nên hoảng loạn, hô lên: “Thư Vũ, Thư Quân đâu?”

Tôi vội vàng nói: “Thư Quân ở cùng đại ca, còn có chú thím và đoàn lính đánh thuê, mọi người đều vẫn còn! Chỉ có em lạc khỏi đội, đang muốn đuổi theo bọn họ.”

Tiểu Băng Hoàng ngẩn ra… Gọi như vậy thật là cổ quái, mặc kệ vậy, tôi tốt hơn gọi anh ấy là Cương Tiểu Thiên, chờ anh ấy hôm nào biến trở lại cỡ ban đầu, rồi hẵng lấy lại danh hiệu Băng Hoàng đi! Bây giờ bộ dạng đáng yêu muốn chết này, phối hợp với cái tên Băng Hoàng bá khí, thật cứ như là trào phúng, mỗi lần gọi đều muốn khóc.

Cương Tiểu Thiên nhíu mày nói: “Thư Quân không ở cùng với anh.”

“Là ở cùng anh của quá khứ.” Tôi vội vàng nói: “Đại ca anh chớ quên mình đã xuyên qua thời không, bây giờ thế giới này có hai đại ca lận.”

“Nhưng anh lúc này không ở bên cạnh các em.” Anh ấy mê hoặc nói xong câu đó, sắc mặt trầm xuống, “Tận thế hàng lâm, đại ca lại không ở bên cạnh các em, anh…”

Tôi ngắt lời anh ấy, nói: “Đại ca, anh xác thực ở cùng với bọn em, trước khi tận thế đến, em đã làm một giấc mơ dự báo, cảnh báo cho anh, sau đó…”

Tôi nói ra bởi vì giấc mơ dự báo, cho nên biết tận thế sắp đến, bảo anh ấy trở về sớm, cho nên bây giờ mọi thứ đều đã thay đổi.

Cương Tiểu Thiên vừa chấn động vừa mê hoặc, nhíu mày nói: “Nếu như quá khứ đã thay đổi, vậy làm sao vẫn có chuyện anh trở về quá khứ? Đây nói không thông.”

Đại ca logic của anh thật tốt, mặc dù muốn nói ra chuyện thế giới song song, nhưng giấc mơ dự báo hình như không nên biết cái chuyện thế giới song song đó…

Được thôi, nói thật, tôi chính là không dám nói chuyện của Quan Vi Quân cho đại ca này.

“Cổ còn đau sao?” Cương Tiểu Thiên đột nhiên hỏi, tôi lúc này mới phát hiện mình trong bất tri bất giác để tay lên cổ.

Anh ấy mang vẻ mặt áy náy, hình như không biết nên làm sao, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ của mình, giống như muốn chặt xuống.

Tôi cố ý kêu thảm: “Đau, đau muốn chết! Đại ca anh phải bồi thường cho em, nếu không tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh! Em nói này, không bằng dạy em làm sao dùng dị năng băng nhé?”

Cương Tiểu Thiên nghiêm túc gật đầu, hết sức nghiêm chỉnh nói: “Đương nhiên, không ngờ Thư Vũ em cũng là dị năng băng, anh có rất nhiều kinh nghiệm có thể dạy cho em. “

Nghe thấy lời này, tôi cũng muốn ngây ra vì sung sướng, thầy của tôi là Băng Hoàng! Còn có thể may mắn hơn không? Tôi đột nhiên cảm thấy tháng ngày ở tận thế thật là rất hạnh phúc làm sao đây? Sung sướng như thế liệu có bị người đánh không ta?

“Chờ sau khi hội họp với anh của quá khứ, cậu ta càng phải luyện tốt dị năng băng, các em đều phải trở nên cường đại, bảo vệ Thư Quân và chú thím!”

“Ừm, đại ca, thật ra một anh khác không có dị năng băng, bởi vì chuyện xảy ra đã thay đổi, hình như dị năng cũng bị ảnh hưởng.”

Cương Tiểu Thiên lặng đi một chút, gật đầu tỏ vẻ lý giải, hỏi: “Đổi thành cái gì?”

“Trị liệu.”

Nghe thấy đáp án này, lông mày nhỏ của Cương Tiểu Thiên nhíu sâu đến có thể kẹp chết ruồi, cả buổi sau mới rặn ra chữ, “Thư Vũ, sợ rằng trách nhiệm của em càng nặng rồi.”

“Không đâu, dị năng lôi điện của Thư Quân cũng rất mạnh, xuất thần nhập hóa đấy!”

Cương Tiểu Thiên sững sờ nhìn tôi, khó có thể tin nói: “Lôi điện? Thư Quân?”

Nhìn trẻ ba tuổi lộ ra biểu tình đờ đẫn, đáng yêu quá đi mất! Tôi không nhịn được trêu chọc Cương Tiểu Thiên, chụp lấy bàn tay nhỏ của anh ấy, nói: “Đại ca, đừng lo lắng, em và Thư Quân sẽ luôn luôn bảo vệ anh, anh chỉ cần ở phía sau tiếp máu là được rồi, chuyện khác đã có em trai và em gái, ai cũng không thể vượt qua bọn em làm hại đến anh!”

Biểu cảm của Cương Tiểu Thiên phức tạp đến khó tả.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro