Chương 3-1: Vệ quân tháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Vũ.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Ngạn Thanh lại đã tới.

“Thằng bé vẫn ổn chứ?” Anh ta quan tâm hỏi.

Tôi lắc đầu, nhìn Tiểu Thiên đang ngủ mê man, lòng đầy buồn bã và không nỡ.

Từ hôm đứa bé thiếp đi thì chưa từng tỉnh lại, còn liên tục phát sốt, nếu không phải không giống hấp hối, sợ rằng tôi chỉ có thể mang con đào tẩu, mặc dù bây giờ người ta vẫn chưa rõ tình huống chi tiết của việc người biến thành dị vật, nhưng chuyện người chết sẽ biến thành dị vật này thì không khó đoán ra.

Dì Trần vốn hiền hòa cũng đã bắt đầu có e ngại, ôm Bối Bối rúc ở một góc lều, nếu không phải Trần Ngạn Thanh mỗi ngày đều đến ba lần, sợ rằng tôi sớm đã bị đuổi ra khỏi lều… Không, phần lớn là bị trực tiếp đuổi khỏi doanh địa đi?

Mấy ngày nay, tôi chỉ có thể ôm Tiểu Thiên thật chặt, ngoại trừ đi vệ sinh thì chưa từng rời khỏi lều.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn có không ít những tiếng đồn thổi, phần lớn đều là do ông chú Trương cứt trâu này truyền ra, hắn rất không vui, mỗi ngày đều trừng vào tôi, nếu không phải Trần Ngạn Thanh từng cảnh cáo hắn, sợ rằng… tôi sớm đã đập cho hắn một trận nhừ tử rồi!

Hôm nay đã là ngày thứ bốn, nhưng tôi vẫn không có cách nào đi vào quân khu, Tiểu Thiên bệnh ra như vậy, căn bản không thể được cho vào.

“Cậu…” Trần Ngạn Thanh không đành lòng nhìn tôi, nhưng anh ta cũng hết cách.

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi phải đi rồi.”

Trần Ngạn Thanh trợn to mắt nhìn tôi.

Nhưng tôi cũng không còn cách nào, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì những người ở gần đây sẽ liên hợp với nhau để trục xuất tôi và Tiểu Thiên, hơn nữa sợ rằng chuyện này sẽ diễn ra chỉ trong hai ngày tới thôi, gần đây người đàn ông kia cứ hay ra ngoài cả buổi, lén la lén lút không biết đang làm cái quái gì, nhưng chỉ cần dựa vào ánh mắt khi hắn nhìn qua đây, tôi đã biết thằng cha này tám phần không có ý tốt.

Mặc dù không sợ hắn, nhưng tình huống Tiểu Thiên bây giờ không ổn, tôi không muốn sinh thêm chuyện rắc rối, tốt hơn vẫn là sang phụ cận tìm nơi để nán lại, cũng tiện cho việc chăm sóc Tiểu Thiên, bây giờ tôi chỉ muốn dùng chút nước nóng lau người cho Tiểu Thiên, cũng không cách nào đun nước, thực sự rất phiền toái.

“Cậu nói bậy cái gì vậy?” Trần Ngạn Thanh giận dữ mắng: “Cậu mang theo trẻ nhỏ còn muốn đi đâu? Gần đây có rất nhiều trẻ con đổ bệnh, nhưng chưa tới mấy ngày đã khỏe rồi, căn bản chẳng có chuyện gì cả, bây giờ đã ngày thứ tư, nó chắc là cũng sắp khỏi rồi, nếu như cậu vẫn không yên tâm, để tôi nói một tiếng với cấp trên, hôm nay sẽ ngủ ở đây.”

Trẻ con tới tấp bị bệnh, phần lớn là đang thức tỉnh dị năng đi? Thể lực của trẻ con không đủ, dễ dàng đổ bệnh trong quá trình thức tỉnh dị năng.

Nếu như Tiểu Thiên thực sự là đang thức tỉnh dị năng thì tốt rồi, nhưng tôi biết chân tướng không phải như vậy, cũng không biết Tiểu Thiên còn phải ốm đến bao lâu, nếu như có thể, tôi vẫn muốn đi đánh kết tinh, cho dù vô dụng, coi như là kẹo cho Tiểu Thiên ăn cũng được, còn như cảm giác bó tay hết cách hiện giờ sắp bức tôi phát điên rồi!

“Thế sao? Được thôi, vậy tôi sẽ chờ thêm một lát, anh không cần ngủ ở đây đâu.” Tôi thuận miệng nói dối, dù sao cũng đừng để cho gã này ở lại trở ngại tôi đào tẩu là được.

Ai ngờ, Trần Ngạn Thanh vậy mà nheo mắt, tỏ vẻ không tin, xoay người đi. “Tôi đi nói với cấp trên một tiếng.”

Ặc, được thôi, bây giờ đành phải gói ghém đồ đạc, đào tẩu trước khi anh ta trở lại vậy.

“Cậu bế thằng bé đi qua theo tôi.”

Khỉ thật, không cho đường sống luôn à? Tôi tức tối la lên: “Anh dựa vào cái gì quản nhiều như thế? Tôi và anh căn bản không có quan hệ gì cả!”

Vốn định chêm thêm câu “Anh thật ghê tởm”, “ai chả biết anh có ý đồ bất lương” đại loại thế để đâm thọc anh ta, nhưng lại nói không ra lời, gã này có lẽ khá thích tôi, nhưng chưa từng động tay động chân, nếu như tôi thật sự là đàn ông, có lẽ vẫn có thể ghét anh ta, nhưng linh hồn bên trong lại cứ là nữ, vẫn quen được đàn ông theo đuổi hơn là tự mình đi theo đuổi phụ nữ!

Trần Ngạn Thanh quay đầu lại mắng: “Cậu cho rằng bây giờ là thế giới gì? Nể tình con trai cậu, đừng có gây rối nữa!”

Bây giờ là thế giới gì, tôi rõ hơn anh nhiều đấy, mặc dù biết đối phương có ý tốt, nhưng ý tốt này lại là cái phiền toái, chấp nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải, khiến người vạn phần bất đắc dĩ.

“Chuyện của tôi không cần anh quản!” Tôi lạnh lùng nói: “Ai mà biết anh muốn làm gì, giúp tôi tìm người nhà tìm nhiều ngày như thế cũng không có bóng dáng, tôi thấy anh là cố ý không tìm, so với bên ngoài, anh còn nguy hiểm hơn nhiều!”

Cả khuôn mặt Trần Ngạn Thanh căng đỏ.

“A Thanh chẳng những tìm giúp cậu, còn nhờ rất nhiều anh em hỗ trợ tìm, căn bản không có tìm được nửa người họ Cương!”

Không ngờ đến, Quách Hoằng cũng tới rồi, khuôn mặt trung hậu thành thực trở nên khó coi vô cùng.

Tôi lạnh mặt làm thinh, trong lòng lại rối rắm, đời trước bị người ta tổn thương lòng thành, đời này đổi lại tôi tổn thương tấm lòng người khác, đây là phong thủy luân lưu sao? Nhưng tôi không cảm thấy thoải mái khi như vậy! Có thể cầu cho bạn cho tôi cho mọi người đều tốt đẹp không?

Hơn nữa, anh ta nói căn bản không tìm được người, chẳng lẽ nhóm đại ca thật sự không ở trong quân khu?

Trần Ngạn Thanh cố chấp nói: “Tóm lại cậu không thể rời khỏi!”

“Cậu còn quản cậu ta làm gì!” Quách Hoằng rất bực tức.

Tôi mặt thì lạnh nhưng lòng lại khổ, đúng đấy, anh rốt cuộc còn quản cái tên lòng lang dạ sói như tôi làm gì? Cầu xin anh từ bỏ để tôi tự sinh tự diệt có được không?

“Thư Vũ…”

Tôi ngẩn ra, vội vàng chui trở lại lều nhìn, Cương Tiểu Thiên đã ngồi dậy, anh ấy vừa nhìn thấy tôi liền thở phào, giãn ra lông mày nhỏ nhíu chặt, sau đó liếc thấy Trần Ngạn Thanh và Quách Hoằng đang ló đầu nhìn, anh ấy lập tức giả vờ ngơ ngác, còn cố ý gọi: “Ca ca, bụng em đói rồi.”

… Này này, Cương Tiểu Thiên đầu anh nóng quá hỏng luôn rồi à? Là ba cơ mà! Anh đừng trước một đằng sau một nẻo như thế, tôi không còn biết phải bịa làm sao rồi!

Trần Ngạn Thanh và Quách Hoằng đều trợn mắt nhìn qua, tôi chỉ có thể gắng gượng mà nói: “Nếu Tiểu Thiên đã tỉnh rồi, vậy tôi tạm thời không đi nữa.”

Trần Ngạn Thanh lại là mặt không tin.

“Bằng không anh qua đây ngủ cho rồi!” Tôi mất kiên nhẫn nói: “Chỉ là anh có lẽ phải ngủ ngồi.”

Lúc này, Cương Tiểu Thiên bỗng giận dữ nói: “Em nói muốn ngủ với ai? Anh đã nói với em không cho phép yêu sớm, em vậy mà không nghe đại…”

Tôi vội vàng bịt miệng anh ấy, bình tĩnh giải thích với hai người… Không, còn có dì Trần cũng bị sốc rồi, là giải thích với ba người: “Có lẽ là do bệnh quá nên thần trí có hơi ngơ ngẩn, cũng không biết học đâu ra mấy lời này, trẻ con thời nay thật khó dạy a ha ha ha.”

May thay, Cương Tiểu Thiên hình như đã phản ứng lại rồi, an tĩnh dựa ở trong lòng tôi, tỏ ra vẻ yếu ớt vô lực… chết tiệt, nhìn vào hoàn toàn không phải giả vờ!

Hai quân nhân ngờ vực nhìn cặp cha con hoặc là anh em chúng tôi.

“Có lẽ là nằm mơ.” Dì Trần an ủi: “Trẻ con thường làm một số chuyện không có lý do, Bối Bối cũng thường nói theo mấy lời thoại trong hoạt hình, đây cũng không có gì lạ.”

Quách Hoằng gãi gãi cái đầu đinh, khó hiểu tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ba hay là anh? Tôi thấy vẫn là anh chuẩn hơn đi, tuổi của Tiểu Vũ cũng quá nhỏ.”

Lúc này, Trần Ngạn Thanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Thiên, mặt bỗng trắng toát, trắng đến nỗi có thể ngang ngửa với Tiểu Thiên đang ốm bệnh.

Đầu anh rốt cuộc nảy ra cái gì vậy? Đừng nói cho tôi, làm ơn!

Trần Ngạn Thanh lúng ta lúng túng nói: “Tôi, tôi đi giúp cậu lấy chút cháo cho thằng bé ăn, hôm nay trong quân tìm được một ít gạo, cậu ở đây chờ tôi, đừng chạy loạn.”

Tôi do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, Tiểu Thiên ăn chút cháo cũng tốt, cùng lắm trước khi rời khỏi, len lén nói cho đối phương về chuyện kết tinh coi như hồi báo.

Hai quân nhân cuối cùng cũng đã rời khỏi, sắc mặt Quách Hoằng từ đầu đến cuối đều rất xấu, nhưng Trần Ngạn Thanh thì vẫn lo lắng quay đầu nhìn lại mấy lần, hoàn toàn không để ý đến lòng lang dạ sói của tôi.

Cho dù thật sự thích khuôn mặt của Cương Thư Vũ, nhưng anh là sĩ binh có ưu thế, tôi chỉ là thanh niên mười tám tuổi, bây giờ còn là tận thế, kết quả anh hoàn toàn không dùng uy hiếp dụ dỗ bạo lực vân vân, còn nhân nhượng như vậy, gã này khẳng định là bẩm sinh có thể chất M thích bị ngược!

Chẳng qua may mà anh có loại thế chất này, nếu không sớm đã thành một cỗ thi thể băng.

Từ đằng xa, truyền tới tiếng bất mãn của Quách Hoằng.

“A Thanh, cậu rốt cuộc đang làm gì? Cho dù thích cũng không cần dùng nhiệt tình hứng lấy lạnh nhạt chứ!”

“Cậu đừng trách cậu ta, nếu như là cùng mẹ của mình… chẳng phải ba cũng chính là anh sao?”

“Cái gì!” Quách Hoằng la hoảng.

… Tôi xoay người qua, quên đi tất cả, chuyên tâm vào tình trạng của Cương Tiểu Thiên.

“Tiểu Thiên tỉnh lại thật là tốt quá.” Dì Trần chân thành nói.

Từ khi Tiểu Thiên tỉnh lại, dì ấy không còn ôm chặt Bối Bối nữa, sắc mặt cũng dễ coi hơn rất nhiều, lúc nhìn vào chúng tôi, thậm chí còn thoáng mang áy náy, nhưng tôi thật sự hoàn toàn không trách dì ấy, vào lúc thế này, ai mà không sợ chứ?

Tôi thả dịu thần sắc, gật đầu, sau đó cúi đầu hỏi: “Tiểu Thiên, anh muốn đi vệ sinh không?”

Cương Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn tôi, khôn khéo gật đầu nói: “Muốn.”

“Dì Trần, tôi ra ngoài một lát.” Tôi ra khỏi lều, không quên mang theo ba lô, thông cảm thì thông cảm, nhưng vẫn không thể không đề phòng người khác.

Bế Tiểu Thiên ra khỏi lều, tôi vẫn loanh quanh gần đó một chút, vốn chỉ là muốn để cho người xung quanh nhìn xem trẻ đã khỏi bệnh, tránh cho bị gây phiền phức, kết quả, phiền phức đã trực tiếp tìm đến.

Vài người đàn ông chặn ở trước mặt, lần này hoàn toàn không có ai chú ý đến mặt của tôi, toàn bộ tập trung vào ba lô, trên mặt toàn là biểu tình không thể quen thuộc hơn.

Đó là đói.

Thấy vậy, tôi lập tức tiến lên một bước dài đá ra một cước, mục tiêu là người đàn ông to cao nhất, đạp mạnh vào bụng của hắn một cái, hắn hoàn toàn không ngờ đến tôi ra tay mà không thèm nói lời nào, trực tiếp bị đá cho té văng.

Tôi lạnh lùng nhìn quanh mọi người, tỏ ra vẻ “kế tiếp là ai”, thấy vài người mặt lộ ra kinh sợ, không ai dám tiến lên, lúc này mới kéo kéo áo rồi cất bước rời khỏi.

“Làm tốt lắm.” Cương Tiểu Thiên khẽ khen một tiếng, “Trực tiếp làm một kích đe dọa mọi người, có thể ngăn cản xung đột sắp xảy ra.”

Tôi vờ như không nghe thấy, đi đến bên cạnh quốc lộ không xa, mặc dù chỗ không xa có mấy người, nhưng đây cũng không sao cả, tôi chỉ là cần tìm một nơi để mắng trẻ con mà thôi.

Đặt đứa trẻ xuống đất, hai tay tôi chống hông, giận dữ nói: “Cương Tiểu Thiên, xem anh sau này còn dám làm loạn không!”

Cương Tiểu Thiên ngẩng đầu, chớp mắt, sửng sốt kêu lên: “Thư Vũ em…?”

“Bây giờ thì không gọi bậy ba ơi anh ơi nữa?”

Tôi mười tám tuổi làm ba là đã nhịn lắm rồi, kết quả anh lại còn trước một đằng sau một nẻo, hại tôi bị người ta hiểu lầm thành đã thế nào đó với mẹ của mình, anh nói anh làm sao đối mặt với mẹ anh và mẹ tôi! Một lần có lỗi với hai bà mẹ, anh như thế có đúng không!

“Đã nói với anh người nhà ở cùng nhau mới là quan trọng nhất, anh vì sao còn muốn làm loạn?” Tôi bực tức nói: “Dù sao em sớm muộn cũng sẽ lên cấp hai, chẳng lẽ anh không tin em sao? Một mực khiến bản thân thành ra thế này để em tấn cấp, căn bản không đáng!”

Cương Tiểu Thiên nhìn tôi với thần sắc phức tạp, hình như có chút không nhận ra em trai nhà mình nữa.

“Kỳ thực không liên quan tới em, hậu di chứng do xuyên qua thời không nghiêm trọng hơn tưởng tượng, cho dù không giúp em tấn cấp, chỉ cần anh tùy tiện động dụng một chút dị năng, sợ rằng đều sẽ xảy ra vấn đề.”

Nghe vậy, lòng tôi cả kinh, vội vàng la lên: “Vậy anh không được phép sử dụng bất cứ dị năng nào nữa!”

Cương Tiểu Thiên lại không đáp lời.

Tôi vừa sốt ruột vừa không biết nên làm sao, chẳng lẽ phải túm Cương Tiểu Thiên lên tét đít sao? Hơn nữa cho dù bây giờ anh ấy đồng ý, nhưng sau này có khi vẫn làm bậy như thường.

“Đại ca anh đừng có làm ẩu nữa, em bây giờ chỉ có anh ở bên cạnh, nếu như anh xảy ra chuyện, để em lẻ loi một mình thì làm sao?”

Cương Tiểu Thiên vỗ vỗ tôi, nói: “Đừng lo lắng, lần theo manh mối, sẽ tìm được người rất nhanh thôi.”

Tôi do dự một chút, vẫn là nói ra. “Bọn họ có thể cho rằng em đã chết và từ bỏ việc để lại manh mối rồi.”

Đây là chuyện khiến người sợ hãi nhất, dưới tình huống đó, ai cũng sẽ cho rằng tôi chết chắc rồi đi! Cho dù đại ca và Quân Quân nhất thời không thể chấp nhận, nhưng chỉ cần thời gian đủ lâu, không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận, đến lúc đó, bọn họ sợ rằng sẽ không còn để lại manh mối nữa.

Thế giới này lớn như vậy, hiện tại thông tin liên lạc lại bị đứt, nếu như tôi không có manh mối của đại ca để lại, phải đến năm nào tháng nào mới có thể trở về bên cạnh người nhà? Trước đó, chẳng lẽ phải đơn độc một mình xông pha tận thế sao?

Không dễ gì có được người nhà, tôi cũng đã vì thế hạ quyết tâm muốn trở thành Cương Thư Vũ, vì sao lại cứ phải mất đi!

“Đừng sợ, chưa tận mắt nhìn thấy thi thể, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ em và Thư Quân.” Cương Tiểu Thiên kiên định nói: “Trước kia anh chính là làm như vậy, cho dù bản thân đang ở một đại lục khác, anh vẫn trở về tìm bọn em như thường!”

Sau đó thì sao? Tôi không dám hỏi, đại ca không tiếc xuyên qua thời không, làm cho mình thành bộ dạng này, ngay cả dị năng cũng không sử dụng được, rốt cuộc ở thế giới trước kia, kết cục của người Cương gia có bao nhiêu thảm, mới có thể khiến anh ấy không chùn bước như vậy?

“Quả nhiên con người ta khi trưởng thành sẽ sợ hãi rất nhiều chuyện.” Cương Tiểu Thiên lộ ra thần sắc có chút hoài niệm, than thở: “Trước kia, em thế nhưng là người không sợ trời không sợ đất, trời sập xuống cũng có thể cười đối mặt, Thư Quân cũng nói em nhất định không có trái tim.”

Nói bậy, Cương Tiểu Thiên anh lại bị sốt đến ngu người rồi, Quân Quân thế nhưng là người ủng hộ trung thành của nhị ca, làm sao có thể mắng tôi không có trái tim, em ấy nhất định nói nhị ca kiên cường đáng tin nhất!

“Quân Quân mới không nói như thế.”

Cương Tiểu Thiên “ha” một tiếng, nói: “Em vẫn như cũ, mình nói em gái làm sao cũng được, nhưng không cho phép người khác nói một câu.”

Tôi rốt cuộc đã nói Quân Quân cái gì vậy ta, Cương Thư Vũ không phải chính là một tên siscon hết thuốc cứu sao? Tôi nhíu chặt mày, thật hi vọng có thể nằm mơ nhiều hơn một chút, tốt nhất là mơ lại được tất cả ký ức.

“Tóm lại, Cương Tiểu Thiên anh không được làm loạn nữa, bây giờ em đã đến cấp hai, không có bao nhiêu chuyện không thể giải quyết, anh để cho em trai lên là được rồi!”

Cương Tiểu Thiên thong thả nói: “Cấp hai thì thần lắm sao? Trước kia em không sợ trời không sợ đất, người duy nhất có thể đè được em chỉ có anh, bây giờ lại biến thành cái gì cũng sợ nhưng không sợ đại ca sao?”

“Em làm sao có thể không sợ đại ca chứ? Ngài thế nhưng là Băng Hoàng đại nhân trên trời dưới đất mình ta là nhất, em sợ muốn chết đây này!”

Em sợ anh bất cẩn tự làm mình đi đứt lắm ạ!

Đứa bé liếc xéo một cái, cố ý hỏi: “Vậy “Cương Tiểu Thiên” là đang gọi ai?”

“Hơ, kỳ thực đó là con trai tương lai của em, bất cẩn gọi nhầm mà thôi.”

Sau đó, tôi liền bị Băng Hoàng vĩ đại lườm một cái, còn loáng thoáng nghe thấy đối phương lẩm bẩm: “Trẻ con thì không tệ, nếu sinh bây giờ, mười năm sau là khoảng chín, mười tuổi, có thể chiến đấu rồi, nhưng yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến rèn luyện, hừm…”

Thần sắc vậy mà còn do dự mới ghê chứ! Cương Tiểu Thiên anh rốt cuộc coi em trai và con của em trai thành cái gì vậy hả!

“Anh tự sinh chẳng phải tốt hơn sao?” Tôi bực mình nói.

Cương Tiểu Thiên vô tội nhìn tôi, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể bé nhỏ lùn xủn của mình, hai tay xòe ra.

“… Đại ca anh có phải là quên mất anh của thế giới này đã hai mươi bảy tuổi rồi không.”

Cương Tiểu Thiên bừng tỉnh.

Vẫn là quên thật. Tôi đỡ trán, đại ca này sau khi tuổi sinh lý giảm thành trẻ ba tuổi, ngay cả IQ cũng phát triển theo trẻ ba tuổi rồi, đây… thôi quên đi, dù sao tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thêm em trai rồi.

“Đại ca anh rốt cuộc có cần đi vệ sinh không đấy? Nếu không đi, chúng ta trở về đi, bằng không lát nữa tên Trần Ngạn Thanh kia lại mắng em tiếp.”

Cương Tiểu Thiên trong chớp mắt từ ba tuổi biến thành ba mươi tuổi, hơi nheo mắt lại, vô cùng nguy hiểm mà nói: “Hắn vậy mà dám mắng em?”

Hơ, gã Trần Ngạn Thanh kia đúng là xui xẻo tám đời mới quen biết tôi, lao tâm lao lực bị tôi nhăn mặt chửi, bây giờ còn bị Băng Hoàng ghi hận, thật là không biết đã trêu ai chọc ai.

“Kỳ thực anh ta là quan tâm em, bởi vì anh phát sốt không tỉnh, em liền nói với anh ta muốn mang anh rời khỏi, anh ta mới mắng em.”

Cương Tiểu Thiên nhíu mày, nói: “Em vẫn chưa vào quân khu, cũng là bởi vì anh phải không? Tiếp đến mau chóng đi vào tìm người, càng trì hoãn càng khó tìm được.”

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng kỳ thực sớm đã rõ ràng, phần lớn là tìm không được người rồi.

Nhóm đại ca đang tìm tôi, tôi cũng đang tìm bọn họ, người có thể vào quân khu như Trần Ngạn Thanh cũng đã tìm giúp rồi, vậy mà cũng không có lấy một chút tin tức nào, phần lớn là bọn họ đã không còn ở bên trong nữa, bây giờ mục đích tôi vào quân khu chủ yếu là tìm manh mối, đương nhiên, tôi vẫn hi vọng có thể trực tiếp tìm được nhóm đại ca.

Lúc trở lại doanh địa, từ xa đã nhìn thấy có ba người đứng ngoài lều, Trần Ngạn Thanh và Quách Hoằng thì quen rồi, người còn lại, tuổi tương đối lớn, cũng mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc, tôi suy nghĩ một lát mới nhớ tới đây là trung tá hồi đầu dẫn theo hai người này.

Trong ba người, một người mặt phẫn nộ, một người mặt khó coi, còn có một khuôn mặt nghiêm túc, tôi rốt cuộc đã trêu ai chọc ai? Người ta đẹp thì dẫn đến đào hoa, tôi làm sao cảm thấy mình dẫn đến một đống ba mẹ anh chị vậy?

“Tôi chỉ là mang thằng bé đi vệ sinh.” Tôi lập tức giơ đứa trẻ đầu thú để mong nhận được khoan hồng.

Nghe vậy, sắc mặt của Trần Ngạn Thanh tốt hơn một chút, nói: “Cậu thu dọn đồ rồi đi vào theo tôi.”

Quách Hoằng lại giận dữ nói với anh ta: “Lá gan cậu càng ngày càng lớn rồi đó, trung tá cũng chưa lên tiếng, cậu đã dám nói trước!”

Mặt của Trần Ngạn Thanh thoáng cứng đờ, nhìn về phía trung tá, mặt toàn là thần sắc khẩn cầu.

Trung tá kia nhìn tôi và Cương Tiểu Thiên vài cái rồi liếc Trần Ngạn Thanh, hỏi xác nhận lần nữa: “Cậu xác định muốn đưa hai người này vào diện người nhà?”

Tôi ngẩn ra, nhìn thấy Trần Ngạn Thanh kiên định gật đầu.

Được thôi, ngoại trừ nói cho anh ta bí mật về kết tinh, thuận tiện tặng kèm kết tinh là được, chẳng qua hết thảy đều phải kiến lập dưới điều kiện anh ta từ đầu đến cuối không có động tay động chân với tôi, nếu như anh ta động, hừ hừ, đừng nói kết tinh, chỉ có phần kết đông.

“Dù sao tôi cũng không có người nhà.” Trần Ngạn Thanh cười cười, tùy hứng nói: “Tôi thấy thuận mắt với cậu em trai này.”

Tôi liếc anh ta một cái, may mà gã này không có nói ra từ quá minh xác, như là đẹp hay thích gì đó, bằng không Cương Tiểu Thiên khẳng định sẽ nổi khùng mất.

Mặt của Quách Hoằng vẫn rất xấu, nhưng trung tá hình như không có ý kiến gì, ông ta xem xét Cương Tiểu Thiên một chút, gật đầu nói: “Đứa trẻ này không sao, cậu đi thu dọn đồ đạc, trực tiếp đi vào theo chúng tôi.”

Không có gì để thu dọn, đồ đạc đều ở hết trong ba lô, ngay cả chậu cây Cương Tiểu Dong cũng bị tôi trồng ở trong túi lớn của ba lô, bây giờ mọi người đều đói, tôi sợ chỉ cần xoay người một cái, Cương Tiểu Dong đã biến thành một dĩa rau rồi, cho nên đành mang theo bên người.

Nhưng, ba lô vốn đã nhồi chật cứng, tuyệt đối không thể nhét lọt thứ lớn như chậu cây, đành phải nhét một nắm đất ở trong túi, để cho Cương Tiểu Dong miễn cưỡng cắm rễ, còn tội cho nó phải cuộn cành lá thành một đống xoắn xuýt, nhìn sơ giống như vòng cây dùng để trang trí Giáng Sinh, thật là đáng thương.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi muốn mau chóng rời khỏi, đêm đêm nghe thấy tiếng sột xoạt từ ba lô truyền tới, thường xuyên lo lắng ba lô động đậy sẽ khiến cho người khác chú ý, thật không phải mệt bình thường đâu.

Tôi đi vào lều, chào hỏi hai mẹ con ở bên trong.

“Dì Trần, tôi sắp đi rồi.”

Dì Trần hẳn cũng đã nghe thấy động tĩnh vừa rồi, dì ấy gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Cậu có thể đi vào là chuyện tốt, mau đi đi.”

“Ca ca!” Bối Bối lao tới ôm lấy tôi, rưng rưng nước mắt nói: “Anh đừng đi.”

Tôi nhéo nhéo má của Bối Bối, cười nói: “Ca ca cho em ăn kẹo, nào, há miệng ra.”

Thấy vậy, dì Trần trái lại không làm sao để ý, còn cảm kích cười cười, tôi cười với dì ấy một cái, sau đó từ trong bình rượu dẹp bên hông móc ra mấy viên kết tinh, nhét hết vào trong miệng cô bé, khẽ nói: “Nuốt vào sẽ không còn sợ âm thanh dưới đất nữa đâu.”

Bối Bối chớp chớp mắt, nỗ lực nuốt kết tinh xuống, cả khuôn mặt nhỏ căng đỏ, tôi vội vàng lấy ra một chai đồ uống nhiều đường nhiều calo nhưng không có dinh dưỡng. “Nào, uống gì đó đi.”

Cô bé uống mấy ngụm, xoay người liền đưa đồ uống cho mẹ, thật là ngoan ngoãn đáng yêu, cộng thêm hình như đã phát triển ra dị năng, thật sự khiến người muốn bắt cóc nó quá!

Nỗ lực đè nén xúc động muốn bắt cóc bé gái, tôi nói với dì Trần: “Tôi đi đây.”

Dì Trần mỉm cười nói: “Cảm ơn, thật ngại quá, mấy ngày qua không giúp cậu được gì, còn luôn khiến cậu lấy đồ ra.”

“Không có chuyện đó, tôi rất thích Bối Bối.” Tôi xoa xoa đầu Bối Bối, căn dặn: “Bối Bối phải bảo vệ mẹ nhé.”

Bối Bối ra sức gật đầu.

Tôi sâu sắc nhìn Bối Bối, khẽ giọng nói: “Anh tên Cương Thư Vũ, cương của cương vực.”

Cô bé hẳn là không hiểu nhiều như vậy, chắc ngay cả chữ cũng không biết, sợ rằng chuyển mắt là quên ngay, nhưng đây là nói trẻ con trước tận thế, nếu như Bối Bối nghe thấy âm thanh thật sự là dị năng, vậy trí lực của nó hẳn đã bắt đầu phát triển rồi, biết đâu có thể nhớ được, cũng có lẽ là không thể, dù sao thì bây giờ mới là mở đầu tận thế, nhưng bất luận thế nào, cứ coi là một cái cơ duyên đi.

“Em tên Bối Bối, mẹ nói là bối của bảo bối.” Cô bé nghiêm túc trả lời.

Tôi cười, xoa đầu nó lần cuối rồi xoay người rời khỏi.

Ra khỏi lều, tôi bế Cương Tiểu Thiên lên, đi theo ba quân nhân về phía cửa chính, dọc đường toàn là những khuôn mặt nhăn nhó vì đố kỵ và phẫn hận.

“Dựa vào cái gì nó đã có thể đi vào?” Rốt cuộc cũng có người không nhịn được mở miệng mắng: “Rõ ràng nói chờ ba ngày là có thể đi vào, ông đây đã ở chỗ này năm ngày rồi!”

Quách Hoằng cao giọng la to: “Bọn họ là người thân của quân nhân.”

Lời này lại gây ra phản hiệu quả, đám dân chúng trở nên giận dữ, nhao nhao rống giận chửi mắng.

“Quân nhân thì giỏi lắm à?”

“Có ngon thì vào thành giết sạch quái vật đi!”

“Chỉ biết trốn ở đây ăn thức ăn của chúng ta, đồ hèn!”

Mặt của Trần Ngạn Thành và Quách Hoằng đều căng đỏ, vừa giống như xấu hổ vừa giống như tức giận, có lẽ là cả hai đi.

Lông mày của trung tá nhíu rất sâu, ông ta thấy tình thế không ổn, dân chúng vậy mà bắt đầu tiến đến bao vây, không ít người trên tay cầm đồ vật, phần lớn là đồ kim loại có dạng dài, như là gậy sắt gì đó.

“Bang” một tiếng, trung tá quyết đoán giơ súng nổ một phát lên trời.

Dân chúng xung quanh lúc đấy mới chịu dừng chân, lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng hiển nhiên rất không cam tâm.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, thật sự vô cùng quen thuộc, đời trước, Quan Vi Quân thường thường gặp phải chuyện thế này, nhưng khác nhau chính là, cô ấy là một trong những dân chúng phẫn nộ không cam tâm kia.

Hạ Chấn Cốc thậm chí càng phẫn nộ, hắn luôn nhăn nhó mặt, vừa mắng những người được đặc quyền này, vừa nói sẽ có một ngày hắn sẽ mạnh hơn ai hết, đến lúc đó, phải khiến cho tất cả những người xem thường hắn chết thật thảm.

“Theo sát.” Trần Ngạn Thanh lo lắng đi ở bên hông tôi.

Tôi buông đầu, ôm chặt Cương Tiểu Thiên ở trong lòng, không dám nhìn một người nào nữa.

Đi chưa được mấy bước, từ phía trước truyền tới tiếng bước chân vội vã, tôi lập tức ngẩng đầu lên, trước mặt là một tốp sĩ binh, bọn họ đầu tiên chào trung tá một cái, sau đó bắt đầu xua đuổi dân chúng tụ tập.

Tiếp đến, cửa chính của quân khu được mở ra, tôi cuối cùng cũng sắp bước vào rồi, trong khoảnh khắc nhìn vào trong, gần như có loại ảo giác nhìn thấy nhóm đại ca, nhưng sau khi nhìn rõ, đó chỉ là một nhóm dân chúng hoang moang bối rối, cùng lắm là đỡ hơn tình huống của những người ở bên ngoài một chút.

“Suýt nữa là gây ra chuyện lớn!” Trung tá giận dữ nói: “Các cậu mấy ngày này không được phép ra khỏi quân khu nữa, nếu rảnh như thế, thì vào thành đi tìm đồ ăn cho tôi, tránh cho người bên ngoài nói quân đội chỉ ăn không ngồi rồi!”

Hai người bị mắng cho đầu cũng sắp không ngẩng lên nổi.

Trần Ngạn Thanh bực tức nói: “Những đồ ăn này còn chẳng phải là do những anh em chúng ta liều chết đi vào thành lấy ra sao, những người này làm sao không dám đi theo để lấy? Cái gì mà bảo là đồ ăn của bọn họ…”

Tôi im lặng. Không có súng, cho dù có cũng chưa từng được huấn luyện, bị dị vật dọa cho sợ vỡ mật, hèn nhát, tuyệt vọng, quá nhiều lý do khiến người bình thường không dám vào thành, nhưng cũng có thể nói hết thảy điều này đều không tính là lý do.

Trong tận thế, không đứng lên để sống, thì cứ nằm đó chờ chết!

Trung tá giận dữ nói: “Bớt nói nhảm, đi thu xếp cho bọn trẻ, sau đó qua đây tìm tôi, tôi thấy hai người các cậu rảnh quá rồi, phái chút nhiệm vụ, tránh cho các cậu gây chuyện khắp nơi.”

“Vâng!”

Khi bọn họ đang bị mắng, tôi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, bên trong quân khu thật đúng là không nhỏ, nếu không phải biến thành sở thu nhận, muốn nhét đầy chỗ này cũng không dễ.

Ở đây được chia thành mấy khu vực rõ rệt, dân chúng bình thường vẫn ở trong lều, phần lớn đều cắm trại ở vùng đất trống phía Đông Nam, có vẻ nơi đó ban đầu là bãi huấn luyện hoặc đại loại, còn có rất nhiều người cắm ở chỗ trống giữa các khu vực , khu trại này xác thực chen chúc đầy người, chỉ chừa lại một vài lối đi bộ, chẳng trách dân chúng bên ngoài vào không được.

Xung quanh có phòng ốc, có một số là túc xá, có một số thì là nhà máy, có khả năng là nơi để vũ khí quân giới, nếu là xe tăng hẳn là cũng có thể chứa được, nhưng quân doanh gần thành thị thì tỷ lệ có xe tăng hình như không cao lắm, tốt hơn hết là đừng có mong đợi.

Doanh khu này thật sự không nhỏ, lại còn chen chúc đầy người, mặc dù ít kiến trúc vật, nhưng lại có đầy lều bạt, cả doanh khu trông lên vô cùng tạp nham chật chội.

Nhóm đại ca sẽ để lại manh mối ở đâu đây? Không thể nào quá minh hiển, nếu không sẽ dẫn tới hoài nghi của người ngoài, nói không chừng sẽ bị phá hoại, nhưng cũng không thể giấu quá kỹ, bằng không đứa em trai mất trí nhớ sẽ không thể dựa vào sự ăn ý giữa anh em để tìm ra manh mối của anh trai giấu.

“Đến tháp sắt xem thử.” Cương Tiểu Thiên khẽ nói: “Khắc ở trên tháp sắt, có khả năng là phương thức để lại manh mối của anh.”

Tôi chớp mắt, nhìn hướng tháp sắt to lớn ở giữa doanh khu, loáng thoáng nhớ được Trần Ngạn Thanh từng nói đây gọi là Vệ Quân tháp, mặc dù không lớn như cột mốc của một số quốc gia nổi tiếng, nhưng cũng thực không nhỏ, ước lượng bằng mắt có thể cao tới mười tầng lầu, muốn tìm một hàng chữ ở phía trên, thực sự không phải chuyện dễ dàng.

Huống hồ, dưới tháp sắt còn có quân nhân cầm súng trấn thủ, thoạt nhìn là nơi được phòng bị tương đối nghiêm ngặt, bên trong có lẽ là để cho quan chức cấp cao ở, tầng trệt của tháp được đóng kín, trông như căn nhà, hẳn là có thể ở được.

“Chờ nửa đêm, em trèo lên đỉnh tháp xem thử.” Cương Tiểu Thiên như chuyện hiển nhiên mà nói: “Đỉnh tháp là mục tiêu minh hiển, nhưng lại không dễ bị phát hiện, Thư Vũ em vừa lại có năng lực trèo lên được, nếu là anh, khẳng định sẽ trực tiếp khắc manh mối ở đó.”

Nghe vậy, tôi thở phào, may mà có Cương Tiểu Thiên ở đây, nếu không thì thật không biết phải tốn bao nhiêu thời gian tìm manh mối.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ?”

Vai đột nhiên bị động chạm, tôi theo phản xạ túm lấy, vặn một vòng, cuối cùng một tay túm lấy tay phải của đối phương, tay kia áp chế vai của hắn, đang định bẻ trật khớp trước rồi tính gì thì tính, Cương Tiểu Thiên đang bám trên cổ tôi hả hê nhắc nhở: “Là hai quân nhân kia đấy!”

Tôi tập trung nhìn, vậy mà là Quách Hoằng, vội vàng buông đối phương ra, ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã thất thần.”

Bên cạnh, Trần Ngạn Thanh đang trợn to mắt nhìn tôi, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Nguy to rồi, nhất thời suy nghĩ đến xuất thần, quên mất mình là mỹ thanh niên yếu đuối, mà thôi, dù sao thì cũng đã vào rồi, chẳng lẽ còn muốn đuổi tôi ra ngoài sao? Dùng hai ngón tay bóp chết bây giờ!

“Cậu từ đâu học được đòn này? Trần Ngạn Thanh ngạc nhiên hỏi: “Ngay cả Quách Hoằng cũng có thể vật ngã? Sức lực của cậu ta cũng đâu có nhỏ.”

Quách Hoằng đang vặn khớp xương vai trong đau đớn, ngờ vực nhìn tôi.

Tôi xoay mặt đi tiếp tục giả vờ làm mỹ thanh niên lạnh nhạt, hờ hững nói: “Đại ca tôi là huấn luyện viên đô vật, từng dạy tôi vài ngón.”

Cương Tiểu Thiên bật cười, may mà một đứa trẻ ba tuổi đột nhiên cười, chẳng có ai sẽ coi là vấn đề.

Lúc này, một cái bóng to lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng Trần Ngạn Thanh, còn trực tiếp đu cả người lên vai anh ta, đối phương cười nhếch mép nói: “Thảo nào thằng nhóc như cậu có thể tự mình chạy loạn ở bên ngoài, có chút bản lãnh mà!”

Trần Ngạn Thanh bực mình nói: “A Nặc, đừng đu trên người tôi, cậu nặng như quả núi ấy, kêu người khác cõng không biết ngại à?”

A Nặc cười hì hì nói: “Đây là đang giúp cậu rèn luyện, nếu không, cậu ngay cả trẻ con cũng đánh không lại, vậy mà coi được sao?”

Trần Ngạn Thanh giận dữ nói: “Tôi làm sao có thể đánh không lại Tiểu Vũ!”

Cái này, anh đánh không lại thật.

“Làm sao không thể?” A Nặc không tỏ rõ ý kiến mà nói: “Cậu nếu đánh với Quách Hoằng, ai thua ai thắng còn khó nói, nhưng thằng nhóc này thế nhưng đã vật ngã cả Quách Hoằng.”

Quách Hoằng đằng hắng một tiếng, giải thích: “Vừa rồi là tôi sơ ý, không ngờ cậu ta còn có ngón này.” Anh ta nhìn tôi, có chút không cam lòng mà hỏi: “Làm một trận đọ sức không? Tôi sẽ dừng đúng lúc, không làm cậu bị thương.”

Sĩ binh vây xem xung quanh đều bắt đầu reo hò lên.

Nhưng tôi sẽ không dừng đúng lúc, giết nhiều dị vật xong, đánh nát đầu cũng đã thành động tác phản xạ rồi, lát nữa bất cẩn làm bể đầu của anh, tôi phải làm sao ở lại để tìm manh mối?

Tôi hùng hồn nói: “Tôi chỉ biết mấy chiêu dùng để phòng thân, không biết đọ sức, nếu như anh động thủ, tôi sẽ la cứu mạng!”

“Cậu la sàm sỡ biết đâu còn hữu dụng hơn.” A Nặc sờ cằm nhìn chằm chằm vào mặt của tôi, tấm tắc lấy làm lạ: “Khuôn mặt này trông… thật nguy hiểm.”

Từ hình dung thật phù hợp, tôi chừng như không thể tán đồng hơn, nhất là Cương Tiểu Thiên ở bên cạnh khiến cho nhiệt độ không khí giảm xuống lần nữa, đúng là quá nguy hiểm!

Quách Hoằng ngượng ngùng nói: “Không đánh thì không đánh, đừng kêu loạn.”

Lúc này, mấy sĩ binh cười hì hì vây lên, nhao nhao nói: “Cậu chính là Tiểu Vũ mà a Thanh luôn miệng nhắc đấy à!”

“Khuôn mặt này quả nhiên lợi hại, chẳng trách a Thanh bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, mấy ngày qua xông xáo khắp nơi, muốn tìm họ Cương gì đó, kết quả tìm được một đống họ Giang Khương Khương, mà lại không có ai họ Cương, họ này thật là đặc biệt.” (giang (江), khương (姜), khương (薑) đọc gần giống cương [疆])

Các người thật sự là muốn chết đúng không? Tôi cảm thấy lạnh quá, Cương Tiểu Thiên trong lòng cứ như là tảng băng, tôi chỉ có thể nỗ lực ôm chặt anh ấy, tránh cho đường đường là Băng Hoàng lại bởi vì không thể sử dụng dị năng mà trực tiếp xông ra cắn người, thật là quá mất hình tượng.

“Các cậu đừng nói bậy!”

Trần Ngạn Thanh đầu đổ đầy mồ hôi mà làm sáng tỏ: “Tôi không có ý khác, chỉ là muốn giúp đỡ.”

Mọi sĩ binh đều nghiêng mắt liếc anh ta.

“Các cậu đừng dọa Tiểu Vũ.” Trần Ngạn Thanh xấu hổ nói: “Tôi thật sự không có ý đó, cậu ta mới bao tuổi, các cậu đừng có ăn nói bậy bạ quá trớn.”

“Bình thường người quá trớn chính là cậu, còn dám nói à!”

Một sĩ binh có chút mập mạp chen đến bên cạnh tôi, cười hì hì nói: “Tiểu Vũ à, gọi tôi là anh Béo đi, cậu đừng sợ nhá, a Thanh thật sự không có ý gì đâu, cái tên đó thuộc hội bề ngoài, chuyên môn nhìn mặt giúp người.”

“Tôi là anh Khôn.” Một sĩ binh da ngăm đen cũng chen tới báo danh hiệu.

Người bên cạnh lập tức vạch trần đối phương: “Anh Khôn cái búa á, Đen thì nói Đen đi, còn anh mới chịu!”

Đừng báo tên, tôi không muốn quen biết các người, tối nay nếu tìm được manh mối, tôi nhất định sẽ trèo tường bỏ đi, ai cần biết anh là Đen hay Trắng.

Trần Ngạn Thanh bực tức kéo lấy tôi, nói: “Đi, đừng để ý mấy tên này, tôi mang cậu đến lều.”

Tôi vùng khỏi tay của đối phương, Trần Ngạn Thanh đỏ bừng mặt, nói: “Tôi thật sự không… quên đi, tôi mang cậu đến lều, sau đó cậu ở yên bên trong chờ, đừng chạy loạn.” Đang phân bua dở chừng, những sĩ binh lại bắt đầu reo hò, có những đồng đội óc heo này khiến anh ta trực tiếp từ bỏ giải thích.

Hơ, tôi biết anh không có ác ý, chỉ là Cương Tiểu Thiên trông như muốn chộp lấy tay phải của anh đem đi hầm giò heo, vì nghĩ cho an toàn của đôi tay, anh vẫn là buông tay đi.

Anh ta dẫn tôi vượt qua đủ loại chướng ngại vật, lều, dân chúng hoang mang cộng với đồ đạc của bọn họ, đến một chỗ đất trống, ở đây trái lại trống trải hơn nơi khác nhiều.

Tôi vén lều, bên trong một người cũng không có, không khỏi nghi hoặc nhìn Trần Ngạn Thanh, anh ta trông không giống người có quyền lực thu xếp cho người khác ở một mình đi?

“Hôm nay sẽ đưa thêm một nhóm người vào, ở đây chính là chỗ dự bị cho bọn họ.” Trần Ngạn Thanh giải thích: “Để tôi xem có thể thu xếp cho cậu ở cùng với gia đình lúc trước chung lều hay không, cậu và bọn họ hình như ở chung không tệ.

Tôi gật đầu, mặc dù người đàn ông của nhà kia tương đối đáng ghét, chẳng qua được cái gan nhỏ, nếu như có thể vào đây vừa lại có thể ăn no, hắn ta hẳn sẽ không muốn gây chuyện.

“Cậu trước hết chờ ở đây, bên trong an toàn hơn nhiều, gây chuyện sẽ bị đuổi ra ngoài, hẳn là sẽ không có người gây phiền phức với cậu, bên cạnh cậu còn có đồ ăn chứ?”

“Có.” Mấy ngày qua, Trần Ngạn Thanh vừa đưa đồ ăn vừa đưa nước uống, thức ăn trên người tôi trái lại hao tổn không nhiều.

Anh ta gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Tôi vẫn là tìm chút đồ ăn đến cho các cậu, đồ ăn trên người cậu nếu như có thể để được lâu, trước hết cứ để đó đừng động vào.”

Tôi tiếp tục gật đầu, lúc tìm kiếm vật tư, tôi chuyên môn tìm thứ không dễ bị hỏng, đầy ba lô không phải đồ hộp thì cũng là bánh quy, toàn bộ là thứ có thể để lâu.

“Tên đó rốt cuộc là làm sao vậy?”

Đối phương vừa đi, Cương Tiểu Thiên lập tức bùng nổ, nghiêm giọng: “Anh chẳng phải đã nói với em không được phép yêu sớm hay sao?”

Là anh ta yêu em cũng đâu phải em yêu anh ta, sao trách em?

“Em không có yêu, chỉ là không lợi dụng anh ta, muốn đi vào thì phiền hơn nhiều.” Tôi nhàn nhạt nói. Mặc dù có năng lực lẻn vào, nhưng nếu có thể quang minh chính đại đi vào tìm, tuyệt đối tiện hơn nhiều so với lén la lén lút.

Nghe vậy, Cương Tiểu Thiên ngẩn ra, trên mặt đứa trẻ ba tuổi đầy thần sắc phức tạp, thấy vậy tôi cũng cảm thấy gút mắc.

“Đại ca, em cảm thấy doanh địa này hình như sống quá thảnh thơi.” Tôi chuyển đề tài, thuận tiện nói ra bất an trong lòng, nói: “Mặc dù dân chúng bên ngoài bắt đầu xuất hiện tình huống đói khát, nhưng vẫn không có đói đến mức mất khống chế, sĩ binh bên trong còn có thể cười đùa, thoạt nhìn hình như chưa từng có thương vong lớn, nhưng đây không hợp lý cho lắm, người ở đây nhiều như vậy, tận thế cũng đã hơn bốn tháng rồi, hẳn là có dị vật có thể đến được đây, bọn họ không nên thảnh thơi như vậy.”

Cương Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Phải không? Tình huống của anh khá đặc thù, không thể làm tham khảo, hồi đó anh có cả một đoàn lính đánh thuê, đang định làm nhiệm vụ cỡ lớn nên hỏa lực rất cường đại, nguồn cung ứng cũng dồi dào, dị vật bình thường đều không phải đối thủ của bọn anh.”

Người so với người quả nhiên chỉ muốn tức chết.

Tôi vẫn còn vướng mắc mà lẩm bẩm: “Kết quả em gọi anh của thế giới này trở về, cái gì cũng không còn nữa, còn phải chạy khắp nơi tìm em trai.”

Cương Tiểu Thiên cười một tiếng, nói: “Tin anh đi, cậu ta may mắn hơn anh nhiều.”

Tôi nhìn Cương Tiểu Thiên, lần đầu tiên hỏi: “Cương gia bên đó cuối cùng chỉ còn lại anh?”

Cương Tiểu Thiên cứng đờ, im lặng gật đầu.

Tôi ôm cả người Cương Tiểu Thiên vào lòng, còn đè cằm lên cái đầu nhỏ của anh ấy, sau đó nhét túi bánh quy tiêu hóa qua.

Đối phương cũng không chê em trai nặng, không ngại mình mất hình tượng, cứ như thế cả người bị ôm lấy, ngồi ở trong lòng tôi, lặng lẽ gặm bánh quy của mình.

“Đại ca.”

“Hử?”

“Anh nói xem, sau khi chúng ta tìm được nhóm đại ca, nếu như em gạt mọi người nói rằng anh là con riêng lưu lạc ở bên ngoài của đại ca, được em tiện tay nhặt trở về, liệu bọn họ có tin không?”

“… Có lẽ.”

“Ngay cả chính anh cũng tin?”

“Ừ.”

“Đại ca anh thật không có tiết tháo!”

“Đàn ông không cần thứ đó.”

“Vậy còn em?”

Cương Tiểu Thiên híp mắt nói: “Không cho phép yêu sớm!”

Căn bản không nói lý mà! Tôi ôm anh ấy cười đến nghiêng ngả, Cương Tiểu Thiên cũng biết mình vô lý, nhưng vẫn cố giữ bộ mặt nghiêm chỉnh không chùn bước, bất chấp cả người nghiêng ngả vẫn ăn bánh quy của mình như thường.

Ôi, đại ca của tôi không thể nào đáng yêu đến thế, ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro