Chương 2-10: Trạm kế tiếp , Lạc An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hả?”

Tôi ngẩn ra một chút, mặc dù không hiểu ý của Cương Tiểu Thiên khi hỏi như thế, vẫn là thành thật khai báo: “Đã từng.”

Cương Tiểu Thiên nhìn tôi một cái, thần sắc có chút phức tạp, gật đầu nói: “Vậy thì thôi, vốn định để em luyện tay.”

Ặc, đột nhiên có loại cảm giác mình thành công cứu vớt người qua đường vô tội. Tôi vuốt mồ hôi, thật không hổ là Băng Hoàng từng sống mười năm ở tận thế, đã không còn coi trọng mạng người như thế nữa, mặc dù mình cũng không khác mấy, nhưng ít nhất vẫn chưa đến mức tùy tiện giết người để luyện tay, có lẽ là hậu kỳ tận thế, tôi ở sống an nhàn ở nơi tụ tập quá lâu.

Nhưng trước đó, người mình từng giết cũng không ít, nhất là lúc mẹ bỏ mạng, Hạ Chấn Cốc vừa lại bắt đầu thu phụ nữ như vật tư, lúc đó tôi đại khái cũng không còn coi trọng mạng người.

“Vậy chúng ta đi nhé?” Tôi thử hỏi, chỉ muốn mau chóng mang Cương Tiểu Thiên đi, tránh cho tội khiến loài người vong tộc diệt chủng này thật sự rơi lên đầu Cương gia.

“Ừ…” Cương Tiểu Thiên đột nhiên đổi giọng, hỏi: “Thư Vũ, hai chiếc xe phía sau xe bus nhỏ có phải là Humvee?”

Cái gì? Tôi lập tức nhìn qua, thật sự là có, vừa rồi bị xe bus che chắn, cho nên không nhìn thấy, hơn nữa còn không phải Humvee mà người bình thường có thể lái, mà là xe jeep Humvee màu rằn ri dùng trong quân đội!

“Đại ca, em có thể bỏ trốn không?” Tôi nghiêm túc hỏi.

Cương Tiểu Thiên liếc tôi một cái, chậm rãi nói: “Là đi, không phải trốn, nếu như em muốn trốn, vậy anh sẽ không cho phép em đi.”

Cái gì mà đi với trốn, nghe thật nhức đầu, tóm lại đi là được chứ gì, hiện tại dị năng thấp đến sắp thấy đáy, không phải dịp tốt để đụng độ với quân nhân hay lính đánh thuê.

“Được, vậy chúng ta đi.”

Nhìn chiếc xe sắp chạy đến giao lộ chỗ chúng tôi, vội vàng quành đầu xe lập tức tránh đi, không ngờ vừa mới nổ máy chạy chưa được mười mét, đã nghe thấy đằng sau truyền đến giọng nói được phóng to bằng loa phóng thanh.

“Xe máy phía trước lập tức dừng lại, bằng không sẽ nổ súng.”

“…”

Tội gì phải chấp nhất một chiếc xe máy, anh thả tôi đi không được sao? Sau lưng tôi có một quả bom hạch nhân đang ngồi, anh có biết không hả? Đừng vội đi tìm cái chết chứ!

Từ sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng cười lạnh, rõ ràng là giọng nói trẻ con lại trầm thấp đến dọa người, “Hừ, thiên đường có lối ngươi không đi!”

“Đại ca, anh không sao chứ?” Tôi đột nhiên cảm thấy không đúng, tâm tình Cương Tiểu Thiên hôm nay hình như đặc biệt tệ, ngẫm lại, từ sáng đến giờ cũng chỉ có chuyện bản đồ thôi, chẳng lẽ chuyện thế giới song song ảnh hưởng anh ấy lớn đến thế?

Cương Tiểu Thiên vỗ vai tôi một cái, nói: “Đừng ngẩn ra, bọn họ qua đây rồi.”

Tôi nhìn vào kính chiếu hậu, sợ cái gì đến cái đó, vẫn thật là quân nhân, từng người một đều mặc quân trang, chẳng qua chung quy cũng đỡ hơn lính đánh thuê, bình thường mà nói, lính đánh thuê vẫn là dữ tợn hơn quân nhân nhiều, hơn nữa phẩm hạnh cũng kém hơn, không phải đoàn lính đánh thuê nào cũng đáng yêu giống như cái đoàn lính nhà trời nhà tôi.

Ba quân nhân đi tới, mới đầu còn cầm súng giới bị, nhưng đi đến gần một chút, thần sắc không còn nghiêm túc như thế nữa, đại khái là đã nhìn thấy Cương Tiểu Thiên rồi, người mang theo trẻ con ba tuổi chung quy sẽ khiến người đỡ có giới bị hơn.

Tôi xuống xe, quay đầu lại nhìn ba quân nhân kia, ba người đều tỏ ra có chút sửng sốt.

“Làm sao là hai đứa trẻ?”

Ba quân nhân đều bỏ súng xuống, không tiếp tục chỉa súng vào tôi nữa, tố chất này trái lại tương đối không tệ.

Quân nhân để tóc đầu đinh mở miệng hỏi: “Em trai, cậu làm sao lại mang theo đứa trẻ nhỏ như thế lang thang ở đây? Nguy hiểm lắm đấy!”

“Wow, nhìn khuôn mặt này xem, chà chà! Không thua gì mấy minh tinh trên màn ảnh.” Một gã khác tương đối thiếu đứng đắn thì nhìn chằm chằm vào mặt của tôi, hai mắt cũng tỏa sáng.

Vừa nói xong, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống mấy độ, nhưng đây tuyệt đối không phải vấn đề của tôi, tôi vội vàng bế Cương Tiểu Thiên lên, sau đó đặt Cương Tiểu Dong lên tay anh ấy, đôi tay nhỏ này ôm chậu cây chung quy tốt hơn làm bể đầu người.

Đột nhiên, quân nhân khá lớn tuổi trong ba người thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói: “Cậu, mở miệng nói chuyện!”

Tôi chớp mắt, nói: “Xin chào mọi người.”

“…” Quân nhân đó trừng vào tôi, nhưng không có sắc mặt nghiêm khắc như vừa rồi, còn thoáng thở phào.

Ông chú này cảnh giác của ngài không tệ đâu, còn biết trước hết phải hoài nghi tôi có phải là dị vật hay không, mặc dù dị vật bây giờ đều trông rất xiêu vẹo, nhưng cũng không loại trừ khả năng sẽ có mấy tên tương đối giống loài người, trước mắt cách dễ phân biệt nhất xác thực là mở miệng nói chuyện.

“Trung tá.” Quân nhân đầu đinh khó xử mà hỏi: “Làm sao đây? Cả hai đều là trẻ con.”

“Mang đi.” Trung tá không chút do dự mà trả lời.

Vừa nói xong, cái gã thiếu đứng đắn kia lập tức hưng phấn nhìn vào tôi, sau đó nhiệt độ không khí xung quanh lại giảm xuống lần nữa, mùa thu đã trở nên lạnh rồi, Cương Tiểu Thiên anh đừng có đã tuyết còn thêm sương.

“Xin lỗi, tôi phải rời khỏi rồi.” Tôi lập tức đứng bên cạnh xe máy, định khi tình huống không ổn thì lập tức lên xe rồ ga phóng đi, tin rằng những quân nhân này hẳn sẽ không đến nỗi tàn ác đến mức bắn vào trẻ con trong miệng họ nói.

Trung tá kia khẽ quát: “Đừng có làm bừa, người sống sót ở gần đây đều phải đến thành Lạc An, ở đó có sở thu nhận thống nhất.”

Tôi ngẩn ra, “Các người muốn đến thành Lạc An?”

“Chẳng lẽ cậu không nghe quảng bá sao?” Gã thiếu đứng đắn thắc mắc hỏi: “Cậu không phải là đã nghe quảng bá nên muốn đến thành Lạc An à? Con đường này chính là đường dẫn đến thành Lạc An, cho dù cậu muốn đi nơi khác, cũng sẽ đi ngang qua thành Lạc An, cũng không còn xa nữa.”

Vẫn thật chưa từng nghe qua, tôi chính là muốn đi tìm nhóm đại ca, căn bản không quan tâm người sống sót tụ tập ở đâu.

Tôi cúi đầu suy tư, nếu như thành Lạc An đã trở thành nơi tụ tập của người sống sót, vậy sự tình sẽ có chút phiền toái rồi, chỉ là muốn ra vào thành thị đó thôi có khả năng sẽ là cái vấn đề lớn, bây giờ mọi người sợ dị vật sợ đến muốn chết, muốn đi vào tuyệt đối sẽ có trạm kiểm tra, nếu như tôi một thân một mình, bị làm khó vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ những kẻ không mang ý tốt kia.

Ở trong loạn thế sống với gương mặt này của Cương Thư Vũ, tôi không cho rằng giới tính là nam thì sẽ không sao.

Cho dù có dị năng băng, hai tay cũng khó địch lại đông đảo súng ống, tôi sẽ không tự đại cho rằng mình bây giờ đã có thể đối mặt với một loạt súng, cùng lắm có thể bỏ chạy, nhưng tôi nhất định phải vào thành Lạc An, không thể bỏ chạy là xong.

“Có nghe nói, cho nên tôi muốn đi đến đó tìm người nhà thất lạc.”

Tôi cố ý lộ ra thần sắc cảnh giới, mấy lần trừng vào cái tên thiếu đứng đắn kia, đối phương sờ sờ mũi, quân nhân đầu đinh kéo anh ta lùi về sau một bước, mở miệng giải thích: “Cậu ta không có ác ý.”

Điều này thì không sai, mặc dù giọng điệu của tên đó có chút ngả ngớn, chẳng qua cũng chỉ là nhìn mặt của tôi, ngay cả hành động tiến lên động tay động chân cũng không có, khẩu súng kia cầm rất vững, là kiểu nhân vật mồm miệng tía lia đi.

Tôi nhíu mày nhìn trung tá kia, thỉnh thoảng không yên tâm mà nhìn gã thiếu đứng đắn một chút, kiểu như vừa muốn đi theo nhưng vừa lại lo lắng cho an nguy bản thân, trong lúc này, Cương Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi, hại tôi phải nỗ lực nhẫn nhịn tránh cho bị đổ bể, Băng Hoàng đại nhân ngài là đang rèn luyện kỹ thuật diễn của tôi sao? Có thể đừng nhìn chằm chằm như thế không?

Trung tá dứt khoát quay đầu đi, chỉ bỏ lại một câu: “Đừng lôi thôi với nó, bảo nó thu dọn đồ rồi lập tức lên xe, không đi thì áp giải lên xe!”

Nghe vậy, quân nhân đầu đinh có chút bất đắc dĩ, nói với tôi: “Chúng tôi thật sự không có ác ý, cậu đi theo chúng tôi đi, cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho an toàn của em trai mình chứ, chờ đến được thành Lạc An, cậu muốn đi đâu thì đi đó, sẽ không ai ngăn cản cậu.”

Khi tôi đang định thuận thế đồng ý, Cương Tiểu Thiên đột nhiên ôm lấy cổ của tôi, gọi lớn: “Ba ơi!”

“…” Băng Hoàng đại nhân, ngài rốt cuộc muốn làm gì?

Từ trong lòng truyền đến tiếng cảnh cáo khẽ: “Không cho phép yêu sớm, bây giờ chuyện quan trọng nhất của em là tăng cường thực lực, không phải yêu đương, ít nhất hai năm này phải nghiêm túc rèn luyện, không cho phép tìm đối tượng!”

Một đại ca bảo em trai cứ việc yêu đương, một đại ca không cho phép em trai yêu sớm, hai vị rốt cuộc là muốn bức chết ai?

Hứng lấy ánh mắt chấn động của quân nhân đầu đinh và anh chàng thiếu đứng đắn, tôi lặng lẽ thu thập vật tư, đeo ba lô lên, lưu luyến không nỡ mà bỏ lại chiếc mô tô hữu dụng, đi theo hai người vào đội xe.

Anh chàng thiếu đứng đắn còn hưng phấn đề nghị: “Ngồi chiếc Humvee của chúng tôi đi! Nếu cậu thích mô tô, khẳng định cũng sẽ thích Humvee.”

Tôi xác thực thích Humvee, bởi vì loại xe này gặp phải chướng ngại vật bình thường có thể trực tiếp tông ra, hoàn toàn không cần lo vấn đề bị gián đoạn, đáng tiếc trên đường không dễ gì nhặt được Humvee.

“Đừng đùa!” Quân nhân đầu đinh nạt anh ta một cái, sau đó quay đầu nói với tôi: “Cậu lên chiếc xe bus phía sau.”

Tôi gật đầu, lặng lẽ đi lên xe bus, ánh mắt mọi người đều tập trung tới, đầu tiên là có chút bất mãn, đoán là bởi vì tôi trì hoãn thời gian của bọn họ, biểu tình sau đó thì phức tạp rồi, đại khái chính là phụ nữ phát tán nhiệt tình phát tán yêu thương, đàn ông quay mặt đi còn làu bàu đôi câu.

Mặc dù phản ứng rất khác nhau, nhưng cũng chỉ diễn ra trong thoáng chốc, thần sắc nhiều nhất của mọi người vẫn là hoang mang bất an, cũng không muốn ngó ngàng đến tôi hay bất cứ người nào khác, thu mình trên chỗ ngồi, tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Thần thái này không hề xa lạ chút nào, khiến người nhớ tới ngày tháng tràn ngập tuyệt vọng và chua xót ở đời trước, tôi không muốn có giao lưu với bất cứ người nào, thấy trên xe chỉ ngồi một nửa, nửa phía sau đều không có người, trực tiếp đi một mạch đến hàng cuối cùng ngồi xuống, cúi đầu nhìn Cương Tiểu Thiên.

“Đại ca, thành Lạc An không xa nữa, mặc dù đi theo đoàn thể này sẽ trì hoãn một chút thời gian, nhưng đến lúc đó nếu có trạm kiểm tra, hành động đoàn thể tương đối sẽ không bị người chú ý, thế này có được không?”

Vừa rồi mãi mà không có cơ hội hỏi Cương Tiểu Thiên, nhưng anh ấy cũng không cho tôi ám chỉ gì, tôi liền coi như anh ấy đồng ý đi theo đoàn người này.

“Em tự mình phán đoán là được.” Cương Tiểu Thiên nhìn tôi, có chút phức tạp mà nói: “Thư Vũ, tính cách của em chững chạc hơn so với trong ký ức của anh, anh cho rằng tận thế cho đến nay, một anh khác sẽ luôn luôn che chở em và Thư Quân, nhưng sự thực không phải như thế, đúng không?”

Tôi trầm mặc một chút, nói: “Đại ca, em đã mơ một giấc mơ dài mười năm, hơn nữa còn mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước đây, hồi vừa mới tỉnh lại thậm chí không làm rõ được mình là ai.”

Nghe đến mất trí nhớ, mắt của Cương Tiểu Thiên hơi mở to, nhìn thẳng vào tôi, nhưng giờ đây cho dù nhận được loại ánh mắt này, tôi cũng sẽ không nói mình không phải Cương Thư Vũ nữa, bởi vì tôi chính là Cương Thư Vũ!

“Em đã mất trí nhớ?” Cương Tiểu Thiên khẽ giọng hỏi: “Hoàn toàn không nhớ được sao?”

“Chỉ thỉnh thoảng nhớ được vài đoạn vụn vặt.”

“Chẳng trách em lại không thể làm rõ mình là ai.” Cương Tiểu Thiên nhíu mày hỏi: “Bây giờ vẫn còn hoang mang sao?”

“Không.” Tôi mỉm cười, “Bây giờ em chỉ muốn tìm được mọi người trong Cương gia, cùng nhau sống tiếp ở tận thế.”

Cương Tiểu Thiên vỗ vai tôi biểu thị tán đồng.

Anh ấy cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Trong giấc mơ mười năm đó, em có phải là từng nhìn thấy anh? Một số phương thức chiến đấu của em rất quen thuộc.”

“Có, có một lần, em nhìn thấy anh chiến đấu với một dị vật.”

Cương Tiểu Thiên hơi tò mò hỏi: “Dị vật nào?”

Tôi tả lại tình huống mình nhìn thấy, nào là băng đao hành trượt, con đường tuyết đầy trời, hoàn toàn không che dấu sự sùng bái của mình đối với Băng Hoàng.

Cương Tiểu Thiên gật đầu, nói: “Loại chiến đấu đó đại khái cấp bốn là có thể làm được, cũng không khó, chỉ là sẽ hư hao rất nhiều năng lượng, không thực dụng, phải cấp năm trở lên mới có thể hoàn toàn không đếm xỉa tới năng lượng tiêu tốn cho những con đường tuyết kia.”

Cấp năm, thật là nặng nề và xa xôi.

Tôi đột nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, mặc dù em không phát hiện Băng Hoàng chính là đại ca, nhưng thể hình dị vật anh đánh lúc đó tương đối lớn, trái lại có thể nhìn thấy rất rõ, bề ngoài của nó rất độc đặc, trên người đều là đường vân màu máu, đặc biệt là hai đường vân máu thẳng tắp dưới đôi mắt, cứ giống như là hai vệt nước mắt màu máu.”

Bây giờ ngẫm lại, có chút giống bộ dạng đại ca khi bị não ma mê hoặc mà chảy nước mắt máu trước kia.

Sắc mặt của Cương Tiểu Thiên đột nhiên suy sụp.

Tôi giật nảy mình, “Đại ca?”

Nghe thấy tiếng gọi này, ánh mắt khi anh ấy nhìn qua vậy mà là hoảng sợ, tôi sững sờ, không nhịn được lại gọi: “Đại ca, anh làm sao vậy?”

Nhưng Cương Tiểu Thiên đã khôi phục thần sắc, bình tĩnh trả lời: “Nó xác thực rất mạnh, năng lực rất độc đặc, lúc đó đã là bá chủ một phương, nếu như không phải đụng độ anh, không biết sẽ phát triển đến mức độ nào. Thư Vũ, em tuyệt đối không thể thua bởi nó!”

Câu cuối cùng đột ngột này tức thì khiến tôi cảm thấy áp lực thật lớn.

Nhìn Cương Tiểu Thiên một cái, vẫn là cảm thấy đại ca này hôm nay hơi bất thường, tôi không nhịn được nói: “Đại ca, em cái gì cũng đã nói hết cho anh rồi, nếu như anh có chuyện cũng đừng giấu em, được không?”

Cương Tiểu Thiên nghiêm túc nhìn tôi mà nói: “Chỉ cần em và Thư Quân đều êm đẹp, đại ca có thể có chuyện gì?”

Nghe thấy lời này, không biết vì sao, tôi không cảm thấy yên tâm một chút nào, nếu như anh ấy nói ra nghi hoặc hay suy đoán về chuyện thế giới song song để thảo luận, có lẽ vẫn có thể khiến người an tâm một chút, nhưng cái gì cũng không hỏi, rốt cuộc là không để ý hay là quá để ý đây?

Cương Tiểu Thiên vỗ vỗ tôi, nói: “Thư Vũ em nghỉ ngơi cho tốt, khôi phục một chút năng lượng để ứng phó tình huống, lúc em ngủ, anh sẽ trông chừng.”

Nghe vậy, tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ, nếu như không gặp phải bất cứ sự cố nào, chiều tối hẳn là sẽ có thể đến được thành Lạc An.

Cho dù có chuyện to bằng trời, cũng không quan trọng hơn việc tìm được nhóm đại ca.

Sau khi biết Cương Tiểu Thiên sẽ canh chừng, tôi ngủ say vô cùng, loáng thoáng cảm giác thấy mình được đắp bằng bộ quần áo, sau đó Cương Tiểu Thiên vừa lại chui vào trong quần áo, nằm sấp ở ngực tôi, tôi thuận thế ôm lấy anh ấy, cằm kê trên đỉnh đầu đứa nhỏ, ngủ càng thoải mái hơn.

Mỹ mãn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, ánh nắng đỏ cam từ bên ngoài chiếu vào, xem ra đã tối rồi, tôi vậy mà trực tiếp ngủ từ sáng sớm đến chiều tối, chẳng qua vừa ngủ no xong, tinh thần tràn đầy, không chỉ năng lượng trống rỗng trong người được bù đắp, thậm chí có loại cảm giác khỏe khoắn hơn.

Không đúng, cảm giác này khó tránh tốt quá mức, ơ, tôi chắc không phải lên cấp hai rồi chứ?

Từng nghe nói tấn cấp khi đang chiến đấu, nhưng chưa từng nghe nói đang ngủ mà cũng có thể tấn cấp!

Tôi cúi đầu nhìn Cương Tiểu Thiên, anh ấy đang cắn một miếng bánh quy, thoạt nhìn hình như không có cái gì không đúng… mới lạ! Khuôn mặt nhỏ trắng như tờ giấy, rốt cuộc muốn giấu được ai?

“Đại ca, anh đã làm cái gì?” Tôi cắn răng nói. Năng lượng của mình đã thấp đến mức teo thành trẻ ba tuổi, anh vậy mà còn dám làm loạn?

Cương Tiểu Thiên nhìn quanh đánh trống lảng , “Đã có thể nhìn thấy thành Lạc An rồi, hồi nãy người phía trước thảo luận mười phút nữa là tới, bây giờ đại khái còn lại năm phút, em mau thu dọn đồ đi, chuẩn bị xuống xe.”

Thu dọn cái gì, túi lớn túi nhỏ sớm đã để bên cạnh, tôi vừa lại không mở ra, lát nữa chỉ cần xách lên là đi thôi.

Tôi giận dữ nhìn anh ấy, đừng hòng lấp liếm đơn giản như thế!

“Làm thì đã làm rồi, anh cũng không thể khiến thời gian đảo ngược, em nhìn anh cũng vô dụng.”

Đây trái lại cũng phải. Tôi hít sâu một hơi, cứng rắn mà nói: “Hứa với em, không được làm loại chuyện này lần nữa!”

Cương Tiểu Thiên gật đầu, “Tiếp đến anh cũng làm không được rồi, là em đúng lúc cách đột phá không xa, anh mới có thể giúp em một tay.”

Lời này là thật hay giả đây? Tôi khó có thể phán định, trước kia căn bản chưa từng nghe qua chuyện có thể giúp người khác đột phá, hẳn là không quá dễ dàng đi? Nhưng ngẫm lại đại ca thế nhưng là Băng Hoàng, loại cấp bậc đó tôi ngay cả với cũng với không tới, ai biết có bí pháp gì hay không?

Tôi chỉ có thể mang giọng khẩn cầu nói: “Đại ca, bất luận anh có thể biến trở lại như cũ hay không, người nhà có thể ở cùng nhau mới là chuyện quan trọng nhất, đúng chứ?”

Cương Tiểu Thiên cười tít mắt, nói: “Đương nhiên.”

Anh ấy đứng ở trên đùi của tôi, độ cao này mới đủ để vươn tay xoa đầu tôi.

Bất luận đại ca có bộ dạng gì, hành động xoa đầu này luôn luôn không đổi! Tôi nở nụ cười, càng ra sức xoa lại đầu anh ấy, cho đến khi tóc của Cương Tiểu Thiên xù bung lên, lúc này mới hài lòng, hừ hừ, ai bảo anh thích xoa đầu em!

Nhìn đầu tổ quạ và biểu tình bất đắc dĩ đến cực điểm của anh ấy, tôi giống như mẹ mìn cười he he một hồi, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bé gái đang đứng ở trước mặt.

Nhìn mắt của cô bé trợn to như chuông đồng, mồ hôi lạnh của tôi cũng đã nhỏ xuống, tôi thật sự không phải mẹ mìn, đừng hiểu lầm nhá!

“Ca ca, mẹ em nói cho anh cái này.”

Tôi ngẩn ra, cô bé đã đưa hai tay ra phía trước, trên tay là một đôi dép lê xỏ ngón, kiểu dáng còn là mèo Kitty màu hồng.

Tôi đang đi chân trần, nhưng không phải không có giày, mặc dù giày đúng là bị đại ca ném đi rồi, nhưng nguyên nhân chủ yếu là muốn luyện dị năng, cũng không phải không có giày để xỏ.

Nhận lấy dép lê, cái này đúng là rất tiện lợi, lát nữa sắp vào thành, đi chân trần quá gây chú ý, có đôi dép này đỡ hơn nhiều, hơn nữa nếu thật phải chiến đấu, hất chân một cái, dép lê lập tức sẽ văng đi, sẽ không gây trở ngại chút nào, cô bé à em đã mở mang tầm nhìn của anh, đôi dép lê vạn năng!

Từ ba lô móc ra vài miếng chocolate và một hộp cháo bát bảo đưa cho em gái này, rồi tôi lại ngẩng đầu nhìn một chút, có một người phụ nữ đang căng thẳng nhìn về bên này, tôi nở nụ cười với cô ta, đối phương thả lỏng rất nhiều, cũng gật đầu đáp lại, chỗ ngồi bên cạnh cô ta có một người đàn ông, vẻ mặt vốn không được vui cho lắm, nhưng vừa nhìn thấy chocolate và cháo bát bảo, vẻ mặt của hắn lóe qua một tia mừng thầm, hiển nhiên cảm thấy được lời.

Tôi xoa đầu của bé gái, nó ôm chocolate, rất là cao hứng, nhưng không có lập tức lấy ăn, mà là thúc dục: “Ca ca mang dép đi!”

Tôi cười xỏ dép vào, kích cỡ trái lại rất vừa, chỉ hơi nhỏ một chút, thật không biết đôi dép lê này đặc biệt lớn, hay là chân Cương Thư Vũ nhỏ, dép lê mèo Kitty màu hồng này khẳng định là dép nữ đi? Phía trên còn có cái nơ con bướm đính kim cương giả đây này!

Tôi đột nhiên cảm thấy xỏ đôi dép lê này vào, hình tượng hình như cũng không có đỡ hơn đi chân trần đến đâu.

Bé gái cười, vẫy tay nói: “Ca ca tạm biệt, đệ đệ tạm biệt.”

Tôi cười vẫy tay chào tạm biệt, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn, lúc này, xe bất chợt dừng lại, tôi nhìn ra ngoài, bên ngoài lại không phải những tòa nhà cao tầng, trái lại giống như khu ngoại ô, chỗ không xa vậy mà còn có tường rào và lưới sắt, đây chẳng lẽ là… quân khu?

“Đến rồi!” Mọi người trên xe bắt đầu trở nên xôn xao, từng người một đứng dậy, từ cửa sổ ló đầu ra ngoài.

Tôi nhíu mày, “Đây thoạt nhìn không giống thành thị.” Chẳng lẽ bị gạt rồi? Nhưng người sống sót ở đây rất đa dạng, không giống một nhóm người, nếu như chỗ này thật sự không phải thành Lạc An, bọn họ hẳn là sẽ không phản ứng như vậy, chung quy không thể nào có chuyện mỗi một người đều giống như tôi là cư dân thế giới khác, không nhận ra thành thị của thế giới này chứ?

“Sở thu nhận sẽ không ở khu thành thị, bọn họ nói ở thành Lạc An, hẳn là chỉ ở khu ngoại ô.” Cương Tiểu Thiên vỗ vỗ tôi, “Em nhìn sang bên kia.”

Nghe vậy, tôi lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên chỗ xa hơn bên kia chính là những tòa nhà cao tầng.

Cương Tiểu Thiên nói: “Em không cần vội vào thành, anh của thế giới này sẽ không bảo em vào khu thành thị tìm manh mối, đó quá nguy hiểm, tòa tháp cậu ta nói hẳn là sẽ ở vòng ngoài đô thị, khẳng định là một cột mốc lớn, như vậy em mới dễ tìm, trước hết hãy đi theo những người khác, nghe ngóng một chút rồi tính.”

Tôi gật đầu, mặc dù là đại ca của hai thế giới, nhưng trước mắt xem ra, đại ca vẫn là đại ca, phán đoán này hẳn là sẽ không sai.

Chỉ là, hai thế giới hai con người vừa lại cùng là một người, nếu như tôi ở thế giới này gặp gỡ Quan Vi Quân, cô ta rốt cuộc có phải là tôi hay không?

“Không ít trường hợp quân khu trở thành sở thu nhận, sau khi sương đen trải qua là một mảnh hỗn loạn, một thời gian sau mới dịu lại, tổ chức quốc gia cuối cùng cũng đã bắt đầu hành động, nơi có quân đội trú đóng trở thành sở thu nhận tốt nhất.”

Cương Tiểu Thiên nhìn tường rào lưới sắt, trẻ ba tuổi lộ ra biểu tình phức tạp, khiến lòng người nhìn cũng rất phức tạp.

“Nhưng cũng chỉ có thời kỳ đầu tận thế mới có sở thu nhận, tiếp đến lương thực càng ngày càng thiếu thốn, quốc gia triệt để sụp đổ, quân đội trái lại trở thành quân phiệt, đến khắp nơi phân chia địa bàn, tất cả đều là một lũ ung nhọt!”

Anh ấy quay đầu nhìn tôi nói: “Thư Vũ, nếu em đã muốn vào bên trong tìm manh mối thì hãy cẩn thận một chút, đừng dễ dàng bộc lộ thực lực.”

Tôi xách túi lớn túi nhỏ lên cộng thêm trẻ con và chậu cây, xếp hàng phía sau mọi người chờ xuống xe, nói: “Yên tâm đi, đại ca, bề ngoài của em trai nhà anh đúng chuẩn là một mỹ thanh niên nhu nhược yếu đuối, gạt được cả già lẫn trẻ.”

Cương Tiểu Thiên liếc qua một cái, thở dài nói: “Em đúng là còn đẹp hơn so với dáng vẻ trong ký ức của anh, Thư Vũ, em phải thật mạnh mới được.”

Tôi thận trọng gật đầu, còn nghĩ đến về nhà nhất định phải rèn luyện Thư Quân cho thật tốt, nó thế nhưng là mỹ thiếu nữ hàng thật giá thật, dễ gặp nguy hiểm hơn cả tôi!

Xuống xe, vừa mới ngẩng đầu nhìn về phía quân khu, sắc mặt tôi lập tức thay đổi.

Thật không hổ là bảng chỉ đường của đại ca để lại, thật sự dễ tìm vô cùng, chỉ cần tôi từ hướng nhà đi qua, tuyệt đối sẽ nhìn thấy ngay tòa tháp sắt to lớn màu đen ở trước mắt, nó nằm ở trong quân khu, bởi vì do xung quanh hoàn toàn không có nhà cao tầng nên vô cùng minh hiển.

“Cậu thích vệ quân tháp sao?”

Tôi quay đầu nhìn, anh chàng thiếu đứng đắn không biết đi qua từ lúc nào, cả mặt cười hì hì.

“Tòa tháp này thế nhưng là có sự tích đấy…”

Tôi ngắt lời anh ta, hỏi: “Chúng tôi có thể đi vào trong đó không?”

Bên ngoài quân khu có không ít lều bạt và lượng lớn dân chúng, không biết vì sao không đi vào quân khu, chẳng lẽ đi vào còn có điều kiện?

“Quá nhiều người rồi.” Anh chàng thiếu đứng đắn giải thích: “Người mới tới đều phải đăng ký trước, chờ ở bên ngoài ba ngày mới được phép vào, tránh cho có người vết thương cảm nhiễm lại giấu diếm không nói.”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ lý giải, người ta vào lúc này vẫn chưa đủ khỏe mạnh, vết thương nếu bị cảm nhiễm thì rất dễ tử vong, vừa chết một cái là sẽ xảy ra vấn đề ngay.

“Cậu cũng phải ở bên ngoài ba ngày, chẳng qua đừng sợ, tôi sẽ đến xem cậu.”

Cương Tiểu Thiên nắm tay của tôi một cái, hiển nhiên rất không thích cái gã này.

“Đúng rồi, tôi tên là Trần Ngạn Thanh, cậu thì sao?”

Tôi vẫn chưa kịp trả lời, liền nhìn thấy quân nhân đầu đinh kia đang vội vã lao tới, hô lên: “A Thanh cậu đừng quấy nhiễu cậu ta.”

Trần Ngạn Thanh lập tức quay đầu rầy la: “Quách Hoằng cậu nói rõ ràng cho tôi, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi quấy rầy cậu ta?”

Quách Hoằng dừng chân, hình như có chút ngạc nhiên, nhìn Trần Ngạn Thanh, rồi lại nhìn thứ đang được xách trên tay anh ta, do dự mà nhìn tôi.

“Anh ta chỉ là xách đồ giúp tôi.” Tôi thành thật trả lời.

Mặc dù tên này rõ ràng có ý đồ với tôi, chẳng qua cũng không động tay động chân, trái lại là một đối tượng có thể trước hết làm thân, ở đây là quân khu, hai người này là quân nhân, ít nhiều có chút quan hệ để lợi dụng, bất luận là dùng để chặn một số phiền toái, hay thậm chí là giúp tìm nhóm đại ca.

Quách Hoằng nhíu mày, nói: “Bây giờ phải mang dân chúng đi tập hợp, đang là lúc bận rộn, cậu không đi giúp dân chúng bình thường thì sao mà coi cho được.”

“Chẳng lẽ cậu ta không tính là dân chúng à?” Trần Ngạn Thành hùng hồn nói: “Hơn nữa cậu nhìn dáng vẻ cậu ta xem, không trông chừng một chút, bảo đảm lập tức có thể xảy ra chuyện ngay, cậu không quên gần đây vừa mới đến mấy nhóm lính đánh thuê chứ?”

Lính đánh thuê?

Tôi lập tức kích động mà truy hỏi: “Ở đâu? Những lính đánh thuê kia ở đâu?”

Hai người ngờ vực nhìn tôi.

“Ở ngay bên trong đấy.”

Trần Ngạn Thanh chỉ vào quân khu, tôi kích động đến toàn thân bất giác trở nên run rẩy.

Đại ca, Thư Quân, chú, thím, đoàn lính đánh thuê Cương Vực…

Đang ở ngay bên trong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro