Ngoại truyện: Đường Về nhà part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cương Thư Thiên là người đầu tiên tỉnh lại.

Theo phản xạ sờ lên ngực của mình, xác nhận mình vẫn còn sống, sau đó phát giác hành động này có bao nhiêu ngớ ngẩn, cười khổ bỏ tay xuống, thực sự là cơn đau đớn kia quá hãi hùng, khiến người cảm thấy nhất định sẽ chết.

Hắn quay đầu nhìn hướng người khác, nhìn thấy Jenny với mái tóc đỏ có chút động tĩnh, cô đang ngẩng đầu lên.

“Tỉnh rồi? Gọi người khác dậy, chúng ta còn phải mau chóng chạy về…”

Nói đến đây, lời của Cương Thư Thiên khựng lại, đối phương ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, đầy khuôn mặt là vẩy cá bán trong suốt, miệng hé ra, trong miệng toàn răng nhọn, cổ còn nứt ra từng khe hở, không ngừng động đậy, đó vậy mà là mang cá!

Nhưng từ khuôn mặt này vẫn có thể nhìn ra đây đúng là Jenny, Cương Thư Thiên có chút không kịp phản ứng, thậm chí bắt đầu hoài nghi dáng vẻ hiện tại  của mình như thế nào? Chẳng lẽ cũng…

Cương Thư Thiên thình lình rút súng ra, nhắm vào Jenny nửa người nửa quái vật kia, cô ta đang nhào tới, Cương Thư Thiên thoáng do dự, vẫn không có nổ súng mà lựa chọn né tránh, nhưng lại bị thứ gì đó quét trúng chân, suýt nữa té ngã, cúi đầu nhìn mới phát hiện đôi chân của Jenny vậy mà biến thành một cái đuôi cá lớn.

Thân người đuôi cá, đơn giản chính là “mỹ nhân ngư”, nhưng mỹ nhân ngư trước mắt hoàn toàn không đẹp đẽ như trong truyện thiếu nhi, đuôi cá có màu xanh rêu, giống như mọc nấm mốc, thậm chí có gai nhọn mọc ra từ hai bên hông.

Cương Thư Thiên bắn liên tiếp mấy phát súng về phía đuôi cá, đối phương đau đớn giật nảy, tiếng gào thét nghe giống như gà bị bóp cổ, lúc này, nòng súng đã chuyển đến giữa trán của Jenny, Cương Thư Thiên nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, có phần không thể xuống tay, nhưng hắn vẫn chưa kịp nổ súng, trên đầu của đối phương đã cắm phi đao, chậm rãi ngã xuống đất.

“Lão đại!”

Cương Thư Thiên quay đầu nhìn, tiểu Sát đang ngờ vực nhìn Jenny.

Tiểu Sát vẫn còn là bộ dạng của loài người, mà từ biểu tình cậu ta nhìn mình, Cương Thư Thiên liền biết mình khẳng định cũng là dạng con người.

“Đây là thứ gì vậy?” Tiểu Sát khó có thể tin mà hỏi.

Cương Thư Thiên mấp máy miệng, lúc này mới phát hiện từ hướng tiểu Sát nhìn qua, chiếc đuôi cá to lớn kia đã che chắn phần lớn tầm nhìn, cậu ta có lẽ không phát hiện đây là Jenny, chỉ nhìn thấy lão đại nhà mình bị quái vật tập kích nên mới ra tay quyết đoán như vậy.

Hắn do dự không biết nên nói thế nào, nhưng lúc này, mắt cá chân lại bị ai tóm lấy, Cương Thư Thiên cúi đầu nhìn, Jenny đang há to miệng muốn đớp xuống chân của hắn.

Bang bang bang!

Cương Thư Thiên bắn liên tiếp ba phát súng, làm bể hơn nửa đầu của đối phương.

Lúc này, hắn hoàn toàn hiểu rõ đây là tận thế như thế nào, còn đáng sợ hơn dự tính.

Động tĩnh gây ra quá lớn, những người khác đang mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.

Cương Thư Thiên nhìn quanh một vòng trong xe, sau đó kê súng lên đầu một con quái vật toàn thân lông lá, mũi miệng nhô ra.

Đây là Ngô Tái Dư, cái tên lính mới Cá Trắng Nhỏ đó, luôn nói tương lai cưới vợ xong, có vợ ở nhà, liền có thể nuôi chó, còn bị Caine cười nhạo là vì chó mới lấy vợ, mà cái tên ma mới này lại không chờ được tương lai, mình đã biến thành chó trước rồi. (Cá trắng nhỏ [魩仔鱼] đọc gần giống Ngô Tái Dư)

Cương Thư Thiên bóp cò, hạ súng xuống, phát hiện bàn tay phải vốn vững vàng có thể bắn bách phát bách trúng giờ đây đang hơi run rẩy.

“Lão đại, bọn họ là, là…” Tiểu Sát nhìn thấy rõ khuôn mặt của con cá kia, phát hiện quái vật mình công kích vậy mà là đồng sự.

“Là chết rồi.” Cương Thư Thiên cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Jenny sẽ không công kích tôi, thứ này không phải cô ấy.”

Tiểu Sát trầm mặc gật đầu, do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi: “Chúng ta cũng sẽ biến thành thế này sao?”

“Sẽ không.” Cương Thư Thiên quyết đoán trả lời.

Nếu tất cả mọi người đều sẽ biến thành quái vật, Thư Vũ hà tất gì bảo hắn chuẩn bị vật tư, cho nên khẳng định không phải tất cả mọi người đều sẽ biến đổi, chỉ là không biết mấu chốt rốt cuộc là cái gì. Jenny và Ngô Tái Dư, không có điểm chung nào.

Mà trong nhà, thì lại có bao nhiêu người sẽ biến thành quái vật?

Thư Vũ thật sự có thể ứng phó được không?

Cương Thư Thiên càng nghĩ lòng càng trầm xuống, mà hắn cũng không phát hiện, mình hoàn toàn bỏ qua khả năng em trai em gái sẽ biến thành quái vật.

“Tiểu Sát, gọi tất cả mọi người dậy, chúng ta lập tức lên đường trở về!”

Cái “lập tức” này lại kéo dài cả mấy ngày, Cương Thư Thiên không ngờ đến sẽ có nhiều quái vật như thế, đã vậy chủng loại đều khác nhau, năng lực cũng không giống, khó lòng phòng bị, rất nhiều con còn khó ứng phó hơn cả con cá trên cạn như Jenny.

Mặc dù súng vẫn hữu dụng, nhưng một phát súng lại có thể dẫn tới hàng ngàn hàng vạn quái vật, bọn họ chỉ có thể trốn trốn tránh tránh suốt dọc đường, bị bức đến mức không thể không dùng dao găm đi vật lộn với những dị vật kia.

Trịnh Hành đã bị cắn trong một lần sơ sẩy.

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, lúc tận thế mới bắt đầu vẫn chưa biết sự gì, đã mất đi Jenny và Ngô Tái Dư, bây giờ ngay cả Trịnh Hành cũng sắp mất rồi sao?

“Giết tôi đi.” Trịnh Hành hít sâu một hơi, “Để tôi có thể chết giống như một con người.”

Hốc mắt mọi người đều đỏ, Caine giơ súng lên, muốn tiễn đưa người bạn đồng hành một chặng đường, lại bị lão đại nhà mình hô lên “Dừng tay”.

“Chích thuốc kháng sinh cho anh ta.” Cương Thư Thiên bình tĩnh nói: “Nếu bị cắn một cái là chết, Thư Vũ sẽ không bảo tôi chuẩn bị nhiều thuốc kháng sinh như thế.”

Nghe vậy, một nhóm lính đánh thuê thân kinh bách chiến đều suýt nữa là bật khóc, hôm sau, nhìn thấy Trịnh Hành vẫn còn là bộ dạng con người, biết ăn biết nói chuyện và trên hết là không biết cắn người, lúc đó thì khóc thật.

◊◊◊◊

“Lão đại?”

Sau mấy ngày vật lộn sinh mạng cùng trốn chạy, rốt cuộc đã về đến nhà, Cương Thư Thiên lại có chút không dám xuống xe, đúng vậy, cái gã mà chưa đến hai mươi tuổi đã lăn lộn ở giới lính đánh thuê, giờ phút này, lại sợ xuống xe.

Nhưng người thân vẫn đang chờ mình đi cứu, có lẽ chỉ cần chênh lệch một giây thôi, Cương Thư Thiên không cho phép mình yếu đuối ở lúc này, dứt khoát đẩy cửa xe đi xuống, dẫn dắt mọi người xông thẳng vào trong nhà.

Cương Thư Thiên vừa mở cửa chính, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đóng thành băng.

Khắp nhà hư hại, dụng cụ trong phòng khách ngã đổ lăn lóc, không ít chỗ đều có một vùng đỏ sậm, đó là máu đông.

Hắn sắp điên rồi.

“Thư Vũ!” Hắn xông vào phòng khách, đi qua nhà bếp, nhìn thấy đồ đạc chất đống ở cửa, nhưng không nhìn thấy ai.

“Thư Quân!” Hành lang toàn là máu, máu dẫm dưới chân rốt cuộc là của ai?

“Các em đang ở đâu! Mau trả lời anh!”

“Lão đại, ở đây…” Tằng Vân Thiến từ tầng hai ló đầu xuống, hô xong “ở đây”, lại không biết tiếp đến nên nói làm sao, cả người lúng ta lúng túng.

Cương Thư Thiên trực tiếp lao lên tầng hai, đứng ngây ra ở đó, trước cửa phòng Thư Vũ là màu đỏ sẫm xen lẫn trắng vàng phủ đầy mặt đất, mùi tanh tưởi thối rữa hôi không ngửi được.

Hắn không dám đạp lên, không dám đi vào phòng Thư Vũ, thậm chí không dám suy nghĩ…

Những lính đánh thuê đứng ở phía sau, không dám rên một tiếng.

Đại ca —-

Mọi người đều ngẩn ra, mặc dù tiếng gọi không lớn, nhưng xác thực đã nghe thấy.

Cương Thư Thiên rống một tiếng, trút ra nỗi uất nghẹn sắp bóp chết hắn, trực tiếp từ tầng hai nhảy xuống tầng một, liếc mắt kiểm tra phòng Thư Quân nhưng không có người, hắn quay đầu nhìn quanh, phòng của bác Lâm đang đóng, Cương Thư Thiên không còn chịu nổi loại giày vò này nữa, dồn sức đạp tung cửa phòng, nhìn thấy một bóng dáng đang nằm trên giường.

Hắn sải bước lao lên phía trước, cúi đầu nhìn, suýt nữa suy sụp, khuôn mặt kia đã không còn dạng người.

Nhưng ánh mắt đó lại là của con người.

Cương Thư Thiên tập trung nhìn, đây vẫn là em trai của mình, chỉ là gầy đến mức không ra hình người nữa, hắn vươn tay chạm lên mặt người trên giường, cẩn thận từng ly từng tí như sợ làm hỏng, căn bản sờ không được nửa miếng thịt, chỉ có da bọc xương, đây thật sự là đứa em trai từ nhỏ đã xinh đẹp vô cùng kia sao?

“Thư Vũ…”

Cương Thư Thiên nói không ra lời, lại liếc thấy em trai mấp máy miệng hình như đang nói chuyện, nhưng không nghe được một chút âm thanh nào, hắn vội vàng cúi đầu nghiêng tai lắng nghe, “Cái gì?”

“Tầng hầm, Quân Quân.”

Cương Thư Thiên không biết mình đã đáp thế nào, hắn vừa đau lòng vừa kiêu ngạo, Thư Vũ thật sự đã bảo vệ được cái nhà này, từ trước tới nay đều là nó bảo vệ cái nhà này, người làm đại ca như mình rốt cuộc đang làm gì? Đã làm được những gì rồi!

Người trên giường thở phào, đôi mắt chậm rãi khép lại.

“Thư Vũ!” Cương Thư Thiên hoảng sợ gọi to.

Đôi mắt kia giống như là bị dọa, hơi hơi mở ra, nhưng ánh mắt lại không một chút tiêu cự.

“Lấy thuốc kháng sinh qua đây! Lấy ngay lập tức! Thư Vũ, em tỉnh cho anh, bảo trì thanh tỉnh, Thư Vũ —-”

Trịnh hành xông vào, lập tức đẩy lão đại nhà mình ra, nhìn thấy bộ dạng của Cương Thư Vũ cũng sững người, nhưng vẫn lập tức đi qua cấp cứu.

Cương Thư Thiên chỉ có thể đứng đực ra ở bên cạnh, hắn biết còn có em gái ở tầng hầm chưa rõ tình huống, nhưng hắn cũng biết, trước khi Thư Vũ ngã xuống, Thư Quân sẽ không có chuyện.

Quả không ngoài dự đoán, không bao lâu sau đã nhìn thấy Thư Quân xông vào, Cương Thư Thiên lúc này mới sực tỉnh, vội vàng ôm lấy em gái, cố mang cô bé ra khỏi phòng, thuận tay khóa cửa phòng không để cô vào.

Cương Thư Quân điên cuồng gào hét: “Đại ca anh làm gì vậy, em muốn xem nhị ca! Nhị ca ơi!”

Cương Thư Thiên lại không để cô vào, nếu để Thư Quân nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Thư Vũ, đã vậy còn đang trong cấp cứu, sợ rằng nó sẽ lập tức suy sụp.

Không vùng ra được, Cương Thư Quân khóc òa, quay đầu đấm liên tiếp lên ngực của Cương Thư Thiên.

“Đại ca anh đã đi đâu? Vì sao bây giờ mới trở về, anh không biết nhị ca anh ấy đã miễn cưỡng bản thân bao nhiêu đâu, anh ấy ngay cả đứng cũng đứng không vững, nhưng vẫn cầm gậy bóng chày cứu bọn em, còn đến tầng hầm xem tình huống, anh ấy bị bác Lâm tóm được…”

Cương Thư Thiên ôm em gái của mình, nghe chuyện của em trai trong mấy ngày qua, đột nhiên cảm thấy mình thật là một tên bỏ đi, mang quân hỏa đầy mình, vậy mà vẫn tốn nhiều thời gian như thế mới về được nhà, mà em trai của hắn dùng thân thể tả tơi và một cây gậy bóng chày đã cứu được cả nhà này!

“Đại ca, em…” Cương Thư Quân vô cùng sợ hãi, hô hấp trở nên dồn dập, nói lia lịa: “Em nhốt nhị ca ở bên ngoài, anh ấy bảo em đừng mở cửa, em, sau lưng em còn có chú thím, cho nên em không dám mở cửa, nhưng đây, đây hại chết nhị ca rồi có đúng không? Em đã hại chết nhị ca rồi!”

Cương Thư Thiên đau lòng, Thư Quân hoảng đến nỗi nói năng lộn xộn, hắn nghe không hiểu rốt cuộc là tình huống thế nào, nhưng hắn lại rõ Thư Quân có bao nhiêu đeo bám Thư Vũ, nếu theo như cô bé nói, là cô đem nhốt Thư Vũ ở bên ngoài, không biết mấy ngày qua, Thư Quân rốt cuộc đã chịu bao nhiêu áp lực, bây giờ một hơi tuôn ra toàn bộ, cả người đã trở nên điên loạn.

Hắn nhẫn nhịn áy náy, tát em gái một cái.

“Nói bậy cái gì vậy, nhị ca em còn sống rất tốt, em muốn hại chết ai?”

Thư Quân ngừng lại, ôm mặt lại không biết đau, chỉ là giương mắt nhìn đại ca, ngơ ngác hỏi: “Nhị ca anh ấy không việc gì sao?”

“Đương nhiên không việc gì, em quên nó được mệnh danh em bé khỏe mạnh chưa từng sinh bệnh sao?” Trong đầu Cương Thư Thiên không ngừng hiện lên bộ dạng gầy trơ xương của Thư Vũ, vừa muốn thuyết phục em gái, cũng muốn thuyết phục chính mình.

“Ừ!” Cương Thư Quân quẹt nước mắt, nở nụ cười, “Nhị ca không sao thì tốt, đại ca anh trở về rồi thì tốt, có các anh ở đây, nhà chúng ta nhất định sẽ không sao.”

Cương Thư Thiên ôm em gái, hi vọng là vậy, khát mong là vậy.

Thư Vũ, anh đã về nhà, em cũng mau về đi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro