Chương 2-9: Cương Tiểu Dong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi căn nhà, tôi đem một đống vật tư để lên xe máy, vừa quay đầu là thấy ngay khuôn mặt nhỏ trưng biểu tình mất mát suốt cả buổi trời kia, đang mang vẻ nghiêm túc nhìn tôi.

“Thư Vũ, em đang gạt anh, đúng không?”

Không chờ tôi trả lời, anh ấy đã tự mình phân tích: “Coi như là dị năng trị liệu, anh cũng không thể nào là người được bảo vệ, em nói bây giờ là tháng thứ tư tận thế, súng giới vẫn rất hữu dụng, cho dù trên tay không có súng, cứ cho là anh cầm đao cũng có thể chiến đấu.”

Tôi bật cười, cười ha ha nói: “Đương nhiên, đại ca anh tin thật đấy à? Yên tâm đi, cho dù dị năng của đại ca anh là trị liệu, vẫn là uy vô cùng, em đã mấy lần hoài nghi năng lực của anh rốt cuộc có phải là trị liệu hay không đây.”

Anh ấy nhìn tôi không chuyển mắt, khẽ cười, nói: “Anh quên mất Thư Vũ em có cái tính này, chỉ nhớ em rất tốt rất chăm lo cho nhà.”

Nụ cười của tôi đột nhiên cứng đờ, anh là hoài nghi hay chỉ là hoài niệm đấy? Nói rõ xem nào, đại ca, em căng thẳng rồi đó!

Nhưng căng thẳng thì căng thẳng, lúc này sớm đã không còn thà rằng bị bóp chết như ban đầu nữa, tôi muốn sống tiếp ở tận thế với đại ca em gái và chú thím, tôi chính là Cương Thư Vũ!

“Thư Quân vẫn ổn chứ? Có thể quen với tận thế hay không?”

Tôi gật đầu nói: “Mọi người đều sống rất tốt, nếu như không phải xảy ra chút sự cố, bọn em hẳn là vẫn đang ở trong nhà, đầy tầng hầm đều là vật tư, mang theo súng giới đến khắp nơi đánh dị vật ăn kết tinh luyện dị năng.”

Cương Tiểu Thiên tha thiết dạy bảo: “Rời khỏi cũng không có gì không tốt, Thư Vũ, em phải nhớ tuyệt đối không thể sống một cách quá an nhàn, đó chỉ sẽ khiến em trở nên yếu hơn, nếu dị năng của một anh khác là trị liệu, vậy thì em sẽ phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ cả nhà.”

Nghe thấy lời này, tôi đột nhiên cảm thấy có hơi lạ, mặc dù cũng tán đồng mình muốn mạnh hơn, chẳng qua nghe thấy đại ca muốn tôi gánh vác trách nhiệm bảo vệ người nhà, cảm giác này thì bất thường rồi, phải biết rằng, đại ca cho dù dị năng là trị liệu, cũng gánh trách nhiệm bảo vệ nhà như thường, còn bảo tôi cứ việc yêu đương nữa kia!

Mà vị trước mặt lại đường đường là Băng Hoàng, có anh ấy ở đây, tôi không bị trở thành tiểu bạch kiểm vô dụng được bảo vệ đã là may rồi, còn phải gánh trách nhiệm bảo vệ cả nhà? Đây không giống lời đại ca sẽ nói… trừ phi anh ấy đã không còn cách nào bảo vệ tôi nữa.

“Đại ca, anh còn sẽ biến trở về dạng người lớn không?”

Cương Tiểu Thiên gật đầu nói: “Nếu như có đủ kết tinh.”

Tôi trầm mặc, nghe ra ý nghĩa khác của lời này, không có đủ kết tinh, anh ấy sẽ không cách nào biến trở lại, mà tận thế mới bắt đầu, căn bản không thể xuất hiện kết tinh đủ để cho Băng Hoàng liệu thương đi! Anh ấy đã bị thương đến mức cải lão hoàn đồng rồi, đây phải kết tinh cấp thế nào mới hữu dụng?

“Cần kết tinh cấp mấy?”

Cương Tiểu Thiên lắc đầu, nhưng không có trả lời, cũng phải, dù sao đều là chuyện làm không được, nói nhiều vô ích, tôi vẫn là mau chóng trở nên mạnh hơn, nếu không thì tương lai làm sao đánh dị vật cứu Băng Hoàng đây! Nghĩ đến việc mình vậy mà có thể cứu Băng Hoàng, máu huyết cũng sôi sục lên!

Tư vị khi có thể cứu được thần tượng thật là quá tuyệt vời. Tôi hí hửng nói: “Đại ca, anh đói rồi đi? Chờ rời khỏi tiểu trấn này, em sẽ đi đánh kết tinh cho anh ăn.”

Cương Tiểu Thiên lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, kết tinh cấp thấp vô dụng đối với anh, em cứ ăn đi, điều quan trọng bây giờ là em phải càng ngày càng mạnh.”

Tôi thoáng do dự, gật đầu, mặc dù kết tinh không cấp đối với mình cũng vô dụng, nhưng vẫn hữu dụng đối với người khác trong đoàn lính đánh thuê, không bằng để lại cho bọn họ ăn.

“Em vừa rồi nói muốn rời khỏi ngôi tiểu trấn này mới đánh kết tinh, vì sao? Ngôi tiểu trấn này bị em dọn sạch rồi à?”

Làm sao có thể! Vậy tôi sao vẫn chưa lập tức bước lên hành trình chinh phục thế giới, còn ở tiểu trấn tham quan ngắm cảnh làm gì?

“Không phải em, có thể là cái cây kia đã ăn sạch dị vật rồi.”

Tôi chỉ vào cái cây khổng lồ giữa cụm nhà cao tầng ở đằng xa.

Cương Tiểu Thiên nhìn qua, ánh mắt đột nhiên phát sáng, “Cái cây đó sắp chết rồi, có thể là do phát triển sai hướng, không thể tiếp tục cầm cự được nữa.”

Có thể như thế sao? Tôi khó hiểu mà nhìn Cương Tiểu Thiên.

“Thực vật rất dễ có tình huống này, chúng sẽ tiến hóa theo hướng nào đó, nhưng không biết tiết chế, phát triển quá độ sẽ dẫn đến tử vong. Cái cây này có thể là trước kia bị bóng của nhà cao tầng cản trở, sinh trưởng không tốt, sau khi sương đen đi qua mới bạt mạng phát triển độ cao.”

Cương Tiểu Thiên hình như rất cảm thấy hứng thú đối với cái cây kia, anh ấy hiếm khi không đặt tầm nhìn lên người tôi, cứ mải đánh giá cây.

“Chúng qua đi qua xem thử, biết đâu có thể tìm được một vài thứ hữu dụng.”

Tôi không có dị nghị gì, Băng Hoàng tuyệt đối hiểu rõ tận thế hơn tôi gấp một vạn lần, nghe người ta là chuẩn không cần chỉnh.

Cưỡi xe mô tô, tôi chậm rãi chạy qua, cũng không phải tính năng của xe không tốt, mà là càng vào trung tâm trấn, xe bỏ hoang trên đường xá càng nhiều, vỉa hè cũng đầy rẫy chướng ngại vật đủ loại, thực sự không thể đi nhanh.

Đột nhiên, mắt tôi sáng lên, dừng xe lại.

“Làm sao vậy?” Giọng của Cương Tiểu Thiên có chút cảnh giới.

“Ở đây có cái nhà sách, em muốn đi tìm bản đồ, đại ca nói bọn họ muốn tiến đến thành Lạc An, em không biết phải đi bên nào.”

“Thành Lạc An? Chưa từng nghe qua.” Ngữ khí của Cương Tiểu Thiên có chút nghi hoặc, “Là thành thị nhỏ sao?”

“Không biết.” Tôi thành thật nói, cư dân thế giới khác ngoại lai như mình thực sự không quen thuộc với địa danh.

Cương Tiểu Thiên gật đầu, “Em đi đi, anh ở đây trông vật tư.”

Nghe vậy, tôi liền tự mình đi vào nhà sách, ở đây khá gọn gàng, nghĩ đến có lẽ là chẳng ai buồn lục lọi nhà sách, tôi dễ dàng tìm được bản đồ, còn tiện tay mang theo bút và sổ ghi chép.

Lật sơ bản đồ trước, thành Lạc An không phải là một thành thị nhỏ, độ lớn xấp xỉ thành Trung Quan, thuộc loại thành thị cỡ trung, thành thị lớn nhất Mai châu có ba tòa, bằng số lượng với thế giới trước đây, chỉ là vị trí có chút sai lệch, mặc dù cũng đều có thể nói nằm ở Bắc Trung Nam.

Theo những gì tôi biết ở đời trước, ba tòa thành thị này tuyệt đối không phải địa bàn của loài người, căn bản là ba khu vực mạo hiểm cỡ lớn, rất dễ phát tài, nhưng càng dễ một đi không trở về.

Nhưng trước mắt đó đều không quan trọng, quan trọng là thành Lạc An, cự ly khoảng bốn trăm km, nói xa không xa, đây đại khái cũng là nguyên nhân đại ca chọn thành thị này để đặt chân.

Cất bản đồ đi, quay lại đi tìm Cương Tiểu Thiên.

“Thành Lạc An xa không?” Một hình hài nhỏ bé ngồi ở trên mô tô, thật là có cảm giác không hài hòa khó mà diễn tả thành lời, nhưng lại đáng yêu chết đi được! Muốn cưng nựng quá à, đáng tiếc Tiểu Thiên đã khôi phục ký ức, tôi thực sự không dám ra tay.

“Khoảng bốn trăm km.”

Cương Tiểu Thiên gật đầu nói: “Xem cây xong sẽ chạy qua ngay, không nhìn thấy Thư Quân, anh không yên tâm.”

“Còn có chú thím và đoàn lính đánh thuê của anh.” Tôi nhắc nhở anh ấy, chấp niệm đối với tôi và Thư Quân của đại ca này quá sâu, chẳng còn nhìn thấy ai khác nữa.

“Chú và thím sao?” Đôi mắt anh ấy lập tức phát sáng, vội vàng hỏi: “Đoàn lính đánh thuê có ai?”

Tôi sải bước lên xe, lần nữa tiến về phía cây, vừa lái vừa liệt kê cho anh ấy nghe: “Trịnh Hành, Vân Thiến, tiểu Sát, Bách Hợp…”

Sau khi chạy qua hai con phố, đã nhìn thấy nơi cái cây tọa lạc, nhìn càng gần càng rung động, cũng kiểm chứng lời của Cương Tiểu Thiên nói không sai, cái cây này vốn không có bao nhiêu cành lá, nhìn gần càng có thể nhìn ra sự khô héo trên vỏ cây, xác thực sắp chết rồi.

“Bách Hợp sao?”

Từ phía sau truyền đến tiếng lẩm nhẩm của trẻ con.

“Bách Hợp có gì à?” Tôi vừa đọc nhiều tên như thế, làm sao chỉ chú ý đến mỗi Bách Hợp?

Phía sau im lặng một hồi, mới truyền đến một câu: “Cô ấy là người đi theo anh đến cuối cùng.”

Oh shit, nghe lên làm sao cảm giác có chuyện để hóng như thế? Chẳng lẽ Bách Hợp chính là chị dâu nhà chúng tôi? Tôi cười he he hai tiếng, hỏi: “Chắc không phải em cần gọi Bách Hợp là chị dâu chứ?”

Cương Tiểu Thiên ngẩn ra, nói: “Không phải, anh lúc đó chỉ muốn lao về nhà tìm em và Thư Quân, cái khác đều không màng tới, thành viên đoàn lính đánh thuê đi theo anh khi ấy rất nhiều, so với em kể vừa rồi nhiều hơn không ít, nhưng trên dọc đường…”

Phía sau lại im lặng.

Tôi cuối cùng đã hiểu “đi theo đến cuối” nghĩa là gì, có lẽ là đi rồi, có lẽ là chết rồi, nhưng nếu như là đi rồi, Cương Tiểu Thiên hẳn sẽ không có phản ứng như vậy, tôi tin tưởng đại ca nhà mình sẽ tôn trọng lựa chọn của những lính đánh thuê, sẽ không bởi thế mà có điều bất mãn, đại đa số có khả năng đều chết rồi đi?

Không dám hỏi tiếp nữa, nghĩ cũng biết là một tá thảm kịch, nếu hỏi thể nào cũng dẫm phải mìn, tốt hơn là chuyển đề tài cho lành.

“Đại ca, tới chỗ cây rồi.”

Tôi dừng xe, Cương Tiểu Thiên tự mình nhảy xuống xe, trực tiếp đi về phía cây.

Cây này ít nhất phải bảy, tám người ôm, tổng thể vô cùng to lớn, từ phần rễ của nó ngẩng đầu nhìn lên càng kinh người.

Cương Tiểu Thiên nhảy lên rễ cây rồi một mạch đi lên, sau đó sờ khắp thân cây.

Tôi tò mò hỏi: “Đại ca anh đang tìm gì vậy?”

“Thực vật có tính đặc thù, đôi khi sẽ không chết hẳn. Thư Vũ, em mang anh trèo lên.” Ngón trỏ Cương Tiểu Thiên hướng lên trời chỉ về phía nào đó, “Trèo sang bên kia.”

“Có thể dùng dị năng băng không?” Tôi quan sát một chút, cây này không có nhiều cành, phần lớn đều cách rất xa, không có nơi để đặt chân.

“Ừ.”

Vậy thì không còn vấn đề nữa, tôi cởi giày vớ, bế Tiểu Thiên lên, ngưng kết ra lớp băng mỏng ở dưới lòng bàn chân, nhảy từng bước lên cây, mặc dù cách bởi lớp giày cũng được, giống như tôi có thể từ không trung làm ra tiểu đao băng, không cần có tiếp xúc, nhưng tóm lại mà nói, trực tiếp từ da ngưng kết ra băng vẫn nhanh chóng và dễ dàng hơn nhiều.

“Dừng ở đây.”

Tôi làm theo, độ cao ở đây khoảng một nửa cây, nhưng chỗ này thoạt nhìn không có gì bất đồng với những cành khác, khi đang muốn mở miệng hỏi, lại nhìn thấy Cương Tiểu Thiên đang nhìn chân của tôi.

“Sau này đừng đi ủng hoặc giày thể thao, giày chỉ sẽ cản trở em, nếu có dị vật đánh lén, chẳng lẽ em còn phải cởi giày vớ ra trước sao?”

Hơ, tôi bây giờ không dám dùng năng lực trượt băng này ở trong chiến đấu, đúng là vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.

“Đại ca anh bình thường đều không mang giày sao?”

Chẳng lẽ đường đường là Băng Hoàng lúc thống lĩnh đoàn đội đều đi chân trần à? Cảnh tượng này có hơi không đúng lắm!

Có lẽ vẻ mặt của tôi quá cổ quái, Cương Tiểu Thiên bực mình nói: “Anh có mang, nhưng em bây giờ không được phép mang, phải làm quen với việc dùng dị năng băng trong đi lại bình thường.”

“Hoàn toàn sử dụng trượt sao?” Tôi cảm thấy có chút khó xử, trượt đi dù sao vẫn là chuyện làm không được, hơn nữa cũng rất tốn năng lượng.

“Trượt đi, ngưng kết miếng băng làm điểm đặt chân, dùng lớp băng mỏng giảm chậm tốc độ rơi xuống vân vân, sau này chờ năng lượng của em mạnh hơn, cho dù trực tiếp nhảy từ nhà cao tầng xuống cũng sẽ không bị thương, đến lúc đó, thế giới này sẽ không có nơi nào là em không tới được.”

Tôi sùng bái mà nhìn Cương Tiểu Thiên, cảm giác từ học lén biến thành học sinh chính thức thật tuyệt, không cần tự ngồi đó nghĩ nát óc, vẫn không biết rốt cuộc còn có thể dùng dị năng băng như thế nào.

“Thư Vũ, em có rất nhiều thứ cần học.” Cương Tiểu Thiên nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Anh sẽ vô cùng nghiêm khắc, em phải chuẩn bị sẵn tâm lý, dù khổ dù mệt, anh cũng không cho phép em bỏ cuộc.”

Tôi lập tức thề thốt với đại ca: “Đại ca anh yên tâm đi, dù khổ dù mệt, em đều sẽ không bỏ cuộc!”

“Anh tin em.” Cương Tiểu Thiên gật đầu nói: “Tận thế mới bốn tháng, em có thể luyện đến trình độ này, có thể thấy là đã bỏ một phen khổ công, nhưng đây vẫn không đủ, nếu như em muốn trở thành cường giả đứng đầu thì còn xa mới đủ.”

Tôi nhìn Cương Tiểu Thiên, không phải muốn khoe, nhưng mình luyện đến cấp một cũng là thành quả của mấy lần thoát chết, hồi đó đại ca rốt cuộc đã ăn bao nhiêu đau khổ, mới có thể trở thành Băng Hoàng? Mà tôi thì làm được không?

Cương Tiểu Thiên hình như nhìn ra sự bàng hoàng của tôi, anh ấy nhíu mày, giọng nói trẻ con vậy mà cũng có thể uy nghiêm đến thế, giống như tuyên bố mà nói: “Cương Thư Vũ, em sẽ trở thành Băng Hoàng mới!”

Lòng tôi chấn động, lập tức đáp lời: “Vâng!”

Hai anh em sau một màn tuyên bố hùng hồn, Cương Tiểu Thiên vươn hai bàn tay nhỏ ra, nói: “Bế anh lên.”

Cảm giác không hài hoà gì kia, tôi cũng không đếm xỉa tới, nỗi xấu hổ gì đó, tin rằng Cương Tiểu Thiên cũng làm ngơ rồi, em trai trực tiếp bế đại ca bé nhỏ lên, Cương Tiểu Thiên chỉ vào cành cây nọ, tôi lúc này mới chú ý thấy phía trên có cái chồi non nhỏ, hai phiến lá non màu xanh nhạt cộng thêm cành cây thon mảnh, chỉ dài bằng ngón tay, hết sức non nớt xinh xắn, trái lại rất khiến người ưa thích.

Cương Tiểu Thiên nhìn vào chồi non này, suy nghĩ điều gì đó.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, cứ cảm thấy chồi non này ở dưới ánh nhìn chăm chú của Cương Tiểu Thiên, hình như đang hơi hơi run rẩy, hơ, không phải ảo giác, ngay cả hai chiếc lá cũng rụt lại rồi, ngươi tưởng mình là cây mắc cỡ sao? Tiểu Thiên rõ ràng nói ngươi là cây dong, đừng có giả bộ!

“Thật không hổ là đại ca, ngay cả cây cũng biết phải sợ anh.”

Cương Tiểu Thiên cổ quái mà liếc tôi một cái, “Nó không phải sợ anh, mà là em.”

Sợ tôi? Tôi ngẩn ra, thực sự không cảm thấy mình sẽ khiến một cái cây đại thụ chọc trời sợ đến run rẩy.

“Năng lượng của em ở thời kỳ hiện nay rất khá, ít nhất bá chiếm một cái tiểu trấn cũng không có vấn đề, nếu như cái cây này không có làm lãng phí mất năng lượng, trái lại cũng sẽ không thua kém em, nhưng nó lại chọn sai hướng tiến hóa, đem kết tinh ăn được đều thả trôi sông, bây giờ chẳng mạnh hơn bao nhiêu so với dị vật mới sinh ra, tự nhiên sẽ sợ em rồi.”

Hiểu rồi, cái cây nhỏ này bây giờ rất non nớt, căn bản phát giác không ra đại ma vương như đại ca đây có bao nhiêu uy, chỉ thấy được sự nông sâu của boss nhỏ như tôi, cho nên sợ tôi không sợ đại ca, thật là có mắt như mù, ơ, hình như ngay cả mắt cũng không có.

“Thư Vũ, em làm cái chậu hoa để trồng nó, mặc dù cái cây này thật ngu xuẩn khi dùng hết năng lượng vào phát triển chiều cao, nhưng có thể ở thời điểm này mọc được lớn như vậy cũng không dễ, nói không chùng có chỗ đặc thù nào đó, nuôi làm tiềm lực đi, thỉnh thoảng cho nó ăn chút kết tinh thừa là được.”

Thật không hổ là đại ca của tôi, cách nghĩ này giống y như đúc với lúc tôi nhìn vào Trầm Thiên như.

Trong lúc ngắt cây nhỏ xuống, nó dùng hai phiến lá cố sống cố chết bám vào cành cũ của mình không buông, nếu như có miệng, sợ rằng tiếng la hét đã vang thấu mây xanh rồi đi, tôi đột nhiên có loại cảm giác mình là ác bá đang cưỡng đoạt dân nữ.

Cùng với tâm tình xấu xa “hê hê hê ngươi vùng vẫy cũng vô dụng”, tôi đem trồng cây nhỏ vào trong chậu cây, diễu võ giương oai mà nói: “Sau này ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi sẽ gọi là, gọi là Cương Tiểu Dong! Tiểu Dong ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ có nước có ánh sáng có kết tinh, nếu không nghe lời, ta sẽ lấy acid tưới cho ngươi! Nghe thấy không?”

“Hẳn là không có.” Cương Tiểu Thiên dập tắt nhiệt tình nuôi thú cưng của tôi, “Thực vật vào lúc này vẫn không thể giao tiếp.”

Tôi biết, nhưng nuôi thú cưng chẳng phải chính là vì thú vui tự nói tự nghe này sao?

Mang theo Tiểu Thiên và Tiểu Dong, tôi lần nữa bước lên hành trình truy tìm người thân, nếu Cương Tiểu Thiên đã nói không cần đánh kết tinh, vậy đương nhiên là thẳng hướng đại ca và em gái mà chạy.

Lộ trình cưỡi xe quả nhiên suôn sẻ hơn không ít, không phải lòng vòng nữa, nhưng lộ trình có thêm Tiểu Thiên lại gian nan hơn rất nhiều.

Nhìn đường xá bị một đống xe chặn kín, đang định chuyển hướng chạy qua từ đất cỏ bên cạnh.

“Dùng khí băng đẩy xe chặn đường ra.”

Đi qua tiểu trấn nào đầy rẫy dị vật du đãng, đang định rồ ga bức phá.

“Xuống xe đi giải quyết đống dị vật phía trước, đầu tiên đem dao găm và súng nộp ra đây, chỉ cho phép dùng dị năng băng.”

Buổi tối muốn tìm đại căn nhà nào đó để ngủ.

“Dùng băng làm cái nhà tuyết của người Eskimo để ngủ, phải giữ cho một đêm không tan chảy.”

Mặc dù muốn đề xuất kiến nghị mau chóng lên đường tìm nhóm đại ca, nhưng vừa nhìn thấy biểu tình nghiêm túc không hợp tuổi kia của Cương Tiểu Thiên, tôi lại nghĩ đến đường đường là Băng Hoàng hẳn phải biết rõ phân biệt nặng nhẹ.

Dọc đường chạy đến thành Lạc An này cũng không biết có thể thuận lợi tìm được người hay không, dù sao thời gian đã qua hơn mười ngày, nhóm đại ca muốn tìm được người bị chim bắt đi là tôi, cũng không thể nào ở mãi một chỗ, chẳng lẽ phải tạm bỏ chuyện huấn luyện, chờ mong đuổi kịp người rồi tính sau à?

Đương nhiên người là nhất định phải đuổi theo, nhưng cũng không thể bỏ huấn luyện, Cương Tiểu Thiên nói tôi có thể chiếm cứ một tiểu trấn, chẳng lẽ còn muốn bởi thế mà dương dương tự đắc sao? Một cái cây cũng có thể chiếm cứ một tiểu trấn, tôi đường đường là loài người, còn mang ưu thế của sống lại, vậy mà cũng chỉ có thể chiếm cứ một tiểu trấn, có biết chữ “nhục” ghi thế nào không!

Mọi chuyện Cương Tiểu Thiên đề xuất, tôi làm theo từng cái, không một chút dị nghị, chỉ là khi nghe thấy phải giữ nhà tuyết một đêm, mặt của tôi vẫn đen đi một ít, lái xe cả ngày còn đánh một đống dị vật, bây giờ chuyện duy nhất muốn làm chính là ngả đầu ngủ, nhưng nếu phải giữ nhà tuyết không tan, vậy ngủ kiểu gì?

Cương Tiểu Thiên gối đầu lên ba lô, trong lòng ôm Cương Tiểu Dong, nằm một cách thoải mái mà nói: “Chờ sau khi em thành thạo, ngủ cũng có thể bảo trì dị năng băng như thường.”

Vấn đề là bây giờ không thành thạo một chút nào, hơn nữa năng lượng hiện tại của tôi sợ rằng không đủ để duy trì đến sáng.

“Năng lượng giống như khe ngực, ép một chút là sẽ có.”

Đang định thốt ra đời này của bà đây đã định sẵn là không có khe ngực, ngài đến muộn rồi, Cương Tiểu Thiên lại dùng giọng điệu tường thuật chân lý để chậm rãi nói ra: “Chỉ có không ngừng vượt qua cực hạn của mình mới có thể chân chính khiến em trở thành cường giả đứng đầu.”

Thế là, tôi không nói nửa câu đã làm ra nhà tuyết, trong lúc chống giữ căn nhà đồng thời nỗ lực muốn đi vào giấc ngủ, nhưng thường thường vừa mới mơ màng đã bị một cước của Cương Tiểu Thiên đạp cho tỉnh.

“Căn nhà sắp tan rồi.”

Tôi đành tiếp tục tỉnh thức chống giữ nhà tuyết, dần dần thiếp đi rồi lại bị ăn đạp, cứ thế ngủ ngủ tỉnh tỉnh, buổi sáng lúc thức dậy cảm thấy mình căn bản chưa từng thực sự ngủ.

Trọn ba ngày đều là kiểu như vậy, đến buổi tối ngày thứ ba, mí mắt đã nặng ngàn cân, năng lượng trong người trường kỳ trống không, rất không dễ chịu.

“Thư Vũ…” Cương Tiểu Thiên nhìn tôi, muốn nói nhưng lại thôi.

“Hả?” Tôi vừa làm nhà tuyết, vừa nhìn anh ấy, không biết có phải là lại có huấn luyện mới hay không?

Nhưng Cương Tiểu Thiên chỉ là nhìn tôi, trên tay vẫn ôm Cương Tiểu Dong, cái cây này mới đầu không ngừng muốn bỏ trốn, chỉ cần lơ đễnh một cái, khẳng định sẽ nghe thấy một tiếng “bộp”, chậu cây nhà tôi lại nhảy xe rồi.

Nhưng buổi tối đầu tiên, khi tôi đang vùng vẫy giữa ngủ và nhà tuyết, Cương Tiểu Thiên không biết đã làm gì, hôm sau, Cương Tiểu Dong liền không dám nhảy xe nữa, chỉ ở yên trong lòng Cương Tiểu Thiên không nhúc nhích, giống như nó thật sự là một cái chậu cây bình thường, không biết nhảy xe, cũng không biết dùng phần rễ vặn vẹo giống con giun để bỏ trốn.

Cương Tiểu Thiên do dự nói: “Thư Vũ, em mệt lắm không? Không bằng tối nay cứ nghỉ ngơi trước nhé? Có lẽ dục tốc thì bất đạt, nghỉ ngơi điều độ cũng tốt.”

Anh ấy nói có chút gượng gạo, hiển nhiên không cho rằng như vậy, nhưng vừa lại hi vọng tôi nghỉ ngơi.

Tôi không nhịn được bật cười, đại ca chính là đại ca, cho dù trải qua mười năm tận thế, hiểu rõ đạo lý chịu khổ trong khổ mới trở thành người trên người, nhưng vẫn không nỡ để em trai em gái chịu khổ.

“Thư Vũ, em bây giờ mấy tuổi?” Cương Tiểu Thiên nhíu mày nói: “Anh nhớ em lúc đó mới mười tám tuổi nhỉ? Vẫn còn nhỏ như thế, thực sự…”

Tôi ngắt lời anh ấy, “Mười tám tuổi đã trưởng thành rồi, đại ca.”

Nhớ lúc trốn chạy ở tận thế trước kia, đó thì thảm hơn bây giờ nhiều, ban ngày trốn chui trốn nhủi, căn bản không có mục tiêu, chỉ biết tìm cái để ăn, nếu không sẽ phải đói bụng… buổi tối co rúm người mà ngủ, nhưng hoàn toàn không dám ngủ say, hở tí gió là có thể hoảng đến bật dậy.

Cuộc sống khi đó ngoại trừ mệt mỏi ở thể xác, nội tâm còn tràn ngập tuyệt vọng, căn bản không biết sống có ý nghĩa gì.

Khi ấy vẫn chưa ăn kết tinh, sức khỏe kém xa bây giờ, mà lúc đó cũng có thể tiếp tục cầm cự, bây giờ không lý nào cầm cự không nổi, xem ra bốn tháng qua tôi thật sự trải qua quá tốt, nếu như đi vào thành Trung Quan sớm hơn, nói không chừng phạm vi tôi có thể xưng bá sẽ không phải là tiểu trấn, mà là tiểu thành thị.

Tận thế thật sự không cho phép một chút thanh nhàn nào.

Tôi ăn một viên kết tinh, hoàn thành triệt để nhà tuyết, vỗ vỗ vào ba lô, nói: “Đi ngủ thôi, đại ca.” Sau đó suy nghĩ một chút rồi lại cười sửa miệng: “Không đúng, anh căn bản không thể ngủ, còn phải phụ trách đạp tỉnh em nữa.”

May thay, ban ngày khi tôi phụ trách lái xe, Cương Tiểu Thiên có thể ngủ, không thì không biết đây có khiến tình trạng thân thể của anh ấy tệ hơn hay không?

Cương Tiểu Thiên nhìn tôi, gật đầu, bò qua ngủ.

Tôi cũng nằm xuống, suýt nữa là thiếp đi, gần như không dám nhắm mắt, vừa nhắm là khẳng định sẽ ngủ, nhưng cũng không thể chống chọi mãi như thế, cho dù đem kết tinh tiến hóa ăn thay cơm, cũng luôn sẽ có cái cực hạn, phải mau chóng học được cách duy trì tồn tại của dị năng ở trong giấc ngủ…

Giật mình tỉnh dậy, vừa tập trung tầm nhìn tôi liền vội vàng nhìn lên trên, một vùng trắng xóa, nhà tuyết vậy mà vẫn còn tồn tại, nhưng mình hình như thật sự đã ngủ, chẳng lẽ ngủ không lâu sao?

Tôi ló đầu ra khỏi nhà tuyết, trời đã sáng hẳn rồi, nhớ lúc mới nằm xuống cùng lắm là mười giờ đi, cũng cầm cự không bao lâu đã ngủ mất.

Ngơ ngác nhìn nhà tuyết, chẳng lẽ mình thật sự trong lúc ngủ cũng duy trì nhà tuyết không tan sao?

Trong lòng trào dâng vui sướng, tôi vội vàng muốn nói với Cương Tiểu Thiên, nhưng lại không thấy anh ấy đâu, may mà quay đầu ngó quanh một chút liền nhìn thấy dáng người nhỏ bé kia ngồi ở trên mô tô, không biết vì sao, hình bóng nho nhỏ đó thoạt nhìn có hơi bất thường, niềm vui của tôi thoáng chốc biến mất, thử gọi: “Đại ca?”

Bóng dáng nhỏ thoáng chấn động, lập tức thu lại thứ trên tay, nhét vào trong ba lô, nhưng tôi đã phát giác đó là thứ gì, là bản đồ.

Chuyện thế giới song song bị phát hiện rồi sao? Nhưng tôi phải giả vờ không biết, bởi vì bây giờ chuyện thú nhận với Cương Tiểu Thiên chỉ có giấc mơ dự báo, căn bản không thể giải thích mình làm sao lại biết chuyện thế giới song song.

Thật khổ não, quả nhiên một lời nói dối phải dùng mười lời nói dối để lấp liếm, kỳ thực tôi cũng không định giấu Cương Tiểu Thiên cả đời, chỉ là không muốn sinh nhiều rắc rối, định chờ tìm được đại ca và Thư Quân rồi thừa nhận mọi thứ sau cũng không muộn.

Bây giờ phải làm sao đây?

Khi đang rối rắm, Cương Tiểu Thiên đã lấy lại thần thái tự nhiên mà nói: “Lấy nước để đánh răng rửa mặt, em tối qua ngủ rất tốt, hôm nay có thể xuất phát sớm một chút.”

Thấy vậy, tôi thở phào, xem ra Băng Hoàng không hổ là Băng Hoàng, năng lực tiếp thu này thật không phải hạng phàm phu tục tử như tôi có thể so sánh.

Rửa mặt xong, tôi thăm dò năng lượng một chút, khốn khổ nói: “Đại ca, năng lượng của em đã thấp đến thấy đáy rồi, ăn kết tinh cũng chỉ có thể bù lại một ít, nếu như đụng phải quá nhiều dị vật, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”

Cương Tiểu Thiên vừa dùng bàn chải trẻ em đánh răng, vừa liếc tôi một cái, ánh mắt đó tuyệt đối là khinh bỉ, tuyệt đối là vậy!

Anh ấy phun ra ngụm nước súc miệng, nói: “Chẳng lẽ không có năng lượng, em liền hoàn toàn mất chiến lực sao?”

Tôi nhìn về phía súng và dao găm, không trông mong Cương Tiểu Thiên cho khẩu súng để dùng, đành chọn cái kém hơn, hỏi: “Có thể dùng dao găm không?”

“Xem tình huống.”

Nghĩa là không loại trừ việc để tôi dùng tay trần không dị năng đánh dị vật chứ gì, được thôi, thân thủ của tôi xác thực vẫn cần luyện thêm, mặc dù có nền tảng của Quan Vi Quân, so với những lính đánh thuê cũng không hề thua kém, nhưng đối tượng so sánh nếu biến thành Băng Hoàng, phỏng chừng tôi không chênh lệch với trẻ ba tuổi bao nhiêu.

Lên xe, vừa lái vừa nghe “lớp học chỉ đạo chiến đấu của Cương Tiểu Thiên”.

“Thân thủ của em vẫn tính là tạm được, nhưng có thể nhìn ra nền tảng rất không tốt.” Cương Tiểu Thiên nghi hoặc hỏi: “Thư Vũ, em là bắt đầu luyện ở trong bốn tháng qua? Anh nhớ, mặc dù thần kinh vận động của em không tệ, nhưng chưa từng học kỹ năng loại này.”

Tôi căn bản không có nền tảng đáng nói, có nữ nhân viên công sở nào có thứ nền tảng chiến đấu này cơ chứ? Toàn bộ năng lực chiến đấu đều là bị tận thế bức ra.

“Đại ca, em ở trong giấc mơ dự báo không phải Cương Thư Vũ, mà là góc nhìn của người khác, cho nên lúc em nhìn cô ấy chiến đấu đã học được không ít kỹ xảo, bắt đầu luyện từ bốn tháng qua.”

Nói xong, Cương Tiểu Thiên hình như đang trầm tư, đột nhiên hỏi: “Em ở trong mơ là ai?”

“Là một cô gái tên là Quan Vi Quân, cô ấy là người phụ nữ của thủ lĩnh một nơi tụ tập nhỏ, đã sống rất lâu ở tận thế, khoảng mười năm đi.”

“Mười năm sao? Cho nên em không biết…” Âm thanh của Cương Tiểu Thiên càng ngày càng thấp.

“Không biết cái gì?” Tôi tò mò hỏi.

“Không có gì. Biết mười năm cũng được rồi, mấy năm trước anh không ở đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu anh của nơi này đã không thể trở thành Băng Hoàng, chuyện xảy ra mấy năm sau sẽ sai lệch càng ngày càng lớn, cũng không thể tin nữa, không nói cũng được.”

Nói cũng phải, vốn nghĩ Băng Hoàng hẳn là biết không ít chuyện, chủ ý này vẫn là suy nghĩ quá tốt đẹp rồi, hiện thực vĩnh viễn tàn khốc, ngoan ngoãn rèn luyện mới là chân lý, sống lại cũng chẳng qua là khởi bước sớm hơn người khác mà thôi, chỉ cần làm biếng một cái, ưu thế của mấy bước đi này sẽ mất sạch sành sanh.

“Không bằng đem thời gian dùng để rèn luyện thân thủ và dị năng của em, chỉ cần đủ mạnh, cái gì cũng không phải vấn đề… Thư Vũ, làm sao vậy?”

Tôi bẻ hướng mô tô, dừng lại ở bên đường, khẽ giọng nói: “Đại ca, con đường bên trái có một đội xe đang đến gần.”

Cương Tiểu Thiên ngồi ở sau lưng tôi, anh ấy trực tiếp đứng trên đệm xe, nhìn qua vai của tôi.

Tổng cộng có sáu cỗ xe, bốn cỗ trong đó là xe đa dụng, còn có hai chiếc xe bus nhỏ, đây sợ rằng có khoảng hai, ba chục người trở lên, tôi nhíu mày, khi đang định tránh đi, từ phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo của trẻ con.

“Thư Vũ, em từng giết người chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro