Chương mở đầu : Ba ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm đại ca đang ở ngay bên trong!

“Bình tĩnh một chút, ba ngày sau là em có thể vào rồi.” Cương Tiểu Thiên vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ vai của tôi.

Tôi cắn răng nhìn bức tường cao vút, phía trên thậm chí còn có lưới sắt cùng gai nhọn, nhưng đây căn bản không ngăn được tôi, chỉ cần trèo qua, nhóm đại ca đã ở sẵn bên trong chờ tôi!

“Em muốn đi vào, em nhớ Quân Quân, nhớ đại ca, nhớ chú thím, thậm chí nhớ cả đoàn lính đánh thuê!”

Cương Tiểu Thiên lắc đầu nói: “Nếu như anh của bên này xác thực ở bên trong, em cố xông vào cũng không sao, đến lúc đó cùng nhau lao ra ngoài là được, chẳng qua đoàn lính đánh thuê bên trong hẳn không phải là bọn họ.”

Làm sao lại không phải? Tôi trừng vào Cương Tiểu Thiên, phải là như vậy!

“Người của Cương Vực qua đây rất ít, anh cảm thấy mình hẳn sẽ không vênh vang nói ra “đoàn lính đánh thuê”, phần lớn là sẽ chia thành hai nhóm người, giả trang thành dân chúng bình thường kết nhóm đi chung với nhau.”

Tôi ngẩn ra, lời này rất có lý, người ta phải ngu ngốc bao nhiêu mới có thể thanh minh mình là đoàn lính đánh thuê trước mặt quân đội, đây tỏ rõ muốn bị quản chế mà! Đại ca nhà tôi khẳng định sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.

Sau khi lý trí đã quay trở lại, tôi suy nghĩ một chút, nói: “Sẽ không có hai nhóm người, nhóm đại ca sẽ không qua đây toàn bộ, vật tư mà Cương Vực mang theo quá nhiều, nếu như trực tiếp mang qua đây, nhất định sẽ bị đoạt đi, phần lớn chỉ sẽ phái mấy người tới, nửa còn lại trốn ở chỗ không xa bảo vệ vật tư, tùy cơ hành động.”

Cương Tiểu Thiên gật đầu, tiếp tục nói: “Về phương diện chọn người nào, anh thì nhất định sẽ qua đây, Tằng Vân Thiến sẽ ở ngoại vi cái doanh địa này dùng súng bắn tỉa quan sát, những người còn lại, chú thím và Quân Quân có thể loại trừ, Caine là người ngoại quốc, Bách Hợp là con lai, hai người bọn họ quá nổi bật, phần lớn là Trịnh Hành và tiểu Sát đi theo, tiểu Sát có thể ngụy trang thành anh em với anh, Trịnh Hành có thể là chú hay gì đó.”

“Thím có khi sẽ qua đấy.” Tôi vô tội nhìn Cương Tiểu Thiên đang trợn mắt, nói: “Lần trước đại ca đi vào thành tìm vật tư, thím cũng đi theo, năng lực của thím ấy là có thể cảm giác được sinh vật xung quanh, hẳn là cũng rất hữu dụng đối với việc như tìm người, hơn nữa có thêm một phụ nữ trung niên bình thường, vậy mới sẽ không bị hoài nghi đi!”

Đại ca, Trịnh Hành và tiểu Sát, đây là tổ hợp mà kiểu gì cũng sẽ khiến người hoài nghi cho coi!

Cương Tiểu Thiên nhíu mày, gật đầu, không có phản bác. “Cho nên em không cần vội đi vào, có thể ở bên ngoài thử tìm Vân Thiến trước, cô ấy phần lớn sẽ trốn ở vị trí cao gần chỗ này.”

Nghe vậy, hai mắt tôi tỏa sáng, lập tức xuất phát đi tìm Vân Thiến, ai ngờ vừa xoay người đã nhìn thấy vài người không mang hảo ý, mắt không phải nhìn mặt tôi thì cũng là nhìn ba lô lớn của tôi, may mà tiêu điểm phần lớn là ba lô, mặt thì cùng lắm là liếc trộm mấy cái mà thôi.

Tôi đã nói mà! Tận thế mới bốn tháng hơn, đâu ra nhiều tên đạo đức suy đồi đói bụng vơ quàng như thế, ban ngày ban mặt đã muốn giở trò cưỡng gian, còn là cưỡng gian nam, đây cũng quá khoa trương rồi.

“Hô, ba lô này trông có vẻ chứa không ít đồ đấy!”

Tôi lặng lẽ quan sát đối phương, năm người, đều là nam, phụ nữ vào lúc này không có năng lực cướp đoạt người khác, chỉ có thể bị cướp đoạt mà thôi, đương nhiên, phụ nữ thuộc loại giống như Bách Hợp, Vân Thiến và Cận Phượng thì ngoại lệ.

Ngoài ra còn có mười mấy người đứng xa hơn mấy bước, nhìn còn có chút lương tri, cho nên không có chủ động đi lên cướp bóc, chẳng qua nếu như năm người này ra tay cướp đoạt trước, tôi nghĩ những người khác chắc là cũng không ngại xông lên cướp một vài đồ hộp rơi rớt gì đó.

“Tiểu quỷ, cho đại ca ít đồ hỗ trợ nhé?” Một người trong đó không nhịn được mở miệng trước, tham lam nhìn ba lô của tôi.

Sau này vẫn là đổi cái rương hành lý thì hơn, ít nhất nhìn cái rương thì không thể biết có chứa đồ hay không, nhưng ba lô bị tôi nhét cho nặng trịch, vừa nhìn đã biết tràn trề vật tư, trừ phi tôi là một thằng ngốc nhét gạch trong đó.

Một người khác thúc dục: “Bớt lảm nhảm với nó, lấy xong chuồn lẹ, đợi những sĩ binh kia đi qua là hết phần của mày!”

Nghe vậy, mọi người lập tức không nói nhảm nữa, từng bước áp sát, có người trực tiếp nắm thành đấm, rất có ý định một quyền đánh gục cướp xong là đi ngay.

Tôi nhíu mày nhìn bọn họ. Đánh gục những người này thì không có vấn đề, nhưng chỉ sợ khiến cho quân đội chú ý, tiếp đến sẽ nửa bước khó đi, thôi thì co cẳng bỏ chạy mới là cách tốt nhất không để lại di chứng.

Tiếp đến vẫn phải chú ý né tránh người khác, bằng không chuyện cướp bóc này nhất định sẽ đến nhiều vô kể, dù sao trông bề ngoài của Cương Thư Vũ chính là mỹ thanh niên nhu nhược nhìn thôi đã muốn cướp, trách ai đây?

“Các người đang làm gì vậy!”

Tôi quay đầu nhìn, là hai quân nhân kia, Trần Ngạn Thanh và Quách Hoằng, trên tay người trước đang ôm một khúc bánh mì Pháp dài, làm cho người khác không ngừng nuốt nước miếng nhìn chăm chú, nếu như không phải mặc quân trang với cầm súng, tỷ lệ anh ta bị cướp tám phần còn cao hơn tôi!

Hai người nhìn thấy tình huống không đúng, mặt đầy giận dữ xông tới, Trần Ngạn Thanh hung dữ trừng tôi một cái, mắng: “Không phải đã bảo cậu ở yên bên cạnh chỗ đăng ký sao? Chạy loạn làm gì!”

Tôi cúi đầu giả vờ nhận sai, nhưng đúng lúc nhìn thấy Cương Tiểu Thiên đánh ngáp, sau khi phát hiện tôi đang nhìn anh ấy, còn ra vẻ như không có chuyện gì, nhưng khuôn mặt nhỏ kia trắng đến tái xanh rồi.

Chờ Trần Ngạn Thanh mắng tôi xong, năm người đối diện sớm đã tản đi với bộ mặt hậm hực, chỉ là nhìn thần sắc của bọn họ, nếu không phải Trần Ngạn Thanh mang súng, sợ rằng bọn họ vẫn chưa cam lòng rời khỏi như vậy, xem ra đồ ăn xác thực bắt đầu thiếu thốn rồi, chỉ có đói bụng mới có thể khiến người không sợ chết.

Người ta một hơi chết hết một nửa, năm tận thế mới bắt đầu, đồ ăn không có khó kiếm đến thế, số người chết trên tay dị vật hơn xa chết đói, phần lớn là do người tụ tập ở đây quá nhiều, phụ cận đã không còn gì để ăn, mà thành Lạc An ở bên cạnh, bây giờ phần lớn chỉ có quân đội mới dám vào, dưới tình huống nhân thủ có hạn, đồ ăn đương nhiên thiếu thốn rồi.

Người ta vẫn phải đói thêm chút nữa, mới dám cầm vũ khí vật lộn với dị vật.

Tôi ngẩng đầu lên, Trần Ngạn Thanh vẫn còn tức giận nhìn tôi, đây thật là hiếm thấy, trước kia rõ ràng toàn mang bộ dạng thiếu đứng đắn, giờ đây trông lên lại giống như thật sự rất quan tâm… ngàn vạn lần đừng nói anh vừa thấy tôi đã phải lòng nhé, lỡ biến thành yêu thật, anh sẽ bị đại ca tôi bằm nát cho chó ăn, hơn nữa còn là hai đại ca cùng nhau động thủ!

“Cậu chạy tới đây làm gì?” Quách Hoằng cũng không tán đồng mà nhìn tôi, nói: “Thời thế bây giờ đã không còn như trước nữa, cậu còn mang theo… con nhỏ, chẳng lẽ hoàn toàn không biết phải né tránh nguy hiểm sao? Vì cái gì muốn chạy đến nơi thế này?”

“Muốn tìm người.” Tôi nhìn quân khu, không cần ngụy trang mặt đã mang đầy khát vọng.

“Tìm người đến doanh khu hẻo lánh làm chi, đây cũng đâu phải chỗ cửa chính…” Quách Hoằng khó hiểu lẩm bẩm.

Trần Ngạn Thanh nghiêm giọng hỏi: “Cậu đừng nói là muốn trèo tường vào nhé?”

Tôi cả kinh, thật sự bị đoán đúng rồi, chính là muốn tìm nơi hẻo lánh một chút, nhìn xem có thể trèo tường vào hay không.

Hai quân nhân đều dùng sắc mặt khó có thể tin nhìn tôi.

Tôi gắng gượng chuyển đề tài, đầu tiên hỏi: “Cái bánh mì đó là cho tôi sao? Nhưng tôi không thiếu đồ ăn mà thiếu chỗ để ngủ, tiểu Thiên nhà tôi cũng sắp ngủ rồi, mấy ngày nay chúng tôi vì vội lên đường nên ngủ rất ít…”

Âm thầm nhéo Tiểu Thiên một cái, anh ấy lập tức trả lại cái ngáp to, dựa vào đùi của tôi, mắt díp lại, tỏ vẻ sắp ngủ, nhìn rất thật, khiến tôi cảm thấy đây căn bản không phải giả vờ, hoàn toàn là thể hiện bản sắc.

“Sắc mặt con trai cậu không tốt lắm, có phải là bệnh không nhỉ?” Quách Hoằng vừa nói vừa xoa đầu Cương Tiểu Thiên, khiến sắc mặt đứa trẻ càng khó coi.

“Không có bệnh, chỉ là mệt.” Tôi vội vàng giải thích, sau đó vừa lại buồn rầu nói: “Đều tại tôi không tốt, mải lo tìm người, làm mệt Tiểu Thiên.”

“Nó thật sự là con trai cậu?” Trần Ngạn Thanh khẽ giọng hỏi.

Tôi xấu hổ vô cùng, nhưng Cương Tiểu Thiên nhéo đùi tôi không buông, tôi đành phải gật đầu.

Trần Ngạn Thanh chần chừ một chút, hỏi: “Cậu chắc không phải là đang tìm vợ mình đấy chứ?”

“…” Tôi cắn răng thừa nhận, nói: “Không sai! Nếu như các anh biết một người phụ nữ nào tên là Tằng Vân Thiến, làm phiền nói cho tôi biết, cô ấy lớn hơn tôi mấy tuổi, sắp gần ba mươi rồi, sở thích đấm bốc có tập thể hình, cơ bắp cánh tay rất rắn chắc, tóc rất ngắn…”

Sau khi tôi nói rõ đặc trưng của Vân Thiến, rồi nói tiếp thông tin của đại ca, nhị ca tiểu Sát và thím, hi vọng đối phương biết đâu có thể vào quân khu phụ tìm thử.

Quách Hoằng và Trần Ngạn Thanh trợn mắt làm tôi cũng chột dạ, cũng phải thôi, Tiểu Thiên nhìn đã ba tuổi rồi, tôi mới mười tám mà thôi, đây phải sớm tới mức nào đã tạo ra nhân mệnh hả, hơn nữa nhớ mang máng pháp luật quy định hình như dưới mấy tuổi, bất luận có phải là tự nguyện hay không đều tính là xâm hại tình dục…

Khi Trần Ngạn Thanh vẫn đang không tin mà trừng tôi, Quách Hoằng trái lại vỗ vai tôi, nói: “Đi đi, chúng tôi giúp cậu sắp xếp ở chung lều với người khác, đó là một gia đình có trẻ con, sẽ an toàn hơn đối với cậu.”

Tôi cúi người bế Cương Tiểu Thiên lên, đối phương cũng thuận thế ôm lấy tôi, nằm gục trên vai, nhìn như vẫn đang ngụy trang thành đứa trẻ buồn ngủ, nhưng tôi lại cảm giác thấy đầu của anh ấy xác thực đè lên vai, toàn bộ thân thể nhỏ bé đều mềm nhũn, hoàn toàn khác với cái ôm mạnh mẽ trước kia.

Vẫn là mau chóng cho Tiểu Thiên nghỉ ngơi đi! Tôi thật muốn mắng bản thân, lôi Cương Tiểu Thiên chạy lung tung ở doanh địa, chỉ muốn tìm được nhóm đại ca, lại không phát hiện tiểu đại ca bên cạnh xảy ra vấn đề.

Đi theo hai quân nhân, tôi đi qua phần lớn doanh khu, vừa rồi nóng lòng muốn tìm chỗ để chuồn vào, hoàn toàn không chú ý đến tình huống của doanh khu, bây giờ thì nhìn rất rõ.

Phạm vi doanh khu thật không nhỏ, không hổ là sở thu nhận do quân đội kiến lập, lều bạt chi chít, nhưng vẫn có không ít người trực tiếp nằm xuống đất ngủ ngoài trời, số lượng lều hiển nhiên không đủ, bây giờ mới vào thu, gió buổi tối vẫn rất lạnh, trên người bọn họ đắp những thứ linh tinh để giữ ấm, áo khoác, chăn bông, túi ngủ, thậm chí còn có cái váy.

Xem ra tôi có thể xoay sở ở chung lều với người khác, nói không chừng vẫn phải cảm ơn hai quân nhân này… Không, phải cảm ơn khuôn mặt của Cương Thư Vũ!

Hai người đưa tôi đến bên ngoài một cái lều, ở đây cách cửa chính quân khu có thể nói là gần, xem ra phương thức phân loại hẻo lánh hay không hẻo lánh chính là cách cửa chính gần hay xa, đây cũng rất dễ hiểu, mọi người đều muốn đi vào bên trong quân khu, đương nhiên cách cửa chính càng gần càng tốt.

Tôi suy nghĩ một chút, nói không chừng nhóm đại ca sẽ ra ngoài tìm tôi, ở gần cửa chính vừa vặn có thể nhìn người ra ra vào vào, biết đâu như vậy vô tình đụng phải cũng không chừng.

Quách Hoằng vén lều ra, nói: “Cậu sẽ ở trong cái lều này, ba ngày tới đừng chạy loạn nữa.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu trả lời: “Biết rồi.” Nhưng không đảm bảo có ngoan như thế.

Trần Ngạn Thanh cao giọng nói: “Tôi mấy ngày này đều sẽ đến xem cậu…” Anh ta do dự một chút, kéo tôi rời khỏi lều rồi nhỏ giọng hỏi: “Tôi vẫn không biết cậu tên là gì nhỉ?”

Tôi không có bao nhiêu do dự mà nói: “Cương Thư Vũ, cương là cương của biên cương, họ của tôi rất đặc biệt, làm phiền anh giúp tôi hỏi xem người nhà có ở bên trong hay không.”

Hai quân nhân gật đầu, Quách Hoằng thành thật nói: “Cơ hội hỏi được không cao, người bên trong quá nhiều rồi.”

Tôi cũng biết, mặc dù đại ca rất nổi bật, chẳng qua ở loại nơi này, anh ấy hẳn là sẽ nỗ lực che giấu, sẽ không khoa trương gây chú ý.

“Không sao cả.” Tôi thấu hiểu mà nói: “Dù sao tôi ba ngày sau là sẽ có thể tự đi vào từ từ tìm rồi.”

Hai quân nhân gật đầu.

“Cậu phải cẩn thận một chút.” Trần Ngạn Thanh không yên tâm mà nói: “Nếu có người động tay động chân với cậu, cậu cứ chạy đến chỗ cửa chính, những người kia sẽ không dám gây chuyện ở đó, tôi mỗi ngày đều sẽ ra ngoài xem cậu, đến lúc đó xem anh đây chống lưng cho cậu.”

Đây thật khiến người không biết nên nói gì, cái gã này trông vậy mà có chút nghiêm túc, trái lại khiến tôi bỏ đi ý định lợi dụng đối phương, tổn thương trái tim chân thành của người khác tôi làm không nổi!

Quách Hoằng hung dữ trừng Trần Ngạn Thanh một cái, vội vàng giải thích: “Cậu ta không có ác ý, thật sự.”

Thật sự, chỉ là có ái ý mà thôi.

Tôi hơi ngượng ngùng mà nói: “Tôi biết.”

Trần Ngạn Thanh bực tức nói: “Tôi đâu muốn làm gì, chỉ là không muốn thấy cậu ta xảy ra chuyện mà thôi, mặc dù ngoài miệng tôi luôn oang oang, nhưng có lúc nào cậu thấy tôi làm bậy thật chưa?”

“Chưa từng nhìn thấy.” Quách Hoằng sờ sờ mũi rồi lẩm bẩm: “Nhưng biết đâu chính là lần này thì sao?”

Thấy da mặt của Trần Ngạn Thanh cũng trở nên co giật, rất có khuynh hướng hành hung đồng bào, tôi vội vàng chuyển đề tài, nói: “Tôi bế con vào ngủ trước đây.”

Hai người nhìn Cương Tiểu Thiên một cái, Quách Hoằng thúc dục: “Đi vào đi, trẻ con quan trọng nhất.”

Tôi thở phào, vén lều cúi người đi vào, bên trong có ba người, hai lớn một bé…

“Đại ca ca!”

Tôi ngẩn ra, đứa bé kia đã bò qua, ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ tươi cười hớn hở, chính là bé gái đã cho tôi đôi dép lê!

“Hello, lại gặp nhau rồi.” Tôi cũng cười đáp lại, nhìn thấy hai người kia quả nhiên chính là cặp vợ chồng trên xe.

Người đàn ông không ngừng liếc trộm bánh mì trên tay tôi và ba lô sau lưng, thần sắc có chút tham lam, nhưng trông hai mẹ con bên cạnh hắn có vẻ là người tốt, thật là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu rồi lại sinh ra một nụ hoa nhỏ, khiến người không biết nên nói cái gì.

Hắn vội hỏi: “Cậu ba ngày sau thật sự có thể đi vào sao?

Tôi nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn lườm mắt, hắn như vậy chẳng phải chứng tỏ vừa rồi đã nghe lén sao? Khó hiểu mà hỏi ngược lại: “Chẳng phải đăng kí xong là ba ngày sau có thể đi vào à?”

“Nói nhảm!” Người đàn ông một hơi bác bỏ: “Hiện giờ người quá nhiều, bọn họ còn phải chọn người, nghe nói phụ nữ và trẻ con dễ dàng được chọn hơn, đàn ông nếu là không gia nhập quân đội, căn bản sẽ không tới lượt, hơn nữa bị chọn vào quân đội đều là phải làm bia đỡ đạn!”

Nhưng mà, Trần Ngạn Thanh nói ba ngày sau là có thể vào, lời này rốt cuộc là để tôi an tâm mấy ngày đừng chạy loạn, hay là anh ta có chút hậu thuẫn, cho nên phần nắm chắc để tôi vào?

Hai cái trên đều không tốt lắm, cái trước sẽ khiến tôi vào không được, cái sau khiến tôi có loại ảo giác mình đang đùa giỡn cảm tình của người ta —- Tôi thật sự ngay cả nháy mắt cũng không có nháy một cái, toàn là tại khuôn mặt của Cương Thư Vũ!

“Anh nói mấy cái này với cậu ta làm gì?” Người phụ nữ oán trách nói: “Không nhìn thấy đứa bé kia sắp ngủ rồi sao? Mau để bọn họ đi vào nghỉ ngơi.”

Người đàn ông trái lại không có bao nhiêu dài dòng, càu nhàu: “Đã chật như thế rồi, còn thêm hai người.”

“Lều khác còn chật hơn đây!” Người phụ nữ phản bác: “Em vừa rồi nhìn thấy lều cách vách bị nhét sáu người lớn, cũng không biết bọn họ phải nằm xuống kiểu gì nữa, nếu như không nhờ hai đứa trẻ này, chúng ta nhất định sẽ bị nhét nhiều người hơn.”

Nghe vậy, người đàn ông không phàn nàn nữa.

Người phụ nữ mỉm cười nhìn tôi và Cương Tiểu Thiên, khen ngợi: “Đứa trẻ thật là đáng yêu, các cậu tên là gì thế?”

“Nó tên Tiểu Thiên, cô gọi tôi Tiểu Vũ là được.”

Cô ta gật đầu, cũng tự giới thiệu: “Tôi họ Trần, cậu gọi tôi dì Trần là được, đây là con gái của tôi, tên thường gọi là Bối Bối.”

Tôi lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng “dì Trần”, mặc dù cô ta trông chỉ có ba mươi tuổi đầu, tám phần còn trẻ hơn lúc Quan Vi Quân chết, tiếng “dì” này khiến người có chút không quen gọi, chẳng qua nếu đã quyết định mình là Cương Thư Vũ, vậy chính là thanh niên mười tám tuổi, về sau sẽ còn nhiều chú với dì, cần phải làm quen!

Người đàn ông bĩu môi, nói: “Gọi già như thế làm gì? Gọi tôi là anh Trương được rồi.”

Vợ ông là dì Trần, tôi gọi ông là anh Trương, có còn cần mặt mũi không hả!

Tôi cố ý đọc rõ từng chữ mà gọi: “Chào ông chú Trương!”

Dì Trần buồn cười, ông chú trương giận đến cả mặt đều nhăn nhó, tôi thậm chí nhìn thấy hắn cuộn nắm đấm, nhưng chỉ một thoáng đã thả lỏng tay, tôi đoán, hắn vẫn là không có gan đắc tội với người được hai quân nhân đích thân đưa tới, cũng may mà hắn không có gan, bằng không… hừ hừ!

Bị sự việc này phá rối, Bối Bối vốn định nhào qua cũng không dám nữa, chui ở trong lòng mẹ, chỉ dùng đôi mắt to nhìn tôi và Cương Tiểu Thiên.

Thấy vậy, tôi cũng chẳng buồn giao lưu với đối phương, dù sao ba ngày sau sẽ mỗi người mỗi hướng rồi, thân quá trái lại không tốt, đến lúc đó, bệnh thánh mẫu lại phát tác, thật sự sẽ rơi vào lưỡng nan.

Tôi đem một ít quần áo trải lên đất, để Tiểu Thiên ngủ ở phía trên, nhìn khuôn mặt nhỏ của anh ấy vẫn còn rất tái nhợt, hơn nữa lại ngủ say như vậy, hoàn toàn không bị tiếng ồn đánh thức, thật sự rất khiến người lo lắng, nhưng tôi lại không có cách nào giúp đỡ, bây giờ giỏi lắm chỉ có kết tinh cấp một, đối với nhân vật cấp cao như Băng Hoàng mà nói căn bản là dùng chén nước cứu hỏa, không giúp ích được bao nhiêu.

Tôi xé một phần ba bánh mì Pháp đưa cho dì Trần, đối phương có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nói cám ơn rồi nhận lấy, lập tức chia cho chồng và con gái ăn.

Chú Trương bất mãn nhìn phần bánh mì còn lại, oán trách: “Cậu có một mình, ăn miếng lớn như thế, không sợ nghẹn chết à?”

Tôi nhíu mày, nếu không phải bánh mì này vốn là của người khác cho, tôi còn lâu mới nhường, nên biết rằng, nếu nhóm đại ca không ở đây, tôi còn phải tiếp tục đi tìm người, thêm một chút đồ ăn là có thể bớt một chút thời gian vào việc lấp đầy bụng, nhưng vẫn chẳng buồn tranh biện với bãi phân trâu này, vẫn là câu nói kia, ba ngày sau mặc kệ ông chết chỗ nào.

Sau khi ăn no uống đủ, tôi nằm xuống, không gian trong lều không lớn, còn phải cuộn người lại mới có thể miễn cưỡng không chen đến người khác.

Trong lòng ôm Cương Tiểu Thiên, cảm thấy cơ thể nhỏ này lành lạnh, tôi càng lo lắng, chỉ có thể ôm thật chặt đứa bé ở trong lòng, nỗ lực dùng nhiệt độ cơ thể của mình ủ ấm anh ấy, nhưng có lẽ vì đã ngủ một ngày, tôi không tài nào ngủ được, trong đầu nghĩ đủ chuyện linh tinh.

Tiếp đến, không thể chỉ nghĩ tới việc đuổi theo đại ca, còn phải chú ý tình trạng của Tiểu Thiên, tuyệt đối không thể để anh ấy làm những chuyện như giúp tôi tăng cường thực lực, đây hiển nhiên có hại đối với anh ấy!

Năng lực liệu thương của đại ca không biết có hữu dụng với Tiểu Thiên hay không?

Nếu như không hữu dụng, Tiểu Thiên có thể từ từ lớn lên không? Hay là sẽ giữ mãi bề ngoài trẻ ba tuổi, cho đến khi kết tinh đủ lực xuất hiện…

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên cảm thấy có người ôm lên, tôi giận dữ xoay người, nếu như là do ông chú Trương kia động thủ, tôi lập tức sẽ khiến vợ hắn trở thành góa phụ!

Kết quả lại nhìn thấy một bé gái đang ôm sau eo của tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt to ngập nước.

Tôi thả lỏng, mình thật là đã quá căng thẳng, vợ và con gái đều ở bên cạnh, ông chồng còn dám động tay động chân với trai trẻ, thế giới này vẫn chưa điên cuồng đến mức độ đó, người bây giờ tám chín phần mười vẫn bình thường.

“Làm sao vậy? Ngủ không được à?” Tôi khẽ giọng hỏi, xoa đầu của Bối Bối.

Bối Bối thấp giọng nói: “Đại ca ca, em nghe thấy âm thanh rất kỳ quái.”

“Âm thanh thế nào?” Tôi có chút tò mò, nói không chừng lại là một dị năng kỳ lạ.

Bối Bối khó xử nói: “Rất nhiều âm thanh.”

Tôi suy nghĩ, chẳng lẽ nó giống như Tô Doanh, sở hữu năng lực đọc tâm gì đó, cho nên nghe thấy tiếng lòng của người bên cạnh sao?

“Có một người, người đó kêu thật khủng khiếp.” Bối Bối sợ hãi nói: “Mẹ nói đó là giả, nhưng, nhưng Bối Bối thật sự đã nghe thấy, ở ngay phía dưới!”

Ở phía dưới? Tôi ngẩn ra.

Bối Bối ôm chặt hơn, căng thẳng hỏi: “Đại ca ca, có phải là những quái vật khủng khiếp trên đường đang kêu?”

Tôi nhẹ giọng vỗ về: “Đừng sợ, ở đây có rất nhiều người sẽ bảo vệ em.”

“Ca ca bảo vệ Bối Bối!”

Bối Bối lại ôm cứng lấy tôi không buông, tôi nhìn Tiểu Thiên rồi lại nhìn Bối Bối, sau đó mong chờ mà nhìn mẹ của đứa trẻ, kết quả đối phương ngủ đến căn bản không phát hiện con gái trong lòng mình đã lăn vào trong lòng người khác rồi.

Tôi chỉ có thể tay phải Tiểu Thiên tay trái Bối Bối, chẳng hiểu sao cứ thế ôm hai đứa nhóc ngủ, trong lòng có loại cảm giác không ổn.

Nghe nói, bệnh thánh mẫu vô phương cứu chữa.

 
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro