Chương 3-2 : Cuộc tập kích bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về sau, Trần Ngạn Thanh không có tới nữa, nhưng tôi trái lại không để ý, dù sao cũng đã vào được rồi, tên kia liền hết hữu dụng, ai cần biết hắn sống chết thế nào, ha ha, lợi dụng người ta xong là vứt đi, kẻ mắc bệnh thánh mẫu như tôi rốt cuộc đã xấu xa hóa thành công rồi đi!

Ngồi ở cửa lều, tôi ngẩng đầu nhìn vệ quân tháp, thoạt nhìn có vẻ hoang mang giống như dân chúng xung quanh, nhưng kỳ thực tôi dang quan sát phòng vệ dưới tháp, lính gác ở đó có hơi kiên cố quá mức, mặc dù trông bề ngoài chỉ là nhiều hơn những nơi khác một hai nhóm người, nhưng tôi lại phát hiện có trạm gác ngầm, còn không chỉ một chỗ.

Tôi lo lắng hỏi: “Đại ca, phòng bị dưới tháp mạnh như thế, anh thực sự có cách để lại manh mối ở đó không?”

Cương Tiểu Thiên nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Sát có thể, năng lực lẻn vào của cậu ta rất mạnh, hẳn là có cách không làm kinh động lính gác, có điều, nếu như là nghĩ cho an toàn của em, xác thực nên đổi chỗ khác để lại manh mối, ừm, thế này cũng rất khó nói.”

“Vậy thì không vấn đề rồi.” Tôi gật đầu nói: “Đại ca biết khả năng của em, anh ấy sẽ để lại.”

Cương Tiểu Thiên nhíu mày, nói: “Nhưng phòng bị ở đây quá mạnh, có chút cổ quái.”

Tôi cũng cảm thấy như thế, Lạc An thị là thành thị bậc hai, đời trước, Quan Vi Quân cũng từng đến sở thu nhận có quy mô xấp xỉ, nhưng tình trạng lúc đó thì thảm hơn nhiều, chỉ là tranh đoạt vật tư đã có thể chết một đống người, cứ tranh qua đoạt lại như thế cho tới khi cuộc tiến công của bầy dị vật đến chấm dứt sự chém giết lẫn nhau của loài người.

“Có lẽ là có nhân vật lớn nào ở đây.” Tôi suy đoán.

Cương Tiểu Thiên suy tư một hồi, đột nhiên trèo lên lưng tôi, từ trong ba lô không biết moi ra thứ gì, rồi nhét vào dưới lớp áo trước ngực tôi.

Cúi đầu nhìn, một cái chồi cây nhỏ đang co ro run rẩy ở ngực tôi, hai chiếc lá duy nhất cũng sắp bị rung ra khỏi thân rồi, trông thật là đáng thương…

“Mặc dù bây giờ không có tác dụng gì, nhưng để chắn đạn cũng tốt.” Cương Tiểu Thiên tàn khốc nói xong, túm lấy cành của Cương Tiểu Dong, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ở yên đó cho ta, nếu như dám bỏ chạy, ta sẽ khiến mi sống không bằng chết!”

Cứ cảm thấy Cương Tiểu Thiên rất thích làm khó Cương Tiểu Dong, tội gì phải thế? Người ta chẳng qua chỉ là một cái cây.

“Đại ca anh chẳng phải là nói thực vật bây giờ nghe không hiểu tiếng người sao?”

Anh ấy gật đầu nói: “Là nghe không hiểu, nhưng trực giác của thực vật rất mạnh, có thể cảm giác được uy hiếp, anh hung dữ với nó, em đối tốt với nó, sau này nó sẽ trung thành tận tâm với em.”

Một người đóng vai chính diện một người đóng vai phản diện, đúng chứ? Thời nay cũng phải giở thủ đoạn với một cái cây rồi.

Tôi nhẹ nhàng vỗ Cương Tiểu Dong, thấy nó run đến như thế, thực sự rất đáng thương, nếu tôi đã có thể đóng vai chính diện, vậy thì quá tốt rồi, mau chóng an ủi thôi, tránh cho mình thấy vậy cũng không đành lòng.

Không biết là tôi an ủi có hiệu quả, hay là uy hiếp của đại ca hữu dụng, toàn thân Cương Tiểu Dong trải ra ở ngực tôi, cành cây nhỏ bé từ trước ngực vươn tới sau lưng, cứ như muốn ôm chặt không buông.

“Không có đất, Tiểu Dong có xảy ra vấn đề không?” Tôi có chút lo lắng.

“Nó không cần nhiều đất.” Cương Tiểu Thiên chỉ điểm: “Em ngưng kết ra một lớp băng ở trước ngực, là có thể bỏ một ít vào.”

“… Thế này liệu có giống mặc áo ngực không?”

Mặc dù Cương Thư Vũ trông rất đẹp, nhưng vừa nhìn đã có thể biết ngay là con trai, ngực tự dưng nhô ra, mỹ nam lập tức trở thành một tên đồng bóng!

“Bộ em không thể mặc giáp ngực, mà phải là áo ngực sao?” Cương Tiểu Thiên lườm tôi mấy cái, bực mình nói: “Mặc dù em đã mất trí nhớ, nhưng chắc hẳn vẫn biết áo giáp trông làm sao chứ? Nếu như có ai hỏi, em cứ nói mình mặc áo chống đạn ở bên trong.”

Hiểu rõ! Tôi hóa ra lớp băng ở ngực, bao trùm phần tim bằng một lớp mong mỏng, vốn có chút lo lắng Cương Tiểu Dong sẽ bị đông lạnh, nhưng nó hoàn toàn không phản kháng, trái lại không phát run nữa… Thôi xong! Cương Tiểu Thiên thật sự bất động rồi!

“Đại ca —-“

“Nó ngủ đông thôi, đừng căng thẳng.”

Tôi sửng sốt, “ờ” một tiếng.

Cương Tiểu Thiên lắc đầu than thở: “Làm sao cảm giác tính cách của em không giống Thư Vũ trong ký ức của anh, trái lại giống Thư Quân hơn, ảnh hưởng của mất ký ức đối với em thật lớn.”

Hơ, là do Quan Vi Quân đi, đều là nữ giới mà, bệnh thánh mẫu, bệnh thích bảo vệ động vật nhỏ, đều là bệnh chung dễ mắc phải của nữ giới.

Nhưng Cương Tiểu Thiên vừa nói như thế, thật khiến tôi có chút căng thẳng, không nhịn được hỏi: “Thật sự không giống như thế sao? Nhưng nhóm đại ca đều nói em không có gì thay đổi mà!”

Cương Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là ký ức của anh đã sai lệch, anh đã mười năm chưa từng gặp em, hơn nữa kiếp nạn tận thế xảy đến khiến cho tính cách của rất nhiều người đều thay đổi, nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ chỉ là đang an ủi em.”

Đại ca anh nói cũng như không! Tôi khổ não, chẳng lẽ mình thật sự không có khả năng là Cương Thư Vũ sao?

“Đừng căng thẳng, chuyện tính cách này, khi tuổi lớn cũng sẽ thay đổi, trải qua chuyện lớn cũng sẽ thay đổi, chỉ là nguyên nhân của em có hơi đặc thù.” Cương Tiểu Thiên vỗ vai của tôi, nhàn nhạt nói: “Ví dụ như anh, sau khi trải qua mười năm hẳn cũng đã thay đổi.”

Tôi nhìn Cương Tiểu Thiên, suy nghĩ một lát, xác thực là có chút khác, sự ngông cuồng của đại ca là để lộ ra ngoài, khiến người vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy gã này không dễ chọc, nhưng sự cuồng ngạo của Cương Tiểu Thiên lại là thu vào, chỉ thể hiện ra khi anh ấy muốn, ngoài ra so với đại ca còn có thêm cảm giác nặng nề, ngay cả khi đã thành trẻ ba tuổi, cảm giác nặng nề này cũng không có giảm bớt.

Nhưng mặc kệ thế nào, đại ca khẳng định vẫn là đại ca, nhưng tôi lại chưa chắc là Cương Thư Vũ… A! Không được, mình lại suy nghĩ lung tung rồi, đã nói mặc kệ thế nào, mình đều là Cương Thư Vũ, đừng nghĩ nhiều nữa!

“Thư Vũ.” Cương Tiểu Thiên vỗ vỗ tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ấy đang nhìn về phía cửa chính, thế là cũng thuận thế nhìn qua, cửa chính của quân khu đã được mở ra, có mấy cỗ xe đang chạy vào, hai bên đều là quân nhân giơ súng, phòng ngừa có người cố xông vào.

“Những chiếc xe này trông thật kỳ quái.” Tôi có chút nghi hoặc, ngoại trừ hai chiếc xe Humvee hộ vệ đằng trước và sau, mấy chiếc ở giữa đều là xe Van, còn phần lớn đều là màu trắng, trông lên thật giống một đoàn xe cứu hộ, chẳng lẽ là dùng để vận chuyển vật tư sao? Chẳng thà lái xe tải còn hơn!

“Vậy mà là bọn họ?” Trẻ ba tuổi nhíu mày, nghi hoặc nói: “Sở nghiên cứu phân tử bây giờ đã có thể nắm được quân khu?”

Tôi ngẩn ra, “sở nghiên cứu phân tử” thì đúng là từng nghe, nhưng bọn họ cũng giống như mười hai cường giả đứng đầu, chỉ có trong những câu chuyện truyền miệng được người ta kể lại.

Đó là một tổ chức nổi lên vào giai đoạn giữa tận thế, giống như tên gọi của bọn họ, tổ chức đó chủ yếu dùng để nghiên cứu, tên đầy đủ gọi là “sở nghiên cứu sinh vật phân tử”, nhưng đừng cho rằng là cơ cấu nghiên cứu thì coi thường bọn họ, vũ lực xung quanh của cái tổ chức đó nghe nói cao đến kinh người, hơn nữa điều khiến cho bọn họ có ưu thế hơn người khác chính là bọn họ nghiên cứu và phát triển ra đủ loại đồ vật cổ quái có uy lực cường đại, phần lớn là vũ khí, cũng có một số đồ dùng hàng ngày được phát minh để thích ứng với tận thế.

Rất nhiều thứ đều vô cùng hữu dụng, mọi người đều phải mua từ bọn họ, tổ chức như vậy nếu không đủ vũ lực thì sớm đã bị chiếm đoạt rồi, nhưng sở nghiên cứu này chẳng những không có bị thôn tính, hơn nữa còn là một tổ chức cỡ lớn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng chuyện tôi biết chỉ có như vậy, các loại tổ chức vào khi đó cũng chẳng hiếm lạ chút nào, có thể nói cả thế giới đều là do đủ loại tổ chức lớn lớn nhỏ nhỏ cấu thành, sở nghiên cứu phân tử cũng chẳng qua là một trong số đó.

“Thư Vũ, em hãy ghi nhớ cái biểu tượng kia.” Cương Tiểu Thiên chỉ vào biểu tượng trên thân xe màu trắng, ba hình thang màu đỏ vây quanh một hình tam giác màu vàng, biểu tượng rất đơn giản nhưng nổi bật, giai đoạn giữa tận thế, muốn có được một món đồ đóng dấu biểu tượng này, đó thế nhưng là phải lấy hàng đống kết tinh đi đổi.

“Nếu có cơ hội, em hãy giải quyết sở nghiên cứu phân tử.”

“…”

Tôi ngạc nhiên nhìn Cương Tiểu Thiên, làm sao tự dưng muốn em trai đi tiêu diệt một cái tổ chức? Hơn nữa còn là sở nghiên cứu phân tử có danh tiếng không tệ, bọn họ trước giờ không chủ động đi gây hấn ai, chỉ cần đừng đến trêu chọc, sở nghiên cứu phân tử sẽ không hề có tính uy hiếp nào, hơn nữa bọn họ còn sáng chế ra rất nhiều vũ khí cường đại và đồ dùng thực dụng, đây thế nhưng rất quan trọng đối với sự sống sót của loài người!

“Bọn họ không có trong sạch đến thế, mà đã âm thầm làm rất nhiều thí nghiệm, trong đó có mấy sự kiện thậm chí khiến cho vài nơi tụ tập cỡ vừa và lớn bị tuyệt diệt.”

“Chuyện lớn như thế, em làm sao không biết?” Tôi buột miệng, sau đó vội vàng bổ sung: “Em ở trong mơ nhìn thấy rất nhiều chuyện, nếu như là sự kiện quy mô lớn, biết đâu đã từng nhìn thấy.”

Cương Tiểu Thiên lắc đầu nói: “Thế giới loạn như vậy, người bình thường căn bản phân không rõ rốt cuộc là người do dị vật hay là thể thí nghiệm giết, em có thể từng nghe nói một nơi tụ tập nào đó bị diệt, nhưng lại không biết đó là tội ác do sở nghiên cứu phân tử tạo ra, người chân chính biết nội tình cũng không nhiều, hơn nữa cho dù biết, phần lớn cũng không để ý, mọi người đều cần vũ khí của bọn họ chế tạo ra, sẽ không đi tìm bọn họ để chuốc lấy phiền toái.”

Phải rồi, trong tận thế, vũ khí cũng đáng giá tiền hơn mạng người nhiều.

Tôi do dự nói: “Nhưng không có những vũ khí của bọn họ làm ra, loài người có khả năng sẽ chết nhiều hơn đi?”

“Số người do bọn họ tiêu diệt hơn xa số người được cứu, chỉ trong phạm vi anh biết thì đã không ít, nhưng sự quan tâm của anh đối với bọn họ cũng không có cao đến thế, đằng sau nhất định có nhiều nội tình hơn, tổ chức này ẩn giấu quá sâu, rất bất thường, anh thậm chí không biết người chủ sự của bọn họ rốt cuộc là ai.”

Ngay cả Băng Hoàng cũng không biết sao? Xem ra vũng nước này quả nhiên sâu không thấy đáy…

Nói đến đây, Cương Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Thư Vũ, em có tin anh không?”

Tôi lập tức gật đầu.

Cương Tiểu Thiên nghiêm túc trịnh trọng nói: “Có cơ hội, em nhất định phải tiêu diệt sở nghiên cứu phân tử, hứa với anh!”

Em đây làm không được đâu, đại ca!

Tôi khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Dù sao thì “có cơ hội” rồi tiêu diệt sau là được, nhưng phần lớn là không có cơ hội, người ta thế nhưng là một cái tổ chức cỡ lớn, cho dù là mười hai cường giả đỉnh cấp, đối mặt với loại tổ chức đỉnh cấp này, cũng không phải nói diệt là diệt được!

Nếu không, đời trước tôi sống đến mười năm tận thế, sở nghiên cứu phân tử làm sao còn tồn tại được chứ, Băng Hoàng đại nhân?

Không biết có phải là ánh mắt của tôi để lộ nỗi lòng hay không, Cương Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: “Anh mới đầu là không có cái tâm tư dư thừa đó để đi quản bọn họ, về sau thì…” Anh ấy dừng lại một chút, mới nói: “Về sau thì không có tâm.”

Tôi im lặng, cái “về sau” này tám phần là lúc phát hiện Cương gia chỉ còn lại anh ấy đi.

Những chiếc xe kia cuối cùng chạy vào trong vệ quân tháp, tôi nghĩ bọn họ chính là nguyên do vì sao quân khu này bình lặng như vậy. “Chẳng qua cũng hợp lý, quân khu này có sở nghiên cứu phân tử bảo vệ, cho nên mới có thể duy trì được tốt như thế đi”

Cương Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, hỏi: “Trong những ngày ý thức anh không rõ vừa qua, tần suất dị vật tấn công như thế nào?”

Tôi chấn động, hoàn toàn là không! Nhưng đây làm sao có thể? Chiết tiệt, mình vậy mà không có phát hiện dị trạng, mấy ngày qua chỉ lo lắng cho Cương Tiểu Thiên thôi đã đủ no rồi, căn bản không chú ý đến tình huống không hợp lý này.

“Căn bản không có dị vật đến tấn công!”

Cương Tiểu Thiên gật đầu, nói: “Anh cũng đoán vậy, ở đây quá thái bình rồi, không ngờ vào giai đoạn đầu tận thế, phân tử đã có loại năng lực này sao? Đây thực sự không hợp lý, bây giờ em hiểu vũng nước phân tử này có bao nhiêu sâu chưa?”

Tôi do dự một chút, thử hỏi: “Đại ca, em có phải là nên lẻn vào bên trong vệ quân tháp đi xem thử không?”

Cương Tiểu Thiên im lặng rất lâu, mới nói: “Không được, em lên tháp lấy được manh mối xong thì đi ngay đi.”

Tôi nhìn Cương Tiểu Thiên, rõ ràng đối phương kỳ thực rất muốn vào xem thử, chỉ là không muốn em trai nhà mình lâm vào nguy hiểm đi, nhưng tôi vẫn nói không ra lời đề nghị này, chỉ muốn mau chóng lấy được manh mối, trở về bên cạnh người nhà.

Còn chuyện cứu vớt thế giới kia, vẫn là giao cho người khác đi làm vậy, tôi lo chạy chữa bệnh thánh mẫu của mình thì thực tế hơn.

Trong khi chờ đến nửa đêm, Trần Ngạn Thành vội vã chạy tới, nhét cho hai cái hộp, đơn giản giải thích: “Xin lỗi, lâm thời có nhiệm vụ, tôi không thể đi xem cậu rồi, tự mình chú ý một chút.” Nói xong, còn lập tức xoay người đi ngay.

“Chờ đã!” Tôi gọi anh ta lại.

Trần Ngạn Thanh do dự dừng chân, nói: “Tiểu Vũ, tôi thật phải đi rồi.”

Tôi đi đến trước mặt anh ta, vươn tay giữ lấy cằm của đối phương, ném hai viên kết tinh sớm đã cầm sẵn trong tay vào miệng của anh ta, đẩy cằm lên, rồi đánh một cái vào giữa ngực và bụng của đối phương, để cho thân thể của anh ta theo phản xạ nuốt xuống.

Trần Ngạn Thanh kinh hãi nhìn tôi, ra sức ho mấy cái, nhưng không ho ra được gì, vội vàng la lớn: “Cậu, cậu rốt cuộc đã cho tôi ăn gì?”

“Kẹo.” Tôi tỉnh rụi nói dối.

Cả mặt Trần Ngạn Thanh là biểu tình “cậu lừa ai vậy”.

Vốn định nói cho anh ta về chuyện kết tinh, coi như là hồi báo, đáng tiếc dính dáng đến sở nghiên cứu phân tử, vậy thì có chút đáng lo ngại, vẫn là đừng nói cho lành, dù sao thì Cương Tiểu Thiên cũng đã muốn lật đổ sở nghiên cứu phân tử, tôi thực sự không muốn vì để báo ân mà mạo hiểm gia tăng thực lực kẻ địch, chỉ có thể cho anh ta mấy viên kết tinh tẩm bổ, việc còn lại chỉ có thể xem tạo hóa của ngài thôi, thí chủ ạ.

Trần Ngạn Thanh ngờ vực nói: “Tiểu Vũ thân thủ của cậu rốt cuộc là…”

Tôi chỉ phía sau đối phương, nhắc nhở: “Đồng bạn của anh hình như đang gọi anh qua kìa.”

Anh ta quay đầu lại nhìn, vài sĩ binh đang giận giữ nhìn vào mình, Trần Ngạn Thanh bất đắc dĩ, đành xoay người đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Đừng chạy loạn, khi rảnh tôi sẽ tới tìm cậu.”

Cương Tiểu Thiên nhìn bóng lưng của Trần Ngạn Thanh, ánh mắt đầy sát khí, cảnh cáo: “Không cho phép yêu sớm.”

“Đại ca anh đổi từ khác đi, em nghe chán rồi.”

Anh ấy suy nghĩ một chút, sửa lại: “Mau sớm sinh con.”

… Đại ca anh không cảm thấy hai câu này có gì đó mâu thuẫn sao? Tôi cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Cương Tiểu Thiên, đại ca của mười năm sau đúng thật là khó đối phó, tôi nhớ đại ca của thế giới này quá!

Cương Tiểu Thiên hình như cũng phát hiện chỗ mâu thuẫn rồi, nghiêm mặt bổ sung: “Hai năm tới không được yêu sớm, lấy tăng cường thực lực làm đầu, chờ thực lực cao rồi, thì bắt đầu sinh con.”

Tôi đỡ trán. “Vâng vâng vâng, luyện công tìm vợ sinh con, chuyện hệ trọng của đời người hai năm này phải ổn thỏa, em hiểu!”

“Hiểu thì tốt.” Cương Tiểu Thiên vậy mà còn gật đầu.

Tôi lườm anh ấy một cái, quyết định chờ về được nhà, lập tức ném Cương Tiểu Thiên cho Quân Quân xử lý, không tin đại ca cũng sẽ bảo em gái mau chóng sinh con!

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng treo cao, tuy không phải trăng tròn nhưng cũng không còn xa nữa, chiếu cho cả mặt đất sáng ngời, hoàn toàn không thích hợp cho việc len lén trèo tháp, đây khiến người thật là khổ não không thôi.

Tôi đưa miếng bánh lớn trên tay cho Cương Tiểu Thiên, mặc dù hạn sử dụng của bánh đã qua rồi, chẳng qua ngửi lên hình như chưa hỏng, hàng chữ “Không chứa chất bảo quản” in trên hộp bánh khẳng định chỉ là để tham khảo, cho nên vẫn là ăn không bỏ, dù sao thì tận thế chết làm sao cũng sẽ không chết vì bệnh.

Cương Tiểu Thiên cắn bánh, nói: “Hôm nay không thích hợp trèo tháp cho lắm.”

Tôi biết, đừng nói ra sự thật tàn khốc này, ngay cả chị Hằng trên cao cũng cười nhạo vận khí đen đủi ám trên người nhà họ Cương.

“Anh có thể đi tạo ra ra một vài náo động, để cho em…”

Tôi ngắt lời của anh ấy, gằn giọng: “Anh ngoan ngoãn ăn bánh cho em, không được tạo ra cái gì hết!”

Cương Tiểu Thiên quay đầu nhìn tôi, “ờ” một tiếng, khiến tôi thở phào, may mà vẫn chịu nghe lời.

Ăn bánh xong, thấy thời gian còn sớm, tôi định đi nằm một lát, bồi dưỡng tinh thần để nửa đêm leo tháp. “Đại ca, em đi ngủ một chút, anh ngủ luôn chứ?”

“Không được, ngủ quá lâu nên không có buồn ngủ.”

Tôi đang định nói “vậy lát nữa gọi em”, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, đại ca này nói không chừng sẽ tự mình len lén chạy đi làm gì đó, ví dụ như lẻn vào vệ quân tháp xem sở nghiên cứu phân tử rốt cuộc làm trò gì ở bên trong, vân vân hành động nguy hiểm!

Tôi túm thằng nhỏ lên, cùng nhau vào lều nằm xuống. “Không muốn ngủ thì làm gối ôm cho em.”

“… Anh muốn nghiên cứu bản đồ.”

“Ngày mai sau khi lên đường, anh tha hồ mà nghiên cứu, em ngủ đây, chúc ngủ ngon.”

Không cho Cương Tiểu Thiên cơ hội phản bác, tôi ôm thằng nhóc ngủ, may mà anh ấy cũng không có vùng vẫy, an an tĩnh tĩnh làm gối ôm.

Không phải tôi muốn nói, ôm trẻ con thật là thoải mái, có lẽ Cương Tiểu Thiên nói sinh con sớm cũng đúng, hơn nữa đời trước còn phải tự mình sinh, đời này chỉ cần gieo hạt là có trẻ con để ôm rồi, nhẹ nhàng thoải mái biết bao, không sinh cũng có lỗi với chính mình…

“Nhị ca, nhị ca!”

Tôi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ của Quân Quân phủ đầy sợ hãi, dọa cho tôi tỉnh cả ngủ, vội vàng bò dậy, hỏi: “Làm sao vậy? Lại mơ ác mộng nữa sao?”

Mấy ngày trước, Quân Quân nằm mơ ác mộng, dọa cho con bé không chịu ngủ một mình nữa, cứ đến tối là ôm gối đứng ở bên giường của tôi, trông tội nghiệp làm sao, căn bản không thể từ chối.

Quân Quân hoảng loạn nói: “Nhị ca, có, có tiếng động, dưới lầu có tiếng bước chân!”

Tôi nghiêng tai lắng nghe một hồi, quả thực có tiếng bước chân, nhưng trong nhà làm gì còn ai khác, bác Lâm mấy ngày này trở về nhà của con trai mình rồi.

Tôi ra hiệu im lặng với Quân Quân, con bé lập tức bịt kín miệng của mình.

Xuống giường, tôi mò ra cây gậy bóng chày dưới gầm giường, khẽ giọng nói: “Quân Quân em vào trốn trong tủ quần áo đừng ra ngoài.”

Nói xong, tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng, vừa quan sát vừa đi xuống lầu.

Một bóng người ra ra vào vào ở phòng bếp, vóc dáng trông hết sức cao lớn, có vẻ không ổn rồi, nếu như không thể đánh ngã đối phương ngay từ đầu, sợ rằng người ngã xuống chính là tôi.

Đột nhiên có âm thanh nho nhỏ từ sau lưng truyền đến, tôi lập tức giơ gậy bóng chày xoay người nhìn, Thư Quân đang đi theo phía sau với vẻ mặt tái nhợt, trên tay còn cầm con dao rọc thư —- quà sinh nhật đại ca tặng cho tôi, con “dao” xếp bị lấy để “rọc thư”.

Được rồi, tôi thừa nhận con dao này đến thật đúng lúc, lấy con dao từ tay Quân Quân bỏ vào trong túi, dùng ánh mắt ra hiệu nó trở về phòng, nhưng cô bé với khuôn mặt trắng bệch này lại quật cường không chịu đi.

Tôi nhíu chặt mày, cứ tiếp tục dùng dằng chỉ sẽ đả thảo kinh xà, đành chờ qua chuyện này rồi dạy bảo em gái sau.

Giơ gậy bóng chày, tôi đi đến cửa phòng bếp, dựa sát vào tường bên cạnh chờ đợi, quyết tâm đánh gãy chân đối phương trong một gậy, tuyệt đối không thể để cho Thư Quân có khả năng bị bất cứ thương tổn nào!

Bóng người đi ra, tôi dốc hết toàn bộ sức lực để vung gậy, không ngờ phản ứng của đối phương vô cùng nhanh chóng, vậy mà nhảy ra tránh được, tôi lập tức xông lên phía trước đánh thêm một gậy qua…

“Đừng đánh, đừng đánh nữa, là anh, Thư Vũ đừng đánh!”

Tôi ngẩn ra, đối phương thừa dịp xông đi mở đèn, vừa có ánh sáng, bóng người trước mắt chẳng phải đại ca thì là ai?

Ba anh em đối mặt nhìn nhau, đại ca cười khan nói: “Thư Vũ, em vung gậy mạnh thật đấy, đại ca hôm nào dạy em thêm mấy chiêu, sau này có em ở nhà, anh sẽ yên tâm hơn.”

Sau đó thì càng không cần về nhà nữa đúng không? Tôi nhướn mày, đang định bắt đầu mắng, không ngờ Quân Quân đột nhiên “oa” một tiếng bật khóc, thế là tôi và đại ca bất chấp tất cả, vội vàng dỗ dành em gái.

Khó khăn lắm Quân Quân mới khóc mệt, trực tiếp gục lên chân tôi ngủ, tôi cũng đành ngoan ngoãn ngồi trên sô pha làm gối đầu cho em gái.

“Đại ca, anh làm sao đột nhiên trở về?” Tôi khẽ giọng hỏi, rất sợ đánh thức em gái.

Đại ca vỗ nhẹ vào lưng của Quân Quân, trả lời: “Anh nhận được điện thoại của bác Lâm, nói nhà bác ấy cưới con dâu, muốn xin nghỉ mấy ngày, chỉ có hai đứa các em ở nhà, anh thực sự không yên tâm, cho nên về xem thử.”

Tôi lườm anh ấy một cái, nói: “Em cũng đã lên cấp hai rồi, ở nhà còn có cái gì không yên tâm? Hơn nữa kỳ thực phần lớn thời gian đều ở trong trường học, gần đây Quân Quân sau khi tan trường là đi học vẽ tranh, em ở gần đó chờ đón nó đi ăn tối, về đến nhà cũng gần tám giờ rồi, làm bài tập xong là tắm rửa đi ngủ, có bác Lâm hay không cũng không khác bao nhiêu.”

Nghe vậy, đại ca nhíu mày nói: “Tận tám giờ cơ à? Không có bác Lâm đưa đón, các em làm sao về nhà?”

“Có tài xế taxi quen biết, trước kia tan học sớm, bác Lâm bận nấu bữa tối, cũng không thể đến đón bọn em, đều là bảo xe taxi chở bọn em về nhà.”

Mày của đại ca nhíu càng sâu, không hài lòng nói: “Anh thuê thêm một tài xế cho các em, tuổi bác Lâm lớn rồi, có chuyện đột xuất cũng không giúp được gì.”

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Không cần đâu, lâm thời tìm người cũng không biết có đáng tin hay không, có khi càng nguy hiểm, hơn nữa đại ca anh cũng biết, em không thích trong nhà có người ngoài.”

Có bác Lâm đã quá nhiều rồi. Tôi nhíu mày, chờ mình đủ mười tám tuổi, thì để cho bác Lâm về nhà dưỡng lão vậy, mấy công việc nấu cơm quét dọn này, tôi và Thư Quân tự mình làm cũng được.

Đại ca nhìn tôi, do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: “Thư Vũ, em có trách anh không? Cứ luôn chạy đông chạy tây, để hai đứa các em ở nhà, có lẽ, có lẽ anh không nên làm cái nghề lính đánh thuê này…”

Tôi nhìn đại ca, khó hiểu mà hỏi: “Trách anh cái gì đây? Đại ca anh làm lính đánh thuê rất tốt mà, chỉ cần đừng nhận quá nhiều nhiệm vụ, bận đến mức không thể về nhà là được, mấy ngày trước, Quân Quân nhìn thấy tin tức đưa tin nhân viên xưởng khoa học kỹ thuật tăng ca quá mức dẫn đến chết vì kiệt sức, nó còn lo lắng mà hỏi em “liệu đại ca có chết vì làm việc quá sức như vậy không”, buổi tối còn mơ ác mộng.”

Đại ca nghiêm túc xem xét tôi, mà tôi cũng mặc cho anh ấy nhìn, mặc dù không biết anh ấy rốt cuộc đang nhìn cái gì.

Anh ấy thở ra một hơi dài, nói: “Thư Vũ, em thật là khiến anh yên tâm đến mức lo lắng rồi.”

Tôi nghiêm túc nói: “Đại ca, mặc dù anh học hành không giỏi, nhưng ít nhất phải học tiếng Trung đàng hoàng chứ, em cũng không biết anh đang nói ngôn ngữ nước nào nữa.”

Đại ca bật cười, ra sức xoa đầu của tôi.

Tôi âm trầm mặt, nói: “Hiếm khi về nhà, mấy ngày này anh sẽ phụ trách đến công viên giải trí dành cho trẻ em cùng chơi với Quân Quân, rồi đến cửa hàng thời trang trẻ em ở công ti bách hóa mua quần áo giày dép, ồ đúng rồi, nó lần trước nói với em bạn học của nó đi đến một nhà hàng có chủ đề công chúa Bạch Tuyết, hình như có vẻ rất không tệ, chúng ta cũng đến đó đi.”

“… Quân Quân phải đi học mà?”

“Xin nghỉ phép.”

Đại ca đau đầu nói: “Người như anh ngồi ở trong nhà hàng công chúa Bạch Tuyết, đây coi được không?”

“Chính là muốn anh không thể gặp ai.” Tôi vừa nói vừa thong thả vuốt lại cái đầu xù bung của mình.

“… Thư Vũ cái tính có thù tất báo này của em là học từ ai?”

“Tự học không cần thầy dạy.”

Nhìn bộ dạng đau răng của đại ca, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nói: “Đúng rồi, nếu đại ca anh đã về rồi, nhớ thuận tiện đi làm kiểm tra răng miệng mỗi năm một lần.”

Thế là, anh ấy trông có vẻ càng đau răng.

Nhìn thấy anh đau, em càng sung sướng, a ha ha, ai bảo anh xoa đầu của em hả!

“Thư Vũ! Thư Vũ!”

Tôi lầm bầm trả lời: “Gọi thêm cũng vô dụng, nhất định phải kiểm tra răng miệng —-“

Đột nhiên “rầm” một tiếng, tim tôi nhảy dựng một cái, đột ngột mở choàng mắt, trước mắt lại là một đứa trẻ, mà không phải Quân Quân.

Cương Tiểu Thiên giận dữ nói: “Em làm sao ngủ như chết thế, gọi mãi không tỉnh, huấn luyện trước kia chẳng lẽ đều uổng phí rồi sao?”

Tôi chớp mắt, có chút không rõ tình huống, đứa trẻ này trông quen ghê…

Bốp!

Trán bị vả mạnh một cái, tôi ngay cả nước mắt cũng suýt trào ra, sức lực của thằng bé này thật không nhỏ, không hổ là Băng Hoàng… Băng Hoàng!

Cả người tôi bật dậy, sau khi thoát khỏi trạng thái mơ hồ, âm thanh xung quanh ập tới giống như thủy triều, tiếng la hét và hàng loạt tiếng bước chân chạy trốn, vải lều phản chiếu ra rất nhiều bóng người hốt hoảng bỏ chạy, mình làm sao có thể ngủ say như thế!

Tôi ngỡ ngàng nhìn Cương Tiểu Thiên.

Đối phương gật đầu nói: “Xảy ra chuyện rồi, chúng ta bây giờ lập tức đi leo tháp tìm manh mối.”

Xác thực là chuyện này quan trọng nhất, tôi túm ba lô lên, Cương Tiểu Thiên tự giác trèo ra sau lưng, tiếp đến tôi sờ lên ngực, rất tốt, Cương Tiểu Dong cũng ở đây, xuất phát!

Vén lều ra, bên ngoài đã không còn yên tĩnh như trước khi ngủ, tiếng súng, ánh lửa, tiếng la hét, khắp nơi đều là dân chúng chạy loạn, quân nhân nổ súng tứ phía, quân khu đã trở thành chiến trường.

Tôi khó có thể tin hỏi: “Đại ca, em đã ngủ bao lâu?”

“Ba tiếng.”

Ba tiếng từ thiên đường rớt xuống địa ngục, còn nhanh hơn tàu cao tốc, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cương Tiểu Thiên từ phía sau vươn đầu đến cổ của tôi, lo lắng hỏi: “Nhưng chuyện mới xảy ra khoảng mười phút, anh gọi mãi mà không đánh thức được em, Thư Vũ em không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là đã làm một giấc mơ hồi ức.” Tôi nheo mắt, có một số bóng người đang chạy nhảy không được thích hợp cho lắm, tốc độ còn nhanh hơn người bình thường, hơn nữa bộ phận nào đó của bọn họ trông lên cũng không đúng, chỉ là bây giờ vừa hỗn loạn vừa tối tăm, bọn họ xen lẫn ở trong quần người, cũng chưa chắc sẽ bị phát hiện.

Cương Tiểu Thiên vội vàng hỏi: “Cho nên Thư Vũ em đã nhớ lại hết rồi sao?”

“Không có, chỉ là mơ thấy một vài chuyện nhỏ, cũng không phải lần đầu tiên mơ thấy, mỗi lần nằm mơ đều sẽ ngủ tương đối say.”

Đây thực sự là chuyện rất nguy hiểm, khiến người vừa yêu vừa hận, muốn mơ lại toàn bộ ký ức, vừa lại sợ ngủ quá say, nếu gặp phải nguy hiểm thì dứt khoát khỏi cần dậy nữa.

“Ừ, không sao, chờ tìm được anh kia, em thích mơ làm sao thì cứ việc mơ như vậy.”

Nói phải đấy, tìm được nhóm đại ca mới là chân lý! Tôi vừa nói chuyện với đại ca vừa quan sát lộ tuyến, vệ quân tháp không dễ tới gần, quân nhân đều tụ tập ở bên đó, kỳ lạ là bọn họ cũng không phải đang bảo vệ tháp, trái lại chỉa nòng súng vào phía trong tháp, điên cuồng xạ kích, hình như muốn ngăn cản thứ bên trong ra ngoài.

Tôi có chút nghi hoặc, vốn cho rằng là dị vật tập kích, nhưng tình huống này xem ra không đúng lắm, không giống như có thứ xâm nhập từ bên ngoài, trái lại giống như là từ bên trong có thứ muốn chạy ra.

“Em mơ thấy chuyện gì?” Cương Tiểu Thiên vỗ lưng tôi, chỉ vào đằng xa.

Vệ quân tháp có bốn mặt, hiện nay chỗ quân nhân đang tụ tập là mặt trước, chỗ Cương Tiểu Thiên chỉ vào lại là mặt sau, ở đó trái lại không có ai, mặc dù lúc tôi trèo lên, có khả năng sẽ bị người phía dưới nhìn thấy, nhưng ở lúc này, ai còn rảnh rỗi để ngó ngàng tôi đây?

Tôi hóa ra băng đao ở dưới lòng bàn chân, lặng lẽ trượt qua từ chỗ khá tối bên cạnh.

“Có một lần, con trai của bác Lâm kết hôn, bác ấy về nhà, trong nhà chỉ còn lại em và Quân Quân, anh không yên tâm nên về nhà xem thử, là nửa đêm về đến nhà, còn bị em và Quân Quân tưởng là trộm, suýt nữa bị em phang cho một gậy bóng chày.”

Cương Tiểu Thiên nghi hoặc hỏi: “Anh không nhớ có chuyện này, hơn nữa cho dù không có bác Lâm, trong nhà chẳng phải vẫn còn nữ giúp việc sao?”

Nữ giúp việc đâu ra? Tôi xoay người tránh mấy quân nhân chạy trốn, bọn họ thoạt nhìn đã sợ vỡ mật rồi, ngay cả súng cũng cầm không vững, lúc đối phương nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên một hồi, nhưng cũng không rảnh để ý đến tôi, trực tiếp lảo đảo chạy đi.

Chậc! Quân nhân này làm chẳng có chút giác ngộ nào, so với đám ở cửa tháp kém hơn nhiều.

Tôi lặng lẽ vòng ra sau tháp, băng đao dưới chân hóa thành mặt bằng, nửa tan nửa ngưng kết, tính bám dính của băng đối với chuyện như trèo tường leo tháp, thực sự làm tăng gấp đôi hiệu quả.

Leo được một nửa, đột nhiên có tiếng nổ, chấn động mãnh liệt của tháp khiến tôi không thể không tạm dừng, cả người dính sát mặt tháp, chờ đến khi chấn động qua đi, tôi nhìn xuống dưới.

Những quân nhân đang điên cuồng xạ kích, cửa chính của tháp đã bị nổ tung, rất nhiều người từ bên trong lao ra ngoài, lại bị đạn bắn trúng… Không đúng, đó không phải người!

Bọn họ bị đạn bắn trúng vậy mà không có lập tức ngã xuống, phải bắn cho thành tổ ong mới chịu không nổi mà ngã xuống đất, người bây giờ chưa thể nào tiến hóa tới mức độ uy như thế, chẳng lẽ là dị vật sao?

“Là thể thí nghiệm.” Cương Tiểu Thiên mang giọng lạnh lùng nói: “Em nhìn bọn họ phần lớn vẫn còn là dạng người, hình thái thay đổi có rất nhiều chỗ bất hợp lý, có nơi còn thối rữa, đây căn bản không phải dị vật.”

Đúng vậy, dị vật tóm lại mà nói vẫn là sinh vật, bọn chúng có thể sẽ mọc lệch, tiến hóa sai hướng, dẫn đến tử vong, nhưng trước khi chết lại sẽ không thối rữa, đây cũng không phải phim thây ma người chết bò dậy.

Nhìn tình huống, quân nhân có hỏa lực cường đại vẫn chiếm thượng phong, mặc dù có một số cá lọt lưới thoát được, nhưng phần lớn đều bị thương, cùng lắm muốn bỏ chạy, sẽ không ở lại để tàn sát bừa bãi, tổn hại đối với sở thu nhận hẳn là không lớn.

Tôi yên tâm mà tiếp tục leo tháp, sau lưng truyền đến giọng nói do dự của Cương Tiểu Thiên: “Thư Vũ, chờ cuộc chiến ở phía dưới đến một giai đoạn nào đó, em xem xem có thể âm thầm lẻn vào sở nghiên cứu hay không.”

Tôi ngẩn ra, nhẫn nhịn nỗi thôi thúc muốn quay đầu trừng Cương Tiểu Thiên, tiếp tục vừa trèo vừa hỏi: “Vì sao muốn đi vào xem thử?”

“Tận thế mới hơn bốn tháng, sở nghiên cứu phân tử dù lợi hại thế nào, cũng không thể ở trong thời gian ngắn như thế nghiên cứu ra nhiều thể thí nghiệm mạnh đến mức có thể thoát khỏi kiểm soát của bọn họ được, ít nhất phải có cái nền tảng nghiên cứu…”

Tôi chấn động, nói: “Chẳng lẽ bọn họ có liên quan tới việc tận thế xảy ra?”

Cương Tiểu Thiên nhíu mày, suy đoán: “Hẳn là không liên quan tới bọn họ, sương đen mà mỗi năm đều sẽ lan tràn toàn thế giới, nếu như là bút tích của con người, loại lực lượng này cũng quá mức cường đại, không có khả năng cho lắm, nhưng anh đoán bọn họ trước lúc tận thế đã biết được gì đó rồi.”

Cho nên, anh ấy mới muốn để tôi đi vào xem thử, dù sao thì sở nghiên cứu phân tử vậy mà có thể nắm giữ được quân khu, xem ra không phải thứ tốt lành, không dễ gì bọn họ xảy ra sơ sót, không thừa dịp đi điều tra, sau này sợ rằng không còn cơ hội tốt như thế nữa.

Mấy chuyện lớn như vạch trần bí mật, cứu vớt thế giới này, làm sao lại rơi lên đầu thanh thiếu niên chỉ muốn về nhà như tôi!

Cương Tiểu Thiên do dự nói: “Nếu như em thật sự không muốn đi vào…”

Tôi ngắt lời anh ấy, nói: “Em trèo lên tìm manh mối về nhà trước, rồi sau đó xem thử có cơ hội lẻn vào hay không.”

Đời trước, đại ca có thể trở thành Băng Hoàng, đời này cho dù đổi nghề thành bổ sư cũng không thể coi thường, Cương Vực sớm muộn gì cũng phải nhảy lên võ đài thế giới, có thể điều tra được nông sâu của sở nghiên cứu phân tử, trái lại là chuyện thật sự cần thiết.

Vì tương lai, bây giờ đành phải bỏ nhiều sức một chút rồi —- tôi đột nhiên có loại ảo giác mình đang nỗ lực làm việc để dành tiền mua nhà.

Khó khăn lắm mới trèo đến đỉnh tháp, tôi tìm sơ một chút, ở trên quả cầu dưới mũi tháp tìm được chữ khắc, quả cầu to bằng đầu người được khắc đầy tràn, hoàn toàn là một bức thư nhà, hai chữ đầu tiên khiến tôi biết ngay mình thật sự không tìm sai chỗ.

Thư Vũ…

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro