Chương 3-3 : sở nghiên cứu phân tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Vũ, không biết em rốt cuộc đang ở đâu, bọn anh không tìm được chút manh mối nào…

Đương nhiên, khắp thế giới đuổi theo người bị chim bắt đi, có được đầu mối mới là lạ, nói không chừng người đó sớm đã rớt thành một đống bùn nhão, bị dị vật ăn sạch sẽ từ lâu rồi, đây chính là tình tiết muốn từ nhân gian tìm đến âm gian mà!

Không ngờ vệ quân tháp đã trở thành sở thu nhận, hi vọng sẽ không có thêm quá nhiều biến đổi.

Ở đây có một số chuyện không bình thường, cứ mỗi lần đưa người vào quân khu, luôn có một vài người biến mất, nhưng bọn họ làm rất kín đáo, thời thế bây giờ, cũng không còn ai quan tâm tình hình của người khác nữa, nếu như không phải bọn anh vì để tìm em nên đã dò hỏi khắp nơi, sợ rằng cũng không phát hiện được.

Nếu em đã tới, cần phải cẩn thận, hãy rời khỏi nhanh nhất có thể, đến tìm bọn anh, tiếp đến bọn anh sẽ tiếp tục lên đường đi về phía Đông đến tiểu trấn Hoài Cổ bên cạnh “Lan đô”, ở đó có một bệ chuông lớn vô cùng nổi tiếng, trừ phi tìm được manh mối minh xác trên dọc đường hoặc tình huống nơi đó bất thường, nếu không bọn anh sẽ dừng chân ở đó một thời gian, đổi sang kiểu phóng xạ để tìm em.

Thư Vũ, em mau trở về đi, Thư Quân gần đây mải luyện dị năng không chịu dừng tay, mấy lần ngất xỉu, chỉ trách mình không đủ mạnh, hại em vì bảo vệ nó mà bị bắt đi, nó… tóm lại, em hãy mau trở về.

Ký tên

Anh trai Thư Thiên

“Quân Quân ơi! Đứa em gái ngốc này, nếu thân thể bị thương thật thì làm sao!”

Tôi lo lắng đến nỗi muốn cào tường xả giận, đáng tiếc ở đây ngay cả tường cũng không có, chỉ có thể túm chặt ngọn tháp mà ra sức lắc, hận không thể dỡ luôn cái tháp.

“Lan đô?” Cương Tiểu Thiên nhíu mày.

Cái tên Lan đô này rất quen, một trong ba thành thị lớn nhất Mai châu chính là Lan đô, tiểu trấn Hoài Cổ thì không có ấn tượng gì, chẳng qua nhìn bản đồ một cái hẳn là có thể biết ngay ở đâu.

Nhìn đi nhìn lại chữ viết trên quả cầu, tôi lưu luyến trèo xuống ngọn tháp, cúi đầu nhìn tình huống phía dưới, vừa nhìn xong, mặt liền trầm xuống.

Tình hình trở nên gay go rồi, cá lọt lưới càng ngày càng nhiều, tuyến phong tỏa bằng hỏa lực của quân nhân cũng dần dần mất hiệu quả theo đó, thỉnh thoảng có thể thí nghiệm đánh lén từ phía sau bọn họ, khiến bọn họ không thể chỉ tập trung vào một phía, mà phải chú ý tình huống xung quanh mọi lúc mọi nơi, chỉ cần sơ sẩy một cái, bị thể thí nghiệm quấn lên, vậy thì chỉ có kết cục chia năm xẻ bảy.

Tôi nhìn mà kinh hãi, không biết Trần Ngạn Thanh và Quách Hoằng có ở bên trong hay không? Còn có những quân nhân cười nói với mình, a Nặc, anh Béo, Đen, trung tá… nhưng tình huống này, tôi vẫn có chút không dám đi giúp đỡ.

Mặc dù rất nhiều thể thí nghiệm trông lên không được cân đối cho lắm, nhưng sức lực lại lớn bất ngờ, cũng không dễ đánh ngã, cường độ có lẽ không thua kém dị vật cấp một, mà số lượng nhiều như vậy, còn không ngừng tuôn ra từ trong cửa, cũng không biết rốt cuộc còn có bao nhiêu.

Tôi lấy làm lạ mà lẩm bẩm: “Những thứ kia không khỏi quá mạnh, không biết bọn chúng có kết tinh hay không?”

Vậy thì có thể đi đánh cho Tiểu Thiên ăn rồi, tôi đột nhiên muốn len lén bắt mấy con tới.

“Đừng đặt chủ ý lên những thứ đó.” Cương Tiểu Thiên trừng vào tôi, mang giọng cảnh cáo nói: “Cho dù bọn chúng có kết tinh, cũng không biết phân tử rốt cuộc đã làm những gì với bọn chúng, loại kết tinh này em cũng dám ăn?”

… Trước tận thế ăn thực phẩm kém chất được, sau tận thế thì lại không dám ăn kết tinh kém chất, được thôi, cái trước là chết từ từ, cái sau vẫn thật khó nói, có khi vừa bỏ vào trong mồm đã lăn đùng ra chết rồi, xác thực là không ăn cho lành.

Cương Tiểu Thiên nhíu mày nói: “Thư Vũ, em tốt hơn vẫn là trực tiếp rời khỏi, không cần đi vào tra xét nữa, phía dưới quá nhiều thể thí nghiệm, em không có biện pháp ứng phó.”

Tôi cũng nghĩ như vậy, gật đầu, bắt đầu trèo xuống tháp.

Một tiếng nổ đột ngột khiến tôi không thể không bám chặt tháp sắt, nhìn xuống phía dưới, những quân nhân bắt đầu sử dụng vũ khí hạng nặng, lựu đạn và ống tên lửa đều xuất hiện rồi, thật là, đáng lẽ nên làm như thế từ sớm, vì sao chờ đến lúc này mới bộc lộ thực lực? Chết uổng một đống người…

Quân nhân bên cạnh lại đè ống tên lửa xuống, rống giận: “Cậu đang làm gì? Bên trong còn có anh em của chúng ta và một đống nhân viên nghiên cứu, nổ sập cửa rồi, bọn sẽ không ra được nữa!”

“Tôi đang bảo vệ mạng của cậu!” Quân nhân giơ ống tên lửa rống giận: “Mẹ nó cậu cho rằng bọn họ còn sống được không?”

Một quân nhân mặt như đưa đám rống giận: “Mặc kệ cậu bảo vệ mạng của ai, không được phép cho nổ! Trung tá, a Nặc, a Thanh, lão Hoằng… toàn bộ bọn họ đang ở bên trong!”

Gã kia vậy mà là Đen, tôi vội vàng trèo xuống thấp hơn một chút, muốn nghe cho rõ lời bọn họ nói.

“Mặc kệ thế nào cũng không thể để cho bọn chúng đi ra, bên ngoài toàn bộ đều là người bình thường đấy!”

Người bên cạnh xen vào: “Không được cho nổ, cấp trên nói bên trong có Ngô giáo sư nhất định phải cứu ra.”

“Mẹ nó chứ giáo sư, bọn họ ở bên trong làm bừa làm bậy, tạo ra những thứ này, đã vậy chúng ta còn phải đi cứu những gã kia?”

Lúc này, có tiếng nổ liên tiếp từ trong sở nghiên cứu truyền tới, khiến sắc mặt mọi quân nhân đều đen đi.

Cương Tiểu Thiên vỗ vỗ tôi, nhắc nhở: “Thư Vũ, nếu em còn không đi, chờ phòng tuyến sụp đổ triệt để, muốn đi sẽ phiền hơn nhiều.”

“Đại ca.” Tôi lặng lẽ nói: “Anh nói xem, nếu như em nhìn thấy nguy hiểm, nhận định đánh không lại là lập tức bỏ trốn, như thế cuối cùng có thật sự trở thành Băng Hoàng được không?”

Cương Tiểu Thiên ngẩn ra, im lặng không nói.

Tôi cười khổ nói: “Kỳ thực em rất muốn chạy, chỉ nhìn tình huống phía dưới thôi đã cảm thấy sợ hãi, em chỉ muốn về nhà, muốn né tránh mọi nguy hiểm, chỉ cần ở bên cạnh người nhà, mọi người đều còn sống, vậy là tốt rồi.”

Đời trước, Quan Vi Quân chính là làm như vậy, nói không chừng cũng chính là bởi vì làm như vậy, mới có thể sống đến mười năm tận thế, nhưng cuối cùng vẫn đã chết, chỉ là lúc đó chết thì chết thế thôi, dù gì sống cũng giống như xác chết biết đi, căn bản không có tương lai đáng nói.

Nhưng chết ở cuộc đời này lại khác, hoàn toàn khác! Nếu như tôi mạnh hơn một chút, đừng bị một bầy chim đánh cho te tua, thì làm sao sẽ có chuyện Thư Quân vì tự trách mà luyện dị năng cho đến ngất xỉu?

Lần này, tôi bị bắt đi cũng coi như thôi, dù sao cũng đã bảo vệ được Thư Quân, nhưng lần tới, nếu tôi ngã xuống, người phía sau liệu có thật sự bình yên không?

Kỳ thực tôi rất sợ, sợ mình bị xé thành nhiều mảnh giống những quân nhân kia, ruột non ruột già phun khắp nơi, đó thật sự đau như muốn phát điên, không phải nói suông, đời trước, tôi chính là chết như thế! Huống hồ, còn có chuyện còn đáng sợ hơn đau đớn, chính là không còn gặp lại được đại ca và Thư Quân!

Nhưng tôi lại càng sợ hãi, tương lai sẽ có một ngày, mình không bảo vệ được người nhà, nếu người bị xé thành nhiều mảnh đổi thành Thư Quân… chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cõi lòng đã như muốn vỡ vụn rồi.

Tôi hít sâu một hơi. Đời này không trốn không tránh thề trở thành Băng Hoàng, đừng quên lời thề của mình.

“Em không bỏ trốn.”

Thần sắc của Cương Tiểu Thiên có chút phức tạp, nếu thật muốn hình dung, giống như là chim mẹ nhìn chim non sắp rời tổ, vẻ mặt pha trộn vừa không nỡ vừa kiêu ngạo… xuất hiện trên mặt đứa trẻ ba tuổi, chỉ khiến cõi lòng con chim non này đầy quẫn bách, đại ca anh làm ơn sắm vai trẻ ba tuổi cho đàng hoàng có được không?

“Trước kia em không sợ trời không sợ đất, em bây giờ cái gì cũng sợ, chẳng qua, em bây giờ trái lại khiến anh dám đem phía sau lưng giao cho em.”

Tôi lập tức ưỡn ngực, trong lòng cũng sắp nở hoa rồi, có thể được Băng Hoàng giao phó phía sau lưng thật cứ như là một sự quang vinh tột đỉnh vậy!

“Ý anh là trên tinh thần, trên thực tế, thực lực của em còn kém rất xa.”

Không thể trực tiếp bỏ qua phần thuyết minh bổ sung sao!

“Nhưng cho dù có dũng khí, Thư Vũ em cũng không thể giải quyết được nhiều thể thí nghiệm như vậy, đây là hiện thực.”

Tôi nghiêng đầu nhìn những quân nhân phía dưới đang liều mạng nổ súng nhưng thỉnh thoảng vẫn bị nhào lên, bọn họ thoạt nhìn cũng sắp sụp đổ rồi, hỏi: “Nếu như có những quân nhân kia phối hợp thì sao?”

Cương Tiểu Thiên trầm ngâm nói: “Hỏa lực của bọn họ cường đại, đáng tiếc đã sợ mất hồn rồi, nếu không có ai ở dưới tình huống này ổn định được bọn họ, những quân nhân này chỉ là một đám rời rạc thiếu sự gắn kết mà thôi, em không nên nghĩ đến việc phối hợp với bọn họ, mà là thoáng cái phải áp đảo bọn họ hoàn toàn! Trong thời gian ngắn nhất khiến cho bọn họ nghe theo chỉ huy của em.”

Nghe vậy, đầu tôi cũng căng lên, mỹ thanh niên mười tám tuổi muốn áp đảo một đống binh lính kỳ cựu, nghe cứ như chuyện ngàn lẻ một đêm.

“Tiếp theo, thì xem em muốn làm thế nào, để xem là muốn xây đắp tuyến phòng ngự, hay là tiến công vào trong tháp, những chuyện về sau sẽ khó hơn rất nhiều, những quân nhân này có không ít người đã sợ mất hồn vía rồi, có khả năng không chịu đi vào, nhưng mặc kệ em muốn làm thế nào, nếu còn không đi, thì cũng không cần đi nữa.”

Đúng là vậy, ban đầu chỉ có một vài quân nhân len lén thừa dịp loạn bỏ trốn, nhưng khi chiến huống càng ngày càng thảm liệt, rất nhiều quân nhân vừa nổ súng vừa lùi về sau, chỉ cần những thể thí nghiệm kia công kích mạnh hơn một chút nữa, sợ rằng thất bại toàn diện đã ở ngay trước mắt.

Mới đang nghĩ như vậy, một thể thí nghiệm cao hơn ba mét xông ra, mặc dù hình thái vẫn còn có thể nhìn ra hình người, nhưng làn da cơ bắp lại là một khối màu bụi giống hệt nham thạch, nếu hắn ngồi bất động ở bên đường, thì chẳng khác nào một tảng đá lớn.

Những quân nhân thấy vậy đều trợn mắt líu lưỡi, nhưng cái thứ này không dọa được tôi, dù sao khi tận thế mới bắt đầu, lúc đó toàn thân mình đều tàn tạ và không có dị năng, trong nhà liền xuất hiện một tên cơ bắp, gã trước mắt uy hơn nhiều so với tên cơ bắp, nhưng tôi cũng không phải bộ dạng tả tơi trước kia.

Lúc này, thể thí nghiệm đột nhiên hé miệng rống to, mọi người rốt cuộc cũng đã hồi thần, bắt đầu nổ súng điên cuồng, nhưng da của đối phương cứng không thể tưởng, đạn bình thường nhất thời không làm gì được đối phương.

Cộng thêm thể thí nghiệm khác cũng không phải chỉ đứng đó nhìn, còn biết được phải đi theo phía sau tảng đá to này để xông một mạch ra ngoài, lần này, những quân nhân cũng không cách nào bắn phá tảng đá đó, còn phải phân tâm công kích thể thí nghiệm khác, đây khiến áp lực của tảng đá to giảm mạnh, trực tiếp xông đến trước mặt quân nhân, khi bàn tay to vừa vung xuống, mỗi bên tay túm được một quân nhân, sau đó giơ lên trước mặt mình làm lá chắn.

“Đừng nổ súng!” Những quân nhân kinh hãi, chỉ có thể bắn những thể thí nghiệm khác trước, nhưng đây lại khiến tảng to lớn trực tiếp phá tan tuyến phong tỏa.

Thông minh như vậy? Dị vật bây giờ nào có lợi hại như thế, cơ bắp của gã này lớn như vậy, hiển nhiên không phải dị vật chuyên phát triển trí lực, những thể thí nghiệm này khó tránh quá bất thường, Cương Tiểu Thiên quả nhiên là đúng, xác thực nên đi tra xét, sau này sợ rằng không còn tìm được cơ hội tốt thế này nữa.

Khi tôi đang do dự, rốt cuộc là muốn khiến cho tảng đá to xông ra ngoài, trực tiếp vĩnh viễn không gặp lại nữa, hay là phải ra tay đánh bại nó, dùng để áp đảo tinh thần quân nhân, tảng đá to kia lại đã giúp tôi làm lựa chọn.

Nó phá tan tuyến phong tỏa, nhưng không có ý định đi, trái lại làm loạn không kiêng nể ở trong quân đội, những quân nhân muốn lùi lại tấn công, tảng đá to liền đuổi theo, quân nhân gần hơn tá hỏa bỏ chạy điên cuồng, những người ở xa hơn thì lại không dám khai hỏa, tránh cho giết lầm đồng nghiệp.

Đem Cương Tiểu Thiên cùng với ba lô đặt ở trên tháp, rồi từ dưới đáy ba lô rút súng ra, tôi trực tiếp nhảy xuống, trượt một đoạn, đuổi theo tảng đá to, hai luồng gió băng bắn ra từ phía dưới, trực tiếp đóng băng mắt cá chân của đối phương, cả người nó bổ nhào xuống đất, còn gây ra chấn động không nhỏ.

Băng đao trượt lên lưng đối phương, hoàn toàn cắt không đứt, nhưng đây là chuyện trong dự liệu, lúc này, nó rống giận dùng tay với ra sau lưng, tôi kịp thời nhảy sang bên cạnh, nó không thèm đứng lên, trực tiếp vồ tới, mang ý đồ muốn ôm chết tôi.

Tôi trượt ra sau tránh được cú vồ này, nó lần nữa ngã sấp xuống đất, nhưng lần này chỉ là hai khuỷu tay chống đất, không có té nhào cả người, chẳng qua đây cũng đủ chọc giận nó rồi, nó gầm lên phẫn nộ, ngẩng đầu lên với ánh mắt ác liệt, nhưng chỉ một thoáng sau mắt lại trợn to —- hai khẩu súng trên tay tôi đã ở ngay trước mắt nó.

Bang bang bang —-

Điên cuồng nổ súng xong, đối phương vẫn có thể ngưởng lên trời kêu rống đau đớn, đầu tiên nó dùng hai tay che mặt, sau đó quơ loạn lung tung, muốn đánh bừa cầu may, xem xem có thể đánh trúng tôi hay không.

Tôi trượt ở phía trước nó, quan sát mặt của đối phương, cả hốc mắt vừa là máu vừa là dịch trắng, nhãn cầu hẳn đã bị bắn bể rồi, chiếu theo lý thuyết, từ hốc mắt đánh vào hẳn là có thể đánh thẳng vào não, chắc là nhờ tức thời nhắm mắt đã cứu nó, gã này ngay cả mí mắt cũng dày vô cùng.

Lúc này, có vài thể thí nghiệm khác nhào về phía tôi, chân tôi trượt đi một cái, kê nòng súng vào giữa trán một con trong đó, bắn một phát, trực tiếp nổ banh hơn nửa cái đầu của đối phương.

Súng của Cận Phượng cho, hỏa lực không chê vào đâu được.

Đang định giải quyết hai con nữa, nhưng vẫn chưa kịp ra tay, bọn chúng đã bị nổ thành tổ ong, tôi nhìn sang bên cạnh, Đen đang giơ súng máy hạng nhẹ, nòng súng vẫn còn bốc khói, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn vào tôi.

Lúc này, tiếng bước chân nặng nề truyền đến, tảng đá to kia vừa đứng dậy là liền co cẳng chạy điên xuồng, trông có vẻ là muốn chạy trốn.

Tôi trượt đuổi theo, tiện tay đóng băng súng ở bên hông, sau đó hóa ra hai cây cây băng đao mảnh dài, rồi hóa ra một lớp băng trên mặt đất phía trước tảng đá to, nó một cước đạp vỡ, thân thể nghiêng đi nhưng không có té ngã, nhưng cái đình trệ này cũng đủ cho tôi đạp lên cẳng chân của nó, rồi lại nhảy ra sau lưng, bay vọt qua đỉnh đầu, sau đó tiếp đất ở phía trước đối phương.

Hai thanh băng đao cắm ở trong hốc mắt của đối phương.

Tảng đá to loạng choạng vài cái rồi ngã thẳng xuống đất không dậy nổi, tôi đi lên phía trước, đạp nó hai cước không thấy phản ứng, liền xách cái đầu to kia lên, vặn hai thanh băng đao một chút, lúc này mới cam tâm bỏ cái đầu kia xuống, thời thế này, sức sống của mọi người đều quá cường hãn, không làm nát đầu triệt để, thì không sao an tâm được.

Tôi nhíu mày nhìn tảng đá to, cảm thấy đối phương thực sự không được bình thường, nó thì cứng đấy, nhưng tốc độ cũng thật chậm, chỉ cần nắm được nhược điểm, muốn xử lý không phải chuyện khó, cho dù nguy hại do nó tạo nên còn mạnh hơn dị vật cấp một, nhưng cường độ thực chất lại không bằng, mà giống như thuần túy vì để đề kháng pháo hỏa mà phát triển, cho nên hi sinh mọi thứ khác, rất mạnh nhưng cũng rất dễ dàng bị đánh bại.

Kiểu phát triển cực đoan như vậy rất dễ xảy ra vấn đề, Cương Tiểu Dong chính là một ví dụ xương máu, thảm đến mức lãng phí sạch sẽ kết tinh nuốt được, từ đại thụ chọc trời biến thành chậu cây.

Tảng đá to này thuần túy cũng là chọn sai kiểu phát triển, hoặc là sở nghiên cứu phân tử đã làm gì?

Mà thôi, chờ đi vào xem thử là biết ngay.

Tôi quay đầu nhìn, cuộc chiến của những quân nhân cũng gần như kết thúc rồi, mặc dù thi thể của thể thí nghiệm trải đầy mặt đất, chẳng qua hẳn là vẫn chạy thoát được không ít, bằng không những quân nhân sẽ không kết thúc cuộc chiến mau như vậy, nhưng chạy thì chạy, bên ngoài dị vật ăn thịt người tràn lan khắp thế giới, thêm những thể thí nghiệm này cũng không sợ nhiều, dù sao thì cũng đếm không rõ.

Tôi thuận tay nhặt súng máy hạng nhẹ của sĩ binh bỏ mạng, đi đến trước mặt những quân nhân, bọn họ giật mình toàn bộ giơ súng chỉa vào tôi.

“Đen!” Tôi gọi một tiếng, toàn bộ quân nhân quay đầu trừng vào Đen.

“Bọn a Thanh bị kẹt ở bên trong sao?”

Đen ngây ngốc gật đầu.

“Muốn cứu bọn họ không?” Tôi cố ý hỏi, mặc dù muốn áp đảo đám sĩ binh này, khổ nỗi tuổi tác không giúp được gì, khuôn mặt còn đẹp đến khó tin, lại là một gã không biết bốc ra từ đâu, cho dù thực lực cao cường, sợ rằng cũng khó phục chúng, chỉ có thể dùng danh nghĩa cứu đồng nghiệp để đánh động những người này.

Nếu như người nhảy xuống là Băng Hoàng, có lẽ không cần phiền toái như vậy, giơ tay hô một cái là mọi người trực tiếp đi theo ngay! Chết tiệt, tôi, tôi… đành chờ mình lớn lên, không thì còn có thể làm sao đây?

Đôi mắt của Đen phát sáng, phối hợp với làn da đen kia, thật đúng là hai ngọn đèn trong đêm tối.

“Đương nhiên muốn!”

Tôi gật đầu, nói: “Người muốn theo tôi vào trong thì chỉnh trang lại vũ khí, ba mươi giây sau, theo tôi đi vào cứu đồng nghiệp của các anh, nếu muộn hơn thì khỏi cần vào.”

Không chờ bọn họ đáp lời, tôi trực tiếp xoay người trèo lên tháp trở về bên cạnh Cương Tiểu Thiên, khi đang định cõng anh ấy cùng với ba lô lên để đi, anh ấy lại lắc đầu nói: “Ba lô để anh vác là được, em phải phụ trách chiến đấu, không thể bị thứ này liên lụy.”

“Anh vác nổi không?” Tôi hoài nghi nhìn Cương Tiểu Thiên, cái túi này cũng sắp cao bằng thằng nhỏ rồi.

“Có thể.” Cương Tiểu Thiên liếc tôi bằng ánh mắt kỳ quái, nói: “Em chắc không cho rằng anh thật sự là một đứa trẻ chứ?”

Tôi sờ sờ mũi, nói: “Là anh nói không thể vận dụng dị năng.”

Cương Tiểu Thiên cười một tiếng, “Là không thể vận dụng, nhưng bất chợt đóng băng mấy quả tim vẫn là không vấn đề.”

Ặc, được thôi, đây chính là sự chênh lệch thực lực, đối với Băng Hoàng mà nói, đóng băng chết mấy người cũng không tính là vận dụng dị năng, có khi chỉ như cái hắt xì mà thôi.

Mang theo đứa trẻ nhảy xuống tháp, đám quân nhân kia đều chỉnh trang xong thật rồi, số lượng khoảng ba mươi mấy người, mặc dù không nhiều, nhưng cũng tính là tương đối có tố chất, có lẽ nhờ vậy nên vẫn sống khá yên ổn ở tận thế, tố chất quân nhân của bọn họ vẫn còn, chưa sa đọa thành quân phiệt không tội ác nào mà không làm.

Mặc dù thể thí nghiệm chạy ra nhiều như thế, còn lại chắc cũng không nhiều nữa, nhưng để bảo hiểm, đương nhiên có trợ thủ vẫn tốt hơn, nhất là bọn họ có thể nhận biết đường lối bên trong, điều này rất có trợ giúp.

Đen đi đến trước mặt tôi, hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta đi vào trước, người khác phải đi xem tình huống dân chúng bên ngoài.”

Tôi gật đầu, nói: “Vậy thì đi thôi.”

Sau đó tôi nhìn bọn họ, những quân nhân cũng nhìn chằm chằm vào tôi, ai cũng không có hành động.

“Dẫn đường đi!” Tôi nhìn bọn họ bằng vẻ mặt cổ quái, nói: “Các anh không phải muốn tôi và con trai ba tuổi của tôi xông lên trước nhất chứ?”

“…”

Những quân nhân mặt đỏ bừng, vội vàng bắt đầu nhìn ngó xung quanh, cuối cùng đẩy ra người có chức vụ cao nhất là thiếu úy để tiến hành chỉ huy, một đoàn người xếp thành mấy hàng tiến lên, mấy người đi trước dò đường, ở giữa là đại bộ đội, người cuối cùng phụ trách giới bị tình hình phía sau.

Nhìn bọn họ ra dáng như vậy, tôi an tâm hơn nhiều, xem ra chỉ cần có thể ổn định, chiến lực của quân đội thế nhưng không thể coi thường, vừa rồi thuần túy là ngay từ đầu đã loạn rồi, vừa lại bị tảng đá to không sợ súng xung kích, thế nên mới loạn cào cào.

Một đoàn người nhìn lối vào vệ quân tháp tan nát, sắc mặt đều hết sức nặng nề, nhưng vẫn không chùn bước đi vào.

Đen được sắp xếp ở bên cạnh tôi, có lẽ là cả đội ngũ chỉ có anh ta quen biết tôi, anh ta nhìn Cương Tiểu Thiên, nhíu mày một chút, vừa rồi có quân nhân đề nghị để đứa trẻ lại, chẳng qua bị tôi từ chối.

“Tiểu Vũ, tôi tìm đôi giày bốt quân đội cho cậu xỏ nhé?” Đen cúi đầu nhìn chân của tôi, không nhịn được nói: “Bên trong nổ thành như vậy, cậu còn đi chân trần, lát nữa đạp phải vật nhọn thì nguy mất.”

Tôi khoách đại lớp băng dưới lòng bàn chân lên một chút, để anh ta nhìn thấy lớp băng đó.

Vài quân nhân xung quanh đều sửng sốt nhìn lớp băng đó, Đen lắp ba lắp bắp hỏi: “Tiểu Vũ cậu, cậu làm sao có thể kết ra băng?”

“Đây có gì lạ, chắc hẳn rất nhiều người đều có năng lực đặc thù đi.”

Có người thấp giọng nói: “Nhưng không ai dùng được như vậy.”

Đen không nhịn được hỏi: “Cậu có thể dạy chúng tôi làm sao dùng được mạnh như cậu không?”

“Cứu người ra rồi nói sau.” Chỉ là đến lúc đó tôi sẽ chạy mất nên không thể nói mà thôi.

Đám quân nhân nghe xong đều mang vẻ mặt chờ mong, khiến tôi cũng muốn đổ mồ hôi lạnh, đây… được thôi, nếu như bọn họ có biểu hiện tốt, tôi sẽ cân nhắc việc nói cho bọn họ biết về chuyện kết tinh.

Dù sao, sở nghiên cứu phân tử hẳn là sớm đã phát hiện ra tồn tại của kết tinh rồi, cũng đã nhốt nhiều dị vật như thế để làm vật thí nghiệm, tôi không tin bọn họ không mổ xẻ mấy con ra xem thử.

Rõ ràng đã biết, nhưng không có nói cho mọi người, nếu như có thể biết công dụng của kết tinh sớm hơn một chút, tương lai, hoàn cảnh của loài người liệu có thảm như thế không?

Đi chưa được bao lâu, chúng tôi đã đến phía trước thang máy, đây hẳn là thang máy chở hàng, lớn vô cùng, ba mươi người chen vào cũng được chứ chẳng đùa.

Tôi bình tĩnh nói: “Vào lúc này đi thang máy thì không được thông minh cho lắm.”

Đen khẽ giọng nói: “Chúng tôi không biết đường nào khác, hơn nữa cũng chỉ là từng thấy có người đi, căn bản chưa từng xuống lần nào, những người của sở nghiên cứu chỉ bảo chúng tôi trông chừng ở bên ngoài, duy trì trật tự của sở thu nhận.”

“Vậy đám a Thanh làm sao lại ở bên trong?”

“Có tin nhắn cầu cứu từ phòng thí nghiệm truyền đến, trung tá mới mang người đi xuống, sau đó đống quái vật kia chạy ra.”

Phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất đúng chứ? Tôi từ tận đáy lòng hi vọng phía dưới đừng quá lớn, bằng không những thể thí nghiệm chạy thoát kia có khi vẫn chưa đủ nhiều.

Quân nhân dò đường sau khi ấn thang máy, mọi người lập tức chuyển sang tư thái giới bị, chờ cửa thang máy vừa mở ra, bên trong chỉ có mấy tiến sĩ áo trắng nằm đó, thi thể cũng không toàn vẹn.

Mọi người đều thở phào.

Lúc này, thiếu úy kia ra hiệu mọi người đi vào, chỉ ngăn một mình tôi lại, hơi mang căng thẳng mà hỏi: “Cậu vì sao muốn đi vào? Chắc không phải muốn ăn trộm tư liệu của sở nghiên cứu…”

“Bây giờ đã là thế giới gì rồi, anh làm sao không nói phứt ra luôn là tôi muốn đi vào lấy trộm tiền? Tôi chỉ là nợ Trần Ngạn Thanh.” Tôi bình tĩnh nói: “Tôi không bao giờ nợ nhân tình.” Chỉ biết nói xạo thôi.

Thiếu úy do dự một chút, rồi lại nhìn Cương Tiểu Thiên một cái, lúc này mới bỏ tay xuống, không ngăn cản tôi nữa.

Nghĩ rằng cũng không ai mang theo trẻ con ba tuổi đến trộm tư liệu của sở nghiên cứu, Cương Tiểu Thiên đúng là cái đạo cụ ngụy trang hữu dụng!

Nhờ vào thẻ tên của tiến sĩ áo trắng và nhãn cầu của hắn, thang máy được khởi động thuận lợi.

Bên cạnh, Đen cười nói: “A Thanh thật là may mắn, chúng tôi còn đang cười đùa cậu ta thích tiêu tiền oan uổng, không ngờ lại giúp được một nhân vật lớn, chẳng qua tiểu Vũ cậu rốt cuộc là ai, thân thủ này không giống người bình thường, cho dù là vật lộn tay không, trong đội chúng tôi có khi cũng không ai thắng được cậu.”

“Nhà tôi vốn là võ thuật thế gia.” Tiếp tục đại nghiệp bịa chuyện, phớt lờ Cương Tiểu Thiên cứ cười suốt, tôi bảo trì bình tĩnh, tiếp tục nói chuyện: “Tôi mới là người muốn hỏi các anh rốt cuộc làm gì ở trong đây? Vì sao phải đem những dị… quái vật kia bỏ ở bên trong? Mặc dù những thứ đó phần lớn chủ yếu là muốn bỏ trốn, nhưng dân chúng bên ngoài khẳng định vẫn sẽ chết không ít người.”

“Chúng tôi căn bản không biết!” Đen hơi chần chừ, liếc thiếu úy một cái, phát hiện đối phương cũng rất do dự, nhưng không có ngăn cản, anh ta mới mở miệng nói: “Chỉ biết phía dưới đây có cái sở nghiên cứu, người ở trong đó nghiên cứu những quái vật kia, muốn tìm ra điểm yếu của bọn chúng và nguyên nhân biến thành quái vật, nhưng chúng tôi thật sự không biết phía dưới có nhiều quái vật như thế, còn tưởng chỉ là bắt vài con để nghiên cứu mà thôi.”

Người khác giận dữ nói: “Nếu sớm biết, chúng tôi còn bảo vệ chỗ này sao? Sớm đã ném mấy quả bom xuống cho nổ chết hết!”

Tôi do dự hỏi: “Các anh là quân đội chính quy đi? Hẳn không phải lính tư nhân, vì sao phải bảo vệ một cái sở nghiên cứu?”

Đen như chuyện đương nhiên mà nói: “Đương nhiên là quân chính quy, nếu cấp trên đã phái chúng tôi tới, sở nghiên cứu này hẳn là có liên quan với chính phủ, ít nhất cũng có cổ phần nhà nước.”

Tôi “ồ” một tiếng, cúi đầu nhìn Cương Tiểu Thiên, đây vẫn dính dáng đến chính phủ đi, đại ca! Anh thật sự muốn em trai đối đầu với sở nghiên cứu này sao?

Cương Tiểu Thiên liếc tôi một cái, không chút cố kỵ mà nói: “Hỏa Vương còn là người của chính phủ kiêm quân đội, anh cũng chưa từng sợ hắn.”

Mọi quân nhân cúi đầu nhìn Cương Tiểu Thiên, đầu tôi đầy mồ hôi lạnh, Băng Hoàng quả nhiên bá khí, hoàn toàn mặc kệ những người này sẽ nghe thấy được…

“Hỏa Vương là cái gì?” Đen không hiểu gì cả mà hỏi.

Tôi nghiêm túc giải thích: “Hỏa Viêm Lực Bá Vương, gọi tắt là Hỏa Vương, là phim hoạt hình rất lưu hành, Tiểu Thiên nhà tôi thích nhất cái đó!”

Cương Tiểu Thiên cứng đờ, may mà không mở miệng vạch trần tôi.

Quân nhân xung quanh đều dở khóc dở cười, sau đó thang máy nặng nề dừng lại, thần sắc trầm trọng một lần nữa hiện trên mặt mọi người, dưới chỉ huy của thiếu úy, xếp thành đội hình phòng ngự, mọi khẩu súng nhất trí hướng ra ngoài.

Tôi giơ hai khẩu súng lên, đẩy Cương Tiểu Thiên ra, đứng ở phía trước anh ấy.

Cửa thang máy mở ra.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro